Xung quân nhất nộ vi hồng nhan (冲冠一怒为红颜), dịch nghĩa :(Tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng – Trích trong Viên Viên khúc (圆圆曲) của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ (cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh).

* * *

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

Bầu không khí trong phòng vốn đang căng thẳng lập tức tan biến sạch.

Giang Huyền Cẩn im lặng nhìn vị Bạch tứ tiểu thư đang cười ngây ngốc, biểu tình trên mặt rất khó miêu tả. Người bên cạnh đều im bặt, chỉ chờ hắn phát hỏa, thế mà vị chủ tử này chỉ chậm rãi nâng tay lên, day day xương lông mày của mình.

"Ngươi làm cái gì?" Hắn nói.

Nuốt xuống một ngụm nước miếng, Hoài Ngọc vô tội mà nói: "Ta muốn nhìn chỗ thêu hoa phía trên một chút, kết quả không đỡ chắc.. Các ngươi coi như không nhìn thấy ta có được không?"

"Ngươi cảm thấy có được hay không?"

Nhìn lướt qua mười người bên dưới đang trợn mắt há miệng, Hoài Ngọc cười gượng: "Hình như không được rồi?"

Giang Huyền Cẩn tức muốn chết rồi, hắn vẫn đang đợi nghe câu phía sau của Tựu Ngô, nhưng người này lại bước ra ngoài, làm sao Tựu Ngô còn có tâm tư nói tiếp? Giống như nhìn thấy quỷ, hết nhìn nàng rồi lại nhìn sang hắn, ánh mắt kia, giống hệt như đang nhìn ra một loại gian tình gì đó.

Tình cảnh này thật xấu hổ.

Người trên ghế vặn vẹo cơ thể, giống như gây họa muốn chạy. Nhưng vết thương trên người nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, lúc nãy vào đây đều là ỷ lại nằm trong ngực hắn, sao có thể tự mình chạy ra ngoài được? Chạm vào vết thương cảm thấy đau đớn, lại nhe răng trợn mắt vô cùng đáng thương mà nhìn về phía hắn.

Làm sao bây giờ đây?

Còn có thể làm sao? Giang Huyền Cẩn hung dữ liếc nàng một cái, sau đó quay đầu đi, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, vân đạm phong khinh (*) nói: "Không cần để ý tới nàng ta, nói tiếp đi."

(*) Vân đạm phong khinh: Lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi hờ hững.

Không cần để ý? Tựu Ngô kinh ngạc trong lòng, không nhịn được lại nhìn về phía bức bình phong bên cạnh.

Tiểu cô nương dáng vẻ thanh tú, trên mặt tuy rằng có bệnh, nhưng đôi mắt vẫn linh động bức người, thấy hắn nhìn qua, ánh mắt khẽ động, lại mỉm cười với hắn, sau đó buông mi, cúi đầu ngắm nghía ngón tay của mình.

Tựu Ngô vô ý nhìn xuống bàn tay của nàng.

Đốt ngón tay trắng noãn, ngón trỏ và ngón giữa cuốn vào nhau cùng một chỗ, lại nhanh chóng buông ra.

Một động tác nhỏ vô ý, trong mắt người khác vốn không có gì kì quái, nhưng trong lòng Tựu Ngô lại chấn động, gần như là lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nàng lại lần nữa.

Thế tay này..

Thấy hắn không lên tiếng, Giang Huyền Cẩn tưởng rằng Tựu Ngô đang kiêng dè Bạch Châu Cơ bên cạnh, nhíu mày nói: "Chỉ cần ngươi nói là sự thật, sao sợ những người khác nghe thấy?"

Tựu Ngô lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không phải sợ người khác nghe thấy, chỉ là cảm thấy nói ra Quân Thượng cũng không tin."

"Nói."

Nhìn thoáng qua bức bình phong thêu hoa đứng thẳng kia, Tựu Ngô buông mắt sửa lại lời nói: "Cung yến vào tối 20 tháng 2, trưởng công chúa dùng được một nửa thì say rượu rời đi. Không có ở yến hội, cũng không ở Phúc Lộc Cung, mà là đi gặp tiểu nhân ở bên ngoài Vĩnh Thọ Cung, nói chuyện đi dạo từ sườn tây cung quay về Phi Vân Cung. Trên đường chậm trễ mất một lúc, trở lại Phi Vân Cung đã là giờ Hợi."

Mi tâm Giang Huyền Cẩn nhíu lại: "Ở một chỗ với ngươi?"

"Phải." Tựu Ngô gật đầu: "Lúc điện hạ bị hỏi tội, ta cũng từng ra mặt làm chứng, thượng trình khẩu cung cho đình úy nha môn, nhưng sau đó ta vẫn chưa bị nha môn triệu đến."

Vừa nghe lời này, trong mắt Giang Huyền Cẩn dâng lên chút khó hiểu.

Hắn đã xem tài liệu đình úy trình lên về vụ án của Tư Mã Húc, nhân chứng và khẩu cung trong vụ án ít đến đáng thương, cũng chính vì nguyên nhân như vậy, khẩu cung của Lệ Phụng Hành coi như là bằng chứng quan trọng định tội Lí Hoài Ngọc.

Thế nhưng bây giờ Tựu Ngô lại nói, hắn cũng từng trình khẩu cung?

Trí nhớ của Giang Huyền Cẩn không tệ, hắn tin tưởng bản thân chưa từng xem qua bất cứ khẩu cung nào nói giúp trưởng công chúa. Từ lúc phát sinh vụ án đến khi trưởng công chúa chết, trong thời kì này nhiều lắm cũng chỉ là đám người Hàn Tiêu kêu oan trên triều, thanh âm gì khác đều không có. Hắn vốn cho rằng đây là nhân tâm sở hướng (*), chứng tỏ tội danh của Đan Dương đích thực đáng chết vạn lần, nhưng bây giờ xem ra, dường như có gì đó đang ẩn bên trong?

(*) Nhân tâm sở hướng: Nơi lòng người hướng về. (Cá nhân mình cảm thấy để bản hán việt ở đây hay hơn, cho nên kèm theo chú thích bên dưới, chúc các bạn đọc truyện vui: >)

"Nên nói ta đã nói rồi." Tựu Ngô nói: "Quân Thượng cũng nên thực hiện lời hứa của mình."

"Được." Thu lại tâm trạng, Giang Huyền Cẩn nói với Thừa Hư: "Đưa bọn họ xuất phủ."

Thừa Hư chắp tay lĩnh mệnh, đi ra phía sau lưng Tựu Ngô mở xích trói ra, chắp tay về phía hắn: "Vì Quân Thượng suy nghĩ chu toàn, chỉ cởi trói cho một người, đây là chìa khóa, chờ đến khi rời khỏi Giang phủ, các vị tự mình mở xích trói đi."

Nói xong liền đem chìa khóa mở xích trói để vào trong bàn tay hắn.

Tứ chi vừa buông lỏng, Tựu Ngô nhìn Thừa Hư, lại nhìn Giang Huyền Cẩn, cực kì kinh ngạc: "Thả chúng ta đi thật sao?"

Vốn tưởng rằng hắn chỉ nói giỡn, dù sao bọn họ chính là trai lơ trong Phi Vân Cung, bên ngoài có lệnh truy nã bọn họ, Giang Huyền Cẩn cũng từng ghét bọn họ như vậy, tại sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy?

Kết quả người trước mặt nói: "Đừng nói nhiều, đi đi."

Trong phút chốc, Tựu Ngô đột nhiên cảm thấy dường như Tử Dương Quân này cũng không lạnh lùng vô tình như trong lời đồn.

"Thứ cho ta lắm lời." Hắn nói: "Quân Thượng đã có thể thả chúng ta, sao không thả cả Thanh Ti cô nương?"

Giang Huyền Cẩn liếc hắn một cái, nói: "Nàng ta không giống với các ngươi."

"Không giống chỗ nào?" Tựu Ngô khó hiểu: "Chúng ta là người của trưởng công chúa, nàng cũng vậy."

Xoay người đi về hướng bức bình phong, thanh âm Giang Huyền Cẩn hờ hững: "Các ngươi chỉ muốn cứu người, ngược lại nàng ta xông tới trước mặt ta muốn giết người, làm sao có thể giống nhau?"

Nói xong liền phất tay áo đi ra phía sau tấm bình phong.

Sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt mười người trong phòng phút chốc trở nên rất phức tạp, nhất là không lâu trước Thanh Huyền mới nói nghĩ cách muốn ám sát Tử Dương Quân.

Nên hỏi cũng đã hỏi xong, đạt được đáp án cũng rất có ý vị, Giang Huyền Cẩn không có hứng thú nói chuyện với đám người bên ngoài nữa, chỉ duỗi tay vịn lên trên tay ghế, cúi đầu lạnh lùng nhìn người đang tựa bên trên.

"Mắt của ngươi thật đẹp!" Đón nhận vẻ mặt của hắn, Lí Hoài Ngọc không có chút ý định hối lỗi về chuyện mình làm sai, đưa tay xoa nhẹ lên mắt hắn, tán thưởng nói: "Nếu cười lên, chắc chắn có thể say ngã nửa Kinh Thành."

Bỏ móng vuốt của nàng ra, Giang Huyền Cẩn cười không nổi: "Chuyện tốt ngươi làm."

"Không thể trách ta." Hoài Ngọc lắc đầu, mặt tức giận chỉ vào tấm bình phong: "Là nó đẩy ta trước!"

Giang Huyền Cẩn: "..."

Vừa rồi tấm bình phong này không đập hỏng đầu nàng chứ? Thế nào mà lại bắt đầu nói năng linh tinh rồi?

Tức giận ôm nàng lên, hắn nói: "Lần sau không mang ngươi theo nữa, thành thật ở lại Bạch phủ đi."

"Đừng mà, ta cảm thấy chơi rất vui!" Ôm lấy cổ hắn, Hoài Ngọc ủy khuất nói: "Đừng ném ta một mình ở lại Bạch phủ, ngươi không ở đó, ngộ nhỡ có ai đó nhất thời xúc động lại muốn tới giết ta thì làm thế nào? Vết thương của ta còn chưa khỏi.."

Còn biết vết thương của mình chưa khỏi? Khuôn mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi ôm nàng ra ngoài: "Khiến ngươi khỏe lại thật, phải nên là cả một tòa lâu."

Hoài Ngọc bĩu môi nhìn hắn, đột nhiên rút một bàn tay xoa nhẹ lên mặt hắn.

Lòng bàn tay ấm áp phủ lên, ấm áp mềm mại, Giang Huyền Cẩn thoáng dừng bước chân, khẽ nhíu mày: "Lại làm gì?"

Đôi mắt người trong ngực lấp lánh ánh sáng, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, cười toe toét nói: "Ngươi thật đẹp, ta muốn đem quýt ngọt nhất thiên hạ bóc hết cho ngươi ăn!"

Hô hấp không thông, hắn thẹn quá hóa giận: "Nói bậy bạ cái gì!"

"Không phải nói bậy bạ nha, ta nghiêm túc đó." Nàng trịnh trọng nói: "Chờ ta qua cửa rồi, nhất định sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt, không để ngươi lạnh, không để ngươi đói, mệt mỏi thì bóp vai cho ngươi, buồn ngủ thì.."

Dừng lại một chút, ý cười của nàng càng sâu thêm: "Buồn ngủ thì ngủ cùng ngươi!"

"..."

Ôm nàng cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, trên mặt Giang Huyền Cẩn một mảng xanh, một mảng trắng, cuối cùng là một mảng đỏ lựng từ bên tai hắn lan xuống tận cổ.

"Tự ngươi nghĩ cách hồi phủ đi!" Tức giận để nàng xuống, hắn phất tay áo rời đi, ống tay sắc xanh hổ phách thêu ngân hoa mạnh mẽ vung lên, suýt chút nữa phất vào mặt nàng.

"Ai ai!" Hoài Ngọc vừa cười vừa gọi theo bóng hắn: "Ta không đi được, trên chân vẫn còn vết thương đó!"

"Ai quan tâm ngươi!"

Giang Huyền Cẩn đi không quay đầu lại, y bào trên người bị gió thổi tung bay, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày. Đi tới cửa viện gặp được Thừa Hư đưa xong người trở về, hắn nghiến răng nói: "Ta tiến cung một chuyến."

Thừa Hư ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đỏ ửng của chủ tử nhà mình, giật mình ngơ ngác một hồi mới nhớ đến phải đáp lời: "Vâng."

Lí Hoài Ngọc ngồi xổm trong phòng, ôm bụng cười đến chảy nước mắt. Trước kia Tử Dương Quân tranh giành một sống một chết trên triều cùng nàng, hóa ra da mặt lại mỏng như vậy! Sớm biết vậy trước kia nàng đã trêu đùa hắn, đảm bảo ngay cả triều đình hắn cũng không muốn nán lại!

"Tứ tiểu thư." Thừa Hư bước vào, nhìn thấy dáng vẻ của nàng thì giống như đã hiểu ra cái gì đó, dở khóc dở cười nói: "Bên ngoài đã chuẩn bị kiệu, người lên đường thôi."

Lau đi nước mắt vì cười đó, Hoài Ngọc hỏi hắn: "Chủ tử nhà ngươi có trở về cùng ta không?"

"Cái này.." Thừa Hư sờ sờ chóp mũi, nhìn ra ngoài cửa, suy nghĩ nhỏ giọng nói: "Quân Thượng của chúng ta rất dễ ngượng ngùng."

Làm người ta ngượng đến phát giận, ai còn trở về cùng nàng?

Hoài Ngọc không nhịn được lại cười một trận, mãi đến khi động đến vết thương đau điếng mới kéo thân mình ngồi lên kiệu.

Giang Huyền Cẩn không cùng đường với nàng, đương nhiên Thừa Hư cũng không đi theo nàng. Đến khi xe ngựa đi ra khỏi cửa, nàng nói: "Ta muốn đi xem đồ nữ trang."

"Được, nhưng không thể xem lâu, người còn phải quay về nghỉ ngơi." Linh Tú dịu dàng căn dặn.

Hoài Ngọc gật đầu, phân phó phu xe đi về hướng phố Phúc An, tới cửa Thương Hải Di Châu Các thì xuống xe, để Linh Tú và phu xe ở bên ngoài.

Hôm nay Di Châu Các không náo nhiệt như ngày thường, cửa lớn khép hờ, trước nhà chính không có lấy một người. Hoài Ngoc đẩy cửa đi vào xem, hỏi tiểu nhị đang nằm bò cạnh quầy hàng: "Cửa hàng này của các ngươi sắp sập rồi sao?"

Không ra cửa đón khách, Chiêu Tài thì đang ngáp dài lười biếng, bỗng nhiên nghe thấy lời này, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Nói chuyện kiểu gì đấy? Cửa hàng nhà ai sập?"

Bĩu môi chỉ bốn phía trống rỗng, Hoài Ngọc nói: "Không sập thì làm sao một người cũng không có? Chưởng quầy nhà ngươi đâu?"

"Chưởng quầy có việc, hôm nay Di Châu Các không đón khách." Chiêu tài hừ một tiếng, nói: "Mời cô nương về đi."

Lục Cảnh Hành có việc, Di Châu Các vẫn có thể mở cửa đón khách như thường, trừ phi có người khác ở hậu viện, hơn nữa còn không muốn để người khác quấy rầy.

Hoài Ngọc mỉm cười, lấy ra minh bội của Lục Cảnh Hành đưa qua: "Ta tìm hắn cũng là có việc, ngươi thông truyền một tiếng đi?"

Chiêu Tài rất muốn nói, mỗi ngày đều có rất nhiều người có việc tìm chưởng quầy nhà hắn, ai tới cũng phải thông truyền, còn không phải mệt chết hắn sao? Nhưng khi nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay vị cô nương này, chiêu tài sợ đến mức đứng thẳng thân mình.

"Bạch tứ tiểu thư?"

Không quen biết nàng, nhưng biết nàng cầm ngọc bội này, Lí Hoài Ngọc mỉm cười gật đầu: "Ta chờ ở đây, ngươi nhanh một chút."

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Chiêu Tài không dám chậm trễ, trực tiếp nói: "Người không cần thông truyền, mời vào bên trong."

Chủ tử nhà hắn đối với vị tứ tiểu thư này có thái độ gì, trong lòng Chiêu Tài đều rất rõ ràng, trước mắt còn không sợ, chỉ sợ tới lúc vết thương của tứ tiểu thư chưa khỏi hẳn xảy ra mệnh hệ gì ở chỗ này, vậy nhất định hắn sẽ bị chủ tử tống xuống bãi cỏ khô làm việc rồi.

Nghĩ như vậy, hắn vội tăng tốc độ dẫn nàng tới hậu viện.

Lục Cảnh Hành đang nghe chuyện đám người Tựu Ngô nói với Giang Huyền Cẩn, bất thình lình nhìn thấy Hoài Ngọc đứng ngoài cửa, tròng mắt co lại, lập tức đứng dậy ra bên ngoài.

"Cô nãi nãi, lúc này ngươi tới đây làm gì?" Chột dạ liếc vào xem người trong phòng một cái, hắn hạ giọng nói: "Tựu Ngô bọn họ đều ở đây."

"Ta biết." Hoài Ngọc chống nạnh nói: "Cũng đúng lúc, có việc cùng nhau nói."

"Như vậy sao được?" Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Ở đây ngoại trừ ta, ai có thể tin ngươi là Đan Dương?"

Tự tin nở nụ cười, Hoài Ngọc nhìn về phía những người trong phòng: "Người khác thì không nói, nhất định Tựu Ngô tin."

Lục Cảnh Hành sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của nàng, đang định nói như vậy cũng không chắc chắn đi? Kết quả Tựu Ngô đã đứng dậy đi ra trước cửa.

Thần sắc phức tạp nhìn nàng, Tựu Ngô vái chào một cái thật sâu: "Xin hỏi.. Cô nương biết Lí thi nhân không?"

Lục Cảnh Hành không hiểu lời nói này, Hoài Ngọc lại cười đến xoa eo: "Sao lại không biết? Lí thi nhân tài trí hơn người, từng lấy một bài thơ thu phục phi tặc làm nhiều việc ác trên giang hồ, tiếng tăm rất lớn đấy!"

Cơ thể khẽ run, trong mắt Tựu Ngô phát ra ánh sáng kì lạ, im lặng nhìn nàng, giọng nói đột nhiên khàn khàn: "Vậy bài thơ đó đọc như thế nào?"

Hoài Ngọc nhếch khóe miệng, vỗ tay nói: "Độc hành ba nghìn dặm, phiêu bạt không nơi nương tựa. Một khi quá khứ tận, Phượng đến đỗ Tựu Ngô."

Phượng đến đỗ Tựu Ngô.

Đây là lúc trước trưởng công chúa cứu hắn, đặt cho hắn một cái tên trong lúc đọc thơ, lúc đó Tựu Ngô nghe còn tò mò hỏi đây là người nào viết?

Đan Dương nghiêm trang nói cho hắn: "Đây là tác phẩm xuất sắc của Lí thi nhân."

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, Tựu Ngô vẫn tin tưởng trên đời có người "Lí thi nhân" này tồn tại, thậm chí còn nổi lên chút sùng bái. Mãi cho tới khi hắn phát hiện..

Điện hạ họ Lí, danh Tuy, tự Hoài Ngọc, tự phong danh hiệu "Thi nhân".

Đối mặt với "Lí thi nhân" này, Tựu Ngô dở khóc dở cười. Đứng ở Phi Vân Cung, hắn dần phát hiện vị điện hạ này rất thú vị, chẳng những thích giả mạo thi nhân, còn thích trốn giờ lên lớp lễ nghi của Tử Dương Quân. Mỗi khi bị Tử Dương Quân đuổi đến tận cửa, nàng sẽ giơ ám hiệu về phía hắn..

Ngón trỏ và ngón giữa cuốn vào nhau cùng một chỗ, ý là "Mau nói dối giúp ta!"

Hôm nay ở Giang phủ nhìn thấy thế tay này, trong lòng Tựu Ngô đã sinh nghi. Bây giờ lại nghe nàng đọc ra bài thơ này, gần như hắn có thể kết luận..

Kích động nhìn nàng, cổ họng Tựu Ngô khẽ động, cơ thể run lên hành lễ với nàng: "Cung nghênh điện hạ!"



Bốn chữ này vừa nói ra, chín người còn lại trong phòng lập tức đứng lên.

"Thật không hổ là người thông minh nhất trong Phi Vân Cung của ta." Mỉm vười với hắn, Hoài Ngọc kéo thân mình vào trong nhà, trước tiên tìm một cái ghế tựa ngồi xuống thở một hơi, sau đó nhìn đám người trước mặt đang ngây ngốc đờ đẫn mà nói: "Thời gian của ta không nhiều, không rảnh giải thích kĩ càng với các ngươi, bây giờ ta nói vài việc, các ngươi nghe rõ đây."

Ngoại trừ Tựu Ngô và Lục Cảnh Hành, những người còn lại đều không phản ứng, ngây ngốc nhìn tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt đang bô bô khoa tay múa chân:

"Giang Huyền Cẩn không biết uống nhầm thuốc gì mà bây giờ lại muốn điều tra lại vụ án của Tư Mã Húc. Mọi người đều biết sau lưng vụ án này nấp rất nhiều thứ đi? Bây giờ chuyện các ngươi phải làm, chính là trợ giúp nhiều nhất có thể để Giang Huyền Cẩn thuận lợi điều tra ra chân tướng."

"Về phần Thanh Ti, cứu hai lần đều vẫn không được, các ngươi cũng không cần mạo hiểm, cứ để ta nghĩ cách."

"Còn nữa, sau này mặc kệ nhìn thấy ta ở đâu, xin mọi người nhất thiết phải làm bộ như không quen biết, cũng đừng nói với ta cái gì. Giang Huyền Cẩn này tâm tư tỉ mỉ, ta phải tốn rất nhiều công sức mới lừa được hắn, các ngươi cũng đừng thêm phiền phức."

Bưng ly trà bên cạnh uống một ngụm, Hoài Ngọc thở gấp lấy hơi nói: "Tóm lại, nếu các ngươi đã dám không màng đến mệnh lệnh của lão tử chạy về Kinh Thành, vậy thì làm tốt một lần nữa chuyến tới vũng nước đục đi!"

Nghe thấy ngữ khí quen thuộc này, trong lòng mọi người đều ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào người xa lạ trước mặt này, muốn nói cái gì đó, lại không dám xác định.

Tựu Ngô cũng trực tiếp bật cười: "Tuân mệnh."

"Ngươi còn tuân mệnh hả!" Nhớ tới chuyện vừa rồi ở Giang phủ, Hoài Ngọc tức giận đến giậm chân: "Thật sự tuân mệnh của ta, sao dám nói ra chuyện kia?"

Nếu nàng không đẩy ngã tấm bình phong, người này đã thật sự nói cho Giang Huyền Cẩn biết lúc đó nàng ở chỗ nào rồi. Đùa chứ, nói nơi đó ra không những không rửa sạch được hiềm nghi của nàng, ngược lại sẽ khiến Giang Huyền Cẩn tò mò, tiếp theo truy đến cùng.

Thứ đó nàng còn chưa kịp chuyển đi, thật sự bị hắn nhất thời tò mò mà tra ra được, chẳng phải là tiền mất tật mang sao?

Tức đến nỗi nghiến răng, Hoài Ngọc hung dữ trừng mắt với Tựu Ngô, đứng dậy nhìn Lục Cảnh Hành: "Ta đi đây, còn lại giao cho ngươi."

Lục Cảnh Hành cũng nghiến răng: "Lại là ta thu dọn cục diện?"

"Huynh đệ mà, có nạn cùng chịu." Vỗ vỗ bờ vai hắn, Hoài Ngọc quay đầu bước đi.

Nàng cố sức đi qua đi lại như thế, mấy lỗ hổng chưa khép miệng trên người lại đau đớn nóng rát, phải nhanh chóng quay về dưỡng sức, bằng không không chừng bị Giang Huyền Cẩn nhìn ra manh mối.

Có điều nghĩ đến cũng không biết nên tức giận hay nên cảm động, trước khi xảy ra chuyện, những người này và Thanh Ti đã bị nàng đưa ra khỏi Kinh Thành, kết quả tốt rồi, một đám đều chen lấn mà chạy về tìm cái chết, cũng không biết có ý đồ gì. Nàng chết thật rồi, bọn họ lại đi lấy thêm vài cái mạng nữa để báo thù cho nàng thì nàng cũng không sống lại được, có mệt không chứ?

Lắc đầu ngồi trên xe ngựa, Hoài Ngọc trầm mặc một hồi, lại không nhịn được mà nhếch miệng cười.

Cho dù người khắp thiên hạ này vỗ tay ăn mừng cho cái chết của nàng, cũng vẫn có một đám người đau lòng vì nàng, Lục Cảnh Hành sẽ đốt cho nàng rất nhiều tiền giấy, đám người Hàn Tiêu sẽ kêu oan cho nàng, mà bây giờ đám người Tựu Ngô và Thanh Ti, còn có thể liều mạng báo thù cho nàng.

Ai cũng chỉ trích thì làm sao? Nàng cảm thấy thật sự mãn nguyện rồi!

Giang Huyền Cẩn tiến cung, đến ngự thư khố (*) điều tra tài liệu vụ án của Tư Mã Húc, nhìn cẩn thận lại một lần.

(*) Ngự thư khố: Kho sách trong cung.

Lúc trước hắn mang theo thành kiến, cảm thấy chỉ có Lí Hoài Ngọc giết Tư Mã Húc, cho nên có phần không quá công chính. Bây giờ nhìn lại một lần nữa, hắn hơi nhíu mày.

Ngày 20 tháng 2 giờ Tuất, Tư Mã thừa tướng rời khỏi Vĩnh Thọ Cung, giờ Hợi hai khắc bị người phát hiện đã chết ở Phúc Lộc Cung, cổ họng bị vũ khí sắc bén cắt đứt, bốn phía có dấu vết vật lộn đánh nhau, ngỗ tác phán định ông ta bị sát hại. Lúc đó không có ai làm nhân chứng, chỉ trình lên duy nhất khẩu cung của Lệ Phụng Hành, nói Tư Mã Húc bị trưởng công chúa mời đến Phúc Lộc Cung.

Sau đó, lần lượt có khẩu cung của cung nhân trình lên, nói từng nhìn thấy trưởng công chúa ở gần Phúc Lộc Cung, cộng với trưởng công chúa đêm đó giờ Tuất một khắc liền rời đi, giờ Hợi mới trở về Phi Vân Cung.

Tất cả chứng cứ đều bất lợi cho trưởng công chúa, hơn nữa trước đó bản thân trưởng công chúa đã có những lời buộc tội không tốt, lập tức mọi người đều cho rằng nàng là hung thủ. Tư Mã thừa tướng đức cao vọng trọng, sắp đến lúc giải ngũ về quê lại chết trong tay Đan Dương, ai không phẫn nộ?

Nhất thời quần thần xúc động căm phẫn, vô số sổ xếp trên ngự thư trác, yêu cầu Hoàng đế xử tử trưởng công chúa.

Lúc đó hắn nghĩ cái gì? Tân Đế tự mình chấp chính, uy danh không đủ, nếu có thể diệt trừ Đan Dương, thứ nhất có thể thu hồi hoàng quyền trong tay nàng, thứ hai có thể để Tân Đế nhanh chóng lập uy, một công đôi việc. Huống chi Đan Dương vốn bị trừng phạt đúng tội.

Vì thế, sau khi xem qua tài liệu "Chứng cứ xác thực" này, hắn thêm dầu vào lửa, để Tân Đế hạ chỉ, ban rượu độc cho Đan Dương.

Bây giờ nghĩ lại, nếu người liên quan đến vụ án này không phải là Đan Dương mà là một người bình thường khác, hắn vẫn sẽ nhất quyết khẳng định hung thủ là nàng sao?

Đáp án là không.

Hít sâu một hơi, Giang Huyền Cẩn cảm thấy lồng ngực hơi phiền muộn.

"Quân Thượng?" Có người vào ngự thư khố, nhìn thấy hắn đang ở trong, cuống quýt tới hành lễ.

Giang Huyền Cẩn sửng sốt, không dấu vết để tài liệu lên trên giá, quay lại gật đầu, sau đó nâng bước rời đi.

Người nọ cung kính nhìn theo hắn ra ngoài, cảm thấy hơi tò mò, chuyển tròng mắt tìm đến vị trí vừa nãy hắn đứng.

"Đây.."

Lật tập tài liệu kia ra, người nọ ngẩn người, ánh mắt ánh mắt lóe lên thì thào nói: "Đúng là đang xem cái này sao?"

Giang Huyền Cẩn không hề chú ý tới động tĩnh phía sau, trong lòng hắn có chuyện, dọc đường đều trầm mặc, trở về Nam viện Bạch phủ vẫn chưa buông lỏng lông mày.

Sắc trời tối dần, xung quanh đều tối đen như mực, hắn đi lướt qua cửa lớn đóng chặt, về thẳng sương phòng của mình.

Nhưng vừa mới đi qua cửa phòng, cánh cửa kia lại "Xoát" một tiếng mở ra.

Chụp đèn màu vàng lộ ra ánh sáng phút chốc chiếu đầy người hắn, bóng tối trước mặt biến mất không thấy nữa, chiếm trọn một mảng ánh sáng ấm áp.

Giang Huyền Cẩn ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có người mặc tẩm y khoác thêm áo ngoài, trong tay bưng một chén thuốc nóng hổi, nhe răng cười về phía hắn.

"Ngươi đã quay về rồi!"

Chén thuốc rất nóng, Hoài Ngọc một tay bưng chén thuốc, tay kia thì sờ lên vành tai mình, vội nói với hắn: "Mau đón lấy, ta không bưng được nữa!"

Giang Huyền Cẩn hơi mờ mịt, một tay đón lấy chén thuốc, tay kia đã bị nàng kéo vào trong phòng.

"Tiểu thư.." Linh Tú đứng bên cạnh, khó xử kêu lên một tiếng.

Hoài Ngọc lập tức che tai: "Đừng nói quy tắc gì với ta, tránh hiềm nghi gì đó, ta không nghe đâu! Chén thuốc sắc lâu như vậy, dù sao cũng phải để hắn uống một ngụm mới có thể ngủ được chứ!"

Nói xong, Hoài Ngọc lăn lên trên giường, đôi mắt mong chờ nhìn hắn vỗ vỗ cạnh giường.

Theo ý nàng ngồi xuống cạnh giường, Giang Huyền Cẩn cúi đầu nhìn trong bát: "Cái gì đây?"

"Thuốc bổ khí." Lí Hoài Ngọc cười tủm tỉm nói: "Dạo này ngươi không phải luôn ho khan sao? Ta nghĩ phần lớn là do lúc trước trúng độc, cơ thể bị tổn thương, cho nên ta nhờ y nữ kê thuốc, nấu cùng gà đen sắc cho ngươi chén thuốc."

Nói xong, lại tỏ ra đáng thương mà chỉ vào chân mình: "Vì chén thuốc này, vết thương của ta nứt ra, ngươi cũng không thể không uống được!"

Vừa nghe lời này, Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Biết chưa khỏi hẳn, ngươi còn đi qua đi lại cái gì?"

"Cũng không đi qua đi lại." Nghĩ tới thói quen của hắn, Hoài Ngọc cần cái muôi thử trước một ngụm, sau đó đôi mắt mong chờ nhìn hắn: "Uống được rồi!"

Giang Huyền Cẩn trầm mặc, nhìn chằm chằm thuốc trong bát một lúc, cuối cùng cũng uống một ngụm.

Hương thơm của thuốc kết hợp với canh gà thơm và tinh khiết, ngược lại uống rất ngon, để muôi xuống, hắn bưng bát lên chậm rãi uống hết.

Lúc nuốt xuống ngụm cuối cùng, trong lòng Giang Huyền Cẩn cảm thấy thư thái, tâm tình đột nhiên tốt lên.

"Ngon không?" Hoài Ngọc trưng ra dáng vẻ muốn được khen ngợi.

Để bát xuống, hắn nói: "Nếu ngày mai vết thương của ngươi nghiêm trọng thêm, trong vòng năm ngày cũng đừng nghĩ đến xuống giường lần nữa."

Khuôn mặt suy sụp, Lí Hoài Ngọc không vui: "Ngươi không khen ta thì thôi, còn hung dữ với ta!"

Giang Huyền Cẩn học theo ngữ khí ác bá của nàng, đuôi mắt hơi nhếch lên, rất không biết xấu hổ nói: "Hung dữ thì hung dữ đấy, ngươi có thể như thế nào?"

Lúc nói những lời này, hắn nghiêng người tựa vào đuôi giường, một thân áo bào xanh hổ phách có hơi lỏng lẻo, sợi tóc đen rũ xuống trán, khóe môi vừa uống thuốc ướt át phiếm quang, đôi mắt màu mực vô cùng đẹp kia hiện lên chút ý cười.

Hoài Ngọc nhìn có hơi choáng váng.

Bên tai nàng đột nhiên có hơi phiếm hồng.

"Chủ tử." Thừa Hư bên ngoài gọi một tiếng: "Thời gian không còn sớm."

Giang Huyền Cẩn đứng dậy, thu lại nét mặt, khôi phục lại dáng vẻ không gợn sóng, nói với nàng: "Nghỉ ngơi sớm đi."

Sau đó rời khỏi phòng không quay đầu lại.

Lí Hoài Ngọc ngơ ngác nhìn theo bóng hắn, duỗi tay tự vỗ vào đầu mình một cái.

Sao có thể để kẻ thù mê hoặc thế này? Cho dù bề ngoài hắn đẹp đi nữa thì vẫn là kẻ thù! Ngoài miệng khen hắn thôi, trong lòng nhất định không được khen hắn, đây là vấn đề lập trường!

Nàng lắc đầu, khôi phục lại tinh thần, nhìn chén thuốc đã uống cạn, chột dạ nói với Linh Tú bên cạnh: "Cho trù nương ít bạc, đừng lỡ miệng nói ra."

Vết thương của nàng ngày mai nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn, lừa hắn nói canh gà này là do nàng nấu, cũng là chuẩn bị sẵn chăn nệm trước, tránh làm hắn nghi ngờ mà thôi. Nếu thật sự nấu cho hắn, lại nấu ra gì đó còn độc hơn "Một giọt máu" cũng không chừng.

Bạch Mạnh Thị không chịu nổi khổ sở trong nhà lao, mỗi ngày đều cho người truyền lời, cầu xin Bạch Đức Trọng cứu bà ra ngoài. Nhưng vụ án này trì trệ không thể kết luận, bà chết không được, mà đi cũng không xong.

"Vị Lệ đại nhân kia cũng thật lợi hại." Lục Cảnh Hành đến Bạch phủ thăm Hoài Ngọc, phe phẩy chiếc quạt nói mấy chuyện xảy ra ngoài kia.

"Giang Huyền Cẩn dốc sức muốn xử trí Mạnh Hằng Viễn, nhưng Lệ Thừa Hành lại vẫn cứ kiếm đủ loại cớ để ngăn cản, thậm chí đem cả Bạch Đức Trọng ra, kéo công lao của Bạch Đức Trọng xuống cùng cha con Mạnh gia. Tận tình bào chữa cho Mạnh Hằng Viễn.

Hoài Ngọc nhướn mày:" Hoàng đế nói thế nào? "

" Hắn còn có thể nói như thế nào? Được ngươi che chở nhiều năm như vậy, có lòng trị quốc, nhưng căn bản không có thủ đoạn sắt máu. "Lục Cảnh Hành lắc đầu, hạ giọng nói:" Hôm nay Hàn Tiêu và Từ Tiên thượng triều, đều nói chuyện giúp Giang Huyền Cẩn, làm cho người trong triều đều sợ hãi. "

Hàn Tiêu, Từ Tiên, Vân Lam Thanh là tam đại dư nghiệt nổi danh lừng lẫy dưới trướng của Đan Dương. Bọn họ nói chuyện giúp Giang Huyền Cẩn, người trong triều cũng không phải sợ hãi sao? Hoài Ngọc bật cười:" Giang Huyền Cẩn phản ứng thế nào? "

" Hắn có thể có phản ứng gì, trên triều vĩnh viễn trưng ra cái khuôn mặt quan tài đó. "

Nhớ tới khuôn mặt quan tài đó bị nàng trêu đùa đến xấu hổ phát cáu lại hơi phiếm hồng, Lí Hoài Ngọc không nhịn được lại nhếch miệng cười.

" Cười ngốc cái gì? "Lục Cảnh Hành liếc nàng một cái.

" Không có gì. "Thu lại thần sắc, Hoài Ngọc nghiêm chỉnh nói:" Bên phía đám Tựu Ngô, ngươi giải thích rõ ràng chưa? "

Tiêu sái mở ngọc cốt phiến ra, Lục Cảnh Hành che quạt bĩu môi:" Khen ta đi. "

Nhìn chữ trên mặt quạt, Hoài Ngọc rất ghét bỏ, nhưng vẫn không thể không tâng bốc hắn một trận:" Ngưỡng mộ núi cao Lục chưởng quầy, ngài phẩm chất cao thượng, tấm lòng rộng lớn, giúp người làm niềm vui.. Rốt cuộc có giải thích không? "

Gật đầu vừa lòng, Lục Cảnh Hành nói:" Còn có thể không giải thích sao? Sau khi ngươi đi khỏi, bọn họ quấn lấy ta bắt ta giải thích liền bốn canh giờ, nhất định bắt ta nói rõ ràng từ đầu tới cuối mới buông tha. "

Loại chuyện như tá thi hoàn hồn này không phải có thể dễ tiếp nhận như vậy. Thanh Huyền cảm thấy có quỷ ngồi gần hắn, nếu không phải Tựu Ngô ngăn lại, sợ là Thanh Huyền hắn sẽ muốn đi lên rắc tro trừ tà.

" Làm phiền ngươi rồi. "Hoài Ngọc thở dài:" Ta không nghĩ đến bọn họ sẽ trở về. "

Liếc nàng một cái, Lục Cảnh Hành nói:" Ngươi đừng lúc nào cũng xem nhẹ tình cảm của người khác. "

Đều nói là trai lơ, thật ra lại là những người kề vai chiến đấu với nàng đã nhiều năm, rất trung thành, tín nhiệm và nương tựa vào nàng. Biết nàng chết, ngay cả mạng bọn họ cũng không cần mà quay về Kinh Thành, biết nàng sống, vậy bọn họ ngay cả cũng mạng cũng không cần mà tiếp tục đi theo nàng. Tình cảm của họ đối với nàng, so với tình cảm bình thường giữa thuộc hạ và chủ tử đã sâu nặng hơn rất nhiều rồi.

Mà hắn, từ trước tới giờ không sợ bị nàng làm phiền.

Nhếch miệng, Lí Hoài Ngọc có hơi cảm động, lại không biết nên nói như thế nào. Vừa chuyển tròng mắt, đột nhiên nàng nghĩ đến điều gì đó, quay đầu về trước cửa la lên:" Linh Tú! "

Linh Tú lên tiếng trả lời:" Tiểu thư có gì phân phó? "

" Đem đống đồ Quân Thượng viết trong thư phòng qua đây! "

Giang Huyền Cẩn viết cái gì? Lục Cảnh Hành mờ mịt nghe, thấy Linh Tú vâng lời ra ngoài, một lúc sau lại ôm theo một chồng đồ đỏ rực trở lại.

" Này, đúng lúc ngươi đến đây, tiện thể mang về đi! "Viết tên hắn lên hỉ thiếp rồi rút ra nhét vào lòng hắn, Hoài Ngọc cười nói:" Ta cố ý bảo hắn viết "Trên dưới cả nhà", ngươi có thể mang theo đám Tựu Ngô đến cùng. "

Lục Cảnh Hành:"... "

Hỉ thiếp trong tay đỏ đến chói mắt, hắn nhìn vào, tức giận nói:" Tháng sau? "

" Ừ. "Phất tay đuổi Linh Tú đi, Hoài Ngọc thấp giọng nói:" Chờ đến Giang phủ, ta sẽ nghĩ cách khiến cho Giang Huyền Cẩn thả Thanh Ti ra. "

Thả sao? Lục Cảnh Hành lắc đầu:" Chúng ta tốn nhiều sức như vậy mà vẫn không thể cứu được người, ngươi có thể có cách gì khiến Giang Huyền Cẩn thả Thanh Ti? "

" Cứng không được, thì dùng mềm thôi. "Hoài Ngọc chớp chớp mắt, tay xếp hình hoa lan đặt bên sườn mặt, rất quyến rũ nói:" Trong ba mươi sáu kế có một kế gọi là mỹ nhân kế, ngươi nghe qua chưa? "

Mở cây quạt ra, Lục Cảnh Hành che mắt lắc đầu:" Mỹ nhân kế đã nghe qua, nhưng lại không nhìn thấy mỹ nhân. "

"... "

Nhìn ánh mắt nàng đột nhiên ác liệt, Lục Cảnh Hành khép quạt hành lễ, vẻ mặt nghiêm túc chữa lại:" Chúc điện hạ mã đáo thành công. "

Nói xong, mặt mày lại dịu xuống, thở dài nhìn nàng nói:" Gặp phiền phức nhớ tới tìm ta. "

Lí Hoài Ngọc gật đầu không chút khách khí.

Lệ Thừa Hành tranh chấp vụ án" Một giọt máu "với Giang Huyền Cẩn đã nhiều lần, tranh luận đến chân không đứng nổi nữa, liền ở trong ngự thư phòng nói mấy câu không lựa lời:" Quân Thượng chấp nhất đối với việc này như thế, chẳng nhẽ có thù riêng gì sao? "

" Ái khanh đừng vội nói bừa. "Lí Hoài Lân trên Long ỷ nhíu mày lại:" Quân Thượng sao lại có thù oán với Mạnh gia? "

" Bệ hạ có điều không biết. "Lệ Thừa Hành nói:" Quân Thượng của chúng ta muốn lấy Bạch tứ tiểu thư, mà nữ nhi của Mạnh gia, lại chính là Bạch Mạnh Thị phu nhân của Bạch Ngự Sử từng có xích mích, vụ án "Một giọt máu" này vốn không cần kinh động tới Quân Thượng, bây giờ Quân Thượng lại chấp nhất phải định tội cho Mạnh gia như vậy, sợ là.. "

Trước kia tranh luận cùng hắn, Giang Huyền Cẩn vẫn luôn không nhằm vào Lệ Thừa Hành, chỉ bàn việc. Hắn chưa từng thấy Lệ Thừa Hành làm việc ác, cho nên ấn tượng đối với hắn cũng xem như không tồi.

Thế mà hôm nay hắn tức giận lại nói ra những lời như vậy.

Sắc mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống.



Lệ Thừa Hành cũng không có cách gì, vì bảo vệ Mạnh Hằng Viễn, hắn không thể không kéo Bạch tứ tiểu thư liên lụy vào, nhằm vào việc này khiến Giang Huyền Cẩn thành tình nghi với vụ án này. Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Nhưng sự tình phát sinh lại không như hắn mong muốn.

" Bệ hạ. "Giang Huyền Cẩn mở miệng:" Như lời nói của Lệ đại nhân, vụ án này đã liên quan tới Bạch Ngự Sử, Bạch phu nhân và Bạch tứ tiểu thư, thậm chí còn liên quan tới vi thần. Sợ rằng đã không phải là một vụ mua bán cấm dược đơn giản nữa rồi. "

Lí Hoài Lân nhíu mày:" Sao lại liên quan nhiều người như vậy, như thế này.. Quân Thượng cảm thấy nên xử lý như thế nào mới tốt? "

Giang Huyền Cẩn gật đầu, thanh âm vang lên:" Nếu đã liên quan tới nhiều người, lại liên quan tới gia quyến của mệnh quan triều đình, bệ hạ không ngại khai điện vi đường, đích thân thẩm vấn vụ án này, tai nghe mắt thấy. "

Lệ Thừa Hành ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn hắn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

* * *

Thời tiết hôm nay rất tốt, Hoài Ngọc khẽ ngâm nga điệu hát dân gian nằm trên giường ăn điểm tâm. Đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên Thừa Hư đi vào.

" Tứ tiểu thư. "Hắn hỏi:" Chân của người có thể đi đường được chưa? "

Cử động chân, Hoài Ngọc gật đầu:" Vẫn đi được, làm sao vậy? "

" Cũng không có đại sự gì. "Thừa Hư dừng một chút, nói:" Chỉ là chủ tử sai thuộc hạ tới đón người vào cung một chuyến. "

À, Vào cung một chuyến. Hoài Ngọc gật đầu, tiếp tục ăn điểm tâm.

Đợi một lát? Vào đâu? Phút chốc phản ứng lại, một miếng bánh nghẹn ứ trong cổ họng nàng, đột nhiên ho khan.

" Khụ khụ khụ.. "

Thấy nàng sặc, Linh Tú vội vàng tới vỗ lưng cho nàng, trêu ghẹo nói:" Cho dù người chưa vào cung bao giờ, cũng không cần kích động như vậy đâu tiểu thư. "

Chưa từng vào cung bao giờ? Lí Hoài Ngọc run run lau khóe miệng, nhìn tiểu nha hoàn ngây thơ bên cạnh, rất muốn nói với nàng lão tử đây không những đã vào cung, còn lớn lên ở trong cung đó.

" Sao đột nhiên hắn kêu ta vào cung? "

Thừa Hư nói:" Thuộc hạ không biết tình hình cụ thể, nhưng Quân Thượng vì tranh chấp cùng người khác về vụ án của Mạnh gia nên truyền người tiến cung, có lẽ muốn để bệ hạ tự mình thẩm tra vụ án này. "

Hoài Ngọc ngạc nhiên:" Không phải chứ, muốn làm lớn như vậy sao? "

Đây là một vụ án hạ độc buôn lậu bình thường, cho dù kéo theo cả Bạch Mạnh Thị, cũng xem như một vụ án quan gia hạ độc buôn lậu bình thường, có cái gì để Hoàng Đế thân thẩm?

Thừa Hư khó xử hỏi:" Người đi không? "

" Đi. "Lấy lại bình tĩnh, Hoài Ngọc nói:" Khó khăn lắm mới có thể vào cung, vì sao không đi? "

Hoài Lân đích thân thẩm vấn vụ án, lại vừa lúc có liên quan tới nàng, cái này có tính là duyên phận tỷ đệ không? Vốn tưởng rằng bây giờ thân thận chênh lệch, rất khó gặp mặt hắn, nhưng bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy đưa tới.

Lí Hoài Ngọc mỉm cười nghĩ, đi xem xem rốt cuộc Hoài Lân có trưởng thành hay không.

Triều đường sau buổi chầu bình thường đều đóng cửa không mở, nhưng đột nhiên Hoàng Đế muốn thân thẩm một vụ án, chỗ này liền rộng mở, hơn nữa còn có rất nhiều người đứng.

Tam công (*) đứng ở bên, chín quan khanh đến đông đủ. Lí Hoài Lân ngồi trên Long vị, nghiêm túc hỏi:" Dưới điện là người nào? Bị cáo chuyện gì? "

(*) Tam công: Ba chức quan cao nhất trong thời phong kiến gồm: Thái sư, thái phó và thái bảo.

Giang Huyền Cẩn khom người hành lễ:" Vi thần Giang Giới, chức vụ Tử Dương Quân, hiện trạng cáo dược thương Kinh Thành Mạnh Hằng Viễn, coi thường luật pháp, tàng trữ buôn lậu hàng loạt cấm dược, gián tiếp giết hại mạng người. "

Mạnh Hằng Viễn bị đẩy lên, chân mềm nhũn quỳ xuống:" Thảo.. Thảo dân bái kiến bệ hạ! "

Nhìn hai người này, Lí Hoài Lân nói:" Nguyên cáo trình bày chứng cứ trước. "

Vụ án này vốn do Từ Yển phụ trách, bệ hạ tự mình khai thẩm, đương nhiên hắn cũng mang theo hồ sơ và chứng cứ tới, lúc này vừa vặn trình lên thay Tử Dương Quân.

Lí Hoài Lân xem xét kỹ lưỡng, nhíu mày nói nhỏ:" Đã niêm phong ba kho chứa, tìm ra ba nghìn cân cấm dược.. Ba nghìn cân? "

Bị con số này làm sợ hãi trừng mắt, hắn phẫn nộ quát:" To gan lớn mật! Luật pháp Bắc Ngụy, buôn bán dưới mười cân cấm dược, giam giữ nửa năm hoặc một năm, trên mười cân, xét tình hình cân nhắc hình phạt. Ngươi giấu ba nghìn cân, hình phạt này phải tính như thế nào? "

Từ Yển bên cạnh chắp tay nói:" Đủ để tử hình. "

" Thảo dân có lời muốn nói! Thảo dân có lời muốn nói! "Vừa nghe thấy tử hình, Mạnh Hằng Viễn dập đầu liên tục:" Những thứ kia không phải của thảo dân, thảo dân bị oan! "

" Lớn mật. "Tử Yển quát lớn:" Thánh Thượng trước mặt cũng dám nói dối? "

" Thảo dân không nói dối! "Mạnh Hằng Viễn nằm trên mặt đất, tròng mắt đảo xung quanh, nhìn về phía Giang Huyền Cẩn.

" Thảo dân biết vị Tử Dương Quân này quyền cao đức trọng, người hắn nhìn không quen đương nhiên phải loại bỏ, nhưng thảo dân thật sự oan uổng. Ba kho chứa bị nha môn niêm phong kia vốn trống không, mọi người nhìn kho hàng đều biết, là nhà kho trống dùng vào mùa hè để trữ hàng hóa, làm sao lại xuất hiện ba nghìn cân cấm dược? Đây là vu oan bôi nhọ! "

" Hỗn xược! "Lí Hoài Lân giận dữ:" Ngang nhiên chửi bới Tử Dương Quân, ai cho ngươi lá gan đó? "

Mạnh Hằng Viễn sợ tới mức run lên, theo bản năng nhìn Lệ Thừa Hành cách đó không xa, nuốt nước miếng nói:" Những lời của thảo dân là thật, hiện giờ Kinh Thành ai không biết Tử Dương Quân muốn lấy Bạch tứ tiểu thư? Tứ tiểu thư kia trở mặt với nữ nhi của thảo dân, liền vu oan hãm hại nữ nhi của thảo dân hạ độc hại nàng. Quân Thượng vì niềm vui của giai nhân, liền muốn xử trí thảo dân! Thảo dân thật sự vô tội! "

Lời này vừa rơi xuống, tam công và chín quan khanh cùng ồ lên, đều lắc đầu hướng về phía Mạnh Hằng Viễn.

Nói dối cũng phải biết bịa đặt một chút, ngươi nói ai vì niềm vui của giai nhân mà làm việc gì cũng được, nói Tử Dương Quân sao?

Chẳng nhẽ bán nhiều cấm dược quá, bán đến ngốc luôn rồi chứ!

Thấy tình hình có chút không đúng, Lệ Phụng Hành đứng dậy:" Có một chuyện, vi thần muốn khởi bẩm bệ hạ. "

" Nói. "

" Tử Dương Quân đã ở nửa tháng trong Bạch phủ, chỗ nghỉ chân chính là viện của Bạch tứ tiểu thư. "

Cái gì? Tin tức này có thể chấn động lòng người hơn so với ba nghìn cân cấm dược, Lí Hoài Lân kinh ngạc, tam công chín qua khanh cũng kinh ngạc. Âm thanh đều dừng lại, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Giang Huyền Cẩn.

Tử Dương Quân luôn thanh tâm quả dục, vậy mà lại ở trong viện của một cô nương? Là giả đúng không?

" Lời nói của Lệ đại nhân không sai. "Ánh mắt của mọi người cực nóng, Giang Huyền Cẩn bình tĩnh mở miệng:" Nhưng chuyện này có nguyên nhân. "

Lời nói không giả.. Lời nói không giả.. Nói cách khác, hắn thật sự ở trong viện của một cô nương sao? Hoàng Đế trên Long ỷ trợn mắt lớn, mọi người bên cạnh cũng nghẹn họng trân trối, giống như nhìn thấy Thái Sơn sụp ngay trước mắt.

Không thể tưởng tượng nổi!

Một lúc sau, Lí Hoài Lân mới run rẩy hỏi một câu:" Chuyện có nguyên nhân gì? "

Giang Huyền Cẩn nói:" Bạch tứ tiểu thư bị người vu oan, dùng gia pháp đánh đến thoi thóp hơi thở, suýt chút nữa thì mất mạng. Nếu thần đã muốn lấy nàng, sao có thể bỏ mặc như thế được? Vốn chỉ định mời y nữ đến chăm sóc cho nàng, ai ngờ rằng trong Bạch phủ lại xảy ra rất nhiều chuyện, khiến vi thần không thể không ở lại, vì bảo vệ tính mạng của Bạch tứ tiểu thư. "

" Hả? "Lí Hoài Lân ngồi thẳng người:" Chính là chuyện vài ngày trước chủ mẫu Bạch gia hạ độc hãm hại Bạch tứ tiểu thư sao? "

" Đúng vậy. "Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu lên:" Xin hỏi bệ hạ, nếu Ninh quý phi tính mạng một sớm một chiều, lại có người ẩn nấp ở chỗ tối muốn hãm hại, bệ hạ sẽ như thế nào? "

Ninh quý phi là phi tần yêu thích nhất của Lí Hoài Lân, nghe hắn nói như vậy, Lí Hoài Lân lập tức nói:" Trẫm nhất định phải trông coi nàng, bắt kẻ ác ra, nghiêm trị không tha! "

Giang Huyền Cẩn gật đầu:" Vi thần cũng vậy. "

Giỏi cho vi thần cũng vậy! Lệ Thừa Hành cười lạnh:" Vậy Quân Thượng thừa nhận bản thân thiên vị cho Bạch tứ tiểu thư giống như bệ hạ thiên vị cho Quý Phi sao? "

Liếc hắn một cái, Giang Huyền Cẩn hỏi:" Thế thì làm sao? "

" Được! "Lệ Thừa Hành gật đầu:" Vậy Mạnh Hằng Viễn cũng không nói dối. Quân Thượng đích thực là thiên vị cho Bạch tứ tiểu thư, liền nghĩ cách vu tội hắn, trút giận thay Bạch tứ tiểu thư. "

Cuối cùng Lí Hoài Lân cũng cảm thấy Lệ Thừa Hành không bình thường, nhíu mày hỏi:" Lệ đại nhân cũng muốn cáo trạng Tử Dương Quân sao? "

Lệ Thừa Hành sửng sốt:" Vi thần chỉ là.. "

" Giúp Mạnh Hằng Viễn nói đến mức này, Lệ đại nhân còn muốn chối sạch sẽ sao? "Giang Huyền Cẩn khẽ cười:" Lệ đại nhân dốc lòng muốn giúp Mạnh Hằng Viễn, ở đây các vị đều thấy rõ, không cần phải che đậy. "

Một Trường Sử thừa tướng lại đi giúp một thường dân đối nghịch cùng Tử Dương Quân? Tam công chín qua khanh nhìn thấy đều châu đầu rỉ tai bàn luận.

Đâm lao thì phải theo lao, Lệ Thừa Hành nghiến răng, dứt khoát quỳ xuống:" Vi thần chỉ cảm thấy không công bằng, một lời nói của thường dân, các vị đại nhân và bệ hạ cũng sẽ không tin, tất cả mọi người đều tin Tử Dương Quân. Vậy làm sao tính là thiên vị? Vì cầu công bằng, vi thần nguyện ý nói vài câu thay thường dân này. "

Nói cũng hay lắm, Lí Hoài Lân nghe thấy liền gật đầu:" Lệ ái khanh nói có lý. "

Giang Huyền Cẩn hỏi:" Đại nhân muốn nói cái gì? "

Lệ Thừa Hành nói:" Quân Thượng cũng đã thừa nhận rồi, đương nhiên hạ quan không có gì để nói. "

Giang Huyền Cẩn khẽ cười một tiếng, nói:" Hóa ra bản quân thừa nhận thiên vị cho phu nhân tương lai của mình, lại tương đương với thừa nhận hãm hại Mạnh Hằng Viễn? Bản lĩnh tránh nặng tìm nhẹ của Lệ đại nhân không tồi, nhưng cũng không thể ăn nói bừa bãi. "

Nói xong, lại chắp tay về phía Hoàng Đế:" Bạch tứ tiểu thư đã ở ngoài điện, xin bệ hạ triệu kiến. "

Bạch tứ tiểu thư trong truyền thuyết đến rồi! Đôi mắt Lí Hoài Lân ngời sáng, vội vàng nói:" Mau cho nàng vào! "

Hoàng Môn công công lĩnh mệnh mà đi, một lát sau, một bóng dáng mỏng manh được người đỡ vào trong tiền đường.

Bước vào nơi quen thuộc này một lần nữa, trong lòng Hoài Ngọc rất cảm khái, nhìn thấy bách quan và Đế Vương đang ngồi phía trước, nàng chợt cảm thấy bản thân như trước kia mặc một thân cung trang, là Đan Dương trưởng công chúa kiêu ngạo ưỡn ngực lên triều.

Nhưng khi đi đến ngự tiền, nàng tỉnh táo lại, hít sâu một hơi liền chậm rãi quỳ xuống.

" Bạch Thị Châu Cơ, bái kiến bệ hạ. "

Long ỷ truyền tới thanh âm trầm ổn hơn so với trước kia không ít:" Bạch cô nương miễn lễ, niệm tình ngươi vô tội lại đang bệnh, trẫm cho ngươi ngồi xuống nói chuyện. "

" Tạ chủ long ân. "Nàng mỉm cười dập đầu.

Có một chiếc ghế tựa được mang đến, Hoàng Môn công công đỡ nàng ngồi xuống, cơ thể Lí Hoài Ngọc kéo căng, trên mặt lại vẫn bình thản.

Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu liếc nàng một cái, hơi bất ngờ.

Vốn tưởng rằng lần đầu vào cung, thế nào nàng cũng sẽ thất lễ, chưa từng nghĩ rằng người trước kia vô pháp vô thiên như thế, đến ngự tiền có thể nghe theo phép tắc như vậy?

" Bạch tứ tiểu thư muốn cáo trạng gì? "Lí Hoài Lân hỏi.

Lí Hoài Ngọc gật đầu:" Thần nữ muốn cáo trạng chủ mẫu Bạch gia, dùng cấm dược mưu hại mạng người. "

" Có chứng cứ gì? "

Từ Yển bên cạnh chắp tay nói:" Bệ hạ, vụ án này nhân chứng vật chứng đều có đủ, chỉ là liên quan quá nhiều, vẫn chưa thể kết án. "

Lí Hoài Lân nghe thấy liền nhíu mày:" Nếu nhân chứng vật chứng đều có đủ, vì sao không kết án? Luật pháp Bắc Ngụy điều thứ nhất chính là giết người đền mạng không phải sao? "

Từ Yển gật đầu, Liễu Đình Úy bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:" Người Bạch Mạnh Thị hạ độc vẫn chưa chết, hơn nữa Bạch Ngự Sử.. Phán quyết đền mạng có hơi quá đáng. "

" Không phán đền mạng, phán cái khác cũng không được sao? "Lí Hoài Lân trừng mắt, suy nghĩ một chút, hướng về bên dưới nói:" Tiên triều có lệ, giết người chưa được như ý nguyện, giam trong nhà lao hai mươi năm, niệm tình Bạch Ngự Sử làm quan nhiều năm, vợ con được hưởng công lai, giảm bớt hai năm, giam giữ Bạch Mạnh Thị mười tám năm, hết kì hạn mới phóng thích. "

" Các vị ái khanh cảm thấy thỏa đáng không? "

Vậy mà trực tiếp định tội!

Lệ Thừa Hành cau mày thở dài. Việc này chỉ có thể trách bản thân Bạch Mạnh Thị làm việc không gọn gàng, hắn áp chế lâu như vậy cũng rất khó rồi, không cứu được thì đừng trách hắn.

Lí Hoài Ngọc nghe thấy, hơi nhếch môi, trong mắt nổi lên ánh sáng.

Xử sự quyết đoán, cương trực công chính, Hoài Lân lo liệu vụ án này có thể sánh hơn so với quan viên rất nhiều rồi! Ai nói hắn không có thủ đoạn sắt máu chứ? Đây không phải là đầu mối tốt sao?

" Vụ án này đã kết, vậy tội của Mạnh Hằng Viễn có thể định rồi. "Giang Huyền Cẩn nói:" Bạch Mạnh Thị sử dụng cấm dược, chính là "Một giọt máu" lấy ở trong kho hàng Mạnh Kí. Bằng chứng kết án, Mạnh Hằng Viễn tự ý buôn bán cấm dược, chứng cứ đầy đủ. "

Nghe vậy, Mạnh Hằng Viễn vội vàng nhìn về phía Lệ Thừa Hành.

Lệ Thừa Hành phản đối mà mỉm cười:" Quân Thượng có chứng cứ trực tiếp chứng minh Bạch Mạnh Thị sử dụng cấm dược là do Mạnh Hằng Viễn cung cấp không? "

Giang Huyền Cẩn hơi ngừng lại.

Lệ Thừa Hành lại nói:" Dựa vào Bạch Mạnh Thị sử dụng cấm dược, liền cương quyết nói Mạnh Hằng Viễn mua bán cấm dược, Quân Thượng có cảm thấy giận chó đánh mèo không? "

Lại liếc một cái về phía Bạch Châu Cơ, hắn mỉm cười:" Thật sự là xung quân nhất nộ vi hồng nhan (*). "

(*) Nghĩa đã được giải thích ở dưới tiêu đề.

Vừa nói ra lời này, Giang Huyền Cẩn còn chưa kịp phản ứng, người trên ghế đã vỗ" Ba "một tiếng vào tay vịn đứng dậy.

" Chính Bạch Mạnh Thị đã nhận tội ở nha môn Kinh Thành, nói thuốc là do cha cung cấp, cái này cũng chưa tính là chứng cứ trực tiếp, vậy cái gì mới tính? Trước khi đại nhân mở miệng, có thể nghiêm túc xem lại hồ sơ vụ án không? "

Lệ Thừa Hành sửng sốt.

Lí Hoài Ngọc trừng mắt nhìn hắn, học theo dáng vẻ hung hăng dọa người vừa rồi của hắn gằn từng chữ một với hắn:" Ai dựa vào một chút độc dược kia đã nói Mạnh Hằng Viễn mua bán cấm dược? Đại nhân không biết chuyện khám xét ở trong kho hàng Mạnh Kí tìm ra ba nghìn cân cấm dược sao? Kho hàng nhà bọn họ, bị người ta bỏ ba nghìn cân gì đó vào trong mà còn không biết, ai tin chứ? "

" Vụ án này rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, rốt cuộc đại nhân nhận được lợi ích gì mới có thể bưng bít sự thật, dốc hết sức bao che cho một thương nhân phạm pháp? "

Mới vừa rồi vẫn còn là một cô nương yếu đuối, vừa mở miệng giống như liền thay đổi thành một người khác, nói một lần một chuỗi dài như vậy không nghỉ, từng câu một đều chiếm lí lẽ, nói cho sắc mặt Lệ Thừa Hành xanh mét.

" Ngươi.. "Hắn không dám tin nói:" Ngươi là một thần nữ, sao dám chỉ trích bản quan trước mặt mọi người? "

" Không phải đại nhân nói rồi sao? "Lí Hoài Ngọc ngoài cười nhưng bên trong không cười, dùng ngữ khí vừa nãy của hắn nói:

" Xung quân nhất nộ vi hồng nhan!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play