Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 4.13 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Đối với hắn, Myron là thần


...

trướctiếp

 


***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 4.13 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Đối với hắn, Myron là thần


Cesar nhìn Eden, trong đôi mắt đỏ bừng của hắn hiện lên chút ánh sáng kỳ lạ, hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.


Nhưng chẳng mấy chốc, biểu cảm của Eden đã trở lại tự nhiên, hắn thong thả đứng dậy rồi liếc nhìn Cesar, “Hôm nay cậu thật may mắn.”


Sau khi Eden nói xong, hắn cầm di động gọi điện thoại. Từ xưng hô xem ra, người hắn đang gọi là một phụ nữ.


“Lucy, vì khen thưởng cho sự dũng cảm lần trước của em, tối nay gặp mặt đi.” Eden sử dụng giọng nam, “Em đặt phòng khách sạn và gửi địa chỉ qua đây, đừng quên mang theo dịch bôi trơn và bao, đúng rồi, nhớ tìm lý do không về nhà với ba mẹ của em đó.”


Eden sau khi nói mấy từ cuối cùng, khóe miệng nhếch lên, “Em yêu, anh đã gấp không chờ nổi rồi.”


qingyufighting.wordpress.com


Sau đó Cesar nhìn Eden cởi bộ tóc giả của mình ra, hắn tháo trang sức thay nam trang. Nếu Cesar không chính mắt nhìn thấy, quả thực sẽ không tin tưởng người đàn ông anh tuấn cao gầy trước mắt này là người phụ nữ quyến rũ lúc nãy.


Eden trong trang phục nam rất đẹp trai, tóc vàng mắt xanh, thay tây trang liền biến thành một nhân sĩ tinh anh. Hắn cúi đầu đeo đồng hồ, nhìn gương lạnh lùng cười.


“Tôi sẽ để cậu ở đây trong vài ngày, nhưng đừng chết đói ở đây.” Eden rời đi, để lại một mình Cesar trong phòng. Cesar lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, đối phương đã khóa trái cửa.


Cesar lúc này mới cau mày cố sức nhổ chiếc khăn tay trong miệng ra ngoài, đầu lưỡi cuộn lại rồi nhổ ra một vật nhỏ.


Lúc trước khi Cesar bị ép ăn tấm danh thiếp, cậu ta phát hiện ra rằng có một miếng sắt cứng trong danh thiếp, xuất phát từ cẩn thận, cậu ta liền đặt miếng sắt kia dưới lưỡi.


Cesar có chút nghi hoặc nhìn những thứ trên mặt đất, hình như đó là một con chip.


***


Tịch Đăng nói xong liền đặt điện thoại lên chiếc tủ bên cạnh, vẻ mặt rất tự nhiên. Bạch nhìn cậu một cái, rồi nói: “Gần đây một ban nhạc có tổ chức buổi biểu diễn, người khác cho anh hai vé. Em muốn đi không?”


Bạch muốn đi xem biểu diễn? Tịch Đăng có chút tò mò, hỏi: “Ban nhạc nào vậy?”


Một người như Bạch có lẽ chỉ nghe nhạc cổ điển, nhắm mắt thưởng thức đàn cello, violin, piano và những nhạc cụ tương tự trong nhà hát hoa lệ, nhưng những lời tiếp theo của hắn lại làm Tịch Đăng ngạc nhiên.


“Một ban nhạc rock ‘n roll.” Bạch nói tên, “Không phải em rất thích họ sao?”


Trong mắt Tịch Đăng hiện lên sự khó hiểu.


qingyufighting.wordpress.com


Bạch nhắc nhở: “Tôi thấy một tấm poster trong cửa hàng của em. Em đã khoanh tròn địa điểm và thời gian buổi diễn. Tôi cho rằng em muốn đi.”


Tịch Đăng dường như đột nhiên bừng tỉnh, “Cái đó do người khác để lại. Nhưng nếu chúng ta có vé, vậy cùng nhau đi đi.”


Tấm poster đó quả thực không phải của cậu.


 


Tấm poster đó quả thực không phải của cậu

 


***


Buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ tối, Bạch và Tịch Đăng đến địa điểm lúc sáu giờ ba mươi. Bởi vì đó là một buổi biểu diễn rock ‘n roll, tất cả mọi người đều đứng, trang điểm kỳ quái, trong tay cầm lightstick.


Ban nhạc này rất nổi tiếng, vì vậy có rất nhiều fans hâm mộ, người người chen chúc.


Tịch Đăng nhận ra rằng sắc mặt của vị bác sĩ pháp y càng ngày càng khó coi, càng ngày càng trắng, như thể hắn có thể nôn bất cứ lúc nào.


Tịch Đăng lo lắng nhìn Bạch, “Anh khỏe không? Nếu không chúng ta về thôi?”


Bạch đưa mắt lên sân khấu, chỉ nói: “Sắp bắt đầu rồi.”


Nhưng tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn lúc đầu. Đám đông bên cạnh Bạch càng ngày càng trở nên kích động, một số cô gái đã cởi áo khoác và hét lên. Quả nhiên không bao lâu, Bạch tiến đến bên tai Tịch Đăng nói, “Tôi đi toilet một lát.”


Tịch Đăng gật đầu. Không lâu sau khi Bạch đã đi xa, Tịch Đăng cũng cảm thấy tai mình ong ong, những tiếng thét chói tai tựa như □□ rót vào tai cậu, sau đó lại từ tai theo mạch máu chảy tới tim.


*□□ raw nó vậy, tớ cũng biết đó là chữ gì nữa ┐(  ̄ヘ ̄ )┌


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng giơ tay ôm trái tim mình, cậu nhìn xung quanh, Bạch chưa trở lại, chung quanh đều là những khuôn mặt xa lạ. Sự phấn khích của họ không phù hợp với tình trạng của Tịch Đăng bây giờ.


Tịch Đăng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Bạch, bảo hắn cậu không thoải mái ra ngoài trước. Đột nhiên một bàn tay bên cạnh vươn ra hất văng điện thoại của Tịch Đăng xuống đất.


Mới vừa rớt xuống, cậu liền nhìn thấy điện thoại của mình bị người khác dẫm đạp lên nhiều lần, mà người va vào cậu dường như vẫn chưa nhận ra, còn điên cuồng gào thét hướng về phía sân khấu.


Tịch Đăng có điểm bất đắc dĩ, cúi xuống chuẩn bị nhặt điện thoại lên, đột nhiên cánh tay cậu bị nắm chặt.


Tịch Đăng cúi đầu nhìn, đôi tay nắm lấy tay cậu không đeo găng tay. Sau lưng cậu đột nhiên vang lên một giọng nói…


“…”


***


Cesar không biết chính mình ở trong căn phòng này mấy ngày. Căn phòng này không có cửa sổ, không có đồng hồ và đèn vẫn sáng suốt hai mươi bốn giờ.


qingyufighting.wordpress.com


Cesar làm tổ trong một góc, tay và chân bị trói vô cùng khó chịu, nhưng khó chịu nhất là dạ dày. Dạ dày không có thức ăn luôn dùng những cơn đau báo hiệu sự bất mãn của nó, hơn nữa cũng không có nước uống. Đa số thời gian Cesar ép buộc mình ngủ. Tuy nhiên, dần dần ý thức của cậu ta cũng bắt đầu mất kiểm soát.


Hung thủ giết người tên Eden kia không trở về ư? Không bị giết thật tốt, nhưng hiện tại, chính mình có lẽ sẽ bị chết đói ở chỗ này. Cesar nghĩ nếu tay chân không bị trói, cậu ta có thể cắn cổ tay và uống một ít máu.


“Rầm…”


Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, khiến đôi mắt đang khép hờ của Cesar bừng mở. Cậu ta cố gắng nhìn về phía cửa, nhưng trước mắt đều là hoa*. Caser chỉ nhìn thấy rất nhiều bóng người lờ mờ tiến về phía mình.


*Cảm giác hoa mắt, cảm giác xây xẩm, tối sầm mặt lại.


“Đã tìm được người bị hại, đã tìm được người bị hại!”


 


"Đã tìm được người bị hại, đã tìm được người bị hại!"

 


***


Carter đứng ở bên cạnh xe, nhìn người bị hại nằm ở cáng được đưa lên xe cứu thương, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghiêng đầu nhìn bác sĩ pháp y đang đứng cạnh mình, người đó vẫn mặt lạnh như cũ, giống như một tảng băng, cũng không có bộ dáng vui vẻ vì thành công giải cứu được người bị hại.


“Lần này cậu lập công lớn, nhưng làm thế nào cậu biết người bị hại bị nhốt ở đây?”


Bạch nghe vậy, liếc nhìn Carter, “Nghi phạm nói.”


Carter cau mày, “Tên nghi phạm đó chúng tôi thẩm vấn mấy ngày một câu không nói, hắn nói cho cậu lúc nào?”


Họ đã bắt giữ được nghi phạm. Tại buổi biểu diễn của ban nhạc rock ‘n roll mấy ngày trước. Nhưng hung thủ rất kiên cường, cho dù bị bắt cũng không chịu hé răng.


qingyufighting.wordpress.com


Bạch lấy điện thoại ra khỏi túi, nhìn thời gian, rồi nói: “Tôi đi trước.”


Carter thở dài một tiếng, nhìn bóng lưng Bạch vội vàng xoay người rời đi bồi thêm một câu, “Cậu trở về an ủi nhà cậu đi, có lẽ ở buổi biểu diễn lần trước đã bị dọa sợ rồi.”


Cổ bị cứa một đường rất lớn, nếu không có Bạch bên cạnh, có lẽ đã chết vì chảy máu quá nhiều.


Carter lắc đầu, chuẩn bị quay lại thẩm vấn tên sát nhân độc ác kia. Hỏi nơi ở của ba nạn nhân khác, cho dù đã chết, thi thể của họ sẽ được trả lại cho gia đình nạn nhân.


Carter vừa đến Cục cảnh sát, hắn nhìn thấy Andrew đi ra khỏi phòng thẩm vấn, còn hung hăng đá cửa một cái, “Mẹ nó.”


Andrew hiếm khi chửi thề.


“Có chuyện gì vậy? Vẫn không chịu nói?” Carter bước qua.


Andrew cào cào tóc, vừa tức giận vừa khó chịu, “Một chữ cũng không chịu nói, đã 72 giờ không ngủ, hắn còn cố chống.”


Carter nghe thấy điều này, chỉ cười một tiếng, “Cậu đi nghỉ đi, tôi đi xem thử.”


qingyufighting.wordpress.com


Trong phòng thẩm vấn còn có một cảnh sát khác, trong tay anh ta cầm  côn điện, dòng điện chạy ở mức nhỏ nhất. Nếu nghi phạm trước mặt anh ta ngủ gật, anh ta sẽ không lưu tình mà dùng côn điện dí vào người đối phương.


Ngay khi Carter bước vào, cảnh sát  kia liền đứng dậy, chào Carter. Carter gật đầu, “Cậu ra ngoài pha một ly cà phê uống đi, đưa côn điện cho tôi. Tôi sẽ hỏi hắn.”


Nghi phạm bị khóa ở ghế trên thấy Carter, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh bỉ, đây là biểu tình hắn lộ ra nhiều nhất suốt mấy ngày qua.


Carter không khó chịu, “Người anh bắt cóc đã được cứu.”


Đôi mắt của nghi phạm rất lạnh. Không giống như vẻ lạnh lùng của Bạch, đôi mắt của hắn giống như đang nhìn vào một sinh vật sắp chết, hơn nữa nó khiến người ta cảm thấy ghê tởm và khó chịu.


“Anh không quan tâm đến điều này à? Không sao, dù sao, hiện tại chúng tôi đã có nhân chứng và tìm thấy rất nhiều bằng chứng trong nhà của anh, đủ để đưa anh ra tòa, anh sẽ không thoát được án tử hình, Eden Turner.”


Eden không có biểu hiện gì, hắn vẫn nhìn Carter một cách đầy chế giễu, như thể người kia là kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới. Sau mấy ngày thẩm vấn,  trước mắt hắn đã là một mảnh xanh lá và tây trang trên người vẫn còn dính máu.


Carter cũng cười lạnh, “Eden Turner, anh trai của anh muốn gặp anh một lần, anh thấy sao?”


Eden nghe thấy thế, biểu tình có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn liền nói: “Gặp hắn làm gì?”


Đây là câu đầu tiên Eden nói sau mấy ngày bước vào căn phòng này.


“Em trai sắp bị phán tử hình, là anh trai đương nhiên muốn gặp em trai một lần.”


“Tôi suýt chút nữa giết chết bệnh nhân của hắn, tôi nghĩ hắn nhất định sẽ muốn giết tôi, ngài cảnh sát, tôi không muốn gặp hắn.” Eden cúi đầu, hắn nhìn ngón tay của mình, trên móng tay có vết máu, khô cạn ở móng tay, ngưng tụ thành cục máu nhỏ.


qingyufighting.wordpress.com


 


Tối hôm đó, khi hắn cầm đao áp vào cổ người kia, một bàn tay khác đang run rẩy dữ dội, nhưng không có ai biết điều đó, ngoại trừ người bị hắn bắt cóc

 


Tối hôm đó, khi hắn cầm đao áp vào cổ người kia, một bàn tay khác đang run rẩy dữ dội, nhưng không có ai biết điều đó, ngoại trừ người bị hắn bắt cóc.


Hắn cố hết sức để tránh động mạch chủ, nhưng máu bất ngờ chảy ra.


Kể từ khi gặp được anh ấy ở chỗ anh trai, hắn liền biết mình đã hãm sâu vũng bùn. Lúc đó, người kia nằm ở giường điều trị của anh trai mình, còn hắn đến tìm anh trai cùng nhau ăn cơm trưa, tình cờ gặp được người ấy.


qingyufighting.wordpress.com


Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiên chiếu vào trên mặt người đó, rõ ràng không phải là một gương mặt quá đẹp, nhưng hắn đã bị cướp mất hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đối với những người khác, đó chỉ là một người bình thường, nhưng đối với hắn, người ấy chính là thần của mình.


Vị thần có thể khống chế tất cả mọi thứ.


“Đừng sợ, em chỉ giả vờ cho những cảnh sát đó xem, chỉ có như vậy, bọn họ mới không nghi ngờ anh.” Khi đó hắn cầm dao nói.


Thật ra, thoạt nhìn người ấy còn bình tĩnh hơn cả hắn.


“Eden, đừng làm như vậy, bỏ dao xuống đi.”


“Không.”


Đó là lần đầu tiên hắn phản kháng thần của mình. Hắn nhìn vào một đám cảnh sát trước mặt, ấn dao xuống.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp