"Hoàng Phỉ. Cài nốt ba cái cúc áo vào. Đây không phải là bãi biển."
"Biết rồi."
*
"Mộng Thương. Cháu đi đâu đấy?"
"Cháu qua chỗ mẹ chơi tý."
"Đừng phiền mẹ cháu hôm nay chứ. Nào, lại đây với cô."
"Vâng."
---
"Cảnh Thiên. Anh xong chưa? Tới anh ra mở màn rồi kìa."
"Rồi. Rồi. Tôi ra ngay đây."
Cảnh Thiên lịch lãm trong bộ vest trắng mà bước lên sân khấu. Anh nhận lấy
chiếc micro và hắng giọng, bắt đầu tuôn ra những lời nói hoa mỹ.
Sau đó tiếng nhạc lễ đường quen thuộc ngân vang. Trong tiếng vỗ tay vang
dội của mọi người, Tả Mạc nghiêm nghị trong bộ vest đen thẳng tắp, trên
ngực còn có một hỉ bông trắng trong. Bàn tay đeo găng trắng của hắn nhẹ
nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vương Thiện, dắt cô đi trên con đường thảm đỏ đầy hoa.
Vương Thiện như một thiên thần bước xuống trần
gian với chiếc váy cô dâu trắng tinh khôi khoét một đường khá sâu phía
sau tôn lên vóc dáng chuẩn từng centimet của cô. Chiếc mạng che trắng
mỏng manh che đi một phần gương mặt xinh đẹp càng làm tăng thêm vẻ đẹp
yêu kiều có đôi chút thần bí của cô.
Theo sau là phù rể Vương Tử
vô cùng xinh trai và phù dâu Vương Mộng Thương siêu cấp đáng yêu. À...
Từ giờ bé đã là Tả Mộng Thương rồi...
Cặp cô dâu chú rể tiếp theo không ai khác chính là Lam Liễu và Vương Thương Dạ.
Lam Liễu e thẹn trong chiếc váy cô dâu khá truyền thống và kín đáo. Cơ bản
là vì Vương Thương Dạ không thích người phụ nữ của mình khoe da khoe
thịt trước bàn dân thiên hạ. Và hơn cả là anh thích một Lam Liễu e thẹn
nhưng cũng rất bướng bỉnh, đáng yêu và bản lĩnh.
Phù rể của họ
đương nhiên là Lam Phong - chàng trai vàng trong làng "tốc độ". Mọi
người đều không hiểu cậu đã làm cách gì mà chỉ trong vòng một tháng có
thể khiến ông vua âm nhạc ở đất nước Pháp xinh đẹp nhắm chúng và lôi về
nhận làm học trò. Là do cậu quá mức tài năng chăng?
Vốn là Lam
Phong muốn đợi tới khi thực sự có tên tuổi trên nền âm nhạc thế giới rồi mới quay trở về nhưng nghe tin Lam Liễu kết hôn nên cậu đã lấy cái danh là học trò duy nhất của ông vua âm nhạc nước Pháp ra để trở về tham dự
lễ cưới của cô.
Còn phù dâu của họ chính là Vương Hạ - tay chân đắc lực của Vương Thương Dạ.
Tiếng nhạc lễ đường vẫn chưa kết thúc. Đôi uyên ương cuối cùng chính là Tả Mễ và Du Hải.
Nói tới cặp này thật sự khiến Vương Thiện tức giận mà nghiến răng ken két.
Ai đời đâu nam thanh nữ tú; chàng có tình, thiếp cũng có ý mà ba mươi
mấy năm trời không ai chịu hé răng nửa lời. Cũng may là cô phát hiện ra
và thông đồng với Hoàng Phỉ đặt bẫy lừa họ bày tỏ tình cảm thì họ mới
nên vợ nên chồng, thì mới có ngày đồng hôn tuyệt vời như thế này.
Và cái cặp này cũng làm mất tinh thần đồng đội lắm cơ. Một mình họ không
có phù dâu phù rể. Theo lời Tả Mễ nói thì do cô không tìm được phù dâu
thích hợp nên phù rể cũng miễn bàn luôn đi.
Trở lại với cặp cô dâu chú rể bước ra đầu tiên, đó chính là Tả Mạc với Vương Thiện. Tả Mạc tuy không thể thấy đường nhưng bằng cách nào đó hắn vẫn có thể vững chãi
dẫn Vương Thiện bước đi. Đôi mắt giả mà Cảnh Thiên cấy vào mắt hắn cũng
rất tốt, đủ sức sống để không dọa người khác bỏ chạy.
"Tiểu Thiện, lấy anh em sẽ chịu nhiều thiệt thòi."
"Nhà anh to, tiền anh nhiều, mặt tiền của anh cũng level soái. Em tự thấy mình không có chịu thiệt."
"Anh không thể nhìn được."
"Không nhìn thì không nhìn, tốt nhất là không nhìn thấy mấy đoá hoa đào lởn vởn xung quanh."
"Anh gần 40 tuổi rồi. Già rồi."
"Không sao. Anh vẫn rất khỏe. Kĩ thuật trên giường của anh... vẫn rất tốt."
"Anh..."
"Anh, anh, anh cái khỉ gió gì nữa? Tả Mạc, rốt cuộc anh có muốn kết hôn hay không hả?"
"Tiểu Thiện, anh chỉ muốn nói là... anh yêu em."
Vương Thiện nghe được lời thổ lộ của Tả Mạc mà cười tươi. Đúng lúc này mạng
che mặt bị gió cuốn bay. Cô nắm lấy chiếc cà vạt của hắn, không do dự mà kéo mạnh và đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào.
"Em cũng yêu anh."
***
Ở một diễn biến khác của câu chuyện...
Trong căn nhà nhỏ của Vũ Minh Nguyệt, Vũ Nhật Minh đang ngồi ăn cơm với một
khuôn mặt khó ở. Chàng trai trẻ của chúng ta liếc mắt nhìn qua trái một
người đàn ông lịch lãm, ít nói mang tên Nguyễn Tuấn Nam mà theo thói
quen cậu hay gọi là chú KingKong đang nhăm nhe gắp thêm rau cho cậu rồi
lại nhìn qua phải - nơi người cha ruột thịt mà cậu hay gọi là chú Duy
đang nhìn cậu như hổ đói rình mồi hòng gắp thêm miếng thịt thơm ngon kia vào bát cậu mà thở dài...
Lúc này, Nguyễn Tuấn Nam lạnh mặt lên tiếng:
"Trẻ nhỏ ăn rau mới tốt."
Ngô Duy ngay lập tức phản bác:
"Là con trai phải ăn nhiều thịt để to khỏe mới tốt."
Và sau đó một cuộc chiến "Ăn rau", "Ăn thịt" cứ thế mà nổ ra khiến Vũ Minh Nguyệt đỡ trán ngán ngẩm.
Bất chợt, cả hai người đàn ông đều đồng nhất quay qua Vũ Nhật Minh mà hỏi:
"Cu Bon. Con thấy ăn cái nào tốt hơn?"
Cậu bé gần 11 tuổi giật nảy mình rồi sau đó cau mày đặt đôi đũa xuống và điềm nhiên hỏi lại:
"Thế hai chú muốn lấy mẹ cháu hay là muốn lấy cháu vậy???"
_HOÀN_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT