Lí Hoài Ngọc nào biết hắn có tâm tư gì? Trên người Lục Cảnh Hành vốn có vết thương, ngồi một lúc như vậy nhất định là khó chịu, vì thế nàng nắm lấy song cửa sổ trèo lên, vượt người vào trong phòng, một phen đỡ lấy khuỷu tay của hắn.
Nhìn động tác hết sức tiêu sái này của nàng, khuôn mặt Lục Cảnh Hành co rút: "Cửa ngay ở bên kia, ngươi đi thêm hai bước là sẽ gãy chân hay là thế nào?"
"Chỗ này gần mà." Nhớ tới bản thân bây giờ hình như không thể vận động mạnh, Hoài Ngọc rất chột dạ mà mỉm cười, trên tay dùng sức, đỡ hắn lên.
Lục Cảnh Hành đứng dậy, nâng cánh tay lên, giống như Thanh Huyền vừa nãy vắt tay lên vai nàng, mắt phượng nổi lên ánh sáng, rất khiêu khích mà nhìn về phía Giang Huyền Cẩn bên cạnh.
Nào nào nào, ngươi lại đập thêm một cái bình hoa nữa xem xem? Ngươi đập nát căn phòng này lão tử cũng không buông tay nhé, thế nào?
Giang Huyền Cẩn: "..."
"Vết thương thay thuốc chưa?" Hoàn toàn không phát hiện ra đao quang kiếm ảnh trong mắt hai người này, Hoài Ngọc vừa đỡ Lục Cảnh Hành đi ra ngoài cửa, vừa hỏi.
Lục Cảnh Hành cong môi đáp: "Chưa đổi đâu, bọn họ làm việc tay đều rất mạnh, loại chuyện như thay thuốc này vẫn là để cô nương làm."
Vẫn là thế, Lục Cảnh Hành luôn trọng nữ khinh nam, tìm một cô nương tới hầu hạ hắn, so với dựa vào đám Tựu Ngô, Chiêu Tài còn bài bản hơn nhiều. Hoài Ngọc gật gật đầu, nghĩ thầm lát nữa phải đi tìm một nha hoàn.
Nhưng lời này rất gian xảo, Hoài Ngọc hiểu ý của hắn, Giang Huyền Cẩn cũng nhíu mày.
Bên cạnh Lục Cảnh Hành chỉ có một cô nương là Lí Hoài Ngọc.
"Điện hạ." Hắn mở miệng, gọi người sắp bước qua ngưỡng cửa lại.
Hoài Ngọc dừng lại một chút, quay đầu: "Quân Thượng có phân phó gì?"
Khép khép cổ tay áo lại, Giang Huyền Cẩn nói: "Có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng điện hạ."
Chuyện quan trọng? Hoài Ngọc nghĩ một chút, nói: "Chờ ta đưa Lục chưởng quầy về phòng trước đã, thương nghị sau?"
"Cũng không vội." Buông mắt chậm rì rì nhả ra một câu như thế, Giang Huyền Cẩn nâng bước, đi tới bên cạnh bọn họ: "Trước tiên đưa Lục chưởng quầy quan trọng hơn."
Dáng vẻ này, đúng là muốn cùng nàng đi đưa về? Hoài Ngọc líu lưỡi, Tử Dương Quân ngày xưa là kiểu ghét phiền phức thế nào, luôn không lãng phí thời gian ở những chuyện nhàm chán. Bây giờ nhàn hạ rồi, còn nguyện ý tự hạ thấp địa vị làm chuyện này.
Đem cánh tay kéo lên vai mình, đỡ ổn rồi, Hoài Ngọc gật đầu với hắn, sau đó chống người liền rời khỏi sương phòng đó.
Giang Huyền Cẩn lững thững đi theo, một đường đều nghe tiếng nàng và Lục Cảnh Hành lục cục cãi nhau:
"Sao vết thương của ngươi vẫn rướm máu thế? Trong dược đường bán đều là thuốc giả à?"
"Chuyện cười! Dược đường của Lục Kí ta, có thể cho ông chủ dùng thuốc giả sao?"
"Vậy cũng không chắc. Ngươi chết rồi, cửa hàng không phải rơi vào trong tay bọn họ sao?"
"..." Vừa nghĩ như thế cũng có đạo lí, Lục Cảnh Hành cúi đầu nhìn ngực mình, trầm tư.
Hoài Ngọc vào cửa liền đặt hắn ở trên giường, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng miệng người này vẫn hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt cũng rất đau đớn.
"Chắc không phải vết thương của ta lại nứt ra chứ?"
Nghe vậy, Hoài Ngọc rất tự nhiên mà muốn lật vạt áo của hắn ra.
Nhưng bàn tay vừa mới duỗi ra, liền bị người khác bắt được.
"Để ta." Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc kéo người ra phía sau, vừa vén y bào lên liền ngồi xuống bên giường, hai ngón tay kéo ngoại bào của Lục Cảnh Hành ra, nhìn lướt qua vải trắng quấn trên người hắn.
"Nứt cái gì?" Hắn cười lạnh: "Nứt thật còn chỉ có chút máu này?"
Lục Cảnh Hành xem thường một cái: "Đây gọi là một chút hả?"
Đã nhiễm đỏ mất nửa mảnh vải trắng rồi có được không?
Liếc hắn một cái, Giang Huyền Cẩn nhạt giọng nói: "Nếu vết thương này ở trên người nữ tử còn đáng để kinh ngạc."
Ngụ ý là, nếu ngươi mà kinh ngạc, vậy thì đừng làm đàn ông nữa, làm nữ nhân đi! Bảo đảm sẽ được người ta rất mực bảo vệ.
Lục Cảnh Hành: "..."
Lí Hoài Ngọc ngó đầu sang hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ? Có cần mời đại phu đến không?"
"Không cần." Thanh âm rít ra từ trong kẽ răng, Lục Cảnh Hành gằn từng tiếng, nói: "Hoàn toàn không đáng kinh ngạc!"
"Vậy à." Hoài Ngọc gật đầu: "Vậy mời Quân Thượng đi trước đi, để hắn nghỉ ngơi cẩn thận."
Giang Huyền Cẩn cong môi, nhìn nàng đi ra ngoài cửa rất quả quyết, liền cũng đứng dậy, khoanh tay đi theo sau.
Ý thu đã đậm, hoa và cây cối trong đình viện tiêu điều, người đứng đó, một trận gió thổi qua, mát lạnh đầy mặt.
Hoài Ngọc xoa xoa cánh tay, hỏi: "Chuyện gì?"
Nhìn nàng một cái, Giang Huyền Cẩn đứng ở bên cạnh nàng nhạt giọng nói: "Trước khi bản quân đến biên thành, đã gặp phải truy sát. Thích khách đến rất đông, võ công đều không thấp."
Chuyện này Hoài Ngọc có nghe nói, vẻ mặt cổ quái nói: "Quân Thượng biết lai lịch của bọn họ?"
"Gần Kinh Thành, người nhiều như thế, còn có thể là lai lịch gì?" Giang Huyền Cẩn mím môi.
Hắn kháng chỉ không tuân, cuối cùng đã chọc giận đến Đế Vương rồi. Nhưng Lí Hoài Lân không công khai âm mưu tới, ngược lại còn chơi ám chiêu với hắn.
"Có câu 'Môi hở răng lạnh', không biết điện hạ có nghe qua?"
Hoài Ngọc bĩu môi: "Ta chỉ viết chữ không tốt, chứ không phải thất học."
Đúng rồi, trước kia giả vờ không biết viết chữ, nhưng vẫn có thể dựa vào ngực hắn đọc văn thư giúp hắn. Giang Huyền Cẩn buông mắt, nhớ tới lúc đó người này cười đến sóng mắt dập dềnh, lồng ngực vẫn hơi nóng lên.
"Phía sau Tử Dương chính là Đan Dương, nếu bệ hạ cố ý ra tay với Tử Dương, điện hạ chắc hẳn cũng không sống được mấy ngày yên ổn." Hắn thấp giọng nói: "Không bằng hợp tác?"
Lí Hoài Ngọc nghe vậy, nhìn hắn một cái, chân mày nhướn lên cao: "Ngươi với ta? Hợp tác?"
"Chủ của Tử Dương hợp tác cùng chủ của Đan Dương, rất kì quái sao?" Giọng Giang Huyền Cẩn bình tĩnh.
Dường như hắn buông xuống còn quả quyết hơn nàng, ở trước mặt nàng, hắn chỉ là chủ của Tử Dương. Ở trong mắt hắn, nàng cũng chỉ là chủ của Đan Dương, có lợi ích tương đồng, vậy thì hợp tác, ai thèm quan tâm quá khứ từng xảy ra cái gì chứ? Mọi người đều không phải trẻ con.
Chẳng qua... Hoài Ngọc híp mắt: "Ngươi muốn hợp tác, có phải cũng nên có thành ý không? Bọn ta muốn xuất thành ngươi cũng cản, ngươi bảo người của ta thấy thế nào? Sao có thể tin tưởng ngươi?"
Giang Huyền Cẩn nói: "Nếu lúc đó không cản lại, các ngươi đến thành trì kế tiếp sẽ lập tức bị tóm tống vào đại lao."
Có ý gì? Hoài Ngọc không hiểu.
Người trước mặt hiếm khi giải thích một lần: "Tướng lĩnh cản các ngươi, là Kinh Thành điều tới."
Các triều đại Hoàng Đế vì đảm bảo hòa bình và sự thuận theo của thái ấp, đều sẽ để một người của mình ở trong mỗi quận huyện, bất kì lúc nào chú ý đến chiều hướng của thái ấp, sẽ báo lại cho vua. Tử Dương Quân chưa bao giờ về Tử Dương, nhất định phải liên tiếp từng chỗ từng chỗ một, nhổ bỏ tai mắt của Đế Vương mới có thể bảo vệ họ chu toàn.
Hoài Ngọc bừng tỉnh, hơi ngại mà gãi gãi tóc mai: "Vậy thì bọn ta đã trách nhầm Quân Thượng rồi, đợi lát nữa ta đi giải thích với bọn họ."
Giang Huyền Cẩn cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới người này thật ra có rất nhiều thói quen động tác nhỏ, xấu hổ sẽ dùng ngón trỏ gãi tóc mai, buồn sẽ buông mắt nhìn mũi giày, căng thẳng còn có thể gặm móng tay.
Là hắn luôn không nghĩ về hướng phương diện đó, cho nên mới không phát hiện.
Thật ra, nếu thân phận của nàng bị chính hắn vạch trần, có thể sẽ không tức giận như vậy, thậm chí cũng không muốn đối chất cùng nàng, trực tiếp phán tội chết cho nàng ở trong lòng. Nhưng bộ mặt giả dối của nàng hết lần này tới lần khác đều là Liễu Vân Liệt vạch ra, khiến hắn cảm thấy mình thật sự như tên ngốc, bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, còn vẫn luôn nhất định tin tưởng nàng.
Phần tức giận khi cầm kiếm vung lên trước Ngự thư phòng đó, so với nói nàng tạo phản, không bằng nói chính hắn đang hận bản thân, hận mình xuống tay không chừng mực.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ nàng, Lí Hoài Ngọc hoảng sợ, lui về phía sau nửa bước nhíu mày: "Quân Thượng?"
Hơi bối rối mà hồi phục lại tinh thần, Giang Huyền Cẩn quay đầu đi: "Thất lễ."
Xoa xoa lên vết sẹo trên cổ, ánh mắt Hoài Ngọc khẽ động, nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười nói: "Nói đến, người trong cung của ta cũng đều quen thuộc với Quân Thượng, nếu lần này có thể thuận lợi về Đan Dương, hợp tác cũng không hẳn là không thể."
Người trong cung của nàng... Giang Huyền Cẩn cười lạnh, đích thực là quen thuộc, mười trai lơ, không có người nào là hắn chưa từng gặp. Mỗi ngày đẩy cửa Phi Vân Cung ra, đều có thể nhìn thấy nàng ôm ấp người khác ở một chỗ, nói chuyện trêu chọc cười đùa, hoàn toàn không có một chút đứng đắn nào.
Hắn thích sạch sẽ, cho nên người ghét nhất chính là Đan Dương.
Ngón tay chậm rãi thu lại, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Lời này của điện hạ, là đang nhắc nhở bản quân cái gì sao?"
"Đúng rồi." Hoài Ngọc chỉ chỉ vào mình: "Quân Thượng cần phải nhìn rõ ta là ai mới được."
Hắn tiếp nhận được Bạch Châu Cơ lớn mật thẳng thắn, nhưng lại khẳng định không tiếp nhận được Lí Hoài Ngọc ác danh rõ ràng. Chân tướng cũng đã phơi trần rồi, còn dùng vẻ mặt này để nhìn nàng, nếu nàng không nhịn nổi, mềm lòng thì phải làm thế nào? Vết thương trên cổ này, cũng không muốn lại bị thêm một đường nữa.
Ánh mắt dần lạnh đi, Giang Huyền Cẩn nói: "Đa tạ điện hạ quan tâm."
"Không cần khách khí." Hoài Ngọc nhếch miệng, buông mắt nhìn mũi giày: "Hay là nói chính sự đi, Quân Thượng muốn hợp tác như thế nào?"
Gió thu thổi loạn, cuốn đến thổi ở sau lưng Tử Dương Quân, tóc đen bay về phía trước theo chiều gió, lướt nhẹ qua sườn mặt của nàng.
Nàng im lặng nghe người này nói chuyện, thỉnh thoảng gật gật đầu. Hắn bình tĩnh hòa nhã, nàng cũng yên ả không gợn sóng.
"Ta biết rồi." Rất lâu sau, Hoài Ngọc nói: "Nếu Quân Thượng vẫn dám tin ta, vậy ta cũng không có lí do gì không tin Quân Thượng. Nhưng việc giờ Tuất mỗi ngày nghị sự này... Có phải là quá phiền phức không?"
"Không đâu." Giang Huyền Cẩn nói: "Đã cùng chung kẻ địch, vậy thì phải tin tức tương thông. Bản quân không ngại đem tất cả sự việc nói hết cho điện hạ, điện hạ còn để ý cái gì?"
Nói cũng phải, Hoài Ngọc vỗ tay: "Vậy quyết định như thế đi, bên ngoài lạnh, sau lưng Quân Thượng còn có vết thương, nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt."
Giang Huyền Cẩn không nhúc nhích, liếc mắt đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng đi về phòng của mình, mới thở nhẹ một hơi.
"Chủ tử!" Thừa Hư ở bên cạnh đã trốn rất lâu rồi, thấy hai người cuối cùng cũng nói chuyện xong, mới tiến lên nói: "Kinh Thành lại có người đến!"
"Như cũ." Ném ra hai chữ lạnh như băng, Giang Huyền Cẩn xoay người muốn đi.
"Lần này không như cũ được ạ!" Thừa Hư đi theo nói: "Đi đầu chính là Bạch đại nhân."
Một cỗ tức giận xông thẳng lên lồng ngực, Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Cũng không biết là ai dạy hắn những thủ đoạn này!"
Bạch Đức Trọng nói cũng là một trọng thần, hơn nữa luôn trung thành với quốc, chưa từng có chút sai phạm nào. Lí Hoài Lân lại được lắm, vì đối phó hắn, kéo người tới làm lá chắn.
Hành vi như vậy, khiến Bạch Ngự Sử nghĩ thế nào? Khiến những người khác trong triều nghĩ thế nào?
"Chủ tử, làm sao đây?" Thừa Hư hỏi.
Còn có thể làm thế nào? Hít sâu một hơi, Giang Huyền Cẩn nói: "Cho qua."
Bỏ Bạch Châu Cơ sang một bên không nói, hắn cũng không thể động vào Bạch Đức Trọng.
Núi Lâm Giang cách biên thành chỉ có năm mươi dặm, tầm chạng vạng, Bạch Đức Trọng liền bước vào Quận thủ phủ.
"Cha?" Lí Hoài Ngọc đi ra ngoài nhìn thấy ông, sợ tới mức đứng nguyên tại chỗ nhảy lên một bước.
Vẻ mặt Bạch Đức Trọng phức tạp nhìn nàng: "Điện hạ."
"Ài... Đừng." Hoài Ngọc cười gượng: "Ngài gọi điện hạ đối với cái gương mặt này không kì lạ sao? Cứ gọi như trước kia là được, ta làm nữ nhi của ngài!"
Bạch Đức Trọng lắc đầu: "Lão hủ sợ không có cái phúc khí này."
Khuôn mặt hơi sụp xuống, Hoài Ngọc rất đáng thương mà nói: "Cha đây là không cần con nữa sao?"
Dáng vẻ vẫn là dáng vẻ của Bạch Châu Cơ, tính tình thì thật sự long trời lở đất, Châu Cơ chưa bao giờ từng làm nũng với ông như thế.
Bạch Đức Trọng có chút không thích ứng, trầm mặt nói: "Điện hạ là thiên chi kiêu nữ(*), nào có thể nói lời như vậy?"
(*)Thiên chi kiêu nữ: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
"Trước kia là thiên chi kiêu nữ, bây giờ không phải nữa rồi." Hoài Ngọc cười đùa cợt nhả mà chỉ chỉ vào mình: "Bây giờ là đến hiếu kính ngài thay Bạch Châu Cơ!"
Nói đến dỗ người, nàng nhận thứ hai, thiên hạ không có ai dám nhận thứ nhất. Lời này quả thực nói đến chạm vào đáy lòng Bạch Đức Trọng rồi, người có nghiêm túc hơn cũng không nhịn được mà đỏ mắt nhìn nàng.
Hoài Ngọc thuận thế liền bóp bóp vai giúp ông: "Sao cha lại đến chỗ này?"
Thái độ hòa hoãn hơn rất nhiều, Bạch Đức Trọng chỉ chỉ vào đám người đi theo sau phía xa xa: "Phụng thánh chỉ tới."
Bên ngoài nguyệt môn của đình viện, một đám cấm vệ quân đều cầm vỏ đao, bảo vệ cái kiệu đỉnh đỏ thắm. Bên cạnh cái kiệu có một thái giám nhà vua, hai tay nâng một cuốn đồ màu vàng tươi, không dám nhúc nhích.
Trận trượng này, không cần tuyên thánh chỉ cũng biết là nội dung gì.
"Vậy mà lại để ngài đến đưa." Hoài Ngọc híp mắt lại, khôi phục nụ cười nói: "Thật đúng là cùng chung huyết mạch, thủ đoạn này, cực kì giống Bình Lăng Quân sáu năm trước bảo bổn cung dẫn đầu đi gặp quân chủ các vùng có ý phản nghịch."
Phong quân các nơi ngày trước sẽ không động vào Trưởng công chúa, Giang Huyền Cẩn hôm nay cũng sẽ không động vào Bạch Đức Trọng, nhưng kết cục về sau của Bình Lăng Quân là gì, Hoài Lân còn chưa nhìn rõ sao?
Hắn lợi dụng người khác, đồng thời người khác cũng sẽ ghi hận hắn, Bình Lăng Quân dạy hắn biết thủ đoạn, nhưng lại dạy hắn không biết tính người.
"Bạch đại nhân." Giang Huyền Cẩn từ trong phòng đi ra, dừng lại bên cạnh Hoài Ngọc, chắp tay về phía ông.
Bạch Đức Trọng đáp lễ hắn: "Quân Thượng, thánh chỉ đến."
"Đại nhân trên đường phong trần mệt mỏi, trước hết tắm rửa thay y phục, đợi dùng bữa xong thì nói đến chuyện thánh chỉ sau."
"Cái này..." Bạch Đức Trọng hơi khó xử: "Chiếu theo quy tắc..."
"Ài, đừng quản nhiều như thế nữa." Hoài Ngọc cười hì hì kéo ông đi vào bên trong: "Dáng vẻ của cha so với cái gì cũng quan trọng hơn, trước đi rửa mặt sạch sẽ, nhìn xem bụi trên râu mép này!"
Giả bộ chối từ, Bạch Đức Trọng vẫn vào trong khách phòng, Hoài Ngọc một bên gọi đám Tựu Ngô đến chăm sóc, một bên dùng một ánh mắt hướng về phía Giang Huyền Cẩn.
Giang Huyền Cẩn hiểu ý, sai Thừa Hư sắp xếp ổn thỏa cho thái giám cầm thánh chỉ, sơ tán cấm quân đi, chỉ chừa lại vài người trông giữ chiếc kiệu hoa kia.
Vì thế Hoài Ngọc rất thuận lợi mà vén rèm của kiệu hoa ra.
"Ya, lâu rồi không gặp." Nhìn thấy người đội mũ ngọc bên trong, Hoài Ngọc cười như không cười gọi: "Nhị tỷ."
Bạch Toàn Cơ ngồi nghiêm chỉnh, nghe tiếng xuyên qua rèm châu nhìn nàng một cái, cười lạnh nói: "Đừng gọi ta là Nhị tỷ, ngươi là đào phạm, ta là đích nữ Bạch gia đứng đắn."
Hoài Ngọc nhướn mày, lưu manh mà chống cánh tay lên mép cửa của kiệu hoa: "Đích nữ Bạch gia đứng đắn? Vậy làm sao không có ai đưa sính lễ lại mặc thành thế này đến đây hả?"
"Ngươi biết cái gì chứ?" Bạch Toàn Cơ thẳng sống lưng nói: "Ta được thánh thượng tứ hôn."
"Thánh thượng tứ hôn thì không cần sính lễ nữa?"
Hơi nghẹn họng, Bạch Toàn Cơ khẽ hừ một tiếng: "Ngươi có ghen tị cũng vô dụng, ta là Quân phu nhân chính bệ hạ ngự phong."
Ghen tị? Có thể nói ra từ này, nói rõ là Bạch Toàn Cơ vẫn không biết thân phận thật sự của nàng.
Hoài Ngọc cong môi, trêu đùa nàng ta: "Trước kia không phải còn muốn gả cho Giang Diễm sao? Vừa đảo mắt đã làm Quân phu nhân, không sợ người ta chỉ trích sao?"
Nói thật, dọc đường đi Bạch Toàn Cơ cũng rất xoắn xuýt, tin tức nàng và Giang Diễm đính hôn đã truyền ra ngoài rồi. Mặc dù vẫn chưa thể thành hôn, nhưng người trong Kinh Thành đều biết hết chuyện này rồi. Bây giờ đột nhiên lại bị ban hôn cho Tử Dương Quân, tuy nói là càng tốt hơn, nhưng nàng cũng sợ lời đồn đại vô căn cứ.
Có điều trước mắt, nhìn thấy người không đội trời chung trước mắt, Bạch Toàn Cơ nắm chặt nắm tay, Bạch Mạnh Thị vì nàng vẫn đang bị giam ở trong lao. Nàng vì nàng ta, hôn sự khó thành, còn mất đi sự sủng ái của phụ thân. So với cái khác, nàng càng muốn nhìn thấy người trước mặt này đau khổ chịu không thấu!
Lấy lại tinh thần, Bạch Toàn Cơ cười nói: "Ngươi không sợ, ta sợ cái gì? Nghe nói chính tay Quân Thượng tống ngươi vào đại lao, sao nào, trước kia không phải còn rất ân ái sao?"
Trước kia dáng vẻ hai người ở cổng Giang phủ thâm tình chân thành đó, bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ. Có câu nói thế nào nhỉ? Càng bày tình cảm ra trước mặt người ta, lại càng là giả dối, nhìn xem, bây giờ không phải đến lượt nàng xem chuyện cười sao?
Lời này Lí Hoài Ngọc đúng thật là không có cách nào phản bác, gãi gãi cằm, nàng hơi xấu hổ.
Bạch Toàn Cơ nhìn vẻ mặt này của nàng liền cảm thấy rất vui vẻ, cất giọng cười mỉa mai, còn muốn châm chọc thêm vài câu.
Nhưng phía sau có người đến, đem một bộ áo choàng khoác lên vai Lí Hoài Ngọc.
"Gió lớn như thế, còn muốn cứ đứng đây?" Giang Huyền Cẩn duỗi tay, xoay người nàng lại, cầm dây lưng của áo choàng chậm rãi thắt lại cho nàng: "Nói hai câu là được rồi."
Hoài Ngọc sững sờ, nâng mắt nhìn hắn, có chút không rõ nguyên do.
Con ngươi đen như mực của Giang Huyền Cẩn phiếm quang, nhìn nàng một cái, lại nhìn người trong kiệu một cái.
Vì thế Hoài Ngọc đã hiểu rồi, lúc chỉ còn lại hai người bọn họ, ép buộc đối phương thế nào cũng không sao, ôm thù hận lớn nữa cũng không liên quan, nhưng có người khác muốn tới phá hỏng trận, vậy cứ phải nhất trí đối ngoại.
Nàng nhoẻn miệng cười, nói: "Ta còn tưởng chàng đang bận, liền không vội đi."
"Đi vào trong phòng ngồi, bữa tối chuẩn bị xong rồi." Ngón tay thon dài thắt một cái nơ hình con bướm(*).
(*) Ơ rõ là chữ Hồ điệp kết nó đẹp đẽ như thế mà dịch ra nghe chán thế nhờ : Hoài Ngọc nhìn thấy khóe miệng liền co lại, ghét bỏ mà gảy gảy nút kết. Giang Huyền Cẩn híp mắt, ánh mắt không thân thiện lắm.
Không phối hợp thế à?
Vội vàng nở nụ cười, Hoài Ngọc phối hợp nói: "Chàng dìu ta một chút, ta mỏi chân."
Hắn gật đầu, không nhìn cánh tay nàng đưa tới, trực tiếp duỗi tay đặt lên thắt lưng của nàng.
"Đi thôi."
Một trận rùng mình lan khắp toàn thân, Hoài Ngọc đi được vài bước, không nhịn được thấp giọng nói: "Quân Thượng có thể đổi một tư thế khác không?"
Đỡ cánh tay là được rồi!
Giang Huyền Cẩn dừng lại, hơi nhíu mày, dường như có chút khó xử. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn buông tay ra.
Hoài Ngọc nhẹ thở ra, đang muốn nói câu đa tạ, kết quả liền thấy người này cúi thấp người xuống, trực tiếp ngoắc vào hai chân mà ôm ngang nàng lên!
"A! Ngươi làm gì đấy!" Không nhịn được, Hoài Ngọc sợ hãi kêu lên: "Ta không phải là ý này!"
"Vậy là ý gì?" Ôm nàng đi thẳng vào phòng, nhẹ nhàng đặt xuống bên bàn, Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc nói: "Phiền điện hạ lần sau nói rõ ràng."
Lí Hoài Ngọc: "..."
Nàng tưởng người bình thường đều có thể nhìn hiểu động tác tay của nàng chứ.
Mọi người cùng nhau dùng bữa tối, Bạch Toàn Cơ chưa được nghênh đón, kiên trì ở trên kiệu không xuống, vì thế cũng không có ai đưa cơm cho nàng, một đám người im lặng dùng cơm trong nhà ăn. Vẻ mặt Bạch Đức Trọng ngưng trọng, rất nhanh đã ăn xong cơm, giống như có lời muốn nói với Giang Huyền Cẩn, nhưng ngại quy tắc ăn không nói của Giang phủ, chỉ có thể đợi.
Hoài Ngọc hai miếng và xong bát, nhìn nhìn sang bên cạnh.
Tư thế Giang Huyền Cẩn dùng bữa rất tao nhã, nhưng chính là quá chậm, nàng nhìn thật sự rất muốn vạch miệng hắn ra đổ hết cơm vào bên trong.
Nhận ra ánh mắt của nàng, Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, cuối cùng trực tiếp để đũa xuống, nghiêng đầu hỏi nàng: "Làm sao?"
"Không làm sao không làm sao cả!" Hoài Ngọc vội vàng xua tay: "Chàng nhanh chút, cha còn đang đợi."
Giang Huyền Cẩn mím môi, cầm đũa lên lần nữa, khép ống tay áo đưa tay gắp rau, cũng không biết vì sao, một miếng măng tây, hắn gắp một hồi lâu cũng không gắp lên được.
Lí Hoài Ngọc là người tính nôn nóng, nhìn bộ dạng của hắn thật sự là sắp tức chết rồi, cầm chiếc đũa đã bỏ xuống lên nói: "Để ta!"
Nhanh chuẩn mạnh mà gắp rồi thả, miếng măng tây cứ như vậy mà rơi vào trong bát của Giang Huyền Cẩn.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn, thong thả gắp lên đưa vào trong miệng, nuốt xong lại gắp, vẫn gắp không lên.
Khóe miệng Hoài Ngọc co lại: "Chàng cầm bút lưu loát như vậy, sao cầm đũa lại vụng về thế chứ?"
"Đừng đừng đừng!" Nhìn vẻ mặt sốt ruột kia của Bạch Đức Trọng ở đối diện, Hoài Ngọc vội vàng đè tay hắn lại: "Chàng mau ăn đi, ta gắp giúp chàng!"
Nói xong, gắp liên tiếp ba miếng măng tây cho hắn, nghĩ một chút, lại gắp thêm chút thịt, lại múc một chén canh đặt ở bên cạnh cho hắn.
Tâm tình Tử Dương Quân rất tốt, tao nhã mà ăn hết từng thứ một nàng gắp cho, sau đó buông đũa nhìn về phía Bạch Đức Trọng: "Đại nhân có lời thì nói đi."
Bạch Đức Trọng thở dài ra một hơi, chắp tay nói: "Vì sao lão phu ở đây, trong lòng Quân Thượng cũng nên rõ, cũng không cần nói nhiều, lão phu chỉ muốn xin Quân Thượng một chuyện."
"Mời đại nhân nói."
Nhìn ra bên ngoài cửa một cái, Bạch Đức Trọng nói: "Toàn Cơ vô tội, nó cũng là nữ nhi thân sinh của lão phu, ý chỉ của thánh thượng như thế, mong Quân Thượng thương tiếc."
Vốn muốn đem nữ nhi Tề gia đưa cho hắn, mắt nhìn không thể đi được, dứt khoát đem nữ nhi Bạch gia đưa tới cửa, ngươi nhận hay không? Không nhận chính là đắc tội Bạch Đức Trọng, nhận thì chính là ân đoạn nghĩa tuyệt với Đan Dương.
Dùng chiêu châm ngòi ly gián này được lắm.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn hơi trầm xuống: "Chuyện hôn nhân, bản quân luôn không thích người khác nhúng tay vào, cho dù là Đế Vương cũng như thế."
Bạch Đức Trọng gật đầu: "Lão phu cũng hiểu được, nhưng Quân Thượng, thánh chỉ này ngài có thể kháng lại sao? Đất Tử Dương phía đông đối diện Kinh Thành, bắc gần Bình Lăng, tây gần Trường Lâm. Bình Lăng hiện giờ trở về bệ hạ tự quản, Trường Lâm Quân là một người dễ bị xúi giục, một khi ngài thật sự vướng vào tội kháng chỉ, chính là ba mặt tiếp địch."
Đạo lí này ai cũng rõ, cho nên Tử Dương Quân nhất định không thể kháng chỉ vào lúc này. Lí Hoài Lân suy tính rất chu đáo, đưa Bạch Toàn Cơ đến, cũng không đến mức lập tức ép Tử Dương Quân phản lại, nhưng cũng khiến hắn rất khó chịu.
Hoài Ngọc sờ cằm nghĩ một lúc, nói: "Chỉ có thể tiếp chỉ thôi."
Ánh mắt sắc bén từ bên cạnh lia tới, nàng không tránh không né mà đón nhận, nghiêm túc nói: "Ngươi cũng không thể bây giờ liền khởi nghĩa, đối nghịch cùng Hoàng Đế chứ?"
Nói thì như thế, nhưng nàng thản nhiên bảo hắn tiếp chỉ như vậy là có ý gì? Giang Huyền Cẩn rất không vui, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thừa Hư ở phía sau giảng hòa: "Chuyện này quan hệ trọng đại, xin Bạch Ngự Sử cho chút thời gian, để Quân Thượng suy nghĩ cẩn thận."
Bạch Đức Trọng gật gật đầu.
"Phu nhân." Thừa Hư ở bên cạnh nàng thấp giọng nói: "Ngài khuyên chút đi?"
"Chủ tử nhà người thông minh như thế, nào cần đến ta khuyên?" Hoài Ngọc trợn mắt xem thường: "Ta phải về nghỉ ngơi rồi."
"Này..." Thừa Hư khó xử vò đầu.
Lí Hoài Ngọc quả quyết đi khỏi, trước tiên đi xem qua Lục Cảnh Hành một cái, sau đó đuổi đám Tựu Ngô đi ngủ, cuối cùng tự mình nằm lên giường, nhìn chằm chằm đỉnh màn xuất thần.
"Phóng phu thư" nàng đã viết rồi, Giang Huyền Cẩn với nàng đã không còn quan hệ gì, vị trí của hắn hơn người, sớm muộn gì cũng cưới một người khác, cưới ai cũng như nhau, căn bản nàng không cần phải bận tâm.
Chỉ là Bạch Toàn Cơ này... Trước nay luôn đối nghịch với nàng, về sau nếu thật sự hít gió bên gối của Giang Huyền Cẩn, vậy thật sự có chút hỏng bét.
Lăn lộn qua lại lo lắng rất lâu, ý thức của nàng dần dần bắt đầu mơ hồ, cơn buồn ngủ đánh úp tới, trước mắt một mảng mông lung.
Phòng đã tắt đèn, đột nhiên sáng trưng lên.
"Người nào?" Nàng lầm bầm hỏi một câu.
Áo choàng xanh hổ phách phất qua bên giường, có người duỗi tay vỗ vỗ nàng, dịu dàng nói: "Ngủ."
Mùi Phật hương quen thuộc, Hoài Ngọc hừ nhẹ một tiếng, mắt cũng không mở: "Ngươi đến làm gì?"
Bạch Toàn Cơ đến phòng của hắn, cứ ngồi thẳng như vậy, đợi hắn đến vén mũ ngọc.
Hoài Ngọc hừ cười, xoay người ôm gối, mơ hồ nói: "Tử Dương Quân cũng có ngày bị người ép ra khỏi phòng."
"Đúng vậy." Kéo chăn đắp lên ngực nàng, hắn nói: "Phải phiền điện hạ cho ở một đêm vậy."
"Trên bàn, dưới đất, Quân Thượng thích chỗ nào thì ngủ chỗ ấy đi." Thật sự vô cùng buồn ngủ, Hoài Ngọc duỗi tay phất phất, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "Không rảnh để ý ngươi đâu..."
Trong phòng im lặng xuống, tiếng hô hấp nhẹ nhàng một chút lại một chút, giống móng mèo nhẹ nhàng gãi gãi.
Giang Huyền Cẩn im lặng cúi đầu nhìn nàng, gần đây dường như nàng vừa ngủ đã như chết, không giống trước kia, hắn vừa động nàng đã bị tỉnh giấc rồi. Bây giờ cho dù hắn để tay lên mặt nàng, nàng cũng không có phản ứng.
Thật ra hắn có thể đuổi Bạch Toàn Cơ ra ngoài, nhưng đột nhiên Giang Huyền Cẩn cảm thấy, phòng của hắn bị chiếm cũng khá tốt.
Hoài Ngọc ngủ yên ổn, còn mơ một giấc rất bình thản, trong mơ có lông vũ lướt nhẹ qua môi nàng, mang theo mùi trầm hương nhiễm nơi cửa phật.
Ngày hôm sau, lúc Lí Hoài Ngọc dậy, Thanh Huyền đã đang chờ ở bên cạnh.
"Bạch đại nhân hôm nay phải đi rồi." Hắn nói: "Ngài mau dậy thu xếp, Quân Thượng nói đợi Bạch đại nhân đi rồi, chúng ta cũng có thể lên đường."
Nhìn nhìn xung quanh, Hoài Ngọc hỏi hắn: "Ngươi đến từ lúc nào?"
Thanh Huyền đáp: "Giờ Mão đã đến rồi."
"Không nhìn thấy người nào sao?"
"Hả?" Thanh Huyền nghi hoặc: "Người nào?"
"Không sao." Hoài Ngọc ngồi dậy xuống giường, xoa đầu nghĩ, hôm qua phân nửa là quá buồn ngủ, mơ thẳng một giấc.
Thu xếp xong liền đến nhà ăn, Bạch Toàn Cơ đã ngồi ở bên trong.
Cởi một thân giá y ra, nàng ta thay một bộ y phục bình thường, tóc cũng đã vấn thành một búi tóc của phu nhân.
"Muội muội dậy hơi muộn." Nàng ta thay đổi thái độ căm thù trước kia, vô cùng ôn hòa mà nói với nàng: "Cũng may ta bảo Quân Thượng chờ thêm chút, bằng không muội có thể không được ăn rồi."
Nhìn bộ dạng đêm xuân như ý kia của nàng ta, Hoài Ngọc cảm thán, Tử Dương Quân lợi hại thật, mới có một đêm mà đã biến oán phụ thành hiền nữ rồi.
Nếu nói trong lòng dễ chịu, vậy thì không thể, nhưng trước nay nàng giỏi che giấu cảm xúc, không lộ ra nửa phần bối rối: "Vậy thì đa tạ nhị tỷ nhé."
"Không cần khách khí." Bạch Toàn Cơ nói: "Quân Thượng nói, muội là một người phụ nữ bị người ta hưu rồi, cuộc sống không tốt lắm, chúng ta phải chiếu cố nhiều hơn chút."
Sắc mặt Tựu Ngô phía sau lưng trầm xuống: "Bạch nhị tiểu thư."
"Ơ, đây là ai đấy?" Bạch Toàn Cơ nhìn Tựu Ngô, lại nhìn Lí Hoài Ngọc: "Lẽ nào là..?"
Hoài Ngọc mỉm cười, giữ Tựu Ngô lại, nói với nàng ta: "Là cha dượng của ngươi, vừa ý chưa?"
Nàng cười rất vui vẻ, lời nói lại vô cùng thô tục, Bạch Toàn Cơ nghẹn họng, sắc mặt hơi trầm xuống: "Chẳng trách bị hưu, giáo dưỡng cái quái gì chứ?"
"Vấn đề này ngươi đi mà hỏi cha ngươi nhé." Hoài Ngọc nhướn mày, cố hất hất cằm ra phía cửa: "Ha, đều đến rồi."
Bạch Toàn Cơ quay đầu nhìn, liền thấy Tử Dương Quân và Bạch Đức Trọng cùng bước vào cửa.
Nàng nhất thời ngậm miệng lại, cúi đầu nhìn cháo trong bát.
"Người đều đến hết rồi." Giang Huyền Cẩn đi qua, rất tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh Hoài Ngọc.
Trên mặt Hoài Ngọc treo nụ cười, trong lòng mang theo tức giận, tia một ánh mắt xem thường sang.
Không ngồi bên cạnh tân phu nhân của mình, chạy tới chen với nàng làm gì?
Giang Huyền Cẩn bị trừng đến chẳng hiểu vì sao, nhưng cũng không lên tiếng, im lặng dùng bữa sáng, sau đó mang theo nàng đi tiễn Bạch Đức Trọng.
Cuộn thánh chỉ vẫn chưa mở ra, thái giám cũng không tuyên đọc, nhưng Bạch Đức Trọng lại cứ như thế mà đem người đi, định quay về bẩm báo bệ hạ, nói Tử Dương Quân đã tiếp chỉ. Về phần Bạch Toàn Cơ, Bạch Đức Trọng không có yêu cầu khác, chỉ xin hắn đối xử tử tế, đợi trận phong ba này qua đi, sẽ lại nghĩ cách.
Giang Huyền Cẩn cảm thấy cách này có thể, làm lễ qua lại với ông, thái độ vô cùng tốt mà đưa ông lên đường.
Hoài Ngọc đứng nhìn ở bên cạnh, đợi xe ngựa đi xa rồi, quay đầu định trở về.
Cổ tay bị người ta nắm lấy, bước chân ngừng lại, nàng quay đầu, ngữ khí không thân thiện nói: "Buông ra."
"Bản quân lại đắc tội điện hạ chỗ nào rồi?" Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Vừa sáng sớm đã sắc mặt không tốt."
Còn muốn sắc mặt tốt? Hoài Ngọc quay đầu, giọng mỉa mai nói: "Quân Thượng với ta chỉ là hợp tác đôi bên có lợi, trước mắt đã không còn người ngoài, cũng muốn ta tươi cười nghênh đón?"
Dưới cằm xiết chặt lại, Giang Huyền Cẩn cứng đờ một lát, buông tay nói: "Cũng phải, làm khó điện hạ quá rồi."
Hoài Ngọc xua tay: "Đợi lát nữa lên đường ngài thông báo một tiếng là được, ta đi xem Lục Cảnh Hành."
Lại xem hắn, trước khi ngủ xem, sau khi thức dậy xem, không phải là vài vết đao thôi sao? Giang Huyền Cẩn cười lạnh, nắm chặt tay đứng tại chỗ.
Cửa bên của Quận thủ phủ chỉ còn lại hắn và Thừa Hư ở phía sau, giống như sau khi vở kịch tan cuộc, vắng vẻ đến muốn mạng người.
"Quân Thượng." Có người khẽ gọi hắn.
Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại: "Nếu Bạch nhị tiểu thư muốn ở lại chỗ này, tốt nhất đừng tiếp lời với bản quân."
Bạch Toàn Cơ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nắm lấy làn váy đứng cách xa hắn tám bước ở phía sau, nhỏ giọng nói: "Tiểu nữ cũng không phải có ý muốn tiếp lời, là có chút chuyện, phải để Quân Thượng biết mới được, có liên quan tới tứ muội!"
Giang Huyền Cẩn nghiêng mắt nhìn về hướng nàng.
Bạch Toàn Cơ vội vàng nói: "Trước đó Khê Vân đi tìm Linh Tú, trong lúc vô tình phát hiện ở trong túi y phục của nàng có một miếng minh bội, là của Lục chưởng quầy. Tiểu nữ cảm thấy kì lạ, nàng ta chỉ là một tiểu nha hoàn hèn mọn, sao lại được Lục chưởng quầy coi trọng? Kết quả điều tra ghi chép ra vào phủ mới phát hiện, sau khi ngài đính hôn với tứ muội, nha hoàn này thường xuyên xuất phủ, một lát lại quay về. Có một vài lần, thậm chí trong phủ có người còn nhìn thấy Lục chưởng quầy ra vào Tây viện!"
Lục Cảnh Hành sớm đã biết Bạch Châu Cơ chính là Lí Hoài Ngọc, cho nên mới đối xử với nàng không giống với người khác.
Giang Huyền Cẩn im lặng lắng nghe, đợi nàng ta im miệng rồi, liền phất tay áo đi về phía phòng của mình.
"Quân Thượng không tin?" Bạch Toàn Cơ cắn môi hỏi tới cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT