Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Đang nói chuyện thì bị người khác cắt ngang, Lục Cảnh Hành nghiêng đầu, hơi nhíu mày lại: "Không phải nói có thể ở lại ba nén hương sao?"

Nếu Tử Dương Quân không đến, đừng nói ba nén hương, năm nén hương cũng có thể. Nhưng mà... Vừa nghĩ tới ánh mắt kia của Quân Thượng, ngục tốt vừa phát run vừa lắc đầu: "Ngài vẫn là đi trước đi."

Nhận thấy sự bất thường, Lục Cảnh Hành dừng lại một chút, nhìn Lí Hoài Ngọc nói: "Có muốn ăn cái gì không? Lần sau ta mang đến cho ngươi."

Hoài Ngọc chép miệng một chút, nói: “Muốn ăn quả mơ.”

“Được.” Sủng nịch mà gật đầu, Lục Cảnh Hành nói: “Đợi ta.”

Hoài Ngọc không nâng mắt lên nhìn hắn, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng rối loạn lung tung lên, không rõ ràng gì hết.

Lục Cảnh Hành đi rồi, áo bào tuyết chỉ bạc biến mất trong thiên lao tối đen, nàng mới giật mình nắm lấy hàng rào chắn, không nhịn được thở dài một hơi.

Muốn cưới nàng sao? Nếu gặp được hắn trước khi gặp Giang Huyền Cẩn, hắn nói những lời này sớm một chút, không chừng Đan Dương trưởng công chúa thật sự đã có phò mã rồi.

Duyên phận thật sự như một cuộc gặp gỡ trêu đùa người khác.

“Rất không nỡ?” Thanh âm nhiễm Phật hương cách đó không xa vang tới.

Lí Hoài Ngọc kinh hãi, ngẩng mạnh đầu nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy Giang Huyền Cẩn mặt không biểu cảm gì đi về phía bên này.

Vài ngày không gặp thôi, trong lúc hoảng hốt lại dường như nàng đã không nhớ rõ dáng vẻ của hắn, bây giờ nhìn lại, cảm giác thật đúng là xa lạ, con ngươi màu mực kia nhìn nàng, thứ bên trong dường như không quá thân thiện.

Nàng căn bản không để ý hắn hỏi cái gì, chỉ mím mím môi, lui về sau hai bước hô lên một tiếng: “Quân Thượng.”

Lục Cảnh Hành tới, nàng liền vui vẻ mà cùng người ta vui cười đánh mắng, hắn tới thì nàng lại biến thành bộ dạng lạnh nhạt xa cách này ư? Giang Huyền Cẩn giễu cợt, bình tĩnh đứng trước hàng rào chắn, hướng về phía ngục tốt bên cạnh chỉ vào ổ khóa: “Mở ra.”

Hoài Ngọc trừng lớn mắt, một đường lùi hẳn về cạnh giường trúc, xiết chặt nắm đấm.

Xiềng xích rơi xuống “Rầm” một tiếng, cánh cửa nhà lao bị đẩy ra, Giang Huyền Cẩn bước vào trong, nhìn chằm chằm người ở cạnh giường kia, ánh mắt u ám.

“Quân Thượng còn muốn hỏi gì sao?” Hoài Ngọc bất an nhíu mày.

“Không có gì muốn hỏi là không thể đến à?”

“...” Đã đến tình cảnh bây giờ rồi, nếu không có gì muốn hỏi, vì sao hắn lại đến? Hoài Ngọc mờ mịt, nắm lấy cái chăn trên giường, muốn hỏi hắn vài câu gì đó, nhưng lại nuốt trở xuống.

Ánh mắt hạ xuống, rơi vào thứ nàng cầm trên tay. Giang Huyền Cẩn duỗi tay ra, thong thả cầm nó lên.

“Rất thích sao?” Đánh giá chiếc khăn tay kia, trong mắt Giang Huyền Cẩn tràn đầy chế nhạo.

Hoài Ngọc ngẩn ra, theo bản năng muốn cướp về, ngón tay lạnh như băng đụng phải hắn, lại rụt trở về.

Đây chính là Lục Cảnh Hành cho nàng để lau tay, nói cái gì mà thích với không thích? Lí Hoài Ngọc mím môi, cúi đầu không lên tiếng.

Chột dạ sao? Màu mắt càng thẫm xuống, Giang Huyền Cẩn cúi người, bàn tay chống ở bên giường nàng ngồi, nói vào bên tai nàng: “Thứ ngươi thích, ta đều sẽ không để ngươi có được.”

Giống như cây kim sắc nhọn, phút chốc châm vào trong lòng một cái, Lí Hoài Ngọc khẽ rên một tiếng, buông mắt quay đầu đi, cố gắng làm bộ như mình không nghe thấy lời hắn nói.

Giang Huyền Cẩn hơi tức giận, trước kia nàng có lời nói chưa xong, hắn chỉ cần nghe liền biết nàng đang nghĩ cái gì. Nhưng khuôn mặt này bây giờ, lạnh nhạt giống như không muốn dây dưa với hắn chút nào nữa, mặc kệ hắn nói cái gì, nàng cũng không có phản ứng.

Giống như hoàn toàn không cần hắn nữa.

Cằm xiết chặt lại, Giang Huyền Cẩn duỗi tay nắm lấy cái cằm của nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn mình.

“Quân Thượng!” Từ Tiên bên cạnh bị dọa, vội vàng mở miệng: “Ngài đừng động vào điện hạ, cơ thể điện hạ không khỏe!”

Thoáng tức giận nhìn ông ta một cái, Giang Huyền Cẩn hô lên một tiếng: “Thừa Hư.”

Thừa Hư hiểu ý, bảo ngục tốt mở cửa nhà lao ra, chắp tay với Từ Tiên, nói: “Đại nhân mời qua bên này.”

“Các người muốn làm gì?” Từ Tiên lắc đầu: “Quân Thượng, điện hạ thật sự...”

“Ồn ào quá.” Giang Huyền Cẩn cắt ngang lời ông ấy.

Thừa Hư căng da lên, không dám trì hoãn thêm, cùng ngục tốt một trái một phải kéo Từ Tiên đi.

Lí Hoài Ngọc nhíu mày: “Trên người ông ấy còn có vết thương.”

“Có liên quan gì với ta?”

Thái độ lạnh lùng kiên quyết, giống như cực kì tức giận, trong mắt không có chút độ ấm nào.

Hoài Ngọc ngậm miệng lại, cười khổ.

Đích thực là không có một chút liên quan nào với hắn rồi, bất kể là Từ Tiên hay là nàng, đều đứng ở phía đối lập với hắn, là tội nhân tội ác tày trời mà thôi.

Vẻ mặt này có chút gai mắt, Giang Huyền Cẩn không nhịn được đưa tay ra, đè khóe miệng của nàng lại.

Môi của nàng có hơi nứt nẻ, còn có không ít vết máu đóng vảy, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy. Cơ thể của Bạch Châu Cơ yếu ớt, không sánh được với Đan Dương ban đầu. Ở những nơi kiểu này, sợ là không cần chờ đến Tết Trùng Cửu, nàng đã hình thần câu diệt(*) rồi.

(*) Hình Thần Câu Diệt: Thân thể và tinh thần đều mất. ... Thường để tả cái chết thân xác nát tan theo khói bụi.

“Trên mặt ta bẩn.” Hoài Ngọc thấp giọng nói: “Quân Thượng trước nay thích sạch sẽ, vẫn là buông ra đi.”

Lục Cảnh Hành chạm được, hắn lại không chạm được? Giang Huyền Cẩn cười lạnh, bàn tay thuận theo gương mặt nàng vuốt ra sau, trực tiếp giữ lấy sau gáy nàng, kéo về phía của mình.

Cánh môi khô khan thô ráp bị người ta ngậm lấy, Lí Hoài Ngọc kinh ngạc mở to mắt ra.

Đôi đồng tử màu mực kia gần trong gang tấc, mùi Phật hương trên người áp chế hết mùi máu tanh khắp phòng giam này, trằn trọc ở trên môi của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vết máu kia, sau đó duỗi đầu lưỡi ra, từng chút từng chút một dịu dàng trấn an bọn chúng.

Cảm giác thấm ướt tê dại, từ trên cánh môi truyền tới lồng ngực.

Hoài Ngọc rùng mình một cái, phản ứng của mắt nhanh hơn so với não, nước mắt dâng lên mãnh liệt phút chốc làm tầm mắt mơ hồ.

Đây là... Làm cái gì?

Nàng muốn đẩy hắn ra hỏi một chút, nhưng vừa đẩy một cái, dường như càng chọc giận hắn thêm, bàn tay giữ sau gáy nàng dùng sức càng lớn, hoàn toàn không có ý muốn buông ra.

Là... Cảm thấy được có thể tha thứ cho nàng sao? Hoài Ngọc ngây ngốc mà suy nghĩ, Giang Huyền Cẩn là người ưa thích sạch sẽ, còn bằng lòng hôn nàng, lẽ nào là hết giận rồi sao?

Nhưng mà, một lát sau, Giang Huyền Cẩn tự buông tay ra.

Ánh mắt của hắn vẫn không có độ ấm gì hết, vẻ mặt còn mang theo vài phần chế nhạo: “Điện hạ đang mong đợi cái gì?”

Một chậu nước lạnh giội từ đầu xuống chân, Hoài Ngọc ngẩn người nhìn khuôn mặt hắn, đợi sau khi hiểu được bản thân đang bị đùa giỡn, nàng chậm rãi nâng tay lên, lau hết vệt nước còn dư thừa trong mắt đi.

Giang Huyền Cẩn đích thực là học hư theo nàng rồi, đều giỡn cợt người ta như vậy.

Thấp giọng cười ra một tiếng, Hoài Ngọc lắc đầu: “Ta chẳng mong đợi gì cả.”

“Thật sao?” Nâng tay giúp nàng lau đi chút nước mắt còn sót lại, Giang Huyền Cẩn cong môi: “Vi thần nhìn thấy dường như không phải như vậy.”

Cái người này, chính là đến để báo thù nàng mà, tưởng tượng đến nàng của trước kia, dùng tình cảm để báo thù tàn nhẫn nhất.

Nàng không chịu nổi nữa rồi.

Khẽ hít một hơi, Hoài Ngọc khôi phục lại bộ dạng cà lơ phớt phơ trước kia, cong môi cười vô lại: “Quân Thượng đùa giỡn vết thương của bổn cung, đau đến chảy nước mắt, có thể nói rõ được cái gì?”

Vết nước lạnh lẽo lau ở đầu ngón tay, không tới một lát liền khô đi, Giang Huyền Cẩn lấy khăn lau tay, chậm rãi hỏi: “Ý này của điện hạ là, gặp dịp chơi đùa đối với vi thần đã kết thúc, không có một chút tình cảm nào nữa sao?”

“Quân Thượng còn muốn có tình cảm với bổn cung?” Nàng cười: “Không sợ lại bị bổn cung lừa một lần nữa sao?”

Trong lòng có lửa, trên mặt Giang Huyền Cẩn thì lại càng giận càng bình tĩnh, nhìn khuôn mặt của nàng, thấp giọng hỏi: “Lúc điện hạ lừa gạt người ta, thường thích lôi cả bản thân cùng lừa sao?”

Có ý gì? Hoài Ngọc khó hiểu.

Giang Huyền Cẩn vân vê chuỗi Phật châu, cầm một viên đọc một tên: “Tựu Ngô, Bạch Ngai, Thanh Huyền, Xích Kim.”

Ngô Ngai Huyền Kim.

Ta yêu Huyền Cẩn(*).

(*) Cái này tác giả dùng từ đồng âm. Wú ái xián jīn (Ngô Ngai Huyền Kim) đọc giống với dòng chữ “Ta yêu Huyền Cẩn” - Wú ài xuán jǐn.

(Editor: *Khóc thét* Trưởng công chúa crush Tử Dương Quân mà hổng dám nóiii.)

Trưởng công chúa vẫn luôn đối địch cùng Tử Dương Quân, lại sớm đem tâm ý của bản thân viết ở trong tên trai lơ của mình. Tiếng xấu tai họa rõ ràng, yêu vào lại cũng đơn thuần như trung thần của trăng sáng.

Đây là hạng hoang đường gì, hạng vọng tưởng gì, hạng nực cười gì?

Sắc mặt Lí Hoài Ngọc “Xoát” một cái liền trắng bệch, giật mình nhìn người trước mặt, cánh môi mấp máy một hồi lâu mới nói ra lời: “Ai nói cho ngươi biết?”

Vừa nghĩ lại một chút, cũng không có ai khác.

Hoài Lân.

Thở gấp vài hơi, nàng đưa tay nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, vừa gấp vừa giận.

Tâm sự đã giấu nhiều năm như vậy, bất kể bị vạch trần ở thời cơ nào đều không sao, nhưng vì sao lại cứ phải ở ngay lúc này, loại tình cảnh này chứ?

Sự kinh thường trong ánh mắt của người trước mặt này thật sự quá làm người ta tổn thương, nàng muốn tránh đi, nhưng không chỗ nào có thể tránh được.

“Người như ngươi, có phải quen giả vờ tình thâm sâu nặng, sau đó phong lưu thành thói, lưu tình khắp nơi không?” Giang Huyền Cẩn nói: “Chữ yêu này, ngươi xứng nói ra sao?”

Mười trai lơ, lại thêm một Lục Cảnh Hành như hình với bóng. Trong Phi Vân Cung nàng hằng đêm sênh ca, cực kì phóng đãng, dựa vào cái gì, rốt cuộc là dựa vào cái gì nói yêu hắn?

Sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, Hoài Ngọc ngồi cứng đờ trên giường trúc, bụng dưới đau đến trĩu xuống.

“Ta...” Nàng cắn răng, mồ hôi lạnh trên trán cũng chậm rãi chảy ra: “Ta không xứng nói thích hay không thích cái gì, yêu hay không yêu, cho nên ngươi cứ coi đó chỉ là trùng hợp.”

Giang Huyền Cẩn càng thêm tức giận, hắn nâng mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén giống như định xuyên thủng nàng.

Nhưng mà, ánh mắt vừa chạm đến khuôn mặt trắng hết sức kia của nàng, hắn hoảng sợ, theo bản năng liền muốn đưa tay kiểm tra trán của nàng.

Lí Hoài Ngọc một tay gạt bàn tay của hắn ra, miễn cưỡng cười nói: “Rơi vào kết cục này, cũng là ta bị trừng phạt đúng tội, ngươi không nợ mạng ta, ta cũng không nợ ngươi cái gì, Quân Thượng, về sau ngươi và ta hai người thật sự có thể không liên quan tất cả gì đến nhau rồi.”



“Ngươi im miệng trước đi!” Nhận ra được dường như nàng không đúng lắm, Giang Huyền Cẩn giữ hai tay nàng lại, một tay kiềm chế, cương quyết dùng mu bàn tay chạm vào trán của nàng.

Rõ ràng là đang ra mồ hôi lạnh, mặt cũng trắng đến dọa người, nhưng trán của nàng lại nóng hầm hập, người cũng yếu ớt như là sắp ngồi không vững nữa.

“Thừa Hư!” Hắn quay đầu lại: “Đi mời y nữ tới đây!”

Lí Hoài Ngọc chậm rãi chịu đựng nằm xuống giường, nhắm mắt lại nói: “Không cần phiền phức nữa, ta ngủ một giấc là khỏe rồi.”

Bộ dạng này, ngủ một giấc có thể khỏe lại thật sao? Sắc mặt Giang Huyền Cẩn rất khó coi, phất tay bảo Ngự Phong đi, bản thân đứng ở bên giường, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Hoài Ngọc lạnh nhạt nói: “Ngươi mời người đến ta cũng sẽ không khám đâu.”

“Không phải là cơ thể của bản thân ngươi, thật sự không quý trọng hả?” Giang Huyền Cẩn kiên quyết nói: “Nhưng ta còn muốn cho Bạch Ngự Sử một công đạo, tuyệt đối không thể để ngươi chết ở trong lao.”

Như vậy à, Hoài Ngọc khẽ cười: “Vậy ta càng không khám, Quân Thượng, chuyện ta thích nhất, chính là đối nghịch với ngươi, ngươi quên rồi sao?”

Ngày xưa Tử Dương Quân vào Phi Vân Cung dạy lễ nghi cho nàng, bảo nàng ngồi phải có tướng ngồi, nàng lại cứ ghếch chân bắt chéo lên, bảo nàng đi đường tư thế phải đoan trang, nàng lại cứ học theo nam nhân đi bước bát tự(*), cười đùa cợt nhả nhảy nhót lung tung, nhất định không chịu nghe lời của hắn.

(*) Bước bát tự 八字步: Chỉ lúc đi đường hai mũi chân hướng vào trong hoặc hướng ra ngoài thành bước đi hình chữ bát (八) , bộ dạng thong dong vênh váo (Theo Baidu).

Đương nhiên Giang Huyền Cẩn nhớ Đan Dương có bao nhiêu đáng ghét, đen mặt hỏi: “Làm như vậy đối với ngươi có lợi ích gì chứ?”

“Không có lợi ích.” Nàng cong môi, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Chính là thích thấy ngươi tức giận mà thôi...”

Chữ “Thôi” chưa nói được ra, trong phòng giam đã trở lại vẻ tĩnh mịch.

“Lí Hoài Ngọc?” Giang Huyền Cẩn hoảng sợ, đưa tay muốn nắm lấy bàn tay của nàng, nhưng hạ mắt xuống nhìn mới phát hiện, hai tay của người này đan chéo nắm chặt cổ tay, che mạch đập lại một cách chặt chẽ.

Sao lại có người như thế này chứ? Giang Huyền Cẩn tức quá hóa cười, thử kéo kéo ra, phát hiện nàng nắm thật sự rất chặt, cưỡng ép kéo ra, sợ là sẽ bị thương.

Tử Dương Quân luôn bình tĩnh kiềm chế, lúc này đột nhiên nóng nảy giống như một con sư tử.

Y nữ đến rồi, không xem được mạch, đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Tử Dương Quân, nơm nớp lo sợ mà nói: “Vị cô nương này chắc hẳn chỉ là căn nguyên hơi kém, không chịu được hoàn cảnh trong lao.”

Nếu là cái khác còn dễ nói, không chịu được hoàn cảnh trong lao thì phải làm thế nào bây giờ? Ngự Phong nghe thấy cũng rất khó xử, nâng mắt nhìn qua, sắc mặt của chủ tử nhà hắn càng khó coi hơn.

“Ngươi ở lại đây trông coi nàng ấy.” Giang Huyền Cẩn nói: “Cần thuốc gì, bảo Ngự Phong đi chuẩn bị.”

Y nữ hoảng hốt nhìn hắn: “Quân Thượng, cái này...”

Ở đây là tử lao đấy!

“Có vấn đề sao?” Hắn quay đầu hỏi, thanh âm lạnh đến giống như mới vớt từ hồ băng ra ngoài.

Y nữ không dám nói chuyện nữa, cơ thể run rẩy cúi thấp đầu.

Người trong tử lao sớm muộn cũng phải chết, y nữ thật sự không rõ có cái gì cần phải chữa trị nữa chứ.

Giang phủ, Thiều Hoa Viện.

Giang Thâm một bên xem nô bộc thu dọn đồ, một bên dùng ánh mắt đánh giá Từ Sơ Nhưỡng ngồi ở bên cạnh, nàng đã rất nhiều này không nói chuyện với hắn rồi, gặp mặt ngoài hành lễ ra thì chính là im lặng, buông mi mắt xuống, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Ho nhẹ hai tiếng, hắn mím môi nói: “Nàng còn thứ gì cần thu dọn không? Đừng để ra cửa rồi mới phát hiện còn để sót.”

Từ Sơ Nhưỡng đang thất thần, căn bản không nghe thấy lời hắn nói, đôi mắt nhìn chằm chằm bình hoa đặt ở góc phòng, cứ ngây người ra, không có tiêu cự.

Giang Thâm hơi tức giận: “Điếc rồi hả?”

Một tiếng này gần như là gào lên, Từ Sơ Nhưỡng kinh hãi nhảy dựng lên, lông mi run run một hồi lâu, cúi đầu hỏi: “Chàng nói cái gì?”

Giang Thâm giận sôi máu, cả giận nói: “Ta nói không mang nàng đi nữa, một mình nàng ở lại Kinh Thành đi!”

Đến Tết Trùng Cửu, người của Giang gia đều có thói quen lên cao nhìn xa, đúng lúc gặp Kinh Thành có hỗn loạn, lão thái gia liền quyết định cả nhà đi lên núi Lâm Giang, ngoại trừ Giang Huyền Cẩn, người trong phủ đều đi hết.

Từ Sơ Nhưỡng là phu nhân của hắn, đương nhiên cũng phải đi, hắn nói lời này chẳng qua chỉ là lời tức giận.

Nhưng mà, người bên cạnh này nghe thấy, lại gật gật đầu: “Được.”

Giang Thâm nghẹn họng, cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho tức chết: “Được cái gì mà được?”

Từ Tiên vào ngục, nếu nàng không ở Giang phủ, đã sớm bị liên lụy cùng vào rồi, trước mắt mang nàng đi tránh sóng gió, nàng còn không thức thời?

Ù ù cạc cạc nhìn hắn một cái, Từ Sơ Nhưỡng nói: “Chàng nói không mang ta đi, lại tức giận cái gì?”

“Ta...” Giang Thâm nghiến răng.

Từ lần trước nàng trở về nhà mẹ, trạng thái hài hòa giữa hai người đã bị phá vỡ rồi, hắn biết mình lúc đó nói lời quá đáng, về sau luôn muốn bù đắp cho nàng một phần, nhưng người này dầu muối không ăn(*), căn bản không cho hắn cơ hội.

(*) Dầu muối không ăn: Ý chỉ khó dỗ, làm cách nào cũng không tiếp cận được.

Cũng không biết là làm sao, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của nàng bây giờ, hắn lại càng tức giận.

Từ Sơ Nhưỡng chỉ coi hắn như đang tâm tình không tốt, lại tức giận với mình, buông mắt xuống chịu đựng, thấp giọng nói: “Chàng mang hai vị di nương đi cùng là được, hai nàng ấy cũng có thể chăm sóc tốt cho chàng, cha ta ở trong lao, ta dù sao cũng phải đi đưa cơm.”

“Cô Loan và Thôi Tuyết ta đều sẽ mang đi, không cần nàng nhắc nhở.” Giang Thâm híp mắt lại: “Bọn họ biết điều hơn nàng nhiều.”

Nếu như mọi khi hắn nói như vậy, Từ Sơ Nhưỡng nhất định sẽ đỏ mắt lên, nắm lấy khăn tay luống ca luống cuống.

Nhưng lúc này, người này nghe được lại chỉ bình tĩnh gật gật đầu: “Cũng phải.”

Giang Thâm ngạc nhiên.

Từ Sơ Nhưỡng vẫn đang suy nghĩ chuyện của mình, hơn nửa ngày sau mới đột nhiên hỏi hắn: “Quân Thượng sẽ cứu Giang Bạch Thị ra ngoài chứ?”

“Cứu thế nào?” Hắn đen mặt nói: “Đệ muội phạm chính là tử tội, cho dù đệ ấy có bản lĩnh thông thiên, cũng không xoay chuyển được cục diện này.”

Suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Đệ ấy cũng nên viết hưu thư đi.”

Từ Sơ Nhưỡng ngẩn ngơ mà gật đầu, nắm chiếc khăn trong tay, trong lòng tràn ngập bi thương.

Lúc đó nàng còn hâm mộ Quân Thượng cùng Quân phu nhân bao nhiêu, không ngờ bây giờ lại biến thành như vậy. Thâm tình còn như thế, vậy bạc tình thì sao?

Nhìn Giang Thâm một cái, Từ Sơ Nhưỡng đứng dậy nói: “Thiếp thân cáo lui trước.”

“Nàng lại muốn đi đâu?” Giang Thâm không nhịn được đứng lên theo nàng, đi đến bên cạnh nàng nói: “Đồ còn chưa sắp xếp xong.”

Từ Sơ Nhưỡng ngỡ ngàng: “Không phải không đem ta đi sao? Chàng cứ thu dọn đồ của chàng là được.”

“...”

Giang Thâm híp mắt lại, đột nhiên ra tay bắt lấy cổ tay nàng: “Nàng đang phát cáu với ta sao?”

“Sao lại nói lời này?” Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu: “Thiếp thân không dám.”

Không phải phát cáu, vậy vì sao lại biến thành thái độ ấy? Giang Thâm không nghĩ ra, Từ Sơ Nhưỡng luôn đối xử với hắn rất tốt, rất săn sóc, mỗi lần nhìn thấy hắn, trong mắt đều có thứ ánh sáng mặt trời chói rực rỡ.

Nhưng bây giờ, nàng lúc nào cũng cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn hắn một cái, trong mắt là một vùng ảm đạm.

Là... Vẫn đang so đo lời lần trước hắn nói sao? Giang Thâm mím môi, nắm thật chặt lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: “Con người ta, khi tức giận lên miệng rất dễ không lựa lời.”

“Hả?” Từ Sơ Nhưỡng gật đầu: “Thiếp thân biết.”

Đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần rồi.

Nàng tiếp lời tự nhiên như thế, ngược lại Giang Thâm không biết nên nói cái gì, hắn nhanh mồm nhanh miệng, mỗi lần ra ngoài cùng bạn bè, mở miệng ra là có thể nói cho người ta cam bái hạ phong.

Nhưng hắn bây giờ, một chữ cũng không nói ra được.

Đợi hồi lâu cũng không thấy hắn có phản ứng gì, Từ Sơ Nhưỡng tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, uốn gối hành lễ, sau đó liền đi tới phòng bếp chuẩn bị cơm nước.

Hoài Ngọc ngủ một giấc tỉnh lại, cả người vẫn còn nóng hầm hập, y nữ bên cạnh đỏ mắt quỳ ngồi trên đống rơm rạ, thoạt nhìn có hơi đáng thương.

“Đây là làm gì?” Nàng không hiểu: “Ngươi cũng bị nhốt vào tử lao rồi?”

Y nữ run người lắc đầu: “Quân Thượng căn dặn, để ta ở lại trong này trông nom.”

Hoài Ngọc ngẩn ra, tròng mắt chậm rãi động động, sau đó cười thấp: “Lại là hát ở đâu ra đây? Ngươi chẩn mạch cho ta chưa?”

Ánh mắt rơi trên cổ tay nàng, y nữ liên tục lắc đầu.

Cúi đầu xuống nhìn nhìn, Hoài Ngọc không nhịn được ở trong lòng khen mình một câu, ngủ rồi cũng không buông tay, thật sự làm tốt lắm!

“Ngươi vẫn là đi đi.” Nàng nói: “Trong tử lao không cần y nữ.”

Y nữ sợ hãi nhìn về phía Ngự Phong đứng ở bên ngoài.

Lí Hoài Ngọc nhìn ra theo nàng ấy, lắc đầu: “Không cần quản hắn.”

Đó chính là thân vệ của Quân Thượng đó, không cần quản? Y nữ rất căng thẳng, thăm dò thử bước hai bước ra ngoài, liền nghe thấy Ngự Phong mở miệng nói: “Phu nhân, đây là Quân Thượng phân phó.”

“Hắn phân phó có tác dụng gì, ta không nghe.” Hoài Ngọc nói: “Người ta là một tiểu cô nương, ở lại trong lao nói giống cái gì?”

Ngự Phong khó xử nhíu mày.

Lí Hoài Ngọc lật người, khẽ cười nói với hắn: “Không phải hắn sợ ta chết sẽ không có cách nào ăn nói với Bạch Đức Trọng sao? Yên tâm, ta cũng sẽ không không có tiền đồ như thế mà chết ở chỗ bẩn thỉu này đâu, muốn chết cũng nên là trước mắt của bao người, hồn phi phách tán mới đúng.”

“Không phải...” Ngự Phong nói: “Phu nhân, thật ra Quân Thượng rất lo lắng cho người.”

Lo lắng cho nàng? Hoài Ngọc nghe xong liền cười nhạo: “Ngươi không nghe thấy lời hắn nói trước đó sao?”

Chữ yêu này, ngươi cũng xứng nói ra sao?

Thứ cẩn thận cất giấu, bị hắn đào lên ném xuống đất giẫm nát vụn, tuyệt tình lại nhẫn tâm như vậy, nửa đường sống cũng không để lại cho nàng, còn lo lắng cho nàng chỗ nào chứ?

Lồng ngực vẫn đau đến khó chịu, Hoài Ngọc gắng gượng chống người lên, nhìn giấy bút đặt trên hòm thuốc của y nữ, thấp giọng nói: “Lấy tới đây cho ta.”

Y nữ vội vàng lĩnh mệnh, đem giấy bút nhét vào trong tay nàng.

Liếm liếm ngòi bút, Hoài Ngọc cúi đầu viết, rất nghiêm túc mà viết trong thời gian một nén nhang, thật sự là vô cùng choáng váng đầu óc mới dừng bút lại, đem đồ viết xong đưa cho y nữ, nói: “Thứ này, xin Ngự Phong đại nhân chuyển cho Quân Thượng.”

Ngự Phong nhíu mày, nhận lấy nhìn, sợ đến khuôn mặt trắng bệch.



“Thư phóng phu(*).”

(*) Thư thả chồng >.
Luật pháp Bắc Ngụy: Đạo vợ chồng, có nghĩa thì hợp, vô nghĩa thì đi, nếu phu thê duyên tận, trượng phu phải viết một bức “Thư phóng thê”, cùng thê tử “Từ biệt nhẹ lòng, hai bên hoan hỉ”.

Quân Thượng còn chưa động bút, phu nhân lại viết thứ này trước.

Ngự Phong lắc đầu lia lịa, vội cuống quýt nhét tờ giấy lại vào tay y nữ: “Xin phu nhân tha thứ cho thuộc hạ!”

Cho dù hắn biết tâm tư hiện giờ của Quân Thượng là như thế nào, nhưng đưa cái này qua, nhất định hắn sẽ không có kết cục tốt.

“Viết cũng viết xong rồi, đưa một chút cũng không được?” Hoài Ngọc nói: “Nếu không cầm cái này, ta bị hoạch tội, chủ tử nhà ngươi bị liên lụy vào cũng không nhất định.”

Thần sắc Ngự Phong phức tạp nhìn nàng, nói: “Người cứ liên lụy chủ tử đi.”

Dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn, Hoài Ngọc còn muốn khuyên thêm thì nghe thấy bên ngoài vang đến tiếng bước chân.

“Nhị phu nhân?” Ngự Phong quay đầu lại nhìn thấy người tới, kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Từ Sơ Nhưỡng dịu dàng gật đầu với hắn, đi tới đứng giữa hai gian phòng giam, thấp giọng nói: “Ta đến đưa cơm.”

Phòng giam của Từ Tiên vẫn trống rỗng, cũng không biết đi làm cái gì, Hoài Ngọc nhìn nhìn, vẫy tay với nàng ấy: “Tẩu sang chỗ ta trước đi.”

“Được.” Nhìn thấy sắc mặt này của nàng, Từ Sơ Nhưỡng rất lo lắng, để hộp đồ ăn xuống muốn nói lại thôi, quay đầu nói với Ngự Phong: “Chị em dâu chúng ta có lời muốn nói, các ngươi có thể tránh đi một chút được không?”

Y nữ bên cạnh như túm được đại xá, ôm lấy hòm thuốc chạy ra ngoài, Ngự Phong do dự một lát, cũng nghe theo mà lui ra ngoài.

Mắt nhìn bọn họ biến mất ở góc ngoặt phòng giam, Từ Sơ Nhưỡng mới quay đầu lại, mở hộp đồ ăn ra, lấy ra hai chén lớn thuốc bổ.

“Đây...” Hoài Ngọc ngửi thấy mùi hải sâm nồng đặc, hơi kinh ngạc nhìn Từ Sơ Nhưỡng một cái: “Vì sao nhị tẩu chuẩn bị cho ta cái này?”

Bốn bề vắng lặng, Từ Sơ Nhưỡng nhìn nàng nói: “Cơ thể của muội, uống cái này mới tốt.”

Hải sâm thích hợp với người mang thai, bổ máu dưỡng huyết.

“Sao tẩu biết?” Hoài Ngọc trợn tròn mắt: “Vậy những người khác trong Giang phủ...”

“Đừng vội.” Từ Sơ Nhưỡng đè nàng lại: “Ngoài ta và Kì Cẩm, không ai biết nữa, ta cũng là nhìn thấy nàng ấy sắc cho muội mười ba thái bảo mới đoán ra được.”

Có một khoảng thời gian nàng rất muốn mang thai một đứa con cho Giang Thâm, cho nên rất quen thuộc đối với những loại thuốc giữ thai này.

“Ta đến chính là muốn hỏi muội, muội định làm thế nào?” Từ Sơ Nhưỡng nói: “Nếu Quân Thượng biết muội có mang, không chừng sẽ tìm cho muội một đường sống.”

“Tự ta có sắp xếp, nhị tẩu không cần lo lắng.” Biết nàng chưa nói ra, Hoài Ngọc thở ra một hơi thật lớn, nhận lấy cái bát nàng đưa tới liền uống.

Từ Sơ Nhưỡng nào biết nàng có sắp xếp gì? Chỉ cảm thấy mang theo đứa con trong bụng cùng xuống Hoàng Tuyền thật đáng tiếc, trpng ánh mắt tràn đầy phiền muộn.

Thành thật mà nói, thứ như thuốc bổ này Lí Hoài Ngọc không thích uống đâu, nhưng vì cơ thể không biết cố gắng của Bạch tứ tiểu thư này, nàng gắng gượng uống hết ba chén, cố gắng ngăn sự xúc động muốn nhổ ra ngoài lại, nằm lại lên giường thuận khí cho chính mình.

“Nếu nhị tẩu đã tới rồi, không bằng giúp ta một việc?” Nàng nói.

Từ Sơ Nhưỡng gật đầu: “Muội cứ nói.”

Kéo nàng ấy qua, Hoài Ngọc tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói thầm một hồi.

“Ta biết tẩu sẽ khó xử.” Nàng nói: “Nhưng chuyện này chỉ có tẩu có thể làm được thôi.”

Trong mắt Từ Sơ Nhưỡng tràn đầy kinh hãi, ngơ ngác nhìn nàng: “Có thể làm được không?”

“Có thể.” Hoài Ngọc nghiêm túc gật đầu.

Sắp đến chín tháng chín rồi, Tử Dương Quân từ đầu đến cuối đều không mở miệng cầu tình giúp dư đảng của Đan Dương, Lí Hoài Lân khoác áo choàng đứng dưới hành lang gấp khúc, híp mắt nhìn mái điện ở phía xa xa.

“Cách gì cũng dùng hết rồi, ai nghĩ Quân Thượng lại tuyệt tình đến mức này.” Tề Hàn bất đắc dĩ nói: “Với cách nhìn của thần, có lẽ Quân Thượng có phát giác rồi, cho nên nổi lên phòng bị.”

“Sẽ không đâu.” Lí Hoài Lân lắc đầu: “Con người hắn, chỉ cần trong tay có đủ chứng cứ, nhất định sẽ kêu oan giúp đám Từ Tiên, mạng của nhiều người như vậy, hắn không nỡ bỏ đâu.”

“Nhưng chứng cứ...” Tề Hàn lắc đầu: “Không thể đưa.”

“Có Trẫm ở đây, đại nhân sợ cái gì?” Lí Hoài Lân nói: “Cho dù trên đầu đại nhân bị chịu tội vô cùng xác thực, Trẫm không phải là không thể bảo vệ đại nhân an toàn không lo nghĩ?”

Vừa nghe lời này, Tề Hàn lấy lại tinh thần, chắp tay hỏi: “Ý của bệ hạ là...”

“Luyến tiếc hài tử không diệt sói(*).”

(*) Ngày trước ở một sơn thôn hẻo lánh này sói thường xuất hiện, bắt trộm rất nhiều gia cầm của dân trong thôn, mọi người vô cùng tức giận, liền đứng ra đoàn kết lại, trải qua bao khó khăn vất vả trèo đèo lội suối, để tìm lũ sói giảo hoạt kia, không biết bọn họ đã đi qua biết bao nhiêu đường núi, phá đi biết bao nhiêu đôi giày cỏ, cuối cùng cũng tìm đến được hang của lũ sói và tóm được bọn chúng. Câu tục ngữ “Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang” là từ đây mà ra.

Nhưng sau này do sự phân hoá thanh âm khi chuyển từ phồn thể sang giản thể, ở vùng Tứ Xuyên, Hồ Bắc, Hồ Nam, Thượng Hải, Nghiễm Đông thống nhất một phương ngôn ‘hài tử 鞋子’ tức ‘xié zi’ aka giày cỏ bị đọc trại thành ‘hái zi 孩子’ aka hài tử. Thời gian trôi qua, câu tục ngữ ‘Luyến tiếc giày cỏ tóm không được sói lang’ bị đổi thành ‘Luyến tiếc con mọn không tóm được lang sói’.

Nghĩa đen: Muốn tóm được sói không ngại vứt bỏ con của chính mình.

Nghĩa bóng: Muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càng phải trả một giá đắt xứng đáng.

***

Đánh vào tình cảm cùng hắn không có chút hiệu quả nào, vậy vẫn là dùng sự thật hắn thích nhất để nói chuyện đi.

Ngày đó Ngự thư phòng náo loạn, tự ý điều động cấm quân không chỉ có Từ Tiên, còn có Thái Úy Tư Đồ Kính. Vì để kéo Trưởng công chúa mắc câu, làm ra hiện trường giả Tử Dương Quân bị bao vây, ngày đó hắn ở Hoàng Cung điều động hơn nghìn hộ vệ, trong tay không có thánh chỉ.

Mồi câu lớn như vậy, Giang Huyền Cẩn có cắn hay không?

Cắn!

Ngày thứ hai thượng triều, Tử Dương Quân trực tiếp thượng bẩm, dâng lên khẩu cung của hộ vệ trong cung cùng bản ghi chép trong cung cấm, cáo trạng Thái Úy Tư Đồ Kính tự ý điều động nhân mã, mưu đồ gây rối!

Lí Hoài Lân có chút trợn tròn mắt, hắn bảo Tề Hàn đưa chứng cứ, là vì để Tử Dương Quân biết ngày đó đích thật là có người đang trù tính hãm hại, làm cho hắn mượn cơ hội này kêu oan thay dư đảng của Đan Dương.

Kết quả thế nào, hắn lại lách qua án mưu nghịch, trực tiếp kéo Tư Đồ Kính xuống nước?

“Tư Đồ đại nhân vì sao điều binh, hẳn là có nguyên nhân đi?” Hắn vội vàng nói.

Tư Đồ Kính quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu muốn cãi lại, nhưng Giang Huyền Cẩn bên cạnh đã mở miệng: “Trong cung không có ý chỉ mà điều động binh mã, đều là đồng mưu tạo phản, Từ tướng quân như thế, Tư Đồ đại nhân cũng sẽ không ngoại lệ. Nếu ai ai cũng nói có nguyên nhân, quốc pháp tồn tại ở đâu?”

Lí Hoài Lân nghẹn họng, Tư Đồ Kính lại tức giận: “Quân Thượng nhất định kéo lão phu xuống, chẳng qua là muốn cầu tình giúp Từ tướng quân!”

“Cũng không phải.” Giang Huyền Cẩn lấy ra một cuốn sổ con từ trong tay áo, hai tay dâng lên: “Thần đang muốn xin bệ hạ định tội, vụ án mưu nghịch, Từ Tiên làm chủ mưu, Vân Lam Thanh và Hàn Tiêu là đồng bọn, điều động binh mã, tội này đáng chém. Những người dính dáng bên trong khác, thần đều thuật lại tội trạng từng người từng người một, mời bệ hạ xem qua.”

Nội thị vội vàng trình sổ con lên, Lí Hoài Lân nhìn thấy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Trên sổ con dài dằng dặc, tên của Bạch Châu Cơ viết ở chính giữa. Tội tòng phạm trên thư, nhưng chứng cứ qua lại với đám người Từ Tiên không đủ, cho nên mời hắn tới quyết định xem xử lí thế nào.

Thật đúng là không tiếc!

Trong lòng tức giận, Lí Hoài Lân gấp sổ con lại, miễn cưỡng cười nói: “Quân Thượng cực khổ rồi, vụ án này có thể kết, Trẫm cũng có thể ngủ yên ổn vài giấc rồi.”

Nói xong, đứng dậy nói: “Nếu không có chuyện khác, thì bãi triều đi.”

“Bệ hạ.” Giang Huyền Cẩn đi lên nói: “Trên sổ con của thần viết sót một người là Tư Đồ Thái Úy, mong lúc bệ hạ phê duyệt, bổ sung thêm vào.”

Bước chân thoáng ngừng lại, Lí Hoài Lân đầu cũng không quay lại nói: “Việc này, Trẫm sẽ cân nhắc cẩn thận.”

Cân nhắc sao? Sẽ cân nhắc ra kết quả gì cũng không nhất định.

Tư Đồ Kính thở ra một hơi thật dài, đợi bệ hạ khởi giá rời khỏi rồi, mới đứng lên từ mặt đất, nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, trên mặt mang theo vài phần đắc ý.

Thật sự cho rằng ngồi trên đầu vẫn là vị Hoàng Đế Tử Dương Quân nói gì nghe cái đó nữa sao? Muốn tóm hắn xuống à? Hắn chính là Thái Úy tay nắm đại quyền đó!

Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của hắn, đợi các triều thần phía sau đều đi ra ngoài hết rồi, mới vẫy vẫy tay về phía cấm quân ở hai bên.

Cấm quân lĩnh mệnh, tiến lên đè Tư Đồ Kính lại xuống mặt đất một lần nữa.

“Các ngươi làm gì?” Cực kì sợ hãi, Tư Đồ Kính giãy dụa lên: “Dĩ hạ phạm thượng, phản thật rồi sao?”

“Giải vào thiên lao, chờ xử lí.” Phảng phất giống như không nghe thấy lời hắn nói, Giang Huyền Cẩn hạ lệnh.

Trợn tròn mắt lên, Tư Đồ Kính hét lớn: “Ta là Thái Úy, ngươi dựa vào cái gì áp giải ta?”

Vừa gào xong, miệng liền bị người khác lấp kín.

Văn võ bá quan ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh đều nhao nhao quay đầu lại, liền nhìn thấy Tư Đồ Kính chật vật bị cấm vệ áp giải đi, gương mặt già nua tức đến đỏ bừng.

Tề Hàn nhìn thấy, nhíu mày muốn đi lên, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt kia của Giang Huyền Cẩn, hắn lại dừng bước.

Bệ hạ không so đo với Tư Đồ Kính, là muốn giảng hòa vô điều kiện, trước mắt không nên so đo với Tử Dương Quân, ai cũng không khuyên nổi, cho dù Tư Đồ Kính là Thái Úy, có cớ danh chính ngôn thuận có thể bắt hắn, hắn cũng chạy không thoát được.

Có điều càng làm cho hắn kinh hãi, trong cung lại càng có nhiều cấm bệ nghe theo sự điều khiển của Tử Dương Quân.

Binh phù kia, vẫn phải nhanh lấy về chút mới được.

Tội danh của vụ án mưu nghịch đã định xuống, đám người Từ Tiên đều bị xử trảm sau mùa thu.

Không lôi kéo được Tử Dương Quân, Lí Hoài Lân liền đi tìm Lí Hoài Ngọc. Trong phòng thẩm vấn u ám, Lí Hoài Ngọc im lặng quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: “Chỉ cần bệ hạ để đám người Từ Tiên ra ngoại ô Kinh Thành, binh phù tự nhiên sẽ dâng lên.”

Ra ngoại ô Kinh Thành có gì đáng lo ngại chứ? Chỉ cần còn ở Bắc Ngụy, dù sao hắn cũng có thể tìm được người.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại là vẻ thuần lương: “Thủ đoạn của Hoàng tỷ cực nhiều, Trẫm có chút sợ hãi.”

Hoài Ngọc khẽ cười: “Bệ hạ sợ cái gì chứ? Ta từ đầu đến cuối, thủ đoạn tàn độc với ai, cũng chưa từng nghĩ tới hại bệ hạ.”

“Mặc dù lại chết thêm một lần ở trong tay Trẫm, Hoàng tỷ cũng không oán sao?” Lí Hoài Lân buông mắt.

Sao có thể không oán chứ? Nàng lại không phải kẻ ngốc, bị người phụ lòng lừa gạt đến bước này, lẽ nào còn muốn cảm ơn hắn sao?

Bàn tay hơi xiết lại, Hoài Ngọc trầm mặc không nói.

Đoán được đáp án của nàng, Lí Hoài Lân quay đầu đi, nói: “Theo ý nguyện của Hoàng tỷ, Tết Trùng Cửu ngày mai, Trẫm sẽ không để Tử Dương Quân tới tiễn tỷ một đoạn đường nữa.”

Trẫm sẽ tự mình ở trước tổ miếu, nhìn tỷ hồn phi phách tán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play