"Nhập diễn?" Trương Bình Kinh ánh mắt dừng lại trên người Mẫu Đan: "Hành nghề nhiều năm như vậy, bằng vào kinh nghiệm của tôi, hai cô cậu ai cũng không có nhập diễn, nhập tình ngược lại là thật." Ông cũng không nhiều lời với bọn họ, quay người đi theo tổ máy rút lui, "Hai người muốn làm gì mời thỏa thích, tận hứng liền chuẩn bị cảnh tiếp theo."
Mẫu Đan trơ mắt nhìn tất cả mọi người rời đi: "Bọn họ không tin chúng ta." Cô nhập diễn làm sao vậy, rất khó sao?
"Là rất khó để cho người ta tin tưởng." Phong Hán ôm cô vào lòng: "Bảo nhi, Trương đạo nói đúng, chúng ta không phải nhập diễn mà là nhập tình." Xích lại gần hôn môi của cô.
Mẫu Đan nhếch miệng cười khẽ, lại để người nào đó chui chỗ trống, đáp lại anh nhiệt liệt, tâm đi theo chìm nổi, nhiệt độ trong phòng nóng lên, đứng trước biên giới nổ súng cướp cò bồi hồi một hồi lâu, hai người mới kết thúc nụ hôn sâu này, thở phào, trong mắt cô hiện lên giảo hoạt, nghịch ngợm cười hỏi: "Có phải là anh đã không thể chờ đợi nữa rồi không?"
"Đúng, anh muốn em." Phong Hán vô cùng thẳng thắn, hôn khóe miệng của cô, một thanh bắt được bàn tay đang làm loạn của cô, trong giọng nói lộ ra khó nhịn: "Kỳ kinh của em hôm qua mới vừa kết thúc, còn cần nghỉ ngơi thật tốt hai ngày."
"Chồng ơi...." Mẫu Đan khẽ cắn lên cằm anh, sau ôm lấy anh, không châm lửa nữa, mặt nhẹ cọ lấy cằm của anh: "Em cũng vẫn nhớ chuyện lấy thân báo đáp đâu." Chỉ vẻn vẹn một chi tiết nhỏ, lại khiến cô cảm nhận được rằng anh có để ý.
Phong Hán không nhịn được mỉm cười, vỗ nhẹ lưng cô: "Không nên vội, chúng ta quãng đời còn lại đều sẽ. . ."
"Em không có vội." Mẫu Đan ngửa đầu nhìn về phía Phong Hán, nghĩa chính ngôn từ nói ra: "Em chỉ là sợ anh mỗi ngày kìm nén, lại có vấn đề gì." Cô ngược lại là muốn giúp đỡ, nhưng vừa rồi đến tháng, anh còn kém coi cô là tổ tông mà phụng dưỡng, là không dám "khinh nhờn" cô chút nào.
"Em. . . Suy nghĩ nhiều quá." Phong Hán hơi nhức đầu: "Anh thật sự rất ổn." Kìm nén với chia phòng ngủ, anh không chút do dự lựa chọn kìm nén.
Theo kịch bản, thân phận của Nam Tĩnh cùng La Tiểu Mễ chậm rãi sáng tỏ, vì quãng đời còn lại an bình, "Sư gia" Nam Tĩnh quyết định rời khỏi tiểu trấn, lần nữa đặt chân lên đại lục Nam Mĩ mà hắn đã từng du tẩu, nhưng lại không biết huynh đệ sinh tử ngày xưa đã thay đổi.
"Cô nói cái gì?" Nam Tĩnh nhìn chằm chằm nữ nhân ngồi đối diện, trong lòng nảy ra một loại dự cảm bất tường, trong đầu đang nhanh chóng phân tích những chuyện phát sinh gần đây, cùng mỗi một câu "Bác sĩ" từng nói với hắn.
"Anh và 'Bác sĩ' đã bao lâu không gặp?" Nữ nhân cụp mi, nhẹ nhàng khuấy động ly cà phê, móng tay màu đỏ dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm diễm lệ.
Nam Tĩnh chợt đứng lên, vội vàng chạy ra khỏi quán cà phê, phục vụ quán cà phê đi theo phía sau kêu: "Tiên sinh. . . Tiên sinh, ngài còn không có trả tiền. . ."
"Không cần gọi." Nữ nhân giương mắt: "Tôi thanh toán."
"CUT." Trương Bình Kinh liền thích thông thuận như thế, Đông Tiểu Tây không có đề cử lầm người: "KossK, tiếng phổ thông của cô không tồi, sao bình thường lại pha chút Đông Bắc thế?"
KossK nháy nháy mắt, bưng cà phê nếm thử một miếng: "Ni không phải đang quay phim sao?"
Tốt a, lại là giọng Đông Bắc, Trương Bình Kinh hiện tại cũng không có rảnh nghiên cứu vấn đề này với cô nàng, cảnh sau này đây mới là khó thật, quay đầu nhìn về phía vị đang ôm kịch bản ấp ủ cảm xúc kia, sọ não ông cũng đau: "Mẫu Đan a, liền thừa một ải cuối cùng, nhảy qua chính là trời cao biển rộng, ngồi đợi cuối năm đi thảm đỏ."
Vậy cũng phải vượt qua được mới thành, Mẫu Đan bỏ kịch bản xuống: "Đạo diễn, tôi có thể xin chuẩn bị thêm mấy bộ váy sao? Tôi tự trả tiền." Cảnh cưỡng gian này là phải xé váy, cô là thật sợ 20 chiếc đoàn làm phim chuẩn bị không đủ xé.
"Cái này cũng không cần cô lo." Trương Bình Kinh vuốt trán: "Sáng nay tôi đã để đạo cụ tổ lại chuẩn bị thêm 20 bộ." 40 lần NG cũng là mức cực hạn của ông.
"Được rồi." Mẫu Đan đứng lên, hai tay từ dưới chậm rãi nâng lên, giống như vận công bắt đầu hít vào, sau hai tay ép xuống, lại thở ra: "Vì không để nhân dân cả nước thất vọng, tôi cũng quyết định không thèm đếm xỉa."
Trương Bình Kinh nghe vậy buồn bực: "Cô quay cảnh cưỡng gian thì liên quan gì đến nhân dân cả nước?"
"Không liên quan gì nha." Mẫu Đan quay đầu nhìn về phía đạo diễn: "Nhưng Thầy Giáo Quán Trà Nam với nhân dân cả nước có quan hệ, nhân dân cả nước đối với ngài đối với Phong lão bản, đối với đoàn làm phim chúng ta ôm hy vọng lớn như vậy, tôi cũng không hi vọng chính mình thành con sâu làm rầu nồi canh."
Lời này ông thích nghe, Trương Bình Kinh liên tục gật đầu: "Nói đúng, chúng ta di chuyển, về quán trà Nam."
"Được rồi." Mẫu Đan thấy Phong lão bản trở về, liền cầm lấy kịch bản ra đón: "Có nóng không?"
"Có một chút." Phong Hán nhìn về phía Trương Bình Kinh: "Kế tiếp là cảnh nào?"
Trương Bình Kinh nghĩ đến tranh chấp giữa hai người buổi tối hôm qua, liền vừa khổ giận lên: "Cậu đi làm nóng người trước, đợi lát nữa quay cảnh Nam Tĩnh chạy về quán trà Nam bắt hụt."
"Tốt." Phong Hán nhìn chằm chằm Trương Bình Kinh một hồi, muốn nói cái gì nhưng cảm giác được ông ý cự tuyệt, liền nhún vai thở phào một hơi, nhìn về phía Mẫu Đan: "Một chút nữa anh trở về."
"Ừ." Bầu không khí có gì là lạ, Mẫu Đan cũng bất đắc dĩ.
Trở lại quán trà Nam, Trương Bình Kinh còn chưa kịp uống miếng nước nhuận họng, liền có người đã đợi không kịp.
"Đạo diễn, chúng ta có thể bắt đầu sao?" Đông Thần diễn "Bác sĩ" cùng Thời Tước diễn em trai "Nha Dịch", này hai tên "tội phạm cưỡng gian" hiện tại cực kỳ vội vàng, hận không thể có dây kéo thời gian, tay kéo một phát thời gian liền đi qua mấy tiếng: "Phong lão sư lúc nào trở về?" Hai bọn họ sợ.
"Xem các cậu sợ thành cái dạng gì rồi." Trương Bình Kinh bỏ quạt hương bồ xuống: "Quay phim mà thôi, Phong Hán có thể làm gì các cậu chứ?" Bất quá cũng xác thực nên bắt đầu, ông mới đẩy Phong Hán đi, vạn nhất cậu ta nửa đường trở về gặp Mẫu Đan đang quay cảnh kia, quả thực là sẽ yêu cầu thế thân, vậy ông làm sao bây giờ, "Tranh thủ thời gian điều chỉnh vị trí máy quay?"
"Tốt, ngài chờ một chút."
Trương Bình Kinh nhìn về phía Mẫu Đan, hỏi: "Có thể bắt đầu chuẩn bị rồi?"
"Đạo diễn." Mẫu Đan hơi lúng túng một chút: "Tôi không chắc lắm, ngài có thể làm mẫu cho tôi một chút sao? Tôi nhìn mèo vẽ hổ." Phong lão bản tại cùng không tại, cô đều khó.
"Cô có khi nào chắc chắn hả?" Trương Bình Kinh cũng cười: "Được thôi, tôi làm mẫu cho cô một lần."
Yến Thanh là xem kịch không sợ đài cao: "Trương đạo, ngài đến làm mẫu cũng quá khó xử Thời Tước với Đông Thần." Mấu chốt là hình ảnh kia anh nghĩ cũng không dám nghĩ, quá cay mắt.
"Chúng tôi không thấy khó dễ." Thời Tước từ nội tâm cảm thấy, ra tay với Trương đạo cũng còn tốt hơn động vào Mẫu Đan, vào đoàn làm phim 8 ngày, cậu cũng phải ăn cơm chó 8 ngày liền, Phong ảnh đế đối Mẫu Đan cái kia đã trên cả yêu, quả thực chính là vô hạn độ yêu chiều.
Nghe lời này, Yến Thanh còn tưởng rằng Thời Tước tiểu tử này là đang nịnh bợ Trương Bình Kinh, nhưng nhìn chẳng những Thời Tước mà ngay cả Đông Thần đều một bộ ta cam tâm ta tình nguyện dáng vẻ, anh không chỉ có cảm thán nói: "Hiện tại người trẻ tuổi khẩu vị đều nặng như vậy sao?" Nhìn một cái gương mặt đầy nếp nhăn của Trương đạo.
"Nói lời vô dụng làm gì, muốn tới cũng nhanh chút." Trương Bình Kinh gỡ mũ rơm trên đầu xuống, nhấc nhấc quần đi ra phía trước: "Mẫu Đan, tôi làm mẫu cho cô một lần, cô nhưng phải nhìn cho rõ, nếu không lần tiếp theo chính là Phong Hán nhà cô tự mình làm mẫu cho cô đấy."
"Tốt." Để có thể thấy rõ ràng, Mẫu Đan đặc địa đến gần bọn họ: "Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha bất kỳ chi tiết nào."
Trương Bình Kinh nói với Thời Tước cùng Đông Thần: "Vậy bắt đầu đi."
"Cốc. . . Cốc." Thời Tước mô phỏng tiếng gõ cửa, Trương Bình Kinh kéo tay trong không trung: "Cậu tìm ai?"
"Tìm cô." Đông Thần từ sau lưng Thời Tước đi ra, câu môi cười nhìn Trương Bình Kinh: "Nhiều năm không gặp, cô càng đẹp, xem ra cuộc sống trôi qua là thật thoải mái."
Nhìn thấy Đông Thần, hai mắt Trương Bình Kinh có chút co rụt lại: "Nam Tĩnh không ở nhà, anh ấy đi tìm anh, sao anh lại tới nhà tôi?"
Mẫu Đan thử thay vào, La Tiểu Mễ là một người vô cùng thông minh, lúc này đã phát giác ra trong đó không đúng, tay phải nắm chặt chốt cửa, thần sắc trên mặt không có gì thay đổi, điểm này cô thích, xử sự không sợ hãi nữ nhân chính là bản nhân cô.
Phong Hán chạy gần 15 phút, cảm giác được toát mồ hôi liền quay đầu chạy hướng trường quay, Lý Kế Quảng cùng Hàn Hiểu Phi một mực đi theo, hai người tố chất thân thể đều phi thường tốt, này lại cũng là mặt không đỏ thở không gấp.
Trở lại trường quay, Phong Hán vừa vượt qua cửa hậu viện, liền nghe được một tiếng hét quen thuộc, anh lập tức cất bước chạy vào nhà chính, chỉ thất Bảo nhi nhà mình đang liên tục xin lỗi Thời Tước đang ôm bụng: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động, trong lúc nhất thời không có khống chế. . ."
"Không có việc gì không có việc gì" Thời Tước lui lại tránh né cô: "Đan Đan tỷ, chúng ta tranh thủ thời gian lại đến một lần, tranh thủ sớm một chút quay xong cảnh này, Phong lão sư sắp trở về rồi."
"Anh ấy trở về rồi."
Mẫu Đan hiện tại hình tượng có chút không tốt, chẳng những tóc tản một nửa, váy hoa cũng rách, đưa tay chào hỏi Phong Hán đứng ở cửa buồng trong: "Lão bản, anh có cần tránh đi một chút không?"
"Không cần, diễn kịch mà thôi." Phong Hán đi đến chỗ máy chủ, thần sắc không có chút nào dị dạng, nhưng Yến Thanh lại lập tức nhường lại cái ghế đang ngồi, "Ngài ngồi." Nam nhân lúc này là không thể trêu chọc, không phải xác định vững chắc bị nổ cho đầu đầy bụi pháo.
Trương Bình Kinh cũng không nhìn Phong Hán, chiếu lại video vừa mới quay, nhíu mày: "Mở cửa bên kia còn có thể, nhưng đằng sau liền rối tinh rối mù."
"Ngài làm mẫu cho cô ấy?" Phong Hán thấy váy Mẫu Đan bị xé, đáy mắt trong nháy mắt trở nên ảm đạm không rõ, mồ hôi trên trán lăn xuống, anh cũng không đi lau.
"Đúng." Trương Bình Kinh quay đầu nhìn về phía anh: "Nếu không cậu thêm một lần?" Ông làm sao cảm giác lành lạnh thế nhỉ, này đại nam nhân sẽ không thật sự tức giận a?
Phong Hán xem hết chiếu lại, liền đứng lên: "Tôi đến làm mẫu thêm lần nữa."
Mẫu Đan đã đổi lại một bộ váy mới, đang chờ tiến hành lần thứ tư quay chụp, cũng không có đợi đến "action", lại chờ được một thân mồ hôi Phong lão bản: "Anh. . . Không cần lo lắng cho em, em đã điều chỉnh tốt tâm tình." Trước kia khi ở Mỹ cô từng gặp tình cảnh tương tự, cho nên cảm xúc cũng không khó điều tiết, khó khăn là cô kiểu gì cũng sẽ quên mình.
"Anh làm mẫu cho em xem." Phong Hán đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Mẫu Đan: "Em nhìn cho thật kỹ, chúng ta tranh thủ một lần qua."
Mẫu Đan thưởng thức ý cười trên mặt, khóe mắt liếc qua hai chim cút núp ở nơi hẻo lánh kia, yên lặng lui về phía sau hai bước: "Ngài mời, em sẽ cố gắng." Cô có một loại trực giác, tiếp xuống NG không phải là bởi vì cô.
"Không cần lại làm mẫu một lần a?" Thời Tước đứng sát bên Đông Thần, hận không thể tìm một chỗ trốn đi: "Vừa rồi Trương đạo làm mẫu... đã vô cùng đúng chỗ, Trương đạo của chúng ta trước khi trở thành đạo diễn thế nhưng là làm diễn viên gần 10 năm đấy." Cậu thật không dám đi xé quần truyền kỳ ảnh đế.
"Đúng đúng đúng." Đông Thần cười gượng gạo: "Lần đầu tiên hiệu quả đều là có ma chú, không cần lại làm mẫu đi?"
Sự thật chứng minh, hai người này nói thật đúng là đúng, Phong Hán làm mẫu hiệu quả so Trương đạo tới trận kia kém nhiều, vấn đề không phải ở trên người Phong Hán, mà là xuất hiện ở hai tên "tội phạm cưỡng gian" chân tay co cóng kia.
"Lại đến một lần." Trương Bình Kinh thấy tất cả mọi người chuẩn bị xong: "Action."
Két. . . Két. . .
Từ sau khi Nam Tĩnh đi, La Tiểu Mễ nhẹ nhàng vuốt phần bụng, ngồi ở trên ghế salon ngẩn người, nghe được tiếng đập cửa, thân thể rõ ràng run lên, mới hiện thân đi mở cửa: "Cậu tìm ai?"
Phong Hán ngồi bên cạnh Trương đạo, mồ hôi đã khô.
"Đừng động tới tôi. . . Đừng." La Tiểu Mễ bị em trai "Nha Dịch" chế trụ, bắt chéo hai tay ra sau lưng, nhấn lên bàn ăn, bác sĩ cầm dao giải phẫu băng lãnh dán lên gò má trắng trẻo của La Tiểu Mễ: "Nam Tĩnh cũng là bởi vì cô mới rời khỏi Nam Mĩ." Mắt đảo qua bài biện trong phòng, "Thời gian trôi qua không tệ, tôi cũng muốn cảm thụ một chút. . ."
"Ngừng!" Trương Bình Kinh ngẩng đầu hướng phía Đông Thần cùng lúc tước kêu lên: "Các cậu sao vậy? Không hề giống kẻ liều mạng, Thời Tước, hai tay cậu bắt chéo sau lưng Mẫu Đan liền là dựa vào chính Mẫu Đan gục xuống bàn sao? Nhìn tay cậu xem, đều sắp rời khỏi cổ tay Mẫu Đan."
Thời Tước nước bọt: "Xin lỗi xin lỗi." Cậu nghĩ xin dùng thế thân, dĩ nhiên không phải thay mình, mà là thay Mẫu Đan.
Dự cảm của cô ứng nghiệm, Mẫu Đan đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía người ngồi bên Trương đạo, một điểm muốn tránh đi ý tứ đều không có, có chút dở khóc dở cười, mở miệng trấn an hai chú "chim cút" bị hoảng sợ: "Hai ngời đừng sợ, hiện tại là xã hội pháp trị, Phong lão bản thật không thể làm gì hai người, huống hồ đây chính là diễn kịch."
"Đan Đan tỷ, chị không hiểu nam nhân." Thời Tước thở dài một hơi, nếu ai xé váy nữ nhân của cậu, cho dù là thật hay là giả, cậu đều muốn đánh người.
Đông Thần đi theo thở dài: "Giác quan thứ sáu nói với tôi, Thầy Giáo Quán Trà Nam chẳng những sẽ là tác phẩm đỉnh cao của tôi, mà cũng sẽ là tác phẩm cuối cùng."
"Có ai tự rủa mình như thế sao?" Mẫu Đan cảm giác tình thế phát triển có chút nghiêm trọng.
"Lại đến một lần." Trương đạo quay đầu nhìn về phía Phong Hán: "Tôi để phó đạo mời cậu uống cà phê có đi hay không?"
Phong Hán lắc đầu: "Vừa mới uống rồi." Nhìn lại Trương Bình Kinh: "Ngài quay của ngài, tôi đứng ngoài quan sát sẽ không làm phiền."
Cậu là sẽ không làm phiền tôi, nhưng lại dọa hai người khác, Trương Bình Kinh có chút phiền muộn, không đề cập tới thân gia, liền nói địa vị của Phong Hán trong ngành giải trí cũng là qua nhiều năm như vậy không người có thể rung chuyển, "Cậu ở đây nhìn chằm chằm, hai người kia diễn không được đấy."
"Ngài là nói tôi không ở đây, bọn họ rất nhập diễn?" Ý cười trên mặt Phong Hán đều phai nhạt hai phần.
"Không có, hoàn toàn không có." Không đợi Trương Bình Kinh trả lời, Thời Tước liền vội la lên: "Chúng tôi nắm giữ rất khá, một chút cũng không có nhập diễn, nửa đầu ngón tay đều không có đụng phải Đan Đan tỷ."
Mẫu Đan giơ tay lên: "Em làm chứng, bọn họ rất khắc chế, một mực cố gắng giữ khoảng cách với em."
Trương Bình Kinh nổi nóng, chỉ vào Thời Tước cùng Đông Thần: "Các cậu chính là nét bút hỏng lớn nhất đời làm đạo diễn của tôi, lại còn có ý tốt lớn tiếng ồn ào chính mình hoàn toàn không có nhập diễn?"
"Đạo diễn!" Đông Thần len lén liếc Phong Hán một chút: "Tôi xin để Đan Đan tỷ dùng thế thân." Bọn họ còn trẻ, còn có mộng tưởng rộng lớn mà mỹ hảo, không thể bị bóp chết từ trong trứng nước như vậy được.
Phong Hán cảm thấy đề nghị này rất tốt, cùng anh là không mưu mà hợp, bị tức đến Trương Bình Kinh lại bướng bỉnh: "Không được, tôi hôm nay liền nói thẳng, toàn bộ cảnh quay trong Thầy Giáo Quán Trà Nam không cho phép dùng thế thân." Lần nữa nhìn về phía Phong Hán: "Muốn để Mẫu Đan dùng thế thân cũng được, cậu đi thay nữ trang nha."
"Vẫn là tôi tự mình tới đi." Mẫu Đan thấy tình huống không đúng, lập tức tiến lên một tay kéo lấy Phong Hán: "Trương đạo, anh ấy hôm nay có chút không thoải mái, tôi có thể xin nghỉ nửa ngày cho anh ấy sao?"
Trương Bình Kinh không hề nghĩ ngợi: "Có thể." Ông hiện tại chỉ hi vọng Phong Hán tranh thủ thời gian rời đi, tuyệt đối đừng đấu với ông.
"Cám ơn đạo diễn." Mẫu Đan kéo người rời khỏi hậu viện quán trà Nam, tìm chỗ vắng vẻ buông anh ra, một tay bịt miệng của anh: "Lão bản, anh về khách sạn tắm trước đi, em bên này quay xong trở về liền nói rõ ràng với anh, có được hay không?"
Phong Hán bỏ tay cô ra: "Cảnh này hôm qua anh đã thương lượng với Trương đạo rồi, phải dùng thế thân, em. . . em không cần tự mình diễn." Nói anh bá đạo cũng tốt, ích kỷ cũng được, dù sao anh không nhìn người khác đánh cô được.
"Thế nhưng là Trương đạo không có đáp ứng." Mẫu Đan cũng khó, cô đã tiếp bộ phim thì phải phụ trách với nó: "Toàn bộ cảnh quay đều không dùng thế thân, chỉ một mình em đặc biệt có phải hay không có chút không thể nào nói nổi." Cô thử thuyết phục anh, "Huống hồ cũng liền ngay từ đầu là ống kính nhắm ngay người, phía sau nội dung cụ thể đều là tá vị."
"Anh. . ."
Mẫu Đan không muốn tranh chấp với anh, trực tiếp hôn lên, vào lúc anh làm sâu sắc nụ hôn này thì nhanh chóng lùi về phía sau: "Trở về khách sạn chờ em, đêm nay em muốn anh làm nam nhân của em."
Nghe được lời trêu chọc trắng trợn như thế, ánh mắt Phong Hán trở nên u ám, nói nhỏ hỏi: "Anh ở đây thật rất vướng bận sao?" Thấy cô méo miệng, anh cũng hiểu cảm giác trong lòng mình là gì, hôn lên trán của cô: "Anh trở về khách sạn."
"Anh về trước đi." Mẫu Đan có thể rõ ràng cảm giác được cảm xúc của anh không tốt, kéo tay anh: "Gọi một ít thức ăn, em rất mau sẽ trở lại, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn." Ưỡn bụng, "Anh sờ xem, đều xẹp."
"Được rồi." Phong Hán hơi dùng sức kéo cô vào trong ngực ôm lấy, liền buông ra: "Anh trở về, một hồi em trở về cùng Yến Thanh." Nói xong cũng quay người đi.
Mẫu Đan khoát khoát tay: "Bye bye." Thấy người ra khỏi quán trà Nam, cô lập tức quay người chạy về hậu viện nhà chính, "Đạo diễn, cho tôi hai phút, tôi với Đông Thần, Thời Tước điều chỉnh lại một chút, chúng ta tranh thủ một lần pass." Vị kia nhà cô phụng phịu.
"Vậy nhanh lên." Trương Bình Kinh cũng đứng dậy tiến lên: "Tôi nói lại cho các cậu hai câu." Phong Hán mặt kia đều đen, ông không phải liền là không nguyện ý cho Mẫu Đan dùng thế thân sao?
"Đan Đan tỷ, thật không có việc gì sao?" Đông Thần vẫn có chút lo, cậu là thật sự sợ, dù sao hai năm này sự nghiệp của cậu mới vừa có khởi sắc.
Mẫu Đan giương mắt nhìn về phía cậu: "Cậu có từng thấy Phong lão bản chèn ép người khác sao?"
Phỉ Vận Y có tính không? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cậu không dám nói: "Không có." Có điều Phong Hán nhập giới đã nhiều năm như vậy, phong bình xác thực rất tốt.
Lại gỡ hai lần, lần này Mẫu Đan rất khắc chế cũng rất đầu nhập, mà Đông Thần cùng Thời Tước đại khái là cảm nhận được áp lực, thần kinh cực độ căng cứng, cho nên biểu đạt ra tới cảm xúc, tứ chi động tác chờ chút cũng là vô cùng đúng chỗ, đương Trương Bình Kinh đưa tay ra hiệu bỏ qua (PASS) thời điểm, ba người đều thở phào một hơi.
"Đạo diễn." Mẫu Đan trong lòng nhớ tới nam nhân đã tức giận rời đi: "Tôi xin phép nghỉ, ngài. . ."
"Cô mau đi về dỗ dành cho tốt đi." Trương Bình Kinh rất thẳng thắn đồng ý.
Mẫu Đan cười khổ: "Cám ơn." Sau liền đưa mắt ra ý với Yến Thanh.
"Em chuẩn bị làm thế nào?" Trên đường đi đến phòng của Phong Hán, Yến Thanh nhắc nhở Mẫu Đan: "Cậu ấy mà giận, có đôi khi em căn bản cảm giác không thấy, nhưng cậu ấy lại đúng là giận đấy, anh chính là như thế nơm nớp lo sợ qua nhiều năm như vậy."
"Em hoài nghi anh là đang chửi bới lão bản của anh đấy." Mẫu Đan ngừng chân bên ngoài phòng: "Kề bên này có bán hoa sao? Em dự định đi lại con đường kinh điển — tặng hoa." Vì cái gì cô lại phải làm việc bạn trai nên làm?
Yến Thanh tán thưởng nhìn về phía Mẫu Đan: "Có, Phong Hán thích nhất. . . Anh cũng không biết hoa gì." Hình như cậu ấy cũng không có đặc biệt thích hoa, ngoại trừ dạ lan hương màu tím.
"Vậy em biết mua cái gì?" Mẫu Đan mở cửa phòng: "Anh chờ em ở đây một hồi, em thay quần áo liền ra."
Phong Hán trở lại khách sạn ngồi ở trên ghế ngoài phòng khách suy nghĩ thật lâu, sau bỗng nhiên cười, cầm điện thoại di động lên mua bách hợp màu hồng cô thích, liền trở về phòng ngủ lấy quần áo đi hướng phòng vệ sinh, tắm xong, vừa kêu phục vụ, chuông cửa liền vang lên. Phục vụ không có nhanh như vậy, anh thở ra một hơi, đi mở cửa.
Một bó hoa hồng đỏ to, đây là cái gì thao tác?
"Anh liền để em ôm một bó hoa hồng to như thế đứng ở cửa ra vào sao?" Mẫu Đan tâm tình không đẹp: "Trên đường đi Yến Thanh đều chê em quê mùa, anh ấy không biết cái gì là tư tưởng hết cả.
Phong Hán cười tiếp nhận hoa, không nhắc lại chuyện ở trường quay, đóng cửa lại, kéo cô bạn gái lãng mạn của anh tới, hôn lên môi cô: "Có phải em đã làm thay chuyện của anh rồi không?" Bách hợp cô thích còn không có đưa tới, "Không cần để ý Yến Thanh, anh rất thích."
"Mấu chốt là anh ấy chê em xong..." Mẫu Đan đổi giày: "Quay người đi mua ngay một bó hồng champagne." Một tay đè Phong Hán lên tường, xích lại gần hít sâu mùi hương trên người anh, Phong Hán vừa cúi đầu, cô liền lập tức buông anh ra, "Anh chờ em, em đi tắm." Sau chạy về hướng phòng ngủ.
"Em vội lắm sao?" Phong Hán cười, đi đến tủ TV đặt bó hoa hồng xuống, Mẫu Đan lật ra một chiếc váy ngủ tơ tằm quyến rũ màu đỏ: "Em vội đã lâu."
Vào lúc cô lướt qua bên người, Phong Hán một tay vòng qua eo cô: "Cùng nhau." Anh hiện tại liền muốn cô, muốn làm người đàn ông của cô.