***
Màn hình vẫn chưa được mở khóa, chốc lát liền tối đi. Kỳ Lâm ấn nút nguồn một lần nữa, nhìn hàng chữ kia, lẩm bẩm: “Chúc mừng… ai cơ?”
Nửa phút sau, cậu để điện thoại di động về chỗ cũ, quay về chỗ ngồi của mình. Trên đường đi lại quay trở lại, lấy hai mảnh giấy, lau sạch hai mặt của điện thoại.
Giống như một kẻ phạm tội rửa sạch hiện trường gây án.
Diệp Chuyết Hàn tham gia một cuộc họp quan trọng, sẽ không về ngay.
Kỳ Lâm ở văn phòng đi qua đi lại, thì thầm trong miệng, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh, Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh,….”
“Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” thế mà lại là Diệp Chuyết Hàn!
Cậu vẫn luôn cho rằng “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” là một cô gái dịu dàng lương thiện!
“Đậu xanh rau má!” Kỳ Lâm chửi thầm một tiếng, mở weibo của mình ra.
Kết quả rút thăm trúng thưởng đã được công bố, có vài trăm bình luận, fan cũ đang phổ cập kiến thức cho fan mới – “Đây là fan cứng của Tiểu Kỳ nhà tôi, nàng xứng đáng trúng thưởng!”
Phía dưới toàn là lời chúc mừng, còn có người nói: “ID có “hươu cao cổ” liền nhận được hươu cao cổ, quả thực là Âu hoàng, cọ cọ!”
Kỳ Lâm: “…..”
Diệp Chuyết Hàn thực sự là một Âu hoàng.
Kỳ Lâm nhớ rõ, sau khi kết hôn không lâu, bọn họ mở hộp mù ở đây, Diệp Chuyết Hàn mở đầu bằng một cái mô hình hiếm, sau đó là mấy mô hình cũng khá tốt.
Kỳ Lâm nằm xuống ghế sofa, giống đà điểu vùi mặt vào trong cát, muốn nhanh chóng bình tĩnh lại, trái tim nhảy liên hồi.
Cậu đã sớm phát hiện trên người “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng bởi vì thông tin ở weibo viết rõ ràng là “giới tính nữ” nên không nghĩ nhiều.
Đâu ngờ sẽ là Diệp Chuyết Hàn?
Diệp Chuyết Hàn vì muốn giả mạo làm fans cậu mà sửa cả giới tính!
Thế này thì có khác gì trong game giả làm một em gái lừa mấy ca ca!
Kỳ Lâm lật người như một con cá chép.
Cậu chỉ nhớ “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” từ lâu đã xuất hiện nhưng lại quên mất chính xác là bắt đầu từ khi nào.
Cậu mở danh sách theo dõi của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”, không ngừng kéo xuống, cái đầu tiên chính là cậu, sau đó mới là một ít tài khoản tin tức, tin kinh tế tài chính…
Diệp Chuyết Hàn đăng ký weibo này hoàn toàn là vì cậu.
Ngực Kỳ Lâm nóng lên, trở lại weibo của mình, bắt đầu lướt về những bài cũ.
“Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ” đăng ký từ hơn hai năm trước, lúc đầu lượng chia sẻ và bình luận rất ít ỏi, Kỳ Lâm rất nhanh chóng tìm được dấu vết của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.
Cách đây một năm rưỡi, cậu đăng một bản vẽ lúc 4 giờ 37 phút sáng, viết caption: Lại làm việc suốt một đêm, thật khó.
Lúc ấy vì sao cậu đăng bài này?
Kỳ Lâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra, khi đó Xuất Tẩu lâm vào cảnh khó khăn, phương hướng phát triển mờ mịt. Cố Nhung ký một hợp đồng hợp tác với công ty game, giám đốc bên đó là người ngoài nghề, không ngừng lựa chọn, kiểu gì cũng không hài lòng. Kỳ Lâm và Trần cô nương, đại ca “thích nấu ăn” thức mấy đêm vẫn không khiến đối phương thấy hài lòng.
Cậu rất ít khi đăng bản vẽ lên weibo, ngày đó an ủi Trần cô nương khóc sưng mắt xong thật sự nhịn không được, một mình rời khỏi phòng làm việc, tản bộ trên đường rồi đăng bài này.
“Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” bình luận nói: “Vì sao muộn thế này cậu còn ở bên ngoài?”
Cậu không trả lời, hiện tại nghĩ lại thì lúc ấy có khả năng cậu không hề đọc bình luận.
Từ bài đăng này, những bài đăng sau đều có một bình luận của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.
“Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” nói với cậu nhiều nhất chính là “thích cậu”, tiếp theo là “cậu tốt nhất”.
Kỳ Lâm lại lật người, trong ngực như được lấp đầy một bầu trời sao sáng ngời.
Bỗng nhiên, cậu cười “phụt” một tiếng, hốc mắt theo đó mà đỏ lên.
Bởi vì cậu nhìn thấy, một năm trước cậu đăng một bản vẽ phác thảo đáng yêu, mọi người chỉ bình luận bằng ticker, chỉ có “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” bình luận bằng một dòng chữ trực tiếp: “Đẹp lắm, thích cậu!”
Kỳ Lâm che đôi mắt nóng rực lại, nằm trên ghế sofa cười.
Diệp Chuyết Hàn khi đó sẽ quẫn bách bao nhiêu, vì không có sticker hay meme, giữa một chuỗi bình luận chỉ có mình hắn “đẹp, thích”, như là một đứa trẻ xấu xí bị bỏ qua.
Kỳ Lâm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Diệp Chuyết Hàn, anh thật là quá sức đáng yêu!
Nửa đầu năm trước, Xuất Tẩu tìm kiếm điểm đột phá, muốn thiết kế một đợt hộp mù “xấu” và “quái”, quyết định đăng lên vài bản nháp xem phản ứng của fans thế nào.
Không ngoài dự liệu, tất cả bình luận đều phun tào.
“Này là cái gì? Thật không dám giấu diếm, mặc dù tôi là fan cứng cũng thấy rất xấu a!”
“Tôi rất hay mở được hộp mù xấu, mấy người chuẩn bị cho tôi cả một bộ xấu luôn à?”
Chỉ có “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” trái lương tâm mà khích lệ: “Tuy xấu nhưng rất có cảm giác nghệ thuật, rất thích.”
Kỳ Lâm nghĩ, hình như là từ lúc này cậu bắt đầu chú ý tới “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.
Có mấy bình luận chê bai thật sự rất khó nghe, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” còn đi nói lý với bọn họ.
Trải qua điều tra phân tích thị trường, thiết kế “xấu và quái” đó cuối cùng cũng không được sản xuất.
Tiếp tục lướt, Kỳ Lâm rất có ấn tượng với nhiều bình luận. Nhưng cậu không thể ngờ được rằng, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” nói với cậu rất nhiều câu “thích” kia lại chính là bạn đời của cậu!
Mấy ngày trước cậu còn khoe với Diệp Chuyết Hàn.
“Fan cứng của tôi!”
“Rất yêu tôi!”
“Là người ủng hộ quan trọng của tôi.”
Khó trách mấy ngày nay “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” lại đột nhiên sinh động như vậy, mỗi ngày đều cổ vũ cậu, hóa ra là do nghe chính miệng cậu nói, được các fan tín nhiệm và khích lệ rất quan trọng.
Kỳ Lâm không có cách nào bình tĩnh lại được.
Cậu cảm thấy mình hẳn là nên tức giận, vì Diệp Chuyết Hàn đã lừa gạt cậu. Bọn họ trước kia xảy ra chuyện gì Diệp Chuyết Hàn cũng không chịu nói, đến bây giờ vẫn gạt câu – “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” ban đầu không muốn chia sẻ không phải là vì không muốn nhận quà mà là không muốn cho cậu biết địa chỉ.
Nhưng cậu lại không hề phẫn nộ, thậm chí còn cảm thấy đau lòng, tựa như ngày đó biết được từ Diệp Linh Tranh, Diệp Chuyết Hàn sinh ra đã kỳ quặc.
Vừa rồi đọc tin nhắn của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”, cậu bỗng nhiên muốn trêu Diệp Chuyết Hàn một chút.
“Hóa ra anh giả làm fan của tôi! Còn lừa tôi suốt hai năm!”
“Bị tôi phát hiện rồi nha, ha ha ha, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” chính là Diệp Chuyết Hàn, Hàn Hàn!”
Nhưng hiện tại cậu không muốn làm vậy nữa.
Nếu ở trước mặt cậu Diệp Chuyết Hàn lộ ra biểu cảm quẫn bách, kinh ngạc, bất lực, cậu sẽ càng đau lòng hơn.
Sự việc xảy ra trên mạng khiến cậu không thể đi tới Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành, mỗi ngày Diệp Chuyết Hàn đều ở cạnh cậu, cậu càng không thể phân thân.
Kỳ Lâm nghĩ, quyết định nhanh chóng tìm cơ hội đi đến đó, điều tra rõ việc này. Cậu muốn biết trước kia hai người họ đã quen nhau như thế nào.
Cửa văn phòng mở ra, Diệp Chuyết Hàn quay về sau khi họp xong.
Kỳ Lâm luống cuống tay chân muốn thoát khỏi weibo, trong lòng hoảng hốt, thế mà lại bấm vào siêu thoại CP của hai người bọn họ.
Diệp Chuyết Hàn sải bước đi tới, “Thời gian làm việc không làm việc, buổi tối về lại thức đêm. Cậu đang xem cái gì vậy?”
Trên màn hình là một bức tranh vẽ Diệp Kỳ.
Kỳ Lâm mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, ngồi trên chân Diệp Chuyết Hàn, lôi kéo cà vạt của Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn: “À…”
Kỳ Lâm: “…..”
Anh không cần phải “à”! Tôi không hề cố ý xem cái này!
Khác với các CP khác trong giới giải trí, Diệp Kỳ là thật, có sổ hồng đóng dấu* hàng thật giá thật, cho nên fans không kiêng nể gì, ngoại trừ những bức tranh quá lộ liễu, cái gì cũng đều dám tag chính chủ.
(*sổ hồng đóng dấu: là chứng nhận đăng ký kết hôn)
Màn hình đang hiện bức tranh này, Kỳ Lâm không còn đường cãi.
“Đẹp không?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
Anh muốn câu trả lời như thế nào?
Tranh vẽ đương nhiên rất đẹp, nhưng Kỳ Lâm xấu hổ không dám nói.
“Cũng ổn.” Kỳ Lâm nói.
“Chỉ là cũng ổn?” Diệp Chuyết Hàn ngừng lại chốc lát, “À…”
Kỳ Lâm hít một hơi, “Anh lại à cái gì?”
Diệp Chuyết Hàn: “Tôi cảm thấy rất được. Cậu chưa bao giờ vẽ loại tranh này.”
Kỳ Lâm có cảm giác mình đang nghe một câu chê cười.
Loại tranh này từ hồi mười sáu mười bảy tuổi một ngày cậu có thể vẽ cả tá!
“Cậu chỉ biết vẽ mô hình thôi.” Diệp Chuyết Hàn lại nói, “Lần trước cậu đồng ý vẽ cho tôi một bức, tới nay vẫn chưa thấy vẽ xong.”
Kỳ Lâm bị dỗi đến á khẩu không trả lời được.
Ngoài bức tranh cậu vẽ Diệp Chuyết Hàn ngồi ở trên thang đọc sách, cậu chưa từng vẽ lại.
“Tôi sẽ vẽ!” Máu hơn thua lại nổi lên, Kỳ Lâm nói, “Anh muốn tư thế nào? Hiện tại tôi sẽ vẽ ngay cho anh!”
Diệp Chuyết Hàn sung sướng vui vẻ cười.
Kỳ Lâm bỗng nhiên cảm thấy, mình không nên đau lòng cho thần tiên ca ca.
Diệp Chuyết Hàn bước hai bước tới gần hơn, bộ dáng nghiêm túc cẩn thận.
“Làm gì vậy?” Chuông cảnh báo trong lòng Kỳ Lâm kêu vang.
“Mặt cậu sao lại hồng như vậy?” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm sờ soạng một phen, hơi nóng, là do vừa rồi xem bình luận của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.
Diệp Chuyết Hàn lại cười, còn thâm thúy rũ mi, “Xem tranh đến mức đỏ mặt.”
Kỳ Lâm: “…..”
Không vạch trần anh, tôi thật quá tốt bụng rồi.
Anh chạy đi đâu tìm một người chồng tốt như tôi đây?
Diệp Chuyết Hàn xoay người đi tới bàn làm việc, Kỳ Lâm nhìn hắn chằm chằm.
Một lát sau, Diệp Chuyết Hàn cầm di động, biểu cảm biến đổi trong nháy mắt.
Nội tâm Kỳ Lâm: Hừ!
Diệp Chuyết Hàn cứng đờ một lát, quay đầu nhìn về phía Kỳ Lâm. Cậu biết nhất định hắn sẽ nhìn qua nên đã sớm thu hồi tầm mắt, dùng dư quang nhìn Diệp Chuyết Hàn mở khóa, tay vẫn cầm di động không nhúc nhích.
Kỳ Lâm cũng không nhúc nhích.
Qua khoảng một phút sau, Diệp Chuyết Hàn mới buông di động kéo ghế ra ngồi xuống.
Fans trúng thưởng có ba người, ngoại trừ “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”, hai người còn lại đều đã gửi địa chỉ vào tin nhắn.
Kỳ Lâm chờ và chờ, Diệp Chuyết Hàn không hề có ý nhìn lại cái di động kia.
Thần tiên ca ca lại một lần nữa phát huy khả năng giả chết của mình.
Kỳ Lâm đơn giản trực tiếp gửi tin nhắn: “Em gái em gái, em trúng thưởng đó, chúc mừng nha. Mau gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi gửi hươu cao cổ đến cho.”
Lại là âm thanh thông báo quen thuộc.
Diệp Chuyết Hàn vội vàng cầm lấy, chỉnh thành im lặng.
Lúc này giả bộ không nghe thấy thì quá giả, Kỳ Lâm ngẩng đầu nói: “Lúc nãy di động của anh kêu liên tục.”
Diệp Chuyết Hàn: “Ừ.”
Ba giây sau, Diệp Chuyết Hàn lại hỏi: “Cậu không xem chứ?”
Vẻ mặt Kỳ Lâm như thể bị xúc phạm nghiêm trọng, “Nhìn lén điện thoại? Tôi là người đáng khinh vậy sao?”
Tầm mắt Diệp Chuyết Hàn dừng trên mặt cậu nửa phút, cuối cùng cũng thu lại.
Không lâu sau, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” trả lời tin nhắn: “A! Là tôi sao? Gáy tiếng gà! Cảm ơn cậu, thật sự rất thích cậu!”
Mí mắt Kỳ Lâm giật giật, tâm tình phức tạp.
Diệp Chuyết Hàn thế mà lại thể hiện tâm tình kích động như vậy.
Lúc này Diệp Chuyết Hàn đang mặc quần tây áo sơ mi, đường cong sườn mặt lạnh lùng sắc bén, tựa như một đóa hoa cao lãnh.
Kỳ Lâm rất muốn nói: Anh gáy một tiếng cho tôi xem nào?
*** Hết chương 47