Nếu là vào trước tận thế, dùng đại pháo và lưỡi lê như vậy để cưỡng chế hai mươi vạn nhân khẩu di dân, phía quốc tế chỉ sợ lập tức sẽ nhấc lên trận trận sóng to gió lớn.

TRong mắt Nhạc Trọng hiện lên một vòng tán thưởng, ôm lấy Mạc Hương Lăng, sau đó nhẹ hôn một cái lên trán nàng khích lệ nói:

- Hương Lăng, em thật thông minh! Đây là khen thưởng của em

- Thích tiểu la lị! Biến thái!

Mạc Hương Lăng thoáng cái giãy giụa ra khỏi lòng Nhạc Trọng cười hì hì nói.

Nhạc Trọng vừa trừng mắt thò tay thoáng cái bắt được Nàn Hương Lăng, đặt nàng trên mặt giường lớn liên tục đánh cho nàng vài cái vào mông:

- Ba ngày không ăn đòn đã làm loạn rồi!

- Khanh khách! Không dám! Ha ha! Em không dám. Đừng đánh nữa! Khanh khách!

Mạc Hương Lăng bị đặt trên giường phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

Nhạc Trọng nghe xong ý kiến của Mạc Hương Lăng ý liền chậm rãi phân một phần nhỏ người sống sót Thái Lan trong thành phố Thái Sơn, thành phố Lan Sơn đưa vào trong nước. Đồng thời người sống sót trong nước cũng đều một bộ phận vào trng thành phố Thái Sơn, thành phố Lan Sơn.

Theo người Hoa tăng nhiều, người Thái Lan giảm bớt, thế cục của thành phố Thái Sơn, thành phố Lan Sơn cũng dần trở nên ổn định hơn.

[CHARGE=20]

Nhạc Trọng sau khi thấy thế cục thành phố Thái Sơn, thành phố Lan Sơn chậm rãi ổn định, lúc này mới mang theo Tân Giai Nhu và 30 tên cao thủ đẳng cấp cường hóa vượt qua cấp 40 từ thành phố Thái Sơn xuất phát tiến lên Hà Nội (chưa biết gọi là gì, tạm gọi là Hạ Sơn vậy)

Đi về phía thành phố Hạ Sơn, Nhạc Trọng nắm giữ vị trí hai kho súng ống đạn dược, hắn phải dẫn người đi thăm dò xem một phen. Tuy rằng hắn nắm trong tay trọng binh, nhưng trong băng thiên tuyết địa này đại bộ đội không cách nào đơn giản xuất động, hắn phải xác minh vị trí mới có thể động thủ.

- Những bông tuyết này thật xinh đẹp!

Trong một đống tuyết, Mạc Hương Lăng thân mặc một thân áo bông màu hồng phấn, buộc lấy hai đuôi ngựa, lộ ra thanh thuần đáng yêu xuyên thẳng qua trong đống tuyết, phảng phất như một tuyết tinh linh hàng lâm đến thế giới này vậy.

Màn Hương Lăng sống ở Quảng Tây, bản thân cũng chưa từng thấy tuyết, nàng thập phần thích cảnh tuyết thuần trắng một màu tinh khôi kia.

Minh Giai Giai nhìn Mạc Hương Lăng như tinh linh kia khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng phập phồng thấp giọng nói thầm một câu:

- Ngây thơ!

Đều là la lị, Minh Giai Giai đối với Mạc Hương Lăng cực kỳ kiêng kị, sợ Mạc Hương Lăng cướp đi sự sủng ái mà tín nhiệm của Nhạc Trọng đối với nàng.

Nhạc Trọng cũng ra khỏi xe mỉm cười nhìn Mạc Hương Lăng đang xuyên thẳng qua trong đống tuyết.

Tân Giai Nhu, Ninh Vũ Hân cũng đều từ trong cỗ xe đi ra đứng bên người Nhạc Trọng.

30 tên cao thủ tinh nhuệ thì đứng nguyên tại chỗ thủ hộ đoàn người Nhạc Trọng và Tân Giai Nhu.

Phanh! Phanh!

Đúng lúc này, một bên truyền đến tiếng súng kịch liệt vang lên. Tiếng súng nhanh chóng tiếp cận bên này, hiển nhiên có người đang chạy trốn về phía bên này.

Nhạc Trọng nhướng mày trực tiếp ra lệnh:

- Các anh bảo vệ tốt ở đây! Ta đi xem chuyện gì xảy ra! Tân Giai Nhu, em đi theo anh!

Nói xong, Nhạc Trọng trực tiếp vọt về phía có tiếng súng kia.

Tân Giai Nhu chỉ đi theo sau lưng Nhạc Trọng, đẳng cấp cường hóa của Tân Giai Nhu lúc này đã cao tới cấp 32, càng Tiến Hóa Giả loại hình mẫn tiếp có được hai kĩ năng cấp hai dưới trướng Nhạc Trọng. Một trong hai kĩ năng của nàng là thần tốc, một kĩ năng khác dựa vào Âu Minh tiến hóa dược tề số 1 thức tỉnh là mẫn tiếp cố hóa. Nếu không phải đẳng cấp cường hóa của nàng thấp, nàng tuyệt đối là cao thủ tốc độ nhanh nhất dưới trướng Nhạc Trọng.

30 tên cao thủ kia hai mặt nhìn nhau, trong đó một gã cao thủ cười khổ nói:

- Thủ lĩnh đã đoạt cả nghề kiếm sống của chúng ta rồi!

Một gã cao thủ khác cười nói:

- Hắc hắc! Cướp cướp cũng thành thói quen, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là bảo vệ đám Minh thị trưởng cho tốt.

Nhạc Trọng thực lực cường hoành, là đệ nhất cao thủ trong bọn hăn, đồng thời chuyện Nhạc Trọng thích chiến đấu ở tuyến đầu cũng được bộ hạ biết rõ.

Trong một mảnh rừng, mười mấy tên nam tử cầm trong tay các loại vũ khí đang đuổi theo sáu nam hai nữ.

Một gã thủ lĩnh dáng người nhỏ gầy võ trang đầy đủ lớn tiếng kêu lên với sáu nam hai nữ kia:

- Bạch Ngạn! Giao tiểu thư cho tao! Chỉ cần mày giao ra tiểu thư, tao sẽ để bọn mày bình yên rời đi!

Một gã nam tử dáng người khôi ngô một bên cầm súng bắn trả một bên nghiến răng nghiến lợi gầm rú nói:

- Nguyễn Văn Thông! Mày một nhà chịu đại ân của ông chủ, mày phản bội ông chủ thì cũng thôi đi. Hiện giờ ngay cả nữ nhi duy nhất của ông chủ cũng không buông tha, mày vẫn còn là người sao?

Nguyễn Văn Thông cười dâm một tiếng nói:

- Hắc hắc! Người không vì mình trời tru đất diệt! Cô nàng kia có uy hiếp quá lớn với tao, tao tuyệt đối sẽ không để nàng sống sót đâu! Bạch Ngạn mày thức thời thì giao nàng cho tao, sau khi tao giúp nàng phá trinh cũng sẽ cho mày niếm một miếng.

Bạch Ngạn cự tuyệt chém đinh chặt sắt nói:

- Không có khả năng! Bạch Ngạn ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện vong ân phụ nghĩa này đâu.

Nguyễn Văn Thông cười lạnh một tiếng:

- Đáng tiếc. Nếu như mày nguyện ý làm với ta, nữ nhân tao nguyện ý cùng chia xẻ. Nếu mày đã không thức thời như vậy, thì cứ để tao tiễn mày một đoạn là được rồi.

Song phương một bên chửi bậy, một bên tiến hành bắn nhau kịch liệt .

Bạch Ngạn thân thủ bất phàm, tài bắn súng của hắn cũng thập phần cao minh, chỉ bằng vào một người hai tay dùng súng đã hoàn toàn chế trụ hơn mười tên phần tử võ trang không ngừng xông tới ở đối diện, dưới sự kích xạ của hắn, một tên phần tử võ trang trực tiếp bị bắn té trên mặt đất.

Đám còn lại trong nội tâm sợ hãi đều núp trong Yểm Thể, không dám công kích, chỉ từ xa đối xạ cùng Bạch Ngạn.

Nguyễn Văn Thông ở phía sau tức giận rít gào nói:

- Mẹ nó! Đều con mẹ nó xông lên cho tao! Người tiêu diệt Bạch Ngạn, lão tử thưởng hắn hai nữ nhân xinh đẹp, 30 cân gạo, 10 cân mì sợi. Ai mẹ nó mềm trứng dái, lão tử giờ sẽ giết chết hắn.

Dưới sự gào thét của Nguyễn Văn Thông, hơn mười tên phần tử võ trang sĩ khí bỗng chốc bốc lên, bọn hắn rống giận từ trong Yểm Thế vọt ra một bên xạ kích, một bên bao vây về phía Bạch Ngạn.

Trong tận thế này, những tên côn đồ không muốn sống là nhiều nhất, chỉ cần có đầy đủ ban thưởng, là có thể đơn giản khiến đám kia nổi giận.

Bạch Ngạn tuy rằng thân thủ bất phàm thế nhưng bị hơn mười tên võ trang cầm súng trường ra sức vây công, bộ hạ bên cạnh hắn cũng không ngừng ngã xuống.

Nhạc Trọng mang theo Tân Giai Nhu từ một bên đi ra dùng tiếng Hoa Hạ quát lạnh nói:

- Dừng tay!

Hơn mười tên phần tử võ trang cầm súng trường vừa nhìn thấy Nhạc Trọng và Tân Giai Nhu bên cạnh hắn hai mắt tỏa sáng. Tân Giai Nhu khí chất nhu nhược, có được tuyệt thế dung nhan, ăn mặc một thân quân trang màu xanh lá càng khiến nàng lộ ra suất khí oai hùng, xinh đẹp bất phàm. Những phần tử võ trang kia cũng đã gặp không ít mỹ nữ, nhưng như Tân Giai Nhu quả thật không nhiều lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play