Nguyễn Văn Thông thoáng cái trông thấy Nhạc Trọng và Tân Giai Nhu, trong mắt
của hắn hiện lên một vòng dâm quang, hưng phấn lớn tiếng dùng tiếng Thái Lan ra lệnh:
- Bắt lấy bọn hắn! Nữ phải sống! Nam chết hay sống không cần lo!
Trong tận thế này, mỹ nữ cũng là một loại tài nguyên khan hiếm, chẳng
những có thể dùng để phát tiết, còn có thể dùng để ban thưởng cho bộ hạ, lôi kéo bộ hạ. Còn có thể lấy ra làm thương phẩm giá cao, trực tiếp bán ra đổi lấy vật tư sinh hoạt khác.
Từ trong phần tử võ trang lập tức phân ra bốn người đi tới cầm súng hướng về phía Nhạc Trọng và Tân Giai Nhu.
Bạch Ngạn ở bên khác thì lại nhíu mày lại dùng tiếng Hoa Hạ lớn tiếng quát:
- Huynh đệ, coi chừng, bọn hắn không phải vật gì tốt. Bọn hắn muốn bắt các ngươi! Chạy mau!
Một gã phần tử võ trang cầm súng chỉ vào Nhạc Trọng dùng tiếng Thái Lan mắng:
- Chó Hoa Hạ, giơ tay lên! Nếu không lão tử một súng bắn chết ngươi!
Một gã phần tử võ trang nhìn Tân Giai Nhu bên người Nhạc Trọng trong mắt chớp động dâm quang không nói:
- Triệu tế! Cô nàng Hoa Hạ kia thật xinh đẹp. Đợi lát nữa bắt được về sau, không biết mọi người có thể thoải mái một chút không?
Một gã phần tử võ trang khác cười nói:
- Loại mặt hàng đẳng cấp lão đại sao để cho chúng ta chơi được?
[CHARGE=3]
Ba gã phần tử võ trang trong miệng không sạch sẽ trêu chọc lấy, một gã
phần tử võ trang khác thì nổi lên sắc tâm đi đến trước người Tân Giai
Nhu, thò tay chộp tới bộ ngực nàng.
Trong tận thế này, ban ngày ban mặt giết người phóng hỏa, cướp bóc
cưỡng gian cũng là chuyện hết sức bình thường. Tên phần tử võ trang kia muốn chiếm chút tiện nghi cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhạc Trọng nhìn hơn mười tên phần tử võ trang kia khẽ chau mày lạnh lùng ra lệnh:
- Ngôn ngữ không thông. Phiền toái. Giai Nhi, lưu năm người sống, những người còn lại giết hết đi!
- Vâng! Chủ nhân!
Tân Giai Nhu lẳng lặng đứng ở bên người Nhạc Trọng thân hình khẽ động,
phảng phất như một đầu tấn mãnh mẫu báo xông về phía bốn gã phần tử võ
trang kia.
Ánh đao lóe lên, bốn gã phần tử võ trang kia chợt trực tiếp bị chém
thành vài đoạn, máu tươi văng khắp nơi, nội tạng vung rơi đầy đất.
Sau khi nhẹ nhõm chém giết bốn gã phần tử võ trang thì Tân Giai Nhu như một đầu báo cái vọt tới đám phần tử võ trang kia.
Trông thấy Tân Giai Nhu lập tức chém giết bốn gã phần tử võ trang, phần
tử võ trang còn lại bỗng chốc bị rung động, bọn hắn lập tức thay đổi
họng súng liều mạng bắn phá về phía Tân Giai Nhu.
Tốc độ Tân Giai Nhu lúc này dù không phát động kỹ năng cũng đã cao tới
16 người chi tốc, người bình thường căn bản không cách nào tập trung quỹ tích di động của nàng được. Nàng toàn lực bay nhanh hóa thành một đạo
tàn ảnh xuyên qua đám người kia, nàng mỗi một lần xuyên qua, đầu một gã
phần tử võ trang chợt rơi xuống, thủ cấp từng tên phần tử võ trang không ngừng phóng lên trời, máu tươi văng khắp nơi, quả thật khiến người cực
kỳ sợ hãi.
Tân Giai Nhu sau khi liên tiếp chém giết mười hai tên phần tử võ trang,
23 tên còn sót lại chợt hoàn toàn sụp đổ, bọn hắn điên cuồng chạy tán
loạn về bốn phương tám hướng. Những người này nói cho cùng cũng đều là
một đám ô hợp, tử vong vượt qua một phần ba đã đủ để khiến bọn hắn hoàn
toàn sụp đổ rồi.
Nguyễn Văn Thông thấy bộ hạ của mình bị một mình Tân Giai Nhu đồ sát đến sụp đổ trong nội tâm tràn đầy kinh hãi quay người bỏ chạy sang nơi
khác:
- Cường Hóa Giả cao cấp!Tại sao ở chỗ này lại có Cường Hóa Giả cao cấp xuất hiện?
Sự đáng sợ của Cường Hóa Giả cao cấp Nguyễn Văn Thông hiểu rất rõ, trước mắt Cường Hóa Giả cao cấp kia một người đã giết cho bộ hạ hắn phải sụp
đổ, hắn căn bản không dám tiếp tục hung hăng càn quấy.
Ngay khi Nguyễn Văn Thông sụp đổ thì mười tên cao thủ dưới trướng Nhạc
Trọng cũng đã đuổi tới, bọn hắn nhao nhao ra tay, ngay cả kỹ năng cũng
không phát động, đã đơn giản giết sạch đám phần tử võ trang còn lại, chỉ để lại năm người.
Nguyễn Văn Thông trông thấy bộ hạ bị bộ hạ của Nhạc Trọng đơn giản đồ
sát hắn chợt giơ hai tay lên cao, lập tức lớn tiếng dùng tiếng Hoa Hạ
kêu lên:
- Đừng giết tôi! Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!
Bạch Tiểu Thắng bắt giữ năm tên còn sống đưa đến trước người Nhạc Trọng khinh miệt nói:
- Chỉ với đám phế vật này, thực là giết chưa đủ đã ghiền.
Đám Bạch Ngạn cũng bị bộ hạ của Nhạc Trọng trực tiếp áp qua.
Lúc này đám Bạch Ngạn chỉ còn lại có hai nam một nữ.
Nhạc Trọng nhìn về phía Bạch Ngạn. Trong đám người kia, ngoại trừ Bạch
Ngạn ra, còn có một gã nam tử trẻ tuổi mày rậm mắt to, dáng người trung
đẳng, tuy nhiên lại thập phần khôi ngô rắn chắc, tuổi chừng 25~26 tuổi.
Bạch Ngạn và tên nam tử trẻ tuổi mày rậm mắt to kia lại hộ vệ một nữ
nhân tuổi chừng hai mươi hai mốt, có một đầu tóc dài màu đen như thác
nước, mặt trái xoan, bờ môi có chút dày, dáng người đầy đặn gợi cảm, da
thịt như tuyết, trong hai mắt tràn đầy kiên nghị, có được dung nhan
tuyệt thế .
Bạch Ngạn đi đến trước người Nhạc Trọng vẻ mặt cảm kích nói:
- Tôi gọi Bạch Ngạn! Đây là Vương Đồng. Đây là tiểu thư của nhà tôi Nam
Cung Băng Vân. Vị tiên sinh này, thập phần cảm tạ ngài xuất thủ cứu
giúp.
Nhạc Trọng nhìn đám Bạch Ngạn, quay đầu nhìn Nguyễn Văn Thông xuất ra
một cây Desert Eagle tiện tay chỉ vào đầu một gã phần tử võ trang bắn
một phát:
- Bọn hắn có lai lịch gì! Nói cho tao biết, mày nếu như nói thật! Tao có thể cho mày một con đường sống, nếu như nói dối! Người này chính là kết quả của mày.
Phanh!
Nương theo một tiếng súng vang, sọ tên phần tử võ trang kia tung bay, não trực tiếp bắn tung tóe đầy đất.
Thấy Nhạc Trọng không lưu tình chút nào bắn chết một gã phần tử võ trang như vậy, mi mắt Bạch Ngạn, Vương Đồng đều nhảy dựng, trong nội tâm sinh ra một tia dự cảm bất hảo. Hiển nhiên trước người bọn hắn chính là một
hung thân xem nhân mạng như cọng rơm cái rác, cái mạng nhỏ của bọn
hắn đã hoàn toàn đã rơi vào trong khống chế của đối phương, nếu hơi
không cẩn thận, bọn hắn chỉ sợ cũng sẽ bị người trước mắt trực tiếp tiêu diệt.
Nguyễn Văn Thông thấy thế sợ tới mức chân đều mềm nhũn, hắn vội vàng nói:
- Tôi nói! Tôi nói!
Đúng lúc này, Nam Cung Băng Vân mang theo một cổ làn gió thơm dịu dàng
đi tới trước người Nhạc Trọng, dùng cặp mắt to như thủy tinh nhìn Nhạc
Trọng nói:
- Không cần làm phiền hắn đâu! Tôi nói cho ngài là được rồi! Xin hỏi vị đại nhân này, xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?
Nhạc Trọng nhìn Nam Cung Băng Vân thản nhiên nói:
- Tôi gọi là Nhạc Trọng.
- Nhạc Trọng! Người nọ là Nhạc Trọng!
Nghe được Nhạc Trọng tự báo họ tên, Bạch Ngạn, Vương Đồng, Nguyễn Văn
Thông đều hít một hơi lạnh trong lòng, trong ánh mắt nhìn Nhạc Trọng đều sinh ra một tia ý sợ hãi.
Danh tiếng Bạo Quân Nhạc Trọng theo sự tan tác của Ngô Nham Hồng đã kéo
dài khắp Thái Lan. Ở Bắc Thái Hạ Sơn, Cao Sơn, Lan Sơn, Thái Sơn, Hải
Sơn, không ít thế lực đều nghe đến tên Nhạc Trọng. Đây chính là hung ma
khủng bố dưới sự giận dữ đã hạ lệnh tru diệt mười vạn người sống sót
Thái Lan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT