***


“Lão đại, hộp và băng dính tôi lấy đủ cho anh rồi đó.” Hoàng Vũ cầm theo dâu tây mật ong đại ca “nghiện nấu ăn” làm đặt lên bàn, vén tay áo, “Có cần tôi hỗ trợ không?”


“Không cần đâu.” Kỳ Lâm tập trung vẽ tranh, “Tôi tự làm được rồi.”


Cậu đang vẽ tranh cho người trúng thưởng, không đăng lên weibo mà gửi trực tiếp chung với hươu cao cổ đến hai người may mắn còn lại ngoài “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.


Một trong hai người may mắn trúng quà là fan sự nghiệp của cậu trong suốt một năm qua, mua tất cả các hộp mù của Xuất Tẩu, trong tin nhắn hi vọng cậu có thể vẽ một mô hình mô phỏng theo thiết kế “Đầy Sao”, nhân vật chính là hắn.


Một người khác là fan CP mới , muốn một bức tranh vẽ cậu và Diệp Chuyết Hàn hằng ngày sống chung, cậu cũng đồng ý rồi. Hiện tại cậu đang vẽ bức tranh thứ hai.


Hoàng Vũ bưng dâu tây mật ong tới, tranh thủ lúc Kỳ Lâm không chú ý bốc trộm một miếng, bỗng nhiên phát hiện ra một “thế giới mới”.


“Ayzo, lão đại.” Hắn đứng ở bên sườn Kỳ Lâm, cong lưng, tay phải giả như đang cầm một chiếc kính lúp vô hình, nghiêm túc nhìn trên gáy cậu, “Chỗ này của anh… bị sâu gì cắn sao? Có ngứa không? Đau không? Tôi có thuốc bôi đó.”


Nhiệt độ không khí đang không ngừng tăng cao, tuy vẫn chưa tới mùa hè nhưng sâu bọ đã sinh trưởng rất nhiều. Chính Hoàng Vũ cũng đã bị mấy con muỗi độc cắn cho vài phát.


“Hả?” Ban đầu Kỳ Lâm còn chưa kịp phản ứng, quay đầu lại nhìn ánh mắt tò mò của Hoàng Vũ mới đột nhiên hiểu ra.


“Không sao.” Kỳ Lâm bình tĩnh kéo cổ áo phông cao lên, đứng dậy khỏi ghế, tự mình đẩy Hoàng Vũ ra đến cửa, “Bận rộn cuộc sống của mình đi, đừng quấy nhiễu bên cạnh tôi nữa.”


Hoàng Vũ: “Nhưng anh bị cắn.”


Kỳ Lâm mỉm cười: “Thực sự không sao.”


Vẻ mặt Hoàng Vũ hoài nghi hồi lâu, còn bắt chước khổng tước Nam phi đi ba nước quay đầu một lần.


Đóng cửa lại, Kỳ Lâm vỗ ngực thở phào.


Là cậu bất cẩn!


Sau khi kết hôn, vì hình tượng, gần như mỗi ngày cậu đều mặc áo sơ mi, nhưng thực ra cậu rất không thích mặc áo sơ mi, không phù hợp với linh hồn yêu thích tự do của cậu. Đặc biệt là những khi trời bắt đầu nóng lên.


Cả ngày hôm nay làm ở Xuất Tẩu, không cần tới Nhạc Đình. Buổi sáng trước khi ra cửa, cậu cầm một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, do dự trong chốc lát lại cất về, cười tủm tỉm thay áo phông nhẹ nhàng thoải mái.


Cậu đã quên mất, áo sơ mi mới che được dấu vết, áo phông không che được.


Mấy ngày hôm trước bị Diệp Chuyết Hàn gặm sau cổ nên mới có dấu vết kia.


Ngày đó cậu ở văn phòng tổng tài nháo với Diệp Chuyết Hàn, bị hắn phán một câu kinh người, hỏi cậu có phải là đang phát tình hay không.


Kỳ Lâm có cảm giác mình vừa trải qua một trận động đất.


Từ “phát tình” này rất ít khi được dùng trong đời thực, nhưng ở trong đồng nghiệp văn thì xuất hiện rất nhiều, cho nên cậu hoài nghi Diệp Chuyết Hàn lén đọc đồng nghiệp văn của hai người bọn họ.


Sau khi chất vấn hồi lâu, Diệp Chuyết Hàn chỉ nhìn cậu chăm chú, trầm mặc không nói.


Tổng tài mi lạnh mắt lạnh nhìn chằm chằm rất có cảm giác bị uy hiếp. Cậu không thể không thừa nhận, bị nhìn hồi lâu khiến cậu hơi hoảng, chân hơi mềm. 


Nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng không lộ ra điều gì. Diệp Chuyết Hàn nhìn chằm chằm cậu, cậu cũng nhìn chằm chằm Diệp Chuyết Hàn, giống như Diệp Chuyết Hàn chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng nhìn lại hắn.


Cậu chính là cái vực sâu kia.


“Sao cậu lại biết tôi xem đồng nghiệp văn?” Cuối cùng, Diệp Chuyết Hàn lên tiếng.


“A?” Kỳ Lâm vạn lần không ngờ mình lại bị hỏi ngược lại.


Diệp Chuyết Hàn: “Hừ!”


Cái loại “hừ” biểu đạt cảm xúc này, mỗi người mỗi kiểu.


Có người hừ lên nghe như tiếng gà gáy, có người trầm thấp gần như mất tiếng, có người mang theo một tia trào phúng, gợi cảm muốn chết. Diệp Chuyết Hàn chính là dạng này.


Kỳ Lâm: “Anh đừng có hừ!”


Ngón trỏ Diệp Chuyết Hàn nâng cằm cậu lên, cười nói: “Nếu cậu có thể hỏi câu này, tôi có lý do cho rằng, cậu cũng xem đồng nghiệp văn của chúng ta.”


Kỳ Lâm: “…..”


ĐM! Rớt hố!


“Cậu rất khẩn trương?” Đuôi mắt Diệp Chuyết Hàn hơi cong lên, “Xấu hổ?”


Kỳ Lâm lập tức phủ nhận, “Tôi không có!”


“Cậu đang xấu hổ.” Diệp Chuyết Hàn điểm vào chóp mũi cậu một cái, “Hiện tại mặt cậu rất đỏ, càng giống phát tình.”


Kỳ Lâm nắm chặt tay, “Anh đủ rồi đó!”


Tưởng là trêu chọc được Diệp Chuyết Hàn, không ngờ lại bị phản đòn.


Kỳ Lâm có cảm giác trí nhớ của mình bị rồng ăn nên lúc nào cũng bị ngã ở một chỗ.


Xem đồng nghiệp văn cũng không tính là gì, nhưng cậu lại lén lút xem H văn, cho nên đối với từ “phát tình” đầy tính chuyên nghiệp này rõ như lòng bàn tay. Diệp Chuyết Hàn nhắc đến, cậu theo phản xạ muốn trêu chọc một chút.


Thật ra nghĩ kỹ thì Diệp Chuyết Hàn và cậu khẳng định là kẻ tám lạng người nửa cân.


Đến buổi tối, Kỳ Lâm vẫn còn ảo não vì không thể thắng được.


Cãi nhau là một môn huyền học. Kỳ Lâm rất đau lòng.


Đang đau lòng, Diệp Chuyết Hàn mặc áo ngủ đi vào phòng.


Trực giác của nam nhân, Kỳ Lâm nghĩ, đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra việc gì đó.


Quả nhiên, Diệp Chuyết Hàn súc sinh này, đi đến trước mặt cậu bắt đầu cởi áo ngủ.


Kỳ Lâm hiểu rõ có ý gì, nhưng vẫn muốn giả thuần khiết, “Đại ca, anh làm gì vậy?”


Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, gọi tên cậu, “Kỳ Lâm.”


“Hửm?”


“Cậu hai mươi tám tuổi.”


“Hửm?”


“Còn đi hỏi câu này, cậu không biết xấu hổ à?”


Lỗ mũi Kỳ Lâm phun nhiệt, “À, là làm tình, tôi hiểu.”


Diệp Chuyết Hàn cười, nằm xuống áp cậu vào chăn nệm.


Kỳ Lâm cứ tưởng đây là một lần làm tình bình thường, hai giờ sau mới phát hiện không phải.


Thần tiên ca ca quả nhiên khác người, cắn mấy miếng lên gáy cậu.


Tâm trí Kỳ Lâm lúc đó không rõ ràng, không kịp phản ứng, sau đó phát hiện ra đau mới mệt mỏi hỏi một câu: “Anh đang làm gì vậy?”


“Thử một chút.” Thanh âm Diệp Chuyết Hàn cực kỳ từ tính, khàn khàn cào ở bên tai, Kỳ Lâm nghe mà ngón chân tê rần.


Ba giây sau, Kỳ Lâm hoàn toàn tỉnh táo.


Thử một chút?


Thử cái gì?


Kỳ Lâm giãy dụa nhưng không có sức, tránh né nửa ngày vẫn không thoát ra được khỏi ngực Diệp Chuyết Hàn, tựa như khỉ đại ca thoát không khỏi ngũ hành sơn.


“Anh cắn gáy tôi làm gì?” Kỳ Lâm vừa đau vừa ngứa, nghi ngờ Diệp Chuyết Hàn muốn cắn rách da cậu.


“Hôm nay không phải là cậu phát tình sao?” Diệp Chuyết Hàn nói.


Da đầu Kỳ Lâm căng lên, trợn mắt há mồm.


Buổi chiều náo loạn một hồi, người này còn nghiện luôn rồi?


“Dù sao cậu cũng đã xem qua đồng nghiệp văn.” Có thể là đã trải qua nhiều giông bão trên thương trường, lúc nói câu này Diệp Chuyết Hàn bình tĩnh tới mức khiến người nghe giận sôi, “Sau khi phát tình không phải là nên bị đánh dấu sao?”


Kỳ Lâm đá chân, “Đầu tiên, tôi không có phát tình, tôi không phải Omega, anh cũng không phải Alpha. Thứ hai, anh xem nó, tôi không cười anh thì thôi, anh còn muốn diễn theo à?”


Anh không cảm thấy xấu hổ sao? Da mặt anh còn dày hơn tôi tưởng!


Bộ dạng Diệp Chuyết Hàn nhàn nhã, “Đều đã xem.”


Kỳ Lâm: “Mời anh đừng dùng giọng điệu “tôi tới rồi” để nói “đều đã xem”.”


Diệp Chuyết Hàn liếc cậu, lại mang theo ý cười, khiến cậu đã giận lại càng giận hơn.


“Mục đích xem của cậu là gì?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.


“Tôi…” Kỳ Lâm thầm nghĩ, chúng ta nhất định phải thảo luận vấn đề này sau khi làm xong sao? Có thể đổi chuyện khác không? Vừa rồi anh cày cuốc vất vả, có muốn ăn bánh sữa bò không?


“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn dùng giọng điệu trầm thấp thu phục cậu.


“Là…” Kỳ Lâm vùi đầu vào chăn, hơi xấu hổ, tay không biết để đâu, đành cạy cạy đầu ngón chân, “Là tò mò.”


Hộp mù vốn thuộc thế giới giả tưởng, Xuất Tẩu hợp tác với nhiều công ty game, manga, anime, Kỳ Lâm đã sớm tiếp xúc với các thể loại fanfiction, cũng không hề bài xích. Sau phong ba lần trước, fan CP của Diệp Kỳ sản xuất ra một lượng lớn đồng nghiệp văn, bảo cậu không hiếu kỳ là không thể.


“Chỉ là tò mò thôi sao?” Diệp Chuyết Hàn lười biếng dựa vào đầu giường.


Kỳ Lâm cảm thấy hắn giống một con thiên nga ưu nhã. Nhưng thiên nga chỉ có đen hoặc trắng, Diệp Chuyết Hàn là thiên nga vàng.


“Vậy còn anh?” Kỳ Lâm muốn biết, không vì tò mò thì còn có thể vì cái gì?


“Học tư thế.” Diệp Chuyết Hàn nói.


Kỳ Lâm sửng sốt, “… Học gì cơ?”


“Vừa rồi chúng ta đã thử qua.” Diệp Chuyết Hàn cười, bộ dáng cao quý, “Tôi còn đánh dấu cậu.”


Kỳ Lâm không kìm lòng được, lại đá một cái.


Nhưng lần này không thu chân lại được, mắt cá chân đã bị cầm.


Vừa mới làm xong, thực sự Kỳ Lâm hơi mệt, cậu sợ Diệp Chuyết Hàn lại tiếp tục như vậy như vậy, hai giờ đủ rồi, thêm hai giờ nữa chịu không nổi.


“Là chân tôi nó tự đá.” Kỳ Lâm nói.


Diệp Chuyết Hàn: “Câu này cậu dùng rồi.”


Kỳ Lâm: “À.”


Hai giây sau, Kỳ Lâm rất biết thời thế, có tinh thần chịu thua, “Ông xã, anh buông ra đi.”


Ngoài miệng Diệp Chuyết Hàn nói “được thôi”, trước khi buông ra còn cào hai phát lên lòng bàn chân cậu.


Kỳ Lâm duỗi tay cào lại.


Diệp Chuyết Hàn ghét bỏ nói: “Cậu vừa moi đầu ngón chân, đừng đụng tôi.”


Kỳ Lâm cả giận nói: “Tôi còn chưa ghét bỏ anh cào lòng bàn chân tôi đâu!”


Sáng hôm sau, Kỳ Lâm dùng áo sơ mi che dấu vết, còn liên tục xác nhận với Diệp Chuyết Hàn.


Diệp Chuyết Hàn nói không nhìn thấy, cậu mới yên tâm ra khỏi cửa.


Những ngày này như thể mở ra một cánh cổng thế giới mới, hai người bọn họ tân hôn nóng bỏng, thử hết các tư thế đã học được.


Sáng hôm nay Diệp Chuyết Hàn có một cuộc họp, đi sớm hơn cậu, lúc cậu rời giường kéo rèm cửa ra, ánh mắt trời đã rất chói mắt, nhất thời quên mất phải mặc áo sơ mi, không ngờ bị Hoàng Vũ phát hiện.


Kỳ Lâm thở dài, lấy một miếng băng cá nhân dán lên chỗ bị “đánh dấu”. Dán xong vẫn chưa hết giận, còn gửi tin nhắn cho Diệp Chuyết Hàn.


[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Hôm nay mặc áo phông đi làm, vết đằng sau bị nhìn thấy.


[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tất cả là tại anh!


[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long quỳ đất xin tha.jpg]


Diệp Chuyết Hàn không trả lời, trên khung thoại cũng không hề hiện “đang nhập vào…”, xem ra là đang bận, không có thời gian để ý tới điện thoại.


Kỳ Lâm cũng không dây dưa nữa, tiếp tục vẽ tranh phúc lợi cho fans.


Không thể vẽ tranh minh họa cho H văn. Cậu vẽ cậu và Diệp Chuyết Hàn đang mở hộp mù, Q bản*, vô cùng đáng yêu.


(*Q bản: version cute, kiểu vẽ chibi)


Vẽ xong, Kỳ Lâm bỏ tranh và hươu cao cổ thú bông vào hộp, tự đóng gói, tự điền thông tin chuyển phát, mang theo vạn phần tâm ý.


Lúc đi lên lấy hộp đi gửi, Hoàng Vũ hỏi: “Không phải là có ba người trúng thưởng sao?”


Kỳ Lâm tùy tiện giải thích một chút, chờ đám người đi rồi mới lấy con hươu cao cổ cuối cùng từ trong ngăn tủ ra. Đây là phần thưởng của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”, cậu phụng mệnh mang về nhà.


Lúc này, có tin nhắn trả lời của Diệp Chuyết Hàn.


[.Diệp]: Nhưng cậu thoải mái.


Kỳ Lâm: “…..”


Tuy đã sớm quen với phong cách trên wechat của Diệp Chuyết Hàn nhưng bốn chữ này vẫn có khả năng chọc mù mắt cậu.


Thoải mái thì thoải mái, nhưng tại sao lại nói ra?


Đều là người trưởng thành rồi, có thể rụt rè một chút được không?


Kỳ Lâm thoát wechat, quyết định lướt weibo rửa mắt.


Fans của cậu ngày càng đông, mỗi ngày đều có nhiều người vừa bình luận vừa nhắn tin thổ lộ tình cảm. “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” cũng tiến hóa, câu thổ lộ cũng viết càng ngày càng dài.


Kỳ Lâm biết, đây là vì chính miệng cậu nói với Diệp Chuyết Hàn, làm một nhà thiết kế, rất cần sự cổ vũ của fans.


Có điều “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” tiến hóa không đơn thuần chỉ là vì nguyên nhân này.


Trên bảng xếp hạng tương tác của fans, nếu không nỗ lực, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” sẽ mất danh hiệu fan cứng, bị người khác giành mất.


Kỳ Lâm buồn cười.


Năm phút trước “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” gửi bình luận: “Ca ca, ở chỗ em đang là ban đêm, trời đầy sao sáng ngời, nghĩ tới thiết kế “Đầy Sao” của anh. Hôm nay cũng thích anh, ngôi sao sẽ thay em nói với anh, yêu anh rất nhiều!”


Kỳ Lâm cạn lời đưa mắt nhìn mặt trời to đùng bên ngoài cửa sổ, “Anh đang nhìn ngôi sao ở bán cầu nào thế?”


*** Hết chương 49

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play