Lí Hoài Ngọc dựa vào trí nhớ lách qua đường nhỏ đến Minh Sơn Cung.
Ánh trăng vắng vẻ, chỗ vốn đã quạnh quẽ lại càng ập xuống một tầng u ám, nàng giẫm lên cỏ khô nằm tứ tung trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy cửa bên sườn điện ra.
Các đời Hoàng đế đều sẽ có một mật thất, dùng để giấu đồ quan trọng và văn thư, Minh Sơn Cung chính là mật thất của Hiếu Đế.
Lúc phụ hoàng lâm chung đã nói với nàng, đợi Hoài Lân đầy mười lăm tuổi, lúc có thể một mình đảm đương mọi việc, nàng có thể đến chỗ này tìm đồ ông để lại.
Đại Hưng năm thứ tám, hai mươi tháng hai, Lí Hoài Lân đầy mười lăm tuổi, nàng cũng đúng hẹn đến chỗ này, tràn đầy chờ mong mà mở cơ quan ra, tưởng rằng phụ hoàng nhất định là để lại cho bọn họ bảo bối gì đó.
Nhưng rất bất hạnh, Minh Sơn Cung không có bảo bối, thứ có chỉ là một bí mật nàng không thể chấp nhận nổi.
Lúc đó Lí Hoài Ngọc không thể chấp nhận được, xem xong thì hoảng hốt quay lại Phi Vân Cung, đã quên mất phải mang thứ kia đi hoặc tiêu hủy. Sau đó vụ Tư Mã Húc ngày đó, nàng bị giam cầm, rốt cuộc cũng không có cơ hội đến chỗ này nữa.
Hiện giờ đã thay đổi diện mạo một lần nữa đứng trước giá sách của sườn điện này, Hoài Ngọc nghĩ, đợi làm xong chuyện này, nàng sẽ có thể hoàn toàn yên tâm mà làm Bạch Châu Cơ rồi.
"Két!" Cơ quan trên giá sách bị xoay chuyển, vang nhỏ một tiếng, tiếp đó cả mặt tường đều tách ra từ chính giữa, lui sang hai bên.
Nhớ tới Giang Huyền Cẩn còn đang đợi ở giả sơn bên kia, Hoài Ngọc cong môi, vừa đi vào trong vừa cười, trong lòng đã nghĩ xong lát nữa phải trêu đùa người say rượu kia thế nào rồi.
Nhưng mà, vừa ngẩng đầu nhìn vào trong mật thất một cái, nụ cười của Hoài Ngọc hoàn toàn bị đình trệ ở trên mặt.
Trong mật thất có đốt lên ánh nến, Liễu Vân Liệt một thân trường bào cẩm tú đằng thanh đứng trước thư án cách nàng xa mười bước, trong tay cầm một cuốn văn thư màu vàng sáng, đôi mắt hết sức kinh hãi nhìn nàng, giống như chịu sự khiếp sợ cực lớn.
Trong lòng trầm xuống, một cỗ cảm giác lạnh lẽo từ bàn chân dâng lên, làm toàn thân Lí Hoài Ngọc đông cứng trên mặt đất, suýt chút nữa đứng không vững.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Theo bản năng rít lên câu này, Hoài Ngọc cảm thấy không đúng, cuống quýt xoay người muốn chạy.
"Đứng lại!" Liễu Vân Liệt tiến đến bắt lấy cổ tay nàng, phản ứng cực nhanh mà ấn vào cơ quan bên cạnh, làm cánh cửa mật thất đóng lại một lần nữa.
Một cỗ gió cuối cùng lưu lại thổi ngọn nến trên bàn đến lung lay lúc tỏ lúc mờ.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Hắn quát lớn một tiếng, lực đạo trên tay rất lớn, thanh âm đều hơi run rẩy, rõ ràng cũng bị khiếp sợ không nhẹ.
Toàn thân Hoài Ngọc cứng đờ, mắt cũng không nháy lấy một cái nhìn người trước mặt, sau một lúc lâu mới nói: "Liễu đại nhân ngay cả ta cũng không nhận ra sao?"
Sao có thể không nhận ra, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đều cảm thấy cả người không thoải mái, vốn tưởng rằng là lần trước đánh nhau để lại di chứng, hôm nay vừa nhìn lại không hoàn toàn là như vậy.
"Bạch Châu Cơ..." Liễu Vân Liệt lẩm bẩm lặp lại tên nàng, cật lực ép lại sự giãy dụa của nàng.
Hắn từng điều tra Bạch Châu Cơ, người này trước khi khôi phục thần trí, một chút giao tình với người bên ngoài phủ cũng không có, đột nhiên quen biết Lục Cảnh Hành đã là rất kỳ quặc rồi, bây giờ lại còn xuất hiện ở chỗ này.
Chỗ này ngoài hắn và bệ hạ, chỉ có Trưởng công chúa biết được.
Lí Hoài Ngọc cảm thấy tim của mình phải nhảy đến thủng cuống họng rồi, xoay xoay cổ tay muốn tránh khỏi hắn, sức lực lại không lớn bằng hắn, chỉ có thể dựa vào tường đợi thời cơ.
Nàng giao thủ cùng hắn, trong lòng đã rất rõ ràng, nếu thật sự để hắn buông tay chân ra đánh, thân thể này của Bạch Châu Cơ tuyệt đối không phải đối thủ.
Xua tan sát ý trong lòng, tròng mắt Lí Hoài Ngọc xoay chuyển, không giãy dụa nữa: "Liễu đại nhân, đây là ngươi làm gì đó?"
"Còn muốn giả vờ?" Liễu Vân Liệt hồi phục tinh thần, khuỷu tay vung lên chống vào họng nàng giữ nàng trên tường, ánh mắt hung ác tàn bạo nói: "Bạch tứ tiểu thư, ngu dại suốt ba năm đột nhiên hết bệnh, không chỉ biết cách nói chuyện, còn đột nhiên biết võ công. Lục Cảnh Hành cho ngươi thêm của hồi môn, Từ Tiên, Hàn Tiêu, Vân Lam Thanh ngồi vào bàn mẹ đẻ giúp ngươi, bây giờ ngươi lại xuất hiện ở chỗ này."
"Điện hạ, vi thần không tiếp đón từ xa."
Lí Hoài Ngọc chấn động, dời mắt đi, nói: "Đại nhân đang nói cái gì đó? Ta nghe không hiểu."
Lực đạo trên tay dần dần gia tăng, Liễu Vân Liệt cười lạnh: "Nghe không hiểu cũng bỏ đi, hôm nay là tự ngươi tìm đến cửa, nếu ngươi đã thích Minh Sơn Cung như thế, vậy không bằng cứ an nghỉ tại đây đi."
Cổ bị xiết đến thở không nổi, Hoài Ngọc đau đớn nhíu mày: "Đợi... Đợi đã! Ngươi muốn ta chết, tốt xấu gì cũng phải để ta chết rõ ràng!"
Động tác ngừng lại, Liễu Vân Liệt nhìn nàng vài cái, hơi nới lỏng tay ra chút.
"Ta thật sự không biết điện hạ gì đó." Bắt được cơ hội, Hoài Ngọc vội vàng nói: "Ta chỉ là tùy ý đi tới đây..."
"Sau đó mở được cơ quan ở đây sao?" Thô bạo cắt đứt lời nói dối của nàng, bàn tay Liễu Vân Liệt một lần nữa xiết chặt: "Nếu như người chỉ muốn nói cái này, vậy vi thần phải cung tiễn điện hạ rồi."
Lời này không thể thực hiện được.
Liễu Vân Liệt thật sự định giết nàng, xuống tay nửa điểm cũng không lưu tình.
Lí Hoài Ngọc hoảng sợ, nhân lúc cổ họng còn có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh, gian nan mà hô lên: "Liễu... Liễu Chiếu!"
Nghe thấy tên của mình, Liễu Vân Liệt giễu cợt: "Cuối cùng điện hạ cũng chịu thừa nhận rồi?"
Chết đến nơi rồi còn không thừa nhận được hả? Nàng không ngốc! Hoài Ngọc liên tục gật đầu, ý bảo hắn buông nàng ra trước.
Bàn tay nới lỏng nửa tấc, ánh mắt Liễu Vân Liệt ác liệt nói: "Cho nên hành vi quái dị của Tử Dương Quân từ rất lâu đến nay, chính là ngươi âm thầm mê hoặc!"
Vội vàng hít thở vài ngụm khí, Lí Hoài Ngọc nâng mắt nhìn hắn: "Tử Dương Quân là người như thế nào, ta cũng có thể mê hoặc hắn sao? Hắn chỉ là đang cho rằng việc đó đúng mà thôi."
"A." Liễu Vân Liệt lắc đầu: "Điện hạ khiêm tốn, không có người hao phí tâm tư giật dây bắc cầu, sao hắn có thể điều tra ra Tề Hàn nhanh như vậy được."
Trước mắt Giang Huyền Cẩn lật án đúng lúc kẹt ở chỗ nào đó của Tề Hàn, Lí Hoài Ngọc suýt chút nữa cho rằng Tề Hàn chính là hung thủ phía sau. Nhưng bây giờ vừa nghe lời này của Liễu Vân Liệt, nàng đã hiểu rồi.
Hắn mới là người ẩn núp sâu nhất.
Toàn thân căng lên, Hoài Ngọc buông mắt xuống, tỏ ra yếu thế mà thấp giọng nói: "Dù sao ta đã rơi vào tay ngươi rồi, không bằng ngồi xuống nói chuyện đi?"
"Không dám." Bàn tay vẫn đặt ở giữa họng nàng như cũ, ánh mắt Liễu Vân Liệt thâm trầm: "Thủ đoạn của công chúa vi thần lĩnh giáo qua không ít rồi, nếu có thể nói chuyện, vậy thì cứ nói chuyện thế này đi."
Một chút cơ hội cũng không cho? Trong lòng Hoài Ngọc trầm sâu xuống.
Dường như Liễu Vân Liệt sớm đã hoài nghi nàng rồi, cho nên bây giờ biết được chân tướng, so với khiếp sợ, càng giống như đang nhớ lại kiểm tra thứ hắn biết. Từng việc một từng văn kiện một mang thân phận của nàng ra xác nhận.
Sau một lát, trong ánh mắt của hắn đã không còn lo sợ nữa, người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thấy hắn giống như không còn lời nào muốn hỏi nữa, Lí Hoài Ngọc liền hỏi hắn: "Vì sao ngươi lại biết được chỗ này?"
Lúc phụ hoàng lâm chung, chỉ có nàng và Hoài Lân ở bên, ngay cả Giang Huyền Cẩn cũng đứng ở bên ngoài điện, theo lí thuyết sẽ không có người ngoài biết được nơi này, càng huống hồ Liễu Vân Liệt còn là một ngoại thần.
Người trước mặt tự tiếu phi tiếu(*): "Trong lòng điện hạ đã có đáp án, hà tất lại hỏi vi thần?"
(*) Tự tiếu phi tiếu: Cười như không cười.
Ngoài nàng ra, người biết nơi này chỉ có...
Hoài Lân.
Nhíu chặt mày, Lí Hoài Ngọc lắc đầu: "Không thể nào là nó nói cho ngươi biết."
Trước tiên không nói đến năm đó phụ hoàng băng hà Hoài Lân chỉ có bảy tuổi, căn bản cũng không chắc nhớ được chuyện này. Cho dù nó nhớ, cũng không có lí do gì nói cho Liễu Vân Liệt.
Người này đang gạt nàng.
"Nếu điện hạ đã không tin, vậy vi thần cũng không có cách nào." Liễu Vân Liệt khép nửa mắt: "Thần cũng có câu hỏi muốn hỏi điện hạ."
"Ngươi hỏi đi." Có thể tranh thủ thời gian sống nhiều hon một chút, thái độ của Lí Hoài Ngọc rất thành khẩn: "Hỏi cái gì ra đáp cái đó!"
"Sao ngươi sống lại được?" Đây là chuyện Liễu Vân Liệt muốn biết nhất.
Người chết không thể sống lại, đây là lời của tổ tông truyền dạy, nhưng vì sao người trước mắt này rõ ràng đã chết rồi, lại có thể mượn thân thể của người khác, lần nữa đứng ở đây nói chuyện cùng hắn?
Mí mắt rũ xuống, Hoài Ngọc nói: "Loại chuyện này, ta nói ngươi cũng sẽ không tin."
"Cứ nói."
Lời nói dối bình thường đã không gạt được lỗ tai của Liễu Vân Liệt nữa, Hoài Ngọc nghiêm túc nghĩ một lúc, đột nhiên có một chủ ý.
"Khi còn sống ta có được một bảo vật, có thể lưu lại hồn phách của người, làm người chết sống lại." Hạ thấp thanh âm, nàng nói: "Hoàn toàn dựa vào bảo vật đó, ta mới có cơ hội trở lại."
"Không phải không phải!" Lí Hoài Ngọc giậm chân: "Ta thật sự không lừa ngươi đâu! Ngươi nhớ Đại Hưng năm thứ tư Đông Tấn đến thăm hỏi Bắc Ngụy không? Trong số bảo vật Bách Hoa Quân đó dâng vào, có một ngọc bội hình dáng kì lạ! Lúc đó ta không biết công dụng, nhưng đợi đến sau khi ta chết, hồn phách liền bị nó hút vào, sau đó Bạch tứ tiểu thư chìm xuống nước mà chết, ta liền vào thân thể của nàng."
Dù sao người khác cũng chưa từng chết, ai có thể phân biệt được lời nàng nói thật hay giả?
Sự thật rành rành xảy ra trước mắt, Liễu Vân Liệt không tin cũng phải tin, trong mắt lúc này xẹt qua một tia sáng kì dị.
"Ngọc bội đó bây giờ ở đâu?"
Con người đều sợ chết, người trong lòng càng ham muốn quyền lực càng sợ, đối với thượng vị giả(*) mà nói, sống lâu trăm tuổi và cải tử hoàn sinh đều là bảo bối ngàn vàng khó cầu.
(*) Thượng vị giả 上位者: Chỉ theo sự phát triển của thời đại, ở nơi khác nhau trong hoàn cảnh khác nhau lại có định nghĩa khác nhau. Ở trong mắt ăn mày thì người bình thường chính là thượng vị giả. Trong mắt người bình thường thì người có tiền chính là thượng vị giả. Ở trong mắt người có tiền thì quan viên nắm quyền lực chính là thượng vị giả.
Hoài Ngọc nhìn thấy đường sống, cuối cùng mỉm cười: "Đại nhân, mạng của ta bây giờ đang ở trong tay ngươi, ngươi giết ta thật, ta vẫn phải dựa vào bảo bối đó mới sống lại được, sao có thể nói cho ngươi biết tung tích chứ?"
Sống lại một lần, còn có thể sống lại lần nữa? Vậy có được thứ đó, chẳng phải là vĩnh viễn sẽ không chết sao?
Liễu Vân Liệt nhíu mày, nheo nửa mắt, giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Thật ra ta sống lần này, chẳng qua cũng là muốn rửa sạch oan khuất cho bản thân mà thôi." Hoài Ngọc thở dài một hơi: "Ngươi thấy ta hại ai không? Những người vào ngục bắt tội, người nào không phải là gặp báo ứng? Ngươi không cần phải giết ta, đợi vụ án này lật xong, ta sẽ thành thành thật thật mà ở bên cạnh Giang Huyền Cẩn, sẽ không gây trở ngại các ngươi một phân một hào nào cả."
"Ngươi còn muốn quay về bên cạnh hắn?" Liễu Vân Liệt cười lạnh: "Bảo hắn biết được thân phận của ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống sao?"
Ngày trước là kẻ thù lớn nhất của bản thân, mượn xác hoàn hồn trở thành thê tử của hắn, tính kế, lợi dụng, ân ái cùng hắn, đều vì muốn thay bản thân lật án.
Nếu Giang Huyền Cẩn biết chuyện này...
Ánh mắt khẽ động, đột nhiên hắn buông nàng ra.
"Khụ khụ khụ!" Lực nén trên cổ không còn nữa, Hoài Ngọc khom lưng xuống ho khan một trận.
"Làm một giao dịch." Liễu Vân Liệt nói: "Ta thả ngươi đi, ngươi mang bảo vật cho ta."
"Cơ quan ở bên cạnh ngươi, bây giờ ngươi có thể mở cửa ra ngoài." Liễu Vân Liệt nói: "Nhưng, nếu ta không tìm ra ngọc bội đó, nhất định sẽ vạch trần thân phận của ngươi, để ngươi bị ban rượu độc một lần nữa."
Sao có thể chứ? Một khi nàng ra ngoài, lật án lại, tội danh sẽ biến mất. Hoài Lân biết thân phận của nàng, vui mừng còn không kịp, sao còn có thể ban rượu độc?
Âm thầm cong môi, Lí Hoài Ngọc đứng thẳng người nói: "Ta rời khỏi đây trước, đợi an toàn rồi, sẽ sai người đem ngọc bội đó đưa tới tay đại nhân."
Liễu Vân Liệt đứng khoanh tay, nhìn nàng chạm vào cơ quan trên tường, ý vị thâm trường mà nói: "Có mạng sống không dễ dàng, điện hạ nên cẩn thận quý trọng, chớ giở trò tự thiêu thân lần nữa."
"Đại nhân yên tâm." Bức tưởng mở ra, gió từ bên ngoài thổi đến mát lạnh, Hoài Ngọc hít sâu một hơi, nâng váy bình tĩnh đi ra ngoài.
Minh Sơn Cung vẫn yên tĩnh như cũ, yến hội ở Hỉ Nhạc Cung phía xa xa giống như tan rồi, đã không còn âm thanh náo nhiệt như trước nữa.
Bàn tay hơi phát run, bước chân cũng hơi hẫng, Lí Hoài Ngọc căn bản không dám quay đầu nhìn lại, càng đi càng nhanh, vừa ra khỏi Minh Sơn Cung giống như không cần mạng mà chạy như điên.
Quả thực giống như đã qua một trận ác mộng. Không, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến ở trong mật thất sẽ gặp phải Liễu Vân Liệt! Bây giờ phải làm thế nào? Liễu Vân Liệt đã biết thân phận của nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho Giang Huyền Cẩn, như vậy tất cả đều kết thúc.
Hôm nay hắn thả nàng một mạng, chỉ vì muốn có bảo vật, vậy sau khi đưa bảo vật cho hắn thì sao? Bí mật của nàng nắm giữ trong tay hắn, hắn lại là người luôn luôn muốn nàng chết, kết cục như thế nào, không nói cũng tự biết.
Không thể để Liễu Vân Liệt sống.
Nhận ra được điểm này, trong đầu nàng nhanh chóng xoay chuyển.
Dọc theo con đường trở lại Minh Sơn Cung, Hoài Ngọc thu lại thần sắc, muốn đi tiếp đón Giang Huyền Cẩn đợi nàng ở hòn giả sơn.
Nhưng mà, hình như nàng chậm trễ quá lâu, cung yến tan hết rồi, trên đá giả sơn cũng không còn người nữa.
Trong lòng hơi hoảng, nàng kéo người qua đường lại hỏi: "Nhìn thấy Tử Dương Quân không?"
Có khéo không chứ, người này vừa xoay người, lại chính là Vân Lam Thanh, hắn kinh ngạc nhìn nàng một cái: "Quân phu nhân? Quân Thượng đợi người rất lâu, vốn một mực không chịu đi. Nhưng ngày ấy say lắm, mấy vị Giang đại nhân đã mang ngài ấy hồi phủ rồi."
Nhìn thấy hắn, ánh mắt Hoài Ngọc cực kì phức tạp, nắm quyền mở miệng muốn nói gì đó, lại nuốt xuống dưới.
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, ánh mắt Vân Lam Thanh hơi sâu xuống: "Tại hạ vẫn luôn có câu muốn hỏi phu nhân."
"Phu nhân thế nào lại biết đê điều sông Lạc Hoa có vấn đề?"
Tâm loạn như ma, Hoài Ngọc ngay cả sức lực nói quanh co với hắn cũng không còn nữa, khuôn mặt trắng bệch nói: "Ngươi có phải nghi ngờ ta là Đan Dương?"
Một câu trực tiếp như thế, Vân Lam Thanh nghe đến hoa mắt choáng váng.
"Bây giờ ta không rảnh nói quá nhiều với ngươi." Hoài Ngọc buông mắt, giọng nói đều có chút phát run: "Lam Thanh, ngươi giúp ta nói với Lục Cảnh Hành một tiếng, để đám Tựu Ngô chuẩn bị sẵn sàng, ta muốn giết một người."
Ta muốn giết một người.
Loại ngữ khí hung hăng ngang ngược này, chớp mắt khiến cho Vân Lam Thanh quay về Phi Vân Cung nửa năm trước, trước mắt giật mình nhìn thấy một bộ cung trang nhưng người trên một chút tướng ngồi cũng không có, giơ chân hướng về bọn họ nói:
"Tới việc của các đại nhân, tóm lấy con sâu mọt đó, nghĩ cách giết chết hắn đi."
........
"Điện hạ?" Vân Lam Thanh thử thăm dò gọi một tiếng trước mặt người này, trong con ngươi vừa sợ vừa nghi ngờ.
Hoài Ngọc gật gật đầu, chân mềm nhũn, dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất: "Ngươi theo ta... Làm theo ta nói."
Hàn Tiêu phía sau đang tìm người xung quanh, đi qua nhìn thấy bóng của hắn, tùy tiện mà hô lên: "Lam Thanh, ta tìm ngươi nửa ngày rồi..."
Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Bạch Châu Cơ bị bóng hắn che mất.
"Ơ, sao Quân phu nhân cũng ở chỗ này?" Hàn Tiêu rất ngạc nhiên: "Người của Giang gia đang đi tìm người khắp nơi đó."
Hoài Ngọc bất đắc dĩ nhìn hắn, đã không còn sức lực giải thích thêm, lắc lắc đầu chống gối đứng lên, đang muốn xoay người đi, thì nhìn thấy Liễu Vân Liệt ở phía sau quay về.
Hô hấp cứng lại, nàng cứng ngắc tại chỗ rời mắt đi, hoàn toàn không dám động đậy.
"Sao vậy?" Hàn Tiêu chẳng biết cái gì, hiếu kì nhìn nàng nói: "Quân phu nhân cũng uống say rồi sao? Sắc mặt khó coi như thế."
Liễu Vân Liệt từng bước một đi tới, trên mặt tự tiếu phi tiếu, đứng không xa bọn họ, chắp tay nói: "Mấy vị đại nhân đây là muốn đi sao?"
Vân Lam Thanh nhận ra bất an của Lí Hoài Ngọc, tiến lên hai bước che nàng ở phía sau, chắp tay đáp lễ: "Cung yến tan rồi."
"Vậy các vị đi cẩn thận." Liễu Vân Liệt nâng mắt, nhìn về phía người sau lưng Vân Lam Thanh, cười nhẹ nói: "Quân phu nhân cũng đi cẩn thận."
Nói xong, khoanh tay tiếp tục đi về hướng Hỉ Nhạc Cung.
Hàn Tiêu nhíu mày nhìn bóng lưng của hắn, nhỏ giọng nói: "Người này hôm nay sao lại âm dương quái khí thế?"
Không phải hắn luôn không thích quản việc bao đồng sao?
Một phen kéo hắn qua, Vân Lam Thanh nói: "Đợi có thời gian ta sẽ giải thích với ngươi, trước tiên mang điện... Mang Quân phu nhân đưa về Giang phủ trước."
Nhìn biểu tình ngưng trọng của hắn, Hàn Tiêu cũng biết chuyện có nguyên nhân, vội vàng đi cùng hắn ở phía sau Quân phu nhân, không hỏi thêm.
Quay về Mặc Cư, Hoài Ngọc đi tìm Thanh Ti trước, thấp giọng nói: "Có chuyện cần ngươi giúp đỡ."
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nàng, Thanh Ti hoảng sợ, đánh giá nàng một vòng từ trên xuống dưới, thấy không có vết thương gì mới yên tâm, gật đầy tỏ ý nàng cứ nói.
Đến hộp trang sức tùy ý tìm một khối ngọc bội, Hoài Ngọc nói: "Ta bị Liễu Vân Liệt phát hiện ra thân phận rồi, trước mắt nhất định phải giết hắn, ngươi mang theo cái này đi tìm Lục Cảnh Hành, hắn sẽ giúp ngươi sắp xếp nhân thủ."
Nghe thấy nửa câu đầu, ánh mắt Thanh Ti lạnh đi, nhưng nghe đến nhiệm vụ phía sau, nàng đứng dậy giấu ngọc bội vào trong ngực.
"Phải cẩn thận." Hoài Ngọc dặn dò.
"Người vẫn nên đi xem Quân Thượng trước đi." Thanh Ti uốn gối hành lễ, lúc trước khi đi để lại một câu như thế.
Giang Huyền Cẩn làm sao? Hoài Ngọc lấy lại tinh thần, rời khỏi sương phòng đi về lầu chính.
Trong lầu chính yên tĩnh, Thừa Hư và Ngự Phong đều đứng bên ngoài không dám tiến vào, vừa nhìn thấy nàng đến, hai người lập tức đẩy cửa ra, ý bảo nàng mau vào trong.
Dự đoán được người kia sau khi say rượu không dễ ứng phó, Hoài Ngọc đã chuẩn bị xong cách dỗ hắn đi ngủ.
Nhưng mà, vào cửa nâng mắt lên, người ngồi trong phòng ánh mắt trấn tĩnh, đúng là đã tỉnh rượu rồi.
"Nàng đi đâu?" Hắn lạnh giọng hỏi.
Trong lòng nhảy lên, Lí Hoài Ngọc vội vàng đi lên, ngồi xuống trước mặt hắn: "Ta lạc đường, vốn muốn đi châm trà cho chàng, kết quả đi mãi đi mãi đến mất phương hướng. Vẫn là Vân đại nhân và Hàn đại nhân trông thấy ta, đưa ta trở về."
Đôi mắt đen như mực hông động đậy nhìn chằm chằm nàng, Giang Huyền Cẩn nói: "Nàng lại lừa ta."
Toàn thân căng lên, Hoài Ngọc tưởng rằng hắn phát hiện ra cái gì, huyết sắc trên môi nhất thời biến mất sạch sẽ.
Nhưng mà, người này nói tiếp lại là: "Ta đợi nàng ở giả sơn nửa canh giờ, một câu lạc đường của nàng là có thể bỏ qua như thế sao?"
Ngẩn ngơ một lát, Hoài Ngọc bật cười: "Chàng nói việc này?"
"Nàng còn có việc khác lừa ta?" Giang Huyền Cẩn khép mi.
"Không có không có!" Hoài Ngọc vội vàng kéo tay hắn, ôn nhu nói: "Sao ta lại lừa chàng chứ? Lạc đường cũng không phải là ta cố ý mà, chàng đừng giận có được không?"
Giang Huyền Cẩn cực kì không vui, khuôn mặt âm trầm, cứ nhìn nàng như vậy.
Vừa trải qua một trận tìm đường sống trong chỗ chết hết hồn khiếp vía, bây giờ nhìn thấy hắn, Hoài Ngọc cảm thấy hơi cay mũi, nhào người về phía trước ôm lấy thắt lưng hắn, giọng khàn khàn nói: "Đừng giận mà..."
Nghe như muốn khóc.
Giang Huyền Cẩn cả kinh, cảm giác được cơ thể nàng hơi phát run, tức giận trong lòng nhất thời tiêu tan, đưa tay vỗ lên lưng nàng nói: "Người ức hiếp người, bản thân lại khóc trước rồi?"
"Ta không ức hiếp chàng." Hoài Ngọc nghẹn ngào.
"..." Đỡ lấy vai nâng đầu nàng lên, Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn đôi mắt hồng rực của nàng: "Xảy ra chuyện gì?"
Hoài Ngọc lắc đầu, bàn tay quàng lên cổ hắn, cả người đều dán vào ngực hắn, ôm rất chặt.
"Chúng ta ra khỏi thành đi chơi một khoảng thời gian có được không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Giang Huyền Cẩn nghĩ nghĩ, nói: "Tề Hàn ngày mai về kinh, ta phải mang hắn đi đối chất trước mặt bệ hạ. Đợi kết thúc vụ án của Tư Mã Húc, ta sẽ xin nghỉ mang nàng đi ra ngoài một chút."
Hoài Ngọc lắc đầu: "Ta muốn đi lập tức."
Trong lòng nàng có một loại dự cảm rất không lành, nếu có thể mang Giang Huyền Cẩn rời khỏi Kinh Thành...
"Không được." Hắn nói: "Ta là chủ thẩm vụ án này, trước khi vụ án chưa kết thúc không thể rời khỏi."
Nước mắt chảy ra, Hoài Ngọc ngẩn ngơ nhìn hắn.
"Đừng tùy hứng." Giang Huyền Cẩn đưa ay lau đi nước mắt của nàng: "Ta có chuyện nhất định phải làm."
Chuyện hắn muốn làm, đương nhiên so với nóng nảy nhỏ của nàng quan trọng hơn rất nhiều, Lí Hoài Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, nước mắt lại càng rơi càng nhiều.
"Được rồi." Hắn ôm lấy nàng, giúp nàng thay tẩm y dỡ búi tóc, đặt nàng ngồi lên giường.
Hoài Ngọc cầm lấy cái chăn dưới thân nhìn hắn, há miệng muốn hỏi chút gì đó để bản thân yên tâm, nhưng lại sợ làm hắn nghi ngờ, chỉ có thể buông mắt trầm mặc.
Sau khi tắt đèn, Giang Huyền Cẩn vừa mới nằm xuống giường, người bên cạnh liền áp tới.
Hơi ngẩn ra, hắn có chút không được tự nhiên quay đầu đi: "Đột nhiên nói cái này làm gì?"
"Ta sợ chàng không rõ, cho nên nhất định phải nói cho chàng biết." Đôi mắt hạnh trong bóng tối nổi lên ánh sáng, Hoài Ngọc hạ thấp đầu chống lên trán hắn, nói nghiêm túc từng câu từng chữ: "Ta muốn sinh hài tử cho chàng."
Bàn tay đặt trên eo nàng đột nhiên xiết chặt, người dưới thân vừa động đậy đã xoay người lại đem nàng ép lên gối đầu.
Đưa tay vuốt đường nét trên gương mặt hắn, Hoài Ngọc nhếch miệng cười: "Chàng đẹp thật đó, ta muốn quýt ngọt nhất thiên hạ này bóc hết cho chàng ăn."
Trước kia nói câu này là nàng đùa giỡn hắn, chỉ muốn thấy bộ dạng tức đến mặt đỏ tai hồng của hắn. Nhưng bây giờ, nàng nói câu này là thật lòng thật dạ, nếu có thể tránh được một kiếp này, nàng mất định sẽ không lừa hắn nữa, nhất định... Sẽ bóc quýt vừa to vừa ngọt cho hắn.
Giang Huyền Cẩn chỉ coi nàng là miệng lưỡi trơn tru, khẽ hừ một tiếng cúi đầu xuống cắn miệng của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, buồn bực nói: "Quýt ngọt nhất rõ ràng đã bị nàng ăn rồi."
Bằng không vì sao nàng lại có thể ngọt như thế chứ?