Đinh Bật cùng Mạc Vũ đứng dưới chân vách núi cao không biết bao nhiêu mét, ngẩn đầu lên nhìn thân hình Khả Tam thoăng thoắt bám vách núi lao lên không một hạt bụi, tảng đá nào rơi xuống.
“Chà, xem ra họ lợi hại hơn chú nhiều lắm.” Mạc Vũ không khỏi cảm thán nói.
Đinh Bật hừ một tiếng: “Chỉ là vách đá ngắn ngủn này có gì mà lợi hại.”. Gã nói vậy nhưng trên mặt không khỏi hiện lên chút thống khổ. Vừa rồi chạy một mạch hơn chục dặm đường, tuy thần lực gã hơn người bình thường một bậc nhưng đã là quá sức, mệt đến bở hơi tai rồi. Thấy đối phương leo vách đá hút tầm mắt, trong bụng có chút thoái ý nhưng nghe Mạc Vũ nói vậy, bản tính háo thắng lại nổi lên.
Đinh Bật hòng tóm lấy hông Mạc Vũ leo lên vách đá chợt nghe tiếng ‘ầm ầm’ từ trên đầu vọng xuống, thất kinh nhìn lên thì thấy hằng hà mưa đá rào rào rơi xuống. Hẳn là do tên tặc khấu dùng thủ đoạn bổ đỉnh núi đẩy đất đá xuống ngăn bọn Khả Tam truy đuổi phía dưới.
Đá ầm ầm đổ xuống, tuy nói thân thể đã trải qua rèn luyện gian khổ, xương cốt, da thịt ngoại vật bình thường khó lòng làm tổn thương nhưng với số lượng như vậy Đinh Bật không dám xem thường lập tức ôm hông Mạc Vũ lao ra xa chân núi tránh thoát.
Cùng lúc phía trên đĩnh núi, Nguyên Hồng cười khanh khách vung búa gọt đá nhắm Khả Tam lào xào rơi xuống. Qua mấy lượt hắn nhìn xuống vẫn thấy Khả Tam kiên trì lao lên thì ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Tên quỷ vật này vậy mà gan to.”. Hắn găm cây búa xuống đất, mắt hướng những tảng đá to hơn chạy đến dùng sức lăn xuống vực, hết tảng này đến tảng khác nhắm đầu Khả Tam ném tới. Chợt nghe tiêng kêu thất thanh chửi rủa vẳng lên, hắn hướng mắt nhìn xuống vậy mà không thấy bóng dáng Khả Tam đâu nữa mới phủi phủi tay hướng về phía Lý Tiềm Xuân. Cô từ lúc được Nguyên Hồng buông ra vẫn đứng im một chỗ cách đó xa xa nhìn về phía bên này, mặt không chút biểu cảm nào.
“Đã làm cô một phen sợ hãi rồi.”, Nguyên Hồng hít dài một tiếng bước đến vái chào cô một cái.
Lý Tiềm Xuân lấy làm lạ hỏi: “Tại sao ông lại đưa tôi đến đây?”
“Không dám giấu gì cô. Cha cô trước khi lâm chung đã phó thác cho phó thủ lĩnh, thượng cấp của tôi bảo vệ cô an toàn. Mấy hôm trước phó thủ lĩnh đã sai chúng tôi đến đây đợi cô, nhưng chẳng may gặp quân binh triều đình truy đuổi, một số thất lạc, một số tử nạn chỉ còn mình tôi tới đón cô mà thôi.”. Nói tới đây Nguyên Hồng không khỏi cười khổ: “Lý ra tôi phải xin hỏi ý kiến của cô trước, mới dám đưa cô đi. Nhưng sự tình trước mắt nguy ngập quá mới mạo phép mang cô đi, mong cô thứ tội cho Nguyên Hồng tôi vô lễ.”
Lý Tiềm Xuân không để ý đến việc này, ngẩn ra một lúc. Nguyên Hồng thấy cô không giận dữ gì thì thư thả đi chút ít. Hắn tuy là người thô lỗ cục cằn nhưng biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất tương thân. Trước khi thi hành nhiệm vụ, hắn biết qua chút ít xuất thân của cô, tuy Lý gia gặp nạn nhưng trong ‘Hắc Cốt Sơn’ lại có thân hữu rất gần. Vị phó thủ lĩnh không nói rõ ràng ra, nhưng hắn thừa biết người này có thân phận trong ‘Hắc Cốt Sơn’. Thượng cấp của hắn đã không dám đả động đến tên người đó, thì hắn có gan hùm gan gấu cũng không dám đắc tội với cô.
“Cô không việc gì cả chứ?” Hắn thấy Lý Tiềm Xuân không đáp khẽ hỏi.
Lý Tiềm Xuân giật mình bừng tỉnh, mặt mày nhợt nhạt: “Cha tôi có liên quan gì đến ‘Hắc Cốt Sơn’ các người? Gia cảnh hiện tại của Lý gia chúng tôi phải chăng có can hệ gì đến việc này? Ông nói rõ cho tôi nghe xem.”
Nguyên Hồng nheo mày lắc đầu: “Cô không rõ ràng thì tôi càng mờ mịt không biết gì. Tôi chỉ biết phó thủ lĩnh ra lệnh chúng tôi mang cô ra khỏi thị trấn Diễn Châu. Đến thôn Ba Đất lưu trú tại đó ít lâu sẽ có người đến đưa cô đi.”
“Thôn Ba Đất?” Lý Tiềm Xuân ngơ ngác.
“Đúng là cái thôn ấy, nó cách đây hơn sáu trăm dặm nữa. Chúng tôi đã đến đó thuê sẵn một căn nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi, đồ đạc sắm sửa cả rồi. Cô chỉ cần đến đó che dấu thân phận đi là được.” Nguyên Hồng lập tức nói qua một lượt cho Lý Tiềm Xuân nghe.
“Phải chăng thôn này nằm ở phía tây thị trấn Diễn Mã?”
“Đúng là nó! Hẳn cô biết gì đó chăng?” Nguyên Hồng không rõ ràng chuyện bên trong, muốn từ miệng Lý Tiềm Xuân hỏi ra chút đầu mối xem xem người thân hữu ruột thịt kia của cô là ai? Biết đâu từ một cái ân tình này mà được thăng tiến, thoát khoải cái kiếp đừng đầu ngọn sóng nguy hiểm trùng trùng, chết sống không rõ khi nào hiện tại. Hắn nghĩ tới không khỏi chờ mong, nhưng thấy Lý Tiềm Xuân mặt mày mịt mờ rõ chẳng hơn gì hắn thì tặc lưỡi thở dài.
Hắn muốn hỏi thêm mấy câu dò la thì nghe tiếng động phía sau, không khỏi giật mình quát: “Con bà nó, thế mà chưa chết à!”. Hắn lao tới giật lấy lưỡi búa thì thân hình Khả Tam đã phóng lên đỉnh núi, trong chớp nhoáng vung thiết thương đâm vào ngực Nguyên Hồng. Diễn biến vô cùng nhanh, Nguyên Hồng chỉ kịp lách đi tránh nhưng mũi thương vẫn cắt đứt một đường dài dưới bụng, máu tuôn ra vậy mà ướt đẫm y phục.
Lý Tiềm Xuân không khỏi la lớn một tiếng. Khả Tam một kích đắc thủ cười dài: “Mi ngoan ngoãn đầu hàng chịu trói thì giữ được cái mạng, bằng không thì chết tại đây hà hà…!”
Nguyên Hồng cau mày, lấy ra hộp thuốc cao, lật áo bôi nhanh một đường lên vết thương. Vết thương vậy mà lập tức ngừng chảy máu nhưng mặt mày không khỏi tái nhợt: “Con bà nó, mi đánh lén hay lắm.”
Nguyên Hồng thấy gương mặt khác thường của Khả Tam đã rõ mười mươi hắn nghe hết câu chuyện của mình với Lý Tiềm Xuân. Trong lòng càng thêm khó chịu, cho mình cả đời hành tẩu giang hồ vậy mà chủ quan đến vậy. Hắn gồng lên, lưỡi búa trên tay lập tức bạo phát hỏa lực, vết thương trên bụng ngừng chảy máu liền đó bục ra xem chừng khó cầm được. Khả Tam thấy vậy cười trừ nói: “Thế nào, mi muốn sống hay muốn chết?”.
Hắn xem bộ dạng sốt ruột của Nguyên Hồng phần nào đoán được ý đồ cười nói: “Bản thân mi khó giữ được, gắng sức giết ta diệt khẩu hẳn không phải là khôn ngoan đâu. Mi ngoan ngoãn theo ta quay về trình quan trên, cô Tiềm Xuân ta sẽ thả đi không đem việc Lý gia cấu kết với tặc khấu mà đồn đại ra bên ngoài, mi thấy thế nào?”
Lý Tiềm Xuân nghe vậy mặt tái ngắt, Nguyên Hồng càng thêm khó coi. Vết thương trên bụng không lớn nhưng lại là chổ hiểm yếu, hắn chỉ vừa dùng lực lập tức đã toát ra, kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa e khó chống cự nổi, hẳn phải tán mạng chứ chẳng chơi.
“Hừ, mi xem thường bản lĩnh của ta quá rồi. Cùng lắm đồng quy vu tận, ta tin chắc không thể không kéo theo ngươi được hà hà…” Nguyên Hồng chợt cười khặc khặc nói, ánh mắt lồng lên dữ tợn.
Khả Tam mặt biến sắc, tâm tính hắn có phần nhạy bén thầm nhũ. “Mình đã nghe hết chuyện bí mật của Lý gia, bản thân tự nhiên gánh thêm một phần nguy hiểm. Tên Nguyên Hồng trước mắt tuy bị thương nhưng muốn sớm đắc thủ không phải dễ, chưa kể hắn còn thủ đoạn gì phòng bị phía sau nữa. Chẳng may để hắn liều chết kéo theo thật thì oan uổng quá. Đỉnh núi này cách mặt đất không không dưới ngàn mét, rơi xuống đúng là tan thây nát thịt, khó mà sống nổi. Không có người tiếp ứng bắt được hắn thất hoan tưởng.”.
Hắn thoáng chốc nghĩ tới thiệt hơn, lại thấy ánh mắt hung tợn của Nguyên Hồng nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống thì lùi lại mấy bước, tránh bị tập kích bất ngờ. Chỉ cần duy trì tình trạng này càng lâu càng tốt, đến khi thần lực Nguyên Hồng suy kiệt lúc đó mới thuận đà ra tay thủ thắng.
Nguyên Hồng lao lên hai bước thấy hắn lùi lại không khỏi nhếch mép cười trừ: “Mi muốn bắt ta báo quan kiếm chút danh hảo? Sao hèn mọn đến vậy chứ? Nào, tới đây bắt ta thử xem nào!”
“Trừ hại đám tặc khấu bọn mi đi cho bá tánh được nhờ sao gọi là hèn mọn.” Khả Tam trầm ngâm đề phòng.
“Đồ chết nhát! Muốn bắt ta mà không xông lên đợi người tiếp viện đến thì còn gì là hảo hán. Hừ, đám người nhà họ Mai sớm muộn cũng gặp họa diệt tộc. Mi khôn hồn thì tìm đường mà ly khai cho gấp, bằng không hậu họa ập đến thân. ‘Hắc Cốt Sơn’ chúng ta đã nhìn trúng đến gia thế nào thì trên dưới khó vẹn toàn. Mai gia thì càng triệt để, chó gà khó sống sót được.” Nguyên Hồng hầm hừ đe dọa.
Khả Tam một mực đề phòng không để lời hắn vào tai, Nguyên Hồng bước lên một bước lập tức lui liền một bước. Thế giằng cò kéo dài đến quá nửa giờ vẫn chưa giao thủ lần nào.
Lý Tiềm Xuân đã rõ mười mươi ai bạn ai thù, thấy Nguyên Hồng trọng thương vẫn một mực bảo vệ trước mình thì cảm kích lắm. Cô xưa nay căm ghét bọn cường hào ác bá, loại tặc khấu hung hãn lại càng căm ghét. Cô không hay biết nhiều về Nguyên Hồng nhưng hành động của hắn làm cô khâm phục bội phần.
Nguyên Hồng toát mồ hôi hột, vết thương theo di động rỉ máu thành dòng. Lý Tiềm Xuân không đành lòng quát lớn: “Ông mau chạy đi! Không cần thiết phải lo cho tôi. Lý gia có gặp sóng gió gì cũng không liên quan gì đến ông. Hắn có truy tố tôi đến quan gia thì đã sao! Cùng lắm chỉ thêm vài cái mạng người. Cha tôi đã mất rồi, Lý gia trước mắt chẳng chèo chống được mấy hồi. Ông mau trốn đi thôi!”
Nguyên Hồng nghe ra không khỏi rùng mình lắc đầu nói: “Hừ, Nguyên Hồng ta bỏ mặt cô đào thoát một mình thì còn gì mặt mũi để sống trên đời này nữa. Chi bằng chết quách ở đây cho xong. Hử, cái tên quỷ vật chó chết kia mi xông lên đây cho ta.”
Khả Tam thấy Nguyên Hồng hùng hổ lao lên thì lập tức lách đi một hướng tránh né, một mực không chịu giao chiến: “Khà khà, mi muốn đồng quy vu tận với ta chăng. Còn khuya!”
“Con mẹ nhà nó! Ta xưa nay chưa thấy tên nào vô sỉ như mi.” Nguyên Hồng bực dọc trỏ Khả Tam mắng. Đánh không xong, đi không được. Hắn nghĩ tới tình thế trước mắt đầu óc thêm rối, bực bội không sao chịu được. Vừa hay nghe phía mép đỉnh núi nói vọng lên:
“Mi chết chắt rồi!”
Tiếng nói vừa dứt thì thấy Đinh Bật cùng Mạc Vũ đã bò lên trên. Khả Tam không khỏi làm mừng hướng Đinh Bật nói: “Chú tới kịp lúc lắm! Chúng ta vây bắt hắn đem nộp quan nhân. Còn ả kia thì nếm qua một phen chẳng thiệt thòi gì hà hà…thế nào?”