Xuân Nhật Yến

Chương 62: Trốn Ra Sinh Thiên (*)


3 năm

trướctiếp

(*) Sinh Thiên 生天: Sinh lên cõi trời. Ý của từ "Sinh thiên" trong nhan đề ở đây có nghĩa là: Về lại nơi sinh ra, nơi trời sinh ra.

(Editor: Mình đoán mò là như vậy đó, không biết có phải không nữa (*/_\)

***

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

Giờ Thân, Lí Hoài Lân rời khỏi thiên lao, Tề Hàn phụng mệnh tiến đến, chắp tay cười như không cười đứng trước mặt nàng: "Ba vị đại nhân đã được phép rời đi rồi, nếu điện hạ không yên tâm, cứ đi theo nhìn xem."

Lí Hoài Ngọc gật đầu, cầm xiềng xích trên tay đi ra ngoài cùng bọn họ.

Bị định tử hình chỉ có ba người Từ Tiên, Vân Lam Thanh và Hàn Tiêu, Hoài Ngọc nhìn thấy bọn họ bị áp giải ra ngoài, thổn thức nói: "Lần từ biệt này, chính là vĩnh biệt rồi, Tề đại nhân, cho phép ta nói vài câu từ biệt với bọn họ được không?"

Tề Hàn lĩnh mệnh của Hoàng Đế đến muốn lấy binh phù, yêu cầu nhỏ này đương nhiên cũng phải thỏa mãn cho nàng, vài câu mà thôi, cũng không cản trở gì.

Vì thế thủ vệ xung quanh liền lui xuống năm bước, để bốn người bọn họ ở bên cạnh xe ngựa.

"Đi về phía tây." Nhìn bọn họ, Hoài Ngọc nói: "Phía tây có Lục Cảnh Hành tiếp ứng."

Từ Tiên nhíu mày nhìn xung quanh một vòng, nói: "Điện hạ, sự tình sợ là không đơn giản như vậy đâu."

Cho dù bọn họ ra khỏi Kinh Thành, sợ là cũng không đi được bao xa.

"Không cần lo lắng." Hoài Ngọc mỉm cười: "Đợi gặp Lục Cảnh Hành rồi, các người sẽ hiểu ra thôi."

"Vậy ngài thì sao?" Vân Lam Thanh rất không yên tâm: "Còn một mình ngài ở lại, phải ứng phó như thế nào?"

Đuôi lông mày hơi nhướn lên, Hoài Ngọc nói: "Ai nói với ông còn lại một mình ta?"

Vân Lam Thanh không hiểu, ngoài bọn họ và Lục Cảnh Hành, bên cạnh điện hạ còn có ai? Đám Tựu Ngô còn ở trong đại lao, chưa ra ngoài nữa.

Hơn nữa, Tề Hàn bên cạnh rất đáng nghi, Lí Hoài Ngọc lắc đầu, phất tay về phía bọn họ nói: "Thuận buồm xuôi gió."

Nhìn cơ thể yếu ớt đơn bạc này của nàng, trong lòng đám người Từ Tiên cũng không biết là có tư vị gì, nhưng trước mắt thật sự không có cách nào khác, bọn họ chỉ có thể lên xe, nhìn một mình nàng đứng ở tại chỗ đó.

"Một khi có cơ hội, bọn thần liều chết cũng sẽ cứu điện hạ." Hàn Tiêu là người lên xe sau cùng, nhẹ giọng nói ra một câu như vậy.

Lí Hoài Ngọc khẽ cười, rất mãn nguyện nói: "Phúc đáp này còn cầu gì!"

Xe ngựa chạy nhanh như chớp trên mặt đất, bánh lăn nghiền lên bãi cỏ xanh mướt ở vùng ngoại ô, rất nhanh đã chạy băng băng về phía tây. Tề Hàn nhìn thấy, tiến lên chắp tay nói: "Bệ hạ thả người như đã hứa rồi, điện hạ có phải cũng nên giao ra binh phù không?"

"Ngươi gấp gì chứ?" Quở trách nhìn hắn một cái, Hoài Ngọc nói: "Mới đi có bao xa chứ? Đợi bọn họ đến trạm dịch rồi, tự mình ta sẽ dẫn ngươi đi lấy còn không được sao?"

Tề Hàn nhíu mày: "Điện hạ cũng đừng giở trò bịp bợm."

Nắm lấy xiềng xích trên tay cho hắn nhìn, lại chỉ chỉ vào cơ thể gầy yếu này của mình, Hoài Ngọc hỏi: "Ngươi nhìn ta còn có thể giở được trò bịp bợm gì?"

Dường như nàng đúng là đang cố chống đỡ một chút sức lực còn tồn tại, suy yếu đến mức hồn sắp về Tây Thiên rồi, Tề Hàn cảm thấy, người đã đến bước này rồi, đừng nói chỉ là một nữ tử hèn mọn, cho dù là một nam nhân cũng sẽ không có thêm tâm tư xảo quyệt gì nữa.

Vì thế hắn yên tâm mà chờ đợi ở bên cạnh.

Lí Hoài Ngọc lẳng lặng nhìn chỗ con đường nhỏ ở vùng ngoại ô.

Nơi này nàng đã từng tới rồi, lúc đó ánh trăng rất đẹp, nàng làm nũng nói muốn ở lại đây qua đêm, Giang Huyền Cẩn không đồng ý, nhưng lại xụ mặt cõng nàng lên, đi từng bước một trở về.

Lúc hắn cõng người sống lưng cũng rất thẳng, làm cho nàng ở đằng sau phải lấy sức rất lớn để bám lấy bờ vai của hắn mới có thể không rơi xuống. Nhưng Hoài Ngọc cảm thấy rất vui vẻ.

Bây giờ nhớ lại, trong lúc giật mình dường như có thể cảm nhận được ánh trăng cùng mùi Phật hương chảy quanh người đó.

Hơi cong môi lên, nàng mỉm cười.

Cho dù cuối cùng không thể sót lại cái gì, chí ít cũng có rất nhiều chuyện nàng đã từng trải qua cùng hắn. Trải qua rồi là được, quản hắn có kết quả gì chứ.

Mặt trời sắp xuống núi rồi, Hoài Ngọc bấm tay tính thời gian, nhìn thấy không có người tới báo tin, phỏng đoán đám người Từ Tiên hẳn là đã tụ họp được với Lục Cảnh Hành rồi, đã an toàn rồi.

Vì thế nàng xoay người lại, nói với Tề Hàn: "Đến Minh Sơn Cung đi."

"Minh Sơn Cung?" Tề Hàn nhíu mày: "Người đừng có lừa người, chỗ đó bệ hạ đã phái người lục soát rồi, không có binh phù."

Liếc mắt khinh thường hắn một cái, Hoài Ngọc nói: "Ta sai người giấu đồ, còn có thể bị các ngươi tìm ra hả?"

Tề Hàn ngờ vực nhìn nàng, suy nghĩ một chút, có lẽ trong Minh Sơn Cung còn có cơ quan nào bọn họ vẫn chưa mở ra được? Liền gật đầu sai người áp giải nàng vào cung.

Nhưng mà khi đến Minh Sơn Cung, Hoài Ngọc không đến mở cơ quan mật thất ở sườn điện, mà là đi thẳng đến ven bụi cỏ hoang vu trong viện, gẩy gẩy hai cái liền đào được binh phù lên.

Tề Hàn nhìn đến khóe miệng co rút.

"Điện hạ, ngài đem binh phù ba vạn cấm quân... Đặt ở đây sao?"

Vỗ vỗ bùn phía trên đi, Hoài Ngọc nghiêm trang hỏi: "Không được sao?"

....

Cũng quá qua loa rồi! Ai có thể nghĩ tới thứ quan trọng như thế lại bị ném tùy tiện ở trong bụi cỏ chứ? Chẳng trách bệ hạ lật tung khắp nơi lên cũng không thể tìm được!

"Đồ giao cho ngươi." Hoài Ngọc nói: "Ta có thể hỏi một chút ngày mai ta sẽ chết thế nào không?"

Nhận lấy binh phù cẩn thận nhìn kĩ, sau khi xác nhận không phải là giả, Tề Hàn nói: "Điện hạ có thuật chết mà vẫn hồi sinh được, chúng thần đã nghe nói, Bạch đại nhân dốc sức xin giữ lại thân thể của Tứ tiểu thư, cho nên ngày mai chỉ là giết hồn, không giết thân."

Biểu tình trên mặt lộ ra vẻ rất kinh hoàng, Hoài Ngọc nhíu mày, nghiêm giọng nói: "Chủ ý này là ai đề ra?"

Nhìn thấy nàng kích động như vậy, trong lòng Tề Hàn rất kiên định, cười lạnh nói: "Không ngờ đúng không? Lúc ngươi làm trưởng công chúa không được lòng người, làm Bạch tứ tiểu thư rồi, nha hoàn bên cạnh cũng không thích ngươi, nàng ta biết toàn bộ bí mật của ngươi, trực tiếp đi nói với Bạch Ngự Sử và Liễu đại nhân."

"Sao lại như vậy?" Hoài Ngọc đau lòng ôm lấy đầu: "Linh Tú... Sao nàng ấy lại bán đứng ta?"

"Ác giả ác báo." Tề Hàn từ trên cao nhìn xuống nàng nói: "Ngươi đoạt thân thể của Bạch tứ tiểu thư nhà người ta, đương nhiên nha hoàn nhà người ta sẽ muốn đoạt về giúp chủ tử rồi. Nghe nói hồn phách này của ngươi không gần được Phật, ngày mai có mười vị cao tăng, hợp lại Kim Phật đưa tới Hàn Sơn Tự, đều chờ tiễn điện hạ lên đường."

Vẻ mặt Lí Hoài Ngọc tràn đầy đau đớn, sắc mặt trắng bệch. Tề Hàn thấy rất thoải mái, phất tay sai người áp giải nàng về thiên lao, nắm lấy binh phù đến Long Diên Cung phục mệnh.

Hắn vừa đi, biểu tình phóng đại trên mặt Hoài Ngọc chậm rãi thu hồi lại, cúi đầu đi theo hộ vệ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Linh Tú biết nàng không phải là Bạch tứ tiểu thư từ lúc nào?

Lá gan của tiểu nha đầu đó trước giờ vẫn luôn nhỏ, nói vài câu đã run khắp người rồi, sao lại có gan đi nói dối với Bạch Đức Trọng và Liễu Vân Liệt chứ?

Nàng không sợ Phật, ở lại trong Phật đường của Mặc Cư cũng không sao, Linh Tú biết. Nhưng nàng ấy lại nói với người khác, hồn phách của nàng không gần được Phật?

Cổ họng hơi kéo căng, Lí Hoài Ngọc thấp giọng cười ra tiếng.

Nha đầu ngốc.

Tết Trùng Cửu mồng chín tháng chín, là một ngày dân gian cho là có dương khí mạnh nhất, "Nghi thức cầu phúc" ở tông miếu Hoàng Thất đã bày xong trận, Lí Hoài Ngọc ngoan ngoãn ngồi ở trên giường trúc trong nhà lao, để người ta trang điểm cho nàng.

Linh Tú run run bắt đầu mở hộp trang sức ôm đến ra, lấy ra chiếc trâm cài ngọc lưu ly hoa mai cùng chiếc lược khảm ngân ti, cẩn thận búi cho nàng một cái búi tóc, lại hầu hạ nàng thay một thân váy gấm thêu Tô Châu Mẫu Đơn Dao Trì.

Bên ngoài phòng giam đều là thị vệ, Hoài Ngọc cũng không nói câu nào, chỉ có thể yên lặng mà nhìn nàng.

Nàng càng nhìn, Linh Tú càng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đến sấp xỉ giống như nàng, ánh mắt lướt qua lướt lại, chính là không dám nhìn thẳng mặt nàng.

Lí Hoài Ngọc nhướn mày, chỉ cảm thấy kì lạ, tiểu nha đầu này lại đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo một thứ qua.

Chuỗi Phật châu gỗ trầm hương.

Đồng tử hơi co lại, nàng kinh ngạc mở miệng: "Ngươi..."

"Điện hạ chớ ghi hận nô tì." Vội vàng mở miệng cắt ngang lời nàng, Linh Tú nói: "Nô tì cũng chỉ muốn tiểu thư ban đầu trở lại."

Nhìn ra bên ngoài một cái, Hoài Ngọc mím môi, phối hợp mà quắc mắt lên nói: "Ta đối với ngươi không tốt sao?"

"Tốt..." Linh Tú run bẩy bẩy mà gật đầu: "Điện hạ đối xử với nô tì rất tốt, nhưng... Nhưng điện hạ thế nào cũng không phải là tiểu thư."

"Ngươi nhận ra được từ lúc nào?" Hoài Ngọc hỏi: "Ta dùng cơ thể của tiểu thư nhà ngươi, theo lí thuyết hẳn sẽ không bị phát hiện ra mới đúng."

Linh Tú hít vào một hơi, gan to thêm lớn tiếng nói: "Nô tì hầu hạ tiểu thư, là hầu hạ từ nhỏ đến lớn, người có phải tiểu thư hay không, người ngoài không biết, nhưng trong lòng nô tì rất rõ ràng!"

"Ha ha ha!"

Linh Tú vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười của Liễu Vân Liệt.

Lí Hoài Ngọc quay đầu lại, liền nhìn thấy hắn ngồi trên kiệu, được người nâng vào trước hàng rào chắn trong phòng giam, vẻ mặt tràn đầy châm chọc nói: "Điện hạ không ngờ đúng không? Ngàn tính vạn tính, lại bại bởi một tiểu nha hoàn."

Linh Tú run sợ, đứng dậy chạy tới bên cạnh hắn, uốn gối hành lễ: "Liễu đại nhân."

"Ừm." Hết sức vừa ý nhìn nàng, Liễu Vân Liệt nói: "Ngươi là một người thức thời, sau này nhất định lợi ích của ngươi sẽ không thể thiếu."

Trên mặt Linh Tú lộ ra vẻ vui mừng, lại rụt rè mà cúi đầu xuống.

Kéo tay áo che lại chuỗi Phật châu trên cổ tay, Hoài Ngọc đổi sang vẻ mặt cười lạnh, liếc Linh Tú nói: "Coi như mắt ta bị mù!"

Linh Tú sợ tới mức trốn tịt ở đằng sau Liễu Vân Liệt.

Liễu Vân Liệt hừ một tiếng, nói: "Ngươi sợ nàng ta làm gì? Người sắp hồn phi phách tán rồi, ngay cả cơ hội làm quỷ cũng không còn."

"Thật sao?" Linh Tú nhỏ giọng hỏi.

"Cái này còn có thể là giả sao?" Liễu Vân Liệt giễu cợt: "Cao tăng của Hàn Sơn Tự đều rất lợi hại."

Linh Tú làm như rất yên tâm thở ra một hơi, sau đó nói: "Vậy nô tì tạm thời cứ trang điểm xong cho điện hạ đi."

"Động tác nhanh chút." Liễu Vân Liệt nói: "Sắp đến giờ rồi."

"Vâng!" Chạy về bên cạnh Lí Hoài Ngọc, Linh Tú nhanh nhẹn cầm lấy son và phấn nước đặt ở bên cạnh, cẩn thận thoa lên cho nàng.



Liễu Vân Liệt không có kiên nhẫn chờ đợi, nghe vài câu, cảm thấy Linh Tú đích xác không có vấn đề gì, hắn liền sai người nâng kiệu lên, đi ra tổ miếu trước một bước.

"Người bớt buồn." Son phấn thoa qua bên tai, thanh âm Linh Tú cực nhẹ mà nói: "Sẽ không có chuyện đâu."

Hoài Ngọc nghe thấy rồi, lông mi run rẩy, bàn tay vuốt nhẹ chuỗi Phật châu kia, trong lòng nghi ngờ khó tiêu.

Bình thường mà nói hôm nay là ngày lành mặt trời sẽ lên cao, nhưng đã sắp đến giờ Ngọ(*) rồi, mặt trời vẫn chưa lộ mặt, bầu trời mây đen nặng nề, gió thổi cũng mang theo luồng khí âm u lạnh lẽo.

(*) Giờ Ngọ: Từ 11 đến 13 giờ.

Lí Hoài Lân ngồi trên long ỷ ngay đối diện đàn thờ, nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường, sắc mặt vô cùng mệt mỏi uể oải.

"Bệ hạ?" Tề Hàn ân cần chắp tay hỏi thăm.

"Không sao." Hắn nói: "Hai ngày nay ngủ không tốt thôi."

Ninh quý phi bên cạnh nghe thấy, muốn nói lại thôi.

Bệ hạ há chỉ là hai ngày nay ngủ không tốt? Chàng luôn nửa đêm tỉnh giấc, một mình ngồi trên giường phát ngốc. Hai ngày nay lại càng nghiêm trọng hơn, vào giấc không đến một canh giờ đã tỉnh lại, hỏi chàng cũng chẳng nói cái gì, chỉ bảo nàng hát khúc nhi đồng cho chàng nghe.

Ninh quý phi là người được sủng ái nhất trong hậu cung, mặc dù lớn hơn Hoàng Đế hai tuổi, Hoàng Đế cũng vẫn cứ thích nghỉ lại trong cung của nàng. Người ngoài đều cho rằng nàng có thuật mê hoặc chủ, nhưng chính Ninh quý phi biết, nàng biết duy nhất cũng chính là hát khúc hát nhi đồng mà thôi.

Đế Vương nhỏ tuổi, dường như chỉ thiếu mỗi một người dỗ chàng ngủ thôi.

Đáng tiếc cho dù nàng bằng lòng dỗ, chàng cũng vẫn không ngủ được.

Mười vị cao tăng mặc áo cà sa kim tuyến, dáng vẻ cầu nguyện ngồi ngay ngắn xung quanh đàn thờ. Kim Phật đặt trên đàn thờ cao, trong không khí có một cỗ mùi đàn hương lượn lờ không tan.

Lí Hoài Lân yên tĩnh đợi, không đến một lát sau, chỗ vào đàn thờ đã vang lên tiếng xiềng xích.

Người đó mặc chính là cung trang mẫu đơn Dao Trì trước kia nàng thích nhất, dung mạo thay đổi rồi, nhưng khí thế không đổi, cùng tiếng vang của xiềng xích đi từng bước lên đàn thờ, sống lưng thẳng tắp, khóe miệng mỉm cười.

Nhận ra ánh mắt của hắn, nàng từ xa trông lại, ý cười dần tan, ánh mắt dần lạnh.

Hộ vệ phía sau quát khẽ một câu gì đó, nàng cứng đờ lại, chậm rãi hướng về phía của hắn mà quỳ xuống.

Rất thất vọng đối với hắn nhỉ? Lí Hoài Lân cười thấp, vuốt ve đầu rồng trên tay vịn nghĩ, Hoàng tỷ đã từng nói, hắn nhất định sẽ trở thành một vị đại minh quân, nhưng trước khi hắn làm được minh quân, phải làm một bạo quân trước.

Có phải rất hối hận không? Hối hận có một đệ đệ như hắn.

Ngón tay bám trên tay vịn hơi nắm chặt, một lát sau lại buông ra. Lí Hoài Lân khôi phục lại trạng thái bình thường, nhìn thời gian, nói: "Bắt đầu đi."

Vị trí thuộc về Tử Dương Quân trống rỗng, gió lạnh khẽ lướt qua, mặt chiếc ghế dựa màu đỏ đen nổi lên một tầng hàn khí.

Lí Hoài Ngọc nhìn chiếc ghế dựa đó một cái, nắm lấy chuỗi Phật châu trên tay, nằm lên đàn tế.

Xung quanh đàn tế để tám cái lư hương, nàng vừa đi lên, hương trong lư liền cháy lên, tiếng niệm kinh của hòa thượng xung quanh nổi lên, mi mi mu mu, ồn đến làm người ta đau cả đầu.

Lí Hoài Lân buông mắt không nhìn, một chút lại một chút vuốt ve rồng chạm trên tay vịn, khi xoa đến lần thứ hai mươi, trên đàn tế truyền tới một tiếng hét thảm thiết.

"A..." Bị một cây kim đâm vào ấn đường, Lí Hoài Ngọc đau đến kêu ra tiếng, hộ vệ xung quanh đàn tế sợ tới mức cùng nhau lùi lại vài bước.

Hòa thượng cầm cây kim nhìn nàng một cái, miệng lẩm bẩm.

Hoài Ngọc nhíu mày nghe kĩ, là đoạn thứ nhất của "Quan Âm Kinh".

Nghĩ tới rất lâu trước kia, lúc Giang Huyền Cẩn chê người ta ồn ào, đen mặt phát cáu lên, nàng nói với hắn chính là: "Đây là đang đọc thuộc lòng "Quan Âm Kinh" đó."

Đáy lòng hơi thắt lại, căng thẳng biến mất, ngược lại nàng thấp giọng cười ra tiếng.

Hòa thượng cầm cây kim nhíu nhíu mày, xoay người đưa lưng về phía Đế Vương, lắc lắc đầu với nàng.

Không được cười.

Hoài Ngọc ngẩn người, nhướn mày nhìn hòa thượng một cái, ánh mắt rơi trên chuỗi tràng hạt đeo trên cổ hắn, cuối cùng cũng biết chỗ nào không hợp lí rồi.

Chuỗi Phật châu hòa thượng này đeo có mười viên lớn, trên mỗi một viên đều khắc chữ, chỗ ánh mắt nàng nhìn vào, có thể nhìn thấy ba chữ "Thi", "Giới", "Nhẫn".

Giống hệt với những chữ kia ở trên cổ tay nàng mang.

Khẽ hít vào một hơi, Lí Hoài Ngọc nắm chặt bàn tay.

Những người này...

"Đau quá! A!" Tiếng niệm kinh xung quanh càng lớn hơn một chút, tiếng kêu thảm thiết trên đàn tế cũng càng ngày càng lớn.

Một đám Hoàng thân(*) đứng bên cạnh đều không dám lên tiếng, chỉ sợ lát nữa hồn phách của Đan Dương ra ngoài sẽ quấn lên ai, nhưng đám hòa thượng kia hình như thật sự rất lợi hại, niệm mấy tờ phật pháp xong, tiếng kêu thảm thiết của Đan Dương càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu ớt.

(*) Hoàng thân quốc thích, chỉ đám người có quan hệ ruột thịt với vua.

"Phanh" một tiếng, cao tăng trên đàn tế phất ống tay một cái, trong không khí đột nhiên liền đốt lên một đám lửa. Thế lửa cực lớn, nhưng một lát sau lại biến thành tro bụi.

"Đó là cái gì?" Lí Hoài Lân nhíu mày hỏi.

Tề Hàn bên cạnh chắp tay nói: "Có lẽ là thiêu hồn."

Động tác của cao tăng chưa dừng, mở ra một thanh đá dài bằng cẳng tay, lấy một lá bùa bên trong ra, châm cháy ở ngọn nến trên bàn, ném về phía không trung, lại có một đám lửa nổ "Phanh" một tiếng bốc lên.

Người nằm trên đàn tế trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét khô cạn, bàn tay không cam lòng mà vươn ra không trung, run rẩy vài cái, cuối cùng vô lực mà buông xuống.

Cùng lúc đó, hòa thượng đứng đầu kia liền kéo một tấm vải bố lớn ra, đốt cháy một đám lửa cuối cùng, sau đó dùng túi lớn thu lại.

Túi vải bố căng phình lên, bên trong dường như còn có thứ gì đó đang động đậy.

Mọi người nhìn thấy đều hít một ngụm khí lạnh, có người gan nhỏ, quay đầu liền chạy đi thật xa.

Thần sắc Lí Hoài Lân phức tạp nhìn cái túi kia, nghiêng đầu hỏi Liễu Vân Liệt: "Đồ đâu?"

Liễu Vân Liệt đưa tới một chiếc hộp quý, hắn mở ra, bên trong là một miếng ngọc bội dập nát.

"Để họ thực hiện cùng nhau đi." Đóng hộp lại, Lí Hoài Lan sai người đưa tới đàn tế.

Cao tăng nhận lấy hộp quý, chỉ nhìn một cái, liền ném vào trong chậu lửa đốt bên cạnh, cũng bảo người truyền lời: "Oan hồn đã thu, cần phải làm lễ cúng bái siêu độ thêm hai ngày nữa."

Bạch Đức Trọng chờ ở một bên nước mắt ngang dọc, tiến lên quỳ xuống hướng về phía Lí Hoài Lân: "Bệ hạ, có thể đem Châu Cơ trả lại cho lão thần không?"

Lí Hoài Lân nhìn người không chút sức sống trên đàn tế kia, thoáng suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi tạm thời đem người về Phúc Lộc Cung nghỉ ngơi, đợi nàng ấy tỉnh lại, Trẫm còn có lời muốn hỏi."

Hoàng Đế cảnh giác rất mạnh, không dễ dàng thả người đi như vậy.

Bạch Đức Trọng buông mắt xuống, cứng ngắc mà đáp một tiếng "Vâng", liền mang theo vài người tiến lên, nâng Bạch Châu Cơ không biết là sống hay chết xuống.

"Châu Cơ..." Thăm dò hơi thở của nàng, trước mặt nhiều người như vậy, Bạch Đức Trọng cũng không cần lễ nghi mặt mũi gì nữa, trực tiếp nghẹn ngào ra tiếng, nước mắt tung hoành ngang dọc.

Lí Hoài Lân nhìn thấy, mím môi nói: "Bạch tứ tiểu thư cũng thật sự vô cớ gặp tai họa."

"Đúng vậy." Liễu Vân Liệt đồng tình một tiếng, quay đầy nhìn Linh Tú bên cạnh nói: "Ngươi đi theo xem thử, nếu tiểu thư nhà ngươi trở về rồi, sai người tới bẩm báo một tiếng."

Linh Tú phân biệt rõ được Đan Dương và Bạch tứ tiểu thư, để nàng ta đi xem thử, có thể tiêu diệt hậu họa.

"Vâng." Linh Tú ngoan ngoãn vâng lời, theo Bạch Đức Trọng cùng đi về Phúc Lộc Cung.

Hộ vệ trên đường nhìn chằm chằm, hoàn toàn không vì đã đuổi được hồn xong mà thả lỏng. Nhưng Bạch Ngự Sử lại thành thành thật thật mà thương tâm, bọn họ cũng không nhìn ra chút sơ hở nào, nghe tiếng khóc bi thương của ông ấy, thậm chí bọn họ cũng bị nhiễm đến có hơi khó chịu.

Vì thế đến Phúc Lộc Cung, bọn họ liền canh giữ ở bên ngoài điện, để lại vài phần yên tĩnh cho người bên trong.

Bạch Đức Trọng khóc không ngừng được, căn bản không dám ngừng, cho dù trên mặt không có nước mắt, thanh âm cũng phải cấp thiết chân thành.

Lí Hoài Ngọc mở mắt ra nhìn ông ấy, nhỏ giọng tán thưởng: "Ngài cũng lợi hại thật."

Vốn tưởng rằng đứng đắn như ông ấy sẽ không biết diễn kịch, ai biết lão già này là diễn viên gạo cội, nghe tiếng khóc bi thương này, nàng cũng suýt chút nữa tưởng rằng mình đã mất mạng rồi.

Trừng mắt với nàng một cái, Bạch Đức Trọng vừa khóc vừa thấm nước viết lên trên bàn: Xuất cung.

Linh Tú kề sát cửa nghe động tĩnh bên ngoài, chạy về sốt ruột nhỏ giọng nói: "Không được rồi, bên ngoài toàn là người, không có cách nào ra ngoài."

Vốn tưởng rằng trên đàn tế đã giấu diếm được rồi, bọn họ sẽ có thể mang nàng đi, ai nghĩ Hoàng Đế lại đề phòng tới nước này, thế nào cũng phải đợi người tỉnh lại hỏi thêm vài câu mới chịu thả người.

Trước mắt Bạch Châu Cơ vẫn là Lí Hoài Ngọc, nếu không giấu nổi Hoàng Đế thì làm thế nào? Vậy Bạch phủ và hòa thượng khắp đàn tế kia nhất định sẽ bị liên lụy.

Bạch Đức Trọng và Linh Tú đều có chút sốt ruột, nhưng Lí Hoài Ngọc ngồi đối diện lại rất bình tĩnh.

Nàng đưa tay nâng cằm, rất hiếu kì mà hỏi bọn họ: "Các người không muốn Bạch tứ tiểu thư trở lại sao?"

Bạch Châu Cơ mới là nữ nhi thân sinh của Bạch Đức Trọng, ông ấy có lí do gì lại đi giúp Trưởng công chúa trước kia mình ghét nhất chứ?

Linh Tú ngồi ở bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Nô tì hầu hạ tiểu thư mười mấy năm, nếu có thể, nô tì cũng muốn để tiểu thư trở về."

Nhưng mà, tiểu thư của nàng sớm đã chết vào ngày mồng bốn tháng bốn đó rồi.

Năm ngày trước, cao tăng của Hàn Sơn Tự đến Bạch phủ, cao tăng nói với bọn họ, người chỉ có chết, thân thể mới có thể bị hồn phách khác chiếm giữ, một khi đuổi hồn phách này đi, thân thể ban đầy cũng chỉ là một cỗ thi thể thôi.

Nói cách khác, để Bạch tứ tiểu thư còn sống chính là Lí Hoài Ngọc, một khi nàng xảy ra chuyện, Bạch tứ tiểu thư cũng sẽ bị đưa vào quan tài.

Linh Tú thấp giọng đem những lời này giải thích cho Lí Hoài Ngọc nghe, thần sắc có chút đau xót bi thương.

Lí Hoài Ngọc trầm mặc.

Nói thật ra, loại chuyện như ba hồn bảy phách, cho dù nàng đã từng mượn xác hoàn hồn rồi, cũng không quá hiểu rõ rốt cuộc là lí lẽ gì. Những cao tăng này chưa từng chết, rốt cuộc là vì sao lại chắc chắn hồn phách của Bạch tứ tiểu thư không còn nữa?

Sờ sờ Phật châu trên cổ tay, ánh mắt nàng hơi động, trong lòng nổi lên một cảm giác khó có thể nói ra.

"Bây giờ làm thế nào?" Linh Tú vẫn đang sốt ruột.



Bạch Đức Trọng ngừng tiếng khóc lóc bi thương, chau mày lại, thoạt nhìn cũng rất khó xử.

Hoài Ngọc rất thoải mái mà gõ gõ mặt bàn: "Tìm một mồi lửa đến là xong rồi."

Cho dù hôm nay bọn họ không ra tay tương trợ, tự nàng cũng đã chuẩn bị xong cách chạy thoát thân rồi, trước mắt đã đến Phúc Lộc Cung rồi, mọi thứ đều đơn giản hơn không ít.

Đứng dậy bám lấy cái bàn để ổn định cơ thể, Hoài Ngọc nâng bước, đi chậm như rùa ra phía ngoài cửa.

"Người làm gì đó?" Linh Tú sợ tới mức đi theo dìu nàng, nhìn nhìn bốn cái bóng chiếu lên trên cửa điện, lắc đầu lia lịa: "Có người, có người canh chừng đó!"

"Ta biết." Hoài Ngọc gật đầu, đi đến bên cánh cửa, đưa tay gõ nhẹ vài cái.

"Có chuyện gì thế?" Một người canh chừng bên ngoài cửa nghi hoặc xoay người lại, hỏi một câu.

Đáp lời hắn chính là một nhát đao của hộ vệ bên cạnh.

Một tiếng "Đông" vang lên, cả đám hộ vệ đeo đao cùng ngã xuống mặt đất, tiếp đó cửa điện liền bị đẩy ra.

Linh Tú sợ hãi kéo Lí Hoài Ngọc lùi lại vài bước, nâng mắt lên nhìn, liền thấy ba người mặc y phục hộ vệ tiến vào cửa, lấy chiếc mũ giáp màu bạc tua đỏ xuống ôm vào trong tay, khom người hướng về phía người bên cạnh nàng: "Điện hạ!"

"Không có thời gian chậm trễ nữa." Đón lấy cái đánh lửa(*) Thanh Huyền đưa tới, Hoài Ngọc quay đầu lại, nhìn Bạch Đức Trọng và Linh Tú nói: "Các người mau chóng rời khỏi nơi này, đi bẩm báo với bệ hạ, nói ta đã tỉnh lại rồi, mời hắn tới xem."

(*) Nguyên văn là Hỏa chiết tử 火折子 – Tra trên google ra kết quả là bật lửa gỗ, hơn nữa món đồ này còn đang rất hot đó nha, cho các bạn xem ảnh nè!

Bạch Đức Trọng đánh giá ba người hộ vệ này một vòng, nhíu mày lại: "Ngươi muốn trốn?"

"Ta không trốn, đợi hại chết thêm nhiều người nữa sao?" Cười lưu manh một tiếng, Hoài Ngọc duỗi tay nắm lấy khuỷu tay của Bạch Đức Trọng, nửa dìu nửa đẩy đưa ông ấy ra ngoài.

Động tác này rất không có lễ nghi, rất không phù hợp với lễ giáo, lông mày của Bạch lão đầu nhăn lại, đứng vững ở bên ngoài điện, quay đầu lại nhìn nàng nói: "Luật pháp Đại Ngụy điều thứ bảy mươi hai, cố ý phóng hỏa, thiêu hủy dinh phủ hoặc cung điện nào đó, xử phạt lưu đày!"

Vừa nghe cường điệu quen thuộc này, Hoài Ngọc lại cảm thấy có chút vui vẻ, hếch cằm lên, bĩu môi nói: "Ta đốt xong sẽ tự lưu đày bản thân, ngài yên tâm!"

Khuôn mặt Bạch Đức Trọng cứng đờ, nhìn chằm chằm nàng im lặng một lát, thấp giọng nói: "Lên đường cẩn thận."

Cổ họng xiết lại, Hoài Ngọc ngạc nhiên nhìn ông ấy.

Nói xong câu này, Bạch Đức Trọng cũng không định ở lại xem nàng phóng hỏa, mang theo Linh Tú đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Lão đầu này thật đúng là...

Đỡ trán lắc đầu, Lí Hoài Ngọc không nhịn được nhếch miệng cười một hồi.

Thanh Huyền đưa tới một bộ trang phục của hộ vệ bị đánh ngất xỉu, nàng nhận lấy thay ra, đánh lửa châm vào cái mành mỏng trong Phúc Lộc Cung, đợi thế lửa bùng lên rồi, mới cùng đi theo đám người Thanh Huyền, rất bình tĩnh mà rời khỏi Phúc Lộc Cung.

Người bị bắt vào đại lao của vụ án mưu nghịch quá nhiều, Lục Cảnh Hành không vớt ra được người trong tử lao, nhưng có thể vớt ra được vài người bị xử phạt nhẹ. Mấy người Thanh Huyền này xen lẫn bên trong đám cấm quân tạo phản bị quản giáo, Lục Cảnh Hành cứu ra rất dễ, trước mắt chỉ cần họ có thể thuận lợi ra khỏi Tam Trọng Môn, sẽ an toàn tuyệt đối rồi.

Cơ thể vẫn khó chịu như cũ, Hoài Ngọc miễn cưỡng chịu đựng. Bắt chước dáng vẻ của bọn họ ở phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt tự nhiên mà nắm lấy đao cất bước.

Nhưng mà, đầu của Bạch Châu Cơ thật sự hơi lùn một chút, nếu là khi một người còn đỡ, nhưng đi theo đứng chung một chỗ với đám người Thanh Huyền Xích Kim liền thấp hơn hẳn một cái đầu.

"Bên kia." Vừa mới ra khỏi Phúc Lộc Cung, bên ngoài đã có lang tướng tuần tra gọi bọn họ lại.

Trong lòng căng thẳng, Hoài Ngọc nín thở cúi đầu, đứng ở cuối cùng. Đám người Thanh Huyền rất tự nhiên che nàng lại, chắp tay hỏi: "Đại nhân có phân phó gì?"

Lang tướng nghi ngờ nhìn nhìn tên nhóc con đứng phía sau bọn họ: "Đó là ai?"

Thanh Huyền mỉm cười, Xích Kim cùng Bạch Ngai nhìn xung quanh một cái, phát hiện xung quanh không có người nào cũng mỉm cười theo.

"Các ngươi cười cái gì?" Lang tướng nhíu mày, trong lòng đang sinh nghi, liền cảm thấy sau gáy đau nhói, trước mắt liền tối đen...

"Đi mau!" Hoài Ngọc khẽ quát.

Thanh Huyền rất nhanh nhẹn kéo tên lang tướng bất tỉnh đến bụi cỏ bên cạnh, Xích Kim cùng Bạch Ngai mỗi người một bên, nửa dìu nàng, nhanh chóng tạt qua đường nhỏ tới gần cửa cung.

"Điện hạ." Nhìn thủ vệ ở cửa cung, Thanh Huyền thở gấp nhỏ giọng nói: "Lục chưởng quầy đã liên lạc với vệ úy trông coi cửa cung ngày hôm nay rồi, nhưng dường như người đó dầu muối đều không ăn, nếu đợi lát nữa bị vạch trần, có thể chúng ta sẽ phải xông lên."

"Sao lại như vậy?" Lí Hoài Ngọc nói nhỏ: "Vệ úy đó không phải rất dễ nói chuyện sao?"

"Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngài cúi thấp đầu xuống một chút." Thanh Huyền nói xong, lấy ra một thủ dụ(*) ngụy tạo, bước lớn lên phía trước.

(*) Thủ dụ: Chỉ thị tự tay viết.

Nhìn thấy người tới, cửa cung cứng nhắc chiếc giáo của thủ vệ "Keng" lên một tiếng liền đan chéo giáo dài cản đường lại.

Hai tay Thanh Huyền nâng thủ dụ đi tới trước mặt vệ úy đứng bên cạnh, cúi đầu nói: "Phụng mệnh bệ hạ xuất cung."

Vệ úy đó ánh mắt rất cổ quái, nhìn hắn một cái, đưa tay nhận lấy thủ dụ, không mở ra ngay, ngược lại nhìn về phía mấy người phía sau.

Xích Kim rất căng thẳng, chắn thân thể cao lớn lại, che kín Lí Hoài Ngọc.

Nhưng mà, người đứng ở hai bên cửa cung này rất nhiều, hắn chắn được mắt vệ úy, cũng không chắn được ánh mắt của thủ vệ bên cạnh.

"Đại nhân!" Có một thủ vệ nhìn thấy một người có vóc dáng lén lén lút lút phía sau, không nhịn được nhắc nhở một tiếng.

Hô hấp chợt nghẽn lại, Lí Hoài Ngọc đánh giá tình hình, nghe thấy thanh âm này đã chuẩn bị xong một trận chém giết.

Nhưng vệ úy đứng đầu đó nắm lấy thủ dụ chậm rì rì mở ra xem, dường như căn bản không nghe thấy lời nhắc nhở của người bên cạnh. Xem xong biên bản xuất cung liền kí lên vài nét, sau đó xua tay nói: "Cho qua."

Vậy mà lại thả bọn họ đi? Hoài Ngọc ngạc nhiên, bàn tay đặt trên chuôi đao của đám người Thanh Huyền cũng buông lỏng.

Thoạt nhìn bộ dạng của bốn người rất khả nghi, nhưng lại chuồn được ra khỏi cung dưới mí mắt của hơn sáu mươi tên thủ vệ.

Mãi đến khi ngồi được lên trên xe ngựa, Lí Hoài Ngọc vẫn còn có chút không dám tin: "Hắn mù rồi à?"

Thanh Huyền lắc đầu: "Mắt sáng như đuốc, gần như là vừa nhìn đã phát hiện ngọc tỷ ấn trên thủ dụ là giả, ánh mắt nhìn ta cũng khiến ta hoảng sợ."

Hoài Ngọc kinh ngạc: "Vậy hắn còn thả chúng ta đi?"

Thanh Huyền cũng không nghĩ ra, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: "Có lẽ là đã ăn dầu muối của Lục chưởng quầy rồi."

Ngoài cái này ra, cũng không có cách giải thích nào khác.

Hoài Ngọc chậm rãi gật đầu, ngón tay vô thức mà gảy gảy chuỗi phật châu trên cổ tay, hướng ra phía Xích Kim đang đánh xe bên ngoài phân phó: "Đi về phía Giang phủ."

Giang phủ? Xích Kim lắc đầu: "Điện hạ, bây giờ trong cung đã phát hiện ra bất thường rồi, Kinh Thành không lâu nữa sẽ bị giới nghiêm, chúng ta trực tiếp ra khỏi thành đi, có lẽ còn có một chút cơ hội..."

"Không kịp đâu." Hoài Ngọc thấp giọng nói: "Xe ngựa đi từ nơi này đến thành tây, nhanh nhất cũng phải một canh giờ rưỡi mới có thể đến cổng thành, tin tức Hoàng Đế phong thành hẳn là sẽ đến trước chúng ta."

"Nhưng đi Giang phủ có tác dụng gì?" Xích Kim không hiểu: "Nghe tin tức nói, người của Giang phủ hôm nay sớm đã xuất thành hết rồi."

Lên cao nhìn xa của Giang phủ, trên dưới toàn phủ đích thật là đều phải đi, nhưng...

Hơi cong môi lên, Hoài Ngọc nói: "Có một cô nương tốt đang đợi ta."

Từ Sơ Nhưỡng đã hẹn với nàng, chỉ cần trời còn chưa tối, nàng sẽ đợi ở cửa của Giang phủ.

Xe ngựa của Giang phủ xuất Kinh không cần phải kiểm tra, cho dù cổng thành bị giới nghiêm, nàng cũng ra ngoài được.

Xích Kim không hỏi thêm, quay đầu ngựa lại, nhanh chóng đi về phía Giang phủ.

"Điện hạ, sắc mặt của ngài rất khó coi." Thanh Huyền đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng: "Ở trong lao chịu khổ rồi?"

"Không sao." Đưa tay che bụng lại, Hoài Ngọc nói: "Đợi thu xếp ổn thỏa rồi, tìm cho ta một đại phu trước."

Bạch Ngai nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ này của nàng, không nhịn được đưa tay ra, kéo nàng sang, để nàng dựa vào vai mình nghỉ ngơi.

Thanh Huyền vừa mới đưa tay ra liền bị hắn giành trước, lông mày thanh tú không vui mà nhăn lại: "Ngươi lại giành với ta?"

"Giành cái gì?" Bạch Ngai nói: "Ngươi không nhìn thấy điện hạ không thoải mái sao?"

"Ta nhìn thấy rồi, nhưng điện hạ cách ta gần hơn, ngươi kéo cái gì?"

"Ngươi!"

Tiếng đấu võ mồm quen thuộc, trước kia mỗi ngày trong Phi Vân Cung đều có thể nghe thấy, bây giờ nghe lại, Hoài Ngọc ngược lại mỉm cười: "Bảo các ngươi giả thành trai lơ, các ngươi lại giả vờ như thật, ngay cả đoạn tranh giành tình cảm cũng có."

Cái này chỗ nào là giả? Bạch Ngai và Thanh Huyền luôn nhìn đối phương không thuận mắt, Bạch Ngai cảm thấy Thanh Huyền con gái, Thanh Huyền cảm thấy Bạch Ngai ngốc, nếu không phải ở giữa có Lí Hoài Ngọc, bọn họ sớm đã đánh nhau rồi.

Có điều hai người đều rất biết điều, không ai nói rõ ràng với điện hạ cái gì, muốn phân cao thấp, cũng là bí mật ngầm biết rõ trong lòng nhau.

Trước mắt vẫn là thời điểm lánh nạn, bọn họ cũng không ồn ào bao lâu, vừa đến cổng Giang phủ, mỗi người đều im bặt.

"Đệ muội?" Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng thăm dò của Từ Sơ Nhưỡng.

Hoài Ngọc vén một góc màn xe lên, mỉm cười nói với nàng ấy: "Nhị tẩu đúng là giữ chữ tín."

Nhìn nhìn xung quanh, Từ Sơ Nhưỡng đưa cho nàng một chiếc áo choàng, nhìn nàng mặc vào che đầu lại, mới đỡ nàng đổi xe.

"Muội cứu gia phụ, giờ này hơi gấp, ta thế nào cũng muốn giúp." Nàng thấp giọng nói: "Chỉ là động tác nhanh một chút, Quân Thượng ngài ấy..."

Hoài Ngọc lên xe ngựa, ngồi ổn định vào bên trong, giúp nàng vén rèm lên, hiếu kì hỏi: "Quân Thượng làm sao?"

Vừa mới dứt lời, cổng lớn đóng chặt của Giang phủ liền mở ra, Giang Huyền Cẩn mang theo Thừa Hư đi ra từ bên trong, hai người thấp giọng nói chuyện, vẫn chưa nâng mắt lên nhìn ra ngoài.

Lí Hoài Ngọc sợ tới mức lông tơ toàn thân dựng đứng, đám người Thanh Huyền cũng sợ hãi không nhẹ, nhanh chóng nhảy vào trong thùng xe, đè chặt màn xe lại.

"Ơ, đây là xe ngựa nhà ai?" Thừa Hư ngẩng đầu lên nhìn nhìn, hiếu kì hỏi: "Nhị phu nhân?"

Tim của Từ Sơ Nhưỡng đã nhảy lên tận cuống họng rồi, trong tay nắm chặt lấy chiếc khăn, ngoài miệng cố bình tĩnh nói: "Không biết nữa, ta vừa mới ra ngoài liền thấy dừng ở đây."

"Kì lạ." Thừa Hư vạch vạch thùng xe lên, nghi hoặc mà gãi đầu.

Mặt Giang Huyền Cẩn không chút biểu cảm gì nhìn Từ Sơ Nhưỡng vài cái, mở miệng nói: "Nhị tẩu có tiện chở bản quân một đoạn đường không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp