Thanh âm của nàng rơi vào trong không khí, giống như ngân châm rơi xuống đất, không có chút hồi âm nào, Giang Huyền Cẩn vẫn bước đi xa, cẩm y xanh hổ phách bị gió thu thổi hất lên, bay bay như thần tiên.
Bạch Toàn Cơ ngơ ngác nhìn, cảm thấy dường như đây mới là dáng vẻ của Tử Dương Quân trong lời đồn, lạnh nhạt, thanh cao, không thích quan tâm người khác. Ngươi moi trái tim ra nâng lên cho hắn, hắn cũng chẳng thèm ngoảnh lại.
Ý chỉ của Hoàng Đế cứ như vậy mà tạm qua, người Giang gia và một đoàn người Lí Hoài Ngọc cùng lên đường, muốn tới chủ thành Tử Dương trước.
Hoài Ngọc dọc đường đi sắc mặt càng ngày càng kém, thường phải chống lên càng xe nôn khan một trận. Lục Cảnh Hành ngồi chung với nàng, nhìn bộ dạng khổ sở của nàng, nhíu mày liên tục: "Ta có thể làm cái gì?"
Đón lấy nước súc miệng Tựu Ngô đưa tới, Hoài Ngọc quay đầu cười nói: "Huynh đệ tốt đồng cam cộng khổ, không bằng ngươi cũng có một đứa đi?"
Lục Cảnh Hành: "..."
Cùng người này, thật sự nửa câu đứng đắn cũng không nói được!
Nhiều người đi cùng, xe ngựa đều xếp một hàng dài, lúc nghỉ ngơi giữa đường, Thừa Hư đi từ đằng trước đến.
"Phu nhân." Hắn nhỏ giọng nói: "Quân Thượng mời ngài lên trên đầu ngồi, nói đợi lát nếu nữa lão thái gia nhìn thấy ngài không có ở đó, sẽ hỏi đến."
Hoài Ngọc lắc đầu: "Ta ngồi ở đây, nếu lão thái gia hỏi, thì nói ta đang nói chuyện cùng nhị tẩu."
Ngồi cùng Giang Huyền Cẩn thật, theo cách nôn thế này, hắn nhất định sẽ phát hiện không đúng, mời đại phu đến thì xong đời rồi.
Thừa Hư hơi khó xử, nhưng thấy nàng khăng khăng, cũng chỉ có thể quay về bẩm báo đúng sự thật.
Giang Huyền Cẩn đứng cạnh xe ngựa, nghe lời Thừa Hư bẩm báo, lạnh mặt không lên tiếng.
"Cái này giống nói gì?" Giang Thâm nói nhỏ: "Trước mặt của đệ mà ngồi chung với Lục Cảnh Hành?"
"Lục chưởng quầy bị thương, đây là Hoài Ngọc thuận tiện chăm sóc hắn mà thôi." Từ Sơ Nhưỡng ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích.
Giang Thâm không vui nói: "Người nhiều như thế, cần đến tự mình nàng ta đi chăm sóc à? Trong lòng nàng ta phàm là có tam đệ hai phần, thì nên biết tránh hiềm nghi."
Từ Sơ Nhưỡng nhíu mày: "Đã hòa li rồi, tránh hiềm nghi cái gì chứ? Không phải Quân Thượng còn đón tân phu nhân rồi sao?"
Giang Thâm nghẹn họng, không vui nhìn nàng: "Nàng làm gì cần phải tranh cãi cùng ta?"
"Thiếp thân không dám, nhưng đây là sự thật."
"Nàng..." Giang Thâm hơi tức giận, đang định tranh luận thêm với nàng, lại nghe thấy Giang Huyền Cẩn mở miệng.
"Không có."
Hai người dừng lại, Giang Thâm nghi hoặc hỏi: "Không có cái gì?"
"Ta không có đón tân phu nhân." Hắn thấp giọng nói.
Từ Sơ Nhưỡng ngạc nhiên, nhìn nhìn Bạch nhị tiểu thư đứng ở phía xa xa kia, mím môi nói: "Nếu thật sự không có. Ngài nên nói một tiếng với Hoài Ngọc."
"Vì sao phải nói?" Ánh mắt Giang Huyền Cẩn lạnh như băng: "Nàng ấy cũng chưa từng nói với ta cái gì."
Bên cạnh một đống trai lơ, lại thêm một Lục Cảnh Hành, nàng có từng giải thích nửa chữ với hắn không? Dựa vào cái gì hắn phải ngoan ngoãn đi giải thích? Hắn không.
Giang Thâm tán đồng gật đầu: "Đúng rồi, một oán trả một oán, công bằng!"
Trong tình cảm có thể nói đến công bằng sao? Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu, đang muốn nói thêm, Cô Loan phía sau liền đi tới, đưa thêm cho Giang Thâm một chiếc ngoại bào.
"Trời rất lạnh, công tử bảo trọng thân thể chút." Giọng điệu Cô Loan mềm mại, khiến cho người nghe mềm hết nửa người.
Giang Thâm quay đầu liền ôm nàng qua hôn một cái, cười nói: "Vẫn là nàng yêu thương ta."
Không giống người nào đó, đứng ở đây nửa ngày, chỉ biết chống đối hắn.
Lông mi run lên, Từ Sơ Nhưỡng quay đầu đi, giả vờ nhìn phong cảnh phía xa.
Sớm đã quen rồi, người này thích thân mật với thê thiếp ở nơi đông người, nhà nàng dạy nghiêm, không làm ra được loại chuyện này, cũng không khiến cho hắn thích được. Thông thường những lúc thế này, giả mù là được rồi.
Mọi khi Giang Thâm còn có thể lượng thứ cho nàng một chút, bị nàng nhìn thấy, cũng sẽ thu liễm lại chút. Nhưng hôm nay có lẽ là nổi tính lên, ôm Cô Loan ngay trước mặt nàng, bàn tay phủ lên vòng eo cây liễu, môi dính vào má mĩ nhân, khuôn mặt mang theo ý cười nói: "Cô Loan, ngọn cây màu lam(*) bên kia, nàng nhìn thấy chứ?"
(*) Xanh da trời.
Trong rừng cây này một mảng sắc vàng khô héo, thỉnh thoảng có vài ngọn thường xanh, nhưng làm gì có màu lam chứ? Rõ ràng là vớ vẩn.
Nhưng Cô Loan liền thuận theo lời hắn nói: "Nhìn thấy rồi."
Ngoan thật!" Giang Thâm liếc mắt nhìn Từ Sơ Nhưỡng một cái, thơm lên trên môi mỹ nhân một ngụm.
Đây là đang trách nàng sao? Từ Sơ Nhưỡng cụp mắt xuống, miễn cưỡng cong môi, hành lễ với Giang Huyền Cẩn: "Ta đi về phía sau xem thử."
Giang Huyền Cẩn gật đầu, nhìn nàng nâng váy đi càng ngày càng nhanh, thấp giọng nói: "Nhị ca, sai rồi."
Giang Thâm lưu luyến buông Cô Loan ra, ý bảo nàng lên xe, sau đó quay đầu nói: "Sai chỗ nào? Người không nghe lời thì nên dạy dỗ cẩn thận, nàng ấy ở cùng với điện hạ nhà ngươi hai ngày, tính khí xấu hơn rồi, không cho nàng ấy bài học, thế nào cũng cưỡi lên đầu ta."
Cũng không biết có phải câu "Điện hạ nhà ngươi" khiến Tử Dương Quân vui vẻ hay không, hắn cũng không trách cứ thêm, nhìn nhìn sắc trời, phân phó đằng trước tiếp tục lên đường, tranh thủ trước giờ Tuất tìm được khách điếm.
Từ Sơ Nhưỡng ngồi trên xe của Hoài Ngọc và Lục Cảnh Hành.
Hoài Ngọc vừa nhìn sắc mặt nàng liền nhíu mày: "Giang Thâm lại ức hiếp cô rồi?"
"Không." Nàng lắc đầu: "Là ta lòng dạ hẹp hòi, không nhìn nổi chàng ấy thân mật với người khác."
Mỗi lần nhìn thấy, đều giống như khoét vào tim.
"Cái này gọi là lòng dạ hẹp hòi?" Hoài Ngọc líu lưỡi: "Đây không phải bình thường sao? Ai thích phu quân của mình thân mật cùng người khác chứ?"
"Nhưng lúc xuất giá, trong nhà đã dạy, tam tòng tứ đức, chính thất không đố kị." Từ Sơ Nhưỡng đỏ mắt nói: "Ta thẹn với sự dạy bảo của nhũ nương."
Lục Cảnh Hành bên cạnh nghe thấy, hừ cười một tiếng: "Cô thật sự coi trọng những quy tắc do nam nhân đặt ra làm cái gì?"
Từ Sơ Nhưỡng cùng Lí Hoài Ngọc đều quay đầu nhìn hắn.
Lục Cảnh Hành nửa dựa vào trên gối mềm, cà lơ phớt phơ mà nói: "Làm một nam nhân, nhất định là hi vọng nữ nhân nghe lời hiểu chuyện, không đố kị, không rước lấy phiền phức, như vậy cuộc sống của chúng ta mới tốt đẹp. Cái gì mà đạo lí nữ đức, đều là nam nhân chững chạc đàng hoàng dùng để lừa người, ai tin kẻ đó ngốc."
Nói xong, lại chỉ chỉ Hoài Ngọc ở bên cạnh: "Cô nhìn nàng ấy trước giờ chưa bao giờ quan tâm những cái này."
Từ Sơ Nhưỡng nghe hơi sửng sốt: "Lừa người?"
Hoài Ngọc nói: "Lời người khác nói cô có thể không tin, nhưng Lục đại chưởng quầy đây phong lưu khắp Kinh Thành, là cùng một loại người với Giang nhị công tử, cách nghĩ của bọn họ chắc chắn là không khác nhau là bao."
Cúi đầu cười khổ, Từ Sơ Nhưỡng nói: "Ta có thể làm gì chứ? Nếu không nghe theo cái này, chẳng phải là càng không làm hắn vui sao?"
Lục Cảnh Hành nhìn nàng một cái, nói: "Trước kia thường xuyên gặp Giang nhị công tử ở Thiên Hương Viện, hắn chuộng mĩ nhân, do ái tiễn thủy thu đồng. Chỉ cần có một đôi mắt làm hắn thích, làm cái gì cũng có thể khiến hắn vui vẻ."
Tiếc là Từ Sơ Nhưỡng không có, nàng tư sắc bình thường, đôi mắt càng tầm thường.
"Ài, lời này cô đừng nghe hắn." Hoài Ngọc bĩu môi nói: "Người lần đầu gặp gỡ thì có thể đánh giá bề ngoài quyết định thích ghét, nhưng cô ở cùng nhị công tử lâu như vậy rồi, nếu hắn còn vì vẻ bề ngoài mà không muốn gặp cô, vậy cũng không cần đi theo hắn nữa."
Lời này nói ra rất lớn mật, Từ Sơ Nhưỡng sợ đến mức lắc đầu lia lịa: "Ta... Ta đã gả cho hắn rồi, sao có thể không đi theo hắn chứ?"
"Gả rồi thì sao? Đòi một phong hưu thư còn không đơn giản?" Lí Hoài Ngọc nhướn mày.
"Đúng vậy." Lục Cảnh Hành phụ họa: "Ví dụ có sẵn đặt ở đây rồi, dù sao Từ tướng quân cũng đến Đan Dương, cô không ngại đòi một phong hưu thư đi cùng chúng ta đi."
Hai người bên xướng bên họa, thật sự là thà thêm mười tòa miếu, cũng phải kiên quyết dỡ bỏ mối hôn sự này.
Xích Kim ngồi bên ngoài càng xe nghe không nổi nữa, quay đầu vạch màn xe lên nói: "Hai ngài làm chút chuyện tốt đi, Giang nhị phu nhân rõ ràng là không buông xuống được, mới buồn rầu như thế."
Nếu không buông xuống được, lại đòi hưu thư gì chứ? Người ngoài bao giờ cũng có thể phân tích lợi và hại rất rõ ràng, ra một phán đoán lí trí nhất, nhưng trong tình ái mấy phần khó bỏ, chỉ có người trong cuộc mới biết.
Từ Sơ Nhưỡng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn.
Ngồi bên ngoài sườn xe là một người tuấn dật trong trẻo, đôi mắt rất động lòng người, sóng mắt lướt qua, có thanh sơn bích thủy.
Chẳng trách có người lại chuộng đôi mắt, đôi mắt đẹp nhìn sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Giờ Dậu, đoàn xe dừng ở cửa của một khách điếm ngoại thành, Từ Sơ Nhưỡng vén màn xe lên nhìn nhìn, chau mày lại: "Chỗ này..."
Hình như là một hắc điếm.
Người Giang gia ở đằng trước cũng đang do dự nên xuống xe không, đám người Lí Hoài Ngọc ngược lại gan lớn hơn, nâng bước tiến vào bên trong.
"Nhị phu nhân không cần lo lắng." Xích Kim đứng bên cạnh xe nói: "Chúng ta có nhiều người ở đây như vậy mà."
Từ Sơ Nhưỡng nắm lấy mép cửa xe, nói: "Ta thấy trên sách viết, hắc điếm cho dù bao nhiêu người, đều là có vào không ra."
Xích Kim dừng lại một chút, cười như không cười nói: "Vậy không biết phu nhân đã thấy qua một từ, gọi là "Hắc ăn hắc" chưa?"
Mọi người Giang phủ trịnh trọng, người của bọn họ bên này lại không có ai dễ chọc, hắc điếm? Hắc nữa thì có thể hắc được Trưởng công chúa sao?
Từ Sơ Nhưỡng nâng mắt nhìn nhìn đằng trước, Cô Loan hình như cũng không dám xuống xe. Giang Thâm mỉm cười dỗ dành, duỗi tay ôm Cô Loan xuống xe, khiến cho nàng ấy yêu kiều la lên một trận.
Nàng đang muốn quay mặt đi, nhưng ánh mắt giống như là dính chặt vào đó, thế nào cũng không rời khỏi.
"Điện hạ đang gọi cô kìa." Làm như lơ đãng, Xích Kim đứng ra trước mặt nàng: "Xuống xe đi."
Cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, Từ Sơ Nhưỡng cảm kích nhìn hắn một cái, tự mình đi xuống xe, đi theo hắn vào trong.
Giang Thâm đang dỗ dành Thôi Tuyết, vô ý nhìn sang bên, liền nhìn thấy Từ Sơ Nhưỡng đi theo sau một nam nhân, giống như không nhớ hắn đang ở đằng trước, trực tiếp đi vào khách điếm.
Mi tâm trầm xuống, nhị công tử rất không vui.
Biết sai không nhận sai thì thôi, còn học theo cái tệ hại không biết tránh hiềm nghi kia của Lí Hoài Ngọc rồi?
"Công tử!" Thôi Tuyết phía sau sợ hãi kêu lên một tiếng, Giang Thâm không nghe thấy, hắn nâng bước tiến vào đại sảnh của khách điếm, nâng mắt quét vòng quanh.
Đám người Lí Hoài Ngọc cười đùa ngồi chung một bàn, Từ Sơ Nhưỡng ngồi bên cạnh nàng ta, nam nhân vừa nãy đã không thấy bóng dáng.
Sắc mặt thoáng dịu đi, hắn đi tới, muốn gọi Từ Sơ Nhưỡng về chỗ cùng với hắn, kết quả vừa đi gần tới lại nghe thấy Lí Hoài Ngọc nói: "Trù nghệ của Xích Kim chúng ta là tốt nhất, ăn chút cơm hắn làm, đảm bảo cô có phiền não gì cũng hết luôn!"
"Đúng đó, ngày thường chỉ có điện hạ có thể nếm tay nghề của hắn, hôm nay lại là một ngày tốt, Xích Kim rốt cuộc cũng nguyện ý làm một bàn ăn lớn." Thanh Huyền sụt sịt.
Lục Cảnh Hành duy nhất ngồi trên ghế bành, mắt phượng vừa liếc liền nhìn thấy Giang Thâm đằng sau, cười nói: "Vì dỗ giai nhân thoải mái, một bàn ăn tính là gì?"
Hắn không nói bậy, Lí Hoài Ngọc một đường đi xe ngựa mệt nhọc, Xích Kim đích thật là muốn nàng ăn uống tốt một chút mới đi xuống bếp.
Người khác nghe thấy có ý nghĩ gì, hắn cũng không quản nổi đâu.
Sắc mặt Giang Thâm có chút khó coi, tăng nhanh bước chân, đi tới liền muốn bắt lấy cánh tay của Từ Sơ Nhưỡng.
Lục Cảnh Hành nhanh chóng đánh mắt về phía Lí Hoài Ngọc, người sau cũng chú ý đến Giang Thâm, hất cằm hướng Tựu Ngô, Tựu Ngô lập tức đi lên, bất động thanh sắc mà chắn ở phía sau của Từ Sơ Nhưỡng.
Từ Sơ Nhưỡng vẫn đang thất thần, không chú ý lắm xung quanh xảy ra chuyện gì.
Đám người Thanh Huyền nhìn thấy, nhao nhao đi lên, dồn Giang Thâm đến bên quầy hàng, cười nói: "Nhị công tử, điện hạ của bọn ta dùng bữa không thích người ngoài đến gần."
Giang Thâm tức giận: "Ta là người ngoài, Từ Sơ Nhưỡng không phải sao?"
"Nhị phu nhân là bằng hữu của điện hạ." Tựu Ngô chắp tay.
Giang Thâm tức đến thái dương nhảy lên, nhưng đám người trước mặt này đều là những tay lão luyện, vây hắn như vậy, hắn qua cũng qua không được. Từ Sơ Nhưỡng lại vẫn cứ chẳng biết cái gì nói chuyện cùng Lí Hoài Ngọc, nhìn cũng không nhìn bên này một cái.
Được, hắn nghiến răng gật đầu, nàng muốn sĩ diện, vậy thì ra oai đi, có bản lĩnh thì cả đời này đừng về nữa!
Hung hăng phất tay áo một cái, Giang Thâm quay đầu đi khỏi.
Tất cả mọi người đều sắp xếp ổn thỏa trong khách điếm rồi, đám người Giang Thâm dùng bữa ở trong gian phòng tầng hai, đám người Lí Hoài Ngọc ngồi ở đại sảnh, tiêu sái tự tại.
Trù nghệ của Xích Kim thật sự không tồi, Từ Sơ Nhưỡng ăn hai miếng đôi mắt đã sáng lên, nhỏ giọng hỏi hắn làm thế nào. Nàng cũng là người thích xuống bếp, nhưng Giang Thâm rất ít dùng bữa ở trong phòng nàng, thỉnh thoảng đi đưa chút điểm tâm, cũng không được mấy câu khen ngợi.
"Ta viết cho cô nhé." Xích Kim rất hào phóng lấy giấy bút trên quầy hàng tới: "Vài món ăn này ta dùng gia vị không giống với những người bình thường."
Từ Sơ Nhưỡng gật đầu liên tục, ngoan ngoãn nhìn hắn hạ bút.
Lí Hoài Ngọc ở bên cạnh nhe răng trợn mắt với Lục Cảnh Hành: "Dựa vào cái gì ta không thể ăn đầu cá hấp ớt băm nhỏ(*)?"
"Không tốt với cơ thể ngươi." Lục Cảnh Hành trừng nàng: "Tình trạng cơ thể của mình là gì, trong lòng mình không cân nhắc sao?"
"Vậy cái thỏ thái hạt lựu Bát Bảo(*) kia..."
"Quá cay, ngươi vẫn là uống canh xương đi." Lục Cảnh Hành múc cho nàng một chén.
Bầu không khí không tồi, nơi nơi đều rất hòa hợp. Giang nhị công tử cùng tam công tử ở trên lầu hai nhìn thấy, đồng loạt cười lạnh.
Giang Thâm nói: "Đệ có thể bảo Lí Hoài Ngọc thu liễm một chút được không?"
Danh không chính ngôn không thuận, nhị ca còn có thể tức giận, hắn ngay cả lập trường tức giận cũng không có.
Giang Thâm nhìn nam nhân kia viết xong một phong thư đưa cho Từ Sơ Nhưỡng, nàng vô cùng vui vẻ mà nhận lấy, gấp lại thật cẩn thận bỏ vào tay áo.
Bộ dạng nhìn như muốn có bảo bối đến muốn mạng.
Ánh mắt tối sầm xuống, Giang Thâm cười nhạo.
Dùng bữa xong, Từ Sơ Nhưỡng về phòng mình, Thừa Hư nói, gian phòng này là một mình nàng ở, cho nên lúc nàng bước vào, cửa cũng không gõ.
Nhưng vừa đẩy cửa ra, bên trong có người.
Cô Loan quấn lên trên người Giang Thâm, eo mảnh mai chậm lắc lư, y phục mái tóc như dòng thác, nũng nịu nỉ non. Người dưới thân đỡ eo nàng, ngả ngớn nói: "Nàng thật đúng là một yêu tinh hút dương khí."
Da thịt trắng ngần lộ ra bên ngoài, Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy liền cứng đờ.
Người này lần trước dỗ nàng nói, về sau tuyệt sẽ không để nàng nhìn thấy những cái này, ngữ khí dịu dàng như thế, dịu dàng đến nàng không hoài nghi chút nào.
Nhưng trước mắt, lại là cảnh tượng giống vậy, lại là khoét vào tim như vậy, Giang Thâm giống như không nghe thấy tiếng động nàng đẩy cửa vào, động tác càng ngày càng lớn gan, ý cười trên mặt phong lưu lại lạnh bạc.
Đáy lòng đau đến bóp chặt lại, Từ Sơ Nhưỡng buông mắt xuống, xoay người muốn đi.
"Ai nha!" Cô Loan đau đến khẽ kêu một tiếng.
Giang Thâm thuận thế kéo xiêm y bọc nàng lại, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa: "Nàng đi đâu vậy?"
Từ Sơ Nhưỡng dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, đi nhầm phòng rồi."
Thật sự là một kẻ ngốc, còn coi như mình đi nhầm? Giang Thâm cười lạnh, vỗ vỗ lưng Cô Loan, người sau rất thức thời lướt qua Từ Sơ Nhưỡng ra khỏi phòng.
Cửa bị đóng lại, hơi thở quen thuộc từ sau lưng bao vây tới, Từ Sơ Nhưỡng cố gắng muốn bình tĩnh, nhưng cơ thể không ngăn được mà phát run.
"Sao thế? Lạnh?" Vừa chạm vào liền nhận ra cơ thể nàng run rẩy, Giang Thâm nhíu mày, tiếp đó giễu cợt: "Biết trời lạnh, còn mặc mỏng như vậy làm gì? Hả?"
Từ Sơ Nhưỡng muốn nói, nàng đang định quay về thay y phục, nhưng khớp hàm gắt gao cắn chặt, nàng không dám buông lỏng, vừa buông lỏng ra sẽ không có tiền đồ mà khóc lên.
"Hỏi nàng nói, nàng run cái gì?" Nắm lấy bờ vai của nàng xoay người lại, Giang Thâm có chút không kiên nhẫn.
Từ Sơ Nhưỡng buông mắt xuống, nhẹ lắc đầu.
"Lắc đầu là ý gì? Chột dạ?" Đưa tay bắt lấy ống tay áo của nàng, vừa đúng nắm được phong thư kia, ánh mắt Giang Thâm trầm xuống: "Từ Sơ Nhưỡng, lúc ta cưới nàng hình như đã nói, cả đời này có thể nuôi nàng, nhưng nàng đừng coi ta là một hạt cát trong mắt."
Mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, nàng nghe không hiểu ý trong lời của hắn.
Giang Thâm cười lạnh: "Lí Hoài Ngọc là trưởng công chúa, nàng ta có quyền trong tay, thân phận cao quý, cho nên nàng ta có thể muốn làm gì thì làm, nhưng nàng thì sao?"
Chầm chậm lấy thứ trong ống tay áo nàng ra, giơ lên trước mặt, tia chế nhạo trong mắt Giang Thâm càng ngày càng nồng đậm: "Nàng vượt tường phải bị ngâm lồng heo, ta cũng sẽ không cứu nàng."
Lời này mang theo tức giận, giống như một cái tát vang dội, đánh mạnh lên mặt người.
Sắc môi trắng bệch, Từ Sơ Nhưỡng nhìn chằm chằm thứ trong tay hắn một hồi, ánh sáng trong mắt yếu ớt, đột nhiên hàn toàn vụt tắt đi.
Thanh âm nàng rất nhẹ mà hỏi: "Chàng thích ăn thỏ thái hạt lựu Bát Bảo sao?"
Thỏ thái hạt lựu Bát Bảo? Giang Thâm không hiểu, đang yên lành hỏi cái này làm gì? Khẩu vị của hắn thích cay, thỏ hạt lựu Bát Bảo đương nhiên là thích. Nhưng nàng làm ra hương vị không ngon bằng ở ngoài quán ăn, hắn ăn qua một lần, chỉ một miếng đã buông đũa xuống.
Đưa tay cầm giấy viết thư trên tay hắn nắm, Từ Sơ Nhưỡng từng lớp từng lớp một mở ra trước mặt hắn, vuốt phẳng nếp gấp, đưa lại vào trong tay hắn.
Nét bút cứng cáp có lực, thứ viết là cách thức gia truyền làm thỏ hạt lựu Bát Bảo.
Giang Thâm sững sờ, lật đi lật lại nhìn thêm hai lần, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ.
"Nàng... Nàng hỏi hắn muốn cái này làm gì?"
Hỏi xong không bằng không hỏi, không dùng não nghĩ cũng biết nàng lấy cái này là vì ai.
Giang Thâm mím môi, thanh âm đột nhiên nhỏ xuống, gấp giấy viết thư lại, bỏ lại vào trong tay áo nàng: "Vậy... Lần sau nàng làm cho ta ăn nhé."
Từ Sơ Nhưỡng yên lặng nhìn hắn, cơ thể vẫn run rẩy như trước.
Giang Thâm không hiểu sao cảm thấy cuống lên, duỗi tay qua muốn ôm nàng, người này lại lui về phía sau một bước, khó khăn né tránh bàn tay của hắn.
Trong phòng có một cỗ mùi son phấn nhàn nhạt, ngửi thấy khiến người ta chán ghét, Từ Sơ Nhưỡng đưa tay che miệng mũi, quay đầu đi ra bên ngoài.
"Nàng đi đâu đấy?" Giang Thâm thật sự hoảng rồi, tiến lên đè cửa lại, không cho nàng mở ra.
"Là ta hiểu lầm rồi, ta nhận sai có được chưa?" Hắn nhíu mày nhìn nàng: "Muộn thế này rồi, nàng còn muốn đi đâu?"
"Quay về phòng của mình." Từ Sơ Nhưỡng thấp giọng nói.
"Đây chính là phòng của nàng mà!"
Đôi mắt ướt sũng nâng lên, ngỡ ngàng đối mắt với đôi mắt của hắn. Từ Sơ Nhưỡng cảm thấy có chút nực cười, trong cổ họng nghẹn vài hơi: "Hóa ra chàng biết à?"
Biết là phòng của nàng, cố ý chạy đến thân mật cùng Cô Loan. Rốt cuộc nàng nợ hắn cái gì, phải bị đối đãi thế này?
"Ài, không phải." Hối hận đánh vào miệng một cái, Giang Thâm nói: "Ta vừa nãy..."
Vừa nãy chỉ là tức giận thôi.
Lời này không thể nói ra, Từ Sơ Nhưỡng đỏ mắt lên, dùng sức kéo tay hắn ra, mở cửa chạy ra ngoài.
Sắp đến giờ Tuất rồi, Lí Hoài Ngọc đang định đi nghị sự cùng Giang Huyền Cẩn. Kết quả vừa mở cửa ra, Từ Sơ Nhưỡng bổ nhào vào lòng nàng.
"Sao vậy?" Đỡ lấy nàng, Hoài Ngọc cúi đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng kia của nàng.
Sau lưng còn có người đang đuổi theo, Từ Sơ Nhưỡng lách qua nàng tiến vào phòng, mở tủ y phục trống không ra, không nghĩ ngợi gì liền chui vào trong.
Lí Hoài Ngọc nhíu mày, nhìn Giang Thâm đang xông tới, nhấc chân chặn trên cánh cửa, lưng dựa vào bên còn lại, trực tiếp chắn kín đường.
"Làm gì đấy?" Ngữ khí của hắn không hiền lành.
Giang Thâm gấp đến độ vò đầu bứt tai: "Ngươi để ta vào trong!"
"Không." Một chữ ngắn gọn rõ ràng, Hoài Ngọc liếc mắt nói: "Ngươi có bản lĩnh thì xông vào."
Thật sự tưởng hắn không dám? Giang Thâm có chút bực bội, vòng qua cửa chính đi trèo cửa sổ, Hoài Ngọc phản ứng cũng nhanh, bạch bạch hai tiếng đem cửa sổ cài chết, sau đó về lại cửa đứng.
Sắc mặt Giang Thâm phát xanh: "Ngươi muốn thế nào?"
Hoài Ngọc nhún vai: "Nếu nhị công tử có thể nói vừa nãy có chuyện gì, ta sẽ cân nhắc nhường đường."
Chuyện nhà nào có đạo lí nói với nàng ta? Giang Thâm nghiến răng, đứng cứng đờ, định ngoan cố với nàng. Nhưng Đan Dương trưởng công chúa có tiếng là tính khí bướng bỉnh, ai có thể ngoan cố hơn nàng?
Đứng hết nửa nén hương, Giang Thâm vẫn là úp úp mở mở mà mở miệng: "Ta hiểu lầm nàng ấy, làm nàng ấy tức giận. Dù sao cũng phải cho ta một cơ hội giải thích."
"Chỉ là hiểu lầm?" Hoài Ngọc rõ ràng không tin: "Với mức độ ngưỡng mộ ngươi của nàng ấy, ngươi chỉ cần đừng tằng tịu với người khác ở trước mặt nàng, hiểu lầm khác nhất định sẽ không trách ngươi."
Giang Thâm: "..."
"Nhìn vẻ mặt này của ngươi, lẽ nào thật sự bị ta nói trúng rồi?" Hoài Ngọc giật mình, sau đó ôm cánh tay cười lạnh: "Nhị công tử lợi hại."
"Ta đã nói rồi, ngươi nên nhường đường."
Lí Hoài Ngọc cười nói: "Ta nói cân nhắc nhường đường, không nói nhất định sẽ nhường đường. Kết quả cân nhắc là không nhường, mời nhị công tử trở về."
Nói xong, không nhìn khuôn mặt xanh đỏ lẫn lộn kia của Giang Thâm, vào phòng liền đóng cửa.
Trong phòng rất yên tĩnh, Hoài Ngọc đi đến trước tủ y phục, kéo vòng đồng nhẹ nhàng mở cánh tủ ra.
Từ Sơ Nhưỡng cuộn mình ở trong góc, nghe tiếng ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống bịch bịch.
Hoài Ngọc xê ghế đến ngồi ở bên ngoài, đưa cho nàng một chiếc khăn tay: "Xích Kim cũng nói rồi, ta không biết khích lệ người lắm, nếu cô muốn gặp hắn, ta để hắn vào, nếu cô không muốn gặp hắn, ta đảm bảo ngay cả sợi tóc của cô hắn cũng không nhìn thấy!"
Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu, lại gật đầu.
Hoài Ngọc hiểu ý của nàng, đưa tay xoa xoa đầu nàng ấy, cười nói: "Ta che cho cô."
Nước mắt rơi càng dữ dội, Từ Sơ Nhưỡng nghẹn ngào kéo tay nàng, đầu ngón tay phát run.
May mà còn có nàng ở đây, bằng không nàng ngay cả trốn cũng không có chỗ trốn.
Lúc gả qua đây mẫu thân khuyên nàng, nói trèo cao cuộc sống sẽ không dễ dàng, lại thêm Giang nhị công tử không có bao nhiêu chân tâm, nàng nhất định là phải chịu đau khổ rồi. Lúc đó Từ Sơ Nhưỡng hoàn toàn không sợ, ôm tập văn của Giang Thâm, trong mắt chói lọi ánh mặt trời: "Con biết, con không sợ!"
Nhưng bây giờ nàng thật sự biết rồi, dũng khí mới biết yêu, không thể nào kiên trì quá lâu, càng càng dốc toàn lực lòng tràn đầy nhiệt huyết, lại càng hối tiếc không kịp lòng tràn đầy bi thương.
Thành thân cùng người khác chung sống qua ngày, là một chuyện cần phải cân nhắc nhiều lần, không thể hồ đồ xúc động. Nam nhân gả có thể không tài hoa, cũng có thể không tuấn lãng, nhưng nhất định... Phải biết đau lòng cho người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT