Trong không gian u
tối, chỉ có một vài ánh sáng hắt vào chứng tỏ trong căn phòng thông khí. Xung quanh là những kệ đồ bằng inox, chất đầy những thùng cát tông sắp xếp có trật tự. Trên mỗi thùng đều ghi rõ đựng những vật gì bên trong
bằng một giấy note nhỏ, nếu không phải xung quanh phủ một tầng bụi, thậm chí còn có một vài tơ nhện giăng ra, thì hẳn đây là một căn phòng đựng
dụng cụ ngay ngắn.
Bước chân bỗng dừng, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, tôi nghi hoặc nhìn lướt qua xung quanh.
Lúc chúng tôi mới vào đây, tôi nhớ rất rõ ràng những dụng cụ không được gọn gàng như thế này, thậm chí có vứt ngổn ngang ra đất, hơn nữa những kệ
gần đấy đều không có quá nhiều bụi. Mà giống như có người thường xuyên
vào…
‘Không ổn!’ Tôi kịp phản ứng lại, lo lắng quay người trở về.
Rất nhanh xuyên qua mấy hàng kệ đồ, tới chỗ chúng tôi khi nãy nghỉ tạm.
Không có ai!
Sống lưng tôi bỗng chốc lạnh toát. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chỗ vốn là Zu
ngồi đó, giờ phút này lại không hề thấy một bóng người. Lại quay đầu
nhìn về phía cửa ra vào, tủ chẹn cửa vẫn ở đó chưa từng bị xê dịch.
Cả căn phòng tối này không hề thấy một cái cửa sổ nào, vậy Zu biến mất như thế nào? Chẳng lẽ đúng như tôi nghĩ, có người sống ở đây rồi bắt cóc Zu đi? Nhưng nghe thế nào vẫn thấy không đúng.
Hay chẳng lẽ Zu thấy nhàm chán nên đi tìm tôi hoặc Kimiko rồi, vậy cái chân đau như thế hẳn không thể đi xa.
Ôm tia may mắn, lần này tôi tỏ ra thận trọng đi về hướng Kimiko đã đi.
Trước đó chúng tôi đã thống nhất với nhau, đầu tiên sẽ đi dạo quanh căn phòng dụng cụ này. Sau đó tôi và Kimiko sẽ đi ra tìm băng bông cho Zu. Nhưng
hiện giờ tình huống kì dị trước mắt, tôi nghĩ cần phải đi xác nhận một
chút.
Rõ ràng căn phòng nếu tính toán bình thường thì hẳn sẽ
không quá lớn, thế nhưng lại giống như trúng phải ảo giác, càng đi càng
lâu.
Tôi cố gắng nhấc bước nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, bàn tay nắm chặt khẩu súng phía trước.
Rồi bỗng, ánh mắt ngưng tụ khóa lại trên một bóng người. Mượn chút tia ánh
sáng thấy rõ mái tóc quăn màu vàng bồng bềnh, như cảm nhận có người tới
chợt quay đầu lại. Nhìn thấy rõ là tôi, Kimiko thở phào nhẹ nhõm, nhưng
lại cất giọng đầy ngạc nhiên:
– Sao Ran lại qua đây, tìm được thuốc rồi sao?
Tôi lắc đầu, trả lời: “Không thấy Zu đâu, cảm thấy tình huống khác thường nên em quay lại tìm chị trước.”
Kimiko nghe vậy sững sờ, ánh mắt nhanh chóng nồng đậm tia lo lắng: “Đúng là
không bớt lo mà, mới rời xa mấy bước lại gặp chuyện rồi. Bây giờ chúng
ta phải làm thế nào?”
Ánh mắt tôi trở nên trầm tư, nghĩ có lẽ Zu
sẽ không thể rời khỏi phạm vi căn phòng này, ngập ngừng lên tiếng: “Tình huống quỷ dị này, sợ không thể liều lĩnh hô to. Chúng ta thử đi tìm một vòng kỹ lưỡng xem sao? Chân Zu bị như vậy, nếu đi cũng không thể đi quá xa. “
– Cũng chỉ có thể như vậy.
Kimiko tràn đầy lo lắng
bước theo cùng tôi. Tôi nhìn Kimiko giây lát rồi xoay người đi tới vị
trí cả hai chưa đi qua, vừa đi vừa cất giọng dò hỏi:
– Lúc chị tìm quanh đây có thấy gì khác thường không?
– Ngoại trừ im lặng đến dễ sợ thì không thấy gì khác. Chị có đi dãy bên kia nhưng không thấy gì khác thường.
Giọng Kimiko rất nhanh từ sau lưng tôi truyền tới. Tôi vừa đi vừa trầm ngâm.
Không biết có phải do tôi lên cấp không, mà dường như mắt tôi có thể
nhìn rõ trong bóng tối, không hẳn là quá rõ ràng nhưng cũng phân biệt
được. Thế nhưng bản năng ghét bóng tối của con người vẫn khiến tôi có
chút không quen, giá mà cái ba lô tôi thu thập được ở nhà kính vẫn còn
thì tốt rồi, trong đấy có đèn pin.
Nghĩ đến tôi không khỏi thắc
mắc quay đầu lại nhìn Kimiko. Nếu tôi đoán không lầm, Kimiko cũng mới
vào giống như tôi, hẳn sẽ không thể có được cơ duyên như tôi đi? Nói gì
thì nói, cơ duyên không phải củ cải trắng, phó bản lại càng không phải
củ cải trắng. Vậy thì sao mắt Kimiko lại tinh như vậy? Ánh sáng có hắt
vào một ít thì cũng không thể phụ giúp được gì nhiều.
Thế nhưng, ngay khi tôi vừa quay đầu lại, người vốn nên đi theo sau tôi lại biến mất không thấy.
Biến mất?!
Một luồng khí lạnh không biết từ đâu lại lần nữa chạy dọc theo sống lưng
tôi, tôi dừng bước lại, cả người đều tiến vào trạng thái đề phòng.
Tình huống quỷ dị gì thế này? Cả hai người họ đều vô thanh vô tức biến mất,
thậm chí Kimiko còn biến mất ngay sau lưng tôi, không hề có dấu hiệu gì
báo trước.
Rõ ràng chưa đầy một phút trước, tôi còn nghe thấy câu nói của Kimiko. Vì sao chỉ một cái quay đầu đã mất tích luôn rồi?
Ánh mắt tôi không khỏi căng thẳng nhìn chằm chằm xung quanh, không hề bỏ
sót chi tiết gì. Vẫn là những kệ để thùng đấy, gọn gàng và ngăn nắp, nối liền một hàng dài không hề thấy điểm cuối.
Khoan!
Tôi
chợt nghĩ tới, căn phòng dù có rộng đến mấy cũng không thể rộng quá mức
thế chứ. Khi mới bước vào rõ ràng chỉ rộng chừng ba mươi bốn mươi mét,
cùng lắm chỉ để bốn năm kệ đồ là cùng, còn chưa kể tủ đồ và vật dụng
linh tinh khác. Vậy sao lúc này đây lại giống như đang ở nhà kho vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT