Trịnh Minh Hòa tinh thông tiễn thuật cho nên bảo hắn cột dây vào trong tên và bắn qua bên kia, sau đó lợi dụng dây thừng cho người bò qua. Sau khi đi qua bên kia thì hắn sẽ cột dây làm cột tiêu.

Trịnh Minh Hòa bắn sáu sợi dây qua bên kia, hắn lúc này nhảy lên một dây thừng, đem từng khối tấm ván gỗ lót lên, tạo thành cầu nổi đơn giản.

Nhạc Trọng biết rõ lúc này đây phải qua sông, bởi vậy làm ra rất nhiều chuẩn bị, mang theo một xe dây kéo, dây thừng, tấm ván gỗ, chuẩn bị cho tình huống nào, những tài liệu này đã có công dụng qua sông.

Sau khi tạo thành cầu nổi, một người sống sót bắt đầu thông qua cầu nổi này.

Thời điểm Nhạc Trọng mang theo Thiểm Điện chạy tới dây thì nhìn thấy nhiều người sống đã đi qua bên kia rồi, chỉ còn lại hơn trăm người sống sót và xe vẫn còn lưu lại nơi này.

- Làm tốt lắm! ! Vệ Trữ Quốc! !

Nhạc Trọng nhìn thấy hơn trăm người sống sót đang chờ qua sông, trong nội tâm có chút buông lỏng, khen Vệ Trữ Quốc một câu

Vệ Trữ Quốc mặt già đỏ lên trung thực nói với Nhạc Trọng:

- Nhạc lão đại! Đây không phải chủ ý của tôi, đây là chủ ý của Minh Giai Giai tiểu thư. Trịnh Minh Hòa dựng cầu nổi.

Vệ Trữ Quốc mặc dù có chút rất sợ chết, nhưng mà làm người thành thật. Cũng không có độc chiếm tất cả công lao.

Nhạc Trọng có chút ngoài ý muốn nhìn qua Minh Giai Giai và gật đầu.

Minh Giai Giai có chút hơi buồn bực nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Chủ nhân! Người đã qua nhiều rồi. Nhưng mà xe làm sao bây giờ? Giai Giai vô năng! Không có nghĩ qua biện pháp cho xe đi qua.

Những chiếc xe này mỗi chiếc nặng hơn mười tấn, cầu nổi đơn giản không cách nào giúp xe chạy qua bên đó được.

Nhạc Trọng tự tin cười nói:

- Yên tâm! Tôi đã có biện pháp!

Minh Giai Giai bán tín bán nghi nhìn qua Nhạc Trọng, lẳng lặng đứng bên người Nhạc Trọng không nói gì.

Đúng lúc này Thư Thiên Nhã và hai nữ hộ vệ mang theo làn gió thơm đi tới.

Thư Thiên Nhã nhìn qua Nhạc Trọng cười nói:

- Nhạc Trọng, anh bây giờ có phải đang phiền não làm cách nào đi qua sông không? Có cần tôi giúp anh một tay hay không?

Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra thần sắc hiếu kỳ.

- Ah! Cô có ý kiến hay à?

Thư Thiên Nhã duỗi bàn tay phải phấn nộn ra, hàn quang lưu động, một khối băng hiện ra trong tay của nàng. Nàng cười tủm tỉm nhìn qua Nhạc Trọng không nói lời nào.

- Cô có thể thao tắng lực lượng của băng! Không tệ, loại năng lực này xác thực có thể đi qua sông. Vậy phiền toái cô rồi!

Nhạc Trọng nhìn thấy trong tay Thư Thiên Nhã có khối băng, thoáng cái đã hiểu vì sao nàng tự tin như vậy.

Chỉ cần đóng băng mặt sông, như vậy hơn mười chiếc xe tải sẽ thuận lợi thông qua. Hiện tại đã là cuối mùa thu, bên ngoài nhiệt độ không cao, Thư Thiên Nhã nếu như có kỹ năng thao túng băng hàn tăng lên ba cấp, đông một dòng sông nhỏ không thành vấn đề gì.

Thư Thiên Nhã khẽ cười nói:

- Nhạc Trọng, tôi giúp anh qua sông! Nhưng mà trước đó anh phải cho tôi hai mươi thanh Ak, hai ngàn viên đạn. Hai mươi tấn lương thực. Tuy tôi đi theo cùng anh hành động, nhưng mà tôi không phải bộ hạ của anh, cũng không phải phụ thuộc của anh. Tôi và anh có quan hệ minh hữu. Tôi giúp anh thì chút yêu cầu này không có vấn đề gì chứ?

Ánh mắt Thư Thiên Nhã rất độc đáo, nàng nhìn ra Hoa Hưng Hội hiện tại đã lâm vào tuyệt cảnh. Cho nên nàng nhanh chóng rời khỏi Hoa Hưng Hội đi theo Nhạc Trọng đánh cược một lối thoát đi, nàng cũng chỉ có thể mang theo tâm phúc của mình rời đi theo Nhạc Trọng. Nhưng mà nàng tuyệt đối không cam lòng trở thành phụ thuộc của Nhạc Trọng, nàng muốn bằng vào lực lượng của mình mở một phương thiên địa. Muốn khai sáng bầu trời cho mình, súng ống đạn dược cùng lương thực là không thể thiếu. Nhạc Trọng mỉm cười nói:

- Không có vấn đề!

- Tốt!

Thư Thiên Nhã nhìn thấy Nhạc Trọng sảng khoái như vậy, cũng nhìn qua Nhạc Trọng tươi cười vũ mị, bước lên tới sông nhỏ, hai tay hàn quang bắt đầu khởi động cắm vào trong nước sông.

Nương theo đó tinh thần lực của Thư Thiên Nhã rót vào trong nước sông, mặt nước sông ngưng tụ thành từng khối băng lớn, đồng thời khối băng không ngừng kéo dài tới trước, kéo dài tơi bờ bên kia, tạo thành con đường băng.

- Nhanh cho xe của anh đi qua! ! Tôi chỉ có thể kiên trì nửa giờ.

Con đường băng này vừa hình thành, toàn thân Thư Thiên Nhã đổ mồ hôi đầm đìa, chợt lớn tiếng kêu lên. Con đường băng này tiêu hao nhiều tinh thần và thể lực của Thư Thiên Nhã, nàng lần đầu tiên tạo thành đường băng này, nàng có thể cảm giác được mặc dù kỹ năng thao túng băng nàng đã tăng lên cấp ba, muốn đông dòng sông lại cũng cố hết sức.

Nhạc Trọng ra lệnh:

- Xuất phát!

Những chiếc xe này không ngừng chạy lên đường băng này.

Nhìn thấy từng chiếc xe chạy qua con đường băng này, đột nhiên lúc này Nhạc Trọng có dự cảm nguy hiểm bao phủ, hắn lớn tiếng ra lệnh:

- Từ xa 33 trở về sau không được qua sông! ! Xe số 33 nhanh chóng qua xông, chạy thật nhanh đi.

Nhận được lệnh của Nhạc Trọng thì đoàn xe vận tải nhanh chóng lao tới trước, thoáng cái đã qua tới bờ bên kia. Mặt khác nhiều xe phía sau dừng lại.

Cơ hồ hai chiếc xe vận tải vừa lên tới bờ bên kia, đột nhiên mặt sông xuất hiện sóng lớn, một con cự thú đâm vào đường băng, thoáng cái đánh nát đường băng này.

Mỗi lần con đường băng bị đánh nát, với tư cách là thi thuật giả Thư Thiên Nhã không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào trên đất, vẻ mặt tái nhợt, nguyên khí đại thương.

Đối với kỹ năng vẫn tiếp tục duy trì, một khi thuật pháp bị lực lượng tuyệt đối phá hủy, bản thân thi thuật giả cũng lọt vào cắn trả nhất định.

Sau khi cư thú đâm nát con đường băng này, vô số bọt nước phóng lên trời, một làn da màu xám, toàn thân hiện ra lân giáp dày đặc, một con cá sấu tỏa ra khí tức khủng bố lao lên. Hai mắt của hắn hiện ra hào quang khát máu, giông như xe tăng mạnh mẽ lao thẳng tới Thư Thiên Nhã.

- Biến dị thú câp 68: cá sấu biến dị cấp hai. Trong thủy vực nơi này, nó tuyệt đối là bá chủ. Răng của nó thậm chí có thể cắn nát cả thép xe tăng.

Thư Thiên Nhã nhìn thấy biến dị thú cấp hai bơi về phía nàng, trong mắt hiện ra thần sắc tuyệt vọng. Tốc độ dưới nước của con cá sấu này quá nhanh, chỉ sợ một giây sau là tới trước người của nàng, Với tốc độ của nàng không thể tránh được. Mà dù sao nàng không phải người cường hóa hệ nhanh nhẹn.

Thời điểm Thư Thiên Nhã sắp bị con cá sấu biến dị ăn, một quả đạn hỏa tiễn vô cùng chuẩn xác bắn vào đầu của con cá sấu, phát ra âm thanh nổ mạnh, khí lãng nóng rực bao phủ con cá sấu biến dị.

Thư Thiên Nhã quay đầu nhìn lại, phát hiện Nhạc Trọng cầm trong tay một ống phóng rốc-két hai mắt ngưng trọng nhìn qua con cá sấu biến dị cấp hai.

- Chạy mau! ! Nó còn chưa chết!

Nhạc Trọng nhìn qua Thư Thiên Nhã, hắn quát lớn với nàng. Hắn bắn đạn hỏa tiễn xong thì thân thể của hắn vẫn cảm thấy được khí tức nguy hiểm cường đại không có biến mất.

Thư Thiên Nhã nghe vậy không có bất kỳ tỏ vẻ mà chạy qua một bên khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play