Dưới ánh đèn vàng sáng chói trên sân khấu, Vương Thương Dạ nắm lấy tay Vương Thiện. Anh nghiêm mặt nhìn bao quát xung quanh như một lời cảnh cáo rồi nhìn tới gương mặt đang tràn ngậm sự khó hiểu của cô. Cuối cùng, anh mới dõng dạc lên tiếng:

"Nhân buổi tiệc lớn đêm nay tôi cũng có một sự thật muốn thông báo..."

Lời này vừa vang lên thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Không ai bảo ai mà tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Vương Thiện. Phải chăng thông báo này là thừa nhận thân phận Lam phu nhân của cô?

Cùng lúc ấy bàn tay đang nắm chặt lấy tay Vương Thiện của Vương Thương Dạ bị cô hất ra. Vương Thiện lo lắng lắc đầu. Thì ra là vậy... Anh hai cô điên rồi sao. Nếu công bố chuyện cô và anh là ruột thịt thì sẽ dẫn đến những bất lợi không hề nhỏ chút nào. Anh hai làm sao lại không biết điều đó?

Trong khi Vương Thương Dạ cố gắng giữ Vương Thiện lại trên sân khấu tạo thành một màn tình cảm đầy rẫy khúc mắc thì Tả Mạc lại lẳng lặng rời đi.

Người đàn ông đó là thật lòng yêu cô. Người đàn ông đó là thật lòng muốn cho cô một cái danh phận để cô có thể cảm thấy an toàn trong mối quan hệ của hai người. Người đàn ông đó cũng hoàn toàn có đủ năng lực để bảo vệ cô, lo cho cô một đời bình an hạnh phúc. Còn hắn, ngoài tổn thương cũng chỉ có thể đem đến cho cô sự thất vọng. Nếu đấy là lựa chọn của cô, là lựa chọn có thể khiến cô hạnh phúc thì...

"Vương Thiện, em không thể cứ che giấu mãi chuyện này. Chúng ta... là anh em ruột thịt." - Vương Thương Dạ hét to vào chiếc micro trên tay.

Cả phòng tiệc liền rơi vào im lặng. Nhưng ngay sau đó vài giây, toàn bộ phóng viên, nhà báo; toàn bộ máy ảnh, máy quay đều chĩa thẳng lên phía khán đài. Những tiếng máy ảnh cứ chớp nháy liên tục như tiếng nã đạn khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Phía dưới khán đài cũng dần nổi lên những tiếng xì xào và tăng nhanh theo cấp số nhân. Chẳng mấy chốc mà cả gian nhà hàng đã trở lên náo loạn.

Vương Thương Dạ nhẹ nhàng nhấn nút từ chiếc điều khiển mini trên tay. Ngay lập tức, một tấm ảnh gia đình hạnh phúc hiện ra ngay trên màn chiếu lớn. Anh nghiêm giọng:

"Như mọi người đã biết, tôi vốn là con nuôi của chủ tịch Lam Duật. Thật ra tôi tên là Vương Thương Dạ, là con trai cả của nghệ sĩ piano Vương Minh Tường cùng cựu siêu mẫu Wendy Cox. Có lẽ một số quý vị ngồi đây cũng đã nhận ra nghệ sĩ violin Emily Hillary Filbert đây là cô gái tên Vương Thiện năm xưa đã từng vì tìm anh trai mà tham gia cuộc thi nữ sinh thanh lịch khiến giới báo chí một phen chấn động. Và tôi... chính là anh trai của cô ấy..."

Đoạn, Vương Thương Dạ lại một lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Thiện, ánh mắt cùng giọng nói cũng trở lên nhu hòa hơn vài phần.

"Mấy năm nay Tiểu Thiện luôn vì sự nghiệp, vì tiếng tăm của tôi mà che giấu thân phận. Tiểu Thiện vì tôi mà có thể chấp nhận cả đời này không được công khai nhận người thân. Nhưng là một người anh trai, tôi không thể chấp nhận được việc danh tiếng của cô ấy, nhân phẩm của cô ấy càng ngày càng bị người đời dẫm đạp không thương tiếc. Mọi người sỉ nhục người khác thì đương nhiên mọi người không đau, không xót. Nhưng tôi đau, tôi xót. Vì vậy từ nay tôi không muốn nghe thấy bất kì lời nói không hay nào về Vương Thiện - em gái của tôi nữa. Mong mọi người hiểu được những gì tôi nói. Cám mơn."

Giới báo chí lần này lại được một phen hưng phấn. Họ vốn biết giới kinh doanh này có nhiều bí mật về thân thế của các vị quý tử nhưng thật không ngờ bí mật này lại lớn đến vậy.

Vài năm trước đây, thông tin Tả giả là gia tộc đứng sau cái chết của gia đình cựu siêu mẫu Wendy Cox được một người đàn ông ẩn danh mua từ chợ đen đã nhấc lên một hồi sóng gió trong giới kinh doanh. Ngay cả cảnh sát cũng phải vào cuộc. Chỉ là... họ không điều tra ra bất cứ bằng chứng phạm tội gì ở đây. Vì vậy sự việc này dần đi vào quên lãng.

Nhưng nếu xét theo chiều hướng tin tức đó là thật thì việc Lam gia ngay từ khi mới vươn lên đã luôn tìm Tả gia để tranh đấu từ Bạch đạo cho tới Hắc đạo đã trở lên dễ hiểu hơn rất nhiều rồi.

Chỉ là đúng lúc này - ngay khi họ còn chưa kịp tra hỏi thêm điều gì thì Lam Liễu đã chạy vụt lên trên khán đài với gương mặt trắng bệch đầy sự lo lắng.

Cô nắm chặt lấy cánh tay của Vương Thiện, hoảng hốt lên tiếng:

"Mộng Thương.... Mộng Thương... mất tích rồi...."

"Cái gì???" - Vương Thiện la lớn.

Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Gần bảy năm qua Vương Tử vẫn luôn bảo vệ Mộng Thương của cô rất tốt. Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra? Không thể thế được.

Gương mặt vốn mang vài phần nhu hòa của Vương Thiện đột ngột trở lên lạnh ngắt khiến mọi người không khỏi hoảng sợ.

Vương Thương Dạ chau mày:

"Phong tỏa toàn bộ lối ra vào. Trước khi tìm được cháu gái tôi thì không ai được phép rời khỏi nơi này."

Không ai bảo ai, mọi người đều đồng nhất im lặng, an ổn trong vị trí của bản thân. Duy chỉ có Tả Mạc là cư xử khác lạ nhất. Hắn từ tốn đi dọc từ phía lối ra vào tới gần khán đài. Tiếng giầy da nện xuống nền đất côm cốp trong không gian yên lặng càng thêm mấy phần nguy hiểm khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bức bách.

Vương Thương Dạ nhìn tới hành động của Tả Mạc nhưng không hề có ý định ngăn cản. Dù sao thì hổ dữ cũng không ăn thịt con.

Tả Mạc dừng bước trước mặt Vương Thiện. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt không còn một chút độ ấm của cô rồi lạnh nhạt cất tiếng:

"Cảnh Thác, tới phòng theo dõi kiểm tra lại camera, xác định hướng đi của Vương Tử, Lam Phong và Tô Nhiên Nhiên rồi báo lại cho tôi."

"Vâng." - Cảnh Thác nghe lệnh liền rời đi mà không bị ai ngăn cản.

Trước cái nhìn chăm chú của Tả Mạc, Vương Thiện lại không hề né tránh mà còn kiêu ngạo nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách ấy. Cô biết rõ là những điều anh hai cô công bố ban nãy đủ để một người thông minh như hắn nhận ra thân phận của Mộng Thương. Chỉ là... giờ không phải lúc để nói chuyện đó.

Vương Thiện lách người qua Tả Mạc rồi ngạo nghễ bước đi. Tất cả mọi người ở đây có thể dễ dàng nhìn ra sự tức giận khó kìm nén của cô qua giọng nói vang vọng:

"Tự tay tôi sẽ phá hủy bọn chúng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play