***

Khả Tam thấy Đinh Bật gật đầu đồng ý thì cười khanh khách: “Hắn bị thương không nhẹ. Hai chúng ta tận lực tất bắt sống được hắn!”

Đinh Bật lật tay lấy ra thanh kiếm múa loạn trước mặt, thần lực theo đó cuồn cuộn bộc phát, từng tia hào quang xanh biếc tản mác ra quanh người. Thanh kiếm trên tay gã chớp lóe ánh sáng xanh khí thế vậy mà không thua kém gì hai người Hồng, Tam, miệng thét to: “Vậy thì nhanh tay lên còn đợi gì nữa.”

Nguyên Hồng lùi lại mấy bước, áng ngữ trước người Lý Tiềm Xuân: “Cô lùi lại tránh đi.”

Lý Tiềm Xuân mặt mày trắng bệt, run giọng nói: “Ông không cần vì tôi mà hi sinh oan uổng. Hãy chạy trước đi!”

Nguyên Hồng không lấy làm sợ hãi còn cảm thán cười nói: “Cô nói hay nhĩ! Nguyên Hồng ta chưa khi nào thấy khó mà chùn bước cả. Tuy tôi chưa quen biết cô lâu nhưng đã được ủy thác của người khác, làm việc thì nhất quyết không thể bỏ nửa chừng được. Cô lùi lại mau đi, khéo vạ phải tai.”

Mạc Vũ đứng bên ngoài quan sát nghe vậy gật đầu tán dương. Vừa hay hai người Tam, Bật lao tới trước người Nguyên Hồng đánh tới.

Nguyên Hồng vung búa lên, không thèm để ý đến phòng vệ, lưỡi búa xẹt ngang một đường chấn bay thiết thương Khả Tam, đồng thời chân vung ra đá thẳng vào giữa người Đinh Bật khí thế như hùm như báo.

Đinh Bật đưa lưỡi kiếm lách qua một bên, đồng thời xoay người tránh cước. Đinh Bật không khỏi thất kinh khi thấy Nguyên Hồng không màng đến sống chết, một kiếm của gã vừa rồi chỉ cần mạnh mẽ đâm tới tất xuyên người hắn nhưng một cước thì không thể tránh khỏi mới lách người đi.

Khả Tam đương nhiên thấy rõ diễn biến đó không khỏi lườm Đinh Bật một cái, nhưng không nói gì lại vung thương vậy bọc một bên Nguyên Hồng. Đinh Bật không nói không rằng cũng chẳng màng đến ánh mắt quỷ dị của Khả Tam lao đến tiếp ứng.

Nguyên Hồng thân trọng thương nhưng mang khí thế liều mạng, mỗi kích đánh ra như sét đánh, miệng gầm thét dữ tợn càng thêm phấn khích. Khả Tam lúc đầu còn duy trì công kích nhưng qua mấy chục đường thương thì nhường hẳn cho Đinh Bật áp trận, một mực lùi phía sau. Đinh Bật tự nhiên đứng tuyến đầu, mặt mày không khỏi tái ngắt. Tuy Nguyên Hồng trọng thương nhưng thực lực lại hơn hẳn gã nhiều lắm, lúc đầu còn miễn cưỡng công kích lúc sau phải lùi lại chống đỡ.

Nguyên Hồng nhảy vút lên, lưỡi búa chém xả xuống đầu Đinh Bật, miệng la lớn “Chết đi!”

Đinh Bật trong thế lùi, thấy vậy không xong lăn người tránh đi. Nguyên Hồng bổ xuống một kích, lại thêm một kích, liên tục năm kích đều để Đinh Bật tránh né. Phía sau Khả Tam chần chừ một lúc mới lao tới quét ngang một đường giải vây. Đinh Bật đang lăn trên đất tránh né, chợt xoay ngược lại lưỡi kiếm quét ngang bụng Khả Tam chém một kích. Chỉ nghe ‘chát’ một tiếng, Khả Tam không khỏi thất kinh lùi lại sau mấy bước nhìn xuống bụng thấy một vết rạch lớn xé nát y phục, hiện ra bên trong là một tấm áo giáp sắt.

Khả Tam giận dữ trỏ Đinh Bật quát lớn: “Mi ám toán ta.”

Đinh Bật mặt mày có chút khó coi, không ngờ Khả Tam lại mặt giáp sắt, một kích vừa rồi gã đã dùng bảy thành thần lực vậy mà không để lại chút tổn thương nào cho đối phương. Nguyên Hồng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Đinh Bật gật đầu một cái.

“Hừ, mi vậy mà cẩn thận quá nhỉ?” Nguyên Hồng nhếch miệng tặc lưỡi.

“Bọn mi kết giáo với nhau từ khi nào?” Khả Tam lùi lại bấy bước, thiết thương ngăn trước người hộ thủ, mặt mày tái ngắt nhìn về phía Đinh Bật.

Đinh Bật thấy một kích vừa rồi vậy mà không thủ thắng có chút thất vọng, nghe hỏi liền hừ một tiếng nói: “Đám chó săn Mai gia bọn mi có gì là tốt đẹp, đều là phường vô lại ức hiếp người quá đáng. Ta lấy thân giúp ngươi có khác nào cầm thú.”

“Hóa ra là thế.” Khả Tam bực dọc thốt lên một tiếng.

Đinh Bật cùng Mạc Vũ trước đó nấp kỹ trên mép đỉnh núi đều nghe rõ mọi chuyện, trong lòng bội phục Nguyên Hồng bao nhiều thì càng chán ghét phong thái quỷ quyệt của Khả Tam bấy nhiêu. Trong lúc giao thủ với Nguyên Hồng, Định Bật đánh mắt làm hiệu. Hai người đều xuất thân giang hồ hảo hán đương nhiên chỉ cần qua mấy đường giao thủ đã biết được dụng ý bên trong. Chỉ là Khả Tam ma mãnh, ban đầu còn chính thức ra tay nhưng qua trăm đường giao thủ thấy không xong liền đẩy Đinh Bật lên trước chịu trận. Thành ra Hồng, Bật hai người không có cơ hội ra tay đánh lén hắn, mới diễn dài đến tận lúc này. Hành động ti tiện không ra gì nhưng với loại người quỷ quyệt như Khả Tam cũng xứng đáng lắm thành thử Nguyên Hồng không thấy xấu hổ gì, Định Bật thì càng cho đó là hợp lý. Gã sống ở Diễn Châu nhiều năm bao nhiêu thủ đoạn tàn ác của Mai gia gã đều biết cả chỉ là lực bất tồng tâm. Lần này có cơ hội cho đám người Mai gia nếm chút thủ đoạn ti tiện như vậy cũng rất xứng đáng.

“Khả Tam mi tiếng xấu không ít, lần này đàng hoàng mà đền tội đi.” Đinh Bật không thèm để ý ánh mắt lạnh nhạt căm ghét của hắn nhìn mình lớn giọng nói.

“Mi có tư cách đó chăng?” Khả Tam bĩu môi nói.

“Có ta ở đây nữa thì tư cách có thừa.” Nguyên Hồng nhổ một bãi khinh khỉnh nói. Hắn vừa rồi xé áo băng bó vết thương kỹ lưỡng, mặt mày hồng hào hơn hẳn.

“Bọn mi cho rằng dễ ức hiếp ta như vậy chăng. Đã vậy ta cho bọn mi vĩnh viễn chôn thây trên đỉnh núi này luôn thể.” Khả Tam cười lạnh, cơ thể khẽ động, thần lực theo đó cuồn cuộn bạo phát, hào quang quanh ngươi hắn chớp mắt đỏ rực như huyết tinh. Cây thiết thương trên tay hắn như có linh tính theo đó đỏ rực như sắc nung, hỏa quang ngút trời.

Hai người Hồng, Bật không khỏi giật mình, không hẹn đều hướng mắt nhìn nhau, hiện rõ vẻ mặt kinh hoàng. Thực lực Rèn Luyện Trường của Khả Tam bất quá chỉ đến cấp hai viên mãn nhưng thần lực hắn bộc lộ ra hiện tại mười phần đã đạt đến Rèn Luyện Trường cấp ba. Lý nào? Cả hai không nói ra miệng ngay lập tức nhưng đều nghĩ đến ‘ngụy luyện’. Một phương thức tăng tiến thực lực bằng phục dụng dược phẩm hay cao dược đặc chủng. Vừa rồi hai người không để ý xem hắn đã sử dụng phương thức nào. Hai phương thức này có chổ khác nhau rất nhiều, người phục dụng dược phẩm thực lực sẽ tăng tiến tức thời nhưng kéo dài không lâu, phương thức còn lại dùng cao dược thì thực lực tăng từ từ đến khi cao dược trong người hết hiệu lực. Tưởng là không sai biệt bao nhiêu nhưng có sự khác biệt rất lớn trong giao thủ một sống một còn như thế này. Thành ra hai người mới hướng nhìn nhau thăm do ý kiến, thừa lúc Khả Tam cười lạnh nói:

“Bọn mi có hối hận cũng không được nữa rồi, đừng ngạc nhiên làm lạ ha ha…”. Hắn dứt lời liền vung thiết thương nhắm hai người cùng lúc công kích.

Đinh Bật vung kiếm đỡ gạt mũi thương cắt xéo qua yết hầu, nhảy qua một bên miệng quát lớn: “Nhất định hắn phục dụng dược phẩm, thần lực duy trì không được bao lâu đâu.”

Nguyên Hồng cùng lúc đó lách người qua một hướng khác, mặt gầm gầm quát to: “Chỉ cần kéo dài nửa giờ tất dược phẩm hết tác dụng, xem hắn còn thủ đoạn nào nữa. Hừ, cái tên vô lại chó má nhà mi lắm thủ đoạn hậu thủ đấy!”

Khả Tam nghe hai người nói không để ý đến còn dữ tợn hơn nhắm hướng Nguyên Hồng công tới. Đinh Bật thấy vậy lao đến tập kích một bên Khả Tam, dù gì Nguyên Hồng đã trọng thương, một mực vùng vằng với Khả Tam tất gặp nguy hiểm.

Khả Tam truy kích riết Nguyên Hồng không chịu buông, thiết thương trên dưới luôn tay công kích. Với kinh nghiệm đạt đến trình độ Rèn Luyện Trường cấp hai, thủ pháp tự khắc có chổ biến hóa kinh hồn, thân pháp theo đó mà tinh tiến. Hắn không để Đinh Bật vào mắt, chỉ một mực tránh né. Điểm này Đinh Bật rất rõ ràng, chỉ cần Khả Tam đánh bại Nguyên Hồng, nạn nhân kế tiếp là gã. Đinh Bật không phải là kẻ ngốc đương nhiên càng vây công, tập kích không ngừng đến Khả Tam. Vậy mà chớp mắt đã qua hai trăm đường công kích, hai người không mảy may đả thương nổi một sợi tóc Khả Tam. Nguyên Hồng thì ngược lại hẳn, hắn một mực chống đỡ, mặt mày mồ hôi đầm đìa, một bên gò má bị mũi thương đốt cháy nám đen, thần lực xem ra đã suy kiệt lắm rồi.

Bề ngoài hai người Hồng, Bật chật vật tưởng thua đến nơi, nhưng Khả Tam cũng không khỏi kêu khổ. Dược phẩm hắn phục dụng cùng lắm chỉ có thể duy chì thêm mấy phút nữa lá hết tác dụng. Hắn tưởng như sắp đoạt mạng Nguyên Hồng đến nơi thì Đinh Bật lại liều mạng cứu hắn thành thử mới dây dưa đến tận lúc này. Hắn quắc mắt nhìn về phía Đinh Bật, căm giận, mũi thường quét quang một đường đánh bạt lưỡi búa của Nguyên Hồng. Ánh lửa bắn tung tóe. Theo đà đó mũi thương phạt tới đỉnh đầu Đinh Bật, một đường này khí thế rất hung hãn. Đinh Bật thấy ánh mắt lồng lộn của hắn nhìn mình không khỏi nổi da gà. Gã lách người né mũi thương, mũi thương chợt biến chiêu chém xuống vai gã nhanh như cắt. Gã hú lên một tiếng nhảy lùi ra sau, nhìn lại thấy vạt áo trên vai rách một đường dài thâm kêu may mắn, nhưng vẫn tạo thành một vết bỏng đỏ lựng nổi lên ngay lập tức.

Đinh Bật vừa lùi đã thấy Khả Tam hú lớn một tiếng đâm tới lần nữa. Gã vội nhúng người nhảy lùi ra sau chục bước thì nghe Nguyên Hồng la lớn: “Không được!”

Đinh Bật lấy lại bình tĩnh thì đã muộn, hóa ra một kích đâm tới vừa rồi chỉ là hư chiêu, còn thân hình Khả Tam thì nhảy vồ tới Mạc Vũ, tóm gọn cậu trong tay.

“Bỉ ổi vô lim sỉ, mi muốn làm gì đó?” Nguyên Hồng gầm lên nói.

Khả Tam cười khặc khặc, ghì chặt lấy cổ Mạc Vũ trước người, mũi thương trên tay hắn thu ngắn thành một đoản kiếm sắc bén hướng cổ Mạc Vũ.

“Mi câm mồm đi!”, Khả Tam trừng mắt quát rồi hướng Đinh Bật nhếch miệng cười khinh khỉnh: “Tên phản bội khốn kiếp kia. Ta không biết mi với tên nhóc lắm mồm này có quan hệ gì nhưng mi tiến lên một bước ta giết nó ngay lập tức.”

Mạc Vũ vừa rồi không kịp chuẩn bị gì, chỉ thấy mắt hoa lên một cái đã bị ghì chặt lấy cổ thì giận lắm, nghe Khả Tam nói dứt liền la lớn: “Phường vô lại như mi không đáng mặt hảo hán chút nào. Bức hiếp ta có gì hay hớm chứ, chẳng phải mi chịu thua bỏ đi còn có tiếng tăm hơn nhiều hay sao. Bỏ thương xuống đi! Đừng làm ta sợ chứ!” Mạc Vũ là phường ương ngạnh không phải vừa, thấy nguy hiểm cận kề vẫn không chút sợ hãi nào. Miệng nói nhưng nét mặt vẫn tươi tắn như không.

Khả Tam ‘hừ’ lạnh một tiếng vung tay tát cậu một cái như trời giáng quát: “Nhóc con câm cái mồm thối của mi lại cho ta. Lắm mồm ta hớt đầu mi cho chó ăn ngay. Mi chưa thấy thủ đoạn tàn ác của ta đâu, Hừ.”

Mạc Vũ bị một tát hoa mắt ù tai. Trợn ngược mắt lên hòng mắn thêm mấy câu thì lại thêm một tát nữa giáng xuống mặt, đầu óc nhộn nhạo tưởng ngất đi mới xong. Mạc Vũ đưa tay lên lau miệng thấy máu đã túa ra đỏ vạt áo thì mím môi lại, thấy Khả Tam vung tay lên nữa thì nói: ‘Mi làm gì thế? Muốn đánh ta đến chết à! Từ từ thương lượng với họ chứ mất mớ gì đến ta chứ. Ối mẹ ơi! Đúng là xui quá mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play