Trước ý nghĩ hết sức ấu trĩ nhưng lại rất có hiếu của Triệu Tiểu Hổ, Từ Hiền chỉ có thể dùng sự im lặng bày tỏ bội phục.
Nhưng đồng học Tiểu Hổ nào chịu để yên, nó giật giật ống quần của hắn mà hỏi:
“Tiên sinh, tiên sinh! Người dạy võ cho Tiểu Hổ nha, ta hứa cố gắng chăm ngoan, nhất định trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ cho người xem.”
Từ Hiền mỉm cười lắc đầu: “Ta sẽ không dạy cho ngươi…”
Hắn vừa nói vậy, tiểu hổ béo liền bấu chặt hơn nữa, nhưng sau đó liền thả lỏng ra khi nghe hắn nói nửa câu sau: “…trừ khi ngươi có thể làm được ba điều sau.”
Thấy Triệu Tiểu Hổ mặt đầy khao khát nhìn mình, Từ Hiền cũng không thừa nước đục thả câu, cười nhạt một tiếng rồi nói:
“Thứ nhất, dù là trên lớp hay ở cùng cha mẹ, đều phải ngoan ngoãn, không được quậy phá.”
Đồng học Tiểu Hổ nghe xong điều kiện thứ nhất liền nghiêng đầu ngẫm nghĩ, trên lớp không phá phách thì nó đã làm được lâu rồi, về phần lúc ở với cha mẹ… Nó đành cắn răng một cái như dồn quyết tâm lớn lắm, quyết định là sau này không cãi lời họ nữa.
Triệu Tiểu Hổ ngậm nước mắt trong lòng, thầm nói lời vĩnh biệt với gốc cây mà Hổ ma ma cấm nó ra đó chơi đùa.
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, đồng học Tiểu Hổ như người tráng sĩ phải hi sinh vì đại nghiệp, bặm môi thật chặt, mắt chứa đầy lửa nhiệt huyết chờ tiên sinh nói ra điều kiện thứ hai.
‘Sắp ra sa trường hay sao…’ Từ Hiền thầm cảm thấy buồn cười, nhưng nét mặt vẫn bình thản như thường, nói tiếp: “Thứ hai, phải cố gắng học tập cho giỏi.”
‘Nhưng bài tập về nhà đáng ghét nhất rồi.’
Nghe như sét đánh ngang tai, yêu cầu này đối với đồng học Tiểu Hổ mà nói còn khó hơn cái thứ nhất, nhưng vì học được võ nghệ cao cường… Nó bèn liếc về phía Vương Tiểu Minh, ngọn lửa quyết tâm trong mắt càng bùng cháy hơn.
‘Đề toán mà thôi, Tiểu Minh nhất định có thể giúp ta học giỏi. Cùng lắm chờ học được thần công, ta làm đại ca bảo kê cho nó là được.’
Triệu Tiểu Hổ cảm thấy mình đã hoàn thành hai trên ba điều kiện, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của tiên sinh là có thể học võ rồi, chỉ là câu tiếp theo của Từ Hiền lại đập tan ảo tưởng của nó:
“Thứ ba, nếu đã làm được hai điều trên, thì chờ đến năm Tiểu Hổ mười hai tuổi, tiên sinh nhất định sẽ dạy võ cho ngươi.”
Đồng học Tiểu Hổ như bị hút hết sinh khí, buông chân của Từ Hiền ra mà ngồi phệt xuống đất, đưa hai bàn tay lên bắt đầu đếm ngón tay.
Năm mới sắp tới, nó sắp bước sang bảy tuổi, mà tiên sinh bảo cần chờ đến năm mười hai, như vậy cộng trừ nhân chia thì sẽ là…
“Năm năm nữa!?” Nó hoét toáng lên, mặt mũi trắng bệch như sắp không qua khỏi.
Từ Hiền nhìn chỉ thấy buồn cười, nhưng hắn cũng không muốn bị tiểu tử này đeo bám không ngừng, trong đầu chợt nảy ra một cách để dỗ dành, thế là hắn khinh khỉnh cười một tiếng mà rằng:
“Ngươi không chịu sao? Tự Thành năm nay đã mười sáu nên ta mới chịu dạy cho hắn, hay là Tiểu Hổ cũng muốn chờ đến năm mười sáu tuổi cho bằng bạn bằng bè?”
“A? Không, Tiểu Hổ không hề muốn như vậy đâu tiên sinh. Mười hai tuổi, mười hai tuổi rất tốt!”
Quả nhiên vừa nghe hắn nói thế nó liền cảm thấy đãi ngộ của mình cũng không tệ, thế là lập tức tràn trề sức sống, nhăn mặt lại cười tỏ vẻ mình rất hài lòng, sau đó lại cúi đầu xuống cắn ngón tay, trầm tư suy nghĩ.
Bắt gặp ánh mắt láo liên như có mưu ma chước quỷ gì mới của nó, Từ Hiền cũng đoán được một hai, hắn nửa cười nửa không, dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn Triệu Tiểu Hổ mà nói:
“Vậy thì rất tốt. Nhưng trong năm năm tới Tiểu Hổ vẫn phải tuân thủ theo điều thứ nhất và điều thứ hai đấy, chỉ cần một lần ta phát hiện ngươi không nghe lời thì chẳng có học võ gì hết, ghi nhớ cho kỹ.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của đồng học Tiểu Hổ lập tức cứng đơ, bộ dạng như bị bắt tại trận.
Cuối cùng nó chỉ có thể ngậm uất ức mà gật đầu thật mạnh để bảo đảm với Từ Hiền, sau đó hậm hực đi về chỗ ngồi của mình.
Vì học võ, ngày hôm nay nó nhất định phải dùng hai mươi thành công lực cho việc nghe giảng.
Từ Hiền mắt chứa ý cười, nhìn đồng học Tiểu Hổ dùng hai cái chân ngắn ngủn của mình chạy về chỗ ngồi, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Mặc dù hắn đã quyết định sẽ rời khỏi Bạch Long Trấn, nhưng những gì hắn hứa hẹn với Triệu Tiểu Hổ cũng là thật.
Bởi rời đi không có nghĩa là chẳng bao giờ quay về, cho nên nếu năm năm sau hắn trở lại trong trấn, đồng học Tiểu Hổ vẫn muốn luyện võ thì hắn cũng sẵn lòng truyền thụ.
Tin rằng khi ấy nghề【Lão Sư】của hắn đã lên đến một tầm cao mới, sợ là hiệu quả dạy học không thua kém gì Thần Lâm Kỳ Cảnh của võ học nguyên thư.
Từ Hiền vừa nghĩ vừa nhìn thông báo mới hiện ban nãy của hệ thống.
Hắn vốn mới lên đến cấp sáu hai ngày trước mà thôi, nhưng vừa nãy Lý Tự Thành chỉ hô to rằng hiểu được đạo lý của hắn, thế mà nghề【Lão Sư】lại nhảy vọt lên cấp bảy, có vẻ như kinh nghiệm kiếm được từ việc dạy dỗ đệ tử chính thức hoàn toàn vượt xa lúc hắn giảng bài cho mấy đứa nhỏ khác.
Nhưng Từ Hiền sẽ không vì thế mà bỏ bê đám học sinh còn lại, hoặc là cưỡng ép nói đạo lý hàng giờ liền cho Lý Tự Thành nghe.
Từ Hiền luôn xác định rõ một điều rằng hệ thống là thứ phụ trợ, hắn sẽ không vì nó mà đi làm những chuyện trái với nội tâm của mình.
Sau khi Tiểu Hổ đòi học võ công kết thúc thì các học trò còn lại cũng lần lượt tới, nhưng sĩ số chỉ bằng hai phần ba thường ngày, e là bị gia trưởng giữ lại không cho đến học.
Từ Hiền thấy vậy nhưng không bận lòng, hắn trước đó cũng đã kịp dạy đạo lý làm người tối thiểu, dạy cho biết đọc biết viết, dạy cho cộng trừ nhân chia, như thế chỉ cần ngày sau không quên thì ít nhất lớn lên cũng có thể làm một người đàng hoàng, kiếm một công việc đàng hoàng, đỡ sợ bị lừa lọc vì không biết chữ nghĩa, không biết tính toán.
Sau đó hắn liền bắt đầu thời gian dạy học của mình như mọi khi, việc đầu tiên làm là thu lại bài chép phạt của Triệu Tiểu Hổ và Vương Tiểu Minh, hơn nữa còn căn dặn đồng học Tiểu Minh về nhà phải làm bài toán tính số linh đan Hứa Tiên uống, người sau dù có vài phần không muốn cũng đành bĩu môi đồng ý.
Kế tiếp hắn lại cho đám học trò giải vài bài toán phức tạp hơn bình thường một chút, dạy về hai chữ Thiện và Ác, kể một số câu chuyện ngụ ngôn như Đẽo Cày Giữa Đường,v.v…
Thời gian cứ thế trôi qua, khi hoàng hôn dần tàn thì cũng là lúc tan học.
Ngày hôm sau học đường mở buổi sáng, Vương Tiểu Minh quả thật không làm Từ Hiền thất vọng, tính toán chính xác đề toán mà hắn đặt ra, hơn nữa còn tự nhìn ra quy luật mà tìm được phương pháp tính nhanh.
Nhưng đáng nói hơn là đồng học Tiểu Hổ, tiểu tử này thế mà hôm qua về nhà cũng làm lại bài tập, lại còn làm đúng mới tài tình. Có điều do không biết phương pháp tính nhanh nên nó chỉ có thể dựa vào sự kiên trì, cộng từng số từ một đến chín chín, khiến Từ Hiền vừa khâm phục vừa buồn cười.
Kỳ thật đây không phải là một bài toán khó khăn gì, dù không biết tính nhanh thì học được phép cộng là có thể làm được, Từ Hiền đặt ra chủ yếu để thử thách sự kiên nhẫn của học sinh, cuối cùng ngoại trừ Tiểu Hổ ra thì chẳng đứa nào đủ kiên nhẫn và tỉ mỉ để tính cho đúng.
Lý Tự Thành kỳ thật cũng dùng cách tính của đồng học Tiểu Hổ, đáng tiếc là hắn trúng bẫy của Từ Hiền nên cộng thêm cả số 100 vào.
Sau bài toán này cũng có thể xác định được, không tính Lý Tự Thành thì Tiểu Minh và Tiểu Hổ là hai đứa học sinh đáng cho Từ Hiền quan tâm nhất, một người thiên tư thông minh, một người thì lấy nỗ lực bù đắp thiên phú.
…
Thời gian chớp mắt một cái đã qua nửa tháng, chờ đến đêm nay thì chính là thời khắc giao thừa.
Nửa tháng nay, thời gian biểu của Từ Hiền hoàn toàn bị lấp kín, lịch dạy của hắn vẫn y như cũ, nhưng hôm nào dạy ban sáng thì chiều hắn sẽ đến tiệm rèn Lý thị để hỗ trợ Lý Đại Ngưu.
Còn nếu đến học đường lúc chiều thì hắn sẽ tranh thủ khi rạng sáng chạy sang Đan Dương Huyện, đến lò sát sinh luyện đao.
Từ Hiền tìm được việc ở lò sát sinh cũng nhờ Lý Đại Ngưu, hóa ra trước đó y có mối rèn dao cho một trại mổ bò ở trên huyện, hắn biết được cũng thuận thế đẩy thuyền trở thành một tên đồ tể.
Dù có quan hệ, nhưng lúc đầu chủ lò sao chịu nhận một kẻ ngày đến ngày không như Từ Hiền? Có điều sau khi gặp cảnh hắn chỉ huơ nhẹ một đao mà thịt bò như hóa thành bùn nhão rơi xuống, lập tức chẳng còn dám ý kiến gì nữa, bộ dạng như gặp tổ tông mà bái lạy mời hắn đến làm việc.
Sáng trưa chiều đều bận kín lịch, đến buổi tối Từ Hiền cũng không tha cho chính mình, bởi đó là thời gian hắn ra ngoài săn giết Sát Thần Môn.
Từ Hiền đã chẳng còn biết giấc ngủ là gì, bởi một khi mệt mỏi hắn liền tiến vào trạng thái Tọa Vong nghỉ ngơi, chẳng mất bao lâu lại tinh thần phơi phới, sau đó tiếp tục hoạt động không ngừng nghỉ.
Cường độ luyện võ và luyện nghề của Từ Hiền có thể nói là điên cuồng, nhưng cũng nhờ điên cuồng như vậy mà tiến bộ cũng cực kì kinh khủng.
Bây giờ mà có phải đối mặt với Vạn Thiên Cừu, cho dù không dùng mưu kế thì hắn cũng có niềm tin chống đỡ được trong thời gian không ngắn, chẳng đến nỗi bất lực hoàn thủ như nửa tháng trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT