Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Mồ hôi thấm nửa, mưa xuân ẩm ướt đua nhau rơi xuống, trong lúc thở dốc, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chạm hoa, bóng của một đóa mẫu đơn được điêu khắc tinh xảo vừa lúc rơi ở ngực nàng.

Hoài Ngọc cúi đầu nhìn, khẽ thở hổn hển hỏi hắn: "Có đẹp không?"

Ánh mắt Giang Huyền Cẩn tối đi, đưa tay ôm lên, há miệng cắn chiếc khuyên tai chưa tháo xuống của nàng, mơ hồ đáp: "Đẹp."

"Vậy chàng có thích không?"

Vừa hỏi cái này, hắn không chịu tiếp nữa, chỉ nới lỏng khuyên tai ra cắn đến miệng của nàng, hơi có chút ý vị thẹn quá hóa giận.

Hoài Ngọc cười khẽ, cũng không trông cậy vào hắn thật sự sẽ đáp lại, đơn thuần là chiếm tiện nghi mồm mép thôi.

Nhưng mà, sau khi mây mưa nghỉ ngơi, nàng lờ mờ sắp ngủ rồi, lại nghe thấy có người giọng khàn khàn nói bên tai nàng:

"Thích."

Hoài Ngọc sửng sốt, theo bản năng muốn quay đầu nhìn, nhưng người này lai duỗi tay ôm nàng, vùi đầu vào sau gáy nàng.

"Mau ngủ." Hai chữ này có chút hung dữ.

Lí Hoài Ngọc nhướn mày, ngẩn ngơ nhìn Phật hương cháy trong phòng, một hồi lâu sau, khóe miệng chậm rãi cong lên, độ cong càng ngày càng lớn.

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Thanh Ti đẩy cửa vào phòng hầu hạ, thấy điện hạ nhà nàng đã đứng dậy, mặc tẩm y tóc dài buông xõa, ngồi trước bàn trang điểm cười ngốc.

"..." Thật sự cười đến ngốc quá rồi, nàng cũng không biết nói thế nào nữa.

"Ài, ngươi tới rồi à?" Nhìn thấy nàng từ trong gương, Hoài Ngọc quay đầu lại, mặt mày cong cong nói: "Hôm nay lại là một ngày đẹp trời!"

Thấy nàng vui vẻ như vậy, Thanh Ti cũng vui vẻ theo, chỉ là nàng không cười, chỉ hơi mím môi, sau đó đưa chén thuốc trong tay đặt ở trước mặt nàng.

Một chén thuốc đen như mực, tỏa ra mùi của vị đắng, Lí Hoài Ngọc nhìn chằm chằm một lúc, hỏi nàng: "Còn thừa lại bao nhiêu?"

Thanh Ti đáp: "Một thang."

"Vậy vừa vặn." Bưng chén thuốc lên, nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chậm rãi đổ toàn bộ nước thuốc ra ngoài.

"Sau này không cần chuẩn bị nữa."

Đồng tử hơi co lại, Thanh Ti kinh hãi nhìn nàng: "Chủ tử?"

Hoài Ngọc quay đầu lại, đem bát sứ trống không đặt lên trên bàn, cười đến sóng mắt đung đưa: "Hắn đã dám mở miệng nói thích, vì sao ta không dám cược đoàn tụ sum vầy một phen?"

Không phải tất cả đều tiến triển rất thuận lợi sao? Chỉ cần nàng không nói ra mình là ai, Giang Huyền Cẩn vĩnh viễn sẽ không biết, chờ lật lại vụ án của Tư Mã Húc, Đan Dương gột sạch oan khiên, nàng sẽ chỉ là Bạch Châu Cơ, giúp chồng dạy con, không hẳn không thể vượt qua một đời.

"Người..." Thanh Ti không dám tin: "Sao người lại suy nghĩ như vậy?"

"Có hơi bất ngờ nhỉ?" Hoài Ngọc ha ha hai tiếng, sờ lên lồng ngực của mình, buông mắt nói: "Ta cũng rất bất ngờ, tối hôm qua lúc trong đầu nghĩ ra ý niệm này, ta cũng rất nghi ngờ có phải là Bạch tứ ngốc kia quay về đoạt lại cơ thể hay không nữa."

"Nhưng không phải, đây chính là ý nghĩ của ta."

"Ta muốn thử một lần."

Ngữ khí chắc chắn, là điện hạ quen thuộc của nàng. Nhưng quyết định như vậy, sao điện hạ có thể làm ra được chứ? Người và Tử Dương Quân... Không nói đến bao nhiêu hận cũ trước kia, ngay cả bây giờ cũng là đem nhân duyên xây trên sự lừa gạt và lợi dụng. Cẩn thận như điện hạ, vì sao lại dám mạo hiểm lớn như vậy?

Thanh Ti lắc đầu theo bản năng, rất muốn khuyên điện hạ vài câu, nhưng nàng hiểu rất rõ, trong lúc điện hạ quyết định sự việc, trước sau nàng cũng đã chuẩn bị xong vô số những lời thuyết phục rồi, đến cuối cùng, dù sao nàng cũng nói không lại.

Không có con đường cứu vãn.

Hít sâu một hơi, Thanh Ti hung hăng nhắm mắt lại, lần thứ hai mở mắt ra, ánh mắt đã kiên định trở lại.

"Được." Nàng đáp.

Nếu là quyết định của điện hạ, vậy thì nghe người đi.

Hoài Ngọc nghe vậy, nụ cười trên mặt lại tràn ra, dồi dào sức sống trở lại trang điểm trước bàn, cầm lấy cây trâm hoa nói với nàng: "Đến giúp ta cài tóc."

Thanh Ti đáp lời, vừa muốn đưa tay nhận lấy, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động gì đó.

"Ai?" Nàng phản ứng cực nhanh, lách mình liền xong ra ngoài cửa.

Linh Tú bưng chậu nước đi vào trong, suýt chút nữa đụng phải Thanh Ti, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể, nâng mắt nói: "Sao lại gấp như vậy?"

Thanh Ti sửng sốt, nhìn trái nhìn phải lại một lần, hình như không có người nào khác.

"Ngươi vừa tới?"

"Đúng vậy." Linh Tú vượt qua nàng đi vào trong, đặt chậu nước xuống, vắt khăn mặt hỏi: "Thanh Ti tỷ tỷ đây là làm sao vậy?"

"Không sao." Hoài Ngọc cười nói: "Người luyện võ một chút gió thổi cỏ lay đã dễ dàng khẩn trương rồi."

"Như vậy à." Linh Tú gật đầu, cũng không hỏi thêm, nhanh nhẹn thu dọn giường nệm, sửa sang lại sa liêm, tiếp đó lui ra ngoài.

Nhìn theo bóng nàng ấy, Hoài Ngọc thấp giọng hỏi Thanh Ti: "Có vấn đề sao?"

Thanh Ti lắc đầu: "Chắc là không sao."

Nha đầu Linh Tú này lá gan nhỏ, người nào lớn tiếng nói chuyện cùng nàng đều sẽ tức giận hồng mắt lên, nếu thật sự nghe thấy cái gì, tuyệt đối sẽ không thong dong như vậy.

Hoài Ngọc gật đầu, tiếp đó chọn trâm hoa trong hộp trang sức.

Linh Tú rời khỏi lầu chính, tay bưng đi khá xa rồi, thoạt nhìn rất bình thường.

Nhưng mà, đợi đến khi đi qua một đoạn rẽ góc tường, xung quanh không có ai khác, chân nàng đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất há miệng thở dốc.

"Bạch tứ ngốc trở lại đoạt lại thân thể..."

Trong đầu vang lên lời nói vừa nghe thấy này, sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân không kìm được mà run lẩy bẩy.

Dùng xong bữa sáng, Thanh Ti ra ngoài một chuyến, lúc quay lại mang theo một tin nguy cấp.

"Lục chưởng quầy nói, có người ra tay với người của Phi Vân Cung."

Hoài Ngọc nhíu mày: "Đắc thủ rồi sao?"

"Không có, trái lại thích khách rơi vào trong tay của Quân Thượng." Thanh Ti nói: "Bây giờ người đã bị giam vào đại lao rồi."

Khẽ thở ra một hơi, Hoài Ngọc cười nói: "Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đáng đời."

"Ngoài ra, Vân đại nhân dường như đã phát hiện ra gì đó, luôn truy hỏi Lục chưởng quầy chuyện về người."

"Cái này à..." Hoài Ngọc gãi gãi tóc mai: "Có cơ hội ta tự mình nói thẳng thắn thì tốt hơn, Lục Cảnh Hành bên kia, ngươi bảo hắn đối phó trước đi."

Thanh Ti mím môi: "Lục chưởng quầy có chút oán giận."

Con người hắn thì lúc nào không oán giận chứ? Nhưng mỗi lần đều là oán trên miệng, giúp đỡ nàng lại không cẩu thả chút nào.

Hoài Ngọc sờ cằm nói: "Đợi đại sự kết thúc, ta sẽ cảm tạ hắn thật thật tốt."

Lấy cái gì tạ? Thanh Ti lắc đầu: "Lục chưởng quầy cái gì cũng không thiếu."

"Vậy cũng không chắc." Hoài Ngọc nghĩ một chút, ha ha cười không ngừng.

Một ngày trời trong vô cùng, Lục Cảnh Hành ngồi trên lầu hai của Thương Hải Di Châu Các, phe phẩy qua lại nam dương ngọc cốt phiến, mắt phượng nhìn xa xa, hơi thất thần.

Tựu Ngô bên cạnh đang bẩm báo tin tức, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày: "Ngài có đang nghe không?"

"Hả?" Lười biếng mà đáp lại một tiếng, hắn quay đầu lại, mỉm cười nói: "Nghe rồi, không phải nói Tử Dương Quân rất lợi hại, giằng co cùng Liễu Đình Úy sao?"

Tựu Ngô thở dài: "Nhìn bộ dạng này của ngài, còn tưởng rằng nghe không vào chứ."

"Không cần quản ta, con người ta chính là như vậy." Lục Cảnh Hành cong môi cười: "Làm chuyện gì cũng không nghiêm chỉnh."

Tựu Ngô lắc đầu: "Trước kia công chúa thường khen ngài, nếu không phải ngài bước nhầm vào con đường thương nhân, nhất định có thể trở thành rường cột nước nhà."

Nàng ấy còn khen hắn nữa hả? Lục Cảnh Hành hơi ngạc nhiên, tiếp đó mỉm cười nói: "Rường cột nước nhà thì thôi đi, nếu ta vào triều làm quan, nhất định cũng trở thành dư nghiệt của Đan Dương."

Cái này không giả, cho dù không làm quan trong triều, Lục chưởng quầy cũng đã tận tâm tận lực đối với chuyện của Trưởng công chúa rồi, còn nghiêm túc hơn so với việc làm ăn của chính bản thân hắn nữa.

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Tựu Ngô đột nhiên hỏi: "Ngài đối với công chúa, thật sự chỉ có tình chi kỉ thôi sao?"

Cây quạt đang phe phẩy đột nhiên dừng lại, Lục Cảnh Hành nhướn mày nhìn hắn: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

Tựu Ngô nói: "Bạn bè sinh tử như Tử Dương Quân với Liễu Đình Úy cũng có ngày trở mặt thành thù. Nhưng ngài và Trưởng công chúa, giao hảo đã gần năm năm, vậy mà cũng chưa từng cãi nhau lấy một lần."

Khẽ cười ra tiếng, Lục Cảnh Hành lắc đầu: "Ai nói không cãi nhau? Trước kia ta ở chung một chỗ cùng nàng ấy, ngoài miệng ai cũng không buông tha ai. Chỉ là con người của ta rộng lượng, thật sự cãi nhau gay gắt thì sẽ nhường nàng ấy một chút."

Không nhường không được đâu, con người Lí Hoài Ngọc kia vô cùng bá đạo, nói không thắng được liền động thủ, vừa động thủ vừa nói: "Ngươi dám đánh trả thử xem? Bổn cung lập tức hô bắt thích khách, đem cửa hàng của ngươi ném ra đầy đường niêm phong một cái cũng không xót!"

Lục Cảnh Hành cảm thấy, bản thân sở dĩ bị nàng hấp dẫn, giao hảo với nàng, nguyên nhân lớn nhất chính là nàng rất đặc biệt... Da mặt vô cùng dày, hoàn toàn không có sự e thẹn và dè dặt của nữ nhân.

Hắn chưa bao giờ nói Lí Hoài Ngọc là hồng nhan tri kỉ, nếu nhất định phải dùng một danh hiệu, vậy thì chỉ có thể huynh đệ tốt thôi, thế cho nên nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân có tâm tư nào khác với nàng.

Mãi cho tới khi nàng mất.

Khép cây quạt lại "Ba" một tiếng, Lục Cảnh Hành buông mắt nói: "Không nhắc đến chuyện cũ nữa, bây giờ ta phải đi giúp Giang Huyền Cẩn một phen."

Nếu bây giờ chuyện muốn làm giống nhau, có một số việc, ngược lại không ngại nói cho hắn biết.

Đình Úy phủ.

Giang Huyền Cẩn ngồi đối diện với Liễu Vân Liệt, bầu không khí đang rất ngưng trọng.

"Trưởng công chúa và Tư Mã Húc khi còn sống đã không hòa hợp, nếu nói đến động cơ, hiềm nghi của nàng ta vẫn là lớn nhất." Liễu Vân Liệt trầm giọng nói: "Trước khi chết mấy ngày Tư Mã Húc còn cùng nàng ta tranh chấp trên triều..."

"Liễu đại nhân." Cắt ngang lời của hắn, Giang Huyền Cẩn nói: "Ngươi cho rằng vì sao bản quân khăng khăng đòi phúc thẩm?"

Liễu Vân Liệt ngẩn ra, nhìn vẻ mặt sáng tỏ kia của hắn, quay đầu đi: "Hạ quan không biết."

"Vậy không ngại đi hỏi thử Lệ Thừa Hành." Giang Huyền Cẩn nói: "Để hắn giúp ngươi nhớ lại một chút lúc đó làm chứng cứ ngụy tạo thế nào!"

Vừa nói ra lời này, Liễu Vân Liệt ngạc nhiên nhìn hắn một cái, tiếp đó ngược lại nở nụ cười: "Hóa ra ngươi đã biết chuyện này."

Không chột dạ, không sợ hãi, còn cười? Giang Huyền Cẩn nhíu mày, rất không thể hiểu nổi nhìn hắn: "Đường đường là Đình Úy, lại xúi giục người khác làm bằng chứng ngụy tạo, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?"

"Quân Thượng có điều chưa biết." Liễu Vân Liệt chắp tay nói: "Tư Mã Húc đích xác là bị Trưởng công chúa giết chết, nhưng Trưởng công chúa tâm cơ thâm trầm, gian xảo đa mưu, lúc đó mang toàn bộ chứng cứ tiêu hủy sạch sẽ hết, nếu dùng cách bình thường sẽ để nàng ta tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, hạ quan cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ, mới ra hạ sách đó."

Giang Huyền Cẩn chỉ xem như hắn đang giảo biện, ánh mắt lạnh lẽo.

Liễu Vân Liệt lại nói: "Năm đó Bình Lăng Quân chết bất đắc kì tử, tất cả mọi người đều biết là Trưởng công chúa gây nên, không phải là nửa phần chứng cứ cũng không có, cho nên chưa từng định tội sao? Có vết xe đổ này, hạ quan chỉ có thể bí quá làm liều."

"Tư Mã thừa tướng tận hiến vì Bắc Ngụy năm mươi năm, dù sao cũng không thể để ông ấy chết oan uổng như Bình Lăng Quân được."

Bình Lăng Quân, đệ đệ của Tiên Hoàng, thúc thúc của Đan Dương, Đại Hưng năm thứ bốn Trưởng công chúa giá lâm đến phủ của ông ấy, chỉ nhìn ông ấy một cái, sau đó ông ấy liền trúng độc bỏ mình, tử trạng(*) thê thảm.

(*) Tình trạng thi thể.

Giang Huyền Cẩn cũng nghe qua sự kiện đó, choáng váng một lát, hắn buông mắt: "Bình Lăng Quân và Trưởng công chúa xảy ra chuyện gì không ai biết, nhưng hiện giờ vụ án của Tư Mã Húc mà nói, ngươi không có chứng cứ, dựa vào cái gì nhận định người nhất định là do Trưởng công chúa sát hại?"

"Ngoại trừ nàng ta, ai có thể có thủ đoạn độc ác đến mức này? Tư Mã thừa tướng ở trong triều được người người tán thưởng, chưa từng có xích mích với người khác, duy chỉ với Trưởng công chúa." Liễu Vân Liệt lắc đầu: "Hai người lúc đó trên triều tranh chấp vì việc Bệ hạ tự mình chấp chính, ngươi hẳn là đã nhìn thấy rồi."

Lúc đó Tư Mã Húc chủ trương Trưởng công chúa trả quyền lực cho Hoàng Đế, thiết lập nội các phụ tá. Trưởng công chúa cảm thấy hoang đường, đứng lên mắng Tư Mã Húc ngay tại trên đường, quả thực là đao quang kiếm ảnh, giương cung bạt kiếm.

Với tính cách của Trưởng công chúa, trả thù vì chuyện này cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Giang Huyền Cẩn xiết chặt ống tay hơi suy nghĩ.

Liễu Vân Liệt thấy hắn buông lỏng, vội vàng nói tiếp: "Hạ quan cũng không rõ đến tột cùng là ai dẫn dắt nhầm Quân Thượng, nhưng Quân Thượng ngài phải biết, Trưởng công chúa ở triều tám năm, lấy thân nữ nhân nắm chặt đại quyền triều chính, tuyệt không phải là hạng người bình thường. Với tâm kế và lòng dạ của nàng ta, cho dù chết rồi vẫn có thể để lại đường lui, ngài vạn lần không được trúng kế."

Người đã chết làm sao lại đáng sợ, cũng không thể có nhiều thủ đoạn bằng người sống được. Giang Huyền Cẩn giễu cợt, hồi phục tinh thần nói: "Nếu đại nhân thừa nhận xúi giục Lệ Thừa Hành làm bằng chứng ngụy tạo. Vậy thì bằng chứng trước đó của hắn không dùng được nữa rồi. Nếu đại nhân vẫn khăng khăng cho rằng là Trưởng công chúa giết người, thì hãy tìm chứng cứ khác đến thuyết phục bản quân."

Nói xong đứng dậy, nâng bước muốn đi ra ngoài.

"Quân Thượng!" Liễu Vân Liệt đứng lên theo, hơi tức giận nói: "Nếu không tìm được chứng cứ, lẽ nào thật sự để vụ án này lật qua sao?"

Vấn đề này hỏi rất thừa thãi, Giang Huyền Cẩn ngay cả trả lời cũng khiếm phụng(*), chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, liền bước ra ngoài cửa.

(*) Khiếm phụng 欠奉: Ý chỉ thiếu bổng lộc thời cổ đại. Ý gốc của "Khiếm phụng" là như vậy, nhưng trong quá trình phát triển lâu dài của tiếng Trung, đặc biệt là sự trỗi dậy của nhiều tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn Hồng Kong và Đài Loan, từ "Khiếm phụng" có thêm nhiều hàm nghĩa mới. Ví dụ trong "Tầm Tần Kí" của Hoàng Dịch, ý của "Khiếm phụng là: Không muốn đưa cho người nào đó, vật nào đó, hoặc có thái độ không tốt đối với người nào đó. (Theo Baidu).

Rời khỏi Đình Úy phủ, trong lòng hắn mất bình tĩnh hơn nhiều so với vẻ mặt thoạt nhìn trấn định của hắn.

Đan Dương và Tư Mã Húc trở mặt là thật, nếu hắn không điều tra nhanh một chút người sau lưng Tôn Kình và những tên thích khách kia là ai, điểm này sẽ khiến phán định ban đầu chiếm thế thượng phong.

Nhưng mà, nếu Liễu Vân Liệt làm giả chứng cứ thật sự chỉ vì khiến cho Đan Dương đền tội, vậy hung thủ thật sự rốt cuộc là ai?



"Quân Thượng."

Đang đi, Thừa Hư bên cạnh đột nhiên gọi nhắc nhở hắn một tiếng.

Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu, vừa nhìn đã nhìn thấy người đứng bên cạnh chiếc xe ngựa đằng trước.

Hơi nhíu mày, hắn dừng bước chân, trong mắt nhiễm một tầng không vui.

"Ài, đều nói gặp mặt phải có ba phần cười mới xem như lễ nghi chu đáo. Quân Thượng nhìn thấy tại hạ không cười cũng thôi đi, làm gì còn trừng người ta chứ?" Lục Cảnh Hành phe phẩy cây quạt mỉm cười phong lưu phóng khoáng.

"Có chuyện gì?"

Mấy chữ lạnh như băng, không có chút thân thiện nào.

Lục Cảnh Hành thở dài:

Còn tưởng rằng Quân Thượng cần bằng chứng của vụ án Tư Mã Húc, nhìn dáng vẻ này là không có hứng thú rồi."

Ánh mắt rét buốt, Giang Huyền Cẩn đi đến bên cạnh hắn: "Bằng chứng gì?"

Gấp cây quạt lại chỉ sang trà lâu bên đường đối diện, Lục Cảnh Hành nâng bước đi trước. Giang Huyền Cẩn nhíu mày, thoáng suy nghĩ, vẫn là đi cùng hắn.

Trong sương phòng tĩnh mịch hương trà bốn phía, Lục Cảnh Hành đong đưa chén gốm ngâm nga hỏi hắn: "Ở trong mắt Quân Thượng, quan hệ của Trưởng công chúa và Tư Mã thừa tướng như thế nào?"

Giang Huyền Cẩn nói: "Đối đầu gay gắt."

"Cũng từng đối đầu gay gắt một lần trên triều đường, về sau không có nữa phải không?" Lục Cảnh Hành cười nói: "Sau mấy ngày triều hội, ngươi còn từng thấy bọn họ tranh chấp?"

Buông mắt nhớ lại chốc lát, Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Sao ngươi biết những chuyện này?"

Một thương nhân như hắn, tại sao ngay cả những chi tiết triều đường cũng đều biết rõ?

Khẽ cười một tiếng, Lục Cảnh Hành nói: "Quân Thượng đừng quên, tại hạ là "Hồ bằng cẩu hữu(*)" của Đan Dương trưởng công chúa, chuyện người ngoài không biết, ta đều biết hết."

(*)Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.

Quan hệ của Lục chưởng quầy với Trưởng công chúa không đơn giản, thậm chí có một dạo có người truyền rằng hắn muốn vào hậu cung làm phò mã, chuyện hắn biết, chắc chắn không ít hơn Thanh Ti.

Hiểu được điểm này, Giang Huyền Cẩn không nghi ngờ nữa, chỉ nói: "Ngươi nói rõ ràng một lần đi."

Nhấp một ngụm hương trà, Lục Cảnh Hành nói: "Đan Dương người này nhìn bên ngoài mặt thì kiêu ngạo ngang ngược, nhưng rõ ràng rất không an phận. Sau khi xung đột cùng Tư Mã Húc đương triều, nàng viết một phong mật thư đi Tư Mã phủ, nói rõ tai hại của việc xây dựng nội các."

"Tư Mã thừa tướng là một hiền giả(*), ông ta vừa nhìn đã hiểu được ý định ban đầu Đan Dương và ông ta tranh chấp không phải là nuối tiếc buông quyền lực, mà là không thể xây dựng nội các. Vì thế ông ta hồi âm một lá thư, hai người hòa giải."

(*) Hiền giả: Người có tài có đức.

"Có tiền đề như vậy ở đây, Đan Dương trưởng công chúa căn bản không có khả năng động sát tâm với Tư Mã thừa tướng."

Giang Huyền Cẩn nghe đến có chút nghi ngờ: "Viết mật thư? Đan Dương?"

Người bảo thủ cố chấp như vậy, sao có thể vì một lần tranh chấp mà đặc biệt viết thư? Nghe Lục Cảnh Hành nói như vậy, Đan Dương không giống một tai họa làm loạn triều cương, ngược lại giống như một minh quân.

"Nếu ngươi không tin, thì đến Phi Vân Cung cùng Tư Mã phủ tìm đi." Lục Cảnh Hành nói: "Cái gì cũng có thể lừa ngươi, nhưng nét chữ thì không thể."

Trình độ thư pháp của Giang Huyền Cẩn không thấp, phân biệt nét chữ lại càng lợi hại, cho dù là có người chuyên môn mô phỏng nét chữ, cũng khôngị thể giấu qua được ánh mắt của hắn.

Thấy lời nói của Lục Cảnh Hành xác thực như vậy, hắn nghĩ, đi tìm một chút cũng không có tổn thất gì.

Lúc trở về Mặc Cư, cả Giang phủ đều đã tắt đèn rồi.

Giang Huyền Cẩn đẩy cửa nhà chính ra, không chút bất ngờ nào nhìn thấy chiếc đèn tròn tròn còn sáng trên bàn, Bạch Châu Cơ nằm sấp bên cạnh đèn, đã ngủ say rồi.

Trong lòng mềm xuống, hắn thả nhẹ bước đến, duỗi tay ôm nàng lên giường.

"A." Động tác kéo rất nhỏ, Hoài Ngọc cũng vẫn tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói: "Chàng về rồi sao?"

"Ừ." Nhấc ông tay áo nàng lên lau đi nước miếng bên khóe miệng của nàng, Giang Huyền Cẩn nói: "Lần sau không cần đợi ta, trực tiếp lên giường ngủ đi."

"Vậy không được." Hoài Ngọc lắc đầu: "Vốn ban ngày đã không thấy chàng. Nếu ngủ sớm, đợi ta tỉnh lại chàng đã đi rồi, chẳng phải là không thấy suốt sao?"

Giang Huyền Cẩn ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi: "Muốn gặp ta?"

"Đó là đương nhiên." Cọ qua ôm lấy eo của hắn, Hoài Ngọc nhắm mắt nói nhỏ: "Ta hận không thể sinh trưởng ở trên người chàng, thời thời khắc khắc đều có thể thấy chàng."

Giang Huyền Cẩn thấp giọng cười ra tiếng.

Hoài Ngọc cả kinh, vội vàng mở mắt ra nhìn, người trước mắt lại thu liễm cực nhanh, trên mặt nháy mắt đã không còn ý cười, chỉ bình tĩnh nói: "Đợi bận bịu xong trận này là tốt rồi."

Không phục mà nhéo nhéo khuôn mặt hắn, Hoài Ngọc nói: "Cười lại một cái nữa!"

"Đừng hồ nháo." Bắt lấy tay của nàng, Giang Huyền Cẩn nói: "Không phải ngủ rồi sao? Ngủ tiếp đi."

"Ta nào có buồn ngủ chứ, hoàn toàn rảnh rang." Sụp mặt xuống, Hoài Ngọc ủy khuất mà nói: "Cả ngày ngơ người ở trong Mặc Cư, ngoại trừ đi tưới cây ở hậu viện, thì là đi tản bộ trong tiền đình. Ngủ trưa cũng ngủ đến hai canh giờ, mở mắt ra phát hiện trong phòng có mỗi mình ta, khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu rồi."

Suy nghĩ một lúc, nàng ngẩng đầu chớp mắt với hắn: "Hay là ta đổi y phục với nha hoàn, chàng đi đâu đều mang theo ta nhé?"

"Không được."

"Cái này có gì mà không được? Chàng xem lần trước ta ra ngoài cùng chàng, có phải còn giúp chàng không?" Hoài Ngọc phồng miệng: "Mang theo ta chỉ có lời chứ không có thiệt, chuyện tốt thế này chàng còn cự tuyệt hả?"

Giang Huyền Cẩn chậm rãi lắc đầu, nhưng ánh mắt có chút buông lỏng.

Hoài Ngọc lập tức dịch người vào trong ngực hắn giả vờ đáng thương: "Người ta một mình thật sự rất buồn chán, gạch trong lầu chính này có bao nhiêu viên chàng có biết không? Năm trăm sáu mươi sáu viên! Hoa trên song cửa sổ có tám mươi tám đóa, kiến có bảy mươi hai con!"

"Chàng còn không mang theo ta đi, ta có thể đếm ra hết lá cây quýt ở hậu viện đó!"

Liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Đếm thật hau là tùy miệng nói bậy?"

Cho dù là tùy miệng nói bậy, vậy cũng không thể thừa nhận! Hoài Ngọc lăn lộn chơi xấu: "Ta mặc kệ, ngày mai ta phải đi cùng chàng, chàng đi đâu ta đi đó!"

Giang Huyền Cẩn lắc đầu, dáng vẻ không muốn đáp lại nàng.

Nhưng ngày hôm sau, trên xe đi Tư Mã phủ vẫn có hai người ngồi.

"Đây là đi làm gì?" Lí Hoài Ngọc ăn mặc làm nha hoàn tò mò vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.

Giang Huyền Cẩn nói: "Tìm đồ."

Tư Mã phủ ban đầu còn có trạch viện của Tư Mã Húc, không phải dinh phủ, cho nên sau khi ông ta chết chỗ này vẫn còn, đồ vật cũng không có ai động vào. Gia quyến không tiếp khách, nhưng lão quản gia vừa nghe là Tử Dương Quân, vẫn để họ vào trong, canh ở thư phòng để bọn họ tìm.

Hoài Ngọc vừa lục lọi giá sách vừa nói: "Rốt cuộc là thứ gì? Chàng tốt xấu cũng phải nói cho ta biết đại khái chứ."

Nhìn ra cửa một cái, Giang Huyền Cẩn thấp giọng nói: "Một phong thư."

Nghĩ một chút, lại bổ sung nói: "Hẳn là có ấn sáp bịt kín."

Ngón tay dừng lại, Hoài Ngọc nhướn mày: "Mật thư?"

Giang Huyền Cẩn gật đầu, nhẹ nhàng kéo ngăn tủ của giá sách xuống.

Trong lòng mơ hồ đoán được hắn muốn tìm cái gì, Lí Hoài Ngọc lật tìm tiếp, nhưng đã sắp lật tung cái thư phòng này lên rồi, cũng không nhìn thấy mật thư gì cả.

Giang Huyền Cẩn nổi lên nghi ngờ, quay đầu hỏi quản gia: "Sau khi thừa tướng đi, ở đây từng có người đến không?"

Quản gia gật đầu: "Đại nhân khi còn sống có rất nhiều bạn cũ, sau khi mất không tránh khỏi đến phúng viếng một phen."

Sắc mặt có chút khó coi, Giang Huyền Cẩn phất tay áo đứng dậy, chắp tay về phía quản gia, mang theo nàng đi ra ngoài.

"Sao vậy? Thứ chàng cần bị người khác lấy đi rồi à?" Hoài Ngọc nhỏ giọng hỏi.

Giang Huyền Cẩn nói: "Cũng không biết là Lục Cảnh Hành lừa ta, hay là thật sự có người lấy thư đi rồi, tạm thời đến Phi Vân Cung tìm thử lần nữa."

Tư Mã phủ có, Phi Vân Cung cũng có, mật thư hắn muốn tìm là gì, Lí Hoài Ngọc đã rất rõ ràng, lập tức tăng tốc bước chân đi theo hắn.

Phi Vân Cung đã từng là nơi hoa lệ nhất ở trong cung, Phụ Hoàng rất yêu thương sủng ái nàng, hận không thể đem tất cả vàng bạc châu báu nhét hết vào trong cung của nàng. Các cung nhân nói, cho dù buổi tối đã tắt đèn, trong Phi Vân Cung cũng sẽ có trân châu đá quý phát ra ánh sáng.

Thế mà tòa cung điện trước mắt này, đã không còn phồn hoa náo nhiệt của ngày xưa nữa rồi, từ cửa đi vào yên ắng lạnh lẽo, ngoại trừ cung nhân dẫn đường, một bóng ảnh khác cũng không nhìn thấy.

Bức bích họa(*) trước đình, xà nhà chạm khắc đài hoa, nơi này nàng nhắm mắt lại cũng có thể biết chỗ nào đặt thứ gì.

(*) Bức tranh vẽ treo trên tường.

Cổ họng không nhịn được mà bắt đầu xiết chặt.

Vừa đến nơi này, sắc mặt Giang Huyền Cẩn cũng không quá dễ nhìn, lại không phải vì cái gì khác, chỉ là nơi này lớn gấp mấy lần so với Tư Mã phủ, muốn tìm một bức thư nho nhỏ, không khác gì mò kim đáy bể.

Tiến vào điện chính, hắn nghiêng đầu muốn căn dặn người bên cạnh vài câu, kết quả nâng mắt lên đã nhìn thấy nàng nhìn chằm chằm vào nơi nào đó của nội thất, thần sắc trong mắt lại có chút bi thương.

"Sao vậy?" Hắn thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang, liền nhìn thấy sạp như ý hợp hoan được đặt trong nội thất.

Trong đầu nháy mắt có vô số hình ảnh hiện lên.

Tháng ba cảnh xuân vừa dịp, ánh mắt hắn bình tĩnh mà đứng đằng trước, dâng lên một chén hạc đỉnh hồng.

"Cung tiễn điện hạ." Lúc ấy hắn nói.

Đan Dương mặc một thân cung trang(*) mẫu đơn Dao Trì, ngồi ngay ngắn trên sạp, phóng khoáng mà tiếp nhận rượu độc hắn đưa tới, uống một hơi cạn sạch.

(*) Cung trang: Trang phục hoàng cung.

"Quân Thượng nhất định phải sống lâu trăm tuổi nhé." Nàng oán độc mà cười.

Trong lồng ngực hơi chấn động, Giang Huyền Cẩn lắc đầu ngưng thần, nhìn lại sang bên cạnh lần nữa, Bạch Châu Cơ vẫn nhìn chằm chằm sạp mềm, chỉ là trong mắt rõ ràng tràn đầy kinh ngạc tán thưởng.

"Cái sạp này đẹp thật!" Hai tay nàng ôm tim, giống như sự bi thương vừa rồi hắn nhìn thấy đều là ảo giác.

Giang Huyền Cẩn ngẩn người, tiếp đó buông mắt xuống, đưa tay day day ấn đường: "Đừng nhìn nữa, đi tìm đồ cho xong đã."

"Được!" Hoài Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, đi theo hắn vào trong nội thất.

Với tính cách của Đan Dương, thứ đồ như mật thư có lẽ được giấu trong cơ quan? Giang Huyền Cẩn không tìm trong ngăn tủ, ngược lại nghiêm túc gõ gõ trên tường, gõ từ tường đông sang tường phía tây.

Lí Hoài Ngọc nhìn có hơi sốt ruột, lại không biết nhắc hắn như thế nào, chỉ có thể làm bộ như đang nghiêm túc tùy ý kiểm tra giá sách.

Tìm hết một vòng cũng không có thu hoạch, Giang Huyền Cẩn không nhịn được nói: "Lẽ nào là Lục Cảnh Hành thật sự lừa ta?"

Ai lừa chàng chứ! Hoài Ngọc không nhịn được nữa, giống như vô ý đi tới bên cạnh cái sạp hợp hoan kia, vạch đệm mềm lên, kinh ngạc hô lên một tiếng: "Ơ!"

Giang Huyền Cẩn nhìn sang, thấy bên dưới đệm mềm nàng vén lên, có một khối gỗ vuông, màu sắc không giống so với bên cạnh.

Hắn đi tới, đưa tay lật khối gỗ nhỏ ấy lên, liền nhìn thấy ngập tràn những phong thư chồng chất lên nhau, đều được giấu ở chiếc hộp bên dưới tấm gỗ.

"Nhiều quá à." Hoài Ngọc làm ra vẻ kinh ngạc cảm thán, lấy giúp hắn những bức thư kia ra, tùy tiện lật lật, rút ra một bức có nét chữ ngay ngắn nhất, mặt không biến sắc mà vụt một cái để dưới mí mắt của Giang Huyền Cẩn.

"Chính là cái này." Bắt lấy cổ tay nàng, Giang Huyền Cẩn mở phong thư ra, rất nhanh mà lướt qua một lượt.

Là thư của Tư Mã Húc tự tay viết, nội dung giống với lời Lục Cảnh Hành nói, hắn không có nói dối.

"Đi." Cầm lấy một xấp thư kia, Giang Huyền Cẩn đứng dậy mang nàng rời khỏi.

Hoài Ngọc mỉm cười, đi theo hắn ra ngoài, trước khi ra cửa vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn một cái.

Trong Phi Vân Cung yên tĩnh, khắp nơi đều đã phủ một tầng bụi mỏng, không có ai sẽ lại ôm lấy Hoài Lân trên sạp hợp hoan hỏi "Trẫm và Hoàng tỷ người nào tốt hơn", cũng không có ai sẽ lại uống rượu náo loạn trong cung, mượn say rượu mà hỏi Thanh Ti có phải nàng là cô nương đẹp nhất thiên hạ hay không.

Nơi này, chung quy cũng là không thuộc về nàng nữa rồi.

Nắm tay xiết chặt, Lí hoài Ngọc rời mắt đi không nhìn nữa, cúi đầu đi theo Giang Huyền Cẩn phía trước, vẻ mặt ngốc nghếch cảm thán: "Nơi này lớn thật đấy."

Giang Huyền Cẩn đang nghĩ tới một xấp thư lớn ở trong tay, đáp lại nàng một tiếng, theo bản năng mà duỗi một bàn tay trống ra, kéo nàng đi.

Lòng bàn tay ấm áp, Hoài Ngọc nhếch miệng mỉm cười, kéo tay áo đem tay của hai người nắm chặt, gắt gao nắm lấy hắn không buông.

Đã tìm được mật thư của Tư Mã Húc viết cho Trưởng công chúa rồi, chỉ cần tìm thêm được phong thư ban đầu kia của Trưởng công chúa viết, là đủ để chứng minh hai người này đã âm thầm hòa giải, Trưởng công chúa không có động cơ giết Tư Mã Húc.

Nhưng thư của Trưởng công chúa viết không biết bị ai lấy đi rồi, về Tư Mã phủ tìm lại cũng vô dụng, Giang Huyền Cẩn trở về Mặc Cư, nhìn xấp thư lớn kia, có hơi buồn phiền.

Những bức thư này ngoại trừ của Tư Mã Húc viết, phần lớn là Hàn Tiêu, đám người Từ Tiên, hắn xem hai phong thư liền không muốn xem nữa, trái phải chẳng qua là bọn họ đang bẩm báo một số việc cho Đan Dương.

Hiện tại quan trong nhất là, làm sao tìm được thư của Trưởng công chúa viết.

"Hôm nay còn muốn theo ta ra ngoài không?" Lại là một ngày trời trong, Giang Huyền Cẩn đứng dậy thay y phục, nhìn thấy người trên giường không mở mắt ra được, nhẹ giọng hỏi.

Hoài Ngọc duỗi tay xua xua, nói: "Hôm qua chàng giày vò ta như thế, ta nào còn sức lực chứ? Đi một mình đi, ngày mai ta sẽ cùng đi với chàng."

Người bên giường lắc lắc đầu, cũng không làm khó nàng, mang theo Thừa Hư ra khỏi cửa.

Đợi cửa phòng đóng lại, Hoài Ngọc mở mắt ra liền đứng dậy xuống giường, thấp giọng gọi: "Thanh Ti."



Thanh Ti theo tiếng mà tới, nghe nàng phân phó: "Lấy giấy bút đến đây, đừng để người khác nhìn thấy."

"Vâng."

Muốn mật thư của Trưởng công chúa còn không đơn giản sao? Người ở đây rồi, viết lại một bức không phải xong rồi sao?

Cong môi mỉm cười, Hoài Ngọc đón lấy bút lông Thanh Ti đưa tới, theo bản năng mà dùng đầu lưỡi liếm liếm ngòi bút, sau đó chấm mực bắt đầu viết. Đợi viết xong hong khô, cố ý vò vò vài lần, làm cũ kĩ một chút mới để Thanh Ti mang ra ngoài.

Lúc Giang Huyền Cẩn hạ triều xuất cung, lại nhìn thấy Lục Cảnh Hành đứng bên ngoài cung.

"Quân Thượng đã tìm được thư chưa?" Hắn cười hỏi.

Đi về phía hắn, Giang Huyền Cẩn nói: Không thấy thư của Đan Dương viết."

"Ta biết." Lục Cảnh Hành cầm quạt che nửa bên mặt: "Vì ở chỗ của ta mà."

Giang Huyền Cẩn hơi kinh ngạc, nhíu mày: "Ngươi cầm thứ đó làm gì?"

"Còn có thể làm gì, lúc đó tường đổ mọi người đẩy, ai cũng không chịu tin lời ta nói, ta không phải chỉ có thể mang thư đi trước à?" Đưa tay lấy ra một thứ từ trong tay áo, Lục Cảnh Hành đưa cho hắn: "Ngươi xem đi."

Chữ viết trên bao thư rất quen thuộc, bốn chữ đơn giản "Thừa tướng thân khải(*)", bị viết đến cong cong vẹo vẹo, cũng chỉ có thể là bút tích của Đan Dương.

(*) Thân khải (亲启): lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không lộ liễu công bố nội dung ra ngoài).

Đón lấy thư mở ra xem một lượt, là thư tay của Đan Dương không giả, nội dung giống với của Lục Cảnh Hành nói.

"Đa tạ." Hắn nói.

Lục Cảnh Hành nghe thấy nhướn mày, phe phẩy cây quạt bật cười: "Nàng ấy và ta là thân cận nhất, ngươi lật án giúp ta, làm gì còn cảm ơn ngược lại ta chứ?"

Giang Huyền Cẩn không đáp, cầm lấy thư đi về phía Đình Úy phủ.

Lục Cảnh Hành đứng tại chỗ nhìn một hồi lâu, xoay người muốn đi, vừa đảo mắt sang bên cạnh liền nhìn thấy có không ít người trong cung đang nhìn hắn.

Khép cây quạt lại chắp tay về phía các vị đại thần, Lục Cảnh Hành nở nụ cười không quá đứng đắn, xoay người lên xe liền phân phó Chiêu Tài trở về Di Châu Các.

Đình Úy phủ.

Liễu Vân Liệt nhìn đi nhìn lại bức thư hắn mang tới rất nhiều lần, ngạc nhiên nói: "Sao lại như vậy?"

"Bây giờ còn chắc chắn người là do Đan Dương giết nữa không?" Giang Huyền Cẩn lạnh giọng hỏi.

Liễu Vân Liệt rất ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn hắn hồi lâu, thấp giọng nói: "Hạ quan không biết chuyện này."

Hắn cũng không biết, ngoài Lục Cảnh Hành, ai có thể biết chuyện này chứ? Lúc trước nếu có người nghiêng về tin tưởng Đan Dương một chút, Lục Cảnh Hành sớm đã mang hai phong thư này ra, tình hình có thể xoay chuyển cũng không chừng.

"Lúc đó... Được biết Tư Mã thừa tướng gặp chuyện, Tề đại nhân liền đến tìm ta." Liễu Vân Liệt lẩm bẩm nói: "Là ông ta nói hung thủ nhất định là Trưởng công chúa, lấy triều đình đại cục khuyên ta, bàn bạc cùng ta làm sao để định tội Trưởng công chúa."

Mi tâm Giang Huyền Cẩn nhíu lại: "Sao ngươi không nói sớm?"

"Nói ra loại chuyện này, chẳng phải là bán đứng người ta sao?" Sắc mặt Liễu Vân Liệt rất khó coi: "Nhưng ngươi cầm thứ đó tới, đột nhiên ta cảm thấy không quá thích hợp."

Há lại dừng ở không thích hợp, rõ ràng hắn bị người khác coi như cây thương sai sử! Giang Huyền Cẩn liên tục lắc đầu: "Ngươi đã xử vô số vụ án, lại xảy ra loại sai lầm này!"

"Ta..." Liễu Vân Liệt có chút chột dạ, thanh âm nhỏ đi không ít: "Ai biết được lại như vậy..."

Giang Huyền Cẩn hỏi: "Tôn Kình đâu? Mở miệng chưa?"

Liễu Vân Liệt lắc đầu: "Hình phạt đều đã dùng qua rồi, hắn vẫn không chịu nói."

Giang Huyền Cẩn đứng dậy đi về phía đại lao.

Tôn Kình từng là võ tướng, đám người mang theo cũng đều là binh lính dưới trướng của Bình Lăng Quân ngày xưa, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn báo thì cho Bình Lăng Quân.

Nhưng dựa vào một Thái Cứu Úy như hắn, sẽ không thể hoàn thành những sắp xếp tỉ mỉ chính xác đó, thời cơ hành động chuẩn xác. Sau lưng hắn còn có người khác. Người này quyền lực không nhỏ, có thể cứu hắn, cho nên Tôn Kình không chịu mở miệng.

Giang Huyền Cẩn tiến vào nhìn hắn, chỉ gõ hàng rào nói một câu: "Tội của ngươi định rồi, Tề thừa tướng tự mình đến đóng ấn, sau mùa thu xử trảm."

Người ngồi trong góc phòng cả kinh, xiềng xích vang lên một trận.

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi dĩ hạ phạm thượng, mưu hại mạng người, chẳng lẽ không nên xử trảm sao?" Nhìn phản ứng này của hắn, trong lòng Giang Huyền Cẩn đã có cân nhắc, lại tiếp tục đào hố: "Bản quân ngược lại cũng muốn buông tha một con ngựa như ngươi, nhưng Tề thừa tướng nói, nếu không giết gà răn khỉ, nhất định sẽ làm loạn không khí triều đình."

Nói xong, xoay người muốn đi, giống như chỉ đến thông báo cho hắn một tiếng.

"Quân Thượng dừng bước!" Tôn Kình hoảng sợ, lay hàng rào nói: "Ta chỉ là phụng mệnh hành sự, thật sự tội không đến mức phải chết!"

Vốn nghĩ lưu đày cũng được, nửa đường hắn đã bố trí xong người, quãng đời còn lại vào rừng làm cướp cũng được, nhưng sao Tề Hàn lại có thể qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát thế chứ?

Vốn chỉ là quan hệ hợp tác, hắn chưa bao giờ có ý trung thành đối với Tề Hàn, trước mắt nếu Tề Hàn đã không bảo vệ hắn, vậy thì không thể trách hắn không tuân thủ lời hứa rồi.

Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, hỏi: "Phụng mệnh của ai?"

"Tề Hàn Tề thừa tướng." Hắn đáp không chút do dự: "Dịch Ương là cháu rể của ông ta, ngày ấy cướp quan tài, chính ông ta đã sớm bố trí, nói cho ta biết nên động thủ như thế nào. Ám sát ngươi cũng là ý của ông ta!"

Thật sự vẫn là Tề Hàn? Sắc mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống, đưa tay nắm chặt áo bào.

"Quân Thượng, nếu ngươi đồng ý tha cho ta một mạng, ta còn có rất nhiều thứ có thể mang cho ngươi." Tôn Kình nói: "Những thứ đó đủ để giúp ngươi lật án, hoàn thành mong muốn của ngươi, mà ta chỉ muốn mạng sống!"

Đi đến trước hàng rào một lần nữa, Giang Huyền Cẩn nói: "Nếu ngươi bằng lòng chỉ điểm chứng minh Tề Hàn, bản quân có thể giữ tính mạng cho ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn ra khỏi đại lao này, thì phải xem sức nặng của thứ ngươi mang như thế nào."

Tôn Kình hỏi: "Thư của Trưởng công chúa viết cho Tư Mã Húc, sức nặng thế nào?"

Trong ngực chấn động, Giang Huyền Cẩn tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm: "Cái gì?"

"Các ngươi không biết gì sao?" Tôn Kình tự tin cười nói: "Trưởng công chúa từng viết một phong thư cầu hòa cho Tư Mã Húc, chính ngay trước lúc Tư Mã Húc chết không lâu. Nếu mang bức thư kia ra, hiềm nghi giết người của nàng ta sẽ nhỏ hơn rất nhiều."

Tia sáng trong phòng giam âm u, Giang Huyền Cẩn trầm mặc đứng đó, cả khuôn mặt đều giấu sau bóng tối: "Bức thư kia vì sao lại ở trong tay ngươi?"

"Cũng là Tề Hàn bảo ta đi trộm, ông ta mang theo ta cùng đi phúng viếng, để ta tìm thư mang đi tiêu hủy. Ta ở lâu sáng mắt, đem thư giữ lại." Tôn Kình nói: "Nếu ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ giao thư cho ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi chỉ điểm chứng minh ông ta."

"Ngươi nói trước thư đang ở chỗ nào." Giang Huyền Cẩn nói: "Sau khi bản quân kiểm tra thật giả, nhất định sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi."

"Vậy còn có thể là giả sao?" Tôn Kình lầm bầm, nhìn hắn một cái, biết Tử Dương Quân trước giờ trọng lời hứa, vẫn là nói trước: "Thứ đó ở trên người phu nhân của ta, ngươi đi tìm nàng là được."

...

Hai phong thư giống nhau như đúc, nếu không phải đặt cùng một chỗ, thật sự nhìn không ra sự khác biệt.

Ánh mắt Giang Huyền Cẩn lạnh băng, cầm lấy phong thư ở trên bàn của Lục Cảnh Hành đưa cho.

Lúc xem một mình thì không có vấn đề gì, nhưng khi so với phong thư kia của Tôn Kình, bao thư thoạt nhìn mới hơn không ít, nét mực cũng rõ hơn rất nhiều, rõ ràng là viết sau.

Khẽ vò vò trang giấy, là giấy Tuyên Thành của dân gian, so với giấy dùng ở trong cung cũng có chút khác biệt.

Nội dung trong thư như nhau, chỉ có vài chữ không giống, hắn có thể cho là Lục Cảnh Hành không có ác ý, chỉ là vì muốn giúp Đan Dương lật án.

Nhưng, phong thư phía sau này, rốt cuộc là lấy ở đâu? Nét chữ hắn quen thuộc nhất, không có khả năng là người khác mô phỏng nét chữ của Đan Dương được, chỉ có thể là tự nàng viết.

Nhưng vì sao nàng ta lại viết thêm một phong? Hoàn toàn không có lí do gì.

Giữa lúc bàng hoàng, bên tai vang lên lời của Liễu Vân Liệt nói...

Với tâm kế và lòng dạ của nàng ta, chỉ sợ chết rồi vẫn còn có thể để lại đường lui.

Cái này lẽ nào... Là đường lui Đan Dương để lại?

Đang nghĩ ngợi, cửa lầu chính "Két két" một tiếng bị đẩy ra.

Gần như theo bản năng, hắn lập tức mang thư nhét vào trong tay áo mình, quay đầu nhìn mới phát hiện là Bạch Châu Cơ bưng đồ ăn khuya tới.

"Nàng cũng không gõ cửa một cái?"

Hoài Ngọc một tay bưng một chén bánh trôi rượu nếp nhỏ, đặt một chén trước mặt hắn, sau đó hai tay ôm lấy chén của mình, vừa ăn vừa nói: "Chàng thấy ta có cái tay nào rảnh không? Chỉ có thể dùng chân đẩy cửa."

Mùi hương ngọt ngào tràn ngập khắp hơi thở, Giang Huyền Cẩn cũng lười so đo với nàng, cầm lấy thìa canh ưu nhã hưởng thụ.

Người trước mặt vĩnh viện không để gia quy "Ăn không nói" vào trong lòng, ríu ra ríu rít nói: "Hôm nay cây quýt nảy nhánh mới, năm sau nói không chừng có thể kết quả rồi. Nhị ca của chàng hình như cãi nhau với Nhị tẩu rồi, xem như là ầm ĩ đi! Nhị tẩu về nhà mẹ đẻ, nhị ca hình như không để trong lòng. Rượu nếp này ăn ngon nhỉ? Ta cố ý bảo Thanh Ti đi mua ở một nhà bảng hiệu cũ đấy."

Nếu là trước kia, nhất định hắn sẽ không vui, ai ăn cơm mà nói nhiều như thế chứ?

Nhưng bây giờ, đèn xếp trên bàn chiếu ra ánh sáng ấm áp dịu dàng, người trước mặt nói đến mặt mày hớn hở, nước canh bắn lên mặt cũng mặc kệ, nhất định phải nói cho hắn biết cả ngày hôm nay nàng thấy cái gì.

Giang Huyền Cẩn cảm thấy trong lòng rất kiên định, đây là một loại cảm giác kiên định hơn hai mươi năm qua chưa bao giờ từng có.

Hắn không nhịn được mà đưa tay nắm lấy tay áo của mình giúp nàng lau nước canh trên mặt.

Hoài Ngọc bị động tác bất thình lình của hắn nhìn sững sờ, tiếp đó trong mắt tràn đầy đốm sao nhỏ mà nói: "Chàng xem như không ghét bỏ ta bẩn nữa rồi!"

Trước kia đều lấy ống tay áo của nàng mà lau!

Giang Huyền Cẩn buông thìa nhạt giọng nói: "Dù sao xiêm y cũng phải thay."

Giải thích thừa thãi, Hoài Ngọc trực tiếp xem như không nghe thấy, vui tươi hớn hở mà ôm lấy chén uống mấy ngụm, sau đó ánh mắt sáng rực mà nhìn hắn ăn.

So với nàng ăn như hổ đói, Giang Huyền Cẩn quả thực là đoan trang ưu nhã đi ra từ trong tranh, một thìa sáu viên bánh trôi, không nhiều hơn một cái, cũng không ít hơn một cái, ngậm vào trong miệng một chút nước canh cũng không bắn ra.

Hoài Ngọc nhìn đến nuốt nước miếng.

Nhận ra ánh mắt của nàng, Giang Huyền Cẩn cho rằng nàng ăn chưa đủ, múc một thìa đưa tới trước mặt nàng.

"Ta muốn ăn chàng hơn." Há miệng cắn lấy thìa của hắn, Hoài Ngọc cười lưu manh.

Giang Huyền Cẩn trừng nàng một cái, giống như muốn mắng nàng, nhưng thìa còn chưa buông xuống, hắn không thể nói chuyện, chỉ có thể mưu đồ dùng ánh mắt bảo nàng thu liễm.

Lí Hoài Ngọc nào phải người nhìn ánh mắt mà có thể thu liễm được? Nghĩ tới gia quy của Giang gia, nàng vui vẻ, nuốt bánh trôi cắn chặt lấy thìa không buông, hàm hàm hồ hồ mà đùa giỡn hắn: "Ta nói chàng tú sắc khả san(*), chàng nghĩ đi đâu vậy?

(*) Tú sắc khả san: Vẻ đẹp thay cơm, một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói.

"Lỗ tai đỏ hết lên rồi, Tử Dương Quân thật là tùy tiện lắm nha~"

Hắn giận, buông tay khỏi cái thìa, Hoài Ngọc nhanh tay nhanh mắt, vội vàng bắt lấy tay hắn chập lại cái thìa cùng nhau nắm gọn, miệng buông ra cười nói: "Muốn chạy? Ta càng muốn thấy chàng nắm lấy nó nói chuyện!"

Còn có chuyện gì thú vị hơn thấy Giang Huyền Cẩn vi phạm gia quy chứ? Lí Hoài Ngọc đối với chuyện này làm không biết chán, chính là thích nhìn thấy bộ dạng vừa giận vừa không có biện pháp của hắn.

Giang Huyền Cẩn trừng nàng hồi lâu, phát hiện hiệu quả rất thấp, tay lại giãy không ra, dứt khoát đứng người lên.

Hoài Ngọc cũng đứng lên theo hắn, thấy hắn đi về hướng thư án bên cạnh phòng, không nhịn được hỏi: "Chàng muốn làm gì?"

Còn có thể làm gì? Không thể nói chuyện còn không thể viết chữ hả? Giang Huyền Cẩn bực mình, tay trái vơ lấy chiếc bút lông trên bàn, đoạn đoan chính chính mà viết xuống hai chữ: Vô sỉ!

"Oa, tay trái chàng cũng có thể viết chữ hả?" Hoài Ngọc tán thưởng nói: "Còn viết không tồi nữa!"

Giang Huyền Cẩn nghiến răng, tiếp tục hạ bút: Buông ra!

"Chàng gọi ta một tiếng nương tử hôn hôn, ta sẽ buông." Hoài Ngọc nhếch miệng, cười đến không biết xấu hổ.

Gân xanh thái dương nhảy lên, thái độ của hắn kiên định mà lắc đầu.

"Không nói à? Vậy viết cũng được." Hoài Ngọc hào phóng nói, còn rút cho hắn một tờ giấy mới.

Ngòi bút hơi ngừng lại, Giang Huyền Cẩn hạ xuống một chút lại ngừng, ánh mắt hơi động, trên mặt liền nhiễm ráng chiều nơi chân trời.

"Mau viết đi!" Hoài Ngọc nũng nịu giục hắn: "Tay ta nắm đau rồi!"

Nào có người như vậy chứ? Rõ ràng là tự nàng muốn làm khó hắn, ngược lại còn ngại tay đau?

Giang Huyền Cẩn khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt mà viết, đặt bút viết xong đem nhét vào lòng nàng, dỡ bàn tay nàng ra.

"Ha ha ha..."

Nhìn bốn chữ đoan đoan chính chính "Nương tử hôn hôn" trên giấy Tuyên Thành, Lí Hoài Ngọc cười ngật ngưỡng kinh thiên động địa, cầm giấy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: "Thanh Ti, mau! Tìm người đi dán lên cho ta!"

"Bạch Châu Cơ!" Cuối cùng cũng buông được thìa ra, Giang Huyền Cẩn khẽ quát ra tiếng.

Nhưng người kia chạy cực nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Giang Huyền Cẩn cứng đờ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Trên bàn bút mực tán loạn, thoạt nhìn hơi lộn xộn, theo bản năng hắn duỗi tay thu lại, sờ lại vào tờ giấy kia, đột nhiên lại ngẩn người.

Có chút quen thuộc.

Nghĩ tới bức thư trong tay áo, hắn theo bản năng cầm ra, đem tờ giấy thư trải ra vuốt phẳng, đối chiếu cùng với tờ giấy trên bàn kia.

Màu sắc, độ mềm cùng xúc cảm, đều giống nhau như đúc.

Sắc mặt khẽ biến, Giang Huyền Cẩn nhìn chằm chằm phong thư Lục Cảnh Hành đưa cho kia một hồi lâu, đi tới bên cửa sổ, đặt nó lên chóp mũi ngửi ngửi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play