Sau khi Phong Hán ngồi xuống, Mẫu Đan cùng Giang Họa mới bắt đầu ăn, uống một ngụm canh, vị tươi của hải sản trong nháy mắt tràn ngập trong miệng. Gắp một miếng cá bỏ vào miệng, vừa mềm vừa ngọt.

Đảo mắt, Trương Bình Kinh đã ăn xong một bát nhỏ, Yến Thanh đứng dậy muốn múc cho ông thêm một chút, nhưng ông khoát tay từ chối: "Không cần khách khí như thế, tôi tự làm là được." Ngẩng đầu nhìn về phía Mẫu Đan đang uống canh: "Nghe Tiêu lão nói cô ở nước ngoài những 7 năm?"

Mẫu Đan nghe vậy, bỏ thìa xuống: "Đúng vậy." Cầm lấy khăn ướt ở một bên lên lau miệng: "Canada 3 năm, Mỹ gần 4 năm."

Nói câu già mồm, gần 7 năm trôi qua, cô vẫn không quen được cuộc sống ở nước ngoài, mặc dù trong học tập, công việc đạt được rất nhiều tán đồng, nhưng trong cuộc sống đời thường lại tìm không thấy lòng cảm mến.

Lần này đầu tư thua lỗ, cô khăng khăng xoá bỏ tất cả dự án trong tay, một lòng về nước. Thượng tầng JPMorgan Chase tìm tới cô 4 lần, nhưng lúc đó cô thật rất mệt mỏi, thậm chí ngay cả thở cũng cảm thấy phải cố dùng hết sức.

Cô không biết mình có hối hận với lựa chọn lúc trước hay không, chỉ biết giây phút bước lên máy bay về nước, cô thật sự nhẹ nhõm, thở cũng dễ dàng, mặc dù không có tiền.

Trương Bình Kinh xem trọng nha đầu này, ông còn nghe Tiêu lão nói đừng nhìn tiểu cô nương tuổi còn trẻ, 23 tuổi đã vào làm việc tại JPMorgan Chase, không ngờ lại nói buông liền buông. Ông múc cho mình nửa thìa cá, lại thêm một chút canh: "Làm sao đột nhiên muốn trở về nước?"

Mẫu Đan cười yếu ớt: "Một là cha mẹ đã lớn tuổi, tôi muốn ở cùng họ nhiều hơn một chút, hai là muốn thay đổi hoàn cảnh công việc..." Đây cũng không phải là lời xã giao: "Nhưng không ngờ sẽ đổi hoàn toàn như thế."

"Haha." Tiêu Trung Quốc thích Mẫu Đan u lãnh lại trầm mặc: "Lúc trước khi lão thủ trưởng nói với tôi, tôi còn chưa tin..." Dù sao nhà chồng Họa Họa ở An thành cũng là có mặt mũi, lại là thư hương môn đệ, nhà như vậy phần lớn không hi vọng con cái xuất sắc gia nhập giới giải trí.

"Vậy chú cũng đừng coi là thật." Giang Họa đứng dậy múc thêm canh cho Tiêu Trung Quốc: "Đan Đan vào giới giải trí hoàn toàn là trùng hợp." Không chừng ngày nào đó nói rời là rời.

Yến Thanh chỉ ăn một chút lót dạ, liền bỏ thìa xuống: "Mẫu Đan trước kia học gì vậy?"

"Tài chính." Bởi vì sau này có hợp tác, Mẫu Đan cũng thấy không có cái gì phải giấu diếm: "Tài chính chứng khoán quốc tế, đầu tư có kỳ hạn."

"Tôi nghe nói học tài chính thì có 80 - 90% thần tượng Buffett..." Ánh mắt Yến Thanh như vô ý đảo qua Phong Hán, cánh tay phải chống lấy mặt bàn, đỡ cằm: "Cô thì sao, cũng là Buffett hả?"

Giang Họa ho nhẹ một tiếng, cúi đầu càng thấp, tiếp tục uống canh.

"Đã từng là." Mẫu Đan dường như đã quên những lời trước đó nói ở cửa thang máy tầng một: "Nhưng năm ngoái, sau khi đầu tư thua lỗ, tôi đã không thần tượng Buffett nữa..." Từ hôm nay trở đi, cô thần tượng thầy của Buffett - Benjamin Graham: "Từ khi vào giới giải trí, tôi liền lấy Phong lão sư làm ngọn hải đăng của cuộc đời."

Nói hay lắm, Giang Họa cũng muốn giơ 2 ngón tay cái với cô.

"Thật sao?" Nếu không phải trong thang máy nghe được lời kia, nói không chừng cậu đã bị cô nàng nói mờ nói mịt lừa qua, Yến Thanh cười nói: "Vậy sao đến bây giờ cô vẫn chưa follow lại ngọn hải đăng của cuộc đời cô thế?"

Đạo diễn Trương Bình Kinh, Tiêu Trung Quốc dừng ăn. Hai người không hẹn mà cùng lau miệng nhìn về phía Mẫu Đan, bọn họ cũng muốn biết nguyên nhân. Giang Họa đã bắt đầu giả chết. Chồng cô nói Đan Đan có thể một mình xông xáo giới giải trí, cô tin tưởng Tuyển ca ca của cô.

Mẫu Đan nhẹ nhàng chớp chớp mắt: "Tôi chính là một người mới, cũng không quan trọng cái nhìn của ngoại giới. Nhưng Phong lão sư thì khác, follow, quá nhiều người thích anh ấy, mà lại chỉ là không cẩn thận trượt tay một cái." Nói đùa: "Tôi cũng không thể trình diễn tiết mục trong trắng liệt nữ muốn Phong lão sư phụ trách nha? Huống hồ tôi diễn không tốt, rất có thể sẽ không qua."

"Không sao cả." Trương Bình Kinh ngược lại cảm giác không có gì: "Dù sao sau này cô cũng hợp tác cùng Phong Hán, hiện tại không follow, ngày sau cũng tránh không được bị nhắc lại."

Yến Thanh gật đầu: "Đạo diễn Trương nói đúng, cô có thể follow lại, nếu không về sau sẽ có người chụp cho cô cái mũ không tôn trọng tiền bối."

Đúng lúc này, Phong Hán đột nhiên chen vào nói: "Đạo diễn Trương cùng Tiêu lão muốn uống rượu gì, rượu trắng hay là hoàng tửu?"

"Hôm nay có nữ đồng chí, chúng ta liền uống hoàng tửu." Tiêu Trung Quốc nhìn về phía Giang Họa: "Năm năm trước tửu lượng con không tồi, bây giờ còn có thể uống sao?"

"Hoàng tửu cũng được." Giang Họa rốt cục bỏ thìa xuống: "Rượu trắng không được, vì sinh dưỡng tiểu mập mạp nhà cháu, 4 năm cháu không có uống rượu."

Nhắc đến tiểu mập mạp, Tiêu Trung Quốc liền nhớ lại: "Ai ui, lão thủ trưởng cho chú xem ảnh chụp, thằng bé khoẻ mạnh kháu khỉnh thật giống con khi còn bé, chú cũng đã chuẩn bị tiền mừng tuổi, hôm nay cho con mang về."

"Cái này không được." Giang Họa biết Tiêu thúc không thiếu tiền, nhưng cô cũng có kiên trì: "Tiền mừng tuổi chú nhìn thấy thằng bé thì mừng, một tuần sau thằng bé liền theo cha mẹ chồng cháu dọn tới tứ hợp viện ở thủ đô, chú đi tìm cha cháu uống rượu nhất định có thể gặp."

"Vậy cũng được, lão thủ trưởng còn giữ mấy bình rượu ngon lâu lắm rồi đấy."

Phục vụ viên cuối cùng cũng mang đồ ăn lên, nhưng toàn bộ tinh thần của Mẫu Đan đều chú ý đề phòng. Cô thế mà phát hiện người đại diện của Phong Hán lại để ý chuyện cô không follow lại Phong Hán đến vậy, nhưng bọn họ nói cũng đúng, lặng lẽ bật điện thoại trong tay, ấn mở Weibo, follow Phong Hán.

Phong Hán chú ý tới động tác của cô, cười cười, tiếp lấy bình rượu Yến Thanh đưa tới, hỏi hai vị nữ sĩ: "Hai người uống rượu thuần hay là thêm chút nước?"

Mẫu Đan cùng Giang Họa liếc nhìn nhau, sau quay đầu cười trả lời: "Uống rượu thuần luôn chứ, đợi lát nữa kính các vị, thêm nước lại có vẻ điểm thiếu thành ý."

"Lượng sức lượng sức." Trong lòng đạo diễn Trương Bình Kinh buông xuống chuyện băn khoăn, này lại cũng cao hứng: "Mấy người chúng ta uống một chút, không cần nói cái gì kính ý, đây cũng không phải là tiệc chính quy." Liền để mọi người rót rượu.

Phong Hán rót cho Mẫu Đan cùng Giang Họa rõ ràng có để ý, đều chỉ rót nửa chén, Yến Thanh cho nam sĩ đang ngồi rót rượu cũng đều là đầy ly.

"Tới tới tới, chúng ta cùng uống." Tiêu Trung Quốc nâng chén rượu lên: "Chúc mọi người năm mới khoẻ mạnh, thuận lợi, bình an."

Chén rượu thứ nhất này vừa uống xong, chuông cửa liền vang lên, đồng thời điện thoại Yến Thanh cũng reo, xem người giới đến, cậu liền biết ngoài cửa là ai: "Võ Chiêu."

Còn chưa dứt lời, một nam nhân mặc complet, tóc kiểu slicked back, tay cầm chai rượu vang dẫn theo hai nữ nhân trẻ tuổi tiến vào: "Là mấy người thật, vừa còn tưởng rằng phục vụ viên mang đồ ăn lên nói mò đâu?"

Đạo diễn Trương Bình Kinh cười nói: "Đúng lúc ở An thành, liền kêu mấy người bọn họ tụ họp một chút, nếu biết Võ tổng cũng ở chỗ này, tôi làm sao lại quên cậu?" Ông là đạo diễn, dù kiếm ra chút danh khí nhưng vẫn không chống được kho vốn lớn như Võ Chiêu này.

"Không muộn." Võ Chiêu nói với phục vụ viên: "Thêm một bộ bát đũa." Sau đó lập tức bảo hai nữ nhân đi cùng hắn trở lại phòng đặt trước. Hai vị kia đã ngửi thấy mùi ngon, đâu chịu đi, dùng sức lay động thân thể mềm mại: "Không nha... Không nha..."

Võ Chiêu làm bộ chép miệng: "Bên này không gian hơi nhỏ, hai cô về trước đi, tôi..."

Cô nàng cao gầy hơn một chút đã quấn lên, ỏn à ỏn ẻn nói: "Không muốn nha, chỗ bên này nhỏ, nhưng phòng anh đặt lớn nha. Chúng ta mời đạo diễn Trương bọn họ qua bên đó chẳng phải vẹn toàn đôi bên rồi?"

"Ồ." Võ Chiêu liếc qua Trương Bình Kinh cùng Tiêu Trung Quốc ngồi ở chủ vị, đến mức này, Trương Bình Kinh cũng rõ ý: "Vậy liền đi phòng cậu đặt đi."

Mẫu Đan cùng Giang Họa nhìn nhau cười khổ, bây giờ thì thành tiệc rượu thật rồi.

"Vậy thì tốt quá." Võ Chiêu tiến lên, một tay vỗ vai Phong Hán: "Đi thôi, Phong đại ảnh đế." Nói chuyện ánh mắt liền nhìn về phía Mẫu Đan, đáy mắt lộ vẻ kinh diễm: "Tôi nói cậu làm sao không để ý Phỉ Vận Y đâu, hoá ra là có chủ rồi?"

"Lời này nghe giống như thăm dò..." Mẫu Đan đứng dậy, quay người nhìn thẳng Võ Chiêu: "Nhưng còn xin Võ tiên sinh lần sau đừng đặt tôi và Phỉ Vận Y chung một chỗ để so sánh nữa..." Cười nhạt một tiếng, khẽ nói: "Cô ta không xứng." Lấy giao thiệp của Võ Chiêu chắc hẳn đã sớm biết quan hệ giữa cô và Họa Họa, đã như vậy cô cần gì phải hạ thấp tư thái?

Võ Chiêu chịu tội: "Lỗi của tôi, lỗi của tôi." Hắn cũng mới biết được Giang Họa lại quản lý người mới, lời vừa rồi thật đúng là thăm dò, nhưng không phải thử Phong Hán, mà là Giang Họa.

"Võ tổng quý nhân hay quên, cũng không trách." Giang Họa tiến lên: "Nhưng lần đó tôi ngã quá đau, suýt chút nữa đã lấy mạng tôi rồi, cho nên khó mà cùng trời với 6 vị kia được một ngày..." Đáy mắt yếu ớt: "Đương nhiên bọn họ không đến tìm tôi, tôi cũng không phí thời gian đi trừng trị bọn họ."

"Giang đại tiểu thư đại lượng." Nhưng Võ Chiêu cũng không tin cô sẽ như vậy mà buông xuống: "Đi một chút đi, chúng ta đi Lộng Hà đường." Buông tha Phong Hán, quay qua Yến Thanh đã đứng lên.

Mẫu Đan theo Giang Họa đi tới ghế sofa, cầm túi xách cùng áo khoác của mình lên, tiện tay cầm chiếc áo jacket lên, nhưng cô vừa cầm tới tay, cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn đi cùng Võ Chiêu kia cũng vươn tay tới.

Hai người hơi sững sờ, nhưng Mẫu Đan cũng không đưa áo cho cô ta, chỉ nhẹ gật đầu, liền quay người nhìn về phía Phong Hán đi ngay sau đạo diễn Trương Bình Kinh. Cô bé kia giận đến dậm chân một cái, sau vội vàng đuổi kịp Võ Chiêu đang giữ cả Yến Thanh.

Phong Hán đã chú ý Mẫu Đan đang nhìn anh, đi đến gần, đưa tay cầm lấy áo jacket đặt cùng một cách tay với áo khoác có mũ của cô, sau khẽ nói: "Đi thôi."

Mẫu Đan hơi ngoài ý muốn, giương mắt nhìn anh, thấy ý cười trong mắt anh, liền hít sâu một hơi cười đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ." Đêm nay ta cứ lợi dụng lẫn nhau đi, dù sao cái danh này nhất thời cũng rửa không sạch.

"Hợp tác vui vẻ." Theo lễ phép, Phong Hán chỉ là cầm đầu ngón tay của cô lắc nhẹ: "Clever girl."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play