Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Giang Diễm đứng ở trong phòng trà, lông mày thanh tú nhăn lại, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

"Tiểu thúc!" Vừa nhìn thấy Giang Huyền Cẩn tiến vào, hắn lập tức nghênh đón, mở miệng hỏi: "Giang Bạch Thị vào tù sao?"

Hắn cũng là người của Đình Úy phủ, cho dù Giang Huyền Cẩn có che giấu tin tức này thế nào, hắn cũng có thể biết được.

Giang Huyền Cẩn chậm rãi ngồi xuống chủ vị, bưng một chén trà nóng trong tay, một lúc lâu sau mới nói: "Chớ để lão thái gia nghe thấy tin đồn, gần đây thân thể ông ấy vốn đã mang bệnh rồi."

Giang Diễm gật đầu, vẻ mặt xoắn xuýt, đi qua đi lại ở trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ta vẫn luôn cảm thấy Giang Bạch Thị có vấn đề, còn từng nhắc nhở tiểu thúc, tiểu thúc người nhớ không?"

"Ừ." Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống.

Rất nhiều người đều biết Bạch Châu Cơ có vấn đề, đều nhắc nhở hắn, là hắn chấp mê bất ngộ.

Giang Diễm vò đầu bứt tai một hồi lâu, do dự một lát, nói: "Phụ thân cũng vì lời của ta mà đề phòng nàng ta, cho nên trước đó Giang Bạch Thị đi cầu xin phụ thân mang nàng ta vào cung, phụ thân không đồng ý."

Mang nàng ấy vào cung? Giang Huyền Cẩn hơi dừng lại, nâng mắt nhìn hắn.

"Chính... Chính là chuyện của mấy ngày trước, hình như nàng ta vì người luôn không có tin tức, cho nên lo lắng, muốn vào cung xem thử." Nhìn ánh mắt của hắn, Giang Diễm rất tự giác mà nói rõ: "Phụ thân không đồng ý, hình như nàng xuất phủ đi xin Bạch Ngự Sử."

"Mấy ngày đó ta ở trong cung, không phải mỗi ngày đều truyền lời về sao?" Giang Huyền Cẩn nhíu mày.

Giang Diễm rất ngỡ ngàng: "Không có mà, người ở trong cung năm ngày, bên ngoài không có một chút tin tức nào, bằng không tại sao Giang Bạch Thị lại gấp thành như thế chứ?"

Không có chút tin tức nào? Giang Huyền Cẩn khó hiểu mà nhìn sang Thừa Hư bên cạnh.

Thừa Hư nói: "Theo sự phân phó của chủ tử, thuộc hạ giờ Ngọ mỗi ngày đều truyền lời cho cấm vệ ở cửa cung, báo về phủ tất cả đều bình an."

Bình thường mà nói, cấm vệ sẽ giúp truyền lời cho người chờ ở ngoài cung, nhưng... Vì sao không truyền ra, hắn lại không biết rồi.

"Ai có giao tình tốt với ngươi? Nếu không phải điện hạ lo lắng cho ngươi cả đêm không ngủ, ai nguyện ý đi cứu ngươi chứ?"

Lời của Bạch Ngai quanh quẩn trong đầu, đầu ngón tay Giang Huyền Cẩn khẽ động, màu sắc trong mắt bỗng nhiên càng đậm.

"Tiểu thúc, người đi đâu đấy?" Thấy hắn đứng dậy đi ra ngoài, Giang Diễm vội hỏi.

Giang Huyền Cẩn không đáp, mang Thừa Hư ra khỏi cửa, đi thẳng đến Bạch phủ.

Giữa trận đại loạn ở ngự thư phòng, chỉ có một mình Bạch Đức Trọng không bị vào tù, ông ấy bị Hoàng Đế phái người đưa về Bạch phủ, để ông ấy "Cẩn thận nghỉ ngơi vài ngày."

Vừa đến cổng Bạch phủ đã có thể nhìn thấy cấm quân canh giữ, Giang Huyền Cẩn nghĩ một lát, mang Thừa Hư lách qua bên tường viện.

Tường xanh cao cao, bên trên mái ngói có bụi màu xanh biếc.

Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt khẽ động.

"Vị công tử này cực kì tuấn tú a..."

"Công tử thật hung dữ! Đối xử với nữ nhi yếu đuối, sao có thể thô lỗ như vậy!"

"Nếu là người khác, ta sẽ không chịu để yên đâu, nhưng nhìn công tử phong thái động lòng người như vậy, thôi bỏ đi."

"Sau này còn gặp lại."

........

Có người mỉm cười từ mặt đất đứng lên, "Vù" một tiếng liền chạy không còn bóng, tiếng cười khanh khách rơi vào trong gió cùng tiền giấy phất qua đầy mặt hắn.

Đưa tay túm lấy, Giang Huyền Cẩn hoàn hồn, lại phát hiện trước mặt chẳng có thứ gì.

"Chủ tử?" Thừa Hư nghi hoặc nhìn hắn: "Ngài đang túm gì đó?"

Lông mi hơi run rẩy, Giang Huyền Cẩn cúi đầu nói: "Tiền giấy."

Lần đầu hắn gặp nàng, tiền giấy đầy trời đều thuộc về Đan Dương, bay lả tả giống như rơi một trận tuyết lớn.

Bàn tay khép lại nắm chặt thành quyền, Giang Huyền Cẩn khẽ hít một hơi, lắc đầu nói: "Đi vào thôi."

Thừa Hư khẽ đáp, trước tiên leo lên tường giẫm lên mái ngói, xác định bên trên không có ai khác, liền gật gật đầu về phía chủ tử nhà mình.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ tử trèo tường, người luôn luôn yêu cầu "Đi phải ngay ngắn, ngồi phải thẳng", không biết vì sao động tác trèo tường lại rất lưu loát, bàn tay vừa bám lên mái ngói, cơ thể đã nhảy qua, rất nhanh nhẹn mà vọt vào trong viện.

Thừa Hư hơi ngạc nhiên nhảy xuống theo, kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng ấy.

Hắn còn tưởng rằng chủ tử không biết trèo tường...

Loại hành vi không hợp quy củ này, ai dạy ngài ấy đấy?

Trong Bạch phủ vô cùng yên tĩnh, giống như không có ai, Giang Huyền Cẩn đi được hai bước, bắt gặp một nha hoàn bưng nước. Nha hoàn kia nhìn thấy hắn, như là bị hoảng sợ, ôm lấy chậu nước run lẩy bẩy gọi: "Quân... Quân Thượng?"

"Bạch đại nhân ở chỗ nào?" Hắn hỏi.

Nha hoàn trước mắt này là Khê Vân bên cạnh Bạch Toàn Cơ, nhìn chằm chằm Tử Dương Quân một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, chỉ về hướng thư phòng.

Giang Huyền Cẩn gật đầu, lập tức đi tìm.

Cửa thư phòng đóng chặt, bên ngoài cũng không có người canh giữ, Thừa Hư tiến lên bẩm báo: "Bạch đại nhân, Tử Dương Quân xin gặp."

Thư phòng vốn đang có một chút tiếng nói chuyện nhất thời yên tĩnh, một lát sau, có người chậm rãi kéo cửa ra.

"Nô tì... Tham kiến Quân Thượng." Linh Tú run người uốn gối hành lễ.

Giang Huyền Cẩn nhíu mày, bước vào trong hỏi nàng: "Sao ngươi lại ở đây?"

Linh Tú nhỏ giọng nói: "Là lão thái gia gọi..."

Giang Huyền Cẩn nhìn về phía Bạch Đức Trọng sau thư trác, người phía sau nhẹ nhàng gật đầu: "Là lão phu gọi nàng ta về, muốn hỏi chút chuyện."

Nghĩ cũng biết ông ấy muốn hỏi cái gì, Giang Huyền Cẩn mím môi: "Linh Tú trả lời được không?"

Có chút bất an, Linh Tú nắm ống tay áo nói: "Nô tì... Nô tì đi theo bên cạnh tiểu thư nhiều năm, chuyện về tiểu thư, đương nhiên nô tì sẽ trả lời được."

Dừng lại một chút, nàng lại nói: "Cho dù người đó đã không phải là tiểu thư của ta."

Giang Huyền Cẩn nghe thấy, chậm rãi xoay người, mặt hướng về phía nàng: "Ngươi biết?"

"Phải." Linh Tú chôn thấp đầu xuống: "Lúc trước nàng ấy nói chuyện cùng Thanh Ti, nô tì không cẩn thận nghe thấy, vốn không tin, sau đó quan sát nhiều lần, phát hiện tiểu thư của hiện tại, đích thực không giống với tiểu thư của trước kia."

"Nô tì lén lút tìm đạo sĩ hỏi qua, đạo sĩ nói đây là quỷ trên thân, chỉ cần chọn một ngày dương khí cực mạnh làm phép, quỷ hồn sẽ có thể rời đi, đem tiểu thư chân chính của nhà ta trả về."

Giang Huyền Cẩn vân vê Phật châu, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng ta: "Ngươi muốn làm Bạch tứ tiểu thư trước kia trở về?"

"Phải." Linh Tú run rẩy kịch liệt, bàn tay nắm lấy ống tay áo, càng nắm càng chặt: "Trước kia mới là tiểu thư chân chính của ta, hiện tại người đó phạm sai lầm, không có đạo lí để cơ thể tiểu thư của nhà ta gánh chịu xử phạt được."

Đây là nha hoàn bên cạnh của nàng, trong lòng Giang Huyền Cẩn cười lạnh, nàng vẫn luôn đối xử với Linh Tú không tệ, có gì hữu dụng chứ? Người ta căn bản không xem nàng là chủ tử.

"Quan điểm của Bạch đại nhân thế nào?" Hắn hỏi.

Bạch Đức Trọng vuốt râu, thần sắc ngưng trọng nói: "Mặc dù việc này khó bề tưởng tượng, nhưng lão phu cũng coi như tận mắt nhìn thấy. Châu Cơ chân chính, không thể nào gan dạ sáng suốt mưu lược như thế được."

"Gan dạ sáng suốt mưu lược?"

"Đúng vậy." Bạch Đức Trọng đứng dậy nói: "Ngày đó đi cứu Quân Thượng ở ngự thư phòng, lão phu luôn ở cùng một chỗ với bọn họ, Hàn Tiêu, đám người Từ Tiên, tất cả đều nghe sự sắp xếp của Châu Cơ, nàng còn lấy ra binh phù không biết ở chỗ nào."

"Nữ nhi của lão phu có đức tính gì, trong lòng lão phu rất rõ ràng. Châu Cơ nhát gan, cho dù có tình cảm phu thê với Quân Thượng, cũng tuyệt đối sẽ không có lá gan lớn đến dùng cách này cứu người."

Lời người ngoài nói, hắn đều ôm ba phần nghi ngờ, nhưng ngay cả Bạch Đức Trọng cũng nói ngày đó Bạch Châu Cơ vì đến ngự thư phòng cứu hắn.

Vân vê từng viên từng viên Phật châu, Giang Huyền Cẩn hơi thất thần.

Không thể truyền tin tức về Giang phủ, yên ắng tận đến năm ngày sau, đột nhiên mới đến tạo phản.

Hắn bị Lí Hoài Ngọc làm tức đến ngốc rồi, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, mới phát hiện thật sự bất thường.

Lí Hoài Lân nói với hắn: "Quân Thượng, trong triều có người có lòng làm loạn đã lâu, chỉ đợi một thời cơ, sẽ muốn dấy binh tạo phản."

Hắn còn nói: "Nếu Quân Thượng không tin, tạm thời cứ ở trong ngự thư phòng này, đợi cùng Trẫm vài ngày."

Đế Vương trẻ tuổi, mặc long bào có hơi lớn, cười rộ lên má lúm đồng tiền nhợt nhạt, ngây thơ vô tội. Hoàng Đế là hắn dạy dỗ mà trưởng thành, luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, cùng với nghiệt chướng hỗn thế Lí Hoài Ngọc kia hoàn toàn bất đồng.

Nhưng, căn cứ vào lời Thanh Ti nói, lại thêm chân tướng chuyện tạo phản ở ngự thư phòng, đột nhiên Giang Huyền Cẩn cảm thấy, Lí Hoài Ngọc nói không sai chút nào.

Hắn cho rằng hắn đường đường chính chính, người khắp thiên hạ cũng đều đường đường chính chính theo hắn, thật ra, dưới túi da hoàn mĩ của những người này, đều giả trang một trái tim mà hắn nhìn không ra.

Thật sự nực cười.

"Quân Thượng?" Bạch Đức Trọng có chút lo lắng gọi hắn một tiếng.

Giang Huyền Cẩn hồi phục tinh thần, gật đầu nói: "Ý của Ngự Sử đại nhân, bản quân rất tán đồng, Lí Hoài Ngọc oan hồn bất tán, Bạch tứ tiểu thư lại vô tội. Đại nhân có thể thượng tấu với vua, tru diệt hồn phách, lưu lại thân này."

Bàn tay vuốt râu của Bạch Đức Trọng dừng lại, nhìn về phía hắn nói: "Quân Thượng vẫn bằng lòng tha thứ cho Châu Cơ sao?"

"Có quan hệ gì với Châu Cơ?" Giang Huyền Cẩn cười lạnh: "Từ đầu đến cuối lừa gạt bản quân, chỉ có Lí Hoài Ngọc mà thôi."

Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Linh Tú nói: "Tạm thời ngươi không cần về Giang phủ nữa, ở chỗ này chờ tiểu thư nhà ngươi trở lại đi."

Nói hết, chắp tay hướng về phía Bạch Đức Trọng, xoay người đi ra ngoài.

Thần sắc Bạch Đức Trọng phức tạp nhìn theo bóng dáng của hắn, đợi hắn đi xa rồi, mới thấp giọng nói: "Quân Thượng phân biệt rất rõ ràng."



Người hắn hận là Lí Hoài Ngọc, người hắn yêu cũng là Lí Hoài Ngọc, không có nửa điểm liên quan đến kẻ khác.

Phía sau bức bình phong rộng lớn bên cạnh, Tề Hàn chậm rãi bước ra, cười khẽ nói: "Quân Thượng luôn luôn thị phi phân minh."

Thấy ông ta đi ra, Bạch Đức Trọng buông mắt xuống: "Lão phu đã dựa theo lời ngươi nói, có thể tha cho tiểu nữ một mạng rồi chứ?"

"Đây là đương nhiên." Tề Hàn cười chắp tay: "Sổ con thượng tấu còn thỉnh đại nhân suy nghĩ xong xuôi, chỉ cần Quân Thượng có thể ở trên buổi họp tán thành, đợi trưởng công chúa hồn phi phách tán, lệnh ái tự nhiên sẽ có thể sống lại."

Ngón tay Bạch Đức Trọng cứng đờ, nhìn Tề Hàn hỏi: "Cần Quân Thượng tán thành?"

Tề Hàn gật đầu, yêu cầu chính là Tử Dương Quân tán thành!

Lúc trước vì chuyện lật lại án cũ, Quân Thượng ở trên triều đã mất lòng người hơn phân nửa, bây giờ hắn chỉ cần làm thêm chuyện cầu tình giúp Bạch Châu Cơ thôi, bệ hạ muốn xử trí hắn, trong triều sợ là sẽ không có dị nghị gì.

Nhìn vẻ mặt của ông ta, Bạch Đức Trọng hiểu ra rồi.

Đi một vòng lớn như vậy, đặc biệt đến ép ông diễn ra vở kịch này, chính là vì muốn cùng nhau gài bẫy Quân Thượng.

Thỏ khôn chết, chó săn bị làm thịt, vậy mà bệ hạ ngay cả Tử Dương Quân cũng không tính bỏ qua, công lao ngài ấy lập cho Bắc Ngụy này, không ít hơn so với Tư Mã thừa tướng một chút nào!

Trong lòng trầm xuống đến tột cùng, Bạch Đức Trọng nắm bút lông, bàn tay không nhịn được khẽ run rẩy.

Trong tử lao.

Hoài Ngọc trở lại từ Phi Vân Cung, cả người đều nhẹ nhõm hơn không ít, khuôn mặt một lần nữa treo lên ý cười, ngồi trong đống rơm rạ nói với Từ Tiên: “Bên ngoài đã là mùa thu rồi, gió thổi có hơi lạnh, lại rơi thêm hai trận mưa nữa, Kinh Thành đã bắt đầu lạnh rồi.”

Từ Tiên nhíu mày hỏi: “Điện hạ vẫn khỏe chứ?”

“Ta? Ta có thể có cái gì không khỏe chứ.” Hoài Ngọc nói: “Nhìn thấy Hoài Lân, nó còn nhận người tỷ tỷ như ta này, đồng ý thả các người ra.”

Từ Tiên hơi kinh ngạc, đứng dậy nắm lấy hàng rào chắn: “Vậy điện hạ thì sao?”

“Ta à... Ta ở đây thêm hai ngày là ổn rồi.” Hoài Ngọc cười nói: “Nói ra chỗ này khá tốt, tuy là ngủ không thoải mái một chút, nhưng chuyện gì cũng không có, khiến người ta rất yên tâm.”

Lời này nàng cũng nói ra được nữa, Từ Tiên lắc đầu lia lịa: “Ta phải ở đây trông chừng, đợi ngài ra ngoài rồi, ta mới ra ngoài.”

“Xì.” Hoài Ngọc không vui: “Lời trước đó nói với tướng quân đã quên rồi sao?”

................

“Từ tướng quân, nếu sau này có cơ hội chạy thoát thân, xin các người nhất định phải rời khỏi Kinh Thành không được quay đầu lại, ngàn vạn lần chớ làm thêm chuyện điên rồ.”

Nghĩ tới câu này, sắc mặt Từ Tiên càng thêm khó coi: “Điện hạ sớm đã nghĩ xong rồi sao?”

Lí Hoài Ngọc cười vô lại: “Điện hạ của các ngươi là người lợi hại nhất thiên hạ, sao nào, có phục không?”

Vừa tức vừa cười, Từ Tiên nghiến răng nói: “Đám bọn ta đường đường là nam nhân, từ lúc nào đến lượt một tiểu nha đầu như người bảo vệ chứ!”

“Tiểu nha đầu? Ta chính là Đan Dương Trưởng công chúa đấy!” Nàng hếch cằm lên, vẻ mặt rất kiêu ngạo: “Trưởng công chúa tung hoành ở Kinh Thành bao nhiêu năm, cả cái phố Trường An, từ hàng bánh bao đầu phố đến tiệm tơ lụa cuối phố đều là ta bảo vệ!”

Từ Tiên nghe đến đỏ mắt.

Hoài Ngọc cười một hồi, lại cảm thấy lồng ngực bí hơi đến khó chịu, nằm nhoài ở một chỗ khác trong phòng giam, che miệng nôn khan.

“Ngài... Có cần nói với Tử Dương Quân một tiếng không?” Từ Tiên thấp giọng nói: “Có lẽ ngài ấy biết được, sự tình còn có thể xoay chuyển.”

“Tử Dương Quân?” Lí Hoài Ngọc nghẹn xuống một hơi, cười hì hì quay đầu lại: “Đó là thứ gì vậy? Có thể ăn không? Ăn ngon không?”

Từ Tiên nghẹn họng, biết lần này nàng thật sự thương tâm rồi, không muốn dây dưa thêm cùng Giang Huyền Cẩn nữa, ông liền buông mắt xuống, không nhắc đến người này nữa.

Vào thu rồi, ban đêm trong phòng giam rất lạnh, Hoài Ngọc ôm bụng co lại vào một góc phát run. Từ Tiên muốn hỏi ngục tốt muốn cái chăn, ngục tốt kia lại lạnh giọng mà nói: “Quân Thượng có lệnh, không được cho người trong lao bất cứ thứ gì.”

Hoài Ngọc nghe thấy, cũng không nói thêm cái gì, chỉ xoa xoa cánh tay, mơ mơ màng màng mà ngủ gà ngủ gật.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cửa phòng giam giống như bị người ta mở ra, có người vào trong ôm nàng lên, để xuống một chỗ vừa mềm mại vừa ấm áp.

Giống như ổ chăn của nàng vậy, Hoài Ngọc nỉ non ở trong mộng, đưa tay nắm lấy chiếc chăn bông xốp mềm đó, bọc mình chặt chẽ.

Cuối cùng cũng không lạnh nữa rồi.

Giang Huyền Cẩn xin nghỉ ốm ba ngày, tạm hoãn thẩm tra vụ án mưu nghịch. Người biết rõ tình hình đều nói, lần này Quân Thượng bị người ta tổn thương đến xuyên tim, mặc cho ai tới cửa cầu kiến, hắn cũng đóng cửa không ra.

“Sao có thể không thương tâm chứ?” Lí Hoài Lân ngồi bên hồ nước ở ngự hoa viên, ném vào trong hồ từng viên từng viên thức ăn cho cá: “Một người luôn luôn không dự định cưới vợ, đều vì tỷ ấy mà phá lệ, ai từng nghĩ lại là một trò lừa bịp chứ.”

“Hoàng tỷ của Trẫm lợi hại lắm, ngay cả Tử Dương Quân cũng có thể lừa gạt, chẳng trách năm đó có thể đem Bình Lăng Quân từng bước từng bước một từ đại thần phụ chính tước thành một phế nhân không có lực đánh trả.”

Liễu Vân Liệt trọng thương chưa lành, ngồi ở trên chiếc ghế không xa đằng sau hắn, khuôn mặt trắng bệch nói: “Bệ hạ còn nhớ Bình Lăng Quân?”

“Sao có thể không nhớ chứ? Ngươi nói, sao Trẫm có thể không nhớ chứ?” Lí Hoài Lân khép nửa mắt lại, hung hăng ném thức ăn cho cá vào trong hồ, làm cá gấm(*) hoảng sợ đến bơi tán loạn trong hồ.

(*) Ngắm nhan sắc của cá gấm để hình dung thú zdui của Lân Lân nhé!

Từ ngày đầu tiên Lí Thiện vào cung đã nói cho hắn biết bí mật Hiếu Đế vẫn luôn che giấu. Hắn vẫn luôn không tin, đối với người này cũng có nhiều đề phòng.

Nhưng Lí Thiện đối xử với hắn thật sự rất tốt, có người có dị nghị đối với hắn nhỏ tuổi kế vị, ông ấy liền đứng ra đằng trước bảo vệ hắn, hắn nhớ Phụ Hoàng, nửa đêm ông ấy liền tới Long Diên Cung, ôm hắn dỗ dành. Cho dù hắn giận dữ cắn ông ấy, đá ông ấy, mắng ông ấy, Lí Thiện cũng sẽ không tức giận với hắn.

Đại Hưng năm thứ hai, hắn ngã từ trên cây xuống dưới, cắn môi không dám khóc, sợ Hoàng tỷ lo lắng, Bình Lăng Quân đến, một tay ôm hắn lên, đau lòng hỏi hắn: “Người có đau không?”

Đương nhiên hắn đau chứ, nhưng Phụ Hoàng từng nói, nam nhân không thể tùy tiện rơi lệ.

“Ta ở đây, người đau có thể khóc.” Ông ấy dịu dàng vỗ vỗ lưng hắn.

Lí Hoài Lân “Oa” lên một tiếng liền khóc lên, nắm lấy ống tay áo của Bình Lăng Quân, đột nhiên hiểu ra ông ấy không giống với Phụ Hoàng.

Phụ Hoàng thích Hoàng tỷ hơn, Hoàng tỷ ốm, ông ấy sẽ trông chừng trong Phi Vân Cung. Nhưng hắn có chỗ nào không thoải mái, trông chừng bên cạnh chỉ có Hoàng tỷ, không có Phụ Hoàng.

Phụ Hoàng đối xử với hắn rất tốt, nhưng ánh mắt nhìn hắn, chung quy vẫn ít đi thứ gì đó so với ánh mắt nhìn Hoàng tỷ.

Thứ đó, đều ở trong ánh mắt của Bình Lăng Quân.

Hắn bắt đầu thử tin tưởng ông ấy, tiếp nhận ông ấy, giống như những đứa trẻ bình thường làm nũng với ông ấy. Những ngày Hoàng tỷ bận rộn đến không thấy bóng người, đều là Bình Lăng Quân ở bên cạnh hắn.

Lí Hoài Lân nhớ lời trước khi Phụ Hoàng lâm chung nói, hắn đến mật thất, lật xem “Chiếu nhường ngôi”.

Lúc đó, lòng của hắn cũng nguội lạnh, nhưng vừa nghĩ tới Hoàng tỷ đối với hắn tốt như thế, hắn cảm thấy nhường ngôi cũng không sao, dù sao đợi con của Hàng tỷ lớn đến mười lăm tuổi, hắn cũng đã ngồi trên hoàng vị hơn hai mươi năm, vậy là đủ rồi.

Nhưng, Hoàng tỷ lại giết Bình Lăng Quân.

Ngày đó biết được tin tức, Lí Hoài Lân ngây ngốc đứng dưới tàng cây ở Long Diên Cung, nhìn cành cây cao cao kia, rất lâu sau cũng không thể hồi phục lại tinh thần.

Hoàng tỷ nói: “Bình Lăng Quân đáng chết.”

Nhưng vì sao ông ấy đáng chết chứ? Lí Hoài Lân đã nghĩ rất lâu cũng không hiểu được, bên tai nghe thấy lại là những lời kính sợ của người ngoài đối với Hoàng tỷ.

“Náu mình chờ thời bốn năm, chính là vì hôm nay, Trưởng công chúa thật khó lường.”

“Quá đáng sợ rồi, Bình Lăng Quân của ngày xưa nở mày nở mặt biết bao, bốn năm mà chết, cuối cùng lại rơi vào kết cục chết bất đắc kì tử.”

Bốn năm sao...

Lí Hoài Lân chầm chậm trèo lên cái cây kia, nhìn chỗ bên dưới hắn đã từng ngã xuống, mắt đỏ lên.

Phụ thân thân sinh của hắn, lại chỉ có thể ở cùng hắn có bốn năm thôi.

“Bây giờ là Đại Hưng năm thứ mấy rồi?” Lần nữa cầm thức ăn chăn cá lên, Lí Hoài Lân hỏi Liễu Vân Liệt ở đằng sau.

Liễu Vân Liệt khẽ ho trả lời: “Đại Hưng năm thứ tám.”

“Thật tốt.” Lí Hoài Lân cong môi: “Cũng là bốn năm.”

Hoàng tỷ của hắn dùng bốn năm để giết phụ thân thân sinh của hắn, hắn cũng dùng bốn năm để báo mối thù giết phụ thân.

Nhân quả tuần hoàn, ai nói thiên hạ này không có báo ứng chứ?

“Bệ hạ, về ngọc bội kia.” Liễu Vân Liệt nói: “Thần cảm thấy với tâm cơ của Trưởng công chúa, đưa cho rồi cũng không nhất định là thật, cho dù đập nát đi, để nàng ta tự sát, cũng khó có thể đảm bảo nàng ta sẽ không mượn cách khác để sống lại. Cho nên thần đã mời mười vị cao tăng, đợi đến ngày Trùng Cửu chín tháng chín, sẽ làm cho nàng ta hồn phi phách tán.”

Lí Hoài Lân hỏi hắn: “Bên Bạch Đức Trọng kia thế nào?”

Liễu Vân Liệt nói: “Tề thừa tướng đã thu xếp xong rồi, Bạch đại nhân không có dị nghị.”

“Vậy... Quân Thượng thì sao?”

“Quân Thượng giống như là hận thấu Trưởng công chúa, hẳn là cũng không có dị nghị.”

Bị người mình yêu thương căm hận là cảm giác gì? Lí Hoài Lân thử qua, hắn cúi đầu nhìn đàn cá một lần nữa chen chúc tranh giành thức ăn, khẽ cười, bàn tay nắm lấy thức ăn cho cá, lại có hơi phát run.

Lúc Lí Hoài Ngọc tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng lắm rồi, nàng nắm lấy cái chăn phát ngốc một hồi lâu, mới phát hiện trong phòng giam của mình thay đổi dáng vẻ rồi.

Một chiếc giường trúc thay thế cho đống rơm rạ ban đầu, trên giường rải một cái chăn rất dày, chẳng trách ngủ lại dễ chịu như thế.

Kinh ngạc nhìn sang Từ Tiên cách vách, nàng hỏi: “Hôm qua Lục Cảnh Hành tới sao?”

Từ Tiên lắc đầu.

“Vậy những thứ này từ đâu tới vậy?” Nàng khó hiểu.

Từ Tiên do dự nhìn nàng, dường như đang nghĩ có cần nói thật hay không. Nhưng không đợi ông nghĩ xong, ngục tốt bên ngoài lại đến.

“Ăn cơm.”

Hôm qua đưa tới đây vẫn toàn là cơm thừa canh cặn, hôm nay lại tốt thật, trong bát đưa cho Lí Hoài Ngọc có thịt có rau, bên cạnh còn đặt thêm một bát canh.

Hoài Ngọc nhíu mày: “Nhanh như vậy đã đến bữa cuối cùng rồi sao?”



Ngục tốt không lên tiếng, để thức ăn xuống liền đi.

Nhìn chằm chằm hạt cơm trắng bóng kia một hồi lâu, Hoài Ngọc duỗi tay cần lên, nói thầm: “Dù sao cũng phải ăn, no chết chung quy vẫn tốt hơn đói chết.”

Từ lúc vào đây nàng chưa ăn thứ gì cả, bây giờ có rau có canh, Hoài Ngọc rất nhanh nhẹn mà ăn sạch, sau đó ngã xuống giường trúc chờ đợi.

Vốn tưởng rằng lập tức sẽ có người đưa tới các loại thứ như dao găm hay vải trắng, nhưng đợi cả nửa ngày, trong lao vẫn vô cùng yên tĩnh, một chút động tĩnh cũng không có.

Đợi lâu rồi, Hoài Ngọc ngáp một cái, lại thoải mái mà ngủ mất.

Qua ba ngày nghỉ ốm, Giang Huyền Cẩn lại đứng trên triều một lần nữa, một thân tao nhã không giảm, không để lộ ra một chút bệnh tình nào.

Lí Hoài Lân ngồi trên long ỷ cười nói: “Quân Thượng khôi phục nhanh thật đấy.”

“Làm phiền bệ hạ lo lắng.” Giang Huyền Cẩn chắp tay nói: “Hôm nay đúng lúc thần tới bẩm báo vụ án dư đảng của Đan Dương mưu nghịch.”

“Hả?” Lí Hoài Lân ngồi thẳng người, ánh mắt hơi phát sáng.

Hắn đã đợi ba năm rồi, chứng cứ nên cấp đều đã cấp hết cho Giang Huyền Cẩn rồi, nhất định Giang Huyền Cẩn đã biết chuyện tạo phản ở Ngự thư phòng có điểm kì lạ, với tính cách của hắn, cho dù bị Hoàng tỷ lừa gạt, cũng còn có Bạch Châu Cơ, còn công bằng của đám người Từ Tiên.

Chỉ cần Giang Huyền Cẩn dám tiếp tục ngang nhiên kêu oan giúp đám dư đảng của Đan Dương trên triều đình, hắn sẽ có lí do kéo Giang Huyền Cẩn xuống. Đây cũng là suy tính của hắn khi giao vụ án này vào tay Giang Huyền Cẩn.

Bên cạnh Ấu Đế, ngoài Đan Dương Trưởng công chúa, có đủ sự uy hiếp nhất, chính là Tử Dương Quân do Tiên Hoàng ngự phong này.

Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, Lí Hoài Lân có chút không thể chờ đợi được mà nhìn Giang Huyền Cẩn, bàn tay đặt trên đùi hưng phấn nắm chặt lại.

Nhưng mà, người bên dưới kia mở miệng nói ra lại chính là: “Thẩm tra không có hiểu lầm, đám người Từ Tiên Hàn Tiêu đích thật là đã điều động cấm quân, có hành động tạo phản.”

“Còn xin bệ hạ định đoạt.”

Trong nháy mắt, Lí Hoài Lân cho rằng bản thân đã nghe nhầm: “Cái gì?”

Đây chính là kết quả Giang Huyền Cẩn điều tra ra sao? Sao có thể chứ? Không phải Bạch Đức Trọng đã nói với hắn, lúc đó những người kia thật sự chạy tới để cứu hắn sao?

Có phải hắn chưa hiểu rõ? Hoặc cũng là thật sự bị Hoàng tỷ làm tổn thương quá sâu rồi, cho nên nổi lên suy nghĩ báo thù?

Giang Huyền Cẩn bình tĩnh ngẩng đầu lên, lặp lại lần nữa: “Xin bệ hạ định đoạt.”

“Quân Thượng.” Tề Hàn bên cạnh cũng không bình tĩnh được nữa, bước ra khỏi hàng nói: “Vụ án mưu nghịch thật sự chỉ đơn giản như vậy sao? Sao thần lại nghe Liễu Đình Úy nói, người trong lao đều không nhận tội?”

“Mưu nghịch là đại tội, ai lại nhận chứ?” Giang Huyền Cẩn ung dung nói: “Nhưng lúc đó bệ hạ có mặt, biết hành động của bọn họ ra sao, vụ án này không cần phải điều tra nhiều nữa.”

Đào hố xong rồi, đất để lấp bên cạnh cũng chuẩn bị xong rồi, hắn đi đến cạnh hố, vậy mà lại không nhảy xuống sao? Tề Hàn nhíu mày, nhìn về phía Bạch Đức Trọng ở đằng sau: “Lúc đó Bạch Ngự Sử cũng có mặt, không có gì muốn nói sao?”

Bạch Đức Trọng bước ra khỏi hàng, nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, thấp giọng nói: “Theo thần chứng kiến, lúc đó đám người Từ Tiên dẫn binh vây kín Ngự thư phòng, là vì cứu giá, không phải là tạo phản.”

Tề Hàn âm thầm gật đầu, lại chắp tay về phía Giang Huyền Cẩn: “Quân Thượng điều tra vụ án này, có phải quá qua loa rồi không?”

“Với ý kiến của Tề đại nhân, bản quân nên tin lời của Bạch Ngự Sử, phán quyết đám người Từ Tiên là vô tội sao?” Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu: “Vậy vụ án này, không bằng Tề đại nhân quyết định đi?”

Tề Hàn ngẩn ra, quay đầu liền thoáng nghênh đón ánh mắt trách cứ của Đế Vương, lập tức ngậm miệng lui sang một bên.

“Vụ án này...” Lí Hoài Lân thở dài: “Về Ngự thư phòng thảo luận sau đi.”

Giang Huyền Cẩn khó hiểu: “Đã có thể định án rồi, bệ hạ còn phải thảo luận thêm sao?”

Thoạt nhìn tình cảnh này, sao ngược lại giống như hắn và Tề Hàn muốn cứu dư đảng của Đan Dương vậy? Lí Hoài Lân hơi tức tối, thầm mắng cái đầu óc này của Tử Dương Quân không xoay chuyển nổi, đã đưa cho hắn nhiều chứng cứ như vậy, hắn vẫn còn muốn công chính liêm minh mà định tội.

“Thảo luận sau.” Hắn nói.

Bách quan ồ lên, có người nhìn không vừa mắt dư đảng của Đan Dương, lúc này nhao nhao nhảy ra: “Bệ hạ, người nhất thiết chớ mềm lòng với đám dư nghiệt, sự thật đã bày ra trước mắt rồi, nên sớm định tội mới được.”

“Đúng vậy, Quân Thượng đã thẩm tra không có hiểu lầm rồi, bệ hạ còn do dự gì chứ?”

Tự mình chấp chính cũng đã non nửa năm, vẫn còn do dự thiếu quyết đoán như vậy, bảo quần thần tin phục thế nào?

Lí Hoài Lân kiên trì nghe lời bọn họ nói, cảm thấy có chút không chống nổi nữa, liền đứng dậy nói: “Còn chuyện thì sớm tấu, không chuyện thì nên bãi triều thôi.”

Trong tay áo của Bạch Đức Trọng còn cầm một sổ con cầu tình, nhưng trước mắt vẫn còn chưa định tội, ông cũng không đưa ra, chỉ có thể trầm mặc lui về hàng ngũ.

Trên triều yên tĩnh một mảng, Lí Hoài Lân phất tay áo nói: “Vậy thì bãi triều đi.”

“Cung tiễn bệ hạ.” Giang Huyền Cẩn đứng trước nhất, hành lễ giống như mọi ngày.

“Quân Thượng mời qua bên này.” Vừa bước ra khỏi triều, bên cạnh đã có nội thị đến mời. Giang Huyền Cẩn gật đầu, chắp tay theo hắn đến Ngự thư phòng.

Đám người Tề Hàn không đi theo, trong thư phòng chỉ có một mình Đế Vương, ngồi ở trước bàn cờ trên sạp mềm, giống như trước kia, đặt quân cờ đen chờ hắn tới.

Giang Huyền Cẩn đi vào, trước tiên quy củ mà hành lễ, lại ngồi xuống đối diện với hắn, cầm quân trắng đặt xuống.

“Quân Thượng thật sự không định để lại cho Hoàng tỷ một đường sống sao?” Lí Hoài Lân thấp giọng hỏi.

Quân trắng dừng ở trên giao điểm của bàn cờ, chặt đứt đường của quân đen, Giang Huyền Cẩn đầu cũng không ngẩng lên, nhạt giọng nói: “Nếu bệ hạ muốn để lại, thần không ngăn cản.”

Nhưng hắn không để.

“Thật đúng là nhẫn tâm mà.” Lí Hoài Lân lắc đầu, hạ quân đen xuống nói: “Ngài đối với Hoàng tỷ, không có một chút áy náy nào sao?”

Hắn tưởng rằng biết Tư Mã thừa tướng không phải chết trong tay của Hoàng tỷ, người trước mặt này ít nhiều sẽ mềm lòng.

Nhưng mà, trên mặt Giang Huyền Cẩn không có chút biểu cảm nào: “Nợ nàng ta, thần đã trả hết rồi.”

Lí Hoài Lân ngẩn người, cẩn thận nghĩ lại. Đúng thật, có điều thà nói là hắn trả, không bằng nói là tự mình Hoàng tỷ đi đòi lại còn hơn.

Cầm lấy quân cờ đen vân vê một hồi, Lí Hoài Lân nói: “Không biết Quân Thượng có để ý đến trai lơ của Phi Vân Cung không?”

“Để ý đến bọn họ làm gì?” Giang Huyền Cẩn rũ mắt đặt xuống.

Lí Hoài Lân nhìn theo cách đặt, ý vị thâm trường nói: “Có bốn tên trai lơ vào Phi Vân Cung sớm nhất, quan hệ với Hoàng tỷ cũng tốt nhất. Tên của bọn họ rất thú vị, nếu Quân Thượng suy nghĩ cẩn thận lại, chắc hẳn có thể phát hiện ra một bí mật.”

Giang Huyền Cẩn hờ hững: “Thần không có hứng thú với bí mật của Phi Vân Cung.”

“Biết cũng không phải chuyện xấu.” Lí Hoài Lân nói: “Nếu sau khi biết rồi, Quân Thượng vẫn muốn giết Hoàng tỷ như trước, Trẫm sẽ không ngăn cản.”

Bốn tên trai lơ vào Phi Vân Cung sớm nhất?

Lúc Giang Huyền Cẩn rời khỏi hoàng cung, âm thầm suy nghĩ những lời này, hắn ngồi xe đến thiên lao, lúc xuống xe, do dự nhiều lần cũng vẫn hỏi Thừa Hư.

“Tên sao?” Thừa Hư nói với hắn: “Tựu Ngô, Bạch Ngai, Thanh Huyền, Xích Kim, bốn người này hẳn là vào Phi Vân Cung sớm nhất, lúc đó ngài bảo thuộc hạ tra xét tỉ mỉ từng người một.”

“...” Bàn tay nắm chuỗi Phật Châu hơi cứng đờ, trong mắt Giang Huyền Cẩn xẹt qua một tia sáng, lại có chút bối rối mà che giấu đi.

Hắn đi nhanh về phía thiên lao, dọc đường bỏ qua những ngục tốt muốn hành lễ thỉnh an, bước chân vừa vội vừa nhanh, bước thẳng về phía nơi sâu nhất trong tử lao.

“Phải đợi thêm hai ngày nữa.”

Lục Cảnh Hành đứng bên ngoài hàng rào chắn, đưa tay lau vết bẩn trên mặt giúp nàng: “Có cơ hội một cái, ta sẽ mang ngươi đi.”

Lí Hoài Ngọc ngoan ngoãn để hắn tùy ý lau mặt, cười hì hì nói: “Ngươi có thể mang bọn họ ra ngoài, ta đã cảm ơn trời đất rồi.”

Ngón tay sạch sẽ không sợ dơ bẩn chút nào, lau bụi đất lại lau bùn, cuối cùng dịu dàng dừng lại trên gò má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Nói lời ngốc nghếch gì đó.”

“Không phải lời ngốc nghếch.” Hoài Ngọc nói: “Lục Cảnh Hành, ngươi có thể mang bọn họ ra khỏi Kinh Thành, kiếp sau ta sẽ bái Quan Nhị Gia(*) với ngươi.”

(*) Bái Quan Nhị Gia = Kết nghĩa huynh đệ.

Mắt phượng hơi híp lại, Lục Cảnh Hành hơi buồn bực: “Vậy càng không mang.”

“Hả?” Hoài Ngọc nhíu mày: “Vì sao?”

“Kiếp sau gặp được ngươi, ta nhất định sẽ kéo thẳng ngươi đi bái đường.” Hắn cà lơ phớt phơ mà nói.

Trợn mắt xem thường một cái, Hoài Ngọc nói: “Lần trước ngươi còn nói có ý nghĩ với ta là mắt mù.”

“Đúng rồi.” Lục Cảnh Hành rất nghiêm túc gật đầu: “Kiếp sau nói không chừng ta đầu thai thành một người mù.”

Đá một cước vào hàng rào chắn, Hoài Ngọc mắng hắn: “Lão tử phải chết rồi, ngươi có thể nói tốt đẹp một chút được không?”

“Ta nói tốt rồi, ngươi nghe sao?”

“Nghe, ai không thích nghe lời hay chứ?”

“Được.” Lục Cảnh Hành gật đầu, giương mắt nhìn nàng thật sâu, ngữ khí đột nhiên rất đứng đắn: “Ta muốn cưới nàng.”

Thanh âm trong trẻo như ngọc truyền đi rất xa, câu chữ thâm tình, không có một chút ý tứ trêu đùa nào.

Giày đế gấm dừng lại chỗ góc ngoặt của nhà lao, Giang Huyền Cẩn nâng mắt lên, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng.

Nơi ánh mắt dừng lại, Lục Cảnh Hành dựa vào bên hàng rào chắn, bàn tay vẫn để trên mặt của Lí Hoài Ngọc. Nếu không phải có hàng rào ngăn lại, có lẽ hắn muốn ôm chặt người vào trong ngực.

Lí Hoài Ngọc ngây ngốc nói: “Ngươi nói thật sao?”

“Ừ, ngươi suy xét đi chứ?” Lục Cảnh Hành cong môi: “Nhìn ta thành tâm thành ý như này mà.”

Hoài Ngọc ngạc nhiên, lờ mờ cảm thấy hình như hắn không phải đang nói đùa, tim theo đó mà kéo căng, theo bản năng rời ánh mắt đi.

Bộ dạng này trong mắt người ngoài, chính là có ý thẹn thùng muốn cự tuyệt nhưng còn nghênh đón.

Lí Hoài Ngọc và Lục Cảnh Hành là quan hệ gì, người trong toàn thiên hạ đều biết, hắn cũng biết. Nhưng đây vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy trực tiếp, thân mật mờ ám như vậy, thật không hổ là “Lang sài nữ báo” nhập sách nhập truyện.

Con ngươi sâu thẳm, Giang Huyền Cẩn quay đầu, nhìn tên ngục tốt đằng sau một cái.

Ngục tốt nọ sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, vội cuống quýt chạy ra nói với Lục Cảnh Hành: “Lục chưởng quầy, đã tới giờ rồi, mời ngài đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play