Hôm nay Phong Hán vẫn như cũ, ăn mặc vô cùng đơn giản, áo jacket cùng quần bò sẫm màu, đeo một đôi kính đen. Nhìn thấy Mẫu Đan, anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là có chút hiếu kì cô có thể nhận ra anh hay không?

"Hello!" Mẫu Đan rất ngạc nhiên, cô vậy mà có thể gặp được hàng xóm tại An thành, mặc dù lần này không có râu, nhưng đôi mắt màu đen nhạt kia thật là quá hiếm thấy, cách kính mắt càng lộ vẻ thần bí: "Tôi là Mẫu Đan, nhà số 1801." Nói xong một tay đẩy Giang Họa lên trước mặt: "Đây là chị dâu tôi..."

"Xin chào, Phong Hán tiên sinh." Vừa nhắc tới 1801, Giang Họa lập tức hiểu, lập tức lên tiếng đánh gãy lời nói của "mắt tàn": "Tôi là Giang Họa, người đại diện của Mẫu Đan. Ngày sau còn xin hai vị chiếu cố nhiều hơn." Kiên trì đưa một tấm danh thiếp cho Yến Thanh.

Giờ phút này Yến Thanh chính đang cắn chặt hàm răng, cậu sợ buông lỏng một chút miệng liền cười ra tiếng, liếc qua Mẫu Đan thần sắc không thay đổi chút nào, tiếp nhận danh thiếp. Hai vị này bản lĩnh không tồi, đều đến tình trạng này vẫn có thể bài trừ gạt bỏ được.

Tên của Phong Hán vừa ra, Mẫu Đan chỉ muốn thần hồn xuất khiếu thoát đi không gian nhỏ hẹp đầy lúng túng này, đáng tiếc cô chỉ là một người phàm, thoáng bình phục lại, nên đối mặt vẫn phải đối mặt, chắp tay* hướng Phong Hán: "Ngại quá, Phong lão sư."

Phong Hán cười khẽ: "Không có gì." Lần này xem như nhận ra anh, mặc dù cách Phong Hán còn rất xa.

Đinh một tiếng, thang máy dừng tại tầng 7, tiếng nói nhỏ truyền đến, Mẫu Đan đang muốn quay người, chỉ thấy Phong Hán một bước, bước đến góc thang máy.

Thấy thế, cô đột nhiên ý thức được một vấn đề, chính mình cũng coi là cái nhân vật công chúng, mà hiện tại lại đứng cùng nam nhân có scandal với mình trong thang máy, nếu là bị chụp được, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nghĩ đến đây, cô tiến lên, chóp mũi kém một chút liền chạm vào vách thang máy.

Phong Hán thấy Mẫu Đan sợ thành như vậy, đoán đại khái là bị những ô ngôn uế ngữ trên mạng dọa sợ, khóe miệng thoáng kéo lên, đưa tay kéo mũ áo khoác trùm lên đầu cô nàng.

Cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Mẫu Đan mới nhớ tới hôm nay cô mặc áo khoác liền mũ, mặc dù chỉ là một cái mũ, nhưng lúc này đội nó lên lại khiến cô vô cùng an tâm, cuối cùng đã che hết hai bên mặt.

Nhưng khiến Mẫu Đan không ngờ tới chính là đám thương vụ nhân sĩ kia thẳng đến tầng 18 còn không có động tĩnh. Cửa thang máy mở ra, Giang Họa đi ở phía trước mở đường: "Xin lỗi, xin nhường một chút, cám ơn."

Mẫu Đan quá khẩn trương, đột ngột làm lộ nửa mũ, quay người theo sát Giang Họa bước nhanh ra khỏi thang máy. Phong Hán cùng Yến Thanh ngược lại không nhanh không chậm, nhưng vừa bước chân ra, liền nghe được một tiếng thở phào, bọn họ đây là liên lụy cô gái nào đó, làm nghẹn người ta luôn.

"Họa Họa, khách sạn này tầng 18 trở lên còn có khu văn phòng?"

"Không có khu văn phòng, nhưng mà có một câu lạc bộ tư nhân." Giang Họa thấy hai vị kia cũng đã đi ra, liền ngừng chủ đề: "Phong tiên sinh, Yến tiên sinh cũng đáp ứng lời mời của đạo diễn Trương?"

"Đúng vậy." Yến Thanh cũng đã vượt qua cơn cười vừa nãy, đưa tay tiến lên: "Xin chào, Giang Họa, rất vui gặp lại cô." Cô ấy xinh đẹp sáng sủa như vậy, không nên nhận toàn bộ thiệt thòi kia.

Dù không biết vị Yến tiên sinh này cụ thể chỉ cái gì, nhưng phần hảo ý này Giang Họa nhận: "Tôi cũng thật vui có thể biết anh, hợp tác sau này còn xin chỉ giáo nhiều hơn."

"Cô khiêm tốn rồi." Yến Thanh cũng không cho rằng Mẫu Đan cần chỉ giáo: "Cũng đừng đứng tại cửa, chúng ta vào phòng khách trò chuyện."

"Được." Giang Họa thở dài một hơi, Phong Hán người đại diện Yến Thanh của Phong Hán học luật, trong giới giải trí có tiếng khó chơi: "Mời đi trước."

Yến Thanh cười lắc đầu: "Chúng tôi là thân sĩ, ưu tiên nữ sĩ." Qua 5 năm, cuộc sống của Giang Họa hẳn không tệ, mặc dù xử sự trở nên càng khôn khéo, nhưng cũng nhìn ra được góc cạnh trên người còn chưa bị mài phẳng.

"Vậy được nha." Giang Họa dẫn Mẫu Đan đi trước, Yến Thanh cùng Phong Hán đi theo sau, được phục vụ viên mặc sườn xám dẫn tới Phong Hợp đường mà đạo diễn Trương đặt.

Mục Vân hiên được thiết kế theo lối cổ điển, có cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ, hồ sen, ý cảnh ưu mỹ lại có vị xa xăm của phòng ăn cổ truyền. Nhưng giờ phút này Mẫu Đan hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức, cô đang suy nghĩ làm sao ứng đối cho hết bữa cơm.

Tự mình làm chuyện ngốc, thế nào cô cũng phải cho nó kết thúc càng sớm càng tốt. Tiến vào phòng, đạo diễn Trương và Tiêu thúc còn chưa tới, Mẫu Đan theo Giang Họa cùng 2 người Phong Hán, Yến Thanh đi tới ghế sofa trong phòng, ngồi xuống.

Yến Thanh thấy trên bàn đã chuẩn bị sẵn đồ uống trà, liền đưa tay cầm lấy ấm nấu nước: "Mẫu Đan vừa mới nhắc đến 1801, hoá ra người hàng xóm nhiệt tình mà Phong Hán nói là cô nha?"

"Đúng vậy." Nhắc đến việc này, Mẫu Đan không khỏi tái phát bệnh xấu hổ, lần nữa đứng dậy cúi người: "Thật xin lỗi, Phong lão sư, ngài trang điểm thật sự quá thành công, tôi mắt vụng mạo phạm ngài, còn xin ngài thông cảm nhiều hơn." Cô căn bản không hề liên hệ người này với Phong Hán, trách bản thân mà thôi.

Phong Hán không trang điểm, chỉ đeo kính râm cô nàng cũng không thể nhận ra nha. Yến Thanh cúi đầu cười khẽ, lấy sáu chén trà tử sa ra.

"Cảm ơn cô quá khen." Phong Hán ra hiệu cô ngồi xuống: "Thật không có việc gì, tôi cảm thấy như vậy rất tốt." Nếu nhận ra anh sớm hơn, liền không có chuyện lý thú về sau, nhưng nghĩ đến thần tượng của cô, anh ngược lại cảm giác có thể tiếp tục ở lại 1802.

Làm sao lại không có việc gì? Cô còn muốn mau chóng dọn nhà: "Cám ơn ngài có thể tha thứ."

Yến Thanh như có thể nhìn ra tâm tư của Mẫu Đan: "Nhà đối diện cô 1802 không phải nhà của Phong Hán, là nhà tôi, cho nên cứ an tâm mà ở." Cậu cũng không muốn dọn nhà.

Nhà của Yến Thanh? Mẫu Đan nhẹ nhàng ngồi lên ghế, vậy làm sao sáng sớm Phong Hán đi ra từ đó? Cô không có nghĩ lung tung, chẳng qua là cảm thấy ở trong đó vẫn tồn tại rất nhiều nhân tố bất an.

"Cô đừng nghĩ sai lệch..." Yến Thanh nhưng hiểu tư duy phong phú của người trẻ tuổi bây giờ, một khi bổ não ra thì thu cũng không thu lại được: "1802 là kiểu nhà 2 tầng 2 phòng ngủ, tôi và Phong Hán mỗi người một người một phòng, thỉnh thoảng cậu ấy mới đến ở."

Hiểu sai chính là anh ta nhà. Mẫu Đan liên tục gật đầu: "Tôi hiểu tôi hiểu, ngài cùng Phong lão sư chỉ có tình anh em trong sạch, thuần khiết..." Cô đang nói cái gì trong sạch, đầu lưỡi nhất chuyển: "Tựa như tôi với Họa Họa, chị em tốt."

Giang Họa hiện tại chỉ muốn chỗ hôn mê ngay tại chỗ, vì sao câu chuyện lại trở nên thanh kỳ như thế? Đạo diễn Trương, Tiêu thúc, mau tới mau cứu con!!!

Yến Thanh giương mắt nhìn về phía Mẫu Đan một mặt nghiêm túc ngồi đối diện, không nghĩ tới Yến mỗ cậu lại có ngày cạn lời không biết nên nói gì như vậy, nhẫn nhịn nửa ngày mới toát ra một câu: "Cây phát lộc cô tặng rất đẹp." Chỉ suýt hù chết cậu thôi.

"Ngài thích chính là vinh hạnh của nó." Mẫu Đan tận lực không nhìn tới vị đã cởi áo jacket ra kia, không thể không nói có nam nhân vừa có nhan sắc lại có phẩm vị thật có thể muốn mạng, đơn giản áo sơ mi trắng cùng sweater cổ tròn màu xanh đen đã khiến người ta phát thèm, đây là cực phẩm gì chứ?

"Phong tiên sinh có xem qua kịch bản Thầy Giáo Quán Trà Nam sao?" Giang Họa muốn tung ra nỗ lực cuối: "Nhắc tới cũng không sợ ngài cười, diễn xuất của Đan Đan nhà tôi thật sự bình thường." Lời này đã coi như là cho Mẫu Đan đủ mặt mũi.

Mẫu Đan thở dài một hơi, rốt cục tìm được lời đáng nói, không cần cô không cần tiếp tục vắt óc duy trì cuộc trò chuyện.

Phong Hán gật đầu: "Xem qua, nhân vật vợ của thầy giáo này cũng không yêu cầu quá cao về diễn xuất." Nhìn về phía Mẫu Đan buộc cao tóc đuôi ngựa: "Tương ứng là nhân vật này sẽ lui sớm, nói trắng ra là chết sớm."

"Vậy tôi an tâm..." Mẫu Đan tự giễu nói: "Tôi sợ kéo chân sau mọi người, hủy mất tâm huyết của cả đoàn làm phim lắm."

"Nhưng bởi vì thầy giáo yêu vợ mình tha thiết... " Phong Hán thấy nụ cười trên mặt Mẫu Đan đột nhiên có chút cứng ngắc, không biết mình có nên tiếp tục nói không: "Cho nên trong phim sẽ bí mật mang theo một chút... hồi ức ngọt ngào."

Chính là bởi vì quá yêu, cho nên người vợ đang mang thai bị đẩy vào phòng thí nghiệm, vì là cơ thể con người, chết do thí nghiệm, mới có thể dẫn tới lính đánh thuê từng hô mưa gọi gió các đại lục Bắc Mĩ, Nam Mĩ triệt để điên cuồng, thiết trí kế hoạch, mà những màn truy sát IQ cao cũng chính thức bắt đầu.

Yến Thanh hiện tại có thể xác định một điểm, hàng xóm nhà cậu thật sự sợ dính vào Phong Hán, nghĩ đến mở đầu của Thầy Giáo Quán Trà Nam, cậu cảm thấy mình cần ám chỉ cho cô nàng một chút: "Mở đầu Thầy Giáo Quán Trà Nam là một đoạn cảnh sinh hoạt vợ chồng nóng bỏng, cái này..."

"Phải lộ mặt sao?" Mẫu Đan chỉ quan tâm cái này, cái gì sinh hoạt vợ chồng đều là giả, dù sao đây chẳng qua là quay phim, không có khả năng chơi giả làm thật.

Phong Hán cũng thắc mắc câu hỏi này, ngoảnh mặt sang một bên, cánh tay phải đặt trên thành ghế, bàn tay nửa che miệng, đáy mắt có ý cười rõ ràng.

Cô gái giỏi lắm, còn nghĩ đến hậu nhập thức*! Yến Thanh lăng lăng sờ lên ấm trà, lập tức kêu một tiếng: "A!" Rụt lại tay vừa bị bỏng: "Xin lỗi, vừa rồi hơi lơ đãng..." Về phần lộ mặt hay không, cái này để đạo diễn Trương định đoạt.

Mẫu Đan hơi bất an, nhìn về phía Phong Hán: "Phong lão sư, ngài thấy vợ của thầy giáo có khó diễn không?" Nếu mà khó, đợi lát nữa cô thật chỉ vui vẻ ăn cơm.

Giang Họa che mặt: "Đan Đan, có phải cậu hỏi nhầm người rồi hay không?" Hai người bọn họ với hai người bọn cô không cùng một cấp bậc, mà lại chênh lệch khoảng cách, đại thánh đứng trên Cân Đẩu vân còn phải ngã hai lần.

Lần này đến phiên Mẫu Đan từ bỏ: "Họa nhi, Mục Vân hiên có đồ ăn gì sao?"

"Haha..." Yến Thanh thật nhịn không nổi, lấy trong túi áo ra một chiếc hộp kim loại nhỏ, rút hai tấm danh thiếp, một tấm đưa cho Giang Họa, sau hai tay phụng một tấm khác đến trước mặt Mẫu Đan: "Nếu về sau cô không tiếp tục đi đường diễn xuất nữa có thể đến tìm tôi, tôi thu cô làm đồ đệ."

Mẫu Đan lập tức đứng dậy, tiếp nhận danh thiếp: "Cám ơn cám ơn." Cô đây là lại tìm được đường ra?

"Nhân vật vợ của thầy giáo này cũng không phải là rất khó diễn." Phong Hán rốt cục lên tiếng, cười, khách quan mà nói: "Chờ lấy được kịch bản, cô đọc kỹ hai lần, sau đó chậm rãi thế ngộ cảm giác của nhân vật, tìm được cảm giác liền tốt."

Đột nhiên cảm thấy vị ảnh đế truyền kỳ này cũng không có lạnh lùng như cô nghĩ, nhưng cô cũng tự mình hiểu lấy mình, cười khổ nói: "Cảm ơn Phong..."

Ting...

"Khẳng định là đạo diễn Trương tới..." Yến Thanh cùng ba người đứng dậy tiếp đón.

Đạo diễn Trương Bình Kinh mang khăn quàng cổ, đội mũ lưỡi trai đẩy cửa tiến vào: "Mọi người đều đến rồi." Đi sau ông, một vị lão đầu mặt tròn, người này chính là một trong 3 vị đại cổ đông sáng lập công ty truyền thông Bác Hằng - Tiêu Trung Quốc: "Ôi, Họa Họa một chút cũng không thay đổi."

Gặp lại Tiêu thúc, Giang Họa có vẻ hơi kích động, bắt tay với đạo diễn Trương xong liền xoay người hỏi: "Sức khoẻ của chú vẫn tốt chứ? Cao con mua chú vẫn còn dùng sao?"

"Rất tốt rất tốt!" Tiêu Trung Quốc kéo cánh tay Giang Họa: "Lần trước đi thăm lão thủ trưởng, lão thủ trưởng lại cho chú không ít thuốc cao." Những quân nhân đã xuất ngũ như ông kiểu gì cũng có vài cái bệnh khó chưa, nhưng cả một đời vẫn luôn ghi nhớ khoảng thời gian trong quân ngũ: "Nghe nói cả nhà chẳng mấy chốc sẽ chuyển tới thủ đô, tốt, tốt a."

Lão thủ trưởng chỉ có một đứa con gái như thế, Họa Họa về thủ đô, hai người bọn họ cũng không cô đơn.

Yến Thanh nghe Tiêu Trung Quốc nói lão thủ trưởng, trong lòng kinh hãi, lão thủ trưởng họ Giang ở thủ đô cũng không nhiều, liên hệ tới chuyện 5 năm trước, lập tức liền có phương hướng, ánh mắt nhìn Giang Hoạ thay đổi, cô nàng này giấu đủ sâu!

Giờ phút này đạo diễn Trương Bình Kinh đang đánh giá Mẫu Đan, vừa vặn hôm nay Mẫu Đan chỉ trang điểm nhẹ, lại buộc tóc đuôi ngựa, nguyên ông còn cảm thấy cô thật xinh đẹp, nhưng đứng bên người Phong Hán, loại đẹp đến đột ngột ấy đã không còn, mà là hai người cùng bắt mắt.

"Xin chào, đạo diễn Trương." Mẫu Đan đặt tay nơi bụng, khom người cúi đầu: "Rất vui được gặp ngài."

Mồm miệng rõ ràng, ăn nói không lộ rõ thân thiện nhưng cũng không câu nệ, Trương Bình Kinh rất thích một thân văn nhã khí chất này của Mẫu Đan: "Xin chào." Lúc trước tư duy chủa ông hơi bó buộc. Ai quy định nữ nhân có nội hàm, tướng mạo nhất định không thể quá xuất chúng?

Tiêu Trung Quốc hàn huyên với Giang Họa vài câu, đề nghị: "Chúng ta đều ngồi xuống, để phục vụ viên mang thức ăn lên đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

"Được." Trương Bình Kinh không có ý kiến: "Để bọn họ mang canh hải sản."

Không biết có phải cố ý hay không, đạo diễn Trương Bình Kinh kéo Tiêu Trung Quốc ngồi vào chủ vị, sau vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: "Yến Thanh, cậu ngồi đây, hôm nay chúng ta tiếp tục uống." Giang Họa là khẳng định phải ngồi sát bên Tiêu thúc nhà cô, đến cuối cùng, chiếc bàn tròn không quá lớn cũng chỉ thừa hai chỗ ngồi.

Phong Hán không có gì ý nghĩ, ngồi xuống chỗ cạnh Yến Thanh, Mẫu Đan liếc mắt, hít sâu một hơi, cũng ngồi xuống.

"Khi chưa gặp Mẫu Đan, tôi xoắn xuýt thật lâu, ngay lúc vừa tiến vào Mục Vân hiên còn đang suy nghĩ nếu không thích hợp có cần bỏ xuống cái mặt nó không?" Đạo diễn Trương Bình Kinh thỏa mãn nhìn hai người vô luận là tướng mạo vẫn là khí chất đều cực kì đăng đối trước mặt: "Hiện tại không cần."

Nói đến đây, ông cả cười: "Tôi vẫn luôn sợ tướng mạo Mẫu Đan quá xuất chúng, trong lúc vô tình sẽ làm lu mờ cả Phong Hán." Nói một cách khác, vấn đề Mẫu Đan có đẹp hay không ngay ở Phong Hán có thể ngăn chặn hay không.

Tiêu Trung Quốc mừng rỡ: "Nói như vậy ông cảm thấy không thành vấn đề?"

"Không thành vấn đề." Trương Bình Kinh tháo khăn quàng cổ xuống, Yến Thanh lập tức tiếp nhận, mang khăn quàng cổ treo lên giá treo áo cách đó không xa.

Phục vụ viên rất nhanh liền mang một bát canh cá nóng hầm hập lên, ngửi mùi thôi Mẫu Đan đã chảy nước miếng. Yến Thanh múc cho đạo diễn Trương cùng Tiêu Trung Quốc mỗi người một bát, cũng tự múc cho mình một bát liền để thìa xuống

Mẫu Đan đưa tay muốn lấy, lại bị Phong Hán tay dài chân dài vượt lên trước một bước, lăng lăng nhìn anh cầm lấy thìa, quay đầu nhìn mình: "Cô muốn nhiều cá một chút hay nhiều canh một chút?" Nói liền cầm bát của cô lên

"Nhiều canh một chút, cám ơn." Mẫu Đan bị anh nhìn đến cảm thấy nóng, đứng dậy cởi áo khoác, đi đến ghế sofa, trở về, trên bàn đã có thêm một bát canh hải sản.

Phong Hán tiếp lấy đưa tay hướng Giang Họa: "Cô muốn canh nhiều một chút hay là nhiều cá một chút?"

"Tôi muốn nhiều canh." Giang Họa đưa bát của mình ra: "Cám ơn Phong lão sư." Không biết vì cái gì, trực giác của cô cho thấy Đan Đan càng ngày càng liên hệ không rõ với Phong Hán, mấu chốt là hai người bọn họ bắt đầu thế nào vậy.

Chú thích:

*"chắp tay": Chắp tay là một thức chào hỏi, thường thì đàn ông sẽ hay sử dụng những hình thức này, với việc đan bàn tay này vào bàn tay kia và đặt nó ngang tầm ngực. Đây là một phong tục truyền thống ở Trung Quốc để biểu đạt ý "祝贺 (zhùhè) chúc mừng" và mong ước tốt đẹp 愿望 (yuànwàng).
Trong văn hóa Trung Quốc hiện đại, chắp tay được sử dụng phổ biến trong các tình huống kinh doanh.
Mỗi khi gặp người bề trên, người lớn tuổi, người Trung Quốc sẽ thể sự tôn trọng bằng cách, tay phải nằm trong, tay phải nằm ở ngoài bao bọc.
Sau đó tạo thành nắm tay và chắp tay trước ngực, dơ nắm tay cao ngang mũi, lưng cong, đầu hướng về phía trước và cúi người vái chào. Ý nghĩa của việc nắm tay cúi chào nhằm thể hiện sự tôn kính và quý trọng với người lớn tuổi, người bề trên.
Ngoài ra, với bạn bè, người cùng tuổi, sẽ dùng bàn tay trái ôm lấy nắm tay phải và để ngang ngực, khuôn mặt vui vẻ và mắt nhìn thẳng vào người phía người chào. Nếu dùng tay phải ôm lấy nắm tay trái sẽ thể hiện sự không tôn trọng.


Chú thích:

*"hậu nhập thức":

Không biết ý của anh Én trong đây là gì nhưng mình tìm trên Google thì thấy:

Sương sương thì nó là như các bạn thấy đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play