(*) Nguyệt tin: Tin tức nguyệt sự, ý chỉ đã mang thai.

***

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

Kinh Thành có một chỗ gọi là quán trà sơn thạch trúc lâm(*), mở ở trong một đống núi đá mà thành, bàn trà hỗn tạp, bị đá nhô cao lên ngăn cách, cây trúc xanh biếc, những bụi rậm nhỏ sinh trưởng trong dãy đá, nhìn từ xa xa cực kì giống trận địa bố trí của cao nhân.

(*) Sơn thạch trúc lâm: Núi đá rừng trúc.

Hoài Ngọc mang theo Thanh Ti ngồi ở đây, luôn chú ý nghe động tĩnh xung quanh.

Vốn hôm nay nàng không cần đến, để Thanh Ti mang ngọc bội đến đưa cho Liễu Vân Liệt là được. Nhưng Liễu Vân Liệt truyền lời nói muốn nàng tự mình đến đưa, vừa lúc Giang Huyền Cẩn đi đối chất cùng Tề Hàn rồi, Hoài Ngọc nghĩ một lúc, vẫn là đến đó theo như mong muốn của hắn.

Luyến tiếc hài tử không diệt sói(*).

(*) Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang 舍不得孩子套不着狼: Ý là muốn đánh sói, phải không sợ chạy trốn, dùng để ví dụ muốn đạt đến một mục đích trả giá nhất định tương ứng nào đó, trong đó "Hài tử" chỉ mục đích dẫn người khác mắc câu. Vốn bởi vì tiếng địa phương "Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang", vì tiếng địa phương của nước Tấn "Hài tử" (Xie zi 鞋子) gọi là "Hài tử" (Hái zi孩子), vì thế trong quá trình lưu truyền tục ngữ biến thành "Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang" (Theo Baidu).

Hai nén hương sau, Liễu Vân Liệt thong dong đến muộn, Hoài Ngọc vừa nhìn thấy hắn liền thẳng sống lưng lên, theo bản năng liền dùng ánh mắt liếc dãy đá bên tay trái.

Đám Tựu Ngô đều đang ở phía sau.

Chỗ này có một lợi thế, chính là cây trúc luôn phát ra tiếng động "Xào xạc", có thể che giấu hô hấp của người bên cạnh, người võ công cao hơn cũng không có cách nhận ra có mai phục.

Liễu Vân Liệt rõ ràng là không phát hiện ra, một mình vào trong, nhìn thấy nàng liền cười như không cười hành lễ: "Tham kiến điện hạ."

Vẻ mặt Hoài Ngọc không có cảm xúc hỏi: "Đại nhân đây là có ý gì?"

Giữa ban ngày ban mặt lại gọi nàng là điện hạ?"

Liễu Vân Liệt cười nói: "Ngài mang theo Thanh Ti, vi thần nhìn thấy thực sự rất quen thuộc, nhất thời không nhịn được."

Thanh Ti nhíu mày nhìn hắn.

"Nói đến cũng kì lạ." Liễu Vân Liệt rũ vạt áo ngồi xuống đối diện với nàng, đưa tay rót trà cho mình: "Quân Thượng không cảm thấy kì lạ sao? Thanh Ti trước giờ chỉ nghe lời của một mình Đan Dương trưởng công chúa, bây giờ lại thay đổi nhận ngươi làm chủ nhân."

Nhìn nàng ấy một cái, Hoài Ngọc nói: "Thanh Ti là người của hắn đưa cho ta."

Nàng không chủ động muốn, là Giang Huyền Cẩn chủ động cho, sao hắn lại cảm thấy kì lạ chứ?

Liễu Vân Liệt sụt sịt: "Thủ đoạn của điện hạ quả nhiên rất cao, ngay cả Tử Dương Quân cũng có thể bị ngươi đùa giỡn trong tay."

Trong mắt người này tràn đầy sự trào phúng, trên mặt lại vẫn mang theo ý cười. Nhìn thấy thật sự khiến người ta vô cùng không thuận mắt, Hoài Ngọc lạnh giọng nói: "Đại nhân không cần đồ nữa?"

"Không vội." Liễu Vân Liệt nói: "Trước khi lấy được thứ đó, ta còn có lời muốn hỏi điện hạ."

"Ngươi thuyết phục Tử Dương Quân xuống tay với Lệ Thừa Hành như thế nào?"

Trên bàn cháy một vòng hương, khói hương nồng đậm bị gió thổi khẽ, tràn đầy chỗ ngồi ở bàn trà của bọn họ.

Hoài Ngọc buông mắt nhìn cây hương đó, chậm rãi bưng trà lên uống một ngụm: "Đại nhân đây là tới thẩm án sao?"

"Hạ quan tối qua nghĩ cả đêm cũng không thể nghĩ ra." Liễu Vân Liệt lắc đầu: "Một nữ tử hèn mọn, rốt cuộc dựa vào cái gì thao túng Tử Dương Quân như thế?"

"Ta không thao túng hắn." Hoài Ngọc nói: "Trước là Lệ Thừa Hành tự mình bao che cho Mạnh Hằng Viễn, sau là bị tra ra tham ô."

"Nhưng trong mắt Quân Thượng trước kia, Lệ Thừa Hành là một vị quan tốt." Liễu Vân Liệt nói chắc chắn: "Nhất định ngươi đã làm cái gì đó, Quân Thượng mới thay đổi cách nhìn về hắn, thậm chí thượng tấu với vua, trình tội trạng của hắn."

Nắm quạt lụa khẽ quạt, Hoài Ngọc nói: "Trời tạo nghiệt còn có thể tha, tự mình tạo nghiệt không thể sống."

Hơi có chút không vui, Liễu Vân Liệt nói: "Lời này của điện hạ, nói như không nói vậy."

"Đại nhân bây giờ đến hỏi ta cái này làm gì?" Hoài Ngọc nói: "Ta nói rồi, mục đích của ta chỉ là trả trong sạch cho bản thân, đợi vụ án của Tư Mã Húc kết thúc, ta sẽ không lợi dụng Tử Dương Quân làm chuyện gì nữa."

Liễu Vân Liệt híp mắt: "Ngươi cũng thừa nhận ngươi lợi dụng Tử Dương Quân?"

"Cái này có gì không thể thừa nhận?" Hoài Ngọc khẽ cười: "Ta vừa bắt đầu tiếp cận hắn, còn đã từng muốn giết chết hắn nữa."

Liễu Vân Liệt giật mình, giống như bị cách nghĩ cuồng vọng này của nàng dọa kinh hãi một chút, sau đó thần sắc phức tạp mà nói: "Thật không hổ là Đan Dương trưởng công chúa, Huyền Cẩn thật lòng thật dạ đối đãi với ngươi như thế, ngươi cũng nhẫn tâm sao?"

Hoài Ngọc nhíu nhíu mày, hỏi: "Ngươi có tư cách nói ta như thế sao? Lẽ nào ngươi không lợi dụng hắn?"

"Ta lợi dụng hắn khi nào?"

Cái này lại không thừa nhận sao? Hoài Ngọc khẽ giễu cợt: "Vụ án của Tư Mã Húc, nếu không phải ngươi mượn tay hắn định án, dựa vào cái gì tội danh lại rơi xuống đầu ta? Liễu đại nhân, muốn giết ta rất lâu rồi chứ? Tề Hàn xuống tay với Tư Mã Húc, ngươi mượn cơ hội liền ụp nồi đen lên đầu ta, bây giờ Tề Hàn bị Quân Thượng bắt được rồi, ngươi lại tiêu diêu vô sự, thủ đoạn cũng không kém đâu."

Liễu Vân Liệt nhíu mày nói: "Vụ án của Tư Mã Húc, ta cũng bị Tề Hàn che mắt, hắn giết người, ngược lại vu cáo cho ngươi, ta cũng không nghĩ đến."

Lừa quỷ hả? Đây rõ ràng là một người vu oan một người giá họa, cùng một giuộc thông đồng làm bậy, còn không biết xấu hổ mà giả vờ tội nghiệp với nàng ở chỗ này?

Lí Hoài Ngọc rất chán ghét loại ngụy quân tử như thế này, trước mặt người sáng suốt đều phải nói quanh co vòng vèo, không dễ chịu chút nào.

"Lúc trước cho người thăm dò Bạch tứ tiểu thư, đã nghe nói chuyện Lục Cảnh Hành thêm của hồi môn." Liễu Vân Liệt nói: "Lúc đó ta còn nghĩ không ra, Lục đại chưởng quầy là đang phát tấm lòng nhân từ gì vậy. Sau khi biết được Bạch tứ tiểu thư là điện hạ mượn xác hoàn hồn, ta ngược lại có chút cảm động."

Nhìn bộ dạng giả mù sa mưa này thật muốn khiến người ta buồn nôn, Hoài Ngọc nhíu mày: "Một đại nam nhân như ngươi, nói chuyện có thể đừng mắc ói như vậy được không? Nhìn không quen thì nói trực tiếp với ta và Lục Cảnh Hành không được sao? Còn cảm động à, có giả dối hay không?"

"Là cảm động thật." Liễu Vân Liệt nói: "Từ năm năm trước hắn đã ở bên cạnh điện hạ, ngany cả một danh phận cũng không cầu, lại còn luôn giúp ngài làm việc. Văn nhân(*) toàn Kinh Thành nói hai người các ngài sớm đã ước định chung thân rồi, nhưng sau khi ngài sống lại lần nữa, lại không chắp cánh cùng bay(**) với hắn,, mà là giả cho Tử Dương Quân."

(*) Văn nhân: Người có học, trí thức.

(**) Nguyên văn là song túc song phi 双宿双飞. Có thể dịch là chắp cánh cùng bay, như chim liền cành, chung giường chung chiếu, như hình với bóng,...

"Điện hạ, tâm của ngài cũng thật tàn nhẫn, vì để báo thù, không tiếc vứt bỏ người mình yêu, gả cho kẻ thù đã giết mình."

Cây hương trên bàn đã cháy không còn nhiều lắm, Hoài Ngọc khẽ thở ra một hơi, cuối cùng cũng hết kiên nhẫn nói chuyện lung tung cùng hắn, trực tiếp lấy ra một hộp gấm đặt trước mặt hắn: "Đồ ngươi cần."

Nhìn thấy nó, Liễu Vân Liệt ngược lại không quá kích động, chỉ nhận lấy mở ra nhìn một chút, ngón trỏ khẽ gõ gõ mặt hộp nói: "Làm sao ta mới có thể biết thứ này là thật hay giả?"

"Có một cách." Hoài Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười: "Đại nhân có thể thử chút."

"Cách gì?"

Ngón tay khẽ buông lỏng, chén trà xinh xắn rơi "Ba" một tiếng trên mặt đất, mắt Hoài Ngọc thoáng nhìn đám người Tựu Ngô nhảy ra từ phía sau dãy đá, nhẹ nhàng trả lời hắn:

"Chết một lần thì sẽ biết thôi."

Liễu Vân Liệt cả kinh, đứng dậy tránh đi trường đao đánh xuống của Tựu Ngô, vang "Keng" lên một tiếng, chiếc ghế đá hắn vừa mới ngồi bị chém nứt một vết thật sâu.

"Giết người diệt khẩu?" Hắn nhìn mười người nhảy ra trước mặt kia, ngẩn người xong lại cười lớn: "Trưởng công chúa, khá lắm Trưởng công chúa, đổi diện mạo khác trở về, những người này đều vẫn còn ở bên cạnh trợ giúp ngươi. Chỉ có Tử Dương Quân là kẻ ngốc, chỉ có hắn không biết ngươi là ai!"

"Ngươi muốn nói cho hắn biết sao?" Hoài Ngọc ngồi không động đậy, nhạt giọng nói: "Không có cơ hội đâu."

Đánh ra hai chiêu, Liễu Vân Liệt ngạc nhiên phát hiện chân tay mình dường như không có sức lực gì hết, mềm nhũn vô lực.

"Ngươi làm gì rồi?"

Nhìn tàn hương cháy kiệt trên bàn kia, Hoài Ngọc ghét bỏ mà nói: "Nếu không phải vì để ngươi trúng Nhuyễn Cân Hương(*) này, ngươi cho rằng vì sao ta lại nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi như thế?"

(*) Nhuyễn Cân Hương: Hương nhuyễn gân, khiến cho người hít phải khói hương bị mềm chân tay, cả người đều vô lực.

Còn có cả Nhuyễn Cân Hương? Trong lúc Liễu Vân Liệt né tránh, ngược lại cười ra tiếng: "Lời mời của điện hạ, quả nhiên không thể dễ dàng đi đến."



"Có điều vẫn tốt, tại hạ cũng có chuẩn bị mà tới."

Mắt thấy trường đao của Tựu Ngô sắp đến yết hầu của hắn, bên ngoài bàn trà đột nhiên có một đống nha sai xông tới, khí thế hung hăng bao vây toàn bộ nơi này.

Đám Tựu Ngô phản ứng cực nhanh, không quan tâm gì hết mà muốn lấy thủ cấp của Liễu Vân Liệt trước.

Trong ánh chớp hỏa thạch, bên cạnh đột nhiên bay tới một tấm đá, hung hăng đánh chệch mũi đao của hắn đi.

Còn có mai phục? Sắc mặt Tựu Ngô trầm xuống, lật tay đặt ngang cây đao lên cổ hắn lần nữa, cảnh giác nhìn xung quanh.

Liễu Vân Liệt cười nói: "Khoanh tay chịu trói đi, người ta mang đến đủ để bắt hết bọn ngươi về nha môn. Lần này vẫn là ta thắng rồi, Trưởng công chúa."

Lí Hoài Ngọc được đám người Thanh Ti bảo vệ, nhìn đám nha sai xung quanh, dường như một chút cũng không nôn nóng, đứng dậy đi về phía Liễu Vân Liệt, tiện tay cầm lấy chủy thủ của Thanh Huyền bên cạnh, mỉm cười xông đến bên cạnh hắn.

"Ngươi thắng?"

"Ngươi cũng quá xem thường Đan Dương ta rồi."

Dứt lời, vung chủy thủ ra, đâm thẳng vào thắt lưng hắn, tiếng da thịt bị cắt đứt có chút rợn người, nhưng mắt của nàng không chớp cái nào.

"Ách." Đau đớn kêu lên một tiếng, Liễu Vân Liệt mở to mắt: "Ngươi... Ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận(*)?

(*) Chết cùng một chỗ, cùng nhau hủy diệt, cùng đi chết.

Nơi này có nhiều nha sai như thế mà nàng ta cũng dám động thủ? Điên rồi sao?

"Đồng quy vu tận?" Hoài Ngọc cười lên khanh khách: "Ngươi coi trọng bản thân thật. Trước là hại ta, sau là vào mật thất, một mình ngươi mang theo cả bụng bí mật đi chết là được rồi, ta còn phải sống thật tốt nữa chứ."

Giữa thắt lưng đau đến lợi hại, Liễu Vân Liệt động cũng không dám động, nghiến răng nói: "Ngươi thật sự là tâm tàn nhẫn thủ đoạn độc ác(*)."

(*) Nguyên văn là "Tâm ngoan thủ lạt 心狠手辣, dịch theo thông thường sẽ là "Tâm địa độc ác", "Thủ đoạn ngoan độc", "Bụng dạ nham hiểm". Nhưng trong văn cảnh hiện tại phải tách chữ ra dịch, bởi vì câu đáp lại bên dưới của Hoài Ngọc tách chữ ra nói, nên dịch như vậy để mọi người hiểu rõ hơn ^^

"Tâm không tàn nhẫn, đứng không vững. Thủ đoạn không độc ác, ai còn sợ?" Lưu manh vô lại mà nói hai câu, Hoài Ngọc buông chủy thủ, nói với người sau lưng: "Động thủ đi."

Tựu Ngô gật đầu, huýt một tiếng sáo, tiếng sáo bén nhọn vừa rơi xuống, phía sau những tên nha sai kia liền trào ra một đoàn người bịt mặt.

"Còn cảm động không?" Lí Hoài Ngọc duỗi tay vỗ vỗ vai Liễu Vân Liệt: "Đây đều là Lục chưởng quầy giúp đỡ đó."

Sắc mặt Liễu Vân Liệt rất khó coi, hắn vội vàng nhìn về hướng bên trái của dãy đá, giống như bên đó còn có cứu binh.

Hoài Ngọc híp mắt, phất tay để Thanh Ti qua đó xem, Thanh Ti bay qua dãy đá, rất nhanh liền quay lại, lắc lắc đầu.

Không có ai khác nữa.

Một đám nha sai đều ngả rạp xuống đất rồi, sắc mặt Liễu Vân Liệt dần dần trắng bệch, dường như hắn rất không cam tâm, há miệng muốn nói gì đó, lại bị đau đến ngừng lời.

"Ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng nhé." Hoài Ngọc cười hì hì nhìn hắn: "Tờ văn thư ngươi cầm ở trong mật thất, để ở đâu rồi?"

Gian nan thở hổn hển, Liễu Vân Liệt nói: "Ta sẽ không giao cho ngươi đâu."

"Ngươi không đưa, ta cũng có thể sai người đi tìm. Mật thất, phủ đệ của ngươi, dù sao cũng có thể tìm ra thôi." Hoài Ngọc không quan tâm nhún vai: "Chỉ là, ngươi không phối hợp như vậy, sau khi chết có thể sẽ không được nhập thổ(*) đâu."

(*) Chôn.

"Ngươi..." Bàn tay gắt gao che lại chỗ chủy thủ cắm vào, máu bắt đầu chảy ra bên ngoài, Liễu Vân Liệt phẫn nộ nói: "Ta chết cũng sẽ không buông tha cho ngươi!"

Khuôn mặt vì tức giận cùng sợ hãi mà vặn vẹo thành một đoàn, thoạt nhìn thật giống một lệ quỷ.

Nhưng Lí Hoài Ngọc chẳng sợ sệt chút nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn nói: "Lúc đó ta chết, trong lòng cũng nghĩ như vậy đấy."

Chỉ là Giang Huyền Cẩn bị hắn đẩy đến trước mũi đao, hận ý của nàng rơi nhầm chỗ.

Nha sai cùng người bịt mặt chém giết lẫn nhau, cả sơn thạch trúc lâm một mảng mưa tanh gió máu.

Liễu Vân Liệt chậm rãi ngã xuống mặt đất, Hoài Ngọc liền ngồi xổm bên cạnh hắn, im lặng mà chờ hắn tắt thở.

"Chủ tử." Thanh Ti từ bên ngoài đi vào, nhíu mày nói: "Đi mau!"

Còn có viện binh? Hoài Ngọc nhíu mày, nhấc váy đứng dậy, rất nhanh nhẹn mang đám người Tựu Ngô rút lui.

"Sạch sẽ hết rồi chứ?" Nàng vừa đi vừa hỏi.

Tựu Ngô đáp: "Sạch sẽ rồi, còn thừa lại chút người ở bên ngoài chưa vào trong, căn bản không nhìn thấy người của chúng ta, tạm thời bỏ qua."

"Ừ." Vượt qua dãy đá một đường đi về hướng Tây, Hoài Ngọc nói: "Đợi tin Liễu Vân Liệt chết, nếu nội trong hai ngày không có tin tức, thì tới Đình Úy phủ nhìn thêm một lần."

"Vâng."

Ngoài đình cửa Tây của sơn thạch trúc lâm dừng một chiếc xe ngựa, Hoài Ngọc nhìn một cái, vén rèm xe liền ngồi lên.

Lục Cảnh Hành phe phẩy cây quạt nhìn vết máu trên người nàng, tấm tắc hai tiếng, nói: "Ngươi nhu thuận lâu như vậy, suýt chút nữa ta quên mất ngươi trước kia là một người tàn nhẫn bao nhiêu."

Giơ bàn tay đầy máu lên tựa như đang hù dọa hắn, Hoài Ngọc nói: "Đan Dương trưởng công chúa giết người như ma, ngươi có sợ không?"

"Sợ chết rồi." Gấp quạt lại để sang một bên, Lục Cảnh Hành lấy khăn tay ra, nắm lấy bàn tay nàng giúp nàng lau sạch sẽ từng chút một, mặt mày ôn hòa nói: "Liễu Vân Liệt chết rồi, Tề Hàn cũng sẽ bị hỏi tội, đại thù của ngươi cuối cùng cũng báo được rồi."

Thứ luôn đè nặng trong lòng buông lỏng, Hoài Ngọc nhếch miệng nở nụ cười: "Phải, báo rồi."

"Vậy về sau tính thế nào?" Lục Cảnh Hành nâng mắt nhìn nàng: "Phải... Tiếp tục ở lại Giang phủ sao?"

"Trên danh nghĩa ta vẫn là người của Giang phủ, đương nhiên là phải ở lại chỗ đó rồi." Lí Hoài Ngọc khoa tay múa chân nói: "Về sau phải làm gì, ta đã nghĩ xong rồi, Lam Thanh phù hợp làm Thừa Tướng, chúng ta giúp đỡ hắn một phen, có hắn phụ tá Hoài Lân, ngươi có thể yên tâm làm ăn buôn bán của ngươi, đợi ngươi kiếm bạc đủ rồi, thì hãy cân nhắc một chút chuyện chung thân đại sự."

"Bây giờ ta có thể cùng các tiểu thư quan gia kia nói chuyện thoải mái rồi, các nàng ấy cũng sẽ không vì ta là Đan Dương mà sợ hãi. Cho nên nếu gặp được một cô nương tốt, ta còn có thể làm mối giúp ngươi."

"Còn có đám Tựu Ngô, Bạch Ngai nữa, muốn làm quan thì để bọn họ vào triều làm quan, muốn hành tẩu giang hồ thì để bọn họ đi. Nhiều năm như vậy rồi, mọi người cũng nên nghĩ tới những ngày tháng của bản thân một chút."

Càng nói càng hưng phấn, mắt Hoài Ngọc đều sáng ngời lên, khoa tay múa chân mà nói: "Qua hai năm nữa, nói không chừng ta còn có thể sinh hài tử, đến lúc đó mọi người lại cùng nhau đến uống rượu đầy tháng, nói xem hai năm nay bản thân đã làm những gì, sau đó không say không về!"

Thoáng chốc tưởng tượng tới cảnh tượng nàng nói, Lục Cảnh Hành cong cong khóe miệng, sau đó lắc đầu: "Cái khác đều có thể, chuyện chung thân đại sự của ta thì không cần ngươi bận tâm đâu."

"Vì sao?" Hoài Ngọc nhíu mày:"Ngươi không tin tưởng mắt nhìn của ta sao?"

"Không phải." Lục Cảnh Hành cà lơ phớt phơ mà nói: "Thiên hạ cỏ thơm nhiều biết bao, ta không nguyện treo cổ trên một thân cây đâu."

Hoài Ngọc sửng sốt, thần sắc phức tạp nhìn hắn: "Ngươi thật sự còn phong lưu hơn Giang nhị công tử."

Giang Thâm tốt xấu gì còn cưới vợ nạp thiếp, người này lại chỉ muốn một mình ngồi ẵm mỹ nhân thiên hạ?

Lục Cảnh Hành khép nửa mắt phượng, cong môi im lặng một láy, sau đó hỏi nàng: "Ngươi quyết định muốn cùng Giang Huyền Cẩn trải qua một đời sao?"

Nghe lời này có hơi buồn môn, Hoài Ngọc cào cào tóc mai, thoáng ngượng ngùng nói: "Nghĩ lại cũng không tệ lắm, hắn đối với ta cũng khá tốt."

"Ta đối với ngươi không tốt sao?" Hắn hỏi.

Hoài Ngọc ngẩn người, chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên phun ra một tiếng ồ, sau đó không thể tưởng tượng nổi mà nói: "Ngươi đừng có ý gì đối với ta thật nhé?"

"Làm sao?" Lục Cảnh Hành liếc nàng một cái: "Coi thường bản thân ngươi?"

"Vậy lại không phải." Hoài Ngọc lắc đầu: "Ta độc nhất vô nhị như vậy, cô nương xinh đẹp lấn át thiên hạ, ngươi có ý cũng là chuyện rất bình thường."

Không nhịn được, Lục Cảnh Hành vẫn trợn mắt xem thường: "Lúc ngươi nói chuyện mang theo mặt đi, đừng không cần nó."



Lí Hoài Ngọc: "..."

Mở quạt ra một lần nữa phe phẩy, Lục Cảnh Hành buông mắt nói: "Đùa giỡn ngươi chút thôi, một ngày là huynh đệ, cả đời là huynh đệ, ngươi và ta đã bái Quan Nhị Gia rồi, sau này ngươi đừng cắt đứt liên hệ với ta là được."

"Cái này sao có thể?" Hoài Ngọc cười hì hì: "Ngươi chính là người nhà mẹ đẻ của ta."

Một khi đã bỏ lỡ, cả đời cũng sẽ là bỏ lỡ như vậy. Lục Cảnh Hành mím môi, phe phẩy cây quạt nghĩ, nếu lúc đầu hắn sớm rõ tâm ý của mình hơn một chút, liệu có bỏ lỡ nàng hay không?

Đáp án là không nhất định đi, trước mắt người này đối với hắn, dường như thật sự chưa từng động chút tâm tư nào, có một vài lời một khi nói ra miệng, sợ là ngay cả huynh đệ cũng không làm được nữa.

Vẫn là cứ như vậy đi.

(Tiểu Thất: Nam phụ hi sinh thầm lặng huuhuhhuh T_T)

Xe ngựa đến gần Giang phủ, Hoài Ngọc mang Thanh Ti xuống xe trước, sau khi từ biệt Lục Cảnh Hành, nàng cởi ngoại bào dính máu để Thanh Ti ôm lấy, đi từ cửa bên trở về Mặc Cư.

Trong Mặc Cư an an tĩnh tĩnh, gia nô bẩm báo nói Quân Thượng tiến cung vẫn chưa trở về.

Tề Hàn dù sao cũng là một Thừa Tướng, muốn dùng án cũ áp chế hắn không dễ, sợ rằng phải phí chút công sức. Hoài Ngọc không để ý, nàng cảm thấy rất buồn ngủ, cũng mặc kệ trời còn chưa tối, đi ngủ một giấc trước đã rồi nói sau.

Lần này cuối cùng cũng không mơ thấy ác mộng nữa rồi, trong giấc mộng của nàng có một mảng yên tĩnh, có bóng cây ở cổng của Phi Vân Cung, có tiếng cười non nớt của Hoài Lân, còn có một người phía xa xa, mặc áo bào xanh hổ phách, dịu dàng chờ nàng đến gần.

Cho dù đang ngủ, hai bên khóe môi cũng không nhịn được mà nhếch lên.

Ngủ một giấc tỉnh lại đã là buổi tối, nhìn nhìn trong phòng, Hoài Ngọc hỏi Thanh Ti: "Quân Thượng vẫn chưa trở về sao?"

Thanh Ti thấp giọng nói: "Vừa nãy Ngự Phong trở về truyền tin, nói Quân Thượng muốn ở trong cung vài ngày, thương nghị cẩn thận án cũ cùng bệ hạ."

"A..." Có chút thất vọng mà dẹt miệng xuống, Hoài Ngọc nói: "Thừa lại một mình ta ở lại chỗ này."

Thanh Ti suy nghĩ một lát, nói: "Vừa nãy Nhị thiếu phu nhân phái người tới hỏi người, bây giờ người có muốn gặp nàng ấy không?"

Cái cô nương Từ gia ấy á? Hoài Ngọc lấy lại chút tinh thần: "Được, mời nàng ấy qua đây đi."

Trước đó nàng nghe người ta nói, Từ Sơ Nhưỡng và Giang Thâm giận nhau, nhưng chỉ nghe đại khái, còn không biết cụ thể là xảy ra chuyện gì, trước mắt dù sao cũng vô vị, không ngại tìm nàng tâm sự chút.

Thanh Ti vâng lời mà đi.

Từ Sơ Nhưỡng đến rất nhanh, còn ôm cả chăn và gối đến nữa.

Hoài Ngọc vừa nhìn, ngẩn người ra: "Nhị tẩu, chỗ của ta không thiếu thứ này, tẩu tặng làm gì?"

"Không phải tặng muội." Từ Sơ Nhưỡng thấp giọng nói: "Ta muốn qua đây ngủ ở lầu khách."

"Hả?" Hoài Ngọc bất ngờ: "Đang êm đẹp lại không ở Vọng Thư viện(*), sao lại phải sang đây ngủ?"

(*) Vọng Thư viện: Viện của Nhị ca Giang Thâm.

Từ Sơ Nhưỡng cắn môi, không đáp lời, viền mắt hơi đỏ lên.

Vì thế Hoài Ngọc đã hiểu rồi: "Nhị ca lại ức hiếp tẩu à?"

"Chưa nói tới ức hiếp." Từ Sơ Nhưỡng nói: "Là tự ta chà đạp bản thân, không trách được người ta."

Nghe ngữ khí này của nàng, Hoài Ngọc chẳng hiểu sao có chút đau lòng, kéo nàng đến lầu khách, để Thanh Ti giúp nàng đổi chăn gối trên giường, sau đó hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Từ Sơ Nhưỡng buông mắt, nắm lấy tay của nàng trầm mặc hồi lâu mới nói: "Lần trước hắn đem khăn tay ta thêu suốt ba tháng tặng hắn cho thị thiếp, ta cảm thấy uất ức mới về nhà mẹ đẻ, lão thái gia bảo hắn đón ta về, hắn lại xem ta là đang mượn lão thái gia để uy hiếp hắn, đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt."

"Hôm nay càng hơn, ta nấu canh nhân sâm đến nói lời mềm mỏng với hắn, hắn lại cùng thị thiếp thân mật, mặc cho ta đứng ở đó, nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Cuối cùng còn nói, hắn sẽ chiếu theo phân phó của lão thái gia, buổi tối chung phòng cùng ta, sớm ngày sinh con trai trưởng(*)."

(*) Ở đây ý của từ "Con trai trưởng" tức là sinh con với vợ cả, con do vợ cả sinh ra.

Nước mắt "Lạch cạch" rơi trên mu bàn tay nàng, Từ Sơ Nhưỡng nghẹn ngào: "Ai thèm sinh con trai trưởng gì chứ."

Nàng chỉ thích hắn mà thôi.

Hoài Ngọc nghe đến thổn thức: "Nhị ca thật là quá đáng rồi."

"Là ta tự chuốc lấy." Lau nước mắt, Từ Sơ Nhưỡng nói: "Nếu ta không thích hắn như thế, thì sẽ không khó chịu như vậy."

Trong tình cảm, luôn luôn là ai động tình nhiều người ấy thua, động tình quá sâu gặp phải thờ ơ hờ hững, liền định trước là chà đạp bản thân.

Hoài Ngọc không quá biết an ủi người khác, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nàng ấy. Bây giờ Từ Sơ Nhưỡng cũng không phải tới tìm sự an ủi, chỉ là tìm một người nói chuyện, trong lòng sẽ dễ chịu hơn.

"Mấy ngày ta về nhà mẹ đẻ, phụ thân thường xuyên hỏi ta." Hít sâu một hơi, Từ Sơ Nhưỡng chuyển chủ đề: "Ông nói muội có ơn đối với nhà chúng ta, bảo ta giúp đỡ muội một chút."

Thật ra nàng cảm thấy hơi kì lạ, dù sao người cứu phụ thân ra là Tử Dương Quân, nhưng ông hoàn toàn không nhắc tới Quân Thượng, chỉ dặn dò nàng chiếu cố Giang Bạch Thị nhiều hơn.

Hoài Ngọc mỉm cười: "Từ đại nhân có tâm rồi."

Vân Lam Thanh biết thân phận của nàng rồi, chẳng khác nào Hàn Tiêu và Từ Tiên cũng biết hết, cũng không sao, Liễu Vân Liệt đã chết, chuyện cũng đã giải quyết rồi, cho dù bọn họ biết, cũng sẽ không bị nàng liên lụy tới.

Từ Sơ Nhưỡng thoạt nhìn rất mệt mỏi, Hoài Ngọc cũng không quấy rầy thêm, thu xếp xong nàng liền đi ra ngoài lầu chính.

Năm ngày liên tiếp, Giang Huyền Cẩn cũng chưa hồi phủ.

Hoài Ngọc hơi khó hiểu, nằm trên giường hỏi Thanh Ti: "Vụ án chứng cứ xác thực như vậy, sao lại cần lâu như thế nhỉ?"

Thanh Ti nói: "Trong cung không có tin tức gì cả."

Trong lòng hơi bất an, Hoài Ngọc chống thân dậy hỏi: "Xác định Liễu Vân Liệt đã chết rồi chứ?"

Thanh Ti gật đầu: "Tựu Ngô đưa thi thể ra ngoài Kinh Thành rồi, tin tức cũng giấu rất kín, không ai biết ngày đó sơn thạch trúc lâm xảy ra chuyện gì."

Dường như mọi thứ đều rất thuận lợi, nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy lo sợ nhỉ?

"Nghĩ cách để người vào trong cung nghe ngóng chút." Nàng nói.

Sắc trời âm u, mây đen buông xuống, hình như sắp muốn mưa rồi.

Thanh Ti ra khỏi cửa, Hoài Ngọc ngồi bên bàn nhìn đồ ăn trước mắt, cảm thấy không có chút khẩu vị nào.

"Tiểu thư." Linh Tú cúi đầu đứng bên cạnh, do dự một chút hỏi: "Cần tìm y nữ đến xem thử không? Sắc mặt người hơi kém."

Đập một chút giảm bớt vị đắng trong miệng, Hoài Ngọc gật đầu: "Tìm đi."

Trong Mặc Cư không có y nữ, y nữ từ trong Giang phủ tìm tới còn khá quen mắt.

"Nô tì Kì Cẩm, tham kiến phu nhân." Y nữ đặt hòm thuốc xuống hành lễ.

Nhìn chằm chằm nàng một lát, Hoài Ngọc chợt bừng tỉnh: "Ta từng gặp ngươi."

Kì Cẩm hơi mỉm cười: "Trí nhớ của phu nhân thật tốt."

Lúc nàng còn là Bạch tứ tiểu thư, Quân Thượng để nàng ấy qua xem bệnh cho nàng, lúc đó ai ngờ rằng, vị cô nương này thoạt nhìn có chút thê thảm, sau này lại có thể biến thành Quân phu nhân được người người ao ước chứ?

Đưa tay phủ lên mạch của nàng, Kì Cẩm rất nghiêm túc chẩn bệnh một lát, nhíu mày hỏi nàng: "Nguyệt tin tháng này của phu nhân đã tới chưa?"

------------------

Tiểu Thất: Chương sau là một màn lật kèo... Ài, nói chung là kim trong bọc đã đến ngày phải lòi ra, lòi ra nhanh rồi ngược nhau nhanh quần chúng còn ăn cowluong nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play