Phí Hùng không có chút gì do dự, tràn ngập cảm kích hướng Nhạc Trọng
chào theo nghi thức quân đội. Hắn nguyên bản đã làm tốt chuẩn bị tâm lý
đi cặn bã doanh săn giết tang thị lập công chuộc tội, hiện giờ thoáng
một phát lại trở thành thủ lĩnh tổ chức tình báo mới, cái này khiến hắn
tràn ngập cảm kích đối với Nhạc Trọng.
Cơ cấu Ưng Nhã thành lập, Nhạc Trọng liền phân phối đại lượng cao thủ và vật tư đến tổ kiến tổ chức này.
Ngành tình báo mỗi một quốc gia đều có. Nhạc Trọng cũng là sau khi ăn phải chút thiệt thòi nhỏ mới có ý đi xây dựng tổ chức này.
Ngay khi Ưng Nhãn thành lập, Nhạc Trọng còn phái ra những người khác đều tra tin tức về thích khách Thái Lan. Chỉ là người sống sót Thái Lan
trong thành phố Lan Sơn tuy rằng không dám đả kích Nhạc Trọng, nhưng lại dùng lạnh lùng, không nói gì để đối kháng với Nhạc Trọng. Thay lời khác mà nói, chính là đối kháng không bạo lực không hợp tác.
Đương nhiên vì có thể ăn cơm, những người Thái Lan công tác trong các
nhà xưởng công tác tương đối đều thập phần cố gắng công việc, chế tạo
các loại vật tư cho Nhạc Trọng. Bọn hắn tuy rằng chán ghét người Hoa,
nhưng ở trước mặt đại pháo và lưỡi lê, không người nào dám nói lung tung lộn xộn. Nhưng trong lòng bọn hắn thủy chung vẫn rất khó chịu
Đại pháo và lưỡi lê có thể bịt miệng lưỡi bọn hắn, nhưng khó có thể giải trừ khó chịu trong lòng.
Trên một cái giướng lớn, nằm năm người Nhạc Trọng, Tân Giai Nhu, Mạc
Hương Lăng, Minh Giai Giai, Ninh Vũ Hân. Bọn hắn nửa nằm ở trên mặt
giường lớn, nhìn xem màn hình TV Plasma treo trên tường, ở trên đó đang
phát hình cảnh quay chụp trước tận thế.
Ở trong gian phòng, điều hòa vận chuyển, hơi ấm bốn phía, băng thiên
tuyết địa bên ngoài không chút ảnh hưởng đến trong này một tí nào cả.
Nhạc Trọng luồn tay vào chăn, một bên không yên lòng vuốt ve cặp đùi
trơn bóng xinh đẹp của Ninh Vũ Hân, một bên chậm rãi thở dài:
- Không phải người một quốc gia, nhân tâm quả nhiên rất khó thu phục.
Bên phía thành phố Quý Ninh tuy rằng cũng có không ít phần tử không ổn
định che dấu, tuy nhiên lại không như thành phố Lan Sơn, thành phố Thái
Sơn, khiến Nhạc Trọng rất không yên lòng. Gần hai mươi vạn người sống
sót trong các thành thị này một khi phát động bạo động, hậu quả quả thật không thể lường được. Mà Nhạc Trọng lại không thể tàn sát sạch sẽ những người này.
Dưới sự vuốt ve của Nhạc Trọng, khuôn mặt Vũ Hân thoáng đỏ ứng, nàng vốn đã thập phần mẫn cảm, bị Nhạc Trọng khai phát qua liền càng thêm mẫn
cảm.
Mạc Hương Lăng như một con mèo nhỏ mềm mại co rúc trong ngực Nhạc Trọng, nàng nghe được lời cảm thán của Nhạc Trọng, khanh khách cười nói:
- Cái này có cái gì khó xử lý đâu? Ta có biện pháp.
Nhạc Trọng con mắt sáng ngời trực tiếp hỏi:
- Biện pháp gì?
Tiểu quỷ hiện giờ đều thập phần thành thục, Mạc Hương Lăng mặc dù chỉ là một tiểu la lị, nhưng nàng lại thập phần thông minh.
Màn Hương Lăng lười biếng nói:
- Người Mỹ chiếm lĩnh Châu Mỹ, bước đầu tiên chính là giết sạch dân
địa phương. Chỉ cần cư dân địa phương toàn bộ chết sạch, như vậy lãnh
địa chẳng phải sẽ chân chính thuộc về mình sao?
Thoại ngữ của Mạc Hương Lăng tuy rằng lười biếng nhưng lại lộ ra một cổ
sát khí cực kỳ cường lực. Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong phố xa, gặp rất
nhiều nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, ngoại trừ người nàng coi trọng ra, vô luận người nào chết nàng cũng sẽ không để ý tới.
Minh Giai Giai ở một bên trừng Mạc Hương Lăng trực tiếp phản bác nói:
- Em nói ra chủ ý gì thế? Nếu theo như làm theo lời em! Nhạc ca ca chẳng phải là phải giết sạch người sống sót Thái Lan trong thành phố Lan Sơn, thành phố Thái Sơn sao? Chúng ta đây vất vất vả vả đánh được thành phố
Lan Sơn, thành phố Thái Sơn còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhạc Trọng nhéo nhéo khuôn mặt bóng loáng của Mạc Hương Lăng trực tiếp cự tuyệt nói:
- Cái này có gì quan trọng chứ?
Giết sạch những người sống sót Thái Lan trong thành phố Lan Sơn, thành
phố Thái Sơn quả thật là một chủ ý rất tệ. Tiêu diệt những người sống
sót Thái Lan kia, Nhạc Trọng chẳng những sẽ tổn thất đại lượng sức lao
động, mà quân trong tay Trần Thắng Dũng tuyệt đối sẽ phản loạn, đồng
thời trong quân hắn còn có không ít cao thủ Thái Lan và người Hoa liên
hệ với người Thái Lan, những người này cũng sẽ thành nhân tố không ổn
định.
Nếu Nhạc Trọng tay cầm toàn bộ tài nguyên của Hoa Hạ quốc thì những cái
này cũng không phải vấn đề quá lớn. Nhưng hắn hiện giờ chỉ là một quân
phiệt bình thường, cũng không khống chế toàn bộ tài nguyên Hoa Hạ quốc,
nếu hắn làm ra loại chuyện khiến người người oán trách này, vậy thì cũng chỉ có thể xám xịt chạy về trong nước thôi.
Mạc Hương Lăng nhìn Minh Giai Giai, gối đầu lên đùi Nhạc Trọng, nhắm mắt lại thư thư phục phục tiếp tục nói:
- Vậy thì đổi lại một chút. Chúng ta có thể giáng đại bộ phận người Thái Lan xuống làm nô lệ, sau đó lại đề bạt một nhóm người trở thành bình
dân, sau đó ném ra một chút thịt xương cốt, khiến bọn chúng nội đấu,
khiến bọn hắn ở vào trạng thái không ổn định không được sao? Trong bọn
họ hao tổn nhất định phải được ngoại lực trợ giúp. Ngoại viện của bọn
hắn chỉ có chúng ta, đến lúc đó vô luận chúng ta thiên về bên nào thì
bên đó sẽ thắng lợi, bọn hắn làm sao dám đâm chúng ta nữa. Hơn nữa chúng ta còn có thể dùng tấn chức bình dân để hấp dẫn bọn hắn, bọn hắn vì
thoát ly nô tịch, cũng chỉ có thể thành thành thật thật làm việc cho
chúng ta.
Nhạc Trọng nghe vậy trong nội tâm hơi động một chút, chủ ý này ngược lại không tệ, gây xích mích một đám người đấu đám người khác, đây là thủ
đoạn mà quốc gia phương tây thường xuyên tiến hành lúc thống trị thực
dân. Loại thủ đoạn này thập phần đơn giản, cũng rất khó ngăn cản. Một
khi liên quan đến lợi ích, coi như là chí thân cũng sẽ trở mặt.
Về phần giáng chức làm nô lệ, Nhạc Trọng đã giáng gia quyến những người
thất bại kia làm nô lệ. Người sống sót bình thường hắn cũng không ý
giáng làm nô lệ.
Nhạc Trọng nhéo mặt nhỏ của Mạc Hương Lăng một cái tiếp tục hỏi tiểu ma nữ này:
- Còn có biện pháp nào nữa?
Mạc Hương Lăng khóe miệng nhếch lên kiêu ngạo nói:
- Di dân! Đại lượng di dân. Di dân người sống sót Thái Lan trong thành
phố Lan Sơn, thành phố Thái Sơn đến thành phố Quý Ninh, sau đó lại di
dân một bộ phận người bên thành phố Quý Ninh đến thành phố Lan Sơn và
thành phố Thái Sơn. Từ đó, những người sống sót Thái Lan kia vô luận ở
nơi nào đều đã trở thành quần thể yếu thế, chúng ta có thể dễ dàng đồng
hóa bọn hắn. Phương pháp này cũng chỉ có thể sử dụng dưới tình huống
nhân khẩu không nhiều lắm, nếu ở trước tận thế, nhân khẩu một tòa thành
thị động cái là mấy trăm vạn, di dân đại quy mô khó có khả năng. Cũng
chỉ có loạn thế hiện giờ mới làm được.
Nhạc Trọng nghe vậy lâm vào trong trầm tư, quả thật như lời Mạc Hương
Lăng nói, hiện giờ áp lực di dân so với trước tận thế phải đơn giản dễ
dàng hơn nhiều.
Trong tận thế này, chỉ cần có thể khiến những gười sống sót kia ăn no,
bình thường đều có thể khiến bọn hắn buông tha cho kiên trì của mình di
dân đến nơi khác. Dù sao ở phía sau còn có đại pháo và lưỡi lê cưỡng
chế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT