Đứng ở sau lưng của Lý Quang Ý là tham mưu Lữ Tôn Vong nghe Lý Quang Ý nói vậy trong mắt hiện ra dị sắc, Lý Quang Ý không có trắng trọn đồ sát người Hoa như Ngô Nham Hoành, nhưng mà hắn không phải người tốt lành gì. Dưới trướng của Lý Quang Ý thì người Hoa và người ngoại quốc giống như không tồn tại, bất luận người Thái Lan nào cũng có thể lăng nhục. Không biết có bao nhiêu người Hoa, Âu Mĩ ngoại quốc nhận hết lăng nhục và tự vẫn.
Lôi Khả Vọng nhìn qua Lý Quang Ý trực tiếp hỏi:
- Tổng thống, chúng ta làm sao bây giờ?
Phía đông thành phố Cao Sơn bị công phá, Lý Quang Ý thoáng cái tổn thất bốn doanh một ngàn sáu trăm người. Đồng thời các loại trang bị, đạn dược, lương thực cũng tổn thất thảm trọng.
Trước mắt phía tay thành phố Cao Sơn hội tụ tinh nhuệ của Lý Quang Ý và bốn vạn người sống đang chèo chống nơi này, Nhưng nếu không có viện binh. Thành phố Cao Sơn chỉ sợ sẽ rơi vào tay tang thi.
Ánh mắt Lý Quang Ý chớp động, an ủi:
- Không cần lo lắng! ! Ngô Nham Hoành đáp ứng mang theo chủ lực tới giúp chúng ta! Chỉ cần Ngô Nham Hoành vừa tới thì chúng ta sẽ an toàn.
Lý Quang Ý, Ngô Nham Hoành hai bên liên hợp lại vẫn còn có hy vọng dựa vào địa hình đánh tan năm mươi vạn tang thi tấn công.
Lữ Tôn Vong tiến lên nhắc nhở:
- Tổng thống! ! Ngô Nham Hoành người này tâm ngoan thủ lạt. Nếu như chúng ta thế yếu, khó bảo toàn hắn sinh ra tâm chiếm đoạt.
Lý Quang Ý nghe vậy thì trầm mặc. Trong tận thế thế lực lớn chiếm đoạt thế lực nhỏ là chuyện vô cùng bình thường. Nếu như bộ đội của Lý Quang Ý thật sự chết sạch trong tay tang thi, Ngô Nham Hoành chỉ sợ sẽ lập tức trở mặt chiếm đoạt bọn họ.
Lý Quang Ý nhìn Lữ Tôn Vong hỏi:
- Anh có ý kiến gì hay không?
Lữ Tôn Vong đi đến bên người Lý Quang Ý nhỏ giọng đưa ra đề nghị cay độc:
- Chúng ta bây giờ lưu lại mộ doanh ngăn cản bước tiến của tang thi. Lập tức mang theo chiến sĩ và tộc nhân của chúng ta chạy tới thành phố Tông Thái. Hiện tại thành phố Cao Sơn đã có thi đàn hội tụ, tang thi ở nơi khác rất ít, chúng ta nhất định có thể dễ dàng phá vòng vây mà ra. Chỉ cần chúng ta có người có súng, tương lai tìm được chỗ đứng không có vấn đề, cũng nhân cơ hội này tìm bắt giết đám Hoa cẩu kia.
Nếu như không phải thủ thành phố Cao Sơn và bốn vạn người sống sót, Lý Quang Ý tuyệt đối có thể mở đường máu chạy đi. Dù sao tang thi khổng lồ có được tang thi chữ Z điều khiển nhưng mà nó cũng không thông minh như nhân loại.
Hai mắt của Lý Quang Ý ngưng tụ, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Lữ Tôn Vong, nhìn chằm chằm làm Lữ Tôn Vong phải sợ hãi.
Lý Quang ý suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói ra một câu:
- Bốn vạn người sống sót đều là đồng bào của chúng ta. Chúng ta sao có thể vứt bỏ đồng bào mà chạy trốn. Loại lời này sau này không cần nói nữa, nếu không đừng trách tôi trở mặt vô tình.
Lý Quang Ý có thể trong tận thế là một phương bá chủ không phải là người nhân thủ. Lữ Tôn Vong thập phần tinh tường nếu hắn dám nhắc lại chuyện đó, chỉ sợ tính mạng sẽ khó giữ.
Cảnh cáo Lữ Tôn Vong xong, Lý Quang Ý mới trầm giọng hạ lệnh:
- Đi trang bị vũ khí lạnh cho đám người Hoa kia đi, cho bọn chúng đi ra tiền tuyến. Nếu có gan phản kháng thì xử bắn tại chỗ. Làm cho hai doanh của Ngô Nham Hoành thủ vững ngoài tiền tuyến. Lập tức tổ chức tất cả người sống sót phá vòng vây. Nói cho bọn họ biết một khi tang thi phá vòng vây, sau đó lập tức chạy tứ tán chung quanh, không nên tập trung ở một chỗ. Doanh thứ hai, doanh thứ ba chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị yểm hộ chủ lực người sống sót phá vòng vây.
Lý Quang Ý thập phần tinh tường thế cục hiện giờ rất xấu, tiếp tục thủ vững thành phố Cao Sơn tối đa chỉ có thể duy trì một hai ngày, phá vòng vây mới chính là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. Chỉ cần hắn có thể yểm hộ đại bộ phận người sống sót đều có thể phá vỡ vòng vây. Nhưng mà bởi như vậy thì rất nhiều vật tư nhất định phải bị buông tha, đồng thời sau đó phá vòng vây mà về, hắn cũng mang theo nhiều người sống sót chạy đi, nếu không có người hấp dẫn thi đàn, bọn họ sẽ bị toàn diệt.
Lữ Tôn Vong cung kính ứng một tiếng, lui xuống dưới.
- Vâng!
Lý Quang Ý nhìn qua phương xa âm trầm nói ra:
- Lũ người Hoa súc vật!
Nếu không có Nhạc Trọng đảo loạn thì Lý Quang Ý có thể chèo chống một lát, có thể tiên diệt không ít tang thi tiến hóa, có thể chờ tới khi Ngô Nham Hoành tới. Nhưng mà bị Nhạc Trọng đảo loạn thì Lý Quang Ý đã không thể thực hiện kế hoạch được, trong lòng của hắn tràn ngập tức giận với Nhạc Trọng.
Trịnh Minh Hòa đối với thành phố Cao Sơn, thành phố Lan Sơn này hết sức quen thuộc,dưới sự dẫn dắt của hắn thì Vệ Trữ Quốc dẫn theo ngàn người chạy về biên cảnh Quảng Tây.
Nhìn rãnh sông nhỏ rộng sáu mét, nhưng mà sáu mét này đã ngăn cản ngàn người lại, làm cho bọn họ không thể tiến thêm.
- Làm sao bây giờ?
Vệ Trữ Quốc nhìn qua sông rộng sáu mét này. Hắn là người cường hóa cấp 34 cho nên kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, nhưng mà năng lực ứng biến thì thiếu nhiều. Hắn có phương diện chiến đấu, nhưng mà làm thủ lĩnh thì vô năng.
Nhạc Trọng chọn lựa Vệ Trữ Quốc trở thành thủ lĩnh đoàn xe là nhìn trúng biểu hiện của Vệ Trữ Quốc chân thành và nghe lời của hắn, về phần năng lực của Vệ Trữ Quốc thì hắn không rõ ràng.
Bởi vì Vệ Trữ Quốc chần chờ, hơn ngàn người sống sót ở gần sông nhỏ mà không biết nên làm gì cho phải.
Nhìn thấy tình huống này, Minh Giai Giai đi tới bên người của Vệ Trữ Quốc trực tiếp hỏi:
- Vệ thúc thúc! Chủ nhân không phải bảo ngài qua sông sao? Ngài hiện tại vì sao ngừng lại bất động?
Vệ Trữ Quốc nhìn qua Minh Giai Giai trước mặt và không dám coi nhẹ đối phương, nói:
- Minh Giai Giai, cô cũng trông thấy. Ở chỗ này không có một chiếc thuyền, tôi cũng không thể qua sông được.
Minh Giai Giai khẽ chau mày, nhìn qua sông nhỏ và nói:
- Chúng ta có thể chế tạo một cây cầu qua sông, đầu tiên chúng ta cho người qua đối diện trước, sau đó dùng dây kéo xe xe không đi, người thì đi bộ qua.
Con mắt Vệ Trữ Quốc sáng ngời, lớn tiếng khen:
- Ý kiến hay! Nhưng mà cầu nổi chỉ có thể làm cho người qua. Xe thế này không thể qua! Không có những vật tư này, chúng ta rất khó sinh tồn được.
Nhạc Trọng có hơn mười chiếc xe vận tải lớn, xe dầu, bên trong đầy dầu nhiên liệu, đồ ăn, vũ khí cái này đồ vật cơ bản nhất. Nếu như vứt bỏ những chiếc xe này, như vậy chỉ sợ đoàn người không trụ được vài ngày.
Vệ Trữ Quốc không phải là người có chủ ý, hắn không quan tâm mà hỏi Minh Giai Giai nhỏ tuổi hơn hắn gấp đôi.
Minh Giai Giai nhíu mày, thoáng cái đã nghĩ qua:
- Trước nghĩ biện pháp cho người qua sông! ! Về phần vấn đề xe thì suy nghĩ thật kỹ mới được.
- Tốt!
Vệ Trữ Quốc lập tức ứng một tiếng, sau đó tiến qua sông trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT