(*Hảo ya: được nha~)


***


Kỳ Lâm phun tào trong lòng chán chê xong phát hiện “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” vẫn không gửi địa chỉ cho cậu. Cậu biết Diệp Chuyết Hàn không muốn bại lộ thân phận, nhưng lúc này cậu cần phải truy hỏi, không hỏi là không bình thường.


[Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ]: Cảm ơn em gái! Nhưng gái ơi em vẫn chưa gửi cho tôi địa chỉ “vịt*”!


(*vịt: phiên âm là ya. Mình đoán fan của Kỳ Lâm chơi chữ, dùng chữ đồng âm ya thay cho từ cảm thán a~ nha~)


Đánh xong hàng chữ này, Kỳ Lâm cảm thấy ngón tay mình như sắp rơi ra.


Cậu vẫn không nắm được tinh túy của chữ “ya” này, nhưng mà các fan gần đây luôn bình luận là “Lâm Lâm tốt lắm ya”, “Tiểu Kỳ thật đáng yêu ya”. Sáng nay “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” cũng bắt chước đại chúng gửi cho cậu một cái bình luận “Buổi sáng tốt lành ya, hôm nay cũng yêu cậu ya”.


Kỳ Lâm không muốn Diệp Chuyết Hàn biết mình đã biết, chỉ có thể chống đỡ tiếp tục giữ thái độ bình thường nhắn tin với “em gái” Lãnh Lãnh.


Điện thoại Diệp Chuyết Hàn đã tắt âm, mắt Kỳ Lâm nhìn thẳng, lỗ tai lại dựng đứng.


Diệp Chuyết Hàn nhìn di động, nhíu mày, sau đó cầm lên. Kỳ Lâm có cảm giác lúc này một giây dài như một năm trời.


Di động của hắn vẫn tối đen, chốc lát ngó một cái, chốc lát xem một cái, mỗi lẫn cách nhau nhiều nhất năm giây.


Cuối cùng, tin nhắn cũng tới.


[Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh]: Kỳ thật tôi là đảng sai giờ*, không thể nhận quà chuyển phát.


(*đảng sai giờ: lệch múi giờ, ý nói đang ở nước ngoài)


Kỳ Lâm giơ tay lên, âm thầm làm động tác chặn giữa mình và Diệp Chuyết Hàn.


Không hổ là Diệp Chuyết Hàn, còn có thể trả lời như vậy.


Hiện tại vẫn có thể truy hỏi nhưng Kỳ Lâm bình tĩnh suy nghĩ, quyết định đưa cho Diệp Chuyết Hàn một con ngựa.


[Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ]: Ra là vậy. Được, vậy hươu cao cổ kia tôi giữ cho bạn. Khi nào bạn về nước thì nhớ liên hệ với tôi, tôi gửi cho bạn.


[Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh]: Được nha~ được nha~! Cảm ơn ca ca! Vĩnh viễn ủng hộ anh! Bắn tim!


Kỳ Lâm: “Phụt –”


Diệp Chuyết Hàn ưu nhã dựa ra sau lưng ghế, “Cậu đang cười cái gì?”


Kỳ Lâm nhìn ông xã nhà mình nghiêm túc cẩn thận, nghe giọng nói uy nghiêm trầm thấp kia, nghĩa thầm anh còn không biết xấu hổ mà hỏi? Sao lại có thể giả vờ được như vậy?


“Không có gì.” Kỳ Lâm nói thế nào cũng là một ông chủ nhỏ, đẳng cấp tuy vẫn thấp hơn Diệp Chuyết Hàn nhưng bản lĩnh gặp nguy không loạn vẫn phải có, “Nói chuyện phiếm với fans của tôi.”


Diệp Chuyết Hàn: “À.”


Vài giây sau, Diệp Chuyết Hàn lại hỏi: “Nói chuyện phiếm mà cậu cười vui vẻ như vậy? Fan chọc cậu cười à?”


Kỳ Lâm: “…..”


Thật không dám giấu diếm, vị fan kia chính là anh.


“Đúng rồi, tôi vừa quay thưởng xong, lượt chia sẻ quá nhiều, đợi nửa ngày mới có kết quả.” Kỳ Lâm nói sang chuyện khác, “Lần trước tôi cho anh xem fan cứng kia của tôi, người đó thật sự trúng thưởng!”


Diệp Chuyết Hàn tươi cười tự nhiên, “À, là hươu cao cổ ấm áp kia?”


Đù, anh lại còn cố ý nói sai tên cơ à?


Kỳ Lâm giả bộ cười, “Là Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh!”


Diệp Chuyết Hàn đứng đắn gật đầu, “Chúc mừng.”


“Có điều hơi tiếc vì cô ấy nói đang không ở trong nước.” Kỳ Lâm nhún vai, “Tạm thời không gửi quà được.”


“Vậy thì thôi.” Diệp Chuyết Hàn nói: “Chờ về sau có cơ hội thì gửi.”


Kỳ Lâm rất muốn chọc Diệp Chuyết Hàn, nhìn thần tiên ca ca vất vả tìm cách ứng phó, nhưng vẫn phải nhịn xuống, chỉ nói: “Cứ để yên quà ở bên phòng làm việc của tôi vậy. Dù sao bây giờ quà đều đang ở Xuất Tẩu, đều gửi từ địa chỉ của Xuất Tẩu đi.”


“Có thể.” Diệp Chuyết Hàn lại nói, “Nhưng tôi kiến nghị cậu mang nó về nhà.”


Kỳ Lâm: “Hả?”


Diệp Chuyết Hàn nói: “Hiện tại cậu ít khi ở Xuất Tẩu, quà tặng quan trọng, nhỡ đâu có người không cẩn thận đụng vào làm hư.”


Thú bông mấy ngàn tệ rất quan trọng, không sai, nhưng từ trong miệng Diệp Chuyết Hàn nói ra, Kỳ Lâm cảm thấy hơi buồn cười.


Diệp Chuyết Hàn lại giải thích: “Đó là quà tặng cậu gửi cho fans, tâm ý rất quan trọng.”


Khóe môi Kỳ Lâm run rẩy.


Thần tiên ca ca thật sự rất thông minh, ngoài miệng nói tạm thời không nhận được quà, lại khuyên cậu mang hươu cao cổ về nhà đi.


Này còn không phải là đang nhận sao!?


Không chỉ có nhận, còn tạo thành một đôi với con đang ở trong nhà kia.


Diệp Chuyết Hàn đan tay đặt lên bụng, vừa phong độ vừa gợi cảm không ai sánh bằng, “Cậu thấy thế nào?”


Kỳ Lâm choáng váng. Thần tiên ca ca bắt đầu phát ra mị lực, ngoài khuất phục thì cậu còn có thể như thế nào được nữa?


“Anh nói đúng.” Kỳ Lâm nói, “Vậy chúng ta mang hươu cao cổ về nhà.”


Nói xong, Kỳ Lâm cảm thấy ánh mắt của Diệp Chuyết Hàn nhìn mình không đúng lắm.


Damn!


Chẳng lẽ bị Diệp Chuyết Hàn nhìn ra thứ gì rồi?


Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, “Kỳ Lâm.”


Kỳ Lâm bình tĩnh, “Hửm?”


Diệp Chuyết Hàn cười nhạo nói: “Hôm nay cậu thật ngốc.”


Kỳ Lâm thiếu chút nữa sặc nước miếng, mắt trợn tròn.


Cậu liều mạng dùng hết kỹ năng diễn, còn không phải là vì muốn giữ gìn tôn nghiêm cho thần tiên ca ca, người này lại không biết tốt xấu, ngay trước mặt cậu, Nói! Cậu! Ngốc!


Lâu rồi cậu không tự hỏi về vấn đề nếu giết chồng thì sẽ bị phán mấy năm.


Vẫn giống trước kia, cậu rất muốn thực hiện.


Nhìn người kia đang đi về phía mình, Diệp Chuyết Hàn vẫn ngồi trên ghế, bắt chéo chân, cấm dục, âm cuối hơi cao: “Hửm?”


Kỳ Lâm đứng trước mặt hắn, chân gần như muốn giẫm lên mũi giày của hắn, khóe môi nâng cao, lộ ra tám cái răng trắng, cười một cách thiên chân vô tà.


“Vừa rồi anh nói cái gì?”


Diệp Chuyết Hàn buông chân đang bắt chéo, trong mắt lóe sáng, hơi ngạc nhiên vì không ngờ mình bị gây khó dễ.


Kỳ Lâm nhân cơ hội đứng giữa hai chân Diệp Chuyết Hàn, từ trên cao nhìn xuống, đè bả vai của Diệp Chuyết Hàn lại. Môi mỏng của Diệp Chuyết Hàn hơi mấp máy, cơ bắp căng lên, rồi lại thả lỏng.


Kỳ Lâm nâng đầu gối chân phải lên, nếu đưa sát tới gần một chút nữa có thể đụng tới đũng quần của Diệp Chuyết Hàn.


Diệp Chuyết Hàn: “…..”


Khoảng cách gần như vậy, chân tay trực tiếp đụng chạm, Kỳ Lâm dễ dàng cảm thấy Diệp Chuyết Hàn hơi cương một chút.


“Diệp tổng, vừa rồi anh nói tôi làm sao?” Kỳ Lâm cúi người, trên mặt vẫn treo nụ cười thương mại.


Diệp Chuyết Hàn quay mặt đi, thấp giọng nói: “Ngốc thật còn không cho nói?”


Kỳ Lâm: “…..”


Ngài lớn tiếng lên một chút xem nào? Quay mặt đi làm gì?


“Ông xã ~” Kỳ Lâm nghẹn một bụng nội thương, không vạch trần “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” nên phải tìm con đường khác phát tiết một chút. Cậu quay mặt của Diệp Chuyết Hàn trở về, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa rồi anh hỏi tôi tới làm gì đúng không? Bây giờ tôi nói cho anh biết! Tôi tới giết anh!”


Thần sắc Diệp Chuyết Hàn nhanh chóng hóa thành dịu dàng, cười nói: “Đừng nháo.”


“Ai nháo với anh?” Cả người Kỳ Lâm bức bối mà không có chỗ xả, cậu trực tiếp khóa ngồi lên đùi Diệp Chuyết Hàn, dùng toàn thân chặn hắn lại.


Trên thắt lưng của Diệp Chuyết Hàn có một điểm nhạy cảm, lần trước lúc hai người đao thật kiếm thật làm, cậu đã phát hiện. Bây giờ có thể chiếm trước thời cơ, cậu không khách khí, nhắm thẳng vào thắt lưng của Diệp Chuyết Hàn.


Diệp Chuyết Hàn theo bản năng chặn lại, hai người nhanh chóng xoắn lại với nhau ở trên ghế.


Một người muốn cào, một người muốn trốn, đều dùng sức, nhưng lại không dùng hết toàn bộ sức lực. Kỳ Lâm vừa chọc lét vừa cười. Mặt Diệp Chuyết Hàn ban đầu còn băng sơn, rất nhanh đã bị phá, ý cười lan tràn, giống như băng đá bị mùa xuân hòa tan.


Đột nhiên, cửa bị mở ra.


Âm thanh của Hứa Tuyền nhanh chóng truyền đến, “Ngài Diệp, văn phòng của Diệp tổng không thể tùy tiện… vào.”


Nói xong chữ cuối, miệng thư ký Hứa biến thành chữ “O”.


Ông chủ của hắn và phu nhân đang củi khô lửa bốc trên một cái ghế. Áo sơ mi của ông chủ bị kéo ra đến vai, áo sơ mi của phu nhân trực tiếp bị kéo lên hơn một nửa, đầu tóc của ông chủ đều bị phu nhân cào loạn lên.


Ây da, bây giờ mới chỉ là buổi chiều.


Thư ký Hứa lo lắng nhìn ghế dựa, dự định nên lập tức đi một chuyến tới bộ phận hậu cần, bảo họ chuẩn bị cho ông chủ một cái ghế dựa mới, có thể chịu được trọng lượng của cả hai người, loại chắc chắn một chút để có thể tha hồ lăn lộn.


Sau khi hạ quyết định, thư ký Hứa nhìn Kỳ Lâm một cái thật sâu, thể hiện lòng bội phục.


Nhìn Diệp Hải Đình đứng ở cửa, Kỳ Lâm đã nhanh chóng hóa đá.


Hôm nay là ngày bao nhiêu?


Diệp gia lão gia tử sao lại tới?


Diệp Hải Đình không hổ là người sáng lập ra đế chế Nhạc Đình, đối diện với hành động làm loạn trong thời gian làm việc ở văn phòng không hề biến sắc, chỉ nghiêm khắc nhíu mày.


So với cậu, Diệp Chuyết Hàn càng bình tĩnh hơn.


Kỳ Lâm liếc hắn một cái, phát hiện mặt Diệp Chuyết Hàn đã quay về trạng thái băng sương, khoảnh khắc tươi cười vừa rồi bị cậu chọc lét đã biến mất, giống như chưa từng tồn tại.


Diệp Linh Tranh nói, em trai thối rất lạnh lùng. Hôm nay Kỳ Lâm xem như đã cảm nhận được.


Mặt khác, cậu còn cảm nhận được tính hình tượng chân thật của một câu thành ngữ – cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.


Hiện tại cậu đang cưỡi rồng khó xuống.


Chi bằng cứ tiếp tục bất động, giả làm một cái gối ôm hình người!


“Hừ!” Diệp Hải Đình đi mấy bước tiến vào, “Đây là nguyên nhân không thể tùy tiện vào văn phòng của Diệp tổng?”


Hứa Tuyền: “…..”


Hứa Tuyền chuồn.


Kỳ Lâm không giả làm gối ôm hình người nổi nữa, xuống khỏi ghế của Diệp Chuyết Hàn, khách khí nói: “Ngài Diệp.”


Diệp Hải Đình nhìn cậu, ánh mắt có vài phần dò xét nhưng cũng không hà khắc.


“Ngài có chuyện gì không?” Diệp Chuyết Hàn sửa lại cổ áo, “Hôm nay không phải là ngày tôi phải báo cáo công việc với ngài.”


Lông mày Diệp Hải Đình nhíu chặt, “Không có việc gì thì tao không thể đến xem mày?”


Hai người đàn ông tỏa ra khí thế quá mạnh, Kỳ Lâm càng không được tự nhiên, “Ngài Diệp, ngài ngồi đi, tôi đi pha cho ngài ly nước trà.”


“Tôi không uống trà.” Diệp Hải Đình liếc mắt một cái, “Tiểu Kỳ, cậu ngồi xuống đi.”


Kỳ Lâm xấu hổ cười, lén nhìn Diệp Chuyết Hàn.


Thần tiên ca ca thật là một khối băng, đối mặt với cha dùng thái độ đó ổn không?


Người vừa rồi nháo với cậu là “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” chứ không phải Diệp Chuyết Hàn?


Diệp Chuyết Hàn vòng qua bàn làm việc, khí thế vẫn chưa thu lại, “Ngài rất bận, tôi cũng thế. Tôi không cho rằng ngài cố ý tới đây một chuyến chỉ vì muốn xem tôi.”


Diệp Hải Đình im lặng một lát, “Tao không đến xem mày, tao xem Tiểu Kỳ.”


Kỳ Lâm: “…..”


Thế quái nào lại quay về trên người tôi rồi? Tôi khó coi, cầu đừng nhìn!


“Ngài Diệp.” Trong lòng rít gào, trên mặt vẫn phải bình tĩnh, Kỳ Lâm mỉm cười, “Thời gian này bận quá, là tôi nên đi thăm hỏi ngài.”


Diệp Hải Đình: “Cậu thực sự nên tới từ sớm.”


Kỳ Lâm cạn lời.


Có khả năng sự bá đạo của Diệp Chuyết Hàn chính là kế thừa từ Diệp Hải Đình.


“Được rồi, ta không làm chậm trễ công việc của hai người.” Diệp Hải Đình chậm rãi nói, “Tiểu Kỳ, sinh nhật cậu sắp tới rồi. Hai đứa không tổ chức hôn lễ, sinh nhật về nhà ăn một bữa cơm được không?”


Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn thâm trầm. Kỳ Lâm không ngờ Diệp Hải Đình tới là vì muốn mời mình tới Diệp gia đón sinh nhật.


Cậu có thể từ chối sao? Về tình về lý, đều không thể!!


“Được.” Kỳ Lâm cười sắp muốn rút gân, khách sáo nói: “Ngài gọi điện thoại nói cho Chuyết Hàn một tiếng là được rồi, cần gì phải tự mình đi một chuyến?”


Diệp Hải Đình trừng mắt liếc con trai một cái, “Nó? Linh Tranh nói, muốn gặp cậu phải tự mình tới.”


Kỳ Lâm còn có thể nói gì? Vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi thôi!


Sau khi Diệp Hải Đình rời đi, trong văn phòng lại lâm vào bầu không khí yên tĩnh quỷ dị. Kỳ Lâm phát hiện sắc mặt Diệp Chuyết Hàn không được tốt lắm.


Theo lương tâm mà nói, được mời tới Diệp gia đón sinh nhật, Kỳ Lâm rất cảm kích, nhưng Diệp Chuyết Hàn dường như lại rất khó chịu. Nhớ đến ngày nhỏ thần tiên ca ca là một đứa trẻ kỳ quặc, Kỳ Lâm có thể lý giải vài phần.


Cậu đi qua, ôm mặt Diệp Chuyết Hàn, muốn chọc hắn vui vẻ.


Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, “Hửm?”


“Lúc nãy tôi chưa làm xong.” Kỳ Lâm cười duỗi tay ra, “Kỳ đại gia đã trở lại!”


Lạnh lẽo trong mắt Diệp Chuyết Hàn nhanh chóng biến mất, Kỳ Lâm nhìn mà tim cũng như muốn hòa tan theo. Tựa như chỉ có lúc nhìn cậu, ánh mắt của Diệp Chuyết Hàn mới dịu dàng như vậy.


Kỳ Lâm đẩy người tới cạnh bàn, ức hiếp đu lên, gần như là treo trên người Diệp Chuyết Hàn.


Lại đấu nhau một trận, Diệp Chuyết Hàn vừa chống đỡ vừa cười, “Kỳ Lâm, cậu đang tới kỳ phát tình à?”


Kỳ Lâm khiếp sợ.


Phát cái gì?


Cái gì tình?


Diệp Chuyết Hàn nói: “Hôm nay cậu rất kì quái, rất dính tôi.”


Một lát sau, Diệp Chuyết Hàn lại nói: “Chỉ có người đang phát tình mới dính người như vậy.”


Kỳ Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó nói: “Diệp tổng, tôi hỏi anh một vấn đề.”


Diệp Chuyết Hàn: “Hỏi đi.”


Kỳ Lâm: “Có phải anh trộm xem đồng nghiệp văn* của chúng ta hay không?”


(*Đồng nghiệp văn: fanfiction, tác giả mang những nhân vật nam mà mình yêu thích ghép đôi họ với nhau viết thành một câu chuyện mới, chỉ mượn tên nhân vật của người khác, ngoài ra từ nội dung tới tính cách của nhân vật đều do tác giả xây dựng lại)


*** Hết chương 48

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play