Thấy vậy Kimiko cũng
không hỏi gì thêm, nhưng ánh mắt lại tràn ngập hiếu kỳ vẫn luôn nhìn
tôi, cất giọng nhẹ nhàng: “Ran qua kia ngồi cùng chứ? Zu đi lại bất tiện cũng không thể chạy qua được.”
Bấy giờ tôi mới nhìn thấy khoảng
cách giữa tôi và họ có chút xa. Tuy gian phòng này không tính lớn, nhưng cũng không phải nhỏ, ngồi cách một khoảng như vậy có vẻ không được thân cận. Nghĩ lại cảm thấy tự trách, tôi nhanh chóng đứng dậy cùng Kimiko
dịch lại gần Zu.
Hỏi tôi vì sao có chút lạnh nhạt với họ ư? Nói thật cũng không phải, chỉ là do tâm lý của tôi mà thôi.
Đôi mắt khẽ nhìn khuôn mặt Zu hơi tái nhợt, dù vậy cũng không che được vậy
vẻ tươi tắn tràn đầy sức sống, luôn treo nụ cười bên môi. Hơn nữa, có
thể khẳng định ‘giấc mơ’ này có thể khiến con người quay về mấy năm
tuổi, vậy càng góp phần phụ trợ cho dung nhan của nữ minh tinh này.
Đúng vậy, Zu chính là một ca sĩ. Gia cảnh đều xuất thân từ nghệ thuật, nên
không khó nhận ra Zu sẽ theo nghiệp của gia đình, hơn nữa cô có đầy đủ
tố chất để làm một ca sĩ: Nụ cười tỏa nắng, giọng hát thiên phú, thân
thiện dễ gần, tựa hồ không thể tìm ra được khuyết điểm gì. Zu còn có một nghệ danh chính là Thiên Kỳ!
Cho tới tận khi tôi bước vào giấc mơ này, thì ánh sáng hào quang của ca sĩ Thiên Kỳ vẫn chưa từng lắng xuống!
Khóe mắt tôi vẫn liếc nhìn Kimiko, nghe nói cũng là một nữ doanh nhân thành
đạt trẻ tuổi, hình như sống cùng nơi Jing du học. Không biết hai người
họ có nhận thức nhau không, dù sao chúng tôi cũng cùng học chung trường
trung học.
Tóm lại chính là, đối với những người nổi tiếng tôi có chút chỉ quen nhìn từ xa, vậy đấy!
– Chị Ran, khẩu súng này chị có được ở đâu hay vậy?
Phục hồi lại tinh thần, ngước mắt nhìn đã thấy Zu dùng vẻ mặt nồng đậm tò mò, chỉ thiếu không ghi hẳn lên trán thôi.
Thấy thế, tôi cũng không ngại gì lấy ra cho Zu xem, thấy mắt Zu sáng như
sao, tôi bèn mở miệng: “Zu còn nhớ Mika không? Đàn chị trên Zu một khóa
hồi trước đấy. Súng này là Mika cho chị mượn dùng!”
– Oa! Tuyệt
thật, ước gì em cũng có thể có một khẩu phòng thân. Nhưng thôi, đằng nào em cũng không biết dùng. Súng phải cho người biết dùng sử dụng mới
không lãng phí.
Zu vui vẻ nhận lấy khẩu súng tôi đưa, vừa nghe
tôi giải thích vừa nói, tay vẫn không quên trái chạm phải sờ một phen,
mới lưu luyến trả về.
Kimiko ngồi bên cạnh cũng góp lời: “Phải
Mika luôn đi cùng Jing đấy không? Bên ngoài đời chị có mấy lần nhìn
thấy, trong đây chị cũng có gặp một lần, hàn huyên mấy câu. Nhưng có vẻ
Mika đang vội gì, nên không nói chuyện bao lâu liền tách ra.”
Tôi gật đầu hiểu rõ. Dĩ nhiên là Mika đang vội tìm em gái nghịch ngợm Miko
của mình, sợ là hiện giờ vẫn còn đang tìm. Bên cạnh đó, tôi cũng có chút bất ngờ, vừa mới thắc mắc không biết Kimiko có quen Jing không, nhưng
nghe giọng điệu này thì hẳn có quen biết rồi.
Zu bỗng chốc phồng má tỏ vẻ giận dỗi: “Hai người đều gặp chị Mika và anh Jing rồi, thật ghen tỵ, Zu cũng nhớ hai người đó lắm.”
Tôi làm bộ ngạc nhiên: “Thật không đấy? Chị còn tưởng người nổi tiếng như em quen biết nhiều người sao nhớ được hết chứ?”
“Dĩ nhiên, chị Ran không biết chứ, trí nhớ Zu siêu tốt nhé, Zu còn nhớ được tên từng fan hâm mộ của mình kìa, nói gì tới người quen.” Zu tự hào
khoe, nếu có thêm một cái đuôi ngoe nguẩy đằng sau, thì chắc chắn sẽ
miêu tả được bộ dạng ‘khen ta đi’ của Zu lúc này.
Kimiko cưng
chiều nhéo má non mịn của Zu một cái, tôi cũng vui vẻ nhéo một bên má
còn lại khiến Zu la oai oái. Cảm giác nhéo má người nổi tiếng đúng là
phi thường kỳ dị.
Cuộc đối thoại linh tinh diễn ra một lát, thấy
bầu không khí đã được cải thiện. Tôi dời tầm mắt nhìn xuống bàn chân
phải nói là đã thành sưng phù của Zu, lo lắng hỏi:
– Chúng ta không thể ở đây lâu, chân em càng phải nhanh chóng tìm biện pháp, để vậy ngộ nhỡ xảy ra cái gì thì sẽ rất khó khăn.
Kimiko cũng lo âu nói: “Đúng vậy, nhưng Zu không thể đi quá xa. Chúng ta cũng không thể cõng Zu chạy quá lâu được.”
Tôi có chút tiếc nuối. Biết vậy lúc ở phòng y tế nên vơ vét thì tốt rồi, không phải đau đầu suy nghĩ!
Ánh mắt Zu bỗng chốc ảm đạm xuống, chỉ có nụ cười vẫn luôn thường trực:
– Hai người cứ đi đi, mặc kệ em. Em đã làm vướng chân hai chị nhiều rồi.
Kimiko quay đầu lại, xuyên qua ánh mắt thủy lam đã rút bớt vẻ nhu hòa, thay
vào đó là sự nghiêm khắc khiến người không thể chống đối. Thanh âm vẫn
nhẹ nhàng, nhưng xen lẫn thêm một tia nóng tính: “Thiên Kỳ, em nên biết, chị sẽ không bỏ mặc em. Vậy nên đừng để chị phải nghe thêm câu ‘mặc kệ
em’ lần nào nữa.”
Zu thức thời không mở miệng nữa, chỉ là rũ xuống đôi mắt nhìn chằm chằm chân mình.
Cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, tôi một bên mở ra bản đồ đã lấy ra sẵn trước đó, ngón tay khẽ gõ trên mặt giấy suy tư, chuyển đề tài:
– Được rồi, mọi người xem. Theo tôi thấy, mỗi một khu nhà ít nhất cũng
phải có một ít băng bông thuốc men dự trù. Trước chúng ta sẽ tìm trong
đây một vòng, nếu không có thì mới tìm sang khu bên cạnh. Hai người thấy thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT