"Tóc màu vàng là đại đệ đệ, tóc màu đen chính là tiểu đệ đệ." Dương Dương mập đã 5 tuổi đứng bên nôi, nhìn sang trái rồi lại sang phải, một mặt mộng, cuối cùng ngẩng đầu nhỏ nhìn về phía mẹ Giang Hoạ bế muội muội đứng ở một bên: "Mẹ, còn có một muội muội đâu?"

"A?" Giang Họa đang nhìn kỹ xem hai đứa bé này trông giống ai, nghe tiểu mập mạp nhà mình hỏi một câu không đầu không đuôi như thế, nhất thời phản ứng không kịp: "Cái gì mà còn có một muội muội?"

Tiểu mập mạp chỉ muội muội của mình, nhíu đôi lông mày nho nhỏ: "Hai đệ đệ, chỉ có một muội muội, vậy còn có một tiểu muội muội đâu?"

Còn có một muội muội? Giang Họa hiểu rồi. Đồng dạng là mười tháng hoài thai sinh con, vì cái gì người ta một bụng có hai, cô lại chỉ có thể sinh từng đứa từng đứa một?

Liếc qua Mẫu Đan đang ngồi trên giường ăn cơm, sau nhìn về phía con trai mình, Giang Họa thở dài một hơi, ngồi xổm xuống đặt "tiểu hoa cô nương" trong lòng đến bên cạnh nôi.

"Con trai của mẹ ơi, không phải mẹ của con không cố gắng, mà là muội muội của con quá cố gắng, nhìn em gái con xem, một mình đã lớn bằng hai tiểu đệ đệ rồi, mẹ cũng muốn một lần sinh cho con 2 em, nhưng con xem thân hình nhỏ nhắn của mẹ này, thực lực thật không quá cho phép."

"Phốc. . . Ha ha." Mẫu Đan tay trái che bụng, tay phải cầm muôi: "Câu trả lời này của cậu cũng quá qua loa đi." Nha Nha đã bốn tháng rồi, Họa nhi sữa lại tốt, tiểu Nha Nha tròn trịa mập mạp, mà hai con trai của cô mới 5 ngày tuổi, bé xíu, so thế nào được?

Giang Họa nhéo nhéo má mập Dương Dương, bế con gái, đứng thẳng dậy: "Nếu không cậu cho thằng bé một câu trả lời tiêu chuẩn?"

"Cái này phải cho tớ suy nghĩ thật kỹ." Cô cũng mong sinh thêm một đứa con gái, nếu có một ngày con trai hỏi cô, cô cũng tiện lấy ra dùng luôn.

Uống canh xong, Mẫu Đan xuống giường đi đến trước nôi, nhẹ nhàng vỗ về hai đứa bé đang say ngủ, cả người đều tỏa ra ánh sáng của người làm mẹ: "Họa nhi, cậu có cảm thấy tớ đã thay đổi rồi không?"

Trước kia luôn có người nói với cô, sinh con là một lần thăng hoa của phụ nữ, cô tán đồng nhưng cảm ngộ cũng không sâu sắc, hiện tại chính mình làm mẹ, cô mới cảm nhận được.

"Đây không phải nói nhảm sao?" Giang Họa nhìn hai đứa con mình sinh ra, cả đời này của cô cũng đủ vốn: "Cậu nghe câu nói này bao giờ chưa?" Quay đầu nhìn về phía Mẫu Đan, "Nam nhân có lẽ không ràng buộc được nữ nhân, nhưng máu mủ ruột thịt của mình thì tuyệt đối không dứt bỏ được."

Mẫu Đan cười, sau khi hít sâu một hơi chậm rãi thở ra, chỉnh lại chăn cho hai đứa bé xong liền kéo Giang Họa đến ngồi xuống bên giường: "Mấy tháng này vất vả cậu rồi."

Phong lão bản không có trưởng bối, trong nhà mặc dù thuê người làm, nhưng đây là lần đầu cô mang thai, lại còn là sinh đôi, Lam Lệ Quyên nữ sĩ làm sao cũng không yên lòng.

Nhưng Họa Hoạ chỉ sinh trước cô 5 tháng, Dương Dương mập chưa đủ lớn, trên người Giang bá phụ lại có nhiều thương tích, đến ngày mưa dầm là lại đau mỏi cả người, anh cô thì phải đi làm, một mình Hồng bá mẫu căn bản chiếu cố không xong, nhưng Giang Họa vẫn không để hai ông bà chuyển đi.

"Là rất mệt mỏi." Giang Họa đặt tiểu Nha Nha đã ngủ vào chiếc nôi cạnh giường, nhìn thoáng qua nhi tử còn đang chăm chú nhìn hai đệ đệ: "Cho nên chúng ta đầu hàng thực tế, quyết định đồng ý với đề nghị của tiểu Phong, tạm thời dọn đến nhà hai cậu ở cùng, chờ hài tử lớn một chút lại chuyển về tiểu tứ hợp viện nhà mình."

Nói đến đây, Mẫu Đan cũng rất cao hứng: "Tối hôm qua Phong lão bản đã nói với tớ, sáng hôm nay không thể tới đây, tại ảnh với anh trai tớ đến giúp mọi người dọn nhà."

Tứ hợp viện nhà cô lớn hơn bên Hồng bá mẫu nhiều, phòng ở, viện tử đều được giữ gìn rất khá. Cưới xong, cô cùng Phong lão bản liền ở tại tứ hợp viện, bên trên mấy nhà đều là đại hộ, cho nên không cần lo lắng vấn đề an toàn bảo mật.

"Có Lý Minh, Hách Đổng, dọn nhà cũng nhanh." Giang Họa nhìn đồng hồ: "Đoán chừng đến chiều là ổn thỏa, vừa vặn ngày mai cậu xuất viện về nhà." Cô xích lại gần Mẫu Đan, nhéo nhéo mỡ trên bụng, "Buổi tối hôm qua, hai mẹ mở video meeting thương lượng xem chăm cậu ở cữ thế nào."

Mẫu Đan liếc qua tay Giang Họa, đã bắt đầu lo lắng cho eo của mình, không biết có trở lại như ngày xưa được không: "Tớ sẽ toàn lực khuyên hai người khắc chế."

Mặc dù cô không còn ở trong ngành giải trí, nhưng dù sao cũng là người có mặt có mũi, cũng không thể từ bỏ quản lí hình ảnh.

"Vậy tớ chúc cậu may mắn trước." Giang Họa chọc chọc bụng mình, cũng chỉ muốn thở dài: "Đúng rồi, tiểu Phong có kể với cậu về vụ Trần Sâm 'chơi ngông' chưa?"

"Chưa." Từ đợt năm ngoái, tiền gửi đến chỗ cô bị Kim Hà kết toán cả gốc lẫn lãi xong, Mẫu Đan liền phát hiện Trần đạo thay đổi, không còn hào khí ngất trời như trước nữa: "Dạo này Tuyên Thành Kiếm Ảnh lên sóng rồi đúng không, tiếng vọng thế nào, tớ không có bị mắng chứ?"

Giang Họa đang muốn nói với cô việc này, lấy điện thoại ra: "Tớ cho cậu xem một chút a, Trần đạo thực sự là chuyện gì cũng dám làm." Vào WeChat, mở tài khoản của mình, "Đây, tớ đã quay lại phần trailer, cậu đoán xem mở đầu là ai?"

Cô đã hỏi như vậy, cái này còn cần phải đoán sao? Mẫu Đan cũng vui vẻ: "Chồng tớ, vị trụ trì quốc tự xuất thân cẩu huyết."

"Cậu không hổ là người có thể trở thành bạn tốt với Trần Sâm." Giang Họa nhịn cười, ấn mở video, âm nhạc khuấy động lòng người truyền ra.

Một ngôi chùa lớn ập vào tầm mắt, ống kính nhanh chóng lại gần, Phong Hán vai trụ trì xuất hiện, ngay sau đó hình tượng nhất chuyển, Tuyên Minh Y mặc hỉ phục nhảy ra khỏi kiệu hoa, một mặt ngoan lệ.

Liền biết sẽ thành như vậy, Mẫu Đan ghé vào vai Giang Họa cười: "Ngông. . . Ngông thực sự!"

"Phần này còn chưa phải đặc sắc nhất đâu?" Giang Họa ấn mở video sau: "Chúng ta đến xem danh sách diễn viên." Từ nhỏ tới giờ cô chưa gặp vị khách mời nào mà tên lại treo ngay đầu hàng danh sách diễn viên, quá đáng hơn là ngay sau tên Phong Hán không phải nam nữ nhân vật chính, mà là Mẫu Đan.

Mẫu Đan nhìn qua danh sách diễn viên, cười đến không kiềm chế được: "Tin tớ đi, Trần đạo đã khắc chế lắm rồi, nếu không phải sợ quá mức, ông ấy khẳng định còn sẽ ghi chú rõ sau tên của tớ là Vợ Phong Hán, hahaha. . ."

"Người xem đề cử cho ông ấy một ý tưởng vô cùng có tính kiến thiết." Giang Họa cắn môi, cố nén cười, mới lên tiếng nói tiếp: "Bảo ông ấy cho ra thêm một bộ sau Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đơn, gọi là Bậc Thầy Media Hype*, cũng không cần hao tâm tổn trí tìm nhân vật chính, chính ông ấy diễn bằng bản chất là nhất định sẽ đặc sắc. . . Ha ha. . ."
(*quảng cáo thổi phồng, cường điệu để thu hút sự chú ý)

"Ý tưởng này chẳng những giàu tính kiến thiết, còn rất có mùi tiền." Mẫu Đan nhấn vào màn hình điện thoại Giang Họa, thoát khỏi video này, mở một video khác: "Doanh thu của Bà Hoàng Bà Bạc Hoa Mẫu Đơn đạt 1.5 tỷ, Bậc Thầy Media Hype nếu còn theo mảng hài kịch, nói không chừng có thể lại sáng tạo kỷ lục mới."

"Cậu cũng nghĩ như vậy?" Giang Họa đưa di động cho Mẫu Đan, vươn tay đẩy nhẹ chiếc nôi bên cạnh hai lần, tiểu Nha Nha nằm bên trong mấp môi ngủ tiếp, "Trần Sâm với Tiêu Minh có gọi điện thoại cho tớ, nói là định hợp tác tiếp, tớ vẫn là nhà sản xuất."

Bà Hoàng Bà Bạc Hoa Mẫu Đơn có thể nói đã đạt được thành công chưa từng có, cũng không biết lời lúc trước Phong Hán nói có phải nghiêm túc hay không? Dù sao Tiêu Minh lần đầu đóng phim, tại liên hoan phim Cannes, dựa vào nhân vật Hoa Bất Tận này mà đạt được hai giải thưởng Tân nhân xuất sắc nhất và Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, hai giải thưởng này như máu gà tiêm vào người Tiêu Minh, từ đó đã nảy ra ý tưởng là không ai có thể ngăn cản.

"Rất tốt." Mẫu Đan ở trong lòng thầm tính thời gian: "Lần này Trần đạo cũng không đấu võ đài với ai, cho nên về thời gian hẳn là sẽ không gấp, mọi người cứ nghiên cứu thảo luận kịch bản trước đi, Nha Nha sắp được 5 tháng rồi, hiện tại tất cả mọi người ở đến cùng nhau, có thể giúp cậu chăm nom."

Giang Họa cảm giác chính mình thực sự quá hạnh phúc, tựa vào vai Mẫu Đan: "Hai mẹ với anh cậu cũng nói như vậy, trong nhà đều ủng hộ tớ." Nhưng cô không thể ích kỷ như thế được.

Hơn 1 giờ chiều, Phong Hán đến, mang theo hộp cơm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ánh mắt trong phòng lướt qua, hỏi Giang Họa ngồi ở trên giường: "Đan Đan đi cho bú rồi?"

Giang Họa gật đầu: "Ừ, Đan tử mang theo lão đại vừa mới vào phòng trong." Phong Hán đặt hộp cơm xuống, nhìn thoáng qua tiểu nhị còn đang ngủ, liền hướng về phía căn phòng cạnh WC, "Em đi xem một chút."

"Đi đi." Trải qua mấy tháng quan sát, Giang Họa cũng yên tâm với Phong Hán.

Mẫu Đan hoài thai, sau khi hai bộ phim công chiếu, Phong Hán cơ hồ tạm dừng toàn bộ công việc, từng li từng tí chiếu cố Mẫu Đan, còn chuẩn bị hôn lễ, đi theo bác sĩ học tập...vv, cả người gầy đi không ít, Mẫu Đan ngược lại là sắc mặt hồng nhuận, có thể thấy anh thực sự rất yêu Mẫu Đan.

"Hi, Baby." Phong Hán tiến vào phòng, Mẫu Đan đang cho đứa lớn bú, anh ngồi xổm xuống trước mặt hai mẹ con, thấy trên trán Mẫu Đan đổ mồ hôi, liền lập tức đứng dậy đi lấy một chiếc khăn ấm đã khử trùng, chườm giúp cô: "Đau lắm đúng không?"

Nhìn con trai gắng đến mức toát cả mồ hôi, tóc màu nâu nhạt cũng bị thấm ướt, anh thật muốn để cô ngừng, nhưng bác sĩ nói, bú sữa mẹ là lựa chọn tốt nhất cho cả trẻ và sản phụ.

"Hôm nay còn tốt." Mẫu Đan nhìn Phong Hán, gượng ép cười: "Không có đau như... A... ngày hôm qua." Mẹ nó, cô muốn chửi thề quá, đauuuuuuuu!

Phong Hán thấy cô như vậy, cực kỳ đau lòng: "Tí nữa để anh đi hỏi bác sĩ..."

"Đừng." Tiểu đại đại hơi dùng lực, Mẫu Đan hít một hơi lãnh khí: "Hồ giáo sư sắp bị anh phiền chết rồi đấy, bây giờ chị ấy nhìn thấy anh là không vui, đoán chừng anh mà đi thêm mấy lần, người ta liền từ fan thành anti-fan của anh đấy."

"Anh vẫn muốn đi hỏi chị ấy một chút, xem có phương pháp giảm đau nào khác không?" Phong Hán chưa từ bỏ ý định, cũng hỏi qua Mẫu Tuyển, nhưng nhắc đến vấn đề này, Mẫu Tuyển chỉ muốn đấm tường.

"Đi cũng được, nhưng không cho phép học anh trai em kéo bác sĩ người ta không buông tay." Đây là việc xấu trong nhà, Mẫu Đan cũng không muốn nhắc đến, nhưng cô càng không muốn thấy người nhà mình "náo loạn bệnh viện" thêm lần nữa : "Anh bây giờ không chỉ là chồng mà còn là cha của hai đứa trẻ nữa, cho nên làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ."

Công tích vĩ đại của Mẫu Tuyển, Phong Hán sớm đã được nhạc mẫu phổ cập qua, anh cũng lấy đó làm gương: "Yên tâm đi, Baby, anh không phải Mẫu Tuyển, sẽ không để em vừa phải lo cho con vừa phải quan tâm. . ."

"Hừ hừ." Giang Họa đẩy cửa tiến vào: "Chồng tớ ở ngay ngoài cửa, hai vợ chồng cậu có thể cho chút mặt mũi không?"

"Xin lỗi xin lỗi, ."

Phong Hán chạy ra chạy vào ở bệnh viện, tất nhiên là không cách nào tránh thoát con mắt của phóng viên, huống hồ phóng viên cũng vẫn đang ngó chừng bụng Mẫu Đan đâu.

Mẫu Đan vừa vào ở bệnh viện, trên trăm công ty truyền thông liền phái phóng viên canh giữ ở bên ngoài, Mẫu Đan sinh hạ một cặp song sinh, Yến Thanh đi phát kẹo mừng cho phóng viên, cũng không giấu diếm chuyện Mẫu Đan sinh con, có điều cho dù không giấu diếm, cũng không có phóng viên nào rời đi.

Ngày 15 tháng 9, Phong Hán đón Mẫu Đan cùng hai con xuất viện, Mẫu Đan mặc váy dài của Lạc Lai, này váy vẫn là Đông Tiểu Tây đề cử, quả nhiên chẳng những che dáng mà còn tiên khí bồng bềnh.

"Chúc mừng Phong ảnh đế, Đan mỹ nhân." Các phóng viên bị bảo an ngăn cản tại bên ngoài, có điều bởi vì Mẫu Đan vừa mới sinh xong, bọn họ mặc dù nghĩ đến đại tin tức, nhưng cũng không dám quá phận: "Đan mỹ nhân, cô có dự định tái xuất không. . . Hay vẫn làm người phụ nữ sau lưng Phong ảnh đế. . . Nữ nhân không có sự nghiệp liệu có thể đánh mất bản thân không. . ."

Tay trái Phong Hán xách một chiếc giỏ mây lớn, tay phải choàng qua vai Mẫu Đan đi hướng chiếc xe đỗ ở cửa bệnh viện, không để ý đến vấn đề của phóng viên, anh nghĩ, Peony cũng không phải là người sẽ dựa dẫm vào người khác, mặc dù anh hi vọng cô có thể dựa dẫm vào anh.

Đối với việc Mẫu Đan giải nghệ, ngoại giới một mực chúng thuyết phân vân, nhưng có gần 90% netizen cho rằng cô sớm muộn sẽ tái xuất, dù sao ngành giải trí dễ kiếm tiền, huống hồ Mẫu Đan còn có tài nguyên từ Phong Hán.

"Những người này nghĩ bản thân mình tốt đẹp lắm sao?" Sinh con xong, dáng người còn chưa hoàn toàn khôi phục Đông Tiểu Tây ném điện thoại lên ghế salon, đi hướng Mẫu Đan đang cầm trống lúc lắc chơi với bốn đứa bé: "Còn so sánh cậu với Dương Hiểu Linh kia, cái gì mà cùng gả cho ảnh đế, một người thành bà chủ gia đình một người thành ảnh hậu?"

Dương Hiểu Linh có thể so với Mẫu Đan sao? Chồng Dương Hiểu Linh ly hôn vợ cũ thế nào, Dương Hiểu Linh bức hôn thượng vị ra sao, trong giới người nào không biết?

Mẫu Đan đưa trống lúc lắc cho con gái Yến Tiêu của Đông Tiểu Tây, ôm lấy Nha Nha mới khỏi cúm không lâu: "Kệ cho bọn họ nói đi, tớ cũng không đếm xỉa tới."

"Này phía sau cũng không biết là ai đang ghen ghét?" Đông Tiểu Tây xì khẽ: "Dạo này thế nhưng có không ít người muốn giẫm cậu xuống đấy."

"Có khi nào ít đâu." Mẫu Đan dùng trán đụng đụng vào trán Nha Nha, xác định cô bé chỉ đang lười động đậy mới yên tâm: "Dù sao Phong lão bản đẹp trai nhiều tiền, mà tớ thì chỉ có trình độ cao chút thôi."

Đông Tiểu Tây nhếch miệng: "Lúc hai đứa bé đầy tháng, Phong BOSS quyên ra số di sản kia, bên ngoài làm sao tất cả đều là ngợi khen không ngớt, hiện vừa mới qua hai tháng, liền có người nói cậu phụ thuộc Phong BOSS, không làm chủ được Phong BOSS. . . Nói mình chưởng quản tài chính trong nhà cái gì cái gì. . . Thật sự là không biết tốt xấu."

"Đây cũng là sự thật nha." Mẫu Đan đặt Nha Nha lại trong nôi.

Đối với ngôn luận không tốt của ngoại giới nhằm vào Mẫu Đan, Phong Hán update Weibo, chỉ có 5 chữ: "Tôi là của cô ấy." Đăng kèm hình chụp Mẫu Đan, một tấm vô cùng đơn giản, nhưng đầy đủ đúng chỗ.

Chỉ là ngoại giới đối cũng không chấp nhận cái này, vẫn như cũ không bỏ qua Mẫu Đan, có điều đánh mặt rất nhanh liền tới. Cuối tháng 12, Forbes công bố danh sách 30 Under 30 toàn cầu.

Peony (Mẫu Đan), nữ, 28 tuổi, đến từ Trung Quốc, tài sản cá nhân ước tính 1.3 tỷ đô la, xếp hạng 11, mà 10 vị đứng trước cô, trong đó có 9 vị là xuất sinh hào phú, khiến cho ngoại giới giật mình là nghề nghiệp Forbes định vị cho Mẫu Đan —— nhà đầu tư.

Rất nhanh, trình độ học vấn của Mẫu Đan, nghề nghiệp trước khi gia nhập giới giải trí... vv liền bị đào ra. Ngay lập tức, cô trở thành "con nhà người ta" nổi danh toàn mạng xã hội, mà chủ tịch kiêm tổng tài của Thiên Ánh Võ Chiêu ở thời điểm này đăng một bài Weibo: "Đúng, đây chính là Đan tỷ của tôi @Mẫu Đan, tiểu đệ Võ Chiêu, ngày sau còn xin chiếu cố nhiều hơn."

Hậu trường

Bạn nhỏ Phong Mộ Vân tóc vàng cùng bạn nhỏ Phong Mộ Đồng tóc đen ngồi xổm trước mặt ba ba, nhìn xe ô tô ba ba cải tiến cho mình, nhưng sao ba ba chỉ nhìn chằm chằm xe thôi chứ không động thủ?

Bạn nhỏ Phong Mộ Vân chu miệng: "Ba ba, ba. . . Ba sẽ không..." Nước bọt đều phun tới.

Bạn nhỏ Phong Mộ Đồng đụng đụng cái mũi nhỏ, đứng lên: "Ba ba, gọi điện. . . Cho. . . Cho bác, gọi bác tới."

Phong Hán cũng đành chịu, anh xác thực không quá hiểu việc sửa xe: "Không cần gọi điện thoại cho bác. . ."

"Ba. . . Ba sửa?" Bạn nhỏ tóc vàng thừa hưởng đôi mắt hoa đào từ mẹ Mẫu Đan nhìn chằm chằm cha mình, Phong Mộ Đồng nhấc chân đá đá ca ca của mình: "Đừng. . . Đừng hỏi."

Phong Hán hai tay xoa mặt mình, cười nói: "Ba ba không hiểu nhiều cái này, chúng ta cũng không cần gọi điện thoại cho bác, hai đứa vào nhà lấy điều khiển lái xe, ba với hai con qua nhà Dương Dương ca ca, vừa vặn mama với muội muội cũng ở nhà Dương Dương ca ca."

"Vâng!!!" Hai tiểu gia hỏa cao hứng, lập tức chạy về trong phòng, Phong Hán ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu. Xem ra anh phải lấy sách của Đan Đan ra phơi nắng rồi, bắt đầu học tập, nếu không ngày sau có khi bài tập của con anh cũng không làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play