Hoài Ngọc nhướn mày: "Việc nhà của người ta, sao lại không biết xấu hổ mà nhúng tay vào?"
"Ngươi còn có lúc biết xấu hổ à?" Hắn khẽ cười nhạo.
Lí Hoài Ngọc nghẹn họng, ngẫm lại cũng phải, bản thân dù sao cũng là không biết xấu hổ, nếu có thể làm chút gì đó làm Từ Sơ Nhưỡng vui vẻ một chút, vậy cũng khá tốt.
"Nhị ca không hẳn là vô tình với nhị tẩu, chỉ là hắn từ nhỏ đã khốn nạn quen rồi, bên cạnh không thể thiếu mĩ nhân." Chậm rãi cài chốt cửa lại, hắn nói: "Nhị tẩu trước nay không tranh giành. Đường đường là chính thất, lúc nào cũng bị thị thiếp đè lên đầu."
Hoài Ngọc nghe thấy chau mày lại: "Giang Thâm cũng không quản?"
Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Mĩ nhân trong viện của hắn, mỗi người đều là bảo bối."
“Điện hạ muốn giúp nàng ấy, có hai con đường.” Ngồi bên cạnh nàng, hắn nói: “Con đường thứ nhất là dạy nàng ấy thủ đoạn, để nàng ấy diệt bỏ thị thiếp, một mình chiếm độc sủng.”
“Một con đường khác, chính là khiến nhị ca đưa hưu thư ra.”
Lời này vừa nói ra, Hoài Ngọc líu lưỡi nhìn về phía hắn: “Ngươi cũng tán đồng để bọn họ hòa li?”
Giang Huyền Cẩn lắc đầu: “Chỉ là nói ra con đường, để điện hạ quyết định.”
Nàng nên quyết định thế nào? Đây là chuyện chung thân đại sự của Sơ Nhưỡng đó. Hoài Ngọc rất buồn phiền chống cằm nghĩ: “Ta cũng không tính là hiểu rõ bọn họ lắm, hay là ngươi nói với ta nhiều thêm một chút?”
Trong phòng rất ấm áp, còn đốt Phật hương, gối đầu chăn đơn đều đổi sang cái của mình mang theo, thoạt nhìn rất sạch sẽ. Người này nhẹ giọng nói những chuyện trước kia của Giang Thâm, thanh âm lượn lờ, nàng nghe không đến một lúc liền ngáp một cái thật dài.
“Ghế hơi cứng, điện hạ có thể đến ngồi bên giường.” Giang Huyền Cẩn rất lễ mạo nói.
Cái giường kia thoạt nhìn rất mềm, Lí Hoài Ngọc cũng không khách khí với hắn, đi qua sờ sờ, sau đó ngồi xuống, thoải mái mà di chuyển cái mông, tiếp tục nghe hắn nói.
Nửa canh giờ sau, Giang Huyền Cẩn dừng miệng.
Người bên giường dựa nửa vào trên gối đầu của hắn, nặng nề mà ngủ thiếp đi, lông mi khép lại trước mắt, không chút động đậy nào.
Khóe môi cong lên, cuối cùng hắn cũng đứng dậy, giống như ngư phu thu lưới lúc hoàng hôn, đem cơ thể của cá ngốc mắc lưới đặt thẳng lại, đắp chăn lên giúp nàng.
Giang Huyền Cẩn không thích phòng của khách điếm tẹo nào, ngay từ đầu đã không tính ngủ ở đây. Bên tay còn có không ít văn thư đưa tới từ các nơi của Tử Dương, hắn ngồi bên giường yên tĩnh giở xem, nghe tiếng hô hấp quen thuộc, tâm tình rất tốt.
Giang nhị công tử hoàn toàn không biết bản thân bị đệ đệ ruột bán đi, hắn ngồi trong phòng của Cô Loan, không giống trước kia đưa tay ôm nàng, chỉ nhìn chằm chằm nơi nào đó ngẩn người.
Cô Loan hỏi: “Công tử có tâm sự?”
Giang Thâm dừng lại một chút, hồi phục tinh thần cười nói: “Tâm sự của ta không phải toàn là nàng sao?”
Cô Loan cười yếu ớt, quấn lên cổ hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt, lại thức thời mà buông tay ra, ngoan ngoãn nhìn hắn.
Mĩ nhân vừa quan tâm vừa hiểu chuyện như vậy, Giang Thâm thích nhất, nhưng hôm nay, hắn không khen nàng, ngược lại hỏi một câu: “Cô Loan, nếu ta thân mật cùng Thôi Tuyết trước mặt nàng, nàng có không vui không?”
Cô Loan ngẩn ra, ánh sáng trong con ngươi xé nước thu kia động lòng người: “Thiếp thân có thể ở bên công tử đã là thỏa mãn, sao có thể vì chuyện ấy mà không vui?”
“Vậy...” Giang Thâm buông mắt xuống: “Nếu nàng không vui, có thể là vì sao?”
Cô Loan mỉm cười lắc đầu: “Công tử không cần lo lắng, thiếp thân sẽ không chua ngoa ghen tuông, khiến công tử ưu phiền.”
Là chua ngoa ghen tuông sao? Giang Thâm nghi hoặc nhìn đầu ngón tay của mình.
Cơ thể mỏng manh khẽ run rẩy, giống như phù du chết lúc hoàng hôn buông xuống, hắn khẽ chạm một chút, ngay cả con ngươi của nàng cũng co lại.
Hắn trước nay không thích nữ nhân ghen tuông gây sự, nhưng bộ dạng kia của Từ Sơ Nhưỡng, hắn nhìn lại thấy đau lòng.
Thật sự là đau lòng, giống như cây kim tinh mịn, trộn vào nước nhỏ ráp, châm đến mí mắt đau xót.
Cô Loan sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Công tử vẫn muốn đi tìm phu nhân sao?”
“Không...” Giang Thâm nghĩ một chút: “Ta đi thỉnh an lão thái gia.”
Muộn như vậy rồi, lão thái gia cũng đã nghỉ ngơi, hắn thỉnh an cái gì chứ? Cô Loan khẽ nhăn mày ngài, hơi lắc đầu: “Nơi này có hơi xa lạ, thiếp thân thật sự có chút sợ hãi...”
Nói xong, đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn: “Chàng ở bên cạnh thiếp thân, được không?”
Giang Thâm hơi do dự, Cô Loan lại rộng lượng nói: “Nếu chàng thật sự nhớ phu nhân, vậy không bằng thiếp thân đi nói chuyện giúp chàng, giữa nữ nhân với nhau, nói chuyện bao giờ cũng dễ hơn.”
“Ai nhớ nàng ấy?” Giang Thâm nghe thấy liền đen mặt: “Đã nói là đi thỉnh an lão thái gia.”
Cô Loan bị hắn gào đến kinh ngạc, mí mắt chớp chớp, có ánh nước lan ra ngoài.
Nhận ra bản thân có hơi thất thố, Giang Thâm đưa tay ray ray mi tâm: “Bỏ đi, giờ cũng không sớm nữa, ngủ đi.”
“Vâng.” Cô Loan buông mắt, lau nước mắt đi, hầu hạ hắn thay y phục nghỉ ngơi.
Từ Sơ Nhưỡng một mình ngồi trong phòng, vẫn còn đang ngẩn người.
Con người nàng thật sự vô cùng dễ dỗ, mỗi lần Giang Thâm tổn thương nàng, chỉ cần hắn nhẹ giọng dỗ dành nàng, nàng liền coi như chưa xảy ra cái gì, hoàn toàn không ghi thù.
Lão thái gia từng khen tính tình này của nàng, nói nàng dịu dàng hiền thục, là một tiểu thư khuê các.
Nhưng tính cách này, ngược lại dường như đã chiều hỏng hắn, dù sao biết nàng cũng dễ dỗ, cho nên lần này lại lần khác, làm tổn thương nàng, sau lại xin lỗi, Giang Thâm hoàn toàn chưa từng đau lòng.
Cô Loan và Thôi Tuyết đều là bảo bối, chỉ có một mìn nàng là tư sắc bình thường, là rễ cỏ.
Khàn khàn mà cười ra tiếng, Từ Sơ Nhưỡng hít sâu một hơi, lau đi nước mắt trên mặt.
Hắn không quý trọng nàng, nhưng nàng thế nào cũng phải tự quý trọng bản thân mình. Mạng là cha mẹ cho, dù sao cũng không thể phung phí trên người hắn.
Đang suy nghĩ, cánh cửa bị gõ gõ.
Hoài Ngọc trở về rồi? Mắt nàng hơi sáng lên, vội vàng đi tới nắm lấy mép cửa kéo ra...
“Khách quan.” Tiểu nhị vừa cười vừa hướng mắt vào trong phòng quan sát, bưng nước đi vào bên trong: “Có khách quan căn dặn, đưa cho ngài chậu nước tới rửa mặt. Chỗ của bọn ta buổi tối ở đây nhiều muỗi. Ở đây còn có một nhan vòng để đuổi muỗi, ngài để ở bên giường.”
Sơ Nhưỡng gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Tiểu nhị mỉm cười vắt khăn lên vai: “Ngài có gì căn dặn thì gọi, tiểu nhân cáo lui trước.”
Tiễn hắn ra ngoài, Từ Sơ Nhưỡng đóng cửa lại, cảm thấy hơi kì lạ, nhưng lại không nói ra được kì lạ chỗ nào.
Nhan vòng đốt ra khói trắng, nàng ngửi một lúc liền cảm thấy đầu choáng váng, dứt khoát dập tắt, chống mí mắt lên tiếp tục đợi Hoài Ngọc.
Hai nén hương sau, cửa lại bị người gõ vang lên.
Từ Sơ Nhưỡng nghe thấy tiếng “Thùng thùng”, nhưng không biết vì sao, mí mắt nàng rất nặng, cơ thể cũng không còn sức lực nào hết, miệng há ra một hồi, nhưng vẫn không thể nói ra lời.
Hỏng rồi!
Gian nan mở mắt nhìn cây hương đã sớm bị dập tắt bên giường, trong lòng nàng biết không ổn, nhưng đừng nói đến động đậy, nàng muốn không hoàn toàn bị ngất đi đã là hao phí rất nhiều sức lực rồi.
Cửa buộc lại, bị người đẩy ra một kẽ nhỏ, có một vật giống cái móc thật nhỏ từ bên ngoài luồn vào chốt gỗ ra. Khẽ nhấc lên cánh cửa liền bị đẩy ra, tên tiểu nhị vừa nãy đưa hương tiến vào, nhìn nàng một cái, thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Là nàng ta sao?”
Người bên cạnh nghi hoặc nói: “Sao nhìn hơi là lạ... Nhưng phòng này không sai, mang đi trước.”
Tiểu nhị đáp lời một tiếng, đi lên muốn túm lấy cánh tay nàng.
Từ Sơ Nhưỡng sợ tới ngốc rồi, nâng tay lên muốn gạt hắn ra, nhưng mặc kệ nàng ở trong lòng dùng lực bao nhiêu, động tác trên tay lại không có sức chút nào.
Cơ thể bị rơi xuống giường, đôi mắt nửa khép chỉ có thể nhìn thấy chiếc ủng của hai người này, trong lúc trời đất quay cuồng, trán của nàng bị đập lên cái chân ghế bên cạnh. Đau đớn một trận cuối cùng cũng khiến nàng tỉnh táo hơn một chút.
“Cứu... Cứu mạng!” Từ Sơ Nhưỡng cố gắng hét lên, nhưng tiếng hét ra miệng lại giống như muỗi kêu.
“Người này lại vẫn tỉnh!” Tiểu nhị sợ tới mức nhảy lên, nhìn xung quanh, giống như muốn tìm thứ gì đó đánh ngất nàng.
Xong đời rồi. Từ Sơ Nhưỡng nhắm mắt, cũng không dám nhìn tiếp.
Nhưng đợi một lúc, cơn đau trong dự liệu không rơi xuống, tiểu nhị vừa nãy còn như hung thần ác sát, không biết vì sao đột nhiên im bặt.
Từ Sơ Nhưỡng sững sờ, cố gắng nâng mí mắt lên, liền nhìn thấy Xích Kim đứng bên cạnh nàng. Chuôi trường đao đặt ngang ở dưới cánh tay của tiểu nhị, chỉ cần hắn di chuyển xuống chút nữa, liền có thể thấy máu.
“Đánh đi?” Thanh Huyền dựa cửa, cười hì hì nói: “Đừng sợ mà, không phải chỉ một cánh tay sao? Đánh người quan trọng hơn.”
Tựu Ngô đẩy Thanh Huyền một cái, tiến vào trong đỡ Từ Sơ Nhưỡng lên, nhìn thấy trán nàng sưng lên một cái u, sắc mặt thoáng chốc hơi khó coi.
“Xong rồi.” Hắn lẩm bẩm: “Các ngươi nghĩ cách ăn nói với điện hạ đi.”
Vốn biết khách điếm này không thỏa đáng lắm, mọi người đều phải lưu ý, hương trong khách điếm đưa tới không đốt, ngoại trừ Xích Kim làm cơm, những thứ khác bọn họ cũng không động. Nếu chủ quán này không động thủ, đêm nay cũng trôi qua như thế, nhưng một khi đã động thủ, bọn họ sẽ không chiếm được tiện nghi đâu.
Hắc ăn hắc mà, mọi người đều có kinh nghiệm, vừa nãy nghe thấy tiếng động, cũng vẫn kiềm lại một chút, định túm lấy lúc vừa vặn sẽ giải quyết.
Kết quả lần này, Giang Từ Thị bị thương rồi.
Xích Kim một cước đá văng tiểu nhị, lôi dây treo màn xuống, trói tay chân hắn lại. Động tác của Thanh Huyền cũng nhanh, cầm ghế lên liền nện vào sau gáy người bên cạnh kia.
“Đừng đánh chết.” Tựu Ngô vừa đỡ Giang Từ Thị tới bên giường, vừa nói: “Giữ lại để điện hạ hỏi chuyện.”
Tiểu nhị kia thấy tình thế không đúng, hướng ra ngoài cửa hô lên một tiếng: “Phong Khẩn, kéo...”
Mấy trai lơ nghỉ ngơi dưới lầu, sớm đã mang người vào phòng thu dọn rồi. Lúc này bên Giang gia kia cũng không biết tình huống, bọn họ đã bắt đầu thu thập xung quanh, xem trong khách điếm này giấu bao nhiêu tiền bạc bảo bối ăn cắp.
Động tác lưu loát, thông thạo như nước chảy, chưởng quầy phía dưới nhìn đến trợn mắt há mồm.
“Huynh đệ đến từ đâu vậy?” Chưởng quầy hỏi một câu như thế.
Mấy người nhìn nhau một cái, rất ăn ý mà học theo bộ dáng chống nạnh của trưởng công chúa: “Kinh Thành tiểu bá vương Lí Đan Dương, nghe qua chưa?”
Chưởng quầy hoảng sợ lắc đầu.
“Vậy ngươi về sau phải nhớ rõ đấy.” Bạch Ngai nói thấm thía mà vỗ vỗ vai hắn: “Bằng không sẽ phải chịu thiệt rất lớn đó!”
Nói xong, ôm rương bạc hắn giấu từ sau quầy hàng ra, đếm đếm ngân phiếu, cất hết vào trong ngực.
Từ Sơ Nhưỡng trong lòng còn sợ hãi nửa nằm, thuốc mê còn dư lại khiến nàng không mở được mắt ra, nhưng nàng vẫn không dám ngủ, cố nhịn đến xanh hết mặt.
“Nhị phu nhân ngủ đi.” Xích Kim đứng ở chỗ cách nàng hơn năm bước chân, chắp tay nói: “Tại hạ trông chừng ở ngoài cửa.”
Nói xong, xoay người ra ngoài, thay nàng khép cửa lại.
Đèn lồng bên ngoài hành lang phát sáng, ánh sáng hắt vào cửa, chiếu xuống bóng hình của hắn, Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy, cuối cùng cũng yên tâm, nhắm mắt liền mê man thiếp đi.
Tựu Ngô lần lượt đi gõ cửa thỉnh an, Giang Thâm bị đánh thức, bực mình hỏi: “Có chuyện gì?”
Nhìn hắn một cái, Tựu Ngô chắp tay nói: “Phòng của nhị phu nhân có kẻ trộm đột nhập, tại hạ đặc biệt đến hỏi thăm, xem những chỗ khác có phiền toái không.”
Giật mình một cái tỉnh táo lại, Giang Thâm nhíu mày, đẩy hắn ra liền đi ra ngoài.
Gặp trộm sao? Từ Sơ Nhưỡng là người gan nhỏ như thế, hắn nói chuyện lớn tiếng đã có thể dọa nàng sợ, gặp trộm vào phòng, còn không sợ chết khiếp sao?
Đi vài bước tới cửa phòng kia, Giang Thâm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Xích Kim cầm đao.
“Xin dừng bước.” Xích Kim cản hắn lại.
Giang Thâm đánh giá từ trên xuống dưới hắn vài cái, giễu cợt: “Ngươi là cái thá gì? Cản ta?”
Xích Kim chắp tay: “Phụng mệnh hành sự, xin nhị công tử thông cảm.”
“Phụng mệnh?” Giang Thâm híp mắt lại: “Bên trong là phu nhân của ta, ngươi phụng mệnh là thế nào?”
Xích Kim trầm mặc không nói, người vẫn chắn ở trước cửa, nửa bước cũng không thèm nhường.
Người trong khách điếm lục đục bị tỉnh giấc, Bạch Toàn Cơ nghe thấy tin tức, lập tức đi tới trước cửa phòng Giang Huyền Cẩn.
“Quân Thượng! Quân Thượng!”
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, phản ứng đầu tiên là che tai của Lí Hoài Ngọc ở trên giường lại.
“Nhị tiểu thư chớ nên ồn ào.” Thừa Hư đi tới, nhíu mày chắp tay: “Quân Thượng phải nghỉ ngơi.”
Bạch Toàn Cơ lo lắng nói: “Đã nói trong khách điếm này có trộm quấy phá, ta dù sao cũng phải hỏi Quân Thượng có bị làm sao hay không.”
“Nhị tiểu thư lo nhiều rồi.” Thừa Hư nói: “Quân Thượng không bị làm sao.”
“Ngươi không vào nhìn sao biết được?” Bạch Toàn Cơ không chịu buông tha.
Tiếng huyên náo liên tiếp không ngừng, Lí Hoài Ngọc ngủ sâu như thế cũng bị đánh thức, không vui mà mở mắt ra, liền nhìn thấy Giang Huyền Cẩn đen mặt ngồi bên giường, mà mình thì không biết xấu hổ chiếm mất giường của người ta.
“Aiz, sao ta lại ngủ nhỉ?” Lập tức xốc chăn lên xuống giường đeo giày, nhìn vẻ mặt tức giận rõ ràng của hắn, Hoài Ngọc xấu hổ nói: “Thật ngại quá, không phải cố ý đâu.”
Nàng nào biết Giang Huyền Cẩn đang tức việc khác? Chỉ thấy may mắn là Tử Dương Quân giáo dưỡng tốt, bị nàng chọc tức thành thế này rồi cũng không ném nàng ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn đứng dậy, tiến lên mở cửa phòng ra.
Bạch Toàn Cơ hoảng sợ, lập tức nhìn hắn nói: “Quân Thượng, thiếp thân rất lo lắng cho chàng!”
Bị cách tự xưng này của nàng làm ấn đường nhíu lại, Giang Huyền Cẩn nói: “Xin nhị tiểu thư tự trọng.”
Bạch Toàn Cơ mím môi, làm bộ như nghe không hiểu, nói: “Thiếp thân ăn mặc hơi không chỉnh tề, cũng là lòng lo lắng cho Quân Thượng, dưới tình thế cấp bách không chú ý đến. Nếu Quân Thượng cảm thấy thiếp thân lỗ mãng, vậy thiếp thân về trước thay y phục.”
Hoài Ngọc bước ra từ sau lưng hắn, nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thừa Hư chắp tay nói: “Nói là trong khách điếm có trộm vào...”
“Vùng hoang vu thôn quê này, trộm đến từ chỗ nào chứ? Chỉ có thể là chủ quán lòng dạ đen tối!” Vừa nãy còn hơi buồn ngủ, vừa nghe lời này, Lí Hoài Ngọc tỉnh táo lại rồi, nhấc váy liền đi ra ngoài: “Thu lưới rồi thu lưới rồi!”
Nàng đi rất nhanh, Giang Huyền Cẩn đi theo hai bước liền dừng bước, nhìn nàng nhanh chóng biến mất ở chỗ ngoặt của hành lang.
Nói là vội đi xem náo nhiệt, không bằng nói nàng giống như đang trốn.
Hoài Ngọc đích thực là đang trốn, nàng cảm thấy cảm xúc của bản thân không đúng lắm. Không phải là một câu “Thiếp thân” sao? Trước kia là chính nàng không chịu tự xưng như thế, bây giờ cảm thấy ghen ghét làm cái gì?
Khó chịu quá rồi, mau chóng đừng nghĩ đến chuyện này nữa.
Trong lòng mắng mình hai câu, Lí Hoài Ngọc quay về cửa phòng mình, liền nhìn thấy khắp nơi đã loạn thành một đoàn.
Giang Thâm túm lấy Xích Kim, không biết vì sao lại đánh nhau, bên cạnh có hai cô nương õng ẹo đang khuyên can, đám Tựu Ngô lại đứng bên cạnh xem náo nhiệt, thỉnh thoảng lại nói nhỏ một câu: “Đánh hạ bàn ý.”
Khóe miệng co rút, Hoài Ngọc đi lên cho bọn họ một cước: “Còn không mau kéo ra?”
Tựu Ngô Thanh Huyền cả kinh, lập tức đổi san dáng vẻ khuyên can, tiến lên một trái một phải ngăn cách hai người ra.
Trên mặt Giang Thâm chảy máu, bị Tựu Ngô bắt lấy còn nhổ cho Xích Kim một ngụm: “Thật sự tưởng rằng thỏ nóng lên thì không biết cắn người sao?”
Xích Kim mặt không cảm xúc đáp: “Có cắn cũng không đau.”
“Ngươi!”
Hoài Ngọc nghe thấy buồn cười, kéo áo Giang Thâm đuổi hắn về tay của hai vị tiểu thiếp kia đỡ, sau đó nói: “Nhị công tử tài trí hơn người, trước đây lấy văn chương hoành hành thiên hạ, hôm nay thế nào lại làm ra chuyện đánh nhau thô tục này?”
Giang Thâm chỉ chỉ vào Xích Kim: “Hắn cản đường ta.”
“Phải không?” Hoài Ngọc đi đến gần Xích Kim, thấy hắn bị thương không nhiều, vỗ vỗ vai hắn mỉm cười: “Tốt lắm!”
Giang Thâm: “...”
“Sơ Nhưỡng sao rồi?” Nàng hỏi.
Mấy người nhìn nhau mấy cái, đẩy Xích Kim lên, Xích Kim mím môi, thấp giọng nói: “Trúng thuốc mê, đang mê man. Trên đầu bị sứt một chút, cái khác không có gì đáng ngại.”
Lại còn bị thương? Hoài Ngọc trừng mắt, đẩy cửa đi vào trong.
Từ Sơ Nhưỡng vẫn đang ngủ, vẻ mặt đã khôi phục bình thường, chỉ là trên trán sưng lên một cái u, nhìn có chút chật vật.
Hoài Ngọc nhìn chòng chọc một lát, đi lục trong hành lí thuốc mỡ ra nhét vào trong tay Xích Kim, sau đó ngoắc tay về phía đám Tựu Ngô: “Đi theo ta.”
Tám trai lơ mở đường, Kinh Thành tiểu bá vương Lí Đan Dương hùng hổ khí thế giết xuống dưới lầu.
Lúc Giang Huyền Cẩn đuổi đến, trong phòng củi giam giữ người đã gào khóc thảm thiết một mảng.
“Cô nãi nãi! Cô nãi nãi! Bọn ta chỉ là trộm miệng ăn cơm thôi!” Tiểu nhị mặt mũi bầm dập liên tục xin tha: “Đoàn người của ngài vừa nhìn đã biết địa vị lớn, bọn ta vốn không dám động thủ, nhưng có người ra giá cao, nhất định ép bọn ta giết người cướp của!”
“Ỏ?” Lí Hoài Ngọc vắt chéo chân lên lắc lư: “Giết người, lại chỉ động vào người trong phòng của ta?”
Tiểu nhị nói: “Bọn ta không nhận ra ngài mà cô nãi nãi! Là người đó! Là hắn chỉ đích danh muốn “Bạch Châu Cơ”.”
Hoài Ngọc nhìn nhìn, duỗi tay muốn lật đại hán đang hôn mê bất tỉnh lại, kết quả chưa duỗi tay tới, đã bị người ngăn lại.
“Người trong cung.” Giang Huyền Cẩn lạnh nhạt nói.
Kinh ngạc nhìn hắn một cái, lại nhìn đại hán không có gì đặc chưng dưới đất, Hoài Ngọc hiếu kì: “Sao ngươi biết?”
Giang Huyền Cẩn dùng ánh mắt yêu thương kẻ ngốc nhìn nàng: “Ngoại trừ người trong cung, ai lại gây khó dễ cho Bạch Châu Cơ?”
Hai ngày nay đi đường rất thuận lợi. Bọn họ đúng thật là có thả lỏng hơn chút, cho rằng đang ở trong biên giới Tử Dương, tay hoàng Đế sẽ không vươn dài như thế, kết quả vẫn là khó lòng phòng bị.
Hoài Ngọc lắc đầu: “Vậy xong đời rồi, hắn biết ta đi cùng đường với ngươi, tình nghi ngươi tạo phản tẩy không sạch nữa.”
Vứt cho nàng một ánh mắt lạnh lùng, Giang Huyền Cẩn túm nàng ra khỏi phòng củi, quay đầu phân phó Thừa Hư: “Thu dọn sạch sẽ.”
“Vâng.” Thừa Hư chắp tay.
Thấy hướng hắn dẫn mình lại là về phòng hắn, Hoài Ngọc chần chừ nói: “Làm gì đấy?”
Giang Huyền Cẩn nhìn sắc trời: “Vẫn còn một canh giờ, ngươi ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Hoài Ngọc rất muốn nói, phòng của nầng cũng có thể ngủ mà. Nhưng nghĩ tới Từ Sơ Nhưỡng vẫn còn ở đó, vì thế nói: “Để Tựu Ngô chen chúc cùng Thanh Huyền, ta ngủ bên giường bọn họ cũng được.”
Bước chân thoáng dừng lại, Giang Huyền Cẩn quay đầu: “Giường của họ thoải mái hơn giường của ta?”
“Không phải cái này...” Hoài Ngọc nhún vai: “Chỗ ngươi không tiện lắm.”
Có quỷ biết được ngủ rồi “Thiếp thân” gì đó có lại lòi ra không.
Yên lặng nhìn nàng, Giang Huyền Cẩn nói: “Ta phải đi xem nhị ca, ngươi ngủ ở trong phòng, không có gì không tiện cả.”
Nói xong, chuyển bước đi sang một hướng khác.
Hoài Ngọc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy người này hình như có chút thay đổi, mặc dù vẫn là miệng không đúng lòng, nhưng hình như dịu dàng hơn không ít.
Cả đêm nay ngoài Hoài Ngọc, không có ai nghỉ ngơi hẳn hoi. Ngày hôm sau trời vừa sáng mọi người đã lên đường, vội vội vàng vàng rời khỏi khách điếm này.
Lúc Từ Sơ Nhưỡng tỉnh lại, Cô Loan đã chờ ở bên giường.
“Phu nhân.” Mặt nàng ta không cảm xúc nói: “Cho dù phu nhân có giận lớn thế nào, cũng không có lí gì ở trước mặt mọi người làm công tử bị bẽ mặt.”
Ngỡ ngàng nhìn nàng, giọng Từ Sơ Nhưỡng khàn khàn: “Ta khiến chàng ấy bẽ mặt lúc nào?”
“Rõ ràng là chính thất của công tử, lại đi ngủ ở phòng người khác, còn để một nam tử khác trông coi?” Cô Loan nhíu mày: “Công tử đại lượng nhân nhượng, cô liền cảm thấy đúng theo lẽ thường sao?”
Từ Sơ Nhưỡng bình tĩnh lắng nghe, sau đó hỏi nàng ta: “Với ý kiến của cô, ta nên như nào?”
Cô Loan đáp: “Đi thỉnh tội với công tử, bây giờ chàng ấy còn chưa dùng bữa sáng.”
Vị phu nhân này trước nay luôn dễ bắt chẹt, nàng nhiều lần mạo phạ, cũng không thấy nàng đỏ mắt, càng không đi cáo trạng, cho nên Cô Loan ở trước mặt nàng, mặt vẫn luôn vênh rất cao.
Chỉ là, nghe thấy lời nàng nói, Từ Sơ Nhưỡng không phản ứng giống như trước, ngược lại chống người lên dựa nghiêng trên gối mềm, cười nhẹ:
“Yến tước khoa tay múa chân trước mặt thiên nga, sợ cánh không đủ dài.”
Cô Loan sửng sốt, không hiểu: “Ý gì?”
“Khen cô đó.” Sơ Nhưỡng gật đầu: “Đa tạ hảo ý của cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT