***

Dư luận dần dần lắng xuống, những người có liên quan – ví dụ như Doãn Thiền – đều sẽ có nhân viên của tổng tài giải quyết.

Kỳ Lâm và Diệp Chuyết Hàn rời khỏi Xuất Tẩu, dư quang thoáng nhìn Hứa Tuyền đang tỏa sáng hai mắt lướt điện thoại.

Thư ký Hứa và Diệp Chuyết Hàn phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về. Vừa ở trên tầng Kỳ Lâm cũng chú ý, thư ký Hứa thỉnh thoảng tranh thủ rảnh rỗi, vừa bàn chuyện chính sự với Khúc Lịch xong thì quay đầu liền đọc bài cọ nhiệt tổng kết các loại thời trang có thể phối hợp với áo sơ mi hồng.

Kỳ Lâm cảm thấy xung quanh Diệp Chuyết Hàn đều là một đám đàn ông kì dị:

Khúc Lịch là thiên tài về quan hệ công chúng, búi mái tóc dài bằng một cây trâm, không có việc gì trên mạng giám đốc Khúc không giải quyết được.

Hình Tiêu cao lãnh văn nhã, ít nói, mở miệng có thể khiến người khác phá sản, so với Diệp Chuyết Hàn thì càng giống một tổng tài bá đạo hơn.

Hứa Tuyền diện mạo tuấn tú, đứng bên cạnh Diệp Chuyết Hàn giống một bình hoa, nhưng lại là thư ký xuất sắc của tổng tài, chuyện gì cũng có thể giải quyết nhanh chóng theo lệnh, khuyết điểm duy nhất là thỉnh thoảng hơi ấu trĩ bướng bỉnh quá mức.

Tỉ như hiện tại…

Phát hiện Kỳ Lâm đang nhìn mình, Hứa Tuyền vội vàng cất điện thoại di động, giương khuôn mặt đẹp trai ra, bày ra bộ dạng đang xử lý việc công, “Diệp tổng, tôi tự xử lý Doãn Thiền?”

Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, như thể nghe thấy cái tên này là sẽ thấy buồn nôn, chỉ nói: “Ừ.”

Hứa Tuyền nhận lệnh, một tiếng “vâng” phát ra như của một sát thủ lạnh lùng, quay đầu lại cười với Kỳ Lâm, thấp giọng nói: “Cậu đã chịu oan ức rồi, tôi sẽ đòi lại cho cậu.”

Kỳ Lâm: “…..”

Cậu không có cảm thấy tủi thân gì hết mà.

Mấy tiếng trước, Diệp Chuyết Hàn xuống máy bay, trực tiếp đi từ sân bay tới đây, xe đỗ ở trước cửa Xuất Tẩu.

Hứa Tuyền hỏi: “Có cần tôi đưa hai vị về không?”

Diệp Chuyết Hàn nhìn Kỳ Lâm: “Cậu có lái xe tới không?”

Kỳ Lâm chỉ chỉ ra đằng sau, xe của cậu ở đó.

“Không cần.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Cậu đi trước đi. Đêm nay thông báo quyết định đuổi việc xuống cho bộ phận nhân sự. Sáng mai tập đoàn Nhạc Đình không có nhân viên tên là Doãn Thiền nữa.”

Hứa Tuyền: “Tuân mệnh!”

Kỳ Lâm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chọn im lặng.

Vụ việc lần này của Kỳ Lâm có liên quan đến Doãn Thiền, cậu không có tư cách khoa tay múa chân vào sắp xếp nhân sự của Nhạc Đình. Diệp Chuyết Hàn là một thương nhân tài giỏi và thành thục, sự hỗ trợ của Hứa Tuyền cũng không có gì để bắt bẻ. Những thành tựu mấy năm nay trên thương trường đều có thể nhìn ra.

Không cần cậu phải nhọc lòng.

“Ngẩn người làm gì?” Diệp Chuyết Hàn nói.

Kỳ Lâm hít một hơi không khí trong lành của mùa xuân, mùi hoa ngập đầy khoang mũi, nói: “Anh ngửi thấy mùi hoa không?”

Diệp Chuyết Hàn không trả lời, “Cậu ngẩn người làm gì?”

Kỳ Lâm: “…..”

Lúc này chẳng lẽ không nên tán gẫu một chút về ánh trăng thật đẹp và hoa thật thơm sao?

“Là mùi Thất Lý Hương.” Diệp Chuyết Hàn ngửi ngửi, đưa ra đáp án chính xác.

Kỳ Lâm bật cười.

Thần tiên ca ca lúc nào cũng vậy, ngoài mặt thờ ơ, thậm chí ngạo kiều, nhưng cậu hỏi cái gì thần tiên ca ca cũng sẽ trả lời.

Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Cười cái gì?”

Kỳ Lâm lắc đầu, cầm tay hắn, “Về nhà thôi.”

Diệp Chuyết Hàn khẽ nâng cằm, ánh mắt rũ xuống, mười phần cao ngạo.

Nháy mắt tiếp theo, tay Kỳ Lâm bị gỡ ra.

Kỳ Lâm: “?????”

Ý gì đây? Không cho tôi dắt tay?

Lại đến nháy mắt tiếp theo, Kỳ Lâm phát hiện tay mình bị dắt.

Cho nên ý của tổng tài là – Cậu dắt tôi, không thể. Tôi dắt cậu, có thể.

Đi chậm rì rì ra chỗ đậu xe, Kỳ Lâm đột nhiên nảy ra một ý, gãi gãi vào lòng bàn tay của Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn lập tức nghiêng mặt sang, bất mãn nói: “Hửm?”

Kỳ Lâm giả ngu, “Hửm?”

Diệp Chuyết Hàn hừ lạnh một tiếng, “Không biết xấu hổ.”

Thái dương Kỳ Lâm giật giật.

Cào lòng bàn tay thôi mà? Sao lại thành không biết xấu hổ rồi?

Xe đi xuyên qua bóng đêm, xuyên qua gió mùa xuân, xuyên qua phố xá rộn ràng nhốn nháo.

Về đến nhà.

Kỳ Lâm tháo đai an toàn, chuẩn bị xuống xe.

Cả một ngày vất vả như đánh giặc, còn mệt hơn cả vẽ đuổi kịp bản thảo, về nhà lại là cậu lái xe, lúc này cậu chỉ nhớ nhung cái giường trong nhà thôi, hận không thể ngay lập tức tắm rửa xong nằm luôn lên đó.

Diệp Chuyết Hàn lại không có ý định xuống xe, “Kỳ Lâm.”

“A?”

Diệp Chuyết Hàn: “Tôi cho rằng chúng ta cần nói chuyện một chút.”

Trong đầu Kỳ Lâm vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Thần tiên ca ca muốn nói chuyện nghiêm túc. Nói chuyện gì?

Chẳng lẽ là chuyện quá khứ?

Cũng không phải là không thể nói, có điều…

Kỳ Lâm cảm thấy mình đang mệt mỏi kinh khủng, đầu óc hoạt động không còn được linh hoạt nữa.

Tuy rằng rất tò mò muốn biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, bức vẽ kia là thế nào, nhưng chuyện quan trọng như vậy, cậu muốn ngủ một giấc, lúc hoàn toàn tỉnh táo sẽ nghe.

“Ngày mai đi.” Kỳ Lâm thương lượng.

“Ngày mai?” Diệp Chuyết Hàn hơi cao giọng, “Ngay bây giờ.”

Kỳ Lâm: “…..”

Xem kìa, tổng tài bá đạo lại bắt đầu thể hiện sự bá đạo của hắn.

“Cũng được.” Kỳ Lâm cố gắng khiến mình tỉnh táo, “Anh nói đi.”

Diệp Chuyết Hàn hài lòng gật đầu, sau đó lấy di động ra.

Kỳ Lâm hoài nghi.

Đây là muốn ghi âm à?

Diệp Chuyết Hàn mở wechat, tìm một cuộc hội thoại, “Cậu nhìn xem.”

Kỳ Lâm tập trung nhìn vào, xem không hiểu.

Trên màn hình là lịch sử trò chuyện hôm nay của cậu và Diệp Chuyết Hàn, vẫn là cuộc nói chuyện bình thường như hằng ngày, cậu thật sự không rõ Diệp Chuyết Hàn muốn cậu nhìn cái gì.

Diệp Chuyết Hàn thì thầm: “Hôn hôn Tiểu Mỹ Long của ta, chấm, jpg.”

Kỳ Lâm: “…..”

Đậu xanh!

Không biết xấu hổ à? Đến dấu chấm cũng đọc ra!

Diệp Chuyết Hàn nheo mắt, “Cậu tạo meme giả.”

Kỳ Lâm ngồi thẳng người lại, “Tôi sai rồi.”

Diệp Chuyết Hàn: “Cậu lại không hôn.”

Kỳ Lâm mỉm cười.

Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, “Cậu có hôn không?”

Xe của cậu vẫn là kém hơn chiếc xe sang trọng của Diệp Chuyết Hàn. Chỗ ngồi quá chật hẹp. Kỳ Lâm cố sức nghiêng người, một tay giữ chặt lưng ghế.

Cậu dựa vào gần Diệp Chuyết Hàn, gần như trán chạm trán, hô hấp của cậu nóng rực, của Diệp Chuyết Hàn lại hơi lạnh.

Diệp Chuyết Hàn nhẹ nhàng nắm cằm cậu, cậu nhắm mặt lại, quấn quít hơn thở với Diệp Chuyết Hàn.

Mười phút sau, cửa xe mở ra.

Kỳ Lâm lao ra, hô hấp dồn dập mất kiểm soát. Kỹ thuật hôn của thần tiên ca ca thật lợi hại, suýt chút nữa cậu đã không chống đỡ nổi. Diệp Chuyết Hàn lại còn ưu nhã đi ra, thuận tay sửa sang lại cổ áo.

Kỳ Lâm hơi bực mình.

Trong nhà vẫn như cũ, phần ngoại lệ duy nhất là mấy bản phác thảo và công cụ vẽ của Kỳ Lâm trên bàn ở thư phòng.

Diệp Chuyết Hàn dừng chân ở cửa thư phòng. Kỳ Lâm vừa tắm xong thì nhìn thấy cảnh này.

Không xong rồi!

Bức vẽ đã được cất chưa? Còn sách thì sao? Cất sách về chỗ cũ chưa?

Kỳ Lâm hồi tưởng lại, xác định trước khi đi ngủ mình đã cất tranh và sách về chỗ cũ.

“Ừm…” Kỳ Lâm vừa lau tóc vừa đi qua, “Hôm qua tôi tăng ca, mang công việc về nhà làm, dùng thư phòng của anh một chút. Anh không ngại chứ?”

Diệp Chuyết Hàn nói: “Không ngại.”

Kỳ Lâm thấy Diệp Chuyết Hàn đang đi đến bàn làm việc, hơi liếc qua giá sách.

Kỳ Lâm hoảng sợ, hấp tấp không biết phải làm sao, một tay ném khăn lông qua.

Trúng ngay giữa ngực Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Diệp Chuyết Hàn ngồi xổm xuống nhặt khăn lên, trầm mặc hai giây, “Cậu muốn tôi lau tóc cho cậu sao?”

Kỳ Lâm mỉm cười gượng gạo.

Diệp Chuyết Hàn vẫy tay, “Có thể.”

Không có một soái ca nào không để ý đến hình tượng của mình, Kỳ Lâm cũng không phải ngoại lệ.

Cậu thực sự không có thói quen để người khác lau tóc cho mình, nhưng giờ khắc này lại không thể không ngồi giữa hai chân Diệp Chuyết Hàn, mặc cho Diệp Chuyết Hàn vò tới vò lui.

Sau lưng dựa vào sofa, hai bên là chân dài của Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm ngồi dưới đất ôm chân mình, choáng váng hỏi: “Được chưa?”

Diệp Chuyết Hàn: “Vẫn còn hơi ướt.”

Kỳ Lâm: “Sơ sơ là được.”

Diệp Chuyết Hàn: “Là cậu muốn tôi lau tóc cho cậu, giờ lại lộn xộn?”

Cho đến khi Diệp Chuyết Hàn nói “được rồi”, Kỳ Lâm gần như sắp gục ra ngủ. Vậy mà đến lúc nằm lên giường cậu lại không thấy mệt nữa, định lướt xem weibo.

Weibo “Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ” từ mấy chục vạn người theo dõi đã lên hơn hai trăm vạn, tất cả đều là fans thật, không thiếu những diễn viên ca sĩ của Nhạc Đình theo dõi cậu.

Bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều biết cậu là người đàn ông của ông chủ Nhạc Đình Ent.

Kỳ Lâm vào weibo của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” nhìn thử, phát hiện cô gái này bởi vì cái bình luật hot kia mà tăng thêm mấy trăm người theo dõi.

Bài đăng weibo gần nhất của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” vẫn là bài chia sẻ bốc thăm trúng thưởng kia, vốn dĩ chỉ có khoảng một ngàn chia sẻ, qua hôm nay lập tức thành hơn ba mươi vạn lượt, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên.

Kỳ Lâm nghĩ, sẽ có khả năng không đến lượt “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” nhận quà. Dù sao “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” có vẻ không muốn hươu cao cổ thú bông cho lắm, bị các fans khác tag hồi lâu mới không tình nguyện chia sẻ.

Diệp Chuyết Hàn đi từ phòng tắm ra, xốc chăn lên, “Cậu đang xem gì vậy?”

Kỳ Lâm đưa di động sang, “Nhìn này, fan cứng của tôi!”

Trên màn hình là weibo của “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh”.

Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn cứng đơ không chớp nhưng Kỳ Lâm lại mải nhìn điện thoại, không phát hiện ra.

“Fan cứng là gì?”

Kỳ Lâm đắc ý nói: “Chính là một người rất yêu tôi.”

Diệp Chuyết Hàn: “Yêu cậu?”

“Một loại yêu khác.” Kỳ Lâm kiên nhẫn giải thích, “Không giống quan hệ bạn lữ.”

Diệp Chuyết Hàn: “À.”

“Hôm nay lúc anh đến, tôi vừa trả lời bình luận của cô ấy.” Kỳ Lâm nói, “Cô ấy nói tin tưởng tôi. Cảm giác có người luôn tin tưởng, thực sự rất tốt.”

“Cho nên cậu khóc?”

“Ừ.”

Qua gần mười giây, Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Vì sao cậu chỉ trả lời người đó?”

Kỳ Lâm nghĩ nghĩ, “Cô ấy là người ủng hộ rất quan trọng của tôi.”

Diệp Chuyết Hàn nhàn nhạt, “Sao cậu lại biết?”

Kỳ Lâm nói: “Cô ấy xuất hiện từ rất lâu rồi. Không phải tôi đã đăng cái tặng quà may mắn kia sao? Giải thưởng là một con hươu cao cổ thuộc thương hiệu của anh. Nếu cô ấy nhận được quà không chừng sẽ rất vui.”

Diệp Chuyết Hàn không nói chuyện.

“Có điều nhìn có vẻ như không đến lượt.” Kỳ Lâm nhún vai, “Lượt chia sẻ đã hơn bốn mươi vạn. Có lẽ tôi nên chuẩn bị cho cô ấy một phần quà riêng.”

“Không cần.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Người ta không muốn lộ địa chỉ người nhận đâu.”

Kỳ Lâm bĩu môi, “Làm gì có chuyện đó.”

Mấy ngày sau là tới ngay quay thưởng.

Tuy rằng phong ba đã qua, nhưng lượng bình luận vẫn chưa giảm bớt. Mấy ngày nay Kỳ Lâm cảm thấy thật trừu tượng – trên weibo có siêu thoại CP của cậu và Diệp Chuyết Hàn, muốn cậu và Diệp Chuyết Hàn nhận vài cái đại ngôn. Tuy Diệp Chuyết Hàn vẫn khống chế, truyền thông không công khai quá nhiều ảnh mặt cậu nhưng sinh hoạt bình thường vẫn phải chịu một ít ảnh hưởng.

Cũng may cậu vẫn có thể tiêu hóa được.

Làm cậu buồn cười hơn chính là, “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” đột nhiên trở nên sinh động hơn trước kia, mỗi ngày đều sẽ bình luận một câu cho dù cậu có đăng bài weibo mới hay không.

“Thích cậu nhất.”

“Vẫn luôn vẫn luôn thích cậu.”

“Cậu là tốt nhất, cố lên!”

Kỳ Lâm nghĩ, nhất định là do sự việc lần trước làm cho “Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh” nghĩ rằng cậu cần thêm nhiều sự cổ vũ.

Thật là một cô gái dịu dàng lương thiện.

Văn phòng tổng tài, Hứa Tuyền gõ cửa, thông báo Diệp Chuyết Hàn đi họp.

Diệp Chuyết Hàn cầm theo di động rời đi.

Kỳ Lâm bắt đầu rút thăm nhận quà, bởi vì người quá đông nên hệ thống hơi lag. Đợi hồi lâu mới nhận được thông báo chuẩn bị quay thưởng.

Kỳ Lâm đang muốn nhìn xem ai là người may mắn thì bỗng nhiên nghe thấy tin nhắn thông báo quen thuộc của weibo.

“Hửm?”

Âm thanh nhắc nhở truyền tới từ bàn của Diệp Chuyết Hàn, chỗ đó để một cái di động.

Diệp Chuyết Hàn cầm đi điện thoại công việc, cái này là điện thoại riêng.

Kỳ Lâm chưa bao giờ nhìn lén di động của Diệp Chuyết Hàn nhưng tiếng thông báo này làm cậu quá tò mò.

Diệp Chuyết Hàn cũng chơi weibo à?

Là ai gửi tin nhắn cho Diệp Chuyết Hàn?

Kỳ Lâm đi qua, “Mình chỉ nhìn một cái thôi.”

Màn hình sáng lên, nội dung tin nhắn hiện ra –

Chúc mừng @Trường Cảnh Lộc Lãnh Lãnh đã được @Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ tặng một con thú bông hươu cao cổ.

*** Hết chương 46

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play