Ban đầu ngửi có kết hợp của núi rừng và chùa thanh tịnh, ngửi lại thì là mùi nhang nhiễm từ đồ cúng, mùi Phật hương nhiễm rất nặng, là quà gặp mặt của Đông Tấn Bách Hoa Quân tặng cho hắn vào Đại Hưng năm thứ tư, toàn bộ Bắc Ngụy chỉ có duy nhất ở trong Mặc Cư có.
Con ngươi màu mực hơi co lại, Giang Huyền Cẩn nhíu mày, đem phong thư kia của Tôn Kình kia lấy ra cũng khẽ ngửi.
Không có, mới cầm giấy thư vào đây không lâu, dưới tình huống bình thường đều sẽ không hương ngấm sâu như vậy.
Trừ phi giấy viết thư vẫn luôn đặt ở trong phòng này.
Ngón tay chậm rãi cứng lại trên giấy viết thư, Giang Huyền Cẩn buông mắt, nghiêm túc từ tốn đánh giá hai phong thư trước mặt, trong lòng hiện lên một ý niệm, lại bị hắn nhất quyết phủ định.
Không có khả năng, Đan Dương đã chết rồi, đây là bút tích của nàng ta, chỉ có thể là nàng viết khi còn sống.
Nếu là có người tận lực mô phỏng, hắn nhìn một cái là có thể nhận ra.
Nhưng... Khí hương này phải giải thích như thế nào?
Đầu óc luôn luôn thanh tỉnh, bây giờ lại có chút hỗn độn, hắn lắc lắc đầu, hung hăng day day mi tâm.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vui vẻ.
Giang Huyền Cẩn hồi phục tinh thần, đem hai phong thư nhét vào trong tay áo, xoay người nâng mắt.
"Ơ, chàng chạy sang bên kia làm gì?" Nàng vào trong, cười khanh khách đi qua kéo hắn, vừa kéo vừa nhíu mày: "Sao tay lại lạnh như vậy?"
Ngón tay mềm mại chui vào giữa những ngón tay hắn, nắm chặt lấy hắn, người trước mặt này tâm tình rất tốt, ngón tay cái vuốt ve hắn, mặt mày cong cong nói: "Đợi dán thư pháp(*) của chàng xong, ta phải treo ở trong phòng này, xem về sau tiểu thư nhà ai còn dám tới cửa!"
(*) Mặc bảo 墨宝: Từ tiếng Hán, chỉ bút tích thư pháp rất quý báu, cũng dùng để gọi kính trọng chữ viết hoặc bức vẽ của người khác. (Theo Baidu). Ở đây để là thư pháp.
Nói xong, còn kéo hắn tới chỗ vách ngăn xà nhà khoa tay múa chân: "Treo ở đây đi!"
Giang Huyền Cẩn chậm rãi nắm chặt tay, nắm ngược lại nàng, không đáp lời.
"Sao vậy?" Nhận ra có chút không bình thường, Hoài Ngọc nhìn hắn chớp chớp mắt: "Không phải chàng thật sự tức giận chứ?"
"Không có."
"Vậy làm sao thế? Sắc mặt cũng hơi khó coi." Không yên tâm mà kiểm tra trán của hắn, Hoài Ngọc nói thầm: "Đừng sinh bệnh nữa, vết thương vừa mới khỏi, Mặc Cư của chúng ta sắp biến thành cái dược đường rồi."
Nhắm mắt trầm mặc một lúc, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Giang Huyền Cẩn đã khôi phục trạng thái bình thường, thấp giọng nói: "Nàng tặng ta một chữ được không?"
"A?" Hoài Ngọc ngẩn người, vội vàng ngọ nguậy: "Không phải ta nói không biết viết chữ sao?"
"Ta dạy nàng." Cố chấp mà kéo nàng đi về phía thư trác, Giang Huyền Cẩn nói: "Viết vài chữ đơn giản thôi."
Trừ chữ "Nhất", những chữ khác lấy tùy tiện cũng đều không xem như là đơn giản.
(*) Chữ nhất (Một): Chỉ có một nét ngang (一).
Lí Hoài Ngọc liên tục lắc đầu, nửa gác nửa ôm lấy hắn, làm nũng nói: "Chữ của chàng đẹp, viết ra tặng ta cũng không ngại, nhưng ta lại không biết viết chữ, viết cũng là làm trò cười cho thiên hạ. Hơn nữa, chỗ bên trên này đã treo một bức tranh chữ rồi, ta lại tặng chàng, chàng định để ở chỗ nào?"
Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Nàng không muốn?"
"Không phải không muốn, là... Ai da!" Khóe miệng cong xuống, Hoài Ngọc cầm lấy tay của hắn dựa dẫm vào: "Ta buồn ngủ quá, chàng nhìn xem đã là canh giờ gì rồi."
Trăng treo đầu cành, gác lại một ngày, cũng nên sớm đi ngủ rồi.
Người trước mặt hơi mím môi, thoạt nhìn có chút không vui.
Hoài Ngọc không còn cách nào khác mà nhẹ giọng dỗ dành hắn: "Đừng giận nữa, tuy nói rằng chàng giận cũng động lòng người, nhưng vẫn là cười lên đẹp hơn. Đi ngủ có được không? Có chuyện gì chúng ta để lại ngày mai nói."
Cổ bị nàng ôm lấy, khuôn mặt cách nàng rất gần, hơi ngẩng đầu một chút là có thể nhìn thấy đôi mắt hạnh mang theo sủng nịch của nàng.
Giang Huyền Cẩn buông mắt, duỗi tay đỡ lấy thắt lưng của nàng, trầm mặc rất lâu mới thấy giọng nói: "Ngủ đi."
"Ta giúp chàng cởi y phục!" Hoài Ngọc âm thầm cảm thấy may mắn vì lại gạt được qua chuyện, nàng cười tít mắt đưa tay đến vạt áo của hắn.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Huyền Cẩn đã đi thượng triều, Hoài Ngọc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền bảo Thanh Ti tìm một tấm khăn trắng đến, xiêu xiêu vẹo vẹo mà thêu chữ lên trên.
"Oái!"
Thanh Ti đứng bên cạnh nghe thấy thanh âm này đã thấy không thể trách được, chỉ bình tĩnh phun ra một con số: "Năm."
Đã lần thứ năm đâm vào tay rồi, Hoài Ngọc tức giận không thôi, cầm lấy chiếc khăn kia ném đi: "Đồ chơi này quả nhiên không thích hợp với ta!"
Hồi còn nhỏ trong cung ma ma nào dám để nàng học thêu thùa nữ công, nàng đều cầm kim đuổi theo người hết ba đường cửa cung(*)! Ai dám để nàng cầm đồ bỏ đi như kim thêu này chứ?"
(*) Nhìn hình bên dưới để hình dung tốt hơn!
[BOOK]
[/BOOK]
Nhưng... Nghĩ tới vẻ mặt không vui vẻ hôm qua của Giang Huyền Cẩn, nàng khẽ cắn môi, vẫn khom lưng nhặt chiếc khăn trở về.
Ánh mắt của Thanh Ti rất phức tạp: "Người có thể tặng thứ khác."
Người khác là thêu thùa, còn vị điện hạ này căn bản là đang đâm thịt.
"Hắn không phải muốn chữ sao?" Hoài Ngọc hầm hừ nói: "Ta không viết được, thì phải thêu được."
Xấu thì xấu, nhưng nàng thêu thêm hai lớp, thế nào cũng có thể nhìn rõ nét bút đúng chứ?
Đâm loạn lung tung vài cái, Hoài Ngọc xách khăn lên nhìn nhìn, cũng coi như gật đầu vừa ý, sau đó lại thêu tiếp.
"Sắp đến cung yến tháng tám rồi." Thanh Ti thấp giọng nói: "Năm nay người vẫn có thể ngắm trăng ở trong cung."
Nghĩ tới chuyện này, đôi mắt Hoài Ngọc hơi sáng lên: "Đúng lúc, thứ trong Minh Sơn cung cũng nên hủy đi rồi, cứ để đó, không chừng đến lúc nào đó sẽ xảy ra sai sót."
"Người đi lấy sao?" Thanh Ti nhíu mày, vẻ mặt rất không tán đồng.
"Chỉ có ta có thể đi theo Tử Dương Quân vào cung, bên cạnh ai còn có thể làm được chuyện này?" Hoài Ngọc khẽ cười: "Không có Trưởng công chúa, Lục Cảnh Hành không vào được cung, đám Hàn Tiêu ngay cả đường đi Minh Sơn cung cũng không biết."
Ngày trước "Bè cánh Trưởng công chúa" có thể ngồi đầy bàn, bây giờ đã thưa thớt đến không ra hình dáng. Tự nàng cũng có thể làm được chuyện, không cần làm phiền bọn họ nữa.
Liếc nhìn vẻ mặt của Thanh Ti bên cạnh một cái, Hoài Ngọc trấn an nói: "Ngươi không cần quá căng thẳng, Minh Sơn cung là lãnh cung(*), ngày thường căn bản không có người đến đó, cho dù ta đi đào thủng chỗ đó cũng sẽ không có người phát hiện đâu."
(*)Lãnh cung là nơi mà các phi tử thất sủng hoặc phạm tội bị đày đến.
Nàng đã nói như thế rồi, Thanh Ti cũng không khuyên thêm nữa, chỉ rũ mắt xuống im lặng đứng một bên.
Có hai phong thư làm chứng, lại có khẩu cung của Tôn Kình, Giang Huyền Cẩn trực tiếp cùng Liễu Vân Liệt đi đến Thừa Tướng phủ, muốn đối chất thẳng mặt với Tề Hàn.
Nhưng quản gia của Thừa Tướng phủ lại nói: "Không khéo rồi, hôm kia lão gia vừa tiếp nhận Hoàng lệnh, đi tuần tra ở Đông quận rồi, sợ còn phải mấy ngày nữa mới về."
Đi từ lúc nào? Liễu Vân Liệt mờ mịt, Giang Huyền Cẩn cũng nhíu mày, họ đều không nhận được tin tức gì, mấy ngày nay trên triều không nhìn thấy người, còn tưởng Tề Hàn nghỉ phép, ai biết đã xuất Kinh rồi!"
"Làm sao giờ?" Liễu Vân Liệt hỏi.
Còn có thể làm sao? Giang Huyền Cẩn xoay người đi.
Không thể chất vấn, chỉ có thể đợi Tề Hàn hồi Kinh. Chứng cứ đã đầy đủ hết rồi, cũng không sợ đợi thêm chút thời gian.
Lúc trở về Đình Úy phủ đi qua mấy cửa tiệm mới mở, tiếng pháo vang khắp đường, người vây xem rất đông.
Giang Huyền Cẩn nhìn một cái, thoáng tò mò: "Ba nhà khai trương cùng lúc?"
Liễu Vân Liệt thấy cũng không kinh ngạc: "Mặt tiền cửa hiệu của Lục Kí luôn như vậy, hỗ trợ thanh thế lẫn nhau, dân chúng cũng vui vẻ xem náo nhiệt."
Lục Kí? Giang Huyền Cẩn híp mắt: "Lục Cảnh Hành?"
"Ngoài hắn còn có ai?" Liễu Vân Liệt khoanh tay lắc đầu: "Việc làm ăn của hắn càng ngày càng lớn, vốn tưởng rằng không có Trưởng công chúa chống lưng, có thể chèn ép hắn mấy phần, ai biết người này thật sự rất xảo trá, tự bỏ đi mấy mặt tiền tránh quan phủ làm khó, mở lại lần nữa ở chỗ này."
Để hắn kinh doanh thêm vài năm, sợ là nửa cái Kinh Thành này đều rơi vào tay hắn mất.
Pháo dấy lên khói lửa tràn ngập nửa con phố, Giang Huyền Cẩn lạnh mắt nhìn, liền thấy bên dưới biển hiệu buộc lụa đỏ, Lục Cảnh Hành toàn thân áo bào tơ ngân tuyết mềm mại, phe phẩy cây quạt từ trong cửa tiệm đi ra, mỉm cười nói gì đó với người bên ngoài, những dân chúng xem náo nhiệt vừa nghe đã vỗ tay, tiếng hoan hô vang khắp trong tiệm.
"Ngài còn muốn xem?" Liễu Vân Liệt thu hồi ánh mắt: "Về Đình Úy phủ nhanh một chút đi, còn có chuyện chưa làm xong."
"Ngươi về trước đi."
Liễu Vân Liệt ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi vì sao, người trước mặt đã đi về phía Lục Cảnh Hành.
Ánh mắt khẽ động, Liễu Vân Liệt xoay người rời khỏi, nhìn hắn cùng Lục Cảnh Hành nói vài câu liền vào trong cửa tiệm, suy nghĩ một chút, cũng đi lên theo.
Hôm nay cửa hàng mới khai trương, tâm tình của Lục Cảnh Hành đang tốt, thấy vẻ mặt của người trước mặt nghiêm túc, mắt phượng híp lại liền cười: "Làm sao? Tại hạ lại đắc tội Quân Thượng chỗ nào sao?"
Yên lặng ngồi vào chỗ, bên cạnh cũng không có ai, Giang Huyền Cẩn cầm ra hai phong thư, đặt trực tiếp trước mặt hắn.
Trên bao thư cùng là "Thừa tướng thân khải", Lục Cảnh Hành nhìn thấy ý cười chợt ngừng.
Thầm nghĩ một tiếng không ổn, hắn mở quạt ra che mắt lại, hơi nhíu mày.
"Ngươi muốn giải thích sao?" Giang Huyền Cẩn hỏi.
"Đây... Có cái gì giải thích chứ, lúc đó điện hạ viết hai phong thư phòng ngộ nhỡ." Hắn nói.
Cầm lấy một phong mới, Giang Huyền Cẩn cười nhạo: "Hai mươi bảy tháng ba điện hạ đã mất rồi, nàng viết bức thư sau này từ khi nào?"
"Cái này quan trọng sao?" Lục Cảnh Hành bỏ quạt xuống, khuôn mặt tràn đầy sự khó hiểu nhìn hắn: "Quân Thượng để ý là cái gì? Thư này là thật, lại không phải là giả. Cho dù có hai bức giống nhau, ngài tùy ý cầm một phong..."
"Phong thư này từng đặt ở trong Mặc Cư." Cắt ngang lời của hắn, Giang Huyền Cẩn nói: "Hơn nữa thời gian khá dài."
Nghe thấy ngữ khí khẳng định này của hắn, thân thể Lục Cảnh Hành kéo căng, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
"Cái này có gì kì quái sao?" Chủ ý đã định xuống, hắn mở miệng: "Thư này là Thanh Ti mang từ trong cung ra ngoài, bây giờ nàng ta không phải ở Mặc Cư sao?"
Thanh Ti? Sớm đã đặt ở trong Mặc Cư, lại lách một đường cong mượn tay Lục Cảnh Hành đưa thư cho hắn, đây tính là gì?
Ánh mắt thâm trầm mà nhìn Lục Cảnh Hành. Giang Huyền Cẩn nhẹ gõ gõ mặt bàn: "Bản quân ghét bị người tính kế."
Hai phong thư này, cổ quái giống như một âm mưu.
"Ai tính kế ngươi chứ?" Lục Cảnh Hành tức giận nói: "Ta còn không phải muốn giúp ngươi một phen sao? Ngươi muốn lật án cho Đan Dương, ta cũng muốn nhìn thấy vụ án đó được lật lại, giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi, nói cái gì mà tính kế?"
"Ngươi thật sự chỉ muốn giúp đỡ?" Giang Huyền Cẩn không tin: "Đan Dương đã chết, các hạ lại là một thương nhân tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi, phí tâm phí sức tiếp tay làm việc xấu như thế, nếu chỉ cầu mỗi lật án, hình như không quá có lời."
Vừa nghe lời này, khuôn mặt Lục Cảnh Hành trầm xuống.
"Giang Huyền Cẩn." Hắn lạnh giọng nói: "Chuyện của ta với Đan Dương, rốt cuộc ngươi biết bao nhiêu?"
"Không nhiều." Giang Huyền Cẩn nói: "Trong cung thường xuyên nhìn thấy các hạ, biết các hạ thường quấn lấy nàng."
Cười nhạo một tiếng, Lục Cảnh Hành gấp quạt lại đặt lên trên bàn, nâng mắt nhìn hắn nói: "Đại Hưng năm thứ ba, ta bị nhà đối diện trong nghề tính kế, tổn thất mất một nửa giang sơn của Lục Kí, thời gian buồn phiền đi ra ngoài du lịch, liền gặp được Trưởng công chúa."
Lúc đó Bình Lăng Quân còn sống, những ngày tháng của Lí Hoài Ngọc không qua dễ dàng, sầu khổ trên mặt cũng không ít hơn hắn chút nào, hai người ở trong tửu lâu vì một vò rượu cuối cùng mà ra tay đánh nhau, cuối cùng mỗi người một ngụm, cùng nhau ngồi xuống ngõ nhỏ uống.
"Ta là một thương nhân." Lúc đó hắn nói.
"À." Nàng gật đầu, uống một ngụm rượu rồi đưa vò qua cho hắn: "Ta là một công chúa."
Vốn còn phiền muộn, vừa nghe lời này hắn lại mỉm cười: "Ngươi mà là công chúa, ta còn là Hoàng Đế mất."
"Hoàng Đế mới mười tuổi, ngươi lớn hơn một chút." Nàng nói.
Lục Cảnh Hành không cười nữa, ngây người nhìn nàng, phát hiện dáng vẻ của cô nương này quý phái, một thân thường phục, thêu mờ lại là hình dáng hoa văn của mẫu đơn Dao Trì, giữa mày có một đóa kim hoa, môi đỏ như máu.
Nhận ra ánh mắt của hắn, nàng liền ngang ngược đạp một cước sang, mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Một cước này sức lực cực lớn, đạp đến suýt chút nữa hắn không đứng vững. Lục Cảnh Hành đau đớn kêu lên một tiếng, thần sắc phức tạp mà nói thầm: "Kéo con nghé ý, công chúa nhà ai thô lỗ giống như ngươi."
"Còn thô lỗ hơn nữa đấy, ngươi có muốn thử chút không?" Nàng cầm lấy bình rượu giơ lên trên đỉnh đầu hắn.
Lục Cảnh Hành xoay người liền muốn chạy.
"Này." Lí Hoài Ngọc gọi hắn lại, nửa say nửa tỉnh nói: "Ngươi tên là gì? Nói ra để bổn cung biết, không chừng còn có thể giúp ngươi một phen."
Bước chân ngừng lại, hắn quay đầu nhìn nàng vài cái, cũng không thật sự cảm thấy người nàu có thể giúp hắn, nhưng vẫn nói: "Lục Li, tự Cảnh Hành."
"Cao sơn ngưỡng chỉ, Cảnh Hành hành chỉ?(*)" Nàng nhướn mày, ha ha cười lớn: "Người như ngươi thoạt nhìn đã không đứng đắn, còn cao sơn ngưỡng chỉ nữa?"
(*) Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ: Núi cao thì để ngưỡng trông, đường lớn là để đồng lòng dân đi.
Lục Cảnh Hành đen mặt nói: "Không có người nào dạy ngươi, không thể cười nhạo tên người khác trước mặt sao?"
"Không có!" Nàng đáp hợp tình hợp lí, đào đào lỗ tai ngả ngả nghiêng nghiêng đi qua, cười hì hì đem bình rượu nhét vào trong tay hắn: "Ngươi uống đi!"
"Ta không... Aiz?" Vừa muốn nói hắn không uống nữa, người trước mặt đã trực tiếp ngã xuống, hắn vội vàng ném bình rượu đi đón lấy nàng, cái bình vỡ trên mặt đất vang lên một tiếng thanh thúy, hương rượu mãnh liệt chớp mắt đã tràn đầy cả cái ngõ nhỏ.
Lục Cảnh Hành thật ra rất muốn trực tiếp ném nàng trên đống những đồ hỗn tạp này chạy lấy người, nhưng nhìn bộ dạng này của nàng, để ở đây thật, không chừng sẽ bị người ta khinh bạc mất. Hắn khẽ động thiện tâm, dứt khoát đem nàng mang về nhà.
Sau này hắn mới biết, lúc đó Thanh Ti đã ở trong tối đi theo, nếu hắn có một chút hành động không hẳn hoi, thì về sau sẽ không có Lục đại chưởng quầy nữa rồi.
May là lúc đó hắn quy quy củ củ, chăm sóc nàng một buổi tối, ngày hôm sau lại đưa nàng lên xe ngựa.
"Sau này còn gặp lại nhé!" Nàng mỉm cười vẫy tay.
Lục Cảnh Hành cũng vẫy tay, trong lòng lại nghĩ là: Vẫn là sau này không hẹn đi!
Cừu chưởng quầy nhà đối diện rất lợi hại, có người trong triều, chèn ép Lục Kí liên tiếp thoái nhượng, thậm chí còn chụp thòng lọng vào hắn, bắt hắn tống vào đại lao. Lục Cảnh Hành làm ăn vẫn luôn an phận, lúc đó còn không biết "Quan thương cấu kết", ngẩn ra ở trong lao, tưởng rằng bản thân đã ở đây nhiều năm lắm rồi.
Nhưng ngày hôm sau, hắn liền được người thả ra ngoài. Quan sai tháo xiềng xích cho hắn, ra hiệu hắn đi ra ngoài.
Lục Cảnh Hành không hiểu, mờ mịt đi ra cửa lớn thiên lao, liền nhìn thấy Lí Hoài Ngọc đứng bên ngoài chống eo, vừa nhìn thấy hắn ra liền mắng: "Cái đầu óc này còn buôn bán nữa không? Không bằng về nhà làm ruộng nuôi heo đi?"
Hắn ngẩn người nhìn nàng, không biết nguyên do. Nàng lại bước đến, túm lấy hắn đi ra ngoài: "Một Kinh Triệu Doãn(*) hèn mọn cũng có thể ức hiếp ngươi thành như thế này sao? Đi! Ta chống lưng cho ngươi!"
(*) Kinh Triệu Doãn là chức vụ được đặt ra từ thời Tần giữ nhiệm vụ quản lý hành chính và trị an ở kinh đô. Về sau, tất cả những vị trưởng quan quản trị hành chính và trị an ở thủ đô đều được gọi là Kinh Triệu Doãn.
Nhìn đội rước kiệu thật dài phía sau lưng nàng, Lục Cảnh Hành cuối cùng cũng ý thức được, người này không nói dối, hình như nàng thật sự là một công chúa.
Chính là thật sự hơi thô lỗ một chút.
Có cô công chúa thô lỗ này chống lưng, Lục Kí phản kích bước cuối cùng, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, không những lấy lại được cửa hàng và hàng hóa bị mất, còn ép Cừu Kí đóng cửa mấy mặt tiền cửa hàng nữa.
"Không phải là quan thương cấu kết sao?" Lí Hoài Ngọc kéo hắn cùng ngồi xổm ở cổng đã đóng của Cừu Kí, duỗi tay nhét cho hắn một cái chân gà: "Lão tử dạy ngươi cái gì chân chính gọi là quan thương cấu kết!"
Giúp hắn một việc to lớn như thế, lại chẳng yêu cầu hắn báo đáp cái gì, chỉ cà lơ phớt phơ mà nói những lời này, cùng hắn uống rượu gặm chân gà.
"Phiền muộn của ta không còn nữa rồi." Hắn nhìn nàng thật sâu hỏi: "Vậy ngươi thì sao?"
"Không cần lo lắng." Lí Hoài Ngọc tùy tiện khoát tay: "Tự mình ta có thể giải quyết."
Nói rất thoải mái, về sau hắn lại nghe nói, nàng cùng Bình Lăng Quân tranh đấu một sống một chết, vài lần còn suýt chút nữa mất mạng.
Hắn chỉ là một thương nhân, căn bản không giúp đỡ được.
Đưa tay ra trước mặt Giang Huyền Cẩn rót cho hắn nửa chén trà, Lục Cảnh Hành hỏi: "Ngươi biết bất lực là cảm giác gì không?"
Giang Huyền Cẩn buông mắt: "Chưa từng trải qua."
"Ha ha, Tử Dương Quân quyền khuynh triều đình, đương nhiên là chưa từng trải qua mùi vị này rồi, nhưng ta biết rất rõ." Để ấm trà xuống, hắn nói: "Mỗi ngày ngươi có thể nhìn thấy người ấy, nàng cười với ngươi, cùng ngươi chơi đùa(*) uống rượu, ngươi biết hoàn cảnh của nàng gian nan, những không làm được cái gì cả, chỉ có thể giống như một kẻ ngốc đờ người ra nhìn."
(*)划拳 Vung quyền, chơi oẳn tù tì. Trong nguyên tác nghĩa chính là như thế, nhưng trong bản edit mình để là chơi đùa cho hợp văn cảnh.
"Bây giờ cuối cùng ta cũng có cơ hội có thể giúp được nàng, vì sao ngươi lại đến hỏi ta được mất?"
"Ta là thương nhân, nhưng lẽ nào thương nhân thì không phải người sao?
Hắn nói đến cuối cùng có hơi kích động, Giang Huyền Cẩn trầm mặc. Lúc trước hắn đích xác chỉ coi hai người này là bạn rượu, chưa từng nghĩ còn có qua lại như thế này.
"Bỏ đi." Hắn nói: "Là bản quân nghĩ nhiều rồi."
Hai phong thư này tuy nói là kì lạ, nhưng đích xác là cùng hướng tới việc giúp đỡ hắn, nếu Thanh Ti thật sự đem thư giấu trong nhà chính, tính ngày ra, trên thư có Phật hương cũng không kì lạ.
Mày vẫn luôn nhíu chặt cuối cùng cũng buông lỏng, Giang Huyền Cẩn đứng dậy định đi.
"Này." Lục Cảnh Hành gọi hắn lại: "Châu Cơ gần đây khỏe không?"
Không vui mà quay đầu lại, Giang Huyền Cẩn nói: "Tình cảm của các hạ đã cùng Trưởng công chúa không phải là đơn giản rồi, vì sao còn thân thiết với người khác như thế?"
Nói nhảm, hai người này là cùng một người, tình cảm không đơn giản đương phải phải quan tâm một chút rồi. Lục Cảnh Hành bĩu môi, thấy hắn không có ý muốn nói, liền xua tay nói: "Coi như ta chưa hỏi."
Giang Huyền Cẩn cười lạnh, phất tay áo rời đi, cũng không đến Đình Úy phủ nữa, lập tức trở về Mặc Cư.
Cảm giác bản thân nghi ngờ nhầm người, vài ngày tiếp theo, Giang Huyền Cẩn đều ở lại Mặc Cư bên cạnh Bạch Châu Cơ, mặc cho nàng đùa giỡn trêu chọc, thái độ cũng vô cùng khoan dung.
Hoài Ngọc cảm thấy bầu trời hạ hồng vũ(*) rồi. Từ cửa sổ ngó đầu ra nhìn, nhỏ giọng nói thầm: "Cũng quá hiếm thấy đi?"
(*) Hạ hồng vũ 下红雨: Chỉ một chuyện không thể xảy ra, ngoài dự đoán, chuyện khiến người khác lạ lẫm. Nghĩa rộng ra một chút chỉ một chuyện khác thường, ví dụ như một người bình thường rất keo kiệt bủn xỉn, đột nhiên lại rộng rãi mời khách, hoặc là một người cực kì lười biếng, bỗng nhiên lại chăm chỉ siêng năng (Theo Baidu). Ở đây ý của Hoài Ngọc là lão thái gia hôm nay đột nhiên tặng đồ nên hơi bất ngờ.
Tối nay trong cung có yến tiệc, lão thái gia sớm đã sai người đưa mấy bộ lễ phục đến để họ lựa chọn. Hoài Ngọc quay đầu nhìn nhìn, phát hiện Giang Huyền Cẩn đã thay xong một thân áo bào rộng tay dệt tiên hạc trắng thêu mờ, dáng người cao ngất, rực rỡ sức sống như cây tùng.
Ngơ ngác trong một lúc, đột nhiên nàng nghĩ, một người phong thái tài hoa như thế này, nếu có một đứa con, thì dáng vẻ sẽ trông như thế nào nhỉ?
Thấy nàng ngơ người bất động, Giang Huyền Cẩn nhẹ lắc đầu, đi qua duỗi tay ra, thắt từng cái dây lưng bên eo của nàng lại.
"Trên cung yến rất nhiều người, nàng theo sát ta một chút, chớ có chạy lạc đấy."
"Ừ." Đáp lời không chút để ý, Hoài Ngọc chuyên tâm vuốt ve hoa văn thêu trước ngực hắn.
Người khác thêu như thế nào lại đẹp như thế chứ? Nàng nghiêm túc như vậy, có bốn chữ ngắn ngủn, mà bây giờ vẫn còn chưa thêu xong.
"Biết rồi!" Hồi phục tinh thần nở nụ cười, Hoài Ngọc ôm lấy cánh tay của hắn liền đi cùng hắn ra bên ngoài.
"Chủ tử." Thanh Ti thấp giọng gọi nàng một tiếng.
Hoài Ngọc quay đầu lại, thấy nàng làm động tác tay ra hiệu nàng yên tâm.
Là đã sắp đặt xong rồi sao? Hoài Ngọc gật đầu, làm như không có việc gì mà tiếp tục đi về phía trước.
Hỉ Nhạc Cung rất lớn, là nơi hoàng thất chuyên dùng để mở yến tiệc, cách Minh Sơn Cung không xa. Người của Giang gia vừa đến, bên trong nhất thời càng thêm náo nhiệt, không ít người tiến lên chào hỏi, đông một người kéo tây một người lôi, không đến một lúc đã đem người Giang gia phân tán ra khắp nơi.
Hoài Ngọc luôn đi theo Giang Huyền Cẩn, hắn phụ trách nói chuyện với người ta, nàng thì phụ trách ăn đồ ăn ở trên bàn trước mặt, phân công rõ ràng, hợp tác vui vẻ.
Chỉ là, không bao lâu sau, những trọng thần triều đình này thừa dịp ngày lành trăng tròn không cố kị cao thấp, bắt đầu ép rượu.
Nàng nhớ mang máng tửu lượng của Giang Huyền Cẩn không tốt lắm, nhìn Từ Tiên trước mặt kính rượu lên, Hoài Ngọc rất bao che người nhà mà nói: "Vân đại nhân Hàn đại nhân còn đang ngồi, sao tướng quân có thể mời Quân Thượng uống trước chứ?"
Từ Tiên nhướn mày: "Quân phu nhân ngay cả rượu cũng không cho Quân Thượng uống sao?"
"Không phải không cho uống, phải có quy củ nha." Ứng phó với đám người này, Lí Hoài Ngọc quả thực vô cùng thuần thục: "Vân đại nhân vừa mới thăng quan, về tình có phải là ngài nên cùng ông ấy uống trước một chén không?"
Có đạo lí! Từ Tiên lập tức nhìn về hướng Vân Lam Thanh, người phía sau thần sắc phức tạp mà nhìn vị Quân phu nhân này một cái, nhấc chén uống một hơi cạn sạch.
"Tốt!" Hàn Tiêu ngốc nghếch ở bên cạnh vỗ tay hoan hô.
Vân Lam Thanh nhìn đến giận sôi máu: "Tốt cái gì mà tốt? Ngươi có phải cũng nên uống không?"
"Vì sao?" Hàn Tiêu khó hiểu.
Bưng chén rượu để trước mặt hắn, Vân Lam Thanh nói: "Trong ngày thường ta bận tâm vì ngươi không ít, mời ngươi uống một chén rượu ngươi còn hỏi vì sao hả?"
Điều này cũng đúng nha? Hàn Tiêu gật đầu, tiếp theo liền trút vào miệng một chén.
Vốn đều là đến để kính rượu hắn, trước mắt lại nổi lên chém giết lẫn nhau thế này. Giang Huyền Cẩn nhìn thấy buồn cười, cảm thấy đám người này thật ra cũng khá thú vị.
Nhưng cho dù có Hoài Ngọc thay hắn chắn rượu, người trên cung yến thật sự quá nhiều, xung quanh cũng phải uống thêm mấy chén. Giang Huyền Cẩn uống vài chén đã trầm mặc không nói chuyện nữa, kéo nàng đi về phía yên tĩnh bên cạnh Hỉ Nhạc Cung.
Thấp giọng cười một tiếng, Lí Hoài Ngọc tìm một chỗ đá giả sơn để hắn ngồi xuống, dịu dàng nói:
Ta đi lấy một chén trà cho chàng, chàng ở đây đợi ta có được không?"
Trăng tròn treo cao, đèn lồng sáng rực bốn phía, xa xa trên yến tiệc linh đình có tiếng cười đùa không dứt. Giang Huyền Cẩn hai mắt lờ đờ mông lung nhìn người trước mặt, rất ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Mỉm cười sờ sờ đầu hắn, Hoài Ngọc không nhịn được, hung hăng hôn hắn một cái, sau đó mới xách váy đi khỏi.
Nếu chưa say, Giang Huyền Cẩn còn có thể nhận ra được đường nàng đi không phải về yến tiệc, nhưng hắn say rồi, trong đầu chỉ nhớ nàng bảo hắn đợi ở chỗ này.
Vậy hắn liền đợi.
Ngồi đoan đoan chính chính, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt của Giang tiểu bằng hữu nhìn chăm chăm về phía con đường không có người kia, nghĩ đợi nàng trở về, nhất định sẽ biểu dương vài câu.
Nhưng mà lần này, hắn đã đợi rất lâu, con đường trước mắt kia vẫn vắng vẻ không có người quay lại.
----------------------------------------
2021 đã đến rồi, chúc mọi người năm mới vui vẻ, mọi sự như ý, năm mới làm ăn phát đạt, tiền vào như nước nha :3
Chương sau sẽ có biến, mọi người chuẩn bị tinh thần đi nhé (ノωヽ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT