Vương Thiện lúc này chính là
tâm điểm của mọi sự chú ý nhưng cô lại chẳng mấy bận tâm. Ánh mắt sắc
lạnh tự động bỏ qua tất cả những cặp mắt xung quanh, chỉ chăm chắm xoáy
sâu vào đôi mắt đang dần hiện lên sự thỏa mãn phía đối diện. Bàn tay
đang nắm lấy chiếc cằm thon gọn kia tăng thêm chút lực. Đôi môi đỏ mọng
nở một nụ cười nửa miệng:
"Ha. Muốn bẫy tôi? Xin lỗi... nhưng cô bẫy nhầm người rồi."
Đoạn, Vương Thiện nghiêng đầu mỉm cười thân thiện. Cô nâng ly rượu của mình
lên, chạm nhẹ vào ly rượu vang đỏ sóng sánh của Tô Nhiên Nhiên rồi lên
tiếng:
"Mong cô sẽ vui vẻ trong bữa tiệc ngày hôm nay."
Sau đó Vương Thiện vừa bước những bước dài về phía khán đài vừa uống cạn ly rượu trên tay. Muốn làm cô mất mặt? Muốn mọi người đánh giá nhân cách
của cô? Nực cười. Tô Nhiên Nhiên còn chưa có đủ trình để chơi với cô
đâu.
Ngay khi Vương Thiện bước lên khán đài thì những tiếng xì xầm bắt đầu to dần. Đa phần là... nói xấu cô.
Vương Thiện chỉ nghe... và cười:
"Xin tự giới thiệu. Tôi là nghệ sĩ violin đại diện của Tập đoàn Lam gia -
Emily Hillary Filbert. Tôi rất hân hạnh khi được có mặt tại buổi tiệc
đêm nay. Để mừng cho sự liên minh giữa hai tập đoàn tôi cũng có một tiết mục góp vui."
Đoạn, Vương Thiện quay người nhận lấy chiếc
violin tinh xảo mà chính tay cô đã tạo ra. Chiếc violin này được làm lên từ những thanh gỗ vân sam tốt nhất. Violin gồm có bốn dây, mỗi dây cách nhau một quãng năm đúng chuẩn và được thiết kế bằng những đoạn dây sây
giống như guitar. Còn cây vĩ thường thì được cô ưu ái làm bằng vây của
cá voi vô cùng cao cấp.
Chỉ cần là người trong nghề thì không một
ai đang ngồi đây dám coi thường giá trị của cây violin này. Đến cả Lam
Phong vốn không ưa gì Vương Thiện lúc này cũng quên luôn công kích cô mà chỉ chăm chăm quan sát cây violin trân quý này.
Ngay khi những
nốt nhạc đầu tiên của bản "Crystallize" vang lên từ chiếc violin trên
tay Vương Thiện thì cả gian tiệc gần như chết lặng. Hàng loạt người yêu
âm nhạc, yêu violin đều bị tiếng đàn tài năng của cô làm chấn động mạnh.
Người phụ nữ trên khán đài kia như có vầng hào quang chiếu rọi toàn bộ sân
khấu. Cô hoàn toàn không để thời gian hay không gian o ép những cảm xúc
mãnh liệt của mình. Đôi mắt nâu sắc bén giờ đây lại dịu đi vài phần
khiến cô không khác gì một thiên thần đang cố gắng bảo vệ bản thân khỏi
những chông gai của thế giới.
Tả Mạc điềm nhiên đưa mắt ngắm nhìn
Vương Thiện. Cô lúc nào cũng phải thu hút như vậy thì mới được hay sao?
Thật lòng hắn hiện tại chỉ muốn ôm trọn lấy cái cơ thể nhỏ bé kia của
cô, bao bọc cô, trở thành người đàn ông duy nhất của cô. Cơ mà bây giờ
cô... đã có con, đã có người đàn ông khác bên cạnh rồi thì cần gì đến sự quan tâm, bao bọc của hắn nữa.
Đúng lúc này, một bàn tay thiếu ngón khẽ vỗ nhè nhẹ lên vai Tả Mạc khiến hắn khó hiểu cau mày.
Vương Thương Dạ dập tắt điếu thuốc đang hút dở rồi lạnh nhạt lên tiếng:
"Đôi mắt cũng biết nói dối. Vì vậy... hãy tự mình tìm ra lời giải đáp."
Sau đó không để Tả Mạc kịp nói lời nào Vương Thương Dạ đã lướt qua hắn mà tiến lên trên khán đài.
Đúng lúc này thì tiết mục của Vương Thiện cũng đến hồi kết. Cô nhẹ nhàng cúi mình đón nhận những tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Vương Thiện nhìn qua Vương Thương Dạ đang ở bên cạnh mình mà cười khẽ:
"Anh coi đi. Em rất giỏi đúng không?"
"Ừ. Em rất giỏi. Anh biết mà." - Vương Thương Dạ vừa trả lời vừa cưng chiều vỗ nhẹ lên mái đầu nhỏ của Vương Thiện.
Hành động này rơi vào mắt tất cả mọi người ở đây đều trở lên thật ám muội.
Vì vậy tin đồn Vương Thiện là người phụ nữ của Lam Dạ Minh mấy ngày nay
càng trở lên đáng tin hơn mấy phần trong lòng mỗi người, nhất là Tả Mạc.
Tả Mễ đưa mắt nhìn qua gương mặt không một chút biến sắc của Tả Mạc rồi
lại nhìn xuống bàn tay to lớn không biết đã bóp nát ly rượu từ bao giờ
của hắn mà không khỏi lắc đầu. Thật sự tức giận đến vậy?
Đúng vậy. Tả Mạc có thể không tức giận hay sao? Dù gì đi nữa thì hắn cũng chưa
từng phủ nhận việc bản thân mình đã yêu Vương Thiện. Vậy nên kêu hắn
bình tĩnh khi cô thân cận với một người đàn ông khác ngay giữa chốn đông người như này thì hắn sao làm nổi.
Bên cạnh đó, Chủ tịch Lam Duật ngồi dưới mà chỉ biết cười cười bất lực:
"Thằng con nuôi này của cha cũng thật biết tạo sóng gió."
Lam Liễu bên cạnh cũng dịu dàng cười:
"Tính anh ấy cha còn lạ gì nữa. Lúc nào cũng khác người như vậy."
"Ừ. Mà Lam Phong đâu?"
"Con cũng không biết nữa. Rõ ràng nãy con vẫn thấy Phong ở bên kia mà."
Lam Liễu lo lắng quay ngang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Lam Phong
nhưng lại hoàn toàn không thấy dù chỉ là một góc áo. Đôi bàn tay thon
dài của cô không tự chủ mà siết chặt lấy nhau. Tại sao cô lại cảm thấy
bất an đến vậy?
Trong khi ấy trên một chiếc xe tải chuyên chở hải
sản có một cô bé đang cố gắng thoát khỏi sợi dây thừng trói chặt trên
tay. Cô bé ấy... chính là Vương Mộng Thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT