(*) Tiêu đề tác giả đặt gốc là "Mười diện thủ" (Trai lơ, nam nhân được bao dưỡng), mình edit để thành nam nhân thôi, tại để hai tên kia thì nghe không rõ ràng cho lắm.
* * *
Edit: Lục Thất Tiểu Muội.
Một tiếng quát gia pháp này của Bạch Đức Trọng khí thế rất lớn, nhưng khi Giang Huyền Cẩn nghe thấy lại nhíu mày.
"Bạch đại nhân." Hắn nói: "Hành động lần này của quý phu nhân, là cố ý giết người."
Liên quan đến mạng người, làm sao có thể xử trí bằng gia pháp được?
Bạch Đức Trọng bất chấp làm bộ như không nghe thấy lời của hắn, vẻ mặt tức giận quát lớn: "Ra sức đánh cho ta, để nàng ta biết bản thân đã phạm bao nhiêu tội!"
"Vâng!" Gia nô cùng đáp lời, cầm gậy đứng phía sau Bạch Mạnh Thị.
Bạch Mạnh Thị sợ hãi không thôi: "Lão gia, thiếp thân còn chưa nhận tội, sao ngài có thể trực tiếp cho đánh!"
Bạch Đức Trọng nhìn xoáy bà một cái, mi tâm hơi nhíu lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai người đã là vợ chồng vài chục năm, cũng coi như có chút thông minh, Bạch Mạnh Thị vừa nhìn thấy ánh mắt này của ông liền hiểu ra, ông đang muốn xử trí mình trước, ngăn được Tử Dương Quân đưa bà đi nha môn là được.
Nhìn cây gậy thô to như cổ tay trẻ con, Bạch Mạnh Thị nghẹn ngào lắc đầu. Cho dù là Bạch Đức Trọng muốn cứu bà, thì bà cũng không muốn chịu gia pháp!
Giang Huyền Cẩn bên cạnh lặng lẽ nhìn hai người kia, nghĩ một chút liền lui ra phía sau một bước, giống như thật sự không so đo nữa, chỉ chờ xem gia pháp của Bạch gia nặng bao nhiêu.
Bạch Đức Trọng liếc mắt, nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lạnh lùng nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì? Gia pháp hai mươi gậy, ai cũng không được lượng sức!"
Gia nô vừa nghe thấy, lập tức dí Bạch Mạnh Thị xuống mặt đất, một người nắm lấy cây gậy, giơ lên cao rồi đập mạnh xuống!
Một tiếng "Binh" vang lên, Bạch Mạnh Thị bất chấp hình tượng, lập tức kêu thảm thiết: "A.."
Bạch Đức Trọng lạnh lùng nghe, hỏi bà: "Biết sai chưa?"
Đã chịu hai gậy, Bạch Mạnh Thị chịu không nổi mà giãy dụa, khóc lóc nói: "Thiếp thân, thiếp thân nhất thời bị ma xui quỷ khiến.. A!"
"Ma xui quỷ khiến?" Bạch Đức Trọng vỗ mạnh bàn, đứng dậy phẫn nộ nói: "Ngươi thân là chủ mẫu, lại làm ra chuyện mưu hại mạng người trong phủ, chuyện này há lại chỉ là ma xui quỷ khiến!"
"..."
Bạch Mạnh Thị kêu rên, sắc mặt tái nhợt, thần sắc cũng điên cuồng: "Thiếp thân sai rồi! Thiếp thân sai rồi! Mau dừng tay.."
Không chút mềm lòng, Bạch Đức Trọng phất tay nói với gia nô: "Dùng sức đánh!"
Gia nô kinh ngạc, lập tức xuống tay càng nặng thêm, đánh cho Bạch Mạnh Thị khóc thành tiếng: "Đừng đánh.. Đừng đánh nữa.."
Giang Huyền Cẩn im lặng nhìn, thanh âm gậy gộc đánh vào da thịt vừa nặng nề vừa vang dội, có lẽ lực đạo đánh lên người Hoài Ngọc lúc trước cũng không khác là mấy.
Đánh xong hai mươi gậy, Bạch Mạnh Thị đã không còn sức để kêu gào, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, cả người nhếch nhác đến cực điểm.
Bạch Đức Trọng tiêu bớt tức giận, nghĩ đã đánh thành như vậy cũng coi như đòi được công đạo, vì thế nghiêng đầu muốn nói vài câu với Giang Huyền Cẩn.
Kết quả còn chưa nói, Linh Tú đã vội vã chạy từ ngoài cửa vào.
"Lão gia, Quân Thượng!" Linh Tú vừa vào cửa đã khóc lóc quỳ rạp xuống, khàn giọng nói: "Tiểu thư, tiểu thư sắp không xong rồi.."
Trong lòng chấn động, Bạch Đức Trọng không dám tin đứng dậy đi hai bước về phía nàng: "Ngươi nói cái gì?"
Linh Tú nức nở che miệng, nước mắt lách tách rơi xuống: "Ngài mau đi xem một chút đi!"
Ngẩng mạnh đầu nhìn ra ngoài cửa, Bạch Đức Trọng lập tức nhấc chân đi về phía Nam viện. Cuống cuồng đến lảo đảo nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã ở cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Bạch Đức Trọng đằng trước, Thừa Hư ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở chủ tử thờ ơ nhà hắn: "Người tốt xấu gì cũng phải bi thương một chút."
Cho dù biết là giả, cũng phải làm ra vẻ chứ?
Giang Huyền Cẩn hoàn hồn, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó cố gắng buông mi, ánh mắt ảm đạm xuống, lộ ra một biểu tình bi thương.
Thừa Hư: "..."
May mà Bạch Ngự Sử không có tâm trạng quay đầu lại nhìn, giả vờ thế này cũng quá giả rồi.
Đi cùng Giang Huyền Cẩn ra bên ngoài, Bạch tứ tiểu thư trong Nam viện diễn xuất quả thực xuất thần nhập hóa! Nhìn sắc mặt xanh tím, hai mắt run rẩy nửa nhắm nửa mở, môi khô khốc tái nhợt, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng hoàn mỹ là người "Sắp không xong".
Bạch Đức Trọng bước vào trong phòng, đứng bên giường cúi đầu nhìn nàng.
"Châu Cơ.."
"Cha, cha đến rồi sao?" Ho khan hai tiếng, nàng hữu khí vô lực mỉm cười nhìn ông: "Cuối cùng cũng đợi được cha tới, con cũng có thể yên tâm đi rồi.."
"Nói bậy bạ cái gì đó!" Bạch Đức Trọng nghiêm nghị quát lớn, lắc đầu nói: "Con không có chuyện gì đâu!"
"Y nữ nói trong đó có" Một giọt máu ", thứ này có độc tính rất lớn, không giải được." Hai mắt nàng ngấn lệ, trong ánh mắt chất chứa sự đau khổ, nâng tay về phía ông, lại vô lực mà buông xuống.
"Đều tại con, sớm biết vậy đã nhận tội với Bạch Mạnh Thị, cũng không đến mức để bà ta ghi hận đến mức này, nhất quyết muốn lấy tính mạng của con.."
Nói xong, lại ho khan hai tiếng, lập tức phun ra một ngụm máu.
Bạch Đức Trọng nhìn thấy trong lòng chấn động.
Nghe người bẩm báo nói Châu Cơ trúng độc với tận mắt nhìn thấy dáng vẻ này của nó lại có cảm nhận hoàn toàn khác nhau. Vừa nãy Tử Dương Quân khí thế hung hăng muốn hỏi tội Bạch Mạnh Thị, phản ứng đầu tiên của ông là nghĩ, đã làm vợ chồng vài chục năm, dù sao cũng không thể tống Bạch Mạnh Thị vào đại lao như vậy. Châu Cơ còn chưa chết, việc này không chừng còn có thể áp xuống.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy ngụm máu đen sì trên mặt đất, thấy dáng vẻ khổ sở của Châu Cơ, Bạch Đức Trọng chợt đỏ mắt.
Mạnh Thục Cầm vậy mà lại ác độc muốn hại chết nữ nhi của ông, phu nhân tâm địa rắn rết như vậy, ông còn muốn bao che sao? Ông làm sao phải bao che!
"Cha đừng đau buồn.." Người trên giường còn cố kéo khóe miệng an ủi ông: "Dù sao con chỉ là một đứa ngốc không biết quy củ, chết thì chết thôi, còn có thể đi hỏi mẹ của con có tốt không."
Cuối cùng nói những lời này, Bạch Đức Trọng cũng run rẩy đứng lên.
Mẹ của Châu Cơ là một nữ nhân rất dịu dàng, cũng là nữ nhân duy nhất khiến ông động tâm thời niên thiếu. Ông đã đồng ý chăm sóc tốt cho nàng đã không thể làm được, đồng ý chăm sóc tốt cho Châu Cơ, cũng không thể làm được.
Trong lúc nhất thời, Bạch Đức Trọng chỉ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nắm tay xiết chặt hết mức, trong lòng tràn đầy thê lương.
Nhìn cảm xúc của ông đã đạt đến mức không sai biệt lắm, Lí Hoài Ngọc giãy dụa một cái cho xong chuyện. Nàng nghiêng đầu, gật đầu hành lễ với Bạch Đức Trọng, sau đó đột nhiên nhắm mắt, ngất lịm.
"Châu Cơ!" Đôi mắt đỏ lên, giọng Bạch Đức Trọng thở gấp, nắm lấy cạnh giường nghẹn ngào ra tiếng.
Dáng vẻ của Bạch tứ tiểu thư thật sự rất thảm, người trong phòng đều không nhịn được mà sụt sịt. Thậm chí có tiểu nha hoàn hơi mềm lòng còn lập tức bật khóc.
Không khí trong phòng nhất thời ngưng trọng, Giang Huyền Cẩn nhìn xung quanh, suy nghĩ một lát, sau đó nhắm mắt cúi đầu, cố gắng dung nhập vào bầu không khí bi thương này.
Lí Hoài Ngọc trên giường nhắm mắt nghe tiếng khóc, âm thầm cắn chặt răng.
Đồ khốn Giang Huyền Cẩn này, lần trước bị hắn hại trong Phi Vân Cung nghe trai lơ cùng cung nhân khóc tang, bây giờ lại để nàng nằm ở đây nghe người Bạch gia khóc tang, ngộ nhỡ khóc đến làm kém số mệnh của nàng, nàng nhất đính sẽ tìm hắn tính sổ!
Tiếng khóc kéo dài một lúc, cuối cùng thanh âm khàn khàn của Bạch Đức Trọng cũng vang lên bên giường: "Người đâu."
"Lão gia?"
"Trói Mạnh Thục Cầm lại." Ông trầm giọng nói: "Các ngươi đi cùng ta một chuyến đến nha môn Kinh Thành."
Quản gia bị dọa sợ, kinh ngạc nhìn ông: "Vậy.."
"Đi!" Bạch Đức Trọng ngẩng đầu, nháy mắt khuôn mặt đã già đi không ít: "Quân Thượng nói đúng, chuyện mưu hại mạng người, không xử trí bằng gia pháp được, chỉ có thể giao cho vương pháp."
Nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên kiên định này của Bạch Đức Trọng, cuối cùng Giang Huyền Cẩn cũng buông lỏng lông mày, tùy ý để ông đem quản gia rời đi, cũng không đi theo.
Vốn nghĩ là, nếu Bạch Châu Cơ như vậy cũng không thể làm Bạch Đức Trọng giác ngộ, tự hắn sẽ động thủ trói Bạch Mạnh Thị áp giải đến nha môn. Nhưng bây giờ Giang Huyền Cẩn cảm thấy, một chuyến này ông ta có thể tỉnh ngộ lại rồi, ở đây chờ tin tức thôi.
Đuổi người không liên quan ra hết bên ngoài, Giang Huyền Cẩn ngồi bên giường: "Mở mắt."
Hoài Ngọc nghe lời mở mắt ra, cười hì hì di chuyển cơ thể, muốn nằm trên đùi hắn.
"Làm sao vậy?" Hoài Ngọc khó hiểu ngửa đầu nhìn hắn: "Ta đã đắc tội ngươi chỗ nào? Lúc trước vẫn tốt, chớp mắt một cái đã lạnh nhạt thành như vậy."
Đẩy cái đầu của nàng về trên gối, Giang Huyền Cẩn nhớ tới động tác rời khỏi lòng hắn trước mặt Lục Cảnh Hành kia, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi biết tránh hiềm nghi, người trước người sau đều tránh một chút."
Gì cơ? Lí Hoài Ngọc mở mịt một hồi, nghiêng đầu suy nghĩ lúc nào nàng tránh hiềm nghi trước mặt người khác chứ? Hai chữ "Hiềm nghi" này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nàng!
Giang Huyền Cẩn cũng không giải thích nhiều, đè thấp giọng nói: "Bên nha môn ta đã để người thông báo rồi, chuyện còn lại ngươi không cần quan tâm, thành thật nghỉ ngơi đi."
Nói xong lời này đứng dậy muốn đi.
Nhận thấy có điểm không bình thường, Hoài Ngọc đưa tay kéo vạt áo hắn: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Còn có thể đi đâu." Hắn lạnh giọng nói: "Xử lí công vụ."
Giang Huyền Cẩn là người tiếp nhận di chỉ phụ giúp triều chính của Tiên hoàng, đã mấy ngày không vào triều, công văn đã chồng chất cao như người rồi.
Hoài Ngọc vỗ vỗ cạnh giường: "Mang tới đây xử lí không tốt sao? Ta còn có thể bóp vai cho ngươi!"
Nghiêng đầu liếc nàng một cái, hắn tức giận nói: "Tay không đau sao? Còn bóp vai?"
"Đau, nhưng so với hôm qua thì tốt hơn nhiều, có thể cử động." Nắm tay lại mở ra, nàng mỉm cười nịnh nọt với hắn: "Cho dù bóp vai không tốt, cũng có thể bóc quýt cho ngươi."
Ai thích chứ? Giang Huyền Cẩn duỗi tay muốn gạt tay nàng ra khỏi vạt áo của hắn.
Nhưng ngón tay vừa đụng, người này lại buông vạt áo của hắn, lập tức trở tay bắt lấy bàn tay hắn. Lòng bàn tay kề sát nhau, ngón tay nàng đan vào giữa ngón tay hắn, liều chết nắm chặt.
"Ngươi đó, sao lại giống một tiểu hài tử như vậy?" Nàng cầm tay hắn lắc lắc, cười nhạo nói: "Tức giận cũng không chịu nói rõ, liền kiên quyết không muốn đùa cùng ta? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Hắn sinh khí cũng không hiểu tại sao, Lí Hoài Ngọc dở khóc dở cười, chớp mắt mấy cái với hắn, ngữ khí mềm mại nói: "Ta bóc quýt cho ngươi, ngươi tha thứ cho ta có được không?"
Thanh âm mềm mại, mang theo chút ủy khuất, lại có chút sủng nịch, rất giống tiểu tướng công mà ai phạm sai đang dỗ dành tiểu nương tử nhà hắn.
Giang Huyền Cẩn: "..."
Hắn không bị dụ đâu!
Nhưng nửa nén hương sau, Linh Tú bưng một bàn quýt to đến, Thừa Hư ôm một đống công văn, đặt hết ở bên giường.
Lí Hoài Ngọc tỉ mỉ rửa sạch tay hai lần, cầm lấy quả quýt bóc ra, tách từng múi đưa cho hắn. Giang Huyền Cẩn ngồi bên cạnh giường nàng, ánh mắt nhìn công văn trong tay nói: "Chưa bóc sạch."
Linh Tú thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm quả quýt kia sao lại chưa bóc sạch? Chút da cũng không còn mà.
Lí Hoài Ngọc hiểu ý, không nói gì, rất tốt tính mà bóc cọng sơ bên ngoài múi quýt ra, sau đó đưa lại cho hắn.
Giang Huyền Cẩn há miệng cắn, sắc mặt thoáng dịu đi.
Thừa Hư nhìn đến giật giật khóe mắt.
Đây vẫn là chủ tử cao cao tại thượng phảng phất không dính khói lửa nhân gian nhà hắn sao? A! Đây rõ ràng là một tiểu cô nương muốn người thương muốn người dỗ dành mà! Ở trước mặt người khác đều bình thường, làm sao gặp Bạch tứ tiểu thư lại thành bộ dáng như vậy!
Càng đáng sợ hơn là, tứ tiểu thư cũng không cảm thấy kì quái, thái độ nghe theo hắn tùy ý hắn, chỉ còn thiếu nâng hắn trong lòng bàn tay thôi!
Thừa Hư rất muốn đâm đầu vào tường, xem xem mình có phải đang nằm mơ hay không.
Lúc Hoài Ngọc bóc đến quả quýt thứ tư, Ngự Phong ở bên ngoài đi vào bẩm báo: "Quân Thượng, nha môn Kinh Thành đã thăng đường, Đình Úy Chính Từ Yển đã nhận ra" Một giọt máu ", gặng hỏi Bạch Mạnh Thị một trận. Bạch Mạnh Thị vì chịu gia pháp, thân thể không chống đỡ nổi đã trực tiếp bất tỉnh trên công đường."
Khép công văn lại, Giang Huyền Cẩn nâng mắt hỏi: "Từ đại nhân xử trí thế nào?"
"Tạm giam Bạch Mạnh Thị trong nha môn, sau đó sai người đi tra chỗ độc dược đến từ đâu trước." Ngự Phong nói: "Vì sao cấm dược xuất hiện bên ngoài cung, dường như chuyện này khiến cho Từ đại nhân hứng thú."
Giang Huyền Cẩn không có phản ứng gì đặc biệt, gật đầu tiếp tục mở công văn ra xem. Hoài Ngọc bên cạnh nắm lấy quả quýt, tâm tình có chút phức tạp.
Người này có phần quá thông minh, muốn điều tra Mạnh Hằng Viễn, lại xuống tay từ chỗ Bạch Mạnh Thị. Kéo Bạch Đức Trọng xuống nước, hắn lại đứng ở trên bờ giày không chút nước.
Tiếp theo sẽ như thế nào có thể đoán được rồi, Từ Yển muốn tra, nhất định sẽ có người đem chứng cứ mua bán cấm dược của Mạnh Hằng Viễn dâng đến tận cửa, tiếp đó Mạnh Hằng Viễn bị định tội, Bạch Mạnh Thị cũng vì vậy mà ngồi vào tội danh "Mưu hại mạng người".
Một mũi tên trúng hai con nhạn!
Thật không hổ là Tử Dương Quân, tâm cơ lòng dạ như thế này, trách không được lúc trước có thể gạt nàng đi vào bẫy chết, còn khiến nàng không phát hiện chút nào.
Không thấy quýt bên cạnh đưa tới, Giang Huyền Cẩn nghi hoặc nghiêng đầu: "Làm sao?"
Đột nhiên hồi phục tinh thần, Hoài Ngọc cúi đầu mới nhìn thấy mình suýt chút nữa đã bóp nát quả quýt, nước đã chảy ra đầy cổ tay.
Vội buông tay ra, nàng cười nói: "Không sao." Sau đó muốn lấy tay áo lau đi nước quýt trên cổ tay.
Nhưng vừa động đến tay áo, nàng phát hiện trên cổ tay có thêm một thứ.
"Hả?" Nhìn chuỗi phật châu gỗ trầm hương quen mắt kia, trong lồng ngực bỗng chốc xẹt qua một đạo quang.
"Đây là cái gì?" Nàng biết rõ còn cố hỏi, cười đến hàm răng trắng tỏa sáng lấp lánh.
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, khuôn mặt cứng đờ đứng dậy, trầm giọng nói: "Không cẩn thận rơi ở chỗ ngươi, trả lại cho ta."
"Đồ đã cho rồi, còn có đạo lí đòi về sao?" Hoài Ngọc nhếch miệng, gỡ chuỗi phật châu xuống nhìn kĩ.
Gỗ trầm hương thượng hạng, mười viên châu đen nhánh lấp lánh. Trên mỗi một viên giống như đều có khắc chữ.
"Thi, giới, nhẫn, nguyện.. Có ý gì?" Nàng nói nhỏ.
Giang Huyền Cẩn ghét bỏ liếc nàng một cái: "Phật gia mười ba la mật, loại người không có tuệ căn như ngươi nhìn làm sao hiểu được."
Không phục mà phồng miệng, nàng đem chuỗi phật châu đeo lại trên cổ tay: "Xem không hiểu thì làm sao? Dù sao cũng thuộc về ta rồi, ngươi đừng hòng lấy lại!"
Dáng vẻ này, có thể chính là một cái chợ buôn bán của ác bá.
Lắc lắc đầu, Giang Huyền Cẩn thở dài, cũng thật sự không đoạt lại.
Chuỗi phật châu này hắn đã mang theo từ nhỏ, sẽ không tùy tiện cho ngươi khác. Nhưng.. Bây giờ cho đã cho rồi, chỉ cần người nọ biết quý trọng, hắn cũng không cần vội lấy lại.
Coi như.. Coi như làm việc thiện đi, Giang Huyền Cẩn nghĩ.
Bạch Mạnh Thị bị bỏ tù, Mạnh Hằng Viễn cũng rất nhanh gặp tai ương, hai cha con cùng bị giam trong nha môn chờ thẩm vấn. Bạch Đức Trọng không xin Từ Yển nương tay, làm xong chuyện bản thân nên làm liền vào cung xin thuốc cho Châu Cơ.
Vì thế, Lí Hoài Ngọc "Trúng độc", chất lượng ăn uống thuốc thang tăng lên rất nhiều, mỗi ngày được ăn ngon ngủ ngon còn có Tử Dương Quân bên cạnh. Vết thương trên người khỏe lại rất nhanh.
Qua năm ngày, cuối cùng Lí Hoài Ngọc cũng có thể nằm nghỉ ngơi.
Giang Huyền Cẩn đi ra ngoài, trong Nam viện còn lại mỗi nàng và Linh Tú. Nha đầu Linh Tú kia thật sự nói rất nhiều, ngồi bên giường vừa bôi thuốc cho nàng vừa lảm nhảm.
"Tiểu thư có thể gặp được Quân Thượng thật sự quá tốt, người không biết đâu, gần đây bên ngoài rất náo nhiệt, đều đang bàn tán chuyện của người và Quân Thượng đó."
Hoài Ngọc vừa ăn quýt vừa cười: "Một người là Tử Dương Quân vạn dân kính ngưỡng bách quan yêu quý, một người là tứ tiểu thư điên dại đã nhiều năm bị người ta ghét bỏ. Hai người muốn thành hôn, nếu ta mà là người bên ngoài kia, ta cũng sẽ bàn tán!"
"Không chỉ là cái này, còn có chuyện của Mạnh gia." Linh Tú nói: "Tuy rằng nói là lão gia đưa Bạch Mạnh Thị kia tới nha môn, nhưng họ đều nói, là Quân Thượng đang trút giận thay người đó!"
Lời này thật vớ vẩn, Hoài Ngọc khẽ cười: "Nói như vậy là quá xem trọng ta, lại quá xem thường Tử Dương Quân sao? Quân Thượng của chúng ta chính là một nhân vật rất khó lường, nổi danh không có tình người, việc công xử lí theo phép công. Hắn nhìn không vừa mắt Mạnh gia, không có quan hệ với ta."
"Không có tình người?" Linh Tú ngẩn người, nhớ tới dáng vẻ vài ngày trước của Quân Thượng canh giữ bên giường tiểu thư, lắc đầu nói: "Ngài ấy rất trọng tình cảm đó."
"Nha đầu ngốc, nhìn người sao có thể chỉ nhìn mặt ngoài chứ?" Nàng lắc đầu: "Ngươi có biết người trọng tình cảm trong miệng ngươi, chính tay giết chết đồ đệ mình dạy dỗ bốn năm không?"
"..."
Linh Tú sợ tới mức đứng bật dậy.
Hoài Ngọc đắc ý nâng cằm: "Không biết sao? Đó mới thật sự là hắn."
Trước kia lúc Giang Huyền Cẩn dạy nàng lễ nghi phép tắc, Lí Hoài Ngọc chưa từng nghiêm túc học qua, khiến hắn nhìn thấy nàng là nghiêm mặt, nếu không phải vì thân phận của nàng, nàng nghĩ người này nhất định sẽ đánh nàng một trận.
Mặc kệ nói như thế nào, hai người cũng xem như có tình cảm sư đồ bốn năm, lúc tâm tình nàng tốt, còn có thể tặng cho hắn chút đồ chơi nhỏ. Lúc tâm tình hắn tốt cũng sẽ dạy nàng viết thư pháp, tuy rằng bốn năm nàng cũng chưa học được, hơn nữa chữ càng viết càng khó xem.
Kết quả thì sao? Tình cảm như vậy, hắn còn không phải nói giết nàng là giết sao?
Trọng tình cảm cái đại gia nhà hắn!
Nhìn sắc mặt của tiểu thư nhà mình không tốt, Linh Tú vội vàng nói: "Nô tỳ cũng chỉ là thuận miệng nói thôi."
Ý thức được khuôn mặt sa sầm của mình, vẻ mặt Hoài Ngọc vội dịu xuống, cười nói: "Không nói cái này nữa, ngươi đưa phong thư này đi Lục phủ giúp ta."
"Vâng." Linh Tú cũng không hỏi nguyên nhân, lanh trí cầm giấy bút tới, nhìn tiểu thư nhà mình vẽ loạn một bức tranh, nàng không biết chữ, chỉ cảm thấy nét bút của tiểu thư nhà mình thoạt nhìn không giống người thường, không nhịn được liền khen nàng: "Tiểu thư viết thật đẹp!"
Cây bút thoáng ngừng lại, ánh mắt Hoài Ngọc phức tạp sờ đầu nàng: "Nếu lời này của ngươi để người dạy thư pháp của ta nghe thì tốt rồi."
Giang Huyền Cẩn chưa bao giờ cho rằng nàng viết đẹp, hoặc là nói, căn bản hắn không cảm thấy nàng đang "Viết".
Viết xong một phong thư, Hoài Ngọc cẩn thận dán miệng lại, để Linh Tú mang ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn lợi dụng Bạch Mạnh Thị kéo Mạnh Hằng Viễn xuống nước, một tên trúng hai con nhạn, nhưng nàng cảm thấy, chuyện này có thể để nàng một tiễn trúng ba con nhạn cũng không chừng.
Nhìn chuỗi phật châu trên cổ tay, Hoài Ngọc đưa tay chạm vào, ánh mắt ám quang lưu chuyển.
Sáng sớm hôm nay Giang Huyền Cẩn rời phủ, chập tối mới trở về, hơn nữa vừa vào cửa sắc mặt đã không tốt.
"Mạnh Hằng Viễn lén mua bán cấm dược, chỗ tích trữ hàng hóa cũng đã tìm ra rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, hôm nay vốn nên định tội hắn." Giang Huyền Cẩn vén áo bào ngồi xuống bên giường, có chút không vui: "Nhưng trong triều có ngươi bao che cho hắn."
Loại chuyện như quan thương cấu kết từ xưa đã có, Lí Hoài Ngọc không cảm thấy kì lạ, chỉ hỏi: "Ai bao che cho hắn? Quan lớn hơn ngươi sao?"
Liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Trường Sử thừa tướng, Lệ Thừa Hành."
Quan này không lớn hơn hắn, nhưng khó giải quyết chính là đúng lúc hắn phải điều tra Lệ Thừa Hành. Nếu vụ án này cũng liên quan đến Lệ Thừa Hành, tình huống này sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
"Lệ Trường Sử, ta có nghe qua!" Hoài Ngọc vội nhấc tay nói: "Hắn không phải người tốt, làm nhiều việc ác lắm!"
Nhìn dáng vẻ cáo trạng này của nàng, Giang Huyền Cẩn ngược lại mỉm cười: "Lại nghe tin đồn ở đâu? Lệ Trường Sử làm quan nhiều năm, tuy đóng góp không nhiều, nhưng cũng xem như là một trung thần."
"Trung thần?" Lí Hoài Ngọc không đồng ý: "Trung thần nhà ai lại nhận hối lộ, bao che thương thân phạm tội?"
Giang Huyền Cẩn sửng sốt, nhíu mày nhìn nàng: "Làm sao ngươi biết hắn nhận hối lộ?"
Nói thừa, lúc trước nàng năm lần bảy lượt ngăn cản Lệ Thừa Hành thăng quan, chính là vì người này quá tham lam, trước mặt giả vờ như một quan thanh liêm, sau lưng lại rộng lượng nhận vàng bạc đồ cổ, lấy quyền mưu tư lợi, căn bản không phải thứ tốt.
Nhưng mà, lời này không thể nói với Giang Huyền Cẩn. Hoài Ngọc mỉm cười, thuận tay kéo một người ra làm lá chắn: "Là Lục chưởng quầy nói."
Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái: "Lục Cảnh Hành nói gì ngươi cũng tin sao?"
"Hắn cũng không cần gạt ta không phải sao?" Hoài Ngọc bĩu môi: "Hơn nữa, người ta là thương nhân, những giao dịch sau lưng nhất định sẽ biết hơn nhiều so với Quân Thượng ngươi suốt ngày ở triều đình rồi."
Lời nói này vừa rơi xuống, hơi thở của người bên cạnh lại lạnh lạnh.
Lúc trước không biết nguyên nhân đột nhiên tức giận của Giang Huyền Cẩn, là nàng không phản ứng kịp. Mà lúc này, Lí Hoài Ngọc phản ứng cực nhanh, nhận thấy không bình thường, lập tức thêm vào:
"Nhưng mà Lục chưởng quầy cũng chỉ có thể biết mấy tin tức này, so với Quân Thượng trăm công nghìn việc quan tâm thiên hạ vẫn là kém xa!"
Ánh mắt Giang Huyền Cẩn lạnh lẽo nhìn nàng.
Hoài Ngọc ha ha cười ngây ngô.
"Cho dù ngươi mang chứng cứ Lệ Thừa Hành nhận hối lộ đặt ngay trước mặt ta, bây giờ ta cũng không thể động đến hắn." Hắn nói: "Người này đối với ta mà nói, còn có tác dụng quan trọng hơn. Cho nên bây giờ hắn dính vào vụ án, ta vừa không thể báo lên trên vụ án của Mạnh Hằng Viễn, vừa không thẻ trực tiếp định tội Mạnh Hằng Viễn."
Tiến thoái lưỡng nan, hai bên đều khó xử, đây mới là bực nhất.
"Hắn có thể có tác dụng gì chứ?" Hoài Ngọc nói: "Với tư chất bình thường kia của hắn, tùy tiện tìm một người đến cũng có thể thay thế."
"Thay được chức quan của hắn, còn có thể thay được lời khai của hắn sao?" Giang Huyền Cẩn có chút khó chịu: "Căn bản ngươi không biết cái gì, đừng ra chủ ý vớ vẩn."
Lời này có hơi tổn thương, gần như phút chốc nói ra, Giang Huyền Cẩn có chút hối hận. Nhưng muốn thu lại cũng không kịp nữa, hắn mím môi, hơi chột dạ nhìn người trên giường.
Lí Hoài Ngọc đột nhiên im lặng, đôi mắt rũ xuống, lông mi khẽ run, nụ cười trên mặt cũng biến mất sạch.
Dáng vẻ như vậy mới giống một khuê tú đứng đắn chứ, nhưng không biết tại sao, hắn lại cảm thấy lồng ngực căng lên, vẫn muốn nghe nàng líu ríu nói chuyện mới bình thường.
Ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt hắn bay lơ lửng hỏi nàng: "Uống thuốc chưa?"
Hoài Ngọc gật đầu, không lên tiếng.
"Bữa tối thì sao?"
Nàng vẫn gật đầu, không lên tiếng như cũ.
Giang Huyền Cẩn trầm mặc, cau mày suy nghĩ một hồi lâu, cầm một quả quýt bên cạnh tới, bóc từng múi ra cho nàng, lại bóc cả cọng sơ ra, sau đó đưa tới cạnh môi nàng.
Lí Hoài Ngọc giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn mím môi rũ mắt, giọng rầu rĩ nói: "Rất ngọt đấy."
Không dễ dàng gì mới giả vờ tức giận mà suýt chút nữa thì đạp đổ công sức, Hoài Ngọc nghiến răng nghĩ thầm, người này không phải vẫn luôn bày ra bộ mặt người chết sao? Đột nhiên lại nhu thuận như vậy làm cái gì? Đùa ngược lại nàng sao?
Tức giận há miệng ngậm lấy múi quýt trên tay hắn, nàng rất tức giận nhai trong miệng, giọng nói không rõ ràng: "Dù sao ta cũng chẳng biết cái gì, quản ngươi gấp cái gì chứ, coi như chết rồi đi!"
Giang Huyền Cẩn mím môi, trầm tư một lúc, nói: "Lệ Thừa Hành từng viết một phần khẩu cung, làm chứng Tư Mã Thừa tướng chết vào lúc bị Đan Dương trưởng công chúa mời qua."
"Ngươi biết Đan Dương trưởng công chúa sao?" Hắn hỏi.
Ngẩn ngơ gật đầu, Hoài Ngọc muốn cười lại, nhưng không cười nổi: "Cả Bắc Ngụy, ai không biết nàng chứ?"
Không chú ý tới thần sắc của nàng, Giang Huyền Cẩn buông mi nói: "Vị trưởng công chúa này, vì bị chỉ điểm" Mưu sát Thừa tướng Tư Mã Húc ", chứng cứ vô cùng xác thực, chết do ngự ban rượu độc. Rượu độc đó là ta đưa, lúc ấy ta nghĩ.. Là nàng đáng tội."
"Nhưng sau khi nàng chết, ta mới phát hiện ra rất nhiều chỗ không bình thường, điều tra một chút, lại càng không bình thường. Cái chết của Tư Mã Húc dường như có ẩn tình khác, tội danh của trưởng công chúa, dường như cũng có ẩn tình khác."
Hắn nói rất nghiêm túc, giống như đang kể khổ não của bản thân cho một người không biết sự tình, mi tâm nhíu lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Trước đó vài ngày có hai trọng thần tới cáo trạng, nói Lệ Thừa Hành ngụy tạo khẩu cung, ngày đó hắn cũng không có ở đây, cũng không thể chứng minh Tư Mã Thừa tướng là bị trưởng công chúa mời qua. Cho nên gần đây ta thu thập rất nhiều chứng cứ, muốn xem xem Lệ Thừa Hành này rốt cuộc có phải nói dối hay không."
"Những cái này.. Đúng là ngươi không biết chuyện."
Lí Hoài Ngọc thất thần nhìn hắn, nghe hắn nói xong chữ cuối cùng, trong lòng trào dâng một trận sóng to gió lớn.
Có ý gì? Giang Huyền Cẩn đang điều tra nàng có bị oan hay không ư? Vì sao phải điều tra? Người hại chết nàng không phải là hắn sao? Không phải hắn bắt đầu sắp xếp cung yến, từng bước đem cái chết của Tư Mã Húc đổ lên đầu nàng sao? Vì sao bây giờ lại nói những lời này?
Phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy hắn nói dối. Nhưng, những lời này hắn căn bản không cần phải nói, nàng ở trước mặt hắn bây giờ là Bạch tứ tiểu thư Bạch Châu Ngọc, không phải Đan Dương trưởng công chúa Lí Hoài Ngọc, hắn không có lí do để lừa nàng!
Như vậy, hắn nói là sự thật? Khó xử chuyện của Lệ Thừa Hành, là vì sợ hắn dính dáng đến vụ án của Mạnh Hằng Viễn, lại phải tra án khác sẽ phức tạp hơn nhiều sao? Hắn đã nhận ra điều không bình thường, cho nên muốn đòi công đạo cho nàng sao?
Giang Huyền Cẩn.. Không phải hung thủ sau lưng hãm hại nàng?
Đồng tử co lại, Hoài Ngọc mở to mắt, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp.
"Làm sao vậy?" Thấy phản ứng của nàng, cằm Giang Huyền Cẩn xiết chặt lại: "Ngươi không tin?"
"Không.. Ta tin." Thở gấp vài hơi, Lí Hoài Ngọc đáp lời hắn, miễn cưỡng tìm cách tươi cười lên: "Ngươi hào phóng nói toàn bộ cho ta biết như vậy, cũng không lo ta tiết lộ bí mật của ngươi, làm sao ta có thể không tin?"
Giang Huyền Cẩn cảm thấy phản ứng của nàng có hơi kì lạ, nhưng ngẫm lại hẳn là bị lời nói của hắn dọa sợ, cũng không nghĩ nhiều. Dù sao cũng là cô nương sinh ra trong khuê các, làm sao nghe qua đại sự triều đình.
Nghĩ một chút, Giang Huyền Cẩn nói: "Lời ta nói với ngươi, nhất định ngươi không được tiết lộ nửa câu với người khác. Đặc biệt là Lục Cảnh Hành."
Sáu chữ cuối nói có hơi hung dữ, Hoài Ngọc cúi đầu ôm thắt lưng của hắn, thanh âm mang theo tiếng cười: "Yên tâm đi, tháng sau ngươi và ta sẽ thành hôn. Ngươi là người nhà của ta, người khác đều là người ngoài, đương nhiên ta sẽ nghe lời ngươi."
Thắt lưng bị nàng ôm chặt, mùi thuốc nhè nhẹ phảng phất dào dạt, cơ thể Giang Huyền Cẩn cứng đờ, trừng mắt nhìn nàng: "Tháng sau thành hôn, bây giờ vẫn còn chưa thành hôn, ngươi ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?"
"Thể thống là thứ gì?" Nàng nói: "Ta chưa từng nghe qua."
Hai tay Giang Huyền Cẩn hơi mở ra, có chút bất đắc dĩ thở dài.
"Ngươi muốn biết Đan Dương có phải bị oan hay không, vì sao không hỏi trực tiếp người bên cạnh nàng?" Nàng dựa vào ngực hắn nói: "Vậy không phải là nhanh hơn so với bắt tay từ chỗ Lệ Phụng Hành sao?"
Nhắc tới cái này, Giang Huyền Cẩn nói: "Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao? Nhưng người bên cạnh nàng đều bưng kín miệng, không hỏi ra."
Sở dĩ bắt được Thanh Ti không đưa vào nha môn, chính là muốn hỏi một số chuyện về Đan Dương. Nhưng tính tình Thanh Ti kia quá bướng bỉnh, mặc kệ hắn hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng, có biện pháp nào chứ?
"Không hỏi ra? Vậy thì lừa đi!" Lí Hoài Ngọc chống cơ thể lên, cười tủm tỉm hỏi hắn: "Muốn ta dạy ngươi lừa người không?"
Nhìn nụ cười gian trên mặt nàng, Giang Huyền Cẩn cảm thấy rất thú vị, liền hỏi: "Tứ tiểu thư có cao kiến gì?"
Mấy thứ nói dối, gạt người, lừa đảo này, dường như là chuyện vị Bạch tứ tiểu thư này rất am hiểu. Vừa nói ra, hai mắt nàng đều sáng lên.
"Dụ người nói chuyện còn không đơn giản sao? Ngươi bắt giam một người biết chuyện, cũng không cần hỏi cái gì, để qua vài ngày. Chờ người đó thể xác tinh thần mệt mỏi ý thức mơ hồ, thì tìm một người đóng giả thành người tới cứu nàng ta, lúc cứu ra nhân cơ hội nói suông vài câu, còn có thể không moi ra được sao?"
Nàng vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Đóng giả phải giống một chút, để người đó cứu nàng ta ra khỏi địa bàn của ngươi, khiến nàng ta nghĩ bản thân đã thật sự trốn thoát rồi. Cứ như vậy, nàng sẽ yên tâm nói ra."
Vốn là tùy tiện hỏi, không ngờ nàng thực sự có biện pháp, hơn nữa nghe dường như còn không tồi? Giang Huyền Cẩn trầm mặc, ánh mắt khẽ động.
Lục Cảnh Hành nhận được một phong thư từ Bạch phủ, nhìn vài lần, sau đó căn dặn hạ nhân đi làm việc.
Hoài Ngọc muốn mượn chuyện của Mạnh Hằng Viễn để xé da Lệ Thừa Hành, đó là một chủ ý không tồi, đúng lúc bên Hàn Tiêu và Vân Lam Thanh đều đang nén giận, để bọn họ đóng góp cho việc này, nhất định sẽ rất vừa lòng.
Hắn không cần phải lâm trận.
Ngáp dài một cái, Lục chưởng quầy lười biếng nằm trên xích đu, Nam Dương ngọc cốt phiến mở ra nhẹ nhàng phe phẩy, tính ngủ một giấc.
Nhưng không bao lâu sau, lại có một phong thư gửi đến.
Buồn ngủ mà duỗi tay mở ra, liếc qua vài lần, hắn chợt tỉnh táo lại, ngồi thẳng người đọc hết phong thư, biểu tình trên mặt không biết đang vui hay không vui.
Nắm lấy bức thư đứng dậy, hắn đi tới viện phía Bắc.
Viện này có mười gian phòng song song, phía trước có một chỗ đất trống rất rộng, dựng người gỗ, giá vũ khí cùng bia tiễn. Nếu không phải đang ở trong phủ đệ của hắn, người bên ngoài nhìn vào nhất định sẽ cảm thấy đây là một võ quán.
Đi tới cửa gian phòng thứ nhất, Lục Cảnh Hành gõ cửa phòng.
"Đại nhân?" Người mở cửa nhìn thấy là hắn, hơi kinh ngạc, chợt hỏi: "Lại có cơ hội cứu Thanh Ti cô nương sao?
Lục Cảnh Hành khẽ cười:" Ngươi thật là thông minh. "
Người nọ bước ra cửa, dung mạo anh khí chiếu rọi dưới ánh trăng, trong mắt tràn đầy nghiêm túc:" Tại hạ đi đánh thức những người khác. "
Nói xong, xoay người đi về phía hành lang. Đi qua mỗi cánh cửa lại gõ một cái, chỉ một lúc sau, cánh cửa của một loạt gian phòng đều lần lượt mở ra.
Không đến một khắc, mười nam tử đều đứng nghiêm chỉnh trước mặt Lục Cảnh Hành.
Nhìn thấy mười người này, Lục Cảnh Hành rất cảm khái. Ngày trước những người này đều là nam nhân được bao dưỡng trong Phi Vân Cung, vải dệt tơ lụa, ngọc quan trâm vàng, nhìn như yêu quái đầy yêu khí. Không ngờ bây giờ đổi sang một bộ y phục sạch sẽ gọn gàng lại oai hùng bức người như thế, rất khó liên tưởng tới dáng vẻ trước kia của bọn họ chung một chỗ.
" Đại nhân mời nói. "Tựu Ngô đứng đầu tiên, chắp tay về phía hắn.
Lục Cảnh Hành hồi thần, cười nói:" Qua mấy ngày nữa có lẽ Thanh Ti sẽ rời khỏi Giang phủ, đến lúc đó còn phải phiền các vị ra tay. "
" Được. "Tựu Ngô gật đầu không chút nghĩ ngợi:" Cụ thể phải làm như thế nào, xin đại nhân chỉ thị. "
Đêm đã khuya, Lục Cảnh Hành đốt đèn lên nói kế hoạch của Hoài Ngọc với bọn họ, lại bàn bạc kĩ càng cách cứu người và đường rút lui.
Lúc nói xong, Lục Cảnh Hành nhìn mười người này, đột nhiên rất muốn đem chuyện Đan Dương vẫn còn sống kể cho bọn họ.
Trong mười người này, mạng của một số người là do Đan Dương cứu, có phần là thích con đường làm việc của Đan Dương, tự nguyện đến nương nhờ, thậm chí còn có người vì trong nhà náo loạn bất hòa, cho nên chạy tới Phi Vân Cung ăn uống.
Mặc kệ họ đến Phi Vân Cung như thế nào, họ đều là nam nhân bao dưỡng hàng đầu dốc sức vì Đan Dương nhiều năm nay, Đan Dương đối với bọn họ rất tốt, bọn họ đương nhiên cũng có cảm tình sâu đậm với nàng, nói theo mức độ nào đó, bọn họ đều xem như người thân của Đan Dương.
Nếu biết nàng còn sống, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng, oán hận trong mắt cũng sẽ giảm đi không ít.
Nhưng mà.. Lục Cảnh Hành thở dài. Hắn không thể nói, chuyện này quá lớn, nhiều người biết, Đan Dương sẽ gặp nhiều nguy hiểm, tạm thời vẫn nên giấu đi.
Đám người Tựu Ngô không hề phát hiện ra tâm tình phức tạp của Lục Cảnh Hành, lại biết có cơ hội cứu Thanh Ti, tâm tình bọn họ cũng không tồi, tiễn Lục Cảnh Hành, liền trở về sân luyện thêm vài chiêu.
" Chờ cứu Thanh Ti cô nương ra, chúng ta đi giết Giang tặc đi. "Có người đang luyện tập thấp giọng nói một câu.
Liếc hắn một cái, Tựu Ngô lắc đầu:" Thanh Huyền, ngươi quá hấp tấp. Giang Huyền Cẩn há lại có thể giết đơn giản như vậy sao? "
Thanh Huyền không phục nói:" Không thử sao biết được? "
" Vẫn là cứu Thanh Ti ra trước. "Tựu Ngô lắc đầu:" Thời cơ lần trước tốt như vậy mà vẫn không thể đắc thủ. Lần này các ngươi cũng đừng quá lạc quan. "
Vừa nghe thấy lời này, tất cả đều trầm mặc.
Lúc trước làm việc giúp trưởng công chúa, cũng đã xông qua phủ đệ nhà quyền quý, cũng đi qua thiên lao đại ngục, nhưng quả thực không bì được với thủ vệ Mặc cư của Giang phủ. Trộm cắp cứu người còn khó khăn như thế, huống chi trực tiếp tới cửa ám sát Tử Dương Quân?
Nghĩ tới kế hoạch lần này, Tựu Ngô cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng vẫn không hiểu sao cứ lo lắng thấp thỏm, dù sao vẫn cảm thấy giống như sắp gặp chuyện không may.
Sau năm ngày, dự cảm của hắn thành sự thật.
Giang phủ có kẻ trộm đột nhập, mang theo một nha hoàn cả người đầy máu. Tin tức này không cần bọn họ đi nghe ngóng, đi tới gần Giang phủ đều nghe dân chúng bàn luận.
" Ngay vừa nãy, tường viện phía nam, ta vừa tầm đi ngang qua. Ai nha hù chết ta rồi, chẳng nhẽ là cường đạo cướp người?
"Ai có thể cướp người từ Giang phủ chứ? Thấy Giang phủ cũng không có động tĩnh gì, thật sự đã mất người, còn không đi tìm sao?"
"Đó là tình huống gì chứ, nha hoàn kia nhìn thật sự rất dọa người, xiêm y bị máu nhiễm đỏ tươi."
Lướt qua những người đang bàn luận, Tựu Ngô mang người đuổi theo phía trước.
Cũng không biết Lục đại nhân lo liệu thế nào, thủ vệ Mặc cư nghiêm ngặt, ngài ấy lại có cách khiến Giang Huyền Cẩn đem Thanh Ti cô nương ra ngoài.
Bên ngoài thoải mái hơn so với trong Mặc cư, chỉ cần thuận lợi chặn được, cứu về sẽ không khó.
Nhìn thấy bóng dáng đoàn người phía xa xa, đôi mắt Tựu Ngô sáng ngời, lập tức tăng tốc bước chân xông tới. Mười người cầm đao kiếm cùng xuất hiện, một trận âm thanh đao kiếm va vào nhau, người phía trước kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
"Người nào!"
Loại câu hỏi ngu xuẩn này ai trả lời chứ? Tựu Ngô nhìn chằm chằm người đang thoi thóp trong tay bọn chúng, không nói hai lời liền động thủ. Mười người phối hợp ăn ý, rất nhanh đã phá tan sự ngăn cản của bọn chúng, một tay đón lấy người.
"Thanh Ti cô nương? Cô vẫn ổn chứ?" Tựu Ngô vừa đề phòng đao kiếm xung quanh, vừa nôn nóng cúi đầu hỏi.
Người trong ngực hơi ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lau mặt vén tóc ra, cười với hắn nói: "Thanh Ti ở Mặc cư tốt lắm." Dừng một chút, lại sửa lại cách xưng hô: "Tựu Ngô đại nhân."
Đồng tử co lại, Tựu Ngô lập tức buông hắn ra, vung kiếm đâm xuống.
Thừa Hư nhanh nhẹn tránh được một chiêu này của hắn, thổn thức nói: "Vốn muốn tùy tiện câu một con cá nhỏ, không ngờ ngài lại cắn câu. Nếu chủ tử nhà ta nhìn thấy ngài, nhất định sẽ rất vui mừng."
Lời này vừa nói ra, một đám hộ vệ đóng kịch xung quanh liền xông tới lần nữa, bao vây mười người bọn họ.
Sắc mặt Tựu Ngô bỗng chốc tái nhợt.
Bạch phủ.
Hoài Ngọc đang dụ dỗ Giang Huyền Cẩn: "Ta nói một câu, ngươi lặp lại chữ thứ nhất có được không?"
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nói: "Ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm à?"
"Cũng không phải là nhàn rỗi không có việc làm đâu? Nằm trên giường nhiều ngày như vậy, chuyện gì cũng không có." Ủy khuất mếu máo, nàng nói: "Ngươi chơi với ta đi! Cái này khá đơn giản, xem phản ứng của ngươi nhanh hay không thôi."
Lật một tờ công văn, Giang Huyền Cẩn tức giận nói: "Ngươi nói."
Hoài Ngọc nhếch miệng liền nói: "Ta là cô nương đẹp nhất Bắc Ngụy!"
Giang Huyền Cẩn: "?"
"Nét mặt này của ngươi là có ý gì?" Hoài Ngọc tức giận trừng mắt: "Cho ngươi lặp lại chữ thứ nhất, nhưng không cho ngươi không chấp nhận những câu này!"
Mặc kệ hắn muốn chấp nhận hay không, có thể nói ra những lời này là rất vô sỉ sao? Thần sắc phức tạp liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn lặp lại: "Ta."
"Chính là như vậy, trả lời nhanh một chút nữa." Hoài Ngọc cười ha ha, lập tức nói: "Xuân kì dương quang?" (Ánh sáng mùa xuân. Vì Hoài Ngọc bắt lặp lại từ thứ nhất nên mình edit hán việt một chút, vì tiếng trung có cấu trúc hơi ngược so với tiếng việt).
"Xuân."
"Thu thiên quả thực?" (Trái cây mùa thu)
"Thu."
"Ngươi tâm duyệt là ai?" (Người trong lòng ngươi là ai)
"Ngươi."
Nhả chữ rất nhanh, nói xong mới cảm thấy có chỗ không đúng lắm, Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu, chỉ thấy người trên giường ôm chăn cười một lúc lâu.
"Người tâm ngươi duyệt là ta." Nàng vừa cười vừa nói: "Lời mình tự nói, nhớ cho kĩ nha!"
Phản ứng lại vừa bị nàng lừa gạt, gân xanh trên trán Giang Huyền Cẩn giựt giựt, buồn bực nói: "Vô sỉ!"
Nghe thấy hai chữ này, Lí Hoài Ngọc không những không tức giận, ngược lại cười càng vui vẻ, lăn qua lăn lại, suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống.
Lúc Thừa Hư bước vào, liền thấy Bạch tứ tiểu thư ôm chăn ngây ngô cười, chủ tử nhà mình thì ngồi trên ghế cách rất xa cái giường, không biết là tức giận cái gì hay bị làm sao, bên tai ửng hồng.
"Chủ tử." Không kịp nghiên cứu xem giữa hai vị đã xảy ra chuyện gì, Thừa Hư nhỏ giọng bẩm báo: "Quả nhiên đã bắt được người, còn không chỉ có một người."
"Sao?" Giang Huyền Cẩn nâng mắt.
Thừa Hư nói nhỏ vào lỗ tai hắn vài câu, thanh âm cực nhỏ, Hoài Ngọc duỗi dài lỗ tai cũng không thể nghe thấy. Chỉ thấy sau khi nghe xong, Giang Huyền Cẩn đứng dậy "Xoát" một cái.
"Thế nào rồi thế nào rồi?" Nàng vội vàng hỏi.
Căn dặn Thừa Hư vài câu, Giang Huyền Cẩn đi tới bên giường, tâm tình rất tốt nói: "Ngươi cũng coi như giúp ta được một việc, có muốn thứ gì không?"
Vừa rồi sắc mặt còn âm trầm, đột nhiên lại cao hứng như vậy, còn muốn tặng nàng đồ? Hoài Ngọc rất bất ngờ, không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi: "Có phải chủ ý trước đó nói cho ngươi có tác dụng rồi không?"
"Xem như được một nửa." Hắn nói.
Hoài Ngọc nôn nóng: "Ngươi nói chuyện có thể nói thẳng một chút không? Được một nửa là ý gì?"
Nhìn thấy nàng rất quan tâm, Giang Huyền Cẩn liền giải thích nói: "Lúc trước không phải ngươi dạy ta cách dụ người nói chuyện sao? Ta nghĩ một hồi, nếu bắt người kia nói thật sự là không dụ được. Thả nàng ta, không bằng dùng nàng ta dụ những người khác. Cho nên ta dùng nàng ta làm mồi nhử, câu những con cá chạy lần trước."
Lí Hoài Ngọc nghe rất kinh ngạc, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
"Vừa rồi Thừa Hư nói, con cá này còn khá lớn." Giang Huyền Cẩn nói: "Cũng xem như nửa phần công lao của ngươi."
Hoài Ngọc: "..."
Nửa phần công lao này nàng thật sự không muốn có.
Nàng muốn tạo cơ hội để đám người Lục Cảnh Hành đi cứu Thanh Ti, kết quả trời xui đất khiến, lại làm hại bọn họ sao? Xiết chặt nắm tay, Lí Hoài Ngọc nén khí nở nụ cười, Tử Dương Quân này có phải trời sinh có bát tự tương khắc với nàng không? Bằng không sao dùng hố tốt của nàng, ngược lại còn bị hắn mang đi chôn?
"Người có thể khiến ngươi cao hứng như vậy, ta rất muốn gặp qua." Thu lại tức giận, Hoài Ngọc trưng ra khuôn mặt ghen tuông: "Không phải ngươi hỏi ta có muốn cái gì không sao? Vậy ta muốn đi theo ngươi xem náo nhiệt!"
Giang Huyền Cẩn ngừng lại, tiếp đó nhíu mày: "Náo nhiệt có cái gì đẹp?"
"Ta mặc kệ!" Hoài Ngọc chơi xấu: "Hai ta sắp trở thành phu thê, ta cũng không thể" Cái gì cũng không biết "được! Bắt đầu từ hôm nay, chuyện ngươi cảm thấy hứng thú, ta đều phải biết!"
Bộ dáng ngang ngược không nói đạo lí này, vừa đáng ghét vừa có chút đáng yêu, Giang Huyền Cẩn cảm thấy đau đầu: "Ngươi là một cô nương gia, dính đến mấy chuyện này làm gì chứ?"
"Ai nói ta dính đến mấy chuyện này?" Hoài Ngọc chống nạnh, nghiêm trang nói: "Ta muốn dính cùng ngươi!"
"..."
Nói hai câu không biết xấu hổ, là tưởng rằng hắn sẽ mềm lòng sao? Giang Huyền Cẩn lạnh lùng xoay người.
Sau nửa canh giờ, hắn ôm Bạch Châu Cơ vào trong xe ngựa.
Không phải, đây thật sự không phải hắn mềm lòng, người này thật sự quá ầm ĩ, hắn muốn đi một mình, nàng liền ôm thắt lưng hắn không buông, vừa làm nũng vừa giả vờ đáng thương, còn khóc lóc kể lể với Ngự Phong nói hắn qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ..
Không nói đến qua cầu rút ván là chuyện gì, có thể nói mình thành cẩu (*), cũng thật sự là bất cứ giá nào. Nếu hắn không mang nàng đi cùng, hắn sẽ trở thành nam tử phụ tình đệ nhất Bắc Ngụy.
(*) Liên quan đến thành ngữ Trung Quốc: Thố tử cẩu phanh (Tạm dịch là qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đá bát) túm lại đều có ý chỉ người có bản chất vô ơn với người đã từng giúp người đó thành công. Cho nên Giang Huyền Cẩn nói Hoài Ngọc ví chính mình với cẩu thì các bạn hiểu rồi nhé >. * * *
Bỏ đi, Giang Huyền Cẩn nghĩ, nàng là nữ quyến, cũng không phải là công sự đứng đắn gì, mang theo cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Vì thế, Lí Hoài Ngọc liền làm ra dáng vẻ giả ngu, một đường hưởng thụ sự ôm ấp của Tử Dương Quân, sau đó được đặt ở phía sau bình phong lầu chính, nhìn thấy những người bị bắt.
Trông thấy Tựu Ngô, trong lòng nàng chấn động, lại nhìn chín người phía sau nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, trước mắt Lí Hoài Ngọc tối sầm, gắng lắm mới không trực tiếp bất tỉnh.
Sao những người này lại bị hắn bắt được? Sao có thể bị bắt! Không phải đều đã rời khỏi Kinh Thành rồi sao?
Giang Huyền Cẩn ngồi trên chủ vị, trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Các vị đã lâu không gặp?"
Tựu Ngô không có tâm tư chào hỏi cùng hắn, trực tiếp lạnh giọng nói: "Muốn giết muốn lăng trì, tự nhiên muốn làm gì cũng được!"
Những người bọn họ, ít nhiều cũng từng có xích mích với vị Tử Dương Quân này. Tử Dương Quân nhìn bọn họ không vừa mắt, cảm thấy trưởng công chúa giữ bọn họ lại trong cung là rất hoang đường, bọn họ cũng nhìn Tử Dương Quân không vừa mắt, cảm thấy người này quản cũng quá rộng rãi.
Trước kia Đan Dương còn sống, Tử Dương Quân không thể làm gì bọn họ. Hiện giờ Đan Dương đã không còn, họ lại rơi vào trong tay người này, còn có thể có kết cục tốt đẹp gì chứ?
Mười người bên dưới đều đã chuẩn bị tốt đến Hoàng Tuyền với trưởng công chúa rồi.
Nhưng mà, Giang Huyền Cẩn không muốn giết cũng không muốn lăng trì, để mặc bọn họ trừng mắt nhìn, khuôn mặt hắn rất bình tĩnh: "Các ngươi chỉ cần trả lời bản quân một vấn đề, là có thể rời khỏi đây."
Tựu Ngô có chút không dám tin, nhíu mày nói: "Ngươi đùa cái gì vậy?"
Sao có thể dễ dàng thả bọn họ đi như vậy?
"Trước khi chất vấn. Không bằng nghe vấn đề của bản quân trước, xem các ngươi có thể trả lời hay không." Giang Huyền Cẩn nói.
Tựu Ngô nhíu mày: "Ngươi nói."
Giang Huyền Cẩn đứng dậy, ánh mắt đảo qua mười người trong phòng, trầm giọng hỏi: "Trong thời gian Tư Mã Húc chết, Đan Dương rốt cuộc đang ở đâu?"
Sao lại hỏi cái này? Tất cả mọi người đều không ngờ tới, nhìn lẫn nhau, lại đồng loạt im lặng.
Lúc trước trưởng công chúa bị hỏi tội, chính là vì nàng không thể chứng minh lúc phát sinh vụ án bản thân không có mặt tại hiện trường. Quả thực nàng không có mặt ở đó, nhưng nàng không thể nói mình đi đâu. Huống hồ cho dù nói ra, cũng sẽ không có người tin.
"Thế nào? Thật sự không trả lời được sao?" Đợi một hồi vẫn chưa nghe thấy thanh âm, Giang Huyền Cẩn không kiên nhẫn nhíu mày.
Trong lúc tất cả trầm mặc, Thanh Huyền mở miệng nói một câu: "Người đã chết, ngươi hỏi chuyện này làm gì chứ?"
Giang Huyền Cẩn cũng không che giấu: "Đương nhiên là muốn biết rốt cuộc Tư Mã Húc có phải do trưởng công chúa giết hay không."
"Đương nhiên không phải!" Thanh Huyền tức giận phản bác: "Nàng giết Tư Mã Thừa tướng làm gì! Tư Mã Thừa tướng là người tốt!"
"Sao?" Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy ngươi biết lúc đó nàng ở đâu không?"
Thanh Huyền nghẹn họng, theo bản năng thoáng nhìn sang Tựu Ngô, người phía sau đáng giá Giang Huyền Cẩn một lát, lạnh lùng nói: "Trả lời rồi, ngươi thật sự để chúng ta đi sao?"
"Đương nhiên."
"Vậy được, ta nói cho ngươi." Tựu Ngô nói: "Lúc ấy trưởng công chúa không ở yến hội, cũng không ở Phúc Lộc Cung, nàng ở.."
Binh..
Bỗng chốc một tiếng nổ rất lớn vang lên, Tựu Ngô sợ tới mức nuốt mạnh lời sắp nói ra ngược vào trong. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Bức bình phong bằng gỗ lê thêu hoa rất lớn không biết vì sao lại đổ xuống dưới, làm chấn động toàn bộ căn phòng. Sau bức bình phong kia, là một tiểu cô nương ngồi trên ghế. Dường như nàng cũng bị dọa, ngỡ ngàng chớp mắt mấy cái, sau đó nhìn về phía bọn họ cười ngây ngô:
"Ha ha!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT