"Không cần." Nói thật Mẫu Đan có chút khẩn trương, thêm 4 tháng nữa, cô liền thực sự 27 tuổi, từ 18 tuổi trưởng thành đến hiện nay gần chín năm, cô mở đầu ăn mặn dễ dàng sao, tắm rửa huân hương khẳng định là không thiếu được, "Đúng đúng đúng, mau bỏ em xuống, em quên cầm tinh dầu." Ôm chặt đống quần áo trong lòng, giãy dụa lấy liền muốn xoay người.

"Cầm tinh dầu làm SPA sao?" Phong Hán có thể cảm nhận được sự khẩn trương của cô, liền không còn đùa nữa, dặt cô xuống, cười cùng ở sau lưng cô tự đề nghị: "Lúc anh diễn « Thợ đấm bóp Rod » có học qua body massage, rất chuyên nghiệp, em có muốn thể nghiệm một chút không?"

"Về sau có cơ hội nhất định sẽ hưởng thụ thật tốt, nhưng hôm nay không được." Mẫu Đan chạy vào phòng ngủ, cầm một chai tinh dầu hoa hồng, quay người đẩy nam nhân còn đang đứng yên tại chỗ ra: "Anh nằm trên giường chờ em, quần áo không cần cởi, em đến động thủ."

Phong Hán nhìn qua cô bạn gái còn to gan hơn cả mình đi vào phòng tắm, không khỏi cưng chiều cười lắc đầu, cúi đầu nhìn bộ đồ mặc ở nhà trên người mình, xoay người đi cầm điều khiển, buông toàn bộ màn cửa xuống, trong phòng trong nháy mắt trở nên hắc ám.

Trong phòng vệ sinh, Mẫu Đan nằm trong bồn tắm, đỏ mặt đồng đồng, không biết là do nước nóng hay là xấu hổ, cô đạp đạp hai chân, nhịp tim đã loạn: "A. . . " Hai tay bụm mặt, không thể lại đoán mò, tắm 20 phút, cô nên đi ra.

Mặc bộ váy ngủ gợi cảm lúc sinh nhật 18 tuổi mà Họa Họa tặng, sấy khô tóc, tô một lớp son môi, mấp máy môi, cười với chính mình trong gương một tiếng: "Đêm nay mày chính là nữ nhân đẹp nhất." Quay người mở cửa phòng tắm.

"Phong lão bản." Bên ngoài làm sao tối om, là tận thế đột nhiên giáng lâm sao, cô chân trần đi ra phòng tắm, muốn đi mở đèn, nhưng vừa bước chân ra, đèn phòng tắm cũng tắt, khí tức quen thuộc từ phía sau trùm lên, bọc cô vào trong ngực..

"Bảo nhi." Vào giây phút cô bước ra khỏi phòng tắm, Phong Hán đã say, hôn lên tóc mai, trong mũi đều là hương thơm: "Em thật đẹp."

Mẫu Đan cảm thụ được sự ấm áp, nghiêng đầu nhắm hai mắt, mang theo ý lạnh mềm mại rơi vào trên môi, cô đáp lại anh.

Loa trong phòng đã kết nối với điện thoại, nhạc nhẹ chậm rãi vang lên.

Nụ hôn kết thúc, Phong Hán cố nén xúc động buông cô ra, ngón tay lướt qua làn mi dày hơi cong của cô: "Nghe, trong phòng có mùi gì đặc biệt không?"

"Có." Vừa rồi cô đã ngửi được, cong môi cười nói: "Mùi hoa bách hợp, là có ánh nến bữa tối sao?" Đầy cõi lòng mong đợi chậm rãi mở to mắt, tâm tình Duang một tiếng rơi xuống thung lũng, trong phòng đen kịt một màu.

"Không có ánh nến bữa tối." Ngón tay Phong Hán nhẹ nhàng mân mê môi cô, sau cười tiến tới hôn lên: "Nhưng mà có ánh nến cơm trưa." Trước đó ở trường quay cô liền nói đói, anh gọi món thích ăn.

Mẫu Đan vui vẻ.

Xoạt một tiếng, trong phòng có ánh sáng, một cây diêm được quẹt cháy, Phong Hán nắm tay cô đi vào bên bàn ăn, đốt lên ngọn nến trên giá thủy tinh.

Nhìn bó hoa bách hợp màu hồng được bày trên bàn, trong lòng Mẫu Đan ngọt ngào, cô thích bách hợp, cũng yêu mùi hương nhàn nhạt của hoa bách hợp, không nghĩ tới anh đã phát hiện: "Anh chừng nào thì mua bách hợp?"

"Trước khi em trở về, có điều vẫn chậm hơn em một bước." Phong Hán thổi tắt diêm, động tác ưu nhã kéo ghế, mời Mẫu Đan ngồi xuống, sau cúi người hôn lên trán cô một cái: "Sorry, baby, anh không nên làm em khó xử."

Trở lại khách sạn, anh cũng tỉnh ra, cô có lập trường của cô, anh không thể đem ý nguyện của mình áp đặt lên người cô, lần này không thoải mái với anh cũng coi là một lần tỉnh táo.

"Em rất vui." Mẫu Đan ngửa đầu nhẹ nhàng cắn một miếng lên cằm anh: "Cám ơn anh đã chuẩn bị tất cả." Cô rung động vì anh, nhưng cũng có lập trường riêng của chính mình, biết cảm tình bên trong rèn luyện là tránh không được, cô sẽ cho cả hai chỗ trống, có điều cũng sẽ không bỏ rơi nguyên tắc của chính mình, bởi vì từ bỏ thì cô sẽ không còn là cô nữa.

Về sau gặp chuyện, anh sẽ đứng tại góc độ của em suy nghĩ một chút, cho nên xin em đừng dễ dàng buông tay anh." Phong Hán nắm chặt tay cô: "Bản thân anh sẽ tự điều chỉnh."

"Được." Mẫu Đan hôn anh: "Cũng mong anh bao dung em nhiều hơn."

Nhân sinh gian nan, rõ ràng tự thân điều kiện không kém, nhưng sống 27 năm, cô chỉ thưởng thức qua ánh nến bữa tối của người khác, nhưng lại chưa bao giờ có nam nhân nào dụng tâm vì cô, hôm nay có, cô sẽ cố mà trân quý.

"Chúng ta ăn cơm." Phong Hán buông cô ra, đi vào đối diện ngồi xuống, thấy cô vui vẻ vui vậy, trong lòng mặc dù có cao hứng, nhưng cũng ý thức được tự mình làm xác thực còn chưa đủ tốt.

Giờ phút này Mẫu Đan là có chút kích động, cầm dao nĩa đang chuẩn bị ăn cơm trưa, nhưng cúi đầu xuống nhìn thấy bộ đồ ngủ này, nụ cười trên mặt cười lập tức trở nên cứng đờ: "Huhu. . . Em hiện tại thay bộ lễ phục còn kịp sao?"

Phong Hán cười ra tiếng: "Không cần, em như vậy vô cùng đẹp." Ánh mắt của anh đã không thể rời khỏi cô.

"Em liền thích anh thành thật." Đã tình huống như vậy, Mẫu Đan cũng không còn xoắn xuýt, lần nữa mỉm cười: "Mau ăn đi, em phải bổ sung thể lực." Phong Hán đặt một miếng tôm vào đĩa của cô: "Vậy em ăn nhiều một chút."

"Ăn ngon." Mẫu Đan cầm khăn ăn nhẹ nhàng nhấn nhấn khóe môi, thấy anh lại đưa một miếng nữa tới, không khỏi nhíu mày: "Anh không ăn cơm tối, em có thể hiểu được." Mấy ngày nay cô là mắt thấy anh đang nhanh chóng gầy đi, "Nhưng bây giờ là giữa trưa, ăn lại là hải sản, anh cũng không ăn?"

"Ăn." Phong Hán nghe ngữ khí của cô thay đổi, thức thời lập tức bỏ miếng tôm vừa rồi vào miệng mình: "Vừa rồi anh hoàn toàn là vô thức muốn cho em ăn."

Mẫu Đan trừng mắt liếc anh một cái như cảnh cáo: "Em nói cho anh nghe, qua hai ngày nữa là phân diễn của em đại khái hết rồi, qua không được bao lâu đoàn làm phim sẽ rời khỏi Thiệu thành, em không ở đây thì cũng không cho anh cho chà đạp thân thể của mình, mặc dù anh có đại bút tài sản, nhưng em cũng không muốn sớm liền thành quả phụ."

"Được." Phong Hán trong mắt tràn đầy ôn nhu, đáy mắt tình ý đậm đến tan không ra.

"Hừ." Mẫu Đan bĩu môi đỏ, cắt một khối thịt bò đưa đến bên miệng anh, Phong Hán đã bị giáo huấn qua, tất nhiên là ngoan ngoãn há mồm.

Như mọi khi, Mẫu Đan ăn tám phần no bụng, liền không còn tiếp tục. Phong Hán thấy thế cầm lấy khăn ăn lau miệng, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đưa ra lời mời: "Chúng ta nhảy một điệu." Mẫu Đan vui sướng đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Cùng với nhạc nhẹ thư giãn, hai người tay nắm tay cảm thụ được nhịp tim của đối phương, môi Phong Hán in trên trán Mẫu Đan, môi của cô chậm rãi cong lên, tinh tế cầu vai từng chút từng chút trượt xuống, ngửa đầu tiếp nhận tình yêu của anh, váy tơ tằm màu đỏ lặng lẽ tuột xuống, rơi trên mặt đất.

Nặng nề thở dốc, mảnh mai ngâm ninh hỗn hợp cùng một chỗ, thêm vào nhạc nhẹ, có nhiệt độ âm nhạc trở nên càng thêm động lòng người, tung bay trong phòng thật lâu không tiêu tan.

"Anh làm gì đấy?" Đông Tiểu Tây khoanh tay đứng ở cửa, nhìn về phía Yến Thanh đang lén lén lút lút dán tai lên cửa phòng 2001.

"Xuỵt!" Yến Thanh rón rén rời khỏi cửa 2001: "Hôm nay ở trường quay, bởi vì cảnh cưỡng gian kia, Phong Hán với hoa Mẫu Đan huyên náo có chút không vui, anh đây không phải lo lắng sao?"

"Cắt cắt." Đông Tiểu Tây nhếch miệng: "Phong BOSS đáng tin hơn anh nhiều, anh liền thả một vạn cái tâm đi, hai người bọn họ sẽ chỉ lửa nóng nóng, sẽ không lạnh như băng."

"Anh cũng đáng tin mà." Yến Thanh nghe lời này cảm giác khó chịu, tiến lên ôm chặt lấy Đông Tiểu Tây: "Anh cũng lửa nóng nóng, nhưng là em không hiểu rõ Phong Hán, cậu ta có chuyện gì sẽ không nói ra, thích buồn bực ở trong lòng."

"Em thấy không giống, huống hồ chuyện tình cảm với ai nói đều không hữu dụng lắm, Mẫu Đan với Phong BOSS đều là người cực kỳ lý trí, bọn họ sẽ xử lý tốt vấn đề tình cảm của mình." Đông Tiểu Tây liếc nhìn Yến Thanh: "Anh cũng đừng nhảy vào, miễn cho thêm phiền."

Trong phòng ngủ chính 2001, Phong Hán bế Mẫu Đan từ trong phòng tắm đi ra, cẩn thận từng li từng tí đặt lên giường: "Bảo nhi, hiện tại còn đau không?"

"Không đau." Liền là bụng dưới nơi đó có chút buồn buồn, Mẫu Đan dịch người ra: "Anh đi lên ngủ cùng em một lát." Chờ tỉnh ngủ, cô phải ra soi gương cho kỹ, nhìn xem sau khi mình bị tình yêu tưới nhuần có gì thay đổi không?

Phong Hán lên giường, ôm cô vào trong ngực, yêu thương hôn lên mép tóc còn chưa khô của cô: "Sorry, bảo bối, anh vừa rồi hơi mất kiểm soát." Sự can đảm của cô khiến anh nhiều lần gần như điên cuồng, chỉ muốn nuốt lấy tất cả những gì cô có, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết tích anh lưu lại trên người cô, cực kỳ đau lòng: "Lần sau sẽ không."

Không? Mẫu Đan giương mắt nhìn về phía anh: "Ý anh là một lần liền ngán sao?"

Mình vừa mới nói cái gì? Phong Hán thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn kẻ phụ tâm, vội lắc đầu: "Không phải, ý của anh là về sau anh sẽ càng chú ý, càng ôn nhu, không thể gây tổn thương cho em."

"Anh cũng không có làm em bị thương." Kỳ thật đến cuối cùng cô cũng có một chút hưởng thụ: "Kia là việc mỗi người phụ nữ đều phải trải qua." Nhắm mắt lại, "Có thể tính để anh trở thành nam nhân của em."

Lúc còn đi học ở Canada, rất nhiều sinh viên nhìn vừa ý liền sẽ hẹn nhau thuê phòng, hay là tình một đêm các loại, không nói cảm tình chỉ cầu vui vẻ, sau đó có vài người còn thành đôi, khiến cô càng ngày càng hiếu kỳ.

Đáng thương cô một đường chiếm học thần bá chủ địa vị, có bạn nam muốn đánh bại cô, nhưng không có vị nào coi trọng cô muốn chinh phục cô.

Phong Hán vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, kích tình vừa rồi không ngừng quanh quẩn trong đầu, cười thì thầm bên tai cô: "Yêu tinh hoa mẫu đơn."

"Phong lão bản." Mẫu Đan mở to mắt ngửa đầu nhìn về phía anh: "Nói anh có thể sẽ không tin, anh là người đầu tiên tỏ tình với em." Việc này khiến cô không khỏi cảm thán, "Nam nữ khác biệt thật lớn, anh trai em cũng là con của hiệu trưởng, lúc đi học mỗi ngày đều nhận được thư tình, lên đại học thì càng nhiều, nhưng em thì ngược lại."

"Anh rất may mắn." Phong Hán nhìn chăm chú nữ nhân trong ngực, anh luôn luôn nhìn không đủ.

Mẫu Đan nháy nháy mắt: "Lúc em học năm hai, Giang Họa nói có nam sinh thích em, sau đó vào tối thứ sáu tuần đó vừa lúc là hoạt động lớp, mọi người cùng nhau đi hát karaoke, nam sinh kia cùng lớp với Giang Họa, cũng kêu mấy người ở phòng kế là lớp em đến, Giang Họa kéo em qua chơi."

"Về sau thế nào?" Phong Hán không có ghen, chỉ cảm thấy chuyện phát sinh kế tiếp có thể sẽ có chút ngoài dự liệu.

"Về sau a..." Mẫu Đan hít mũi một cái: "Lúc em với Giang Họa đi vào, bạn nam kia đang đấu địa chủ cùng một đám tiểu huynh đệ, còn cược tiền." Cô cũng không biết miêu tả tiếp như thế nào, "Dù sao đêm đó em thắng không ít, cuối cùng hoá đơn của phòng bọn họ cũng là em trả."

Phong Hán cười, hình ảnh đó anh có thể tưởng tượng ra được: "Nam hài kia từ đó về sau liền hồi tâm."

"Đúng." Mẫu Đan nói bổ sung: "Khi đó em còn nhỏ, không hiểu cái gì là tôn nghiêm của nam nhân, xem ở phần anh ta có mắt nhận ngọc, ra khỏi KTV, em còn muốn trả lại tiền đã thắng của anh ta, kết quả ảnh vẻ mặt cầu xin gọi em là 'Em gái', rõ ràng lúc ở trong phòng còn gọi người ta Đan Đan mà."

Phong Hán rốt cuộc nhịn không nổi, cười to không ngừng, bảo bối của anh tựa như một bảo tàng, hiểu biết cô càng sâu, anh liền càng trở nên mê muội cô.

"Nói cũng toàn là nước mắt chua xót."

Quay xong cảnh cưỡng gian kia, Mẫu Đan phần diễn cũng chỉ còn lại mấy cảnh bổ sung, đây đều là hồi ức của sư gia Nam Tĩnh, hoặc là mộng cảnh, mà đoàn làm phim Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan cũng đã tới Thiệu thành.

Một ngày Mẫu Đan trước khi hơ khô thẻ tre, Giang Họa cùng Mẫu Tuyển từ New Zealand trở về, bọn họ cũng không có trở về nhà, mà là trực tiếp tới Thiệu thành.

"Tư Mông chuẩn bị kiện Phỉ Vận Y?" Mẫu Đan liếc nhìn tư liệu trong tay: "Bọn họ trước đó có thù hận rất lớn sao? Phỉ Vận Y lúc này mới vừa xuất viện."

Giang Họa kể từ khi vào phòng vẫn luôn dò xét Mẫu Đan: "Không đúng, trên người cậu thiếu đi thứ gì đó, nhưng lại có thêm một mùi hương khác." Thấy cô nàng cười ngọt ngào, trong lòng liền sáng tỏ, "Cuối cùng cũng đem người ngoặt lên giường?"

"Cậu chẳng phải thấy được hết rồi sao?" Mẫu Đan giương mắt nhìn Giang Họa: "Chúng tớ ở cùng một căn phòng ngủ chung một chiếc giường, hai người đều sống sờ sờ, cậu sẽ không cho là tớ sợ tối đập lôi, còn thích cùng khác phái đắp chăn thuần sưởi ấm a?"

"Tốt a, cậu thắng." Giang Họa nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, là không còn lo lắng tình trạng cảm tình nữa: "Chúng ta tới nói chính sự, xích mích giữa Tư Mông với Phỉ Vận Y toàn bộ do Võ Chiêu, Phỉ Vận Y câu lên Võ Chiêu một năm này cũng chơi xấu Tư Mông không ít, Tư Mông cũng không phải quả hồng mềm, trước kia chịu đựng, là bởi vì thời cơ không đúng, hiện tại thì khác."

Mẫu Đan nhẹ gật đầu: "Vậy liền từ Tư Mông bắt đầu đi, đợi cô ta với Phỉ Vận Y kiện cáo đánh cho không sai biệt lắm, t lại đến, dù sao không thể để cho Phỉ Vận Y nhàn rỗi."

"Tớ còn có một việc muốn nói với cậu." Giang Họa nhíu mày: "Lần này lúc tớ nhờ Tây thúc tra Phỉ Vận Y, bởi vì có trọng hợp điểm, ông phát hiện có người đang tra Phong Hán, đối phương điều tra thủ đoạn rất chuyên nghiệp, không giống như là phóng viên bình thường hoặc là thám tử tư nhân."

Đây cũng là nguyên nhân Tây thúc tra Phỉ Vận Y lâu như vậy.

Mẫu Đan nghe vậy đầu tiên nghĩ đến chính là gia tộc cha Phong lão bản, nhưng cô lại cảm giác không đúng chỗ nào, những người kia muốn chính là chiếc nhẫn, đứng trước cuộc tranh đấu, lúc này gia tộc kia cũng sẽ không có người muốn để Phong lão bản nhận tổ quy tông: "Trừ đó ra, Tây thúc còn có nói cái khác sao?"

"Hiện tại ông ấy còn đang tìm ngọn nguồn của đối phương." Giang Họa liếm liếm môi, xem phản ứng của Mẫu Đan, chân mày nhíu chặt hơn: "Tây thúc nói rất kỳ quái, ngay từ đầu ông cho là đối phương giống như chúng ta tra là Phỉ Vận Y, nhưng về sau lại phát hiện mục tiêu của đối phương cũng không phải là Phỉ Vận Y, mà là Phong Hán."

"Nói như vậy, khi đối phương tìm hiểu Phong lão bản, cũng tra xét Phỉ Vận Y?" Mẫu Đan thu về tài liệu trong tay: "Phong lão bản với Phỉ Vận Y, ngoại trừ chuyện giúp đỡ hơn mười năm trước, bọn họ cũng không có cái khác liên hệ, đây quả thật là rất kỳ quái."

"Mặc kệ như thế nào, nên đề phòng phải đề phòng." Giang Họa trực giác chuyện trong đó không đơn giản: "Cậu nhắc nhở Phong Hán cùng Yến Thanh gần nhất chú ý một chút."

Mẫu Đan nhớ kỹ: "OK , cậu giúp tớ hỏi Giang bá phụ một chút, chỗ của ông ấy còn có người thích hợp hay không, tớ định thuê thêm mấy người." Phong lão bản phải xuất ngoại quay Thầy Giáo Quán Trà Nam, Giang Họa hôm nay nhắc như thế, cô có chút không yên lòng.

"Người là tuyệt đối không thiếu, cậu chừng nào thì cần?" Giang Họa nói: "Nếu là gấp, tớ điều mấy người ở studio đến trước."

"Nhanh lên đi." Mẫu Đan khoanh tay: "Trước khi Phong lão bản theo đoàn làm phim xuất ngoại vừa tốt."

Giang Họa nhẹ gật đầu: "Không có vấn đề, chút nữa tớ gọi điện cho bố, ông ấy lại nên vui vẻ đây." Thở dài một hơi, "Tớ với anh cậu về thủ đô, tiểu mập mạp ở nhà hôm qua gọi điện thoại cho ba ba nó, nói nhớ chúng tớ, thật sự là khó được."

"Vậy tớ liền không giữ hai người, hai ngày nữa đoàn làm phim gặp."

"Ừ."

Buổi tối Phong Hán trở về, Mẫu Đan đang xem tài liệu hôm nay Giang Họa đưa tới, anh đến sát bên cô, ngồi xuống: "Xem cái gì nghiêm túc vậy?"

"Cuộc đời của Phỉ Vận Y." Mẫu Đan quay đầu hôn anh một chút: "Em gọi bữa tối, chút nữa anh ăn cùng em một chút đi." Từ sau khi cô quay xong cảnh cưỡng gian kia, anh liền bắt đầu cấp tốc giảm cân, lúc này mới hai ngày đã lại giảm thêm 2kg, thật phi thường không khỏe mạnh.

"Anh nhìn em ăn." Phong Hán xích lại gần ôm lấy cô, hít sâu mùi hương trên người cô.

Mẫu Đan trên dưới dò xét anh: "Em gọi hai đĩa bò bít tết, không mập, anh thật không định ăn sao?" Thấy anh có vẻ không dao động, cô đều có chút bất đắc dĩ, "Anh không ăn, buổi tối ở đâu ra sức lực cày ruộng? Em nói với anh em hiện tại là vừa vặn ăn mặn, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, anh rõ ràng. . . Ha ha. . ."

"Cười cái gì, tiếp tục!" Phong Hán nhìn cô, quyết định đêm nay cũng không tiếp tục buông tha đóa Mẫu Đan tinh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play