Edit: Lục Thất Tiểu Muội.

* * *

Đích thực lời này là Lệ Thừa Hành vừa nói, không sai, mọi người ở đây đều nghe thấy, nói Tử Dương Quân vì chính vị hồng nhan Bạch tứ tiểu thư này.

Nhưng bây giờ Bạch tứ tiểu thư lại vỗ ghế đứng dậy, vừa xung quân vừa nhất nộ (*), vì "Hồng nhan" nào chứ?

Tam công chín khanh cùng Đế Vương ngồi trên Long ỷ sửng sốt, tiếp đó đều tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về Giang Huyền Cẩn đứng bên dưới.

Giang hồng nhan khoanh tay đứng nhìn, trên người mặc một thân cẩm phục xanh hổ phách thêu vân bạc, dáng người tiêu sái an nhiên, như thanh sơn trúc ngọc. Khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt đen rũ xuống che đi một trận mưa xuân xuống non sông tươi đẹp, dù nhìn thế nào vẫn rung động lòng người.

(*) Xung quân nhất nộ vi hồng nhan aaa~: Ý các đại thần nghĩ là Hoài Ngọc mới là quân, còn Giang Huyền Cẩn là hồng nhan cần được che chở, nhan sắc kiều diễm động lòng người. Giang hồng nhan ngươi chịu số phận nằm dưới đi!

Môi mỏng khẽ mở, Giang Huyền Cẩn cảm động nhìn Lí Hoài Ngọc đang bảo vệ phía trước hắn, nói:

"Câm miệng!"

Hoài Ngọc khí thế hùng hồn lại bị hắn thét một tiếng đến run run, nhíu mày quay đầu lại: "Sao ngươi lại hung dữ với ta?"

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nói hắn là "Hồng nhan", còn muốn hắn không hung dữ sao? Giang Huyền Cẩn cười lạnh, đưa tay ấn nàng ngồi xuống ghế, thanh âm phun ra từ kẽ răng: "Thành thật ở lại đây!"

Lí Hoài Ngọc không phục, nhỏ giọng nói: "Ta nói giúp ngươi, ngươi nghe xem miệng người này toàn nói lung tung gì đó, hơn nữa cái bộ dạng ra vẻ đạo mạo kia, nhìn thật khiến người ta muốn đánh hắn!"

"Vậy thì đã không cần ngươi đến."

Đi lên phía trước nửa bước, hắn xoay người lại tiện thể chặn nàng ở sau lưng, nhìn về phía Lệ Thừa Hành nói: "Tứ tiểu thư chân thật thẳng thắn, xin thứ lỗi."

"Chân thật thẳng thắn?" Lệ Thừa Hành nhíu mày: "Đây là nàng ta dĩ hạ phạm thượng! Chỉ là một thần nữ, không có công danh, lại dám nghi ngờ bản quan như vậy!"

Mặc dù lời này là thẹn quá hóa giận, nhưng là sự thật, lời nói vừa rồi của Bạch tứ tiểu thư rất xúc phạm, đích thực có thể coi như dĩ hạ phạm thượng.

Lí Hoài Lân có hơi lo lắng, hắn cảm thấy lời của vị Bạch tứ tiểu thư này cũng không phải không có đạo lý, thậm chí có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng nàng thua ở thân phận trên đầu, tội danh dĩ hạ phạm thượng nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu Lệ Thừa Hành cứ tiếp tục so đo, chỉ sợ có chút phiền phức.

Có lẽ Lệ Thừa Hành cũng nghĩ tới điểm này, trong mắt xẹt qua một tia hung ác, viện cớ đó muốn gây khó dễ.

Nhưng không đợi hắn lên tiếng, Giang Huyền Cẩn đã mở miệng trước.

Giương mắt nhìn Lệ Thừa Hành, ánh mắt hắn bình tĩnh nói: "Chức vị Trường Sử thừa tướng, bổng lộc hằng năm bao nhiêu?"

Lệ Thừa Hành dừng lại một chút, ngờ vực đáp lời: "Năm bổng nghìn thạch."

"Vậy lãnh địa phong Quân?"

"Quân Thượng hưởng sự cung phụng một phương Tử Dương, năm bổng vạn thạch."

Nghe xong câu trả lời của hắn, Giang Huyền Cẩn vừa lòng gật đầu, ngược lại hỏi Từ Yển đứng đằng trước: "Nếu một thần nữ không bổng lộc chất vấn quan viên nghìn thạch là" Dĩ hạ phạm thượng ", vậy vị quan ngàn thạch kia chất vấn vị quân vạn thạch, nên tính thế nào?"

Tam công chín khanh luôn lấy năm bổng để phân quan giai lớn nhỏ, quan viên có năm bổng nghìn thạch, người không có công danh trước mặt này thật đúng là cao cao tại thượng. Nhưng so với Tử Dương Quân năm bổng vạn thạch, lại giống như hại bụi nhỏ với trăng sáng, chênh lệch không biết bao nhiêu cấp bậc.

Thật muốn nói tội "Dĩ hạ phạm thượng này, Lệ Thừa Hành có thể nói là lợi hại hơn Bạch tứ tiểu thư nhiều.

Ý thức được điểm này, trong lòng Lệ Thừa Hành run lên, vẻ tàn khốc trên mặt bỗng nhiên biến mất. Mắt thấy Từ Yển muốn mở miệng đáp lời, hắn vội vàng nói:" Là hạ quan sai sót! Hôm nay mọi người đều mưu cầu công chính, chỉ giáo lẫn nhau, sao có thể nói thành dĩ hạ phạm thượng chứ? "

Tốc độ đổi giọng cực nhanh này khiến cho người ta phải trợn mắt há miệng.

Lí Hoài Lân nhíu mày, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói:" Lệ đại nhân một mực nói là người công chính, lại không lấy được một chút chứng cứ nào có thể chứng minh trong sạch cho Mạnh Hằng Viễn. Chỉ dựa vào suy đoán chủ quan nói xấu Tử Dương Quân, là đạo lý gì? "

Lệ Thừa Hành hoảng hốt, vội vàng hành lễ:" Bệ hạ minh giám, thần chỉ cảm thấy việc này có hơi kì lạ. "

" Lại là ngươi cảm thấy thôi sao? "Lí Hoài Lân duỗi tay vỗ mạnh vào Long ỷ, trừng mắt nói:" Chứng cứ đâu? "

Một tiếng" Đông "vang lên, chấn động đến người trong triều đường đều cúi thấp đầu, Lệ Thừa Hành lại trực tiếp quỳ xuống, dập đầu nói:" Bệ hạ bớt giận! "

" Còn lấy lúc trẫm vẫn là tiểu hài tử, tùy ý nói vài ba câu đã muốn lừa gạt sao? "Lí Hoài Lân thật sự nổi giận:" Nếu vụ án không đủ chứng cứ thì bỏ đi, đằng này vụ án bằng chứng như núi, ngươi lại còn muốn càn quấy ở trong này, là tưởng trẫm không luận được đúng sai, không phân rõ trắng đen hay sao? "

Lệ Thừa Hành kinh hãi, vội cúi đầu không dám nói nữa. Chúng thần bên cạnh bước ra khỏi hàng, cùng chắp tay:" Bệ hạ bớt giận. "

Bớt giận? Lí Hoài Lân cười lạnh:" Nếu bây giờ vẫn là trưởng công chúa chấp chính, các ngươi có dám lừa bịp nàng giống như bây giờ lừa bịp trẫm hay không? "

Lời này vừa nói ra, Liễu Đình Úy bên cạnh nhíu mày khẽ gọi:" Bệ hạ! "

" Các ngươi còn biết trẫm là bệ hạ? "Đứng bật dậy, Lí Hoài Lân nói:" Bệ hạ như trẫm, ở trong mắt các ngươi căn bản vẫn là một đứa nhóc trẻ người non dạ! "

Ai cũng không ngờ tới Hoàng Đế lại đột nhiên tức giận đến như vậy, Giang Huyền Cẩn cau chặt lông mày, bước lên trước muốn quát hắn một tiếng. Học lễ nghi Đế Vương lâu như vậy rồi, sao có thể thất thố đến mức này ngay trên triều?"

Nhưng hắn vừa đi một bước, tay áo đã bị người tóm được.

"Đừng mắng hắn." Lí Hoài Ngọc cúi đầu buông mắt, kéo hắn về phía sau: "Bệ hạ cũng không nói gì sai."

Sở dĩ Lệ Thừa Hành có lá gan lớn dám che chở cho Mạnh Hằng Viễn như vậy, chính là ỷ Hoàng Thượng còn nhỏ tuổi trải đời chưa sâu, đổi thành Đan Dương trưởng công chúa quyết định, hắn chắc chắn không dám nhiều lời thêm một chữ nào, bởi vì nói ra cũng sẽ không cần đến.

Sắc mặt Giang Huyền Cẩn không tốt lắm: "Khuyên giải khuyến cáo quân chủ, là chức vụ của người làm thần nên tận sức."

Hắn có thể "Khuyên giải khuyến cáo" sao? Hoài Ngọc bĩu môi, nghĩ cũng không cần nghĩ buông lỏng tay, người này nhất định sẽ bước lên dùng "Thái tổ đế huấn" cùng "Sách Đế Vương" mắng Hoài Lân như máu chó xối vào đầu.

"Ngươi cứ để hắn nói hết đi." Nàng nhỏ giọng nói: "Không hẳn là chuyện xấu."

Giang Huyền Cẩn nhíu mày, liếc mắt một cái về phía Lệ Thừa Hành và Mạnh Hằng Viễn bị dọa đến cả người run rẩy bên cạnh, suy nghĩ một chút, đúng thật đứng lại không nhúc nhích.

Hắn không cản, những người khác cũng không dám cản lại. Lí Hoài Lân lửa giận tăng vọt, trừng mắt nhìn Mạnh Hằng Viễn nói: "Một thường dân cũng dám nói dối trước mặt trẫm! Ba nghìn cân cấm dược! Ba nghìn cân! Nếu ngươi không biết thì ai có thể thần không biết, quỷ không hay mà đặt vào kho hàng Mạnh Kí của ngươi?"

Lại quay đầu nhìn Lệ Thừa Hành: "Đường đường là Trường Sử thừa tướng, lại đổi trắng thay đen bao che giúp thương nhân! Lưỡi sáng hoa sen (*) thì thế nào, ngươi tưởng trẫm không biết trong lòng ngươi giấu cái gì thật sao?"

* * *

(*) Từ gốc tiếng Trung: 舌灿莲花. Điển cố "thiệt xán liên hoa" xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều. Truyện kể rằng Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu sau, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào thấy lòng thư thái, vui sướng. Người đời sau dùng cụm từ "thiệt xán liên hoa" hay "lưỡi sáng hoa sen" để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen.

* * *

Cơn giận của Thiên tử, phục thi trăm vạn, máu chảy nghìn dặm.

Vừa rồi Lệ Thừa Hành còn thao thao bất tuyệt, bây giờ lại không nói nổi nửa chữ, dập đầu liên tục, dập đến kêu "Bình bịch" rung đất. Hai chân Mạnh Hằng Viễn run lên, xụi lơ trên mặt đất không nâng dậy nổi.

"Từ Yển!" Lí Hoài Lân gọi một tiếng.

Người bên cạnh lập tức bước ra khỏi hàng chắp tay: "Bệ hạ có gì phân phó?"

"Kết án, định tội, nên phán như thế nào thì phán như thế ấy đi!" Lí Hoài Lân nói: "Nếu ai có dị nghị, mang chứng cứ đến nói chuyện cùng trẫm."

Lồng ngực chấn động, Từ Yển trịnh trọng đáp lời: "Vâng!"

Trong triều lặng ngắt như tờ, tam công chín khanh cúi đầu buông mắt, không dám làm bừa.

Lí Hoài Lân lần nữa ngồi xuống Long ỷ, áo bàn run run, năm móng vuốt rồng vàng thêu trên đầu rạng rỡ ánh sáng. Ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt còn non nớt lộ ra khí phách không được xía vào.

Hoài Ngọc nhìn thấy liền nở nụ cười, trong mắt ngập tràn vui mừng.

Đây mới là nam nhi của Lí gia!



Vụ án kéo dài hơn mười ngày, cuối cùng hôm nay cũng có kết quả, lúc Hoài Ngọc bị Giang Huyền Cẩn kéo ra khỏi hoàng cung, nàng còn hưng phấn vỗ tay đi theo phía sau hắn.

"Bệ hạ của chúng ta thật sự có khí thế nha! Ngươi nhìn thấy không? Thân thể ốm yếu như vậy, lúc phát giận lên lại như cao hơn xà nhà, ép người ta không thở nổi!"

"Nhưng tức giận thì tức giận, hắn vẫn minh mẫn nắm lấy mấu chốt của vụ án, thật thông minh nha!"

"Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có sự quyết đoán và cơ trí như vậy, tương lai nhất định sẽ là một thế hệ minh quân lưu danh muôn đời!"

Líu ra líu ríu, mỗi câu đều không rời khỏi chữ Hoàng Đế.

Giang Huyền Cẩn dừng bước, ngoảnh đầu nhìn nàng: "Có giỏi như thế không?"

Ý cười bên khóe miệng Hoài Ngọc không ngừng lại được: "Đúng vậy! Ngươi không cảm thấy sao?"

"..."

Không trả lời, hắn cất bước đi tiếp về phía trước.

Lí Hoài Ngọc không mảy may nhận ra chỗ không bình thường, lên xe ngựa vẫn chìm đắm trong sự vui vẻ được gặp lại đệ đệ, hai tay nâng má, trong mắt nổi lên ánh sáng nhu hòa.

Có thể gặp được Hoài Lân một lần nữa thật tốt, còn có thể nghe được tiếng "Hoàng tỷ" từ trong miệng của hắn. Tuy rằng không phải đang gọi nàng, nhưng nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ, giống như trở lại rất nhiều năm trước, lúc Hoài Lân vừa mới học nói.

"Hoàng tỷ." Tiểu Hoài Lân một tuổi cố hết sức mà gọi nàng.

Hiếu Đế ôm Hoài Lân sụp mặt, giả vờ không vui nói: "Vì sao không gọi Phụ Hoàng, chỉ gọi mỗi Hoàng tỷ?"

Tiểu Hoài Lân cắn ngón tay, mờ mịt nhìn Hiếu Đế, lại gọi nàng một tiếng: "Hoàng tỷ!"

Tiểu Hoài Ngọc sáu tuổi mừng rỡ nhảy lên, chống nạnh khoe với Phụ Hoàng: "Ai bảo người bình thường không rảnh bế đệ ấy? Hoàng đệ là do nhi thần bế lớn đó, nhất định phải gọi nhi thần trước!"

"Không được, con phải dạy nó gọi Phụ Hoàng!" Hiếu Đế hừ một tiếng, nói: "Phụ Hoàng của nó chính là cửu ngũ chí tôn! Cửu ngũ chí tôn lớn hay Hoàng tỷ lớn?"

"Hoàng tỷ!" Tiểu Hoài Lân trả lời không chút do dự.

"..."

Hiếu Đế trên triều uy chấn tứ phương lại bị đứa nhỏ một tuổi nói đến vừa tức giận vừa ủy khuất, mặt mày nhăn nhúm lại.

Tiểu Hoài Ngọc cười ha ha, bế Hoài Lân lên xoay vài vòng, cất giọng nói ngây ngô: "Hoàng tỷ nhất định sẽ chăm sóc đệ thật tốt, chờ đệ lớn lên, ta sẽ mang tất cả những đồ tốt cho đệ!"

Hoài Lân hiển nhiên không rõ đồ tốt là cái gì, nhưng bị giơ lên cao cũng cười khanh khách theo. Tiếng cười vang rất xa, làm cả Phi Vân Cung bao phủ sắc ấm.

* * *

Nhớ lại chuyện đó, Hoài Ngọc không nhịn được cười thành tiếng.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Cơ thể đổ về phía trước, suýt chút nữa ngồi không vững, Hoài Ngọc khôi phục lại bình thường, mờ mịt hỏi: "Tới rồi sao?"

Giang Huyền Cẩn không để ý đến nàng, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc xuống xe nói: "Ta còn có việc, ngươi đi về trước đi."

Giang Huyền Cẩn buông rèm xe xuống, một trận gió phất tới, thổi tóc mai của nàng khẽ động.

Lí Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, khó hiểu vén rèm lên gọi hắn: "Ta chọc ghẹo ngươi chỗ nào?"

"Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại:" Không có. "

" Không chọc ghẹo ngươi thì tức giận cái gì? "Dở khóc dở cười nhảy lên xe, nàng duỗi tay giữ chặt áo bào của hắn:" Trời đã tối rồi, ngươi còn có thể có việc gì chứ? "

Hơi thở lạnh băng, Giang Huyền Cẩn nói:" Buông tay. "

Đây vẫn đang trên đường lớn, lôi lôi kéo kéo giống cái gì chứ?

" Lại nói lời vô dụng. "Hoài Ngọc xem thường một cái, nắm lấy áo bào của hắn càng chặt:" Người tính tình cổ quái như ngươi, có chuyện gì cũng không nói thẳng, ta lại phải đoán. Vậy lúc ta không đoán được nữa, ngươi nghẹn quá sẽ nghẹn chết đấy! "

" Thật sự bị nghẹn chết, người đau lòng còn không phải là ta sao? "

Cuối cùng nói ra những lời này cũng mang theo ý cười.

Giang Huyền Cẩn không cười nổi, quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hàn sương lạnh lẽo:" Tính tình của ta là như thế đấy, nếu ngươi không thích, vậy thì trả sính lễ. "

" Aiya, thích thích! Ngươi là dạng gì ta cũng thích! "Luôn miệng dỗ hắn, tay Hoài Ngọc đưa xuống, bắt lấy một ngón tay của hắn lắc lắc:" Làm sao ta có thể không thích ngươi được! "

Hừ nhẹ một tiếng, Giang Huyền Cẩn sầm mặt quay đầu đi.

Nhìn thấy sườn mặt của hắn, trong mắt Hoài Ngọc lộ ra vẻ tán thưởng, không nhịn được đưa tay lên sờ, tấm tắc nói:" Tức giận cũng tức đẹp như vậy, ta thật sự muốn lên trời hái trăng xuống cho ngươi! "

Nàng nói nghe hay lắm, nhưng ai biết được lúc nào là thật lòng, lúc nào là giả dối? Hắn đẹp sao? Trên đời này có rất nhiều người đẹp, Đương Kim Thánh Thượng cũng đẹp mắt lắm nhỉ? Còn rất có khí thế nữa? Chiếu theo lời nói của nàng, bầu trời có mấy ánh trăng đủ cho nàng hái?

Gạt tay nàng ra, Giang Huyền Cẩn khép mắt nói:" Muốn hái thì đi hái, nếu không hái xuống được, vậy thì đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa. "

Dứt lời, bỏ nàng lại mà đi.

Hơi thở bực bội khó mà thở hết, ánh mắt hắn u ám, bước chân đi càng nhanh.

Nhưng mới đi không bao xa, dân chúng bốn phía đột nhiên xôn xao cả lên. Vài ba nhóm tụ tập thành đoàn, chỉ trỏ về hướng đằng sau lưng hắn.

Xảy ra chuyện gì sao? Giang Huyền Cẩn khó hiểu, nhìn phản ứng kì quái của những người kia, hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Ở vị trí hắn vừa mới rời đi, có người đang trèo lên vách tường bên cạnh tửu lâu, động tác không quá linh hoạt, nhưng rất cố chấp mà bò lên sân phơi lầu hai, giẫm lên chiếc ghế tựa trên sân phơi, nàng vươn tay ra, run rẩy muốn kéo một chiếc đèn lồng trên mái nhà xuống. Cơ thể lung lay sắp đổ.

Đồng tử co lại, Giang Huyền Cẩn biến sắc.

Trên người có vết thương, động tác của Lí Hoài Ngọc rất khó khăn, hơn nửa ngày mới với được tới chiếc đèn lồng kia, nhưng dùng lực quá lớn, nàng đứng không vững lung lay một cái, sau đó ngã thẳng xuống bên dưới.

" A.. "Dân chúng vây xem kinh hoảng một trận, Linh Tú thất thanh gào lên:" Tiểu thư! "

Nắm chắc lấy chiếc đèn lồng, Hoài Ngọc phản ứng rất nhanh. Mũi chân đổi hướng nhào lên hàng rào của lầu hai, ổn định cơ thể thuận thế bám vào bên dưới vòm mái hiên. Mượn lực trở mình, vững vàng đứng trên mặt đất.

Giang Huyền Cẩn định chạy đến đỡ lấy nàng bỗng dưng ngừng lại.

Hoài Ngọc quay đầu nhìn thấy hắn, đỡ lấy thắt lưng suýt xoa một lúc, sau đó mang chiếc đèn lồng trong tay nhét vào ngực hắn.

" Hái trăng cho ngươi. "Nàng nói.

Đèn lồng vừa tròn vừa sáng, hiện ra ánh sáng trong trẻo, cực kì giống với trăng sáng trên bầu trời.

Giang Huyền Cẩn xiết chặt cằm, nhìn đèn lồng lại nhìn sang nàng, sương tuyết ngàn năm trong mắt chợt bay mất hết.

Lí Hoài Ngọc nhếch miệng, không nhịn được duỗi tay sờ mặt hắn, chớp mắt nói:" Là ngươi nói nếu không hái xuống được thì không gặp ta nữa. Ta đã từng nói muốn cùng ngươi "Năm năm luôn gặp gỡ", ngươi không nhớ sao? "

" Ba nguyện giống như cầu thượng yến.

Năm năm luôn gặp gỡ. "

Ai gõ muôi trà hát những lời này, tiếng vang không dừng lại được văng vẳng bên tai.



Thân hình cứng đờ, Giang Huyền Cẩn trừng lớn mắt nhìn nàng, hoàn toàn không nói được câu gì.

Dân chúng trên đường rộn ràng nhốn nháo, không ít người đi tới cạnh tửu lâu, đều dừng lại nhìn quanh.

Một nam tử có dáng vẻ rất phi phàm đang cầm một chiếc đèn lồng đứng đó, sắc mặt rất khó coi. Mà trước mặt hắn là một cô nương rất hoạt bát đưa tay xoa xoa thắt lưng. Cười đến nhẹ nhàng lộ ra lúm đồng tiền.

Bạch phủ.

Giang Huyền Cẩn không lên tiếng mà lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương đã nứt ra trên mu bàn tay nàng, Lí Hoài Ngọc nhân cơ hội chiếm tiện nghi.. Dán vào lưng của hắn, cằm đặt lên vai hắn, nhìn chằm chằm sườn mặt người ta mà không biết chán.

" Sao ngươi còn chưa nguôi giận? "Nàng buồn rầu hỏi:" Không phải đã hái trăng cho ngươi rồi sao? "

Hắn không nói, môi mỏng mím thành một đường cứng ngắc.

" Có phải đau lòng cho ta hay không? Ta cũng không ngã mà.. A! Đau! Ngươi nhẹ một chút! "

" Còn biết đau? "Cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu của Giang Huyền Cẩn rất kém:" Cơ thể của bản thân thành cái dạng gì chính mình còn không rõ sao? "

Vất vả lắm mới nhặt lại được cái mạng, chăm sóc hơn mười ngày mới có chút hình người, sao ngươi lại cứ làm khổ bản thân như thế? Nếu vừa rồi không túm được hàng rào thì sao? Nếu hắn phản ứng không đủ nhanh, không đỡ được nàng thì sao?

Bị hắn mắng đến ngây người, Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

" Giang Giới. "Nàng gọi hẳn đại danh của hắn, cười đến ý vị thâm trường:" Ngươi.. Có phải đang đau lòng cho ta không? "

Bàn tay bôi thuốc dừng lại, hắn đen mặt ngẩng đầu lên:" Muốn làm ra giấc mộng như vậy, thì đi ngủ ban ngày. "

Nói xong, để thuốc mỡ bên giường, đứng dậy đi ra ngoài.

Người phía sau không cam lòng mà gào lên:" Ta đau lòng vì ngươi như vậy, ngươi đau lòng vì ta một chút thì làm sao? Quỷ hẹp hòi! "

Giang Huyền Cẩn không đáp lại, hắn bước ra ngoài cửa, đi thẳng về phòng của mình.

Đau lòng sao?

Đè tay lên ngực mình, hắn cười nhạt, cho dù trong tim có đau, vậy cũng là vì nhiễm tâm bệnh rồi, không có liên quan gì đến nàng.

Đẩy cửa phòng ra, Giang Huyền Cẩn đưa mắt nhìn thấy chiếc đèn lồng đặt trên bàn, vừa tròn vừa sáng, rất giống vầng trăng.

Nhìn chằm chằm nó một hồi lâu, hắn vào phòng, mang nó đặt lên trên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ bóng đêm tĩnh lặng, bên cửa sổ có ánh trăng sáng trong.

Lên giường đi ngủ, Giang Huyền Cẩn có một giấc mộng rất điềm tĩnh, trong mộng có một ánh trăng rất dịu dàng cùng một mùi thuốc không xua đi được.

Sáng sớm hôm sau.

Bạch Mạnh Thị ngồi tù, không khí Bạch phủ ngưng trọng lại, lúc biết tin mẫu thân mình bị giam giữ mười tám năm, Bạch Toàn Cơ không ngồi nổi nữa, mang theo một đám thúc bá thẩm thẩm cùng xông vào Nam viện.

" Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy! "

Lí Hoài Ngọc vừa mới tỉnh ngủ đã bị người trước mặt gào lên một tiếng như vậy, lập tức nhíu mày:" Cái gì? "

Hai mắt Bạch Toàn Cơ đỏ bừng nhìn nàng:" Cho dù mẫu thân có sai, vậy cũng là người ngươi phải kêu một tiếng "Mẫu thân", vậy mà ngươi lại đưa bà vào đại lao nhốt mười tám năm! Mười tám năm đó! Tấm lòng hiếu thuận của ngươi ở chỗ nào? "

Nghe hiểu được ý của nàng, Lí Hoài Ngọc ngồi thẳng người, cười vô lại:" Mang nhốt bà ta mười tám năm trong đại lao là bệ hạ, không phải ta. "

" Nếu không phải ngươi vào cung cáo trạng, bà có thể bị nhốt sao? "Thẩm thẩm Bạch Lương Thị đằng sau phẫn nộ nói:" Đều là người một nhà, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? "

" Đúng vậy. "Bạch Lưu Thị cũng phụ họa:" Chúng ta đều nghĩ cách cứu tỷ ấy, ngươi thì tốt rồi, chẳng những không giúp đỡ, ngược lại còn đi cáo trạng! "

" Không có lương tâm! "

Nhất thời trong phòng nước miếng bay tứ tung, Lí Hoài Ngọc lau mặt mờ mịt, hỏi Linh Tú:" Tại sao Bạch Mạnh Thị bị nhốt vậy? "

Linh Tú nhíu mày đáp:" Bởi vì hạ độc mưu hại người. "

" Vậy đúng rồi. "Hoài Ngọc gật đầu, nhìn lại về phía đám thúc thúc thẩm thẩm kia:" Bà ta hạ độc muốn giết ta trước, còn trách ta đi cáo trạng bà ta sao? "

" Chẳng phải ngươi không chết sao? "Bạch Lương Thị nhíu mày:" Ngươi còn sống tốt thế kia, tỷ ấy lại bị giam ở chỗ tối tăm ngột ngạt đó mười tám năm, ngươi cảm thấy công bằng không? "

Hoài Ngọc nghe thấy liền nở nụ cười:" Luật pháp chính là như vậy, giết người đền mạng, ta không chết, cho nên bà ta vẫn còn sống, chỉ là sống không mấy tự do một chút, xem như trừng phạt việc ác của bà ta. Thế này còn không công bằng sao? "

" Nhưng tỷ ấy là mẫu thân của ngươi! "Bạch Lưu Thị tràn đầy oán hận nhìn nàng:" Nào có nữ nhi nào nhẫn tâm để mẫu thân đi ngồi tù! "

" Ta đã nghĩ rồi. "Bạch Toàn Cơ nói:" Nguyên nhân chuyện này là do ngươi mà ra, chỉ cần ngươi đi cầu xin bệ hạ, nói mẫu thân không phải cô ý, bệ hạ nhất định sẽ giảm nhẹ trừng phạt cho mẫu thân, để bà ấy sớm ngày trở về. "

Lời nói này, so với người trước còn không biết xấu hổ hơn.

Hoài Ngọc im lặng nhìn bọn họ, chờ họ nói đủ rồi, nàng mới chậm rãi mở miệng nói:" Không được. "

Mọi người trong phòng đều mở to mắt nhìn nàng, Bạch Toàn Cơ không dám tin:" Sao ngươi lại như vậy? "

" Ta như thế nào? "Giương mắt nhìn lại nàng, Lí Hoài Ngọc cười lạnh:" Bà ta ra tay với ta được, vì sao ta không ra tay được với bà? "

Suýt chút nữa hại nàng chết, nàng còn phải quay đầu tha thứ sao? Với loại người lòng dạ hẹp hòi như nàng, không giết chết Bạch Mạnh Thị đã xem như tốt tính lắm rồi, vậy mà những người này còn có ý đồ để nàng giúp cứu bà ta ra ngoài sao?

Thật đúng là không bằng ngủ một giấc giữa ban ngày!

Nói đến cũng lạ, dường như trên đời đâu đâu cũng không thiếu loại người chuyên cuỗm lấy quan hệ thân thích với súc sinh, rõ ràng hại người là tội không thể tha, vậy mà từng người một vẫn thích chỉ trích người bị hại, dùng huyết thống khuyên giải, dùng đạo đức trói buộc, dù thế nào cũng khiến người bị hại tiếp nhận sự cảm hóa của bọn họ, để người phạm tội lại có cơ hội phạm sai lầm một lần nữa.

Đùa cái gì mà thiếu tâm vậy!

" Ngươi.. Ngươi thật sự tưởng rằng bản thân đã leo lên cành cao, là có thể không để Bạch gia vào trong mắt sao? "Nhìn thấy thái độ của nàng, Bạch Lương Thị vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào nàng nói:" Không có Bạch gia, làm sao ngươi có thể gả đến Giang phủ! "

" Đúng thế! "Bạch Lưu Thị nói:" Ngươi thật sự đã đắc tội với mọi người rồi, ngươi cho rằng mình có thể có những ngày tháng tốt đẹp sao? "

Khuyên nhủ không thành, đám người này rõ ràng là tức giận rồi, nhao nhao uy hiếp nàng.

" Ngươi không cứu Bạch Mạnh Thị, người cả Kinh Thành này đều sẽ mắng chửi ngươi, đừng nói gả cho Tử Dương Quân nữa. Về sau ngươi chỉ là một con chuột chạy qua đường, người người muốn đánh! "

Lí Hoài Ngọc rất không kiên nhẫn nghe tiếp:" Nói xong chưa? Nói xong rồi ta còn phải ngủ. "

" Ngươi! "Bạch Toàn Cơ bước đến bên giường, kéo chăn của nàng ra:" Hôm nay ngươi không cho ta ý kiến gì thì đừng ngủ nữa! "

" Đúng vậy, giờ đã là lúc nào rồi, vậy mà còn ngủ được! "

Một đám người đứng vây quanh giường nàng, dáng vẻ hùng hổ.

Nếu một tiểu thư nhà bình thường, đúng thật sẽ bị trận trước mặt này dọa đến nghe theo sự điều khiển, nhưng vị trên giường này trường hợp nào mà chưa từng thấy qua? Chỉ là mấy phụ nhân nói lảm nhảm, tưởng dọa được nàng sao?

Cuộn nắm tay lại, Lí Hoài Ngọc nhìn Bạch Toàn Cơ nói:" Ngươi kéo thử một lần nữa xem? "

Bạch Toàn Cơ sửng sốt, bị ánh mắt này của nàng làm trong lòng run lên, theo bản năng muốn buông tay.

Nhưng nhiều người đứng bên cạnh nàng như vậy, nàng lấy đâu ra đạo lí lùi bước chứ? Lấy lại bình tĩnh, nàng nắm chặt chăn nói:" Thế nào, hại mẫu thân còn không tính, còn muốn đánh ta sao? Ngươi dám động thủ, ta sẽ cho người đi mời Tử Dương Quân qua đây, để hắn nhìn thấy người mình muốn lấy rốt cuộc là người hung ác máu lạnh ra sao! "

Hoài Ngọc rất muốn nói với nàng ta, Tử Dương Quân vốn cũng không cảm thấy người hắn lấy là một người tốt! Nhưng không đợi nàng mở miệng, ở cửa đã vang lên một thanh âm.

" Bản quân vẫn luôn ở đây, không phiền Nhị tiểu thư sang mời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play