***

Khả Tam thấy Mạc Vũ thay đổi thái độ mới cười nói: “Cứ phải chịu đánh đòn mới ngoan ngoãn ra được. Mi muốn sống thì mau nói hắn…”, Hắn vừa nói vừa chỉ về phía Đinh Bật: “…giết ngay tên tặc khấu đó cho ta!”

Mạc Vũ cười nói: “Sao mi không tự thân làm lấy mà bắt ta phải sai người khác làm.”

Khả Tam trực vung tay lên nữa lại thấy mặt Mạc Vũ xưng húp lên, bộ dạng rất khó coi. Hắn thầm nhũ: “Ta đánh quá tay để nó bất tỉnh thì không phải lúc chút nào.” Hắn hạ tay xuống hừ lạnh thêm: “Mi còn ba hoa ta đánh vỡ mồm, tự ta giết hắn thì nói làm gì! Tên phản trắc kia chẳng phải là gia đinh Dương gia nhà mi là gì, mau sai hắn ra tay giết tên tặc khẩu đi.”

Nguyên Hồng liền nói chen ngang: “Đúng là bỉ ổi, lấy trò đó ra bức bách chúng ta chịu trói trước mi hay sao.”

Khả Tam hừ lạnh: “Đúng vậy thì sao.”

Đinh Bật mặt mày xám ngắt, miệng ngậm tăm không nói được lời nào. Gã trong bụng đã có ý chùn bước, miệng không khỏi mắng Mạc Vũ nhiều chuyện dính đến chuyện không đâu. Việc liên quan đến tính mạng con người đã lâu gã chưa trải qua, hôm này diễn ra trước mắt đúng là làm khó cho gã lắm.

Đinh Bật thấy mặt mày Mạc Vũ sưng phồng thì phát sợ. Lần này xem như đã được Mạc Lâm an bài một trận lôi đình rồi, chỉ cần cậu quý tử bỏ mạng ở đây chẳng biết tai vạ gì đổ xuống, gã run giọng hỏi: “Mi muốn làm gì?”

“Mi không nghe lời ta nói chăng. Quay kiếm giết chết tên tặc khấu kia đi. Thù ngày hôm nay ta không để bụng với mi nữa.” Khả Tam thấy Đinh Bật đã động dung thì nói luôn.

Đinh Bật quay sang nhìn Nguyên Hồng thở dài: “Thứ lỗi cho tôi.”

Nguyên Hồng giậm chân không nói, đưa mắt nhìn Lý Tiềm Xuân một lượt thấy cô gật đầu thì quắc mắt nhìn Khả Tam lớn giọng: “Được lắm, ta chịu thua mi vậy! Nhưng phải để cô gái kia rời đi thì ta mới đồng ý.”

“Ha ha…lúc này mà mi còn ra điều kiện với ta nữa chăng…ối…!”

“Không được! Ta liều chết với tên vô sĩ mi.” Mạc Vũ chợt la lớn một tiếng, ghìm chặt lấy cánh tay cầm mũi giáo của Khả Tam cắn mạnh.

Tay Khả Tam vừa buông lỏng, Mạc Vũ liền lúc giãy mạnh vùng thoát khỏi tay hắn, thân mình vừa lao lên một bước, Khả Tam nhanh hơn vung tay chộp ngay lấy cổ áo cậu giật mạnh về phía sau, cả vạt áo trên rách toang. Khả Tam giận dữ muốn trút xuống một quả đấm xuống đầu cậu thì chợt ‘ồ’ lên một tiếng ngạc nhiên.

“Cái này!” Khả Tam vung tay chộp lấy sợi dây chuyền vàng trên cổ Mạc Vũ kéo lại gần xem, ánh mắt tham lam hiện ra trông rõ.

Mạc Vũ bị sợi dây chuyền khít lấy cổ thở khò khè, hai mắt trợn ngược. Khả Tam càng kéo mạnh dây chuyền về phía mình thì càng lấy làm kỳ quái “À”. Sợi dây chuyền chi chít những ký tự nhỏ li ti, mặt sợi dây hình cầu xanh biếc càng thêm mị hoặc.

Hai người Hồng, Bật thấy Khả Tam siết chặt lấy cổ Mạc Vũ thì cùng quát lớn chửi mắng. Khả Tam chẳng để tâm đến hai người. Hắn giật lấy sợi dây chuyền không đứt thì tháo nó qua đầu cậu. Mạc Vũ hú lên một tiếng vung tay giằng lại, đó chính là sợi dây chuyền cậu nhặt được trong rừng mấy ngày trước. Ban đầu cậu còn thích thú tò mò khám phá, nhưng qua mấy hôm thì chóng chán không để ý tới nữa. Bình thường đánh mất cậu chẳng bận tâm đến làm gì, bị Khả Tam ức hiếp bản tính ương bướng nổi dậy. Cậu bất chấp mũi thương nhọn hoắc trong tay Khả Tam vung tay giật lại sợi dây chuyền, quyết không buông ra.

Diễn biến xảy ra rất mau, hai người Hồng, Bật đứng cách đó hơi xa không hiểu rõ tình hình, lại càng không dám tiến lại quá gần sợ Khả Tam làm bừa nguy hại đến tính mạng cậu.

Mạc Vũ một mực giữ chặt sợi dây, hai chân chồm lên kẹp chặt lấy hông Khả Tam. Bình thời ai trông thấy cảnh này hẳn phải buồn cười lắm nhưng hiện tại chẳng ai cười nổi. Khả Tam cũng không muốn lỡ tay đánh chết Mạc Vũ thành ra hai người giằng co lấy sợi dây chuyền không buông ra.

Khả Tam giật mãi không ra hóa giận, một tay vung lên giáng mạnh vào mặt cậu. Mặt Mạc Vũ vốn đã sưng vù lên, bị đánh cho thêm một quyền nữa máu mũi cứ thế mà tuôn ra ọc ọc, thê thảm hết sức.

“Buông tay ra, bằng không ta đánh chết ngay bây giờ.”, Khả Tam giận dữ thét lên.

Máu me từ mặt Mạc Vũ văng tóe cả lên quần áo, mặt mũi Khả Tam, trông hắn càng thêm hung tàn ác sát.

Hắn thấy Mạc Vũ vẫn mím môi cắn răng không chịu buông tay, hai chân còn ra sức kẹp chặt lấy hông mình thì vướng víu không sao chịu được. Hắn giáng liền lúc hai, ba quyền nữa vào mặt Mạc Vũ, cậu mới xìu xuống chết ngất.

Máu văng tung tóe, đồng thời không ai để ý thấy một viên đá hình thù xấu xí nửa vàng, nửa trắng từ trong túi áo Mạc Vũ lăn ra ngoài lập tức bị máu tươi phủ xuống, liền đó viên đá lóe lên ánh sáng mãnh liệt. Máu tươi lập tức ngưng trệ giữa không trung, một màng dị tượng thật kỳ quái, máu tươi theo đó hút nhanh về phía viên đá xấu xí. Một màng quỷ dị đó diễn ra nhanh như chớp mắt. Ngay đến Khả Tam vừa hất Mạc Vũ ra còn chưa kịp mừng rỡ khi đoạt được sợi dây chuyền, hai mắt hắn trợn trừng, tích tắc cơ thể đã bị hút sạch thần lực, chân tay bủn rủn khuỵnh xuống. Ba người Xuân, Hồng, Bật cách đó cũng bị ảnh hưởng ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự. Ánh sét vàng rực rỡ từ viên đá bắn ra tứ phía, cắt Khả Tam thành muôn mảnh, ngay đến đất đá xung quanh cùng chung số phận, biến thành một bãi bụi đen khét lẹt. Chùm tia sét vàng một mực vậy quanh phạm vi Mạc Vũ thành ra không ảnh hưởng tới ba người Xuân, Hồng, Bật. Chẳng may ai trông thấy tình cảnh sau đó mới lấy làm khiếp sợ, viên đá hướng tới Mạc Vũ hấp thụ sạch huyết tinh trên người, ánh sáng vàng trắng mới từ từ mờ nhạt đi rớt lên ngực cậu.

Qua mấy phút trôi qua, Mạc Vũ được hơi nóng từ viên đá xấu xí đánh thức, vội ngồi chồm dậy đưa mắt nhìn quanh quất. Cậu sờ tay lên mặt thấy đau ê ẩm thì kêu lên một tiếng, rõ rành rành mình vẫn còn sống. Viên đá theo cử động của cậu rơi xuống đất, cậu thấy vật đó là của mình thì cầm lấy nhét vào trong túi không mảy may để ý tới. Cậu nhìn về phía bên kia thấy ba người Xuân, Hồng, Bật nằm sõng soài dưới đất thì đứng bật dậy chạy đến.

Mạc Vũ rên khẽ một tiếng, thân cốt toàn thân đau ê ẩm, có muốn nhấc chân lên đã khó khăn bội phần. Chợt cậu để ý đến mũi thương của Khả Tam rơi dưới đất cách đó nửa bước chân, bên cạnh là sợi dây chuyền mặt quả cầu của cậu. Mạc Vũ mừng rỡ khom người cầm lên thấy không xây xước gì thì mừng rỡ đeo lên cổ. Vạt áo trên bị Khả Tam xé rách bươm, cậu vắt lên cột qua loa che kín sợi dây mới an tâm.

Cạnh đó là một miếng ngọc hình chữ nhật bằng hai ngón tay, bề mặt điêu khắc giống như cái rương cổ, có ngọc phỉ thúy đính bên trên như ổ khóa. Cái này cậu không xa lạ gì, đó là bảo rương người luyện thể đạt đến thực lực Rèn Luyện Trường cấp một mới xử dụng được. Cha cậu cùng ông chú Mạc Minh cũng có vật này, bảo rương rất quý hiếm Đinh Bật từng nói với cậu phải dùng mười năm làm việc cực nhọc mới mua nổi nó, cậu có muốn xem qua một lần cũng không được. Không gian bên trong có thể chứa năm mươi cân hàng hóa rất thuận tiện. Nhặt được bảo rương làm cậu hớn hở ra mặt quên hết cả đau đớn, hẳn nhiên nó là của Khả Tam chỉ là không biết tại sao lại ở đây! Hắn đã đi đâu? Sợi dây chuyền, cả mũi thương này nữa! Cậu nghi hoặc nhưng thoáng chốc không để ý tới nữa, với tay cầm mũi thương lên xem thấy nó cháy đen, sứt mẻ không còn ra bộ dạng gì nữa thì thuận tay ném đi.

Cậu bước vội về phía ba người Xuân, Hồng, Bật lay gọi. Một lúc sau Đinh Bật rên khẽ ngồi dậy, mặt mày tái ngắt. Gã vừa lấy lại trí giác thì giật thoát mình kêu tên Mạc Vũ, thấy Mạc Vũ ngồi bên cạnh mới an tâm thở dài một tiếng hỏi: “Cậu Vũ không sao chứ?”

Mạc Vũ gật đầu cười khổ, chỉ là bộ mặt cậu vẫn sưng húp không biết là đang cười hay đang khóc nữa. Đinh Bật không khỏi xót xa, nói gì thì nói gã ở cùng với Mạc Vũ mấy năm trời cũng có phần hảo cảm. Tuy Mạc Vũ ngày thường ương bướng, nghịch ngợm nhưng tính tình thì thiện lương không khó dễ với bất cứ ai. Gã xem Mạc Vũ rất hợp với mình, coi như người thân thuộc. Lần đầu thấy bộ dạng thê thảm của cậu đúng là khó nói nên lời, nhưng hú họa không xảy ra chuyện gì. Gã hướng mắt nhìn về phía Khả Tam biến mất trước đó, tuy không nhìn rõ ra sự tình gì nhưng biết chắc tên này hẳn đã gặp chuyện rồi.

Mạc Vũ lay gọi Lý Tiềm Xuân thấy cô không tỉnh lại, đưa tay sờ mũi còn thở mới an tâm quay sang gọi Nguyên Hồng thì Đinh Bật hỏi: “Cậu Vũ có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Mạc Vũ nghe hỏi thì ngẩn ra lắc đầu: “Tôi không biết! Chẳng lẽ mọi người cũng không biết Khả Tam bỏ đi đâu chăng?”

Đinh Bật nghi ngờ nhìn chằm chằm Mạc Vũ một lượt lấy làm kỳ quái, lúc đó gã chỉ kịp thoáng thấy quanh người Mạc Vũ lóe lên ánh sáng, chân tay tự nhiên bủn rủn, thần lực bị rút sạch, đầu óc mụ mị choáng váng, không sao chịu được mới lâm vào bất tỉnh không hay biết gì nữa. Chợt gã để ý đến bảo rương trên tay Mạc Vũ thì hỏi thêm: “Cái này hẳn là của Khả Tam?”

Mạc Vũ định giấu nó đi nhưng Đinh Bật hỏi tới thì cười khổ lắc đầu nói: “Không biết nữa, chú xem có phải của hắn không.”. Cậu nói rồi không cần Đinh Bật nói thêm đã đặt vào tay gã.

Đinh Bật cầm lấy bảo rương nhìn qua một lượt khẽ ‘ồ’ lên, vẻ mặt càng thêm tái nhợt. “Đúng là của Khả Tam, hắn chết rồi!”

Mạc Vũ ngạc nhiên hỏi: “Sao chú biết được?”

Bảo rương tương liên với huyết nhục chủ nhân, chỉ khi chủ nhân nó không còn trên đời này nữa thì người khác mới có thể mở ra được. Đây này!” Đinh Bật vừa nói vừa đưa ngón tay ma sát lên viên ngọc trên bảo rương, lập tức một cuộn giấy vàng óng ánh rơi ra. Đúng là một xấp kim ngân đủ mệnh giá: “Quả thật là một tên tài phiệt giàu có. Cậu Vũ lần này giàu to rồi đấy nhé!”. Đinh Bật vừa cười vừa lấy ra thêm mấy xấp kim ngân nữa, đồng thời lấy ra không biết bao nhiều đồ quý, quần áo, hộp ngọc, to có nhỏ có, đều là vật có giá trị không nhỏ chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play