***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 4.14 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Hắn bắt cóc một người cách hắn gần nhất
Carter cười nhạo một tiếng, thân thể ngả về phía sau này, hai chân tách ra vô cùng tự nhiên gác lên hai cái ghế phía trước. Đôi tay khoanh tay trước ngực, côn điện bị hắn tùy ý đặt ở trên bàn, “Anh có muốn biết làm thế nào chúng tôi bắt được anh không?”
Eden chẳng thèm nâng mí mắt, rõ ràng hắn không hứng thú với điều này.
Carter đưa mắt liếc nhìn cổ tay trái của Eden, nơi đó có một chiếc đồng hồ.
“Đồng hồ của anh bán đứng anh.” Carter ra vẻ thần bí mỉm cười.
qingyufighting.wordpress.com
Carter không khỏi không nhớ tới những gì đã xảy ra trước khi Eden bị bắt. Tối hôm đó, hắn vẫn đang xem lại các camera giám sát, những đoạn ghi hình đó hắn đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Khi hắn xem đến sắp mơ màng ngủ gật, một hình ảnh trong camera vô tình lọt vào tầm mắt hắn.
Đó là một phụ nữ mang thai với mái tóc dài. Đây là một camera theo dõi ở lối vào tàu điện ngầm. Người phụ nữ này đang đi lên cầu thang. Lúc này, cách một phút trước khi nạn nhân đầu tiên biến mất khỏi camera theo dõi.
Người phụ nữ tóc dài khẽ ôm bụng, tay vịn sau eo. Cô rất gầy, nhưng ăn mặc rất thời trang, với chiếc áo khoác dài màu đen bên ngoài chiếc váy màu nâu nhạt, hình như cô trang điểm rất sắc xảo, có lẽ còn xịt nước hoa, Carter nhận ra qua biểu cảm của một vài người đàn ông đi ngang qua cô.
Một người đàn ông vốn đang đi rất nhanh, nhưng khi anh ta đi qua người phụ nữ đó, bước chân anh ta chậm lại, đầu anh ta khẽ di chuyển, rồi anh ta quay lại nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Từ khoảng thời gian anh đi chậm lại suy ra, rõ ràng anh ta bị mê hoặc bởi người phụ nữ trước mặt, nhưng người phụ nữ kia không nhìn người đàn ông này.
Một tay khác của người phụ nữ cầm một chiếc dù màu đen, chiếc dù cũng không có gì đặc biệt.
Vốn dĩ điều này hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng vì lần trước Carter thấy chữ “phụ nữ” được Andrew tùy ý viết trên giấy, đột nhiên hắn nghĩ rằng mình có thể đã nghĩ sai điều gì đó.
Carter nhanh chóng tua lại đoạn video và xem nó một lần nữa. Lần này hắn phát hiện ra một điều mới mẻ. Người phụ nữ mang thai rất cao, thậm chí còn cao hơn người đàn ông đi ngang qua cô nửa cái đầu và không đi giày cao gót. Cẳng chân lộ ra cũng không quá thon thả, thậm chí chỗ bắp chân cũng có vẻ hơi…
Carter chụp một bức ảnh và sau đó phóng to ra. Hắn nghe nói rằng đôi chân của phụ nữ mang thai sẽ bị phù, nhưng đó điều là triệu chứng hậu kỳ mang thai. Từ bức ảnh xem ra, bắp chân của người phụ nữ hơi to, có nhiều khả năng là do cơ bắp.
Carter phóng to lần nữa, đôi bàn tay này…
Hắn thấy thứ gì đó hơi phản chiếu trên cổ tay người phụ nữ. Có vẻ như là một chiếc đồng hồ, nó chỉ lộ ra một phần nhỏ.
Carter cố gắng phân biệt, đột nhiên thấy một ký hiệu nhỏ trên đó. Hình như hắn đã nhìn thấy ký hiệu này!
qingyufighting.wordpress.com
Đầu óc Carter bắt đầu nhanh chóng hoạt động. Hình như gần đây hắn đã thấy ký hiệu này ở nơi nào đó. Ai đã đeo nó? Có rất nhiều người trong Cục cảnh sát thích đeo đồng hồ…
Bạch!
Đúng rồi, khi Bạch đưa cho Carter thứ gì đó, hắn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của Bạch. Hôm đó, Bạch mới vừa rửa tay xong, cũng không đeo găng tay, Bạch kéo cổ tay áo lên, cho nên Carter nhìn thoáng qua liền thấy chiếc đồng hồ kia.
“Chà, cái đồng hồ này đẹp thật, mua ở đâu vậy?”
Bạch liếc nhìn Carter, nói tên của thương hiệu.
“Sinh nhật của vợ tôi sắp tới rồi, tôi còn đang nghĩ sẽ mua tặng cái gì đây.”
“Thương hiệu này chỉ sản xuất đồng hồ nam.”
Một câu của Bạch liền làm tắt ngúm ý tưởng mua đồng hồ của Carter.
Đồng hồ nam?
Một người phụ nữ ăn mặc sành điệu lại đeo đồng hồ nam?
Hừm, có lẽ cô ấy đeo đồng hồ của chồng.
Carter lại xem một video khác. Khi hình ảnh cuối cùng của nạn nhân thứ ba xuất hiện trên màn hình, hắn lại một lần nữa thấy một người phụ nữ mang thai cao lớn, tuy rằng chỉ chợt lóe qua.
Biểu tình của Carter ngày càng trầm trọng hơn, trong đầu hắn một giả thuyết đột nhiên xuất hiện.
qingyufighting.wordpress.com
Một lát sau, Carter liền lao ra ngoài. Tuy nói rằng cảnh sát toàn thành phố đang tìm kiếm một người phụ nữ mang thai, nhưng thực ra họ đang điều tra về chiếc đồng hồ.
Carter cho người phóng to bức ảnh của chiếc đồng hồ kia rồi tự mình đi đến cửa hàng đồng hồ để hỏi thăm. Những điều nhân viên bán hàng nói với hắn mới chính là bước đột phá của vụ án này.
Mẫu đồng hồ đeo tay nam này được đưa ra thị trường bán chỉ trong hai tháng sau sau đó liền tạm dừng. Lý do là vì tranh chấp quyền sở hữu. Một công ty khác đã cáo buộc thương hiệu này sao chép thiết kế, vụ kiện vô cùng ồn ào huyên náo.
Sau khi bị xử thua, mẫu đồng hồ này liền bị gỡ bỏ, ngừng sản xuất, đồng thời doanh số của bản thân loại đồng hồ này cũng không tốt, giá đắt hơn đồng hồ thông thường, từ lúc đưa ra thị trường tới nay không có nhiều người mua.
Bởi vì nó đắt tiền, người bình thường thường không dùng tiền mặt chi trả. Carter lấy được danh sách những người đã mua chiếc đồng hồ này. Cuối cùng có một người xuất hiện trước mắt hắn. Đồng thời, người này cũng rất thú vị. Hắn từng làm việc trong khách sạn nơi nạn nhân thứ tư bị giết, và đã từ chức một tuần trước khi thi thể nạn nhân thứ tư bị phát hiện.
Carter so sánh người phụ nữ trên màn hình với người đàn ông này một hồi lâu, và cuối cùng hắn đưa ra một quyết định táo bạo.
Lúc Carter đang định đưa người đàn ông này đến Cục cảnh sát để điều tra tại buổi biểu diễn. Không ngờ rằng khoảnh khắc mà đối phương nhìn thấy bọn họ, hắn đã dùng hành động chứng minh rằng hắn chính là hung thủ.
Hắn bắt cóc một người cách mình gần nhất.
***
Sau khi Eden nghe xong mấy lời của Carter, cơ thể hắn khẽ di chuyển, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Vì anh đã thú nhận tội ác của mình, ba người nữ bị hại kia còn sống không?” Carter hỏi.
Eden rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Carter. Đôi mắt xanh của hắn dưới ánh đèn sợi đốt mãnh liệt vô cùng kỳ quái, “Tôi cũng muốn hỏi một chuyện, người đó có chết không?”
“Ai?”
“Người đàn ông bị tôi nhốt.”
“Không.”
Eden nghe thấy thế, một lần nữa rũ mắt xuống, trở lại trạng thái im lặng. Dù Carter hỏi gì, đối phương cũng không nói lời nào. Carter nghẹn một bụng khí đi ra ngoài gọi một cảnh sát khác. Sau đó Eden được gặp anh trai mình.
qingyufighting.wordpress.com
***
Khi David Turner bước vào, nhìn thấy em trai mình bị còng tay vào ghế, tay và chân đều bị còng, trên cằm râu lún phún, trong mắt toàn là tơ máu, tròng mắt màu xanh lam thậm chí đã chuyển sang màu đen, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Eden nhìn thấy anh trai mình khóe môi khẽ run, nhưng không nói gì. Nếu hắn đã làm những việc này, người hắn cảm thấy có lỗi, chỉ có anh trai của mình.
Cảnh sát cho hai anh em họ một không gian riêng, nhưng tất nhiên dưới sự giám sát của bọn họ.
David bước tới, sắc mặt khó coi, một tát đánh qua.
“Súc sinh.”
David hung hăng mắng, khuôn mặt của Eden bị đánh lệch sang một bên, David dùng lực rất lớn, mặt Eden đỏ lên ngay lập tức, thậm chí còn xuất hiện dấu tay mờ nhạt.
“Mày là thằng súc sinh, tại sao mày làm ra loại chuyện này?” David túm lấy cổ áo Eden, “Mày nói đi, giết người vui lắm à? Mày cảm thấy giết người phấn khích không? Vui vẻ không? Tại sao mày lại giết người?” David rống to, đôi mắt cũng đỏ bừng.
qingyufighting.wordpress.com
Tại sao lại giết người?”
Eden không biết, có lẽ bản thân hắn điên rồi. Khi hắn giết những người đó, hắn không cảm thấy tội lỗi, hối hận hay sợ hãi. Hắn nghĩ rằng hắn chỉ đưa những người đó đi nên nơi họ nên đến thôi.
“Mày có biết mày sẽ bị phán tử hình không hả?”
Tử hình? Kể từ khi Eden bắt đầu giết người đầu tiên, hắn đã nghĩ tới kết quả này. Cảnh sát cho rằng hắn chỉ giết năm người. Nhưng không phải. Người đầu tiên hắn giết là một người đàn ông vô gia cư. Không ai quan tâm một người đàn ông vô gia cư đã đi đâu đâu nhỉ.
David nghiến răng, “Eden, mày…” David không biết phải nói gì, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của em trai mình.
Eden không cảm thấy hắn đã sai.
“Anh.” Eden gọi David, “Mời giúp tôi một luật sư.”
“Mày còn mời luật sư làm gì? Đền mạng cho những người đó đi.” David nói một cách quyết liệt, nhưng thực tế anh đã thuê luật sư giỏi nhất tham gia vụ kiện này, nhưng luật sư nói với anh rằng tỷ lệ sống là rất thấp.
Eden không nói gì nữa, David hít một hơi thật sâu và hạ giọng, “Người mày bắt cóc hôm đó…”
“Còn sống?” Eden đột nhiên đánh ngắt lời David nói, “Tôi cứ nghĩ tôi có thể giết thêm một người nữa.”
David nghe vậy liền quăng một cái tát vào nửa mặt khác của Eden. Lần này trực tiếp đánh chảy máu, Eden ngậm chặt miệng, lưỡi khẽ di chuyển, dùng nước bọt một lần nữa che dấu đi mùi máu tươi.
“Súc sinh.” David lại mắng từ đó một lần nữa, rồi anh cúi đầu và nói vào tai của Eden.
qingyufighting.wordpress.com
Carter trong phòng giám sát khẽ nheo mắt lại, bên cạnh Andrew nhún nhún vai, “Họ đang nói cái gì vậy?”
Sau khi Andrew nói xong câu đó, liền nhìn thấy David trong màn hình đã đứng dậy đi tới cửa còn Eden thì cúi đầu xuống.
Carter khịt mũi, tua lại video theo dõi. Câu nói David cố ý đè thấp thanh âm bị phóng đại lên rất nhiều lần…
“Eden, mày luôn là một đứa trẻ nói dối.”
Câu này có nghĩa là gì?
Carter nhíu mày.
***
Khi Bạch lái xe đến nửa đường thì trời đổ mưa, trời mưa lại kẹt xe, làm cho hắn đến bệnh viện trễ nửa tiếng. Hắn mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở lối vào của bệnh viện.
Bạch giơ chiếc dù của mình lên và bước qua, người kia đứng phía đối diện của hắn. Bạch nhìn cơn mưa đang tí tách rơi cách đó không xa, bầu trời xám xịt bao phủ lên những tòa nhà cao tầng sừng sững, những đám mây đen từ phía xa chầm chậm di chuyển như quân địch đang ồn ào tiến đến.
“Tịch.”
Bạch bước qua.
qingyufighting.wordpress.com
Thanh niên lúc này mới quay đầu. Nước da trắng bệch của cậu lúc này trong có vài phần đáng sợ. Đôi mắt đen sâu thẳm và mờ, như thể có thể bắt lấy linh hồn người khác. Cả khuôn mặt ngoại trừ đen chính là trắng, không có vài phần nhân khí. Trên cổ cậu quấn băng gạc.
“Anh tới trễ, chúng ta đi thôi.” Bạch nói với Tịch Đăng.
Tịch Đăng gật đầu. Bạch đưa người lên xe, lái một lúc rồi đột nhiên nói: “Người bị hung thủ giết người bắt cóc đã được cứu, cảnh sát có thể mời em làm nhân chứng.”
Nhân chứng?
Tố cáo hắn ư?
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.