Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Chuyện của Hoài Ngọc vẫn còn chưa giải quyết, nàng thế nào cũng phải tới cầu tình với hắn.

Căn dặn Sương Thiên vài câu, Từ Sơ Nhưỡng đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi qua hành lang gấp khúc tới hậu viện, đến một góc khuất hẻo lánh, nhìn nhìn xung quanh không có ai, mới chầm chậm ngồi xổm xuống, dè dặt mà đỏ mắt lên.

Mẫu thân nói thế gian lận đận, trong sinh mệnh nhiều kiếp số, nếu gặp phải kiếp số, không thể oán trời trách người, cứ tránh đi là được. Nàng làm theo rồi, cũng không oán ai, có thể tránh liền tránh, nhưng đã đi xa như vậy rồi, vì sao lại vẫn không tránh thoát được?

Có trời mới biết nàng đã tốn bao nhiêu sức lực mới có thể quên đi một người như Giang Thâm trên thế gian này, khó khăn lắm mới có chút tác dụng, người này lại xuất hiện trước mặt nàng, cực kì giống như ông trời đang mở một trò chơi ác liệt với nàng, vừa tức giận vừa khiến người ta cảm thấy bất lực.

Sau lưng có tiếng bước chân rất khẽ.

Từ Sơ Nhưỡng sửng sốt, nhanh chóng cầm khăn lau mặt, giả vờ như đang nhìn con kiến trên mặt đất.

“Không lạnh sao?” Có người hỏi nàng.

Nghe thấy thanh âm này, Sơ Nhưỡng mới thở ra một hơi, quay đầu nói: “Lập tức trở về chỗ điện hạ ngay đây.”

Xích Kim cúi đầu nhìn nàng, tầm mắt xẹt qua đôi mắt hơi hồng lên kia, cái gì cũng không hỏi, chỉ nói: “Hôm nay tuần thành, nhìn thấy hai cái bình nước nóng rất đẹp, liền mua về. Điện hạ đã đang ngắm nghía, Từ cô nương cũng đi xem thử đi.”

Bình nước nóng? Từ Sơ Nhưỡng đứng dậy, chân chuyển động có hơi tê dại, gật đầu nói: “Bây giờ đi.”

Nàng sợ lạnh, thứ thích nhất trong mùa đông chính là bình nước nóng. Vừa có thời gian liền ôm không buông tay, cái hôm trước đã thủng rồi, còn chưa kịp đi sửa, bây giờ tốt rồi, mua thẳng cái mới luôn.

Mây đen u ám trên đỉnh đầu tản ra một chút, Sơ Nhưỡng mỉm cười, xách váy khập khiễng đi về phía trước.

Xích Kim nhìn nàng một cái: “Chân bị thương sao?”

“Không phải.” Xấu hổ mà cúi đầu xuống, Từ Sơ Nhưỡng nói: “Ngồi lâu quá, có hơi tê.”

Xích Kim hiểu rõ, chỉ chỉ sang một góc khác: “Bên kia có ghế, lần sau có thể đến đó ngồi xem kiến.”

Cái người này thật sự là... Từ Sơ Nhưỡng thấy buồn cười, lại có chút cảm động.

Hoài Ngọc nói không sai, Xích Kim là một người rất biết chăm sóc, hắn biết nàng đang trốn tránh đau buồn, nhưng cũng không khiến nàng bối rối.

“Cảm ơn ngươi.” Nàng nói.

Vẻ mặt Xích Kim như thường mà nhìn con đường phía trước: “Một cái bình nước nóng mà thôi, nào đáng để cảm ơn.”

Sơ Nhưỡng cong môi, thuận theo lời nói của hắn gật đầu: “Ta đi xem thử nó trông như thế nào.”

Bình nước nóng bình thường, chỉ là một chiếc bình đồng hình bầu dục, Xích Kim mua về lại rất khéo léo, tiện lợi không nói, hoa văn quanh thân có khắc hình cá chép ngậm hoa mai, trên nắp còn có vân khắc hoa mai chạm rỗng.

Lí Hoài Ngọc đặt trong tay ước chừng một hồi, cười nói: “Mua cho ta sao?”

Xích Kim không chút xấu hổ nào mà gật đầu.

Nhìn Từ Sơ Nhưỡng rất thích ở bên cạnh, Lí Hoài Ngọc ngoắc tay gọi Xích Kim đến gần: “Ngươi không cảm thấy hành vi này rất giấu đầu hở đuôi sao? Toàn bộ Phi Vân Cung đều biết mùa đông ta không cần bình nước nóng.”

Vẻ mặt Xích Kim nghiêm nghị: “Bẩm điện hạ, có người không biết là được rồi.”

Vậy cũng phải, nhìn dáng vẻ Từ Sơ Nhưỡng vui vẻ như vậy, rõ ràng là không nhận ra tâm tư của người khác rồi, bằng không với tính cách của cô ấy, nhất định sẽ lập tức trả đồ lại cho Xích Kim.

Hoài Ngọc nghĩ một lát, nói: “Người như Sơ Nhưỡng này thoạt nhìn thì yếu đuối, nhưng nội tâm lại có khí phách của Từ gia, nếu ngươi vì đồng cảm mới đối xử tốt với cô ấy, cũng không cần đâu. Cô ấy còn có ta và Từ tướng quân mà.”

Đồng cảm? Xích Kim khó hiểu nhíu mày: “Nàng ấy chỗ nào cần người ta phải đồng cảm?”

“... Hả?”

Ánh mắt liếc sang người bên kia một cái, Xích Kim nói: “Từ cô nương không thẹn với trời, cũng không thẹn với người cũ, dù có gặp phải người không tốt, nhưng cũng tìm được lối thoát rồi. Bây giờ nàng ấy bước ra đường, có thể được dân chúng xung quanh gật đầu khen ngợi, cũng được nhà nghèo cảm kích ủng hộ, đồng cảm với nàng ấy có tác dụng gì?”

(Editor: Vâng, trai thẳng đây rồi...)

Hoài Ngọc sửng sốt, tiếp đó mỉm cười: “Là ta hạn hẹp, ngươi nhìn rộng hơn ta.”

“Điện hạ không cần lo lắng.” Hắn chắp tay: “Xích Kim làm việc luôn có chừng mực.”

“Được.” Hoài Ngọc vỗ tay: “Ta tin ngươi.”

Từ Sơ Nhưỡng chỉ thấy bọn họ đang thầm thì, cũng không để ý rốt cuộc đang nói cái gì. Xoa xoa cái bình nước nóng ấm áp kia, nàng thở phào một hơi, cảm giác lạnh cóng trên bàn tay chậm rãi ấm lại, trong lòng cũng thả lỏng ra từng chút một.

Không sao, nếu đã không tránh khỏi được, vậy thì đối mặt đi, vẫn phải sống tiếp, không phải sao?

Lúc Giang Thâm tỉnh lại, cảm thấy đầu óc thư thái hơn rất nhiều, hắn nhìn chằm chằm giường màn xa lạ này một hồi lâu, quay đầu nhìn ra bên giường.

Từ Sơ Nhưỡng ngồi đưa lưng về phía hắn, trong tay cầm kim may, đang cẩn thận thêu hoa văn trên bộ áo choàng ngắn tay.

Nhìn chằm chằm chiếc áo choàng ngắn tay kia một hồi, xác định đại nhân không thể mặc được, giọng hắn khàn khàn mở miệng: “Đứa nhỏ đó, là của tam đệ hay là của ai?”

Hoảng sợ đến đâm kim vào tay, Từ Sơ Nhưỡng hít một ngụm khí lạnh, quay đầu lại nhìn hắn.

Tỉnh lại cũng không lên tiếng, đột nhiên nói chuyện thật sự muốn dọa chết người.

Giang Thâm nhíu mày, kéo lấy ngón tay chảy máu của nàng muốn cúi đầu xuống, Từ Sơ Nhưỡng lại tránh khỏi hắn, tự mình mút đi, đưa tay đặt ra sau lưng.

“Ta đến chính là muốn nói chuyện này với nhị công tử.” Nàng mím môi: “Chuyện điện hạ có thai, mong nhị công tử chớ nói cho Quân Thượng biết.”

Là vì chuyện này mới ngồi ở đây sao?

Bàn tay cứng ngắc ở giữa không trung chậm rãi thu lại, Giang Thâm cảm thấy nực cười: “Giao tình giữa nàng và Lí Hoài Ngọc lớn thế nào, mà nàng phải bảo vệ nàng ta như thế?”

Từ Sơ Nhưỡng nghĩ một lát, nói: “Lúc ta không có chỗ nào đi, là nàng ấy thu nhận ta.”

Sao nàng lại không có chỗ nào đi? Giang phủ lớn như vậy... Giang Thâm rất muốn phản bác lại nàng, nhưng nghĩ tới một số chuyện, hắn buông mắt xuống.

Con người hắn tính cách cũng thật xấu xa, thích ăn hiếp người khác. Rõ ràng biết nàng nhìn thấy hắn thân mật cùng người khác sẽ không vui, lại cứ muốn tới cản trước mắt nàng, cứ muốn xem nàng tức giận là dáng vẻ gì.

Kết quả mỗi lần đến sau cùng, hắn tìm khắp trong Thiều Hoa viện cũng không thấy nàng nữa.

Ban đầu còn kì lạ, không biết nàng trốn đi đâu, bây giờ chân tướng rõ ràng rồi, hóa ra là trốn ở Mặc Cư.

Mím mím môi, Giang Thâm nói: “Nàng nói cho ta biết cô ta mang là con của ai, để ta cân nhắc xem có cần nói cho tam đệ không.”

Nếu là của người khác, vậy đương nhiên không có gì cần nói, nhưng nếu là huyết mạch của Giang gia, chuyện này thì lớn rồi.

Từ Sơ Nhưỡng nhìn hắn một cái, phu thê nhiều năm như vậy, nàng cũng có thể đoán ra một chút tâm tư của hắn, nghĩ một chút, nàng ấp a ấp úng nói: “Dù sao cũng không phải... Không phải của Quân Thượng.”

Người này, ngay cả nói dối cũng không lưu loát, còn muốn lừa hắn? Giang Thâm lắc đầu, phân phó Sương Thiên: “Đi tìm hạ nhân trong phủ nghe ngóng một chút.”

Sương Thiên đáp lời mà đi, Từ sơ Nhưỡng hơi nôn nóng: “Ngươi nhất định phải như thế sao?”

“Chuyện liên quan đến huyết mạch của Giang gia, không được qua loa.”



Vốn tưởng có thể khuyên hắn, nếu không có ích thì cũng có thể lừa hắn một chút. Không ngờ hai cách đều không được, Sơ Nhưỡng giận bản thân vô dụng, đứng dậy liền muốn đi.

“Nàng muốn đi đâu?” Giang Thâm sốt ruột, giày cũng không mang đã xuống giường, duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng.

Từ Sơ Nhưỡng không quay đầu lại nói: “Ta đi sai người chuẩn bị xe, đưa nhị công tử trở về.”

Giang Thâm tức không có chỗ xả: “Gấp như vậy muốn để ta đi?”

“Nhị công tử ở lại chỗ này có ý gì?” Nàng nói: “Tiền tuyến thành này hoang vu không thể tả, ngay cả một phố hoa ngõ khói cũng không có, không bằng nhị công tử sớm về Tử Dương, cuộc sống tiêu sái một chút.”

Giang Thâm nghẹn họng, nghiến răng: “Trước kia sao ta không phát hiện nàng miệng lưỡi lưu loát như vậy?”

Từ Sơ Nhưỡng không lên tiếng nữa, bóng dáng thoạt nhìn rất cứng nhắc, còn mang theo chút tức giận.

Giang Thâm đau đầu đỡ trán, ngữ khí mềm xuống nói: “Nàng không thể nói chuyện với ta hẳn hoi một lúc sao?”

Sơ Nhưỡng quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Nhị công tử còn có gì muốn hỏi?”

Từ trước đến nay hắn rất biết nói chuyện, từ bảy tuổi đến bảy mươi tuổi, không có một nữ tử nào hắn không dỗ được. Nhưng bây giờ, nghênh đón một đôi mắt đen trắng rõ ràng trước mặt, Giang Thâm lại có chút không cong được đầu lưỡi: “Nàng... Hưu thư để ở đâu rồi?”

“Đưa đến chủ thành Đan Dương, đưa cho người nhà ta rồi.”

Trong lòng trầm xuống, Giang Thâm hơi buồn bực: “Nàng gấp rút muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta đã hòa li như vậy sao?”

Hít sâu một hơi, Từ Sơ Nhưỡng cảm thấy có chút tức cười: “Nhị công tử, hưu thư này là có người cầm đao ép ngài viết sao?”

“Không phải...”

“Vậy nếu ngươi đã viết rồi, vì sao ta không thể đưa hưu thư cho người nhà?” Cổ họng hơi phát đau, nàng nói: “Người bị vứt bỏ, dù sao cũng phải nói rõ với người nhà chứ?”

“Ta... Ta không phải là ý đấy.” Hắn hận không thể cắn nát đầu lưỡi của bản thân: “Ta muốn nói, hưu thư đó ta có thể thu hồi lại.”

Tức đến không biết nói cái gì mới được, Từ Sơ Nhưỡng nhìn nhìn xung quanh, cầm lấy chén trà trên bàn nhét vào tay hắn, đổ lên một chút nước trà lạnh, liền cầm tay hắn hắt nước đi, mắt đỏ lên hỏi hắn: “Nước có thể thu hồi lại không?”

Giang Thâm ngơ ngác, cũng chạm vào tay của nàng, cầm lấy ấm trà đổ vào chén một lần nữa: “Thế này có được không?”

Từ Sơ Nhưỡng: “...”

Bỏ lại ấm trà nhét vào tay hắn, nàng nói: “Chúc ly trà mới của nhị công tử có thể hợp khẩu vị, tiểu nữ cáo từ trước.”

“Từ Sơ Nhưỡng!” Giang Thâm gọi nàng.

Phảng phất giống như không nghe thấy, người trước mặt kia đi không thèm quay đầu lại, giống như ở Âm Bình, không chút lưu luyến nào mà rời khỏi tầm mắt của hắn.

Giang Thâm mờ mịt nhìn cánh cửa phòng, đột nhiên cảm thấy nữ nhân thật sự rất khó dỗ, trước kia rõ ràng là thế nào cũng không tức giận, bây giờ thì hay rồi. Hắn làm cái gì cũng không thể khiến nàng nguôi giận.

“Công tử.” Sương Thiên nghe ngóng tin tức trở về, chắp tay nói: “Đã hỏi rồi, người trong phủ đều nói, trong bụng của vị điện hạ kia... Là cốt nhục của Lục chưởng quầy.”

“Cái gì?” Giang Thâm kinh hãi hồi phục tinh thần: “Ngươi không nghe nhầm?”

Sương Thiên lắc đầu: “Đã hỏi rất nhiều người rồi, đều nói như vậy, nhìn dáng vẻ không giống đang nói dối.”

Sao có thể là của Lục Cảnh Hành chứ? Cái bụng lớn như vậy, vừa nhìn đã phải năm, sáu tháng rồi. Năm, sáu tháng trước, không phải Lí Hoài Ngọc vẫn còn đang ở bên cạnh Huyền Cẩn sao?

Sắc mặt hơi khó coi, Giang Thâm trầm mặc.

Đột nhiên hắn cảm thấy, hình như mình vẫn không phải thảm nhất.

“Điện hạ.”

Tựu Ngô trở về, đem tất cả chuyện xảy ra ở trên thọ yến Trường Lâm Quân nói lại cho Lí Hoài Ngọc, sau cùng bổ sung thêm một câu: “Thuộc hạ không hiểu Tử Dương Quân là có ý gì.”

Ngay cả tên của thư dâng lên cũng là cắt giảm sưu cao thuế nặng? Hoài Ngọc dựa nửa trên gối mềm, vẻ mặt rất cổ quái: “Hắn đây là... Cũng muốn đối địch với Hoài Lân rồi.”

“Lời này giải thích thế nào?”

Hoài Ngọc thấp giọng nói: “Đất Đan Dương ta thu thuế không quy về Kinh Thành quản lí, đất Tử Dương của hắn chẳng phải không phải sao? Từ sau khi hắn đón người của Giang gia đến Tử Dương, liền không lui tới Kinh Thành nữa, thuế cũng không lấy, sổ cũng không truyền lên, cũng không vào Kinh báo cáo, hoàn toàn là một thái ấp độc lập ngoài hoàng quyền rồi.”

Dưới tình huống như vậy, sổ con viết như thế nào? Chắc chắn là lấy thái độ thuật chuyện tâm nguyện của phong quân các nơi, để Hoàng Đế giảm thuế, dù sao cũng không liên quan tới hắn, yêu cầu giảm thuế chính là của thái ấp khác.

Mấy tên ngốc Trường Lâm Quân kia, thật sự tưởng rằng Giang Huyền Cẩn hảo tâm nói chuyện giúp bọn họ sao? Không biết sổ con vừa truyền lên, ở trong mắt Hoàng Đế, bọn họ liền trở thành người trên cùng một con thuyền với Tử Dương Quân. Dưới tình thế hiện giờ, chắc chắn sẽ trở thành thẻ đánh cược của Giang Huyền Cẩn dùng đến để quản chế Hoàng Đế.

Một Tử Dương Quân Hoàng Đế có tâm tư động binh, đóng quân ở núi Lâm Giang. Vậy nếu sau lưng Tử Dương Quân còn có những người Trường Lâm Quân, Bình Lăng Quân, Công Nghi Quân thì sao? Cộng vào nhau cũng chính là một nửa giang sơn của Bắc Ngụy rồi, hắn đâu còn dám động?

Lí Hoài Ngọc thổn thức: “Bây giờ ta cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt khi Hoài Lân nhìn thấy sổ con.”

Vốn tưởng diệt trừ được Giang Huyền Cẩn, có thể hoàn toàn ngồi vững giang sơn của hắn, ai biết Giang Huyền Cẩn trốn ra sinh thiên, còn trở tay tặng hắn một đại lễ chấn động xã tắc chứ.

Không phải ngươi kiêng dè mười vạn binh lực của ta sao? Vậy thì ta không những nắm chặt lấy binh lực, còn nắm lấy tất cả phong quân xung quanh, ngươi sợ chưa?

Nhìn thái độ này của Giang Huyền Cẩn, giống như không phải trung quân cứng nhắc trong tưởng tượng của nàng, cho dù có Giang lão thái gia áp chế bên trên, dường như hắn cũng không định đi đến con đường phản động.

Chỉ là, tình thế tương lai sẽ như thế nào, ai cũng không nói chính xác được, nước cờ này của Giang Huyền Cẩn, không đi đến cuối, ai cũng không biết là tốt hay xấu.

“Đây...” Sau khi Tựu Ngô nghĩ sáng tỏ, rất khó hiểu: “Giang gia hắn cả đời vang danh, nhưng còn có ngự bút của nhiều thế hệ trung lương ở đó, sao có thể làm như thế?”

Hoài Ngọc phỏng đoán: “Có lẽ có liên quan đến đóng binh ở núi Lâm Giang? Ta nghe Thanh Ti nói, tình hình bên núi Lâm Giang kia có chút căng thẳng.”

Tựu Ngô nói: “Dù sao cũng vẫn là thổ địa của Bắc Ngụy, Tử Dương Quân không cho binh lực của triều đình đến gần nội trong mười dặm biên thành Tử Dương, thật sự có chút quá đáng, hèn gì bên Kinh Thành lại phản ứng mạnh như vậy.”

Không cho binh lực đến gần mười dặm biên thành, đây là quy tắc giữa hai nước với nhau, ở trong đất nước Bắc Ngụy mà như thế, nói khiêu khích cũng không quá đáng.

Bạch Ngai vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh mở miệng nói: “Dù sao chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện này, đất Đan Dương nằm ở phía tây của Tử Dương, người trong triều đình cho dù đánh tới đây, cũng sẽ có Tử Dương chắn ở đằng trước.”

Nói đến cái vị trí này cũng coi như thú vị, địa hình của Tử Dương vốn giống như một vầng trăng rằm, cắt ngang trước mặt Đan Dương và Kinh Thành, bây giờ nhìn lại, cực kì giống lá chắn trước mặt của Đan Dương.

Người trong triều đình ngay cả Tử Dương cũng không thể đến gần, càng đừng nói đến tới gần Đan Dương.

“Đã là chuyện không liên quan tới chúng ta, vậy thì nói chút tin tức tốt khác đi.” Tựu Ngô nói: “Điện hạ vẫn nhớ Nam Bình Quân chứ?”

Lí Hoài Ngọc nói: “Ông già hắn ta quên thế nào được? Lúc đó phong quân các nơi có ý phản đối, cùng tụ họp về Kinh. Lí Thiện đẩy ta đi gặp một đám quân chủ, nếu không phải là ông ấy bảo vệ ta, ta chắc chắn là không còn mạng về cung.”

Tựu Ngô gật đầu: “Thọ yến của Trường Lâm Quân, Nam Bình Quân cũng đi, vốn có lễ vật muốn thuộc hạ chuyển tặng, nhưng thuộc hạ một mình về trước, không ai có thể vận chuyển nhiều đồ như thế, cho nên nhờ Trường Lâm Quân tới đưa, tính ngày ra, thêm ba ngày nữa sẽ đến rồi.”

Hoài Ngọc vui vẻ: “Đây đích thực là một tin tốt.”

Trường Lâm Quân và nàng không có thù oán, nhưng quan hệ cũng không thân cận. Dù sao thái ấp liền nhau, có cơ hội tán dóc vài câu, vậy cũng không tồi.

Cũng là tin tức đó, truyền đến chỗ Giang Thâm lại không giống nhau.

“Ngươi nói cái gì?” Giang Thâm đứng trong phòng, sắc mặt đen đến khó coi: “Tam đệ đến sao?”

Sương Thiên gật đầu: “Ngự Phong đại nhân vừa mới sai người truyền tin tới, nói là Quân Thượng đi cùng với Trường Lâm Quân, đang trên đường tới tiền tuyến thành, hỏi công tử có mạnh khỏe không.”



Nếu Giang Huyền Cẩn tới lúc khác, nhiều nhất Giang Thâm chỉ mắng hắn một câu không phân nặng nhẹ, nhưng bây giờ...

Nghĩ tới cái bụng kia của Lí Hoài Ngọc, Giang Thâm liên tục lắc đầu: “Không được, hắn sẽ tức chết đấy.”

Cả cái Giang phủ đều biết Tử Dương Quân từng coi trọng Quân phu nhân bao nhiêu, nếu tin tức này chỉ truyền tới tai hắn, còn có đường sống để hắn hòa hoãn, nhưng nếu để hắn nhìn thấy trực tiếp, vậy thì nguy rồi?

Giang Thâm đứng dậy, muốn ra cửa.

Nhưng mà, ở cửa có thị vệ canh giữ, một chân của hắn vừa bước ra ngoài, hai thanh đao đã gác ngang qua.

“Công tử nghỉ ngơi cho tốt.” Thị vệ mặt không cảm xúc nói: “Điện hạ căn dặn, bọn ta ở đây bảo vệ chu toàn cho công tử.”

Phi! Bảo vệ hắn chu toàn còn chĩa đao về phía hắn? Giang Thâm nghiến răng, nghĩ một lúc, vẫn là để Sương Thiên ra ngoài, bảo hắn nhất định phải ngăn tam đệ tới.

Giang Huyền Cẩn một đường này tâm tình đều rất tốt, cho dù càng đến gần tiền tuyến thành càng hoang vu, trong mắt hắn cũng lan tràn ánh sáng.

“Chủ tử, phải đi tìm nhị công tử trước không?” Thừa Hư hỏi.

Giang Huyền Cẩn rất khó hiểu: “Tìm hắn làm gì?”

Chủ tử nhà mình tâm tình tốt, lá gan của Thừa Hư cũng to ra, trêu tức nói: “Không tìm nhị công tử, vậy chúng ta đến tiền tuyến thành này làm cái gì?”

Giang Huyền Cẩn mím môi, ánh sáng trong đôi mắt đen như mực càng nồng đậm, giống như trân châu đen vừa mới ra khỏi nước, có ánh trăng lưu chuyển bên trong.

Trường Lâm Quân bên cạnh trợn mắt há miệng mà nhìn bộ dạng này của hắn, nghĩ thầm cái này không đúng mà nhỉ? Ở Tử Dương nhìn thấy vị Quân Thượng đó không phải như vậy mà, lúc nghiêm túc lên có thể dọa cho hai đám lão nhân gia nói không ra lời, sao vừa xoay mặt đi đã biến thành ôn hòa thế này rồi?

Còn... Còn có chút vui thích.

Ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, Trường Lâm Quân bắt đầu nhớ lại, nghĩ vị Tử Dương Quân này có phải bị người ta đánh tráo ở đâu mà ông không phát hiện không?

“Quân Thượng!”

Đã đi tới bên ngoài tiền tuyến thành rồi, phía trước đột nhiên có người cản đường. Thừa Hư ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Sương Thiên và Ngự Phong cùng quay lại, sắc mặt hai người đều không tốt lắm.

“Sao vậy?” Thừa Hư nói: “Các ngươi có lời lên xe nói, đừng chắn nói.”

Sương Thiên lắc đầu: “Trường Lâm Quân có thể đi trước, Tam công tử xin nghe một lời của nô tài!”

Giang Huyền Cẩn nghe vậy vén màn xe lên: “Chuyện gì?”

Chạy đến bên cạnh xe, Sương Thiên chắp tay: “Truyền lời của công tử nhà ta, xin Quân Thượng trở về Tử Dương, chớ đi về phía trước.”

Híp mắt lại, Giang Huyền Cẩn lạnh giọng: “Nguyên nhân?”

“Công tử nói, Tử Dương công việc bề bộn...”

Cười nhạo một tiếng, Giang Huyền Cẩn nói: “Một là ngươi nói thật, hai là tránh ra đi.”

Tử Dương công việc có nhiều hay không, cần đến bọn họ tới nhắc nhở sao? Huống chi đã đến tiền tuyến thành rồi, bây giờ vòng lại coi thế nào được?

Sương Thiên ngơ ngác, chần chừ nói: “Công tử nhà ta nói, không đến mức bất đắc dĩ, không thể nói cho ngài biết nguyên nhân, nhưng nếu ngài không thể không tiến vào thành, vậy thì so với để ngài luôn chẳng hay biết gì, không bằng cho ngài biết trước, cũng chuẩn bị tốt.”

Chuyện gì nghiêm trọng như vậy? Thừa Hư cũng tò mò mà quay đầu sang.

Giang Huyền Cẩn yên lặng nhìn hắn, giống như có dự cảm gì đó, ánh sáng trong mắt trầm xuống từng chút một.

Trong phủ công chúa đã chuẩn bị xong lễ vật để tiếp khách, nghe thấy tin tức đoàn người của Trường Lâm Quân đã vào thành, nàng bọc kĩ áo choàng da hổ vào, dẫn theo đám Tựu Ngô ra cửa tiếp khách.

Sáng sớm thức dậy bên ngoài trời vẫn trong xanh, nhưng bây giờ ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu toàn là mây đen âm u.

“Lẽ nào là muốn mưa sao?” Thanh Huyền nhỏ giọng nói một câu.

Bạch Ngai “A” một hơi vào trong bàn tay, nói: “Muốn rơi thì cũng là tuyết chứ, trời lạnh như vậy, mưa rơi xuống cũng đông cứng rồi.”

Tiền tuyến thành rất ít rơi tuyết, vài năm cũng không thấy được một lần, nếu có thể gặp được thì không tồi. Hoài Ngọc cười cười, xa xa nhìn thấy cờ lớn của Trường Lâm Quân, ôm bụng liền đi tới.

“Trường Lâm Quân Thượng.” Nàng nói: “Từ biệt sáu năm, không biết thân thể ngài vẫn khỏe mạnh chứ?”

Tùy tùng xung quanh đều quỳ về phía nàng. Hoài Ngọc nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa dẫn đầu, chỉ đợi Trường Lâm Quân ra ngoài đáp lời, chào hỏi một phen.

Nhưng mà, đợi một lát sau, trong xe cũng không có động tĩnh gì.

Hoài Ngọc sửng sốt, đến gần hơn chút: “Trường Lâm Quân Thượng?”

Một bàn tay thon dài duỗi ra, vén màn xe lên, đôi mắt đen như mực của người bên trong đối diện với nàng, như băng tuyết rơi xuống mái hiên vào mùa đông, vừa lạnh vừa nhọn.

Lồng ngực chấn động, Lí Hoài Ngọc lui về phía sau hai bước, muốn che bụng lại nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Sao... Sao lại là ngươi?”

Giang Huyền Cẩn nắm lấy màn xe, ánh mắt liếc qua chiếc bụng phồng lên kia của nàng, thanh âm trầm thấp: “Tại sao không thể là ta?”

Véo mình một cái, xác định đây không phải nằm mơ, Hoài Ngọc xoay người muốn đi.

Sau lưng một luồng Phật hương đến rất nhanh, chân của nàng chưa bước được hai bước, bả vai đã bị người nắm lấy.

“Ta tưởng rằng ngươi không muốn gặp ta, cho nên không đi Trường Lâm.” Hắn từ phía sau tiến lên, ngón tay đặt trên bờ vai nàng hơi phát run: “Hóa ra là không dám gặp ta?”

“Điện hạ!” Đám người Tựu Ngô cùng nhau chạy tới, muốn bảo vệ nàng. Nhưng lại bị ánh mắt kia của Giang Huyền Cẩn nhìn đến không dám tới gần.

“Ngươi...” Hoài Ngọc cảm thấy cổ họng hơi khô, nhìn nhìn xung quanh, giống như không tìm được lời gì nói: “Ngươi thích áo choàng lông cáo sao?”

“Lí Hoài Ngọc.” Giọng hắn thấp đến phát run: “Ngươi định bỡn cợt ta đến khi nào?”

Nàng bỡn cợt hắn? Cánh mũi không hiểu sao hơi cay, Hoài Ngọc quay đầu lại, đón lấy ánh mắt của hắn, chỉ vào cái bụng của mình nói: “Đây là ngươi bỡn cợt ta.”

Trời mới biết lúc đó nàng mang thai vui vẻ muốn đi nói cho hắn biết bao nhiêu, lại có bao nhiêu tuyệt vọng mà bị nhốt trong tử lao.

Từ trên trời đến địa phủ, cũng chỉ là thời gian của một ngày đó mà thôi.

Bây giờ hắn biết rồi thì muốn thế nào? Đây là con của nàng, không có quan hệ gì với hắn nữa, cho dù hắn muốn nhận sai cũng...

“Trưởng công chúa điện hạ.” Thừa Hư đột nhiên mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của nàng.

Hoài Ngọc nghiêng đầu, nghe hắn nói: “Cho dù chủ tử nhà ta có sai, nhưng khi thành thân với ngài, là thành tâm thành ý mà đối đãi, ngài không cảm thấy làm như vậy sẽ thẹn với lòng sao?”

Cái gì? Hoài Ngọc khó hiểu, tình huống của lúc này, là nàng giấu tình cảm không nói có thể tha thứ được không mà nhỉ? Nên thẹn với lòng là ai?

“Có lời gì vào trong rồi nói, ở đây có chút không thích hợp.” Ngự Phong nói: “Trường Lâm Quân vẫn đang đợi ở đằng sau.”

Giang Huyền Cẩn nắm lấy vai nàng, lại buông ra, buông mắt xuống, cánh môi tái nhợt mà nói: “Mời điện hạ.”

Bộ dạng này, nhìn thế nào cũng không giống vui mừng, ngược lại giống như... Đang kìm nén bi thương tức giận đến cực điểm?

Lí Hoài Ngọc mờ mịt, bị Giang Huyền Cẩn kéo đi vào trong phủ đệ của mình, cúi đầu nhìn bước chân của hắn, thật sự vừa trống rỗng vừa lộn xộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play