Đại Hàn đã xa, Lập Xuân vừa tới, chờ đêm nay qua, mai là năm mới.
Giờ là ba mươi tháng chạp, Từ Hiền cho bọn trẻ nghỉ Tết, đợi đến mùng sáu tháng giêng mới cho chúng đi học lại.
Tiệm rèn của cha con họ Lý hôm nay cũng đóng cửa không làm, hắn vốn dĩ có cả một ngày rảnh rỗi, nhưng Từ Hiền nào chịu ở yên?
Từ lúc mặt trời còn chưa xuất hiện thì hắn đã lên huyện luyện đao, bởi trại mổ bò hôm nay vẫn chưa nghỉ.
Lò sát sinh thường chỉ làm việc vào buổi sáng, bởi lẽ từ giữa giờ Mùi trở đi là lúc Âm khí thăng lên, Dương khí hạ xuống, lại thêm đây là nơi giết mổ nhiều gia súc, sát khí cực thịnh, người bình thường nếu ở lâu trong loại hoàn cảnh này tất khó mà chịu nổi, thọ nguyên giảm sút.
Vút!
Phập!
Từ Hiền lắc nhẹ cổ tay, chỉ thấy ánh đao chớp qua liên hồi, con bò to mộng treo trước mặt hắn chẳng khác nào một khối bùn nhão, bị lưỡi đao chạm vào là thịt mỡ tách rời khỏi xác, hơn nữa từ đầu chí cuối không hề vang lên một tiếng đao cắt trúng xương, như thể xương cốt của con bò tự biết mà né tránh vậy.
Ánh mắt của Từ Hiền có vẻ thẩn thờ, hắn thậm chí còn chẳng nhìn thẳng vào con bò mà đang ngó giao diện hệ thống để làm tổng kết cuối năm, xem mình đã đạt được những thành quả gì.
Quả như Từ Hiền dự đoán,【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】đi sau mà tới trước, đạt đến cảnh giới Dung Hội Quán Thông sớm hơn【Trục Nhật Thần Bộ】một ngày, không chỉ thế mà còn tiến được hai phần ba quãng đường đến cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh.
Về cơ bản thì nếu bây giờ hắn chấp nhận học【Toàn Chân Kiếm Pháp】và【Vi Đà Côn Pháp】,mở ra đủ bốn Võ Căn cho thập nhị chính kinh thì trong vòng ba ngày tất đạt đến Hậu Thiên thập nhị trọng.
Cảnh giới mà người khác đến già vẫn mắc kẹt, hắn lại chỉ cần vỏn vẹn năm tháng là có thể đạt tới, đó là còn chưa tính hơn bốn tháng trời thiếu thốn võ học nhập đạo mà dừng tại Hậu Thiên tam trọng.
Mặc dù còn chưa rợn người bằng Huyền Tàng mười sáu tuổi như Vong Đức, nhưng nhiêu đó cũng đủ để thấy Hiệp Đạo Giang Hồ bá đạo ra sao.
Trên đời này lại có người nào mỗi một môn võ học nếu không phải tự sáng tạo ra thì cũng là nguyên thư, sở hữu hiệu quả Thần Lâm Kỳ Cảnh như Từ Hiền cơ chứ?
Còn về nội công,【Giá Y Thần Công】của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Như Ý, nội khí vận hành trôi chảy như nước, cường độ thân thể cũng được cường hóa thêm một tầng.
Với mười năm công lực trong người, thứ chân khí kỳ dị của Giá Y đã có thể để Từ Hiền gia trì nó lên công kích của mình, dù cho không chạm trúng người cũng khiến kẻ địch như bị lôi điện đánh vào, khó lòng phòng bị.
Hơn nữa nhờ Lý Tự Thành thiên tư ngút trời, luyện thành【Long Tượng Bát Nhã Công】tầng thứ ba, Từ Hiền cũng được cộng hưởng đến cảnh giới Nhập Môn tầng hai, lại phối hợp thêm【Giá Y Thần Công】, e rằng chỉ cần một quyền là có thể đánh chết đối thủ cùng cảnh giới.
Điểm Thiện Ác sau nửa tháng săn giết cũng tăng lên đáng kể, chỉ còn chưa tới 300 điểm nữa là hắn có thể mua được quyển trung của【Giá Y Thần Công】, không còn sợ luyện đến Đại Thành bị chân khí cắn ngược.
Điểm danh xong phần võ công thì giờ là đến nghề phụ, phần lớn không có biến động gì, hai nghề【Thợ Rèn】và【Thợ Mộc】tiến bộ không ít nhờ việc đến lò rèn làm việc.
Các nghề văn hóa thì【Kỳ Thủ】tăng thêm một cấp do hắn có ít lần gặp kỳ văn dị sự cần Ngô Tam Âm giải đáp, còn【Họa Sĩ】với cả【Thư Pháp Gia】là vì hắn phải vẽ kha khá tranh, viết kha khá câu đối để treo ngày Tết.
Mặc dù giữa Từ Hiền và dân trấn đã có sự ngăn cách, không còn được tự nhiên như trước đây nhưng vẫn có không ít người nhờ hắn đề bút.
Cũng phải thôi, có đến hai phần ba số gia trưởng của đám nhỏ vẫn cho con mình theo học hắn, hiển nhiên là dù ôm lòng kính sợ trước nhân sĩ giang hồ nhưng họ cũng biết Từ Hiền không phải kẻ khó gần.
Bỏ qua chuyện đó, nói về thay đổi cuối cùng của nghề phụ chính là sự xuất hiện của một nghề mới:【Thợ Săn】, do thường xuyên ở bên ngoài tầm nã Sát Thần môn đồ, những lúc đói bụng thì Từ Hiền trực tiếp săn giết dã thú nướng ăn, thế là nghề này xuất hiện, đồng thời kéo theo【Đầu Bếp】thăng đến cấp hai.
Về phần nhiệm vụ hệ thống cũng không có gì mới, “Trừng Gian Diệt Bạo” vẫn dừng lại ở vòng thứ tư, “Hãm Hại Hài Đồng, Thiên Lý Bất Dung” vẫn chưa hoàn thành, chỉ có một số nhiệm vụ lặt vặt không đáng kể liên quan đến các nghề phụ, giúp hắn kiếm được vài chục điểm Thiện Ác ít ỏi mà thôi.
Choeng!
Mần thịt xong con bò trước mặt, Từ Hiền thu đao lại cầm ngược ở trong tay.
Để ý kỹ mới thấy cây đao này của hắn dài hơn mấy con dao bình thường của đầu bếp, so với đoản đao của nhân sĩ giang hồ thì lại ngắn hơn một đoạn.
Hơn nữa phần lưỡi của thanh đao này cũng dày gần gấp ba lưỡi dao bình thường, ngang ngửa với sống dao, thế mà ban nãy Từ Hiền dùng nó cắt thịt ngọt xớt, không chút gì khó khăn.
Một phần là vì【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】uy năng mạnh mẽ, một phần là vì đao khí.
Ngày hôm qua, sau khi đánh chết một tên Sát Thần môn đồ Hậu Thiên thập nhị trọng, nghề【Hiệp Giả】của hắn đúng lúc thăng lên cấp mười, nội lực nhờ đó mà đạt đến mức độ mười năm công lực.
Số năm công lực của người tập võ không đơn thuần chỉ là đọ xem trữ lượng chân khí của ai nhiều hơn ai, mà khi đạt tới một mốc nhất định sẽ mang tới những hiệu quả khác biệt.
Mười năm công lực chính là cột mốc đầu tiên, khi đã đạt đến mức độ này thì võ tu có thể gia trì chân khí lên quyền cước, đao kiếm, mặc dù không làm được đến tình trạng cương khí hộ thể như cao thủ Tiên Thiên cảnh, nhưng chiến lực tăng cường lại rất đáng gờm.
Có điều sau khi đạt tới mức độ này lại khiến Từ Hiền sinh ra một nghi vấn khó giải trong đầu.
Tiên Thiên cảnh thì hắn không rõ, đám môn đồ còn lại của Sát Thần Môn đều là hạng giá áo túi cơm, luyện【Sát Lục Thần Đồ】nên không có năng lực gia trì chân khí cũng là bình thường, nhưng đến lão yêu bà luyện võ mấy chục năm như Triệu Thất Hoa cũng không làm được thì thật sự khó hiểu.
Đóa Thất Diệp Phi Hoa mà mụ găm vào ngực Từ Hiền không hề có chân khí bám lên, nếu không thì dù hắn có áo giáp cũng không tránh khỏi cảnh tim bị cứa nát.
Từ đó có thể suy luận, số năm công lực chỉ là một khái niệm, một cách gọi, nó cũng không hề đơn giản là thời gian tu tập nội công của một người.
Từ việc này có thể thấy chỗ thiếu hụt của kẻ nửa đường luyện võ như Từ Hiền, đến cả phương thức tiến giai Tiên Thiên hắn cũng nắm chắc trong lòng, nhưng những loại kiến thức có vẻ khá thông thường thì lại không biết.
‘Xem ra buổi chiều lại không tránh khỏi việc bị hành hạ.’ Từ Hiền lắc đầu cười khổ, hắn định nhân dịp đến nhà giúp Ngô Tam Âm treo câu đối lại nhờ lão giải hoặc cho mình, đã vậy tất không thiếu một phen bày binh bố trận trên bàn cờ.
Vừa nghĩ chiều nay nên dùng thế cờ nào đối chiến với lão mê cờ, Từ Hiền vừa bước đến chỗ con bò thứ hai đang đợi làm thịt, duỗi thuận thanh đao trong tay mình.
Mặc dù thanh đao này đúng là do hắn rèn nên, nhưng Từ Hiền chỉ dùng nó để mổ bò mà thôi.
Hắn còn một thanh đao khác nữa, ẩn tàng sâu trong ống tay áo.
Thanh đao ấy được làm từ【Thiên Luyện Tinh Thiết】.
Thanh đao ấy vẫn chưa hoàn thiện.
Thanh đao ấy được dùng để… giết người.
Phập!
Đao nhập xác, thịt rơi xuống.
Một giọng nói chợt vang lên, ngăn lại nhát cắt thứ hai của Từ Hiền: “Cháo bò hầm đây rồi, nghỉ tay chút thôi Phi Hiệp huynh đệ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT