***
“Ông già nhà cậu! A Hoàng cậu chạy cái gì mà chạy!” Trần cô nương che chở cho tô mì chua cay suýt bị đâm trúng, hừng hực khí thế mắng người.
Hoàng Vũ: “Ở trong văn phòng ăn mì chua cay, tố chất làm người đâu?”
Trần cô nương: “Sáng nay cậu còn ăn bánh bao trứng bên cạnh tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!”
“Không nói chuyện này nữa!” Hoàng Vũ liếc nhìn lên tầng hai, thần bí nói: “Tới đây tới đây, tôi vừa ở chỗ HR về, đoán xem tôi đã nghe được gì?”
Trần cô nương vừa nghe thấy chữ HR mắt lập tức sáng như đèn pha, “Cho chúng ta thêm tiền?”
Hoàng Vũ gõ đầu Trần cô nương một cái, “Tăng lương không phải đều sẽ được thông báo trong mail nội bộ sao? Chuyện khác!”
“Ừm…” Trần cô nương nghĩ một hồi, không kiên nhẫn nói: “Đừng úp úp mở mở nữa, mau nói nhanh!”
Hoàng Vũ khụ một tiếng, “Lão đại nói với HR, năm nay chúng ta tuyển thực tập sinh.”
“Cái gì?” Trần cô nương kinh ngạc, “Chúng ta mở rộng phòng làm việc?”
Hoàng Vũ đắc ý nói: “Khà khà, sau lưng chúng ta có Nhạc Đình, cô nói xem chúng ta có nên làm vậy không?”
Trần cô nương cười nói: “Tốt nha! Cuối cùng cũng có người trẻ tuổi vào để tôi chà đạp! Tìm ở trường nào? Mỗi tội bây giờ đa số sinh viên đều sắp tốt nghiệp rồi, Kỳ tổng quyết định chuyện này hình như hơi muộn?”
“Lão đại nói không cần nhất định phải là sinh viên năm tư, năm hai năm ba ưu tú cũng được.” Hoàng Vũ lại nói, “Tôi nghe ý anh ấy nói, có vẻ trường đầu tiên chính là Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành.”
Cố Nhung cũng đang ở văn phòng của HR, tán thành ý kiến tuyển thực tập sinh này, “Hiện tại càng ngày càng bận, sau này nghiệp vụ mở rộng hơn sẽ càng bận hơn, đúng là nên chuẩn bị trước nhân tài. Có điều Kỳ Tiểu Lâm, cậu tự đi à? Không phải là cậu không thích xã giao sao?”
Kỳ Lâm khoanh tay, đứng dựa vào cạnh bàn, “Tìm người đương nhiên phải tận mắt nhìn qua, cái đó không gọi là xã giao, là làm việc.”
Cố Nhung cười, “Đúng là công việc nên tinh thần của cậu mới khác như vậy.”
HR đang viết sơ bản kế hoạch tuyển thực tập sinh, ngẩng đầu lên nhìn hai người, “Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành đang tổ chức một cuộc triển lãm trong trường, chúng ta có thể nhân cơ hội này tìm kiếm vài hạt giống tốt.”
Kỳ Lâm gật đầu, “Tới đó tôi cũng sẽ tiếp xúc trao đổi với vài giảng viên trong trường.”
“Đúng rồi, Kỳ tổng.” Trước khi Kỳ Lâm rời đi, HR lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc thẻ mua sắm, “Quà sinh nhật.”
Trước khi gia nhập vào Nhạc Đình, Xuất Tẩu tuy chỉ là một phòng làm việc nhỏ nhưng Kỳ Lâm và Cố Nhung vẫn luôn rất để ý tới phúc lợi cho nhân viên. Ngày lễ ngày tết đều tặng thưởng tặng quà, sinh nhật sẽ có thẻ mua sắm và bánh kem. Đã từng có một khoảng thời gian không nhận được đơn hàng nào, kinh doanh khó khăn, tài vụ không có tiền, hai tháng phúc lợi đó là Kỳ Lâm và Cố Nhung dùng tiền riêng của mình bỏ ra.
HR cười nói, “Kỳ tổng, sinh nhật vui vẻ.”
Kỳ Lâm cũng cười, “Cảm ơn.”
“Sinh nhật năm nay trúng vào cuối tuần.” Cố Nhung nói đùa, “Hay là tới phòng làm việc tăng ca rồi tiện thể cắt bánh sinh nhật luôn?”
Tăng ca vào cuối tuần đối với Kỳ Lâm mà nói là chuyện thường ngày. Sinh nhật năm ngoái cậu ở phòng làm việc cùng mọi người trải qua, năm kia cũng vậy.
“Không.” Kỳ Lâm dứt khoát từ chối.
Cố Nhung: “Yo? Kỳ Tiểu Lâm của chúng ta có kế hoạch gì rồi?”
Kỳ Lâm cong mắt cười, “Muốn dành thời gian cho Diệp Chuyết Hàn.”
Cố Nhung sững người một lúc, “Đệch! Quên mất cậu đã người đàn ông của một tổng tài bá đạo! Tới đây đã, đừng vội đi, tôi chuyển khoản cho năm đồng tiền.”
Kỳ Lâm xoay người, mở quét mã QR trên wechat, “OK anh chuyển đi.”
Cố Nhung thật sự gửi cho cậu đúng năm đồng.
Kỳ Lâm: “…..”
“29 tuổi, tổng tài bá đạo tặng cậu cái gì?” Cố Nhung bắt chéo chân, “Xe?”
Kỳ Lâm suy nghĩ, thật sự không đoán ra được.
Mấy ngày này Diệp Chuyết Hàn chưa từng đề cập tới sinh nhật, nhìn dáng vẻ cũng không giống đang chuẩn bị quà.
Tổ mô hình có người tới tìm, “Kỳ tổng, một chi tiết có vấn đề, anh đến xem thử.”
“Tới đây.” Kỳ Lâm mở cửa đi ra.
Trải qua phong ba lần trước, hiện giờ trên dưới Xuất Tẩu càng thêm đoàn kết, mười ba mô hình mùa hè của thiết kế “Đầy Sao” gần như đã chọn xong, bên tổ mô hình đang làm nốt những bước hoàn thiện cuối cùng. Kỳ Lâm cơ bản đều ở lại phòng làm việc, chiều tối Diệp Chuyết Hàn thuận đường sang đón về.
Bận đến 9 giờ tối, tổ mô hình kết thúc công việc, Kỳ Lâm cầm di động, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn của Diệp Chuyết Hàn.
Cậu cho rằng Diệp Chuyết Hàn tới rồi, gọi cậu ra, không ngờ thần tiên ca ca lại nói chuyện khác.
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
[.Diệp]: Cậu xem weibo đi.
Phản ứng đầu tiên của Kỳ Lâm là trên weibo lại có người hắt nước bẩn vào cậu.
Tuy biết nếu xuất hiện một “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” thứ hai, Khúc Lịch nhất định sẽ thay cậu giải quyết lưu loát sạch sẽ, nhưng cậu vẫn rất phiền với những việc như thế này. Cậu chỉ là một nhà thiết kế, dựa vào tài hoa kiếm cơm, tranh cãi trên mạng có thể không dính vào thì càng tốt.
Tâm trạng thấp thỏm, mở weibo ra lại thấy sóng yên biển lặng. Kỳ Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Weibo làm sao vậy? không thấy có ai hắc tôi.
Diệp Chuyết Hàn gửi tới một đường dẫn liên kết.
Kỳ Lâm mở ra, cười mắng, “Đệt!”
Đó là một trong ba vị trúng thưởng trên weibo, cô nương nhận được quà cao hứng nói năng lộn xộn, đăng hươu cao cổ và tranh CP Kỳ Lâm vẽ đăng lên weibo, viết caption “My CP is real!”.
Lượt bình luận và chia sẻ tăng chóng mặt.
“A a a a a là thật! Tôi chắc chắn bọn họ là thật!”
“Còn đến lượt cô chắc chắn? Sổ hồng chính phủ phát cho đã sớm xác nhận rồi!”
“Lâm Lâm thật chiều fan, tự mình vẽ tranh CP”
“Tôi không vẽ đẹp bằng Lâm Lâm, tôi thất nghiệp rồi T^T”
“Tôi thất nghiệp +1”
“Mấy người có nhìn ra không? Lâm Lâm vẽ tổng tài thật đáng yêu! Đáng yêu hơn cả cậu ấy! Hai người bọn họ còn ngồi cạnh nhau mở hộp mù, ta chết rồi, đây là cảnh tượng thần tiên gì?”
“Ở trong mắt Lâm Lâm tổng tài đáng yêu như vậy sao? KSWL*”
(*KSWL: có 2 nghĩa: ke si wo la (ngọt chết tôi rồi) hoặc ku si wo la (khóc chết tôi rồi))
“Tỉnh đê! Tổng tài đáng yêu trong mắt Lâm Lâm không phải là đã được xác nhận rồi sao? Tiểu Mỹ Long đó, các người quên Tiểu Mỹ Long rồi à! Tuy chỉ là mấy bức vẽ phác thảo nhưng vẫn đáng yêu muốn chết!”
“Quên mất Tiểu Mỹ Long! Tổng tài long đáng yêu muốn phát điên!”
[.Diệp]: Cậu vẽ bức tranh đó lúc nào vậy?
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Hôm tôi gửi quà tặng đi.
Kỳ Lâm cảm thấy Diệp Chuyết Hàn đang tức giận, nhưng không rõ vì sao người này lại tức giận.
[.Diệp]: À.
[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long miệng và lỗ mũi cùng phun lửa.jpg]
Kỳ Lâm bật cười.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Diệp tổng, đừng có âm dương quái khí!
[.Diệp]: Cậu thế mà lại vẽ tranh CP.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: ???
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh đọc đồng nghiệp văn tôi có nói gì anh đâu?
[.Diệp]: Tranh của tôi đâu?
Kỳ Lâm suy nghĩ một chút, nhận ra Diệp Chuyết Hàn đang nói tới bức tranh vẽ người thật kia.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: À.
[.Diệp]: Đêm nay tôi muốn nhìn thấy nó.
Kỳ Lâm: “…..”
Thật đúng là kiểu ra lệnh của tổng tài bá đạo!
Bức tranh kia Kỳ Lâm đã sớm vẽ xong rồi, nhưng tổng thể vẫn cảm thấy hơi thiếu thiếu cái gì đó, mỗi lần lấy ra đều không thể tiếp tục vẽ nốt.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tôi vẽ cho anh một bức khác nhé?
[.Diệp]: Không, bức kia.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ca ca đừng ngạo kiều mà.
Diệp Chuyết Hàn không trả lời, qua mười phút sau mới có thêm tin nhắn mới.
[.Diệp]: Tới rồi, xuống đi.
[Kỳ Thiên Đại Thánh]: OK!
Ngày mốt là sinh nhật Kỳ Lâm, cũng chính là chủ nhật. Ý của Diệp Hải Đình là muốn chủ nhật này cả nhà tụ tập ăn một bữa cơm ở Diệp gia, nhưng Diệp Chuyết Hàn sửa thời gian sang thứ bảy.
“Là ngày mai?” Kỳ Lâm vừa mới lên xe đã bị dọa cho nhảy dựng, “Tôi còn chưa chuẩn bị xong!”
Diệp Chuyết Hàn liếc cậu một cái, “Cậu còn muốn chuẩn bị cái gì?”
“Quà gặp mặt, dù gì cũng là đi gặp trưởng bối!” Kỳ Lâm buồn bực. Công việc khiến cậu chưa có thời gian suy xét chuyện này, vốn định thứ bảy rảnh rỗi sẽ thương lượng với Diệp Chuyết Hàn một chút, như là mua quà gì, tới Diệp gia cần chú ý những gì, nhưng Diệp Chuyết Hàn lại đùng một phát thông báo cho cậu thứ bảy đi.
Cách lúc đi gặp còn có mười mấy tiếng.
Kỳ Lâm không hiểu nhiều về những nguyên tắc nghi lễ truyền thống, nhưng vẫn biết lễ tiết không thể qua loa, nếu đã quyết định đi gặp mặt trưởng bối thì càng không thể cà lơ phất phơ đi hai tay trống trơn.
“Lễ vật đã chuẩn bị xong rồi.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Cậu không cần bận tâm.”
Kỳ Lâm “à” một tiếng, lại hỏi: “Quà gì vậy?”
“Tặng Diệp Hải Đình một cái đồng hồ, tặng Vương Xu một bộ trang sức.” Diệp Chuyết Hàn quay mặt đi, đường nét khuôn mặt bị đèn đường bao phủ, có một vẻ đẹp không thực, “Làm hình thức thôi, bọn họ không thiếu gì.”
Đồng hồ và trang sức, rất phù hợp với thân phận của trưởng bối Diệp gia, Kỳ Lâm gật đầu, “Nhưng tôi vẫn hơi lo lắng, vì sao phải đi sớm hơn một ngày?”
Diệp Chuyết Hàn không vui, “Vì chủ nhật là sinh nhật cậu.”
Kỳ Lâm sững người, lập tức hiểu ra – Diệp Chuyết Hàn muốn trải qua sinh nhật cùng cậu.
“Cười cái gì?” Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng nói.
Ghế sau rộng rãi, giữa hai người có một khoảng cách, Kỳ Lâm cười hì hì dịch người qua cọ cọ.
Diệp Chuyết Hàn nhíu máy, “Đừng có dựa gần tôi.”
Kỳ Lâm giả bộ không nghe thấy, trực tiếp nhào vào ngực Diệp Chuyết Hàn, “Vì sao ya?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm: “…..”
Nguy hiểm thật, gần đây viết “ya” nhiều quá mở miệng cũng “ya” luôn.
Diệp Chuyết Hàn lãnh khốc nói: “Vì cậu rất bốc mùi.”
Chỉ cần ở tổ mô hình ngồi lại mấy tiếng là trên người Kỳ Lâm sẽ có đủ loại mùi, thậm chí cả mùi mì chua cay.
Kỳ Lâm biết, nhưng vẫn muốn làm hôi chết Diệp Chuyết Hàn, dù có thế nào thì Diệp Chuyết Hàn cũng sẽ không đẩy cậu ra.
“Làm ô nhiễm anh.” Kỳ Lâm vừa nói vừa tiếp tục cọ.
Cậu nghe thấy Diệp Chuyết Hàn phát ra một tiếng cười trầm thấp, hiển nhiên đã bị cậu làm nhột.
Nháy mắt tiếp theo, cậu bị đẩy ra một cách vô tình, Diệp Chuyết Hàn sửa cà vạt, trịnh trọng nói: “Cậu thực sự rất bốc mùi.”
Kỳ Lâm: “?????”
Tình cảm bạn đời mong manh giả dối thế?
Ngày kế tiếp, trời quang mây tạnh, Kỳ Lâm hiếm khi có dịp dậy sớm hơn Diệp Chuyết Hàn, chuẩn bị cho mình một thân ngọc thụ lâm phong, đầy tiêu sái.
Pikapika đứng trước mặt Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm phát hiện yết hầu Diệp Chuyết Hàn lên xuống phập phồng liên tục.
Kỳ Lâm ám muội nghĩ, còn nói tôi phát tình? Tôi nhìn anh mới là đang phát tình đó.
Nhà chính Diệp gia tuy rằng cũng ở nội thành nhưng vẫn khác Hiểu Phong Uyển và Thần Trang, là một không gian riêng biệt hoàn toàn, an tĩnh thanh thản.
Giữa trưa, Kỳ Lâm đi theo Diệp Chuyết Hàn tới, nhìn thấy bên ngoài đã có hai chiếc xe. Lão đại Diệp Vân Sơn và lão nhị Diệp Linh Tranh cũng tới rồi. Trong lòng Kỳ Lâm bắt đầu xoắn xuýt.
Cậu đã gặp qua Diệp Linh Tranh, nhị ca là một người bình thường, là anh em cùng cha cùng mẹ với Diệp Chuyết Hàn. Nhưng Diệp Vân Sơn thì nghe nói nghiêm túc trầm tính, không dễ ở chung. Phiền toái nhất chính là chuyện Diệp Vân Sơn là con riêng của Diệp Hải Đình và Vương Xu trước khi Diệp Hải Đình kết hôn, khó tránh khỏi hiềm khích với Diệp Chuyết Hàn.
Tuy nhiên, Kỳ Lâm không sợ, mau chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, nở một nụ cười đúng chuẩn mực trên mặt.
Về bí mật của Diệp thị, Vương Xu giống như một người bí ẩn, nàng là người Diệp Hải Đình thực sự yêu, sinh hạ con trưởng cho Diệp Hải Đình, sau đó trơ mắt nhìn Diệp Hải Đình kết hôn với nữ tử nhà quan, thẳng đến khi vợ Diệp Hải Đình qua đời mới được gả vào Diệp gia.
Người bên ngoài nói Vương Xu thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng Kỳ Lâm nhìn thấy thì lại là một người phụ nữ bình thường, từ dung mạo đến cử chỉ đều dịu dàng ôn hòa.
Hàn huyên khách khí một lúc, Kỳ Lâm đưa lễ vật cho Diệp Hải Đình và Vương Xu.
Diệp Linh Tranh thúc giục bên cạnh, “Quà sinh nhật của hai người cho Kỳ Lâm đâu? Nhanh nhanh, trưởng bối đưa trước, con và lão đại còn đang chờ đây.”
So sánh với Diệp Linh Tranh, Diệp Vân Sơn trầm tính hơn rất nhiều, giống như lời đồn, mày rậm nhíu chặt, trông hơi hà khắc hung ác.
Kỳ Lâm nghĩ, thôi bỏ qua vụ quà cáp đi, ăn xong một bữa cơm là được.
Diệp Hải Đình tặng cậu một trang viên ở vùng ngoại ô Nhạc Thành.
Quá quý giá!!
Ngực Kỳ Lâm run rẩy, vẫn phải mỉm cười nhận, cái này tốt xấu gì cũng là quà gặp mặt của trưởng bối, không nhận là không lễ phép.
“Đến lượt tôi?” Diệp Linh Tranh nói, “Em trai thối thứ hai, sinh nhật vui vẻ, tôi muốn tặng cậu…”
“Chẳng lẽ không phải tôi?” Diệp Vân Sơn vẫn luôn im lặng đột nhiên cắt ngang.
“À.” Diệp Linh Tranh làm một tư thế “xin mời”, “Anh không lên tiếng tôi suýt chút nữa quên mất anh. Vậy anh trước đi, anh trước!”
Kỳ Lâm cảm thấy, biểu cảm của nhị ca Diệp gia đang rất đắc ý, có cảm giác như là biết quà tặng của mình rất quý, không ai qua được.
Kỳ Lâm bị ý nghĩ của mình làm cho hết hồn.
Không đến mức đó đâu nhỉ? Cậu chỉ đến ăn sinh nhật thôi, quà tặng gì đó cũng không mong đợi lắm.
Nói thêm thì, bộ dạng của Diệp Vân Sơn và Diệp Chuyết Hàn dường như không quá hòa thuận.
“Sinh nhật vui vẻ.” Diệp Vân Sơn đưa tới một phần văn kiện bằng tiếng Anh.
Kỳ Lâm lễ phép nhận lấy, vừa nhìn, không nhịn được phát ra một tiếng “a”.
“Cái gì cái gì vậy?” Diệp Linh Tranh rướn người sang, vài giây sau kinh ngạc nhìn về phía Diệp Vân Sơn, “Lão đại, anh cũng tặng đảo?”
Kỳ Lâm ngơ ngác, “… Cũng?”
*** Hết chương 50