“Kẻ khác tin ngươi hay không tin ngươi, đều chẳng quan trọng. Giả dụ họ tin ngươi, vậy sẽ thế nào? A, ta hiểu lầm hắn! Có lẽ họ sẽ nói như vậy, ha.”
“Hối hận? Áy náy? Tự trách? Có lẽ sẽ có, nhưng thoáng cái là qua, sau đó… không có sau đó, bởi ngươi chỉ là một kẻ nằm ngoài cuộc đời người ta. Đối với họ, ngươi còn không quan trọng bằng việc sáng mai họ nên ăn cái gì, ngược lại cũng thế.”
“Miệng lưỡi thế nhân vốn không liên quan gì đến ngươi, nghe lời ong tiếng ve mà khó chịu trong lòng, vậy là ngươi tự mình hại mình. Nếu vì thế mà tâm sinh bực bội, nóng nảy, cáu gắt, dẫn đến luyện công tẩu hỏa nhập ma, vậy thì càng nguy hơn nữa.”
Một đường khua môi múa mép, sư đồ hai người đã đến phố Bắc từ lâu. Lúc ngoặt vào hẻm Hướng Dương, Từ Hiền mới hỏi Lý Tự Thành:
“Tọa Vong Kinh mà ta truyền cho, Tự Thành ngươi có còn nhớ trước khi Tọa Vong thì là gì?”
“Thưa tiên sinh, là vong lễ nhạc, vong nhân nghĩa.”
Cả bộ chân kinh được Từ Hiền mượn tính năng cộng hưởng truyền thẳng vào đầu, dù cho thâm sâu khó hiểu thì Lý Tự Thành vẫn có thể nhớ được nội dung.
“Quên lễ nhạc, quên nhân nghĩa, không có nghĩa là ngươi trở thành kẻ mất dạy vô lễ, bất nhân bất nghĩa. Quên ở đây, nghĩa là ngươi không còn bị gò ép, chấp nhất với cái lễ nhạc thế tục, không còn bị bó buộc, hạn chế bởi cái khuôn khổ nhân nghĩa. Đồng lý như thế, nếu không còn để tâm đến cách nhìn của thế nhân, vậy nào có đau khổ, khó chịu nào chui vào lòng ngươi cho đặng?”
“Có nhà đò qua sông, bị một chiếc thuyền trống không đụng phải, dù lòng dạ người lái đò có hẹp tới đâu, cũng không giận được. Nếu mà trên thuyền có người, ắt phải thấy chủ đò giận dữ, phùng mang trợn má lên chửi mắng. Trước không giận mà sau lại giận, lý là vì sao? Vì trước không có người mà sau lại có người, nếu biết lấy cái lòng trống không mà đối xử với đời, thì ai mà hại mình cho được.”
Lúc nói đến đây thì sư đồ hai người cũng đã vào trong lớp, Từ Hiền xoay người lại,【Trọng Đạo Xích】không biết từ lúc nào đã ở trong tay hắn.
Khẽ cười một tiếng, hắn dùng thước gõ nhẹ lên đầu Lý Tự Thành một cái, sau đó lăn về phía bảng đen chuẩn bị bài giảng hôm nay, để Lý Tự Thành đờ đẫn đứng trước cửa.
Kỳ thật đạo lý mà Từ Hiền nói gói gọn lại là khuyên gã chỉ cần coi thái độ của người ngoài như không khí là được, nhưng nếu như thế thì làm sao hiệu quả dạy học của nghề【Lão Sư】phát huy được, Lý Tự Thành chịu nghĩ thông mới lạ.
Sư đồ hai người đến lớp chẳng bao lâu thì ông cháu trưởng trấn cũng tới.
“Tiên sinh, Tự Thành đã hiểu rồi!”
Vương Tiểu Minh vừa lách qua khỏi thân hình to tướng của Lý Tự Thành để vào trong thì chợt nghe gã há mồm la lớn, giật mình quay lại tung nắm đấm nhỏ nhắn của mình lên đùi gã, sau đó lập tức phải nuốt hận vì lấy trứng chọi đá, xoa xoa bàn tay, bặm môi lại có vẻ ấm ức lắm.
Lý Tự Thành thấy vậy bèn gãi đầu, mặc dù mình là người bị công kích nhưng vẫn phải xin lỗi nó, sau đó tranh thủ đi về chỗ ngồi của mình, tránh đường cho Vương lão trưởng trấn đi vào.
Từ Hiền gặp lão trưởng trấn cố ý vào lớp, bèn chắp tay cảm tạ lão đã nói đỡ giúp mình ban nãy, Vương lão thấy vậy chỉ lắc đầu bảo rằng:
“Nào có ơn nghĩa gì, lão đầu này chỉ là tin tưởng nhân phẩm của ngươi mà thôi. Thật đáng buồn thay cho cả cái Bạch Long Trấn này, được ngươi âm thầm bảo vệ mà còn lấy oán báo ơn. Sao ngươi không nói cho bọn họ chân tướng sự thật, hay là có nỗi khổ gì?”
Từ Hiền nghe thế khẽ nhíu mày: “Vương lão, ngài nói chân tướng là…”
Vương lão trưởng trấn liền giở giọng quở trách:
“Tiểu Hiền ngươi lại giả ngu giả ngơ gì đấy, đến cả lão già sắp xuống lỗ cũng muốn giấu giếm. Lão đầu này tuy già lẩm cẩm, nhưng vẫn còn nhớ mấy ngày trước, ngươi nói đã có manh mối của bọn hung đồ, có phải vì ngươi ngăn lại bọn chúng, nên hôm qua mới bị tìm đến trả đũa?”
Chân mày giãn ra, Từ Hiền nghe xong liền biết trưởng trấn hiểu lầm, nhưng để tránh phiền phức hắn cũng thuận theo ý lão, gật đầu thừa nhận.
“Vương lão mắt sáng như đuốc, chính thị là bọn chúng. Ngài yên tâm, chuyện này ta đã giải quyết, chúng sẽ không đến tiểu trấn một lần nào nữa. Ngài cũng chớ nói chuyện này cho người khác biết, tránh để hỗn loạn phát sinh.”
Từ Hiền nói dối như thật vậy, nghe hắn nhỏ giọng dặn dò mình, lão trưởng trấn khẽ than thở:
“Tiểu Hiền thật là chí nhân thời nay vậy, làm việc tốt không cầu danh, thi ân bất cầu báo, ngươi khiến lão phu lại càng thấy hổ thẹn cho đám hương thân trong trấn, nghe nhầm đồn bậy mà không biết bậc chân nhân đang tại trước mắt mình, sợ là chờ đến lúc ngươi rời đi thì hối hận cũng đã muộn.”
Già mà thành tinh, sống đến từng tuổi này rồi, từ thái độ của Từ Hiền với dân trấn ban nãy, sao Vương lão không nghe ra được là hắn đã sinh lòng rời đi?
Từ Hiền thấy vậy chỉ cười, lắc đầu không dám nhận là bậc chí nhân, đối với chuyện mình muốn ra đi cũng không bình luận gì, vờ như chưa nghe thấy.
Gặp Từ Hiền thái độ lạnh nhạt, Vương lão biết ý niệm của hắn đã quyết, không thể vãn hồi được nữa, chỉ có thể đành thôi.
Hai người nói một chút về vấn đề học hành của Vương Tiểu Minh, sau đó lão trưởng trấn cũng chào từ biệt mà về.
Thấy gia gia rời khỏi, đồng học Tiểu Minh lúc này mới hí hửng chạy đến chỗ Từ Hiền, háo hức bảo rằng: “Tiên sinh, chúng ta chơi mổ bụng đi!”
“…”
Trên trán Từ Hiền chợt hiện một vệt đen, hắn từ tốn nói với đứa học trò vô pháp vô thiên này: “Đồng học Tiểu Minh, mổ bụng không phải trò chơi, bị mổ bụng sẽ chết.”
“Mổ bụng sẽ chết?! Vậy chơi không vui, chơi không vui.”
Vương Tiểu Minh nghe xong, mắt trợn tròn xoe, sau đó lại nhăn mặt, tỏ vẻ khó hiểu mà hỏi hắn rằng:
“Mổ bụng đã chơi không vui, tiên sinh còn nói ra làm gì? Thiệt là, hại Tiểu Minh tưởng rằng có trò chơi mới.”
Nói xong liền hậm hực trở về chỗ ngồi của mình, gương mặt phụng phịu như đang bực bội lắm.
Nhưng lời của nó lại khiến tâm thần Từ Hiền chấn động không nhẹ, ánh mắt có hơi hoảng hốt.
Đúng là như vậy, dù biết bản thân không làm chuyện trái lương tâm nên không sợ, nhưng nếu đã tự cho là chẳng còn bận tâm đến ánh mắt thế tục, vượt lên miệng lưỡi thế nhân, vậy hắn cần hứa hẹn, thề thốt gì với người ta đâu?
‘Từ Hiền ơi Từ Hiền, chuyện đến ngươi còn chưa làm được nhưng lại bày đặt dạy đời, áp đặt cho người khác phải làm được, quả thực là đặc điểm nhận dạng của những kẻ chỉ biết nói đạo lý suông.’
Chợ nở nụ cười khổ, “kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân”, Từ Hiền cảnh tỉnh chính mình như thế.
Lúc này thì vừa đến giờ Mùi, Triệu Tiểu Hổ từ bên ngoài hí hửng chạy vào lớp vì tưởng rằng mình là người đến sớm nhất, nhưng phát hiện bên trong đã có người, nó lập tức trở nên yểu xìu.
Có điều sự yểu xìu của nó tới nhanh mà đi cũng nhanh, bởi vì lúc này đồng học Tiểu Hổ bị Hổ ma ma túm tai kéo đến chỗ Từ Hiền, khom người nói tạ ríu rít vì chuyện trưa hôm qua.
Thật ra ngày hôm qua cha mẹ của Tiểu Hổ đã đến nhà Lý Tự Thành để lạy tạ ơn cứu mạng con mình, cũng tới nhà tranh tìm Từ Hiền nhưng không gặp được, chỉ đành nhân lúc cận giờ dạy tới nói lời cảm tạ, đưa hắn ba thớt lụa thượng hạng để tỏ thành tâm.
Từ Hiền nhận lời cảm ơn nhưng lễ thì hắn chối từ, nhà Tiểu Hổ tuy mở tiệm vải nhưng ở tiểu trấn thế này cũng không phải phú gia đại hộ, đưa không ba thớt lụa như vậy cũng phải giật gấu vá vai.
Nhưng Hổ ma ma và đồng học Tiểu Hổ thật đúng là mẹ con ruột tới không thể ruột hơn, trực tiếp để lụa lại trên bàn học rồi bỏ chạy, ra tới cửa còn không quên ‘uy hiếp’ Từ Hiền:
“Tiểu Hổ, tiên sinh mà bắt mi lấy về thì nhớ ôm lễ vật quỳ khóc trước cửa học đường, chừng nào tiên sinh nhận mới được phép đứng lên nghe chưa!”
Đồng học Tiểu Hổ còn chơi triệt để hơn, vừa nghe mẹ dặn dò liền hụp người xuống, mím môi mím lợi dùng hai tay hai chân ôm chặt lấy cặp giò của Từ Hiền, như thể hắn không nhận là nó không buông.
Thế là Từ Hiền phải dở khóc dở cười, như tú tài gặp quan binh có lý mà không thể nói, chỉ đành thu ba thớt lụa vào trong ống tay áo.
Nhưng dù vậy Triệu Tiểu Hổ vẫn chưa buông ra, hắn bèn lấy ngón tay chọt chọt vào gò má mũm mĩm của nó, khẽ lắc đầu cười:
“Này đồng học Tiểu Hổ, tiên sinh đã nhận lễ của nhà ngươi, sao còn chưa chịu buông tay?”
“Không buông, không buông.”
Con tiểu hổ béo này lắc đầu nguầy nguậy, khịt mũi bảo rằng: “Hưm, Tiểu Hổ cũng muốn học thần công cái thế giống con trâu bự, tiên sinh có thể dạy ta được không?”
Nói đoạn lại ngẩng mặt lên nhìn Từ Hiền, hai mắt ngập nước, phơi ra một khuôn mặt tội nghiệp, biết là giả dối nhưng lại có phần đáng yêu.
Từ Hiền nghe vậy, cười như không cười mà hỏi: “Học được võ công thì ngươi định làm gì?”
Đồng học Tiểu Hổ nghe vậy liền “ha” một tiếng, hếch mặt lên trời, bộ dạng tinh tướng, giọng điệu đắc chí:
“Chờ Tiểu Hổ học được võ công, trước tiên phải báo đáp con trâu bự. Ta sẽ tìm một một chiếc xe ngựa… không, nguyên một đàn ngựa luôn, rồi để chúng nó tới ủi con trâu bự, khi đó Tiểu Hổ sẽ xuất hiện cứu nguy, cản lại bọn ngựa, vậy là trả lại được ân tình cho hắn. Từ nay không ai nợ ai, hắn phải đem vải nhận hôm qua trả lại cho cha mẹ rồi.”
Nói xong nó còn đắc ý há mồm cười hô hố, miệng không đủ răng nên thậm chí có nước dãi chảy ra.
Từ Hiền: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT