Từ Sơ Nhưỡng đã rất cố gắng giữ bình tĩnh rồi, nghe thấy lời này liền không nhịn được mà phá mất công sức, hoảng hốt lắc đầu: "Không được không được!"
"Vì sao?"
Trên xe không ngồi được nữa đó! Đã nhét mất bốn người rồi!
Đương nhiên là nàng không thể nói như vậy, bị Quân Thượng phát hiện ra người trên xe là xong đời đó, nhất định sẽ đem bọn họ tống trở lại đại lao!
"Cái này...Cái này không hợp quy củ!" Từ Sơ Nhưỡng run lẩy bẩy nói: "Xe ngựa của ngài còn đang ở chuồng ngựa bên kia, bảo Thừa Hư dắt đến cũng không có gì trở ngại..."
Đám người Lí Hoài Ngọc ngồi trong thùng xe đã sợ tới mức thở mạnh cũng không dám thở, mấy khuôn mặt trắng bệch ghé vào một chỗ, không nhúc nhích chút nào, chỉ sợ Tử Dương Quân nhận ra được cái gì đó đột nhiên đến vén màn xe lên.
Cái này thật đúng là kích thích!
Bên ngoài không có tiếng động nữa, toàn thân Hoài Ngọc đều kéo căng ra, đôi mắt hạnh gắt gao nhìn chằm chằm màn xe, thậm chí trong đầu đã bắt đầu diễn tập thử, nếu lát nữa hắn vén màn xe này lên, bọn họ sẽ làm như thế nào.
Nhưng mà một lát sau, Giang Huyền Cẩn mở miệng nói: "Nếu đã không tiện, vậy thì thôi đi. Thừa Hư, đi đánh xe."
"Vâng!" Thừa Hư đáp lời rồi chạy về phía chuồng ngựa.
Mấy người trong xe đồng thời cùng thở phào ra một hơi, cho rằng đã an toàn rồi.
Nhưng bọn họ không nhìn thấy chính là, vừa nói ra giọng nói này, ánh mắt của Giang Huyền Cẩn dừng ở trên màn xe buộc chặt trên xe ngựa, màu mực trong mắt lưu chuyển.
Từ Sơ Nhưỡng đã mồ hôi lạnh đầy người, nắm lấy khăn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Quân Thượng phát hiện rồi...Nhìn ánh mắt này, nhất định là hắn đã biết trên xe có người rồi!
Nhưng hắn khoanh tay đứng ở đó, giống như hoàn toàn không có ý muốn đi kiểm tra chiếc xe ngựa bên cạnh.
"Nhị tẩu muốn đi tụ hợp cùng nhị ca sao?" Hắn thấp giọng hỏi một câu.
Từ Sơ Nhưỡng run giọng gật đầu: "Phải... Phải đó!"
"Vừa lúc." Giang Huyền Cẩn thong thả nói: "Bản quân cũng phải tới đó, Thừa Hư không biết đường, làm phiền xe ngựa của nhị tẩu đi trước dẫn đường đi."
Từ Sơ Nhưỡng: "..."
Nàng đã hẹn với Giang Bạch Thị rồi, ra tới ngoại thành thì sẽ thả bọn họ xuống xe. Nếu cùng đường với Quân Thượng, bọn họ xuống xe thế nào?
Lí Hoài Ngọc trong xe nghe vậy cũng nhíu mày, có chút bất an xoa xoa ngón tay.
Làm sao bây giờ? Thanh Huyền bên cạnh dùng ánh mắt hỏi ý kiến.
Hoài Ngọc lắc đầu, còn có thể làm thế nào? Đi một bước nhìn một bước thôi, nói không chừng ra khỏi thành sẽ có cơ hội chạy trốn thì sao?
Mặt Từ Sơ Nhưỡng tái mét lên xe, để nô tài bồi giá làm phu xe. Đợi bánh xe vang lên tiếng "Lộc cộc cộc" mới nhỏ giọng mở miệng nói: "Quân Thượng cũng muốn đi núi Lâm Giang."
Núi Lâm Giang là chỗ cách Kinh Thành hơn năm mươi dặm về phía Tây, là nơi mọi người trong Giang phủ lên núi nhìn xa.
Hoài Ngọc lau mặt: "Người của Lục Cảnh Hành còn đang đợi chúng ta ở trạm dịch, giữa đường tẩu mượn cớ dừng lại một chút, chúng ta sẽ nghĩ cách chuồn đi."
"Được..." Trả lời rất không có sức lực, Từ Sơ Nhưỡng nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng ta cứ cảm thấy Quân Thượng đã phát hiện ra rồi."
"Không thể nào." Bạch Ngai lắc đầu: "Nếu hắn đã phát hiện, nhất định sẽ trực tiếp sai người bao vây xe ngựa, bắt chúng ta trở về. Nếu không có hành động, phu nhân không cần tự dọa chính mình."
Không phải là tự dọa mình đâu, ánh mắt đó của Tử Dương Quân, rõ ràng là nhìn xuyên qua màn xe rồi! Có điều nàng cũng không hiểu, đã biết có bất thường, vì sao hắn không có phản ứng nhỉ?
Hoài Ngọc vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng yên tâm, sau đó nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ, đợi đến nơi đó, phải thế nào mới có thể toàn thân trở ra.
Trong Phúc Lộc Cung nổi lên một trận lửa lớn, thế lửa lan ra rất nhanh, rất nhiều cung nhân thét chói tai chạy đi, xách từng thùng từng thùng nước một đi dập lửa.
Lí Hoài Lân nghe thấy tin tức, lại không nói lời nào liền hạ lệnh phong tỏa Kinh Thành, phàm là ra vào, nhất định phải bị kiểm tra.
Sao lại thế này? Không phải đã đuổi hồn rồi sao?" Liễu Vân Liệt nhíu mày hỏi cao tăng.
Những hòa thượng còn lại trên đàn tế vẫn đang niệm Vãng Sinh Chú, cao tăng trên cổ đeo phật châu đi tới trước mặt Hoàng Đế, tụng một câu a-di-đà-phật, sau đó nói: "Hồn phách thật sự đã li thể(*), nhưng hình như nàng ta có pháp khí lợi hại gì đó, hồn vừa mới thu lại liền chạy trốn mất."
(*) Rời khỏi thân thể.
Nói xong, chỉ cho bọn họ nhìn cái túi vải bố quắt queo trên đàn tế.
Lời nói dối chững chạc đàng hoàng này rất có sức thuyết phục, bởi vì Hoàng Đế cùng Liễu Vân Liệt đều biết, Lí Hoài Ngọc có một "Ngọc bội" có thể chết mà sống lại.
"Thứ giao ra quả nhiên là giả." Lí Hoài Lân lẩm bẩm.
Ngàn tính vạn tính, sao hắn thế nào cũng không thể phòng được thủ đoạn của Hoàng tỷ chứ?
"Sao lại thế này?" Sắc mặt Bạch Đức Trọng trắng bệch đứng ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Vậy có phải Châu Cơ lại rơi vào tay Trưởng công chúa rồi không?"
Vẻ mặt ngỡ ngàng cùng lo lắng, diễn ra rất tốt một hình tượng người cha hiền từ mất đi nữ nhi.
(Editor: Huhu lão Bạch, giải Ảnh đế chào đón ông hiccc :>)
Người có mặt ai cũng không nghĩ đến Bạch Đức Trọng sẽ có thể nói dối, Lí Hoài Lân thấy thế, còn trấn an nói: "Bạch ái khanh trước tiên chớ vội, Trẫm đã phái người đi bắt rồi."
Vì thế bất kể là cao tăng hay là Bạch phủ, một chút liên lụy cũng không có.
Lệnh phong thành đến vừa mạnh vừa nhanh, lúc xe ngựa Giang phủ đến cổng thành tây, cổng đã xếp một hàng dài bắt đầu lần lượt kiểm tra rồi. Lí Hoài Ngọc vạch màn xe nhìn thoáng ra bên ngoài một cái, nhíu mày lại.
Trận trượng này, sợ rằng chưa hẳn đã dễ dàng bỏ qua cho xe ngựa của Giang phủ đâu?
Mắt thấy thủ vệ ở cổng tới bên này rồi, nàng vội vàng buông màn xe xuống, đang định dạy Từ Sơ Nhưỡng đi ra qua loa lấy lệ vài câu, ai nghĩ tới bên ngoài liền vang lên tiếng của Giang Huyền Cẩn.
"Làm sao vậy?" Hắn xuống xe đi lên, ngăn hộ vệ muốn đi tới lại, lạnh giọng hỏi.
Tưởng Khu thi hành nhiệm vụ ở cổng thành tây, vừa nhìn thấy hắn, lập tức nghênh đón hành lễ: "Bẩm Quân Thượng, bệ hạ truyền lệnh, kiểm tra chặt chẽ người ra vào Kinh Thành, bắt giữ tội phạm trốn ngục."
"Tội phạm trốn ngục?" Giang Huyền Cẩn có chút không kiên nhẫn: "Trên xe của bản quân không có."
"Vâng vâng vâng!" Tưởng Khu vội vàng nói: "thủ hạ của thuộc hạ không có mắt nhìn, tra ai cũng không thể tra ngài được chứ? Mời ngài qua bên này, hàng ngũ có hơi dài, ngài có thể đi trước từ bên này."
Mặt không chút biểu cảm mà gật đầu, Giang Huyền Cẩn chỉ hắn thấy chiếc xe ngựa ở bên cạnh: "Nhị phu nhân quý phủ, để nàng ấy đi trước."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!" Tưởng Khu khom người tự mình đi mở đường, nhân tiện túm lấy tên hộ vệ vừa nãy muốn đi kiểm tra mắng một trận: "Xe của Quân Thượng mà ngươi cũng dám kiểm tra, chán sống à?"
Tiểu hộ vệ vô cùng ủy khuất: "Ti chức không nghĩ sẽ kiểm tra xe của Quân Thượng, nhưng chiếc đằng trước kia..."
"Đó cũng là của Giang phủ, ngươi ăn phải tim hùm gan báo mà lại đi động vào!"
"Là..."
Cổng thành mở nửa lúc này mở rộng hoàn toàn ra, hai chiếc xe ngựa tự do thoải mái mà lướt qua ngọn giáo dài nâng lên cao của hộ vệ, chạy về phía ngoại thành.
Lí Hoài Ngọc đè lại lồng ngực đang nhảy loạn "Bùm bùm" lên, xụi lơ mà ngã vào vai của Thanh Huyền bên cạnh, Thanh Huyền đỡ lấy nàng, thấp giọng nói: "Điện hạ bớt lo lắng."
Từ Sơ Nhưỡng bị dáng vẻ này của bọn họ dọa kinh hãi, nhưng vừa nghĩ lại, "Phóng phu thư" cũng đã viết, nàng ấy và Quân Thượng không thể nào ở bên nhau nữa rồi, bên cạnh có người khác chăm sóc cũng là chuyện tốt.
Có điều... Vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Cái này, muội uống trước hai viên đi." Nàng đưa qua một lọ thuốc: "Cơ thể muội còn yếu, trên xe lại xóc nảy."
"Đây là cái gì?" Thanh Huyền đưa tay nhận lấy, mở lọ đổ ra hai viên thuốc màu đen nâu.
Hoài Ngọc nhướn mày: "Giữ thai hả?"
Từ Sơ Nhưỡng gật đầu.
"Giữ... Giữ cái gì?" Bạch Ngai cùng Xích Kim phía đối diện đều kinh ngạc, Thanh Huyền bên cạnh cũng trừng lớn mắt.
Hoài Ngọc nghi hoặc nhìn bọn họ, sau đó giật mình: "Ta còn chưa kịp nói với các ngươi."
Nàng chỉ chỉ vào cái bụng của mình, nói: "Trong này có thể có một cậu nhóc."
"..."
Tiếng bánh xe kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên trong xe yên tĩnh, xe ngựa đi được rất xa rồi mới có người ấp a ấp úng mở miệng: "Của... Của Tử Dương Quân?"
Hoài Ngọc gật đầu, nuốt viên thuốc xuống nói rất thẳng thắn: "Mang cái này không mệt, ta đã hoàn thành rất nhiều chuyện muốn làm rồi, còn lời về thêm một đứa con."
Nàng lại còn cười được! Bạch Ngai tức đến cánh môi trắng bệch: "Ngài mang con của hắn, hắn còn nhốt ngài vào tử lao, trong lúc thẩm vấn còn nói những lời khiến người khác tổn thương kia?"
Từ Sơ Nhưỡng nghe thấy giật mình: "Quân Thượng nói cái gì rồi?"
"Không có gì." Hoài Ngọc cào cào tóc mai, nói: "Ta không để trong lòng."
Không để trong lòng mà sao lại có thể khóc thành cái dạng ấy chứ? Khuôn mặt Bạch Ngai trầm xuống, nghĩ một chút lại nghiến răng nói: "Đợi sinh đứa bé ra rồi, nói với hắn, ta là cha nó, cha ruột!"
Thanh Huyền ở đối diện xem thường liền vượt qua mặt hắn: "Nghĩ bộ dạng còn đẹp hả? Có ta ở đây, đến lượt ngươi à?"
Bạch Ngai liếc hắn một cái: "Ngươi có thể làm mẹ nuôi của nó."
"Họ Bạch kia! Ngươi muốn đánh nhau à?"
"Ta không động thủ với nữ nhân."
"Ngươi!"
Ồn ào đến nhức đầu, Hoài Ngọc ghét bỏ đẩy Thanh Huyền ra, hướng về phía Xích Kim vẫn luôn yên tĩnh nghe lời ở phía đối diện nói: "Ngươi sang bên này ngồi cạnh ta, để hai bọn họ ngồi đánh nhau."
"Điện hạ?" Thanh Huyền ủy khuất nhìn nàng.
Hoài Ngọc xua tay: "Vô dụng!"
Từ Sơ Nhưỡng trợn mắt há miệng mà nhìn, thấy Thanh Huyền bộ dáng thanh tú đẹp đẽ kia bị ném sang bên cạnh Bạch Ngai, mắt hai người đều bốc lên ánh đỏ, nếu không phải kiêng dè trong xe chật hẹp, sợ là thật sự sắp đánh nhau rồi.
Đây là những người gì vậy? Nhìn tướng mạo lớn lên thật sự không tồi, nhưng sao lại dính lấy Giang Bạch Thị như thế chứ?
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt Từ Sơ Nhưỡng, mặt Hoài Ngọc tràn đầy áy náy giải thích: "Những đứa nhỏ này đều là ta nuôi lớn đó, cho nên..."
Ai lại không có việc gì nuôi một đám nam nhân chứ? Từ Sơ Nhưỡng ngẩn người nắm lấy khăn tay, có một ý nghĩ càng ngày càng rõ rệt trong lòng.
Đột nhiên phụ thân rất thân thiết đối với Giang Bạch Thị, muốn nàng chiếu cố nhiều hơn, Giang Bạch Thị nhập ngục, lại còn có thể kéo phụ thân nàng ra ngoài. Rõ ràng là Quân phu nhân, lại bị nhốt vào tử lao, còn truyền ra tin tức dư đảng của Đan Dương...
"Ngươi." Nàng dừng lại một chút, nhíu mày hỏi: "Là người của Đan Dương công chúa sao?"
"Không phải." Hoài Ngọc lắc đầu, rất thành thật mà nói: "Ta chính là Đan Dương."
Lời này vừa nói ra, Bạch Ngai cùng Thanh Huyền đều có hơi hoảng hốt mà nhìn về phía Giang nhị phu nhân kia.
"Điện hạ..." Xích Kim không tán thành lắm mà kéo kéo tay áo của nàng.
Sao lời này có thể nói ra miệng chứ? Cho dù Giang nhị phu nhân này có ý cứu bọn họ, nhưng biết nàng là Đan Dương công chúa thì... Thanh danh của Đan Dương năm đó thật sự không được tốt lắm.
Nhưng Từ Sơ Nhưỡng nghe xong, dường như lại không có phản ứng gì đặc biệt, trầm tư một lát sau liền bừng tỉnh đại ngộ nói: "Cho nên ba vị đều là trai lơ trong cung ngày trước sao?"
Thanh Huyền, Bạch Ngai: "..."
Xích Kim gật đầu: "Phải."
"Vậy còn đúng." Từ Sơ Nhưỡng nói thầm: "Quân Thượng mới là người đến sau, người ta vốn đã hầu hạ bên cạnh công chúa mà."
Lí Hoài Ngọc ngạc nhiên nhìn nàng, chớp mắt hỏi: "Cô không hiếu kì vì sao ta lại từ Bạch tứ tiểu thư biến thành Đan Dương công chúa sao?"
"Với cái đầu của ta, cô nói ta cũng sẽ không hiểu đâu." Mắt nàng trong veo nói: "Giống như lúc trước cô dựa vào hai cái khay mà đoán ra tâm sự của ta ấy, cô giải thích rồi, ta chỉ cảm thấy cô rất lợi hại, bản thân hoàn toàn không thể ngờ tới."
"Có điều..." Nàng mím môi: "Ta cảm thấy cô sẽ không gạt ta."
Thật đúng là một cô nương ngốc! Hoài Ngọc nhìn nàng, trầm mặc một lúc lâu sau đột nhiên nở nụ cười: "Phải, ta sẽ không gạt cô."
Xe ngựa tiếp tục tròng trành đi về phía trước, Từ Sơ Nhưỡng đối với thân phận Đan Dương Trưởng công chúa này chẳng những không có cảm xúc chống đối gì, ngược lại còn rất tò mò.
"Trưởng công chúa trong cung nhiều trai lơ như thế, sẽ tranh đấu giống như thê thiếp của nhị thiếu gia sao?"
Hoài Ngọc nói: "Tàm tạm, Ta vẫn là có chút không giống với nhị thiếu gia."
Nàng không để người khác qua đêm trong phòng.
"Vậy, Trưởng công chúa có trai lơ yêu thích nhất không?" Hai mắt Từ Sơ Nhưỡng phát sáng.
Khóe miệng Thanh Huyền cùng Bạch Ngai đều co rút, bọn họ cảm thấy vị nhị phu nhân này giống như không biết nói chuyện mấy. Nào có ai hỏi vấn đề này trước mặt nhiều người như thế chứ?
Nhưng Lí Hoài Ngọc vẫn nghiêm túc suy nghĩ, sờ cằm nói: "Tựu Ngô trưởng thành chững chạc, võ công của ta là hắn dạy, Bạch Ngai tài trí hơn người, chữ viết rất đẹp, Thanh Huyền dung mạo động lòng người, hình như còn đẹp hơn ta, Xích Kim kiệm lời ít nói, nhưng tính tình ôn nhu hiếm có... Cái này thật sự không chọn được!"
Xích Kim vẫn luôn im lặng mở miệng nói: "Không chọn được, vậy chọn Lục chưởng quầy đi."
Cái gì? Hoài Ngọc trừng mắt: "Lục chưởng quầy không vào Phi Vân Cung."
"Không giống nhau sao?" Xích Kim nghiêng đầu.
Đích xác là giống nhau... Dù sao người trong Phi Vân Cung nàng cũng không nuông chiều, Lục Cảnh Hành nàng cũng không nuông chiều, đều là trộn cùng một chỗ cả thôi.
Suy nghĩ một lát, nàng trịnh trọng nói với Từ Sơ Nhưỡng: "Vậy chọn Lục Cảnh Hành đi."
Vừa mới dứt lời, xe ngựa bỗng chốc dừng lại.
Đá vụn ma sát trên bánh xe phát ra tiếng "Rắc rắc", cơ thể của mọi người trong xe đều không ngăn được mà nghiêng về phía trước...
Hoài Ngọc vội vàng nắm lấy tấm gỗ mềm bên dưới chỗ ngồi, khó khăn lắm mới ổn định lại được.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Từ Sơ Nhưỡng hoảng hốt hướng ra bên ngoài hỏi một câu.
Phu xe vội vàng nói: "Phu nhân, hình như Quân Thượng có chuyện."
Không phải Quân Thượng ở trên xe ngựa phía sau sao? Hắn có thể có chuyện gì? Từ Sơ Nhưỡng khó hiểu vén một góc màn xe lên, vừa nhìn ra bên ngoài đã hoảng sợ.
Giang Huyền Cẩn không biết đã đứng bên cạnh càng xe từ lúc nào, khuôn mặt giống như ngâm trong nước lạnh, cực kì lạnh lẽo.
Từ Sơ Nhưỡng lập tức đứng dậy xuống xe, che kín chặt màn xe lại: "Quân Thượng?"
"Đổi xe ngựa đi."
Mờ mịt mà nhìn chiếc xe ngựa của mình ở phía sau, Từ Sơ Nhưỡng không hiểu lắm: "Cái này... Đang yên lành, đổi xe ngựa làm gì?"
Dường như tâm tình đang rất kém, Giang Huyền Cẩn không nói thêm, quay đầu đi về phía rừng cây bên cạnh.
Thừa Hư xuống xe theo, đến bên cạnh Từ Sơ Nhưỡng chắp tay nói: "Quân Thượng đã đồng ý với nhị thiếu gia phải chăm sóc tốt cho nhị phu nhân, đoạn đường này toàn là đá vụn, ít nhất cũng có hai dặm. Nhị phu nhân đổi sang chiếc xe kia của Quân Thượng, có thể thoải mái hơn chút."
Xe ngựa của Giang Huyền Cẩn được tạo ra từ người thợ tay nghề giỏi, đương nhiên thoải mái hơn rất nhiều so với xe bình thường.
Từ Sơ Nhưỡng có chút chột dạ, vốn muốn cự tuyệt. Nhưng nghĩ tới thân thể kia của Hoài Ngọc, nàng nghĩ một chút rồi gật gật đầu.
Thừa Hư thở phào một hơi, không biết vì sao cũng đi về phía rừng cây kia.
Từ Sơ Nhưỡng vén màn xe lên, liên tục nháy mắt ra hiệu với người bên trong: "Bọn họ không chú ý tới bên này, đi mau!"
Mọi người đều rất căng thẳng, Hoài Ngọc gần như là bị bọn họ đỡ xuống xe, không nghĩ cái gì liền nhảy lên phía sau xe ngựa của Giang Huyền Cẩn.
"Đợi đã." Màn xe hạ xuống rồi, nàng mới phản ứng lại: "Tử Dương Quân không chú ý bên này, vì sao chúng ta không chạy thẳng đi chứ?"
Chỗ này cách trạm dịch cũng không bao xa đâu nhỉ?
Được nàng nhắc nhở, đám người Bạch Ngai hối hận mà vỗ vỗ bắp chân, vội vàng vén rèm xe lên nhìn lại.
Tử Dương Quân mang theo Thừa Hư đã quay đầu lại đi về chiếc xe ngựa bên này rồi.
Từ Sơ Nhưỡng vẫn đứng ở ngoài xe, thấy thế vội vàng kéo rèm xe xuống, sau đó uốn gối hành lễ với Giang Huyền Cẩn ở phía xa xa: "Đa tạ Quân Thượng."
Giang Huyền Cẩn gật đầu, mặt không biểu cảm gì mà lên chiếc xe ngựa đằng trước. Thừa Hư lại đi tới, chắp tay với nàng: "Mời nhị phu nhân đi trước."
"Được."
Xe ngựa của Tử Dương Quân rộng rãi hơn chiếc xe trước đó bọn họ ngồi không ít, đệm mềm mại, bánh xe di chuyển cũng không có tiếng động gì, Hoài Ngọc ngồi đó, cơ thể căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng ra không ít.
Nhưng mà, sao cứ có một loại cảm giác cưỡi lên lưng hổ khó xuống nhỉ?
"Lỡ mất rồi." Thanh Huyền nói nhỏ: "Đáng tiếc, vốn có thể đi rồi."
Từ Sơ Nhưỡng an ủi nói: "Không sao, dù sao cũng vẫn chưa đến trạm dịch, đợi đến rồi ta sẽ nghĩ thêm cách."
Mọi người gật đầu, nghĩ thầm chỉ cần Tử Dương Quân không nổi lên cảnh giác, bọn họ muốn tìm cơ hội đi khỏi chắc hẳn cũng không khó.
Nhưng mà, xe đến trạm dịch rồi, Giang Huyền Cẩn lại xuống dưới đứng bên cạnh xe, mặc cho người trong trạm dịch mời thế nào cũng không nhích người đi.
"Nhị tẩu muốn nghỉ ngơi?" Hắn hỏi.
Từ Sơ Nhưỡng nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu nói: "Có hơi mệt, vào trong uống một ngụm trà cũng được."
Giang Huyền Cẩn "Ừm" một tiếng: "Bản quân xin đợi tại đây."
"..." Cái gì?
Ngay cả Từ Sơ Nhưỡng và người trong thùng xe đằng sau lưng đều hoa mắt choáng váng.
Gió thu xào xạc, thổi qua đều cảm thấy lạnh, người này bày đặt có phòng trà không ngồi, có trà nóng không uống, lại muốn đợi ở bên ngoài?
Nếu là lúc bình thường, hắn muốn đợi sẽ không ai ngăn cản, Quân Thượng vui vẻ là được. Nhưng lúc này... Hắn cứ đứng ở chỗ này, người trên xe đi thế nào?
"Nhị tẩu?" Thấy nàng không động đậy, Giang Huyền Cẩn nhắc nhở.
Hồi phục lại tinh thần, Từ Sơ Nhưỡng nói: "Quân Thượng cũng vào trong nghỉ ngơi một lát đi? Ngài ở ngoài này..."
"Không sao." Hắn lạnh nhạt nói.
Từ Sơ Nhưỡng không nói nữa, hắn không vào trong, nàng vào làm cái gì? Đợi lát nữa nếu nhất thời cao hứng vén màn xe lên, vậy không phải là xong đời rồi sao?
Ngượng ngập mà cúi đầu xuống, nàng nói: "Vậy... Chúng ta hãy cứ lên đường trước nhé?"
Hoài Ngọc ở trong xe nghe thấy rất sốt ruột, nếu tiếp tục lên đường đi về phía tây nữa, nàng có thể sẽ không biết đường nữa, đến lúc đó cho dù có cơ hội chuồn đi, ai biết nên đi hướng nào chứ?
Nhưng trước mắt căn bản không lựa chọn thứ hai, Từ Sơ Nhưỡng sẽ không chơi xấu nói năng giỏi được, đối diện với gương mặt lạnh lùng kia của Giang Huyền Cẩn, căn bản không có phần thắng.
Sao lại biến thành thế này chứ?
Từ Sơ Nhưỡng trầm mặc ngồi về lại trong xe, rõ ràng cũng nghĩ không thông: "Quân Thượng hôm nay vốn không cần lên núi."
Hắn nói vụ án chưa kết thúc không thể rời Kinh, nhưng bây giờ là thế nào vậy? Rời Kinh rất xa rồi, còn không có ý muốn quay đầu lại.
Từ Sơ Nhưỡng đáp: "Cách Kinh Thành năm mươi dặm về phía Tây."
Hoài Ngọc suy nghĩ một lát, đột nhiên nhướn mày: "Thái ấp Tử Dương cũng cách năm mươi dặm?"
Từ Sơ Nhưỡng gật đầu, núi Lâm Giang đi tiếp về phía tây, chính là mấy mảnh thái ấp nổi danh của Bắc Ngụy, thái ấp của Tử Dương Quân ở bên đó, mặc dù bọn họ chưa bao giờ tới đó, nhưng nghe nói là một nơi rất phồn hoa.
Khẽ vỗ tay, Hoài Ngọc thở ra một hơi: "Vậy thì không cần lo lắng nữa."
Muốn đến trạm dịch tụ họp cùng người khác, chính là nàng không biết xuất Kinh thế nào, không biết đường, tìm không ra nơi nàng muốn đến. Nhưng biết Tử Dương ở chỗ nào rồi, vậy cứ theo hướng đó cũng dễ tìm.
Diện tích đất Tử Dương có bảy tòa thành lớn, vô số quận huyện, là thái ấp giàu có nhất Bắc Ngụy. Xuyên qua Tử Dương đi tiếp về phía nam, chính là Đan Dương.
Đan Dương của Đan Dương trưởng công chúa, không phải ban tước thuận miệng, mà là tên giống với thái ấp của Tử Dương Quân. Từ lúc Đan Dương sinh ra đời, Hiếu Đế đã đem phía nam của Tử Dương, phạm vi quận huyện trong năm mươi dặm phân định làm Đan Dương, quyết định dưới danh nghĩa của trưởng công chúa.
Sở dĩ Hoài Ngọc dám để đám người Từ Tiên trốn đi, chính là vì chỉ cần bọn họ bước vào đất Đan Dương, dù cho Hoàng Đế có hạ lệnh đuổi bắt, cũng sẽ không bắt được người.
Đó là bùa hộ mệnh mà phụ hoàng để lại cho nàng.
Thấy nàng thả lỏng, đám người Thanh Huyền liền hiểu là có đường ra rồi, vẻ mặt cũng dịu xuống. Từ Sơ Nhưỡng vẫn không hiểu thế nào: "Các người không trốn nữa sao?"
"Không trốn được, cứ ngồi xe xuôi theo gió là được rồi." Hoài Ngọc mỉm cười vỗ vỗ đệm mềm bên dưới: "Dù sao cũng khá thoải mái."
Nàng lo lắng một trận lại thêm sốt ruột lên đường, tiểu tử trong bụng lại không chịu nổi, bây giờ tốt rồi, xe ngựa vững vàng như vậy, dọc đường cũng không ai dám tới kiểm tra, trái tim treo ngược của nàng tạm thời có thể bỏ xuống được rồi.
Nhưng vẫn có một loại cảm giác kì quái quanh quẩn không đi ở trong lòng.
Loại cảm giác này đạt tới cực hạn khi xe ngựa tới núi Lâm Giang.
"Quân Thượng, ngài lên núi trước đi." Từ Sơ Nhưỡng xuống xe nói: "Người trong phủ hẳn là đang dừng chân ở ngôi chùa giữa sườn núi."
Giang Huyền Cẩn lạnh nhạt nói: "Nhị tẩu đi trước đi, bản quân còn có việc."
Vùng thôn quê hoang vu này, rốt cuộc có thể có việc gì chứ? Lí Hoài Ngọc không nhịn nổi nữa, nhấc chân đá lên vách xe.
Vang "Đông" lên một tiếng, dọa Từ Sơ Nhưỡng bên ngoài giật nảy mình, sợ hãi nhìn về phía Giang Huyền Cẩn.
Trên xe vẫn luôn chỉ có một mình nàng, nàng đang ở ngoài xe, sao bên trong lại có tiếng động được chứ?
Là người chắc hẳn cũng nên nhận ra được bất thường, đám người Thanh Huyền trên xe càng hoảng sợ thành một đoàn, không rõ nguyên do nhìn điện hạ của bọn họ.
Nhưng mà Giang Huyền Cẩn nhìn lướt qua xe ngựa, nhưng lại giống như không xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói: "Nếu nhị tẩu cảm thấy đường lên núi khó đi, vậy để Thừa Hư và phu xe đi mở đường ở đằng trước."
"Điện hạ!" Thanh Huyền hô nhỏ ra tiếng: "Ngài làm gì đấy?"
Không dễ dàng gì mới ngụy trang đến bây giờ, sao có thể tự nhảy ra để Tử Dương Quân phát hiện chứ?
Cười lạnh một tiếng, Lí Hoài Ngọc nhìn về phía người đứng cách đó không xa đằng trước đó, trầm giọng nói: "Các ngươi thật sự cho rằng hắn không biết cái gì sao?"
Vừa đổi xe vừa không chịu vào trong trạm dịch, bây giờ nàng đá vào thùng xe hắn cũng không phản ứng, tên này rõ ràng đã sớm biết trong xe của Từ Sơ Nhưỡng có người trốn, nhưng hắn không hỏi cũng không nhìn, cứ đùa giỡn với những kẻ ngốc, mặc cho bọn họ giả vờ suốt một đường!
Hoa văn bông sen tươi mát thêu trên ống tay áo xanh hổ phách, Giang Huyền Cẩn hơi khép nó lại, giương mắt nhìn ra phía sau.
Sắc mặt Lí Hoài Ngọc vẫn tái nhợt như trước, ấn đường mơ hồ biến đen, đôi mắt hạnh nhìn hắn, ánh mắt rất không có thiện ý.
Từ Sơ Nhưỡng bên cạnh đã sợ tới mức không dám nói chuyện nữa, chỉ sợ Quân Thượng xúc động lên liền sai Thừa Hư đi bắt người.
Nhưng... Lén quan sát vài cái, Từ Sơ Nhưỡng ngạc nhiên phát hiện, dường như Quân Thượng không có chút bất ngờ nào, trên mặt cũng không có vẻ giận dữ, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo, giống như nhiễm gió thu.
"Điện hạ lá gan thật lớn." Hắn nói.
Chống lên càng xe nhảy xuống, Lí Hoài Ngọc từng bước từng bước một đi tới trước mặt hắn, cởi phật châu trên cổ tay xuống, nâng lên trước mặt hắn nói: "Lá gan của Quân Thượng cũng không nhỏ, thông đồng với tăng nhân che mắt Hoàng Đế, thả tội phạm quan trọng của triều đình, có biết đây là tội danh gì không?"
Cúi đầu nhìn nàng, Giang Huyền Cẩn nói: "Điện hạ định quay về cáo trạng thần sao?"
Hoài Ngọc híp mắt lại, thần sắc phức tạp nói: "Quân Thượng đây là ỷ có chỗ dựa nên không sợ gì."
Sao nàng có thể vác tính mạng của mình về cáo trạng hắn chứ?
Đám người Thanh Huyền cũng xuống xe, đi tới phía sau nàng, cảnh giác nhìn Giang Huyền Cẩn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bạch Ngai nhỏ giọng hỏi một câu.
Nắm lấy phật châu đó, Hoài Ngọc vuốt ve chữ khắc bên trên vài cái, nói: "Cái này phải hỏi Quân Thượng không gì không làm được của chúng ta, lại có bản lĩnh dối trời vượt biển, để người của hắn vào cung cho ta cách thực hiện."
Trên mười viên phật châu của Giang Huyền Cẩn mỗi một viên đều khắc chữ, chữ vạch ra ngoài một vòng tròn, ý nghĩa sâu xa đặc biệt trong đó là gì thì nàng không biết, nhưng nàng biết, cùng là phật châu khắc chữ, nhất định là xuất ra từ một môn(*).
(*) Môn phái, tông môn.
Cao tăng trên đàn tế giúp hắn, không thoát khỏi có liên quan với Giang Huyền Cẩn.
Mọi người nghe thấy đều sửng sốt, ánh mắt Từ Sơ Nhưỡng sáng lên, mừng rỡ hỏi: "Quân Thượng là không nỡ bỏ mặc đệ muội hả?"
Giang Huyền Cẩn lạnh mắt nói: "Không có."
Hai chữ lạnh nhạt, nghe thấy làm lồng ngực cứng lại. Bạch Ngai cùng Thanh Huyền ở phía sau đều không vui nhìn hắn, hướng về phía Lí Hoài Ngọc mà đứng.
Nhưng Hoài Ngọc giống như căn bản không nghe thấy lời của hắn, chống nạnh nở nụ cười: "Nếu không nỡ, Quân Thượng phí khổ tâm lớn như vậy là muốn làm gì?"
"Bản quân làm việc, cần thiết phải khai báo với điện hạ sao?"
"Việc khác không cần thiết." Hoài Ngọc nâng mắt nhìn hắn: "Nhưng có liên quan với ta, Quân Thượng cũng không giải thích vài câu sao?"
Đánh mắt đi không nhìn nàng, Giang Huyền Cẩn nói: "Không cần thiết."
Đối với một người luôn lừa gạt mình, nữ nhân trong lòng không biết đã giả bộ với bao nhiêu người rồi, không cần thiết phải giải thích nhiều như vậy.
Càng giải thích, càng nực cười.
Lúc này ngay cả Thừa Hư cũng không hiểu lắm chủ tử nhà hắn đang nghĩ gì nữa. Nói ngài ấy vô tình, ngài ấy lại cố chấp cứu người ra, một đường đưa ra khỏi Kinh Thành. Nhưng muốn nói ngài ấy có tình? Khuôn mặt lúc này lại không có một chút độ ấm nào.
"Vậy thì xem như ta nợ Quân Thượng một ân tình đi." Nàng nói: "Quân Thượng trước nay ân oán rõ ràng, cho người khác một phần, chính là phải lấy về một phần. Ân tình này, đợi ngày khác Quân Thượng nhớ tới, thì đến tìm ta lấy đi."
Thừa Hư vừa nghe lời này liền nôn nóng: "Phu nhân muốn đi đâu?"
"Ngươi còn gọi là phu nhân?" Bạch Ngai nhíu mày: "Hôn sự của Quân Thượng và điện hạ nhà ta, có nên tính nữa không?"
Cơ thể hơi cứng lại, Giang Huyền Cẩn nâng mắt nhìn hắn.
Bạch Ngai nghênh đón ánh mắt của hắn, không trốn tránh mà nói: "Ở phòng thẩm vấn, lời Quân Thượng nói vẫn còn rành rành ở trong tai. Lẽ nào hôm nay còn muốn làm phu thê với điện hạ?"
Nàng không phải Bạch Châu Cơ, trưởng công chúa Lí Hoài Ngọc cùng Tử Dương Quân Giang Huyền Cẩn, sao có thể vẫn làm phu thê?
Người bên cạnh đều im lặng, Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy, lại nhíu chặt lông mày, đem ánh mắt dừng ở trên bụng của Hoài Ngọc, há miệng muốn nói: Còn có đứa nhỏ nữa!
Nhưng Hoài Ngọc giống như biết nàng muốn nói cái gì, mở miệng cướp lời nàng ấy: "Nói đến còn có một thứ quên đưa cho Quân Thượng."
Đưa tay móc móc vào trong tay áo, nàng lấy ra một phong thư, hai tay dâng đến trước mặt hắn: "Cho ngươi."
Là "Phóng phu thư".
Ngự Phong không dám đưa, tự nàng cầm đưa tới.
Nhìn chằm chằm ba chữ trên phong thư một lát, Giang Huyền Cẩn không lên tiếng, trong mắt có chút lệ khí.
Nàng không dỗ hắn nữa rồi.
Trước kia hắn nhăn mày, nàng đều sẽ ôm cánh tay của hắn làm nũng, bây giờ hắn cũng không vui, trong mắt trên mặt đều viết đầy không vui, nàng cũng không mở miệng dỗ hắn lây nửa chữ.
Lại còn viết xong thứ này nữa.
Giống như tảng đá luôn lấp ở dưới tim đột nhiên bị lấy đi, lòng bỗng nhiên trĩu xuống, cảm giác trống rỗng suy sụp hướng thẳng tới cổ họng, cổ họng Giang Huyền Cẩn hơi xiết lại, bàn tay cũng chậm rãi nắm chặt.
"Không có kiến giải này." Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi viết thứ này cũng vô dụng, nên là bản quân viết."
"Ta quản nhiều như vậy đâu!" Đem phong thư nhét vào trong tay hắn, Hoài Ngọc rất vô lại nói: "Cứ như thế này đi."
Người là nàng liều chết lì lợm đuổi tới tay, bây giờ cũng là nàng, la lối khóc lóc chơi xấu mà muốn buông tay.
Sao lại có người như thế chứ?
Hắn không đưa tay nhận, phong thư mỏng manh liền bay nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hoài Ngọc nhìn một cái, nói với Thừa Hư phía sau: "Cất đi, bằng không Hoàng Đế muốn mượn cái này mà tìm phiền phức cho Giang phủ, các ngươi có thể sẽ bị ta liên lụy đó!"
Nói thật dễ nghe, căn bản chính là không muốn nhìn thấy hắn nữa đúng không?
Màu trong đồng tử của Giang Huyền Cẩn trầm xuống, đưa tay bắt lấy cổ tay nàng.
"Hả?" Hoài Ngọc hoảng sợ quay đầu nhìn hắn, cổ trắng nõn vừa nghiêng liền lộ ra một vết sẹo đã kết vảy.
Đó là một vết bị thương do kiếm. Rất nông, chỉ bị thương tới da thịt, nhưng nhìn có hơi dữ tợn.
Là hắn làm bị thương.
Lúc đó nàng ngập tràn lo lắng đem người tới cứu hắn, mở cửa nghênh đón lại là kiếm của hắn, trong đôi mắt hạnh kia tràn đầy kinh hoàng cùng khó hiểu, sau đó chính là sự u ám vô biên.
Hắn tưởng rằng nàng đang diễn kịch, nhưng không có, lúc đó nàng là thật sự đau lòng.
Đưa tay nhẹ nhàng phủ lên vết sẹo đó, Giang Huyền Cẩn nhíu mày, trong mắt thần sắc phức tạp, mở miệng như là muốn nói gì đó.
Nhưng không đợi hắn phát ra tiếng, người trước mặt đã lấy tay của hắn ra.
Không sai, rất dịu dàng mà lấy ra, không giống hắn, tàn nhẫn mà gạt tay người ta ra.
"Quân Thượng đây là cảm thấy hổ thẹn?" Nhìn ánh mắt này của hắn, Hoài Ngọc khẽ cười: "Có cái gì mà hổ thẹn chứ? Ngươi cũng không phải suýt chút nữa chết trên đường đi Bạch Long Tự sao? Ta đối xử không tốt với ngươi, ngươi cũng đối xử không tốt với ta, giữa chúng ta rất công bằng."
"Ngươi đưa rượu độc cho ta, ta lợi dụng ngươi báo thù. Ta muốn ngươi chết, ngươi đẩy toàn bộ ta và người của ta tống vào đại lao."
Nói một câu, liền buông một ngón tay của hắn ra, Hoài Ngọc nhìn ngón cái cuối cùng còn sót lại, cười vô lại nói: "Hôm nay ngươi cứu ta, ta còn nợ ngươi một lần, cho nên muốn áy náy cũng là ta áy náy."
Từng nét từng nét như tính sổ rõ ràng, tính hết rồi, dư ra một khoản nợ buộc một thỏi vàng, hai người liền giống như không còn quan hệ gì nữa.
Bàn tay lạnh lẽo, chỉ có đầu ngón tay của nàng có độ ấm, độ ấm dư lại tản ra, hắn theo bản năng liền trở tay bắt lấy ngón tay cái của nàng.
"Ngươi..."
Hắn rất muốn nói, nàng ngoài áy náy ra, còn cái khác thì sao? Không sót lại thứ gì khác sao?
Nhưng đám người Thanh Huyền còn ở bên cạnh, nhị tẩu và Thừa Hư cũng kinh ngạc nhìn hắn, bộ dạng này của hắn nhất định là cực kì khó coi, rõ ràng là bị người ta lừa gạt, nhưng vẫn muốn nắm chặt lấy kẻ bịp bợm, không chịu buông tay.
Thật sự vừa nực cười vừa đáng thương.
Cứng đờ mà quay đầu đi, Giang Huyền Cẩn thay đổi ngữ khí, lạnh lùng hỏi: "Ngươi không cần Thanh Ti nữa sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT