***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 4.11 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Là thanh âm của đàn ông
Cesar nhìn người trước mặt, cậu ta không thể nhớ mình đã gặp người nọ ở đâu. Cesar ngập ngừng, đang chuẩn bị trả lời câu hỏi của người đó, bỗng thay đổi những chữ sắp thốt ra trong giây tiếp theo.
Đôi mắt Cesar sáng ngời, “Hey!”
Chàng trai cao ráo vẫy tay hướng về một phía và hét lên. Hành động của Cesar khiến nhiều người ngạc nhiên, những người đó theo ánh mắt của thiếu niên và thấy một người đàn ông cao gầy.
qingyufighting.wordpress.com
Người đàn ông kia cũng giật mình vì tiếng gọi của Cesar, hơi hơi quay đầu lại. Ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu vào mắt của hắn, như thể làm tan đi lớp băng trong mắt hắn.
Cesar một lần nữa nhìn thấy người đàn ông tốt bụng mà cậu ta gặp lần trước, lập tức chạy qua, “A, anh còn nhớ em không? Hôm mưa to đó……”
Cesar nói rất cẩn thận, sợ đối phương không nhớ.
May thay, đối phương trầm mặc một lát rồi gật đầu.
Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt của Cesar, cậu ta lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra và đưa cho người đàn ông, “Cảm ơn anh đã cho em mượn khăn tay, em giặt nó sạch sẽ rồi.”
Người đàn ông cũng không liếc mắt nhìn một lần, nói một cách lạnh nhạt, “Cậu vứt đi.”
“Hả?” Cesar có chút kinh ngạc, nhưng đối phương đã lướt qua Cesar đi thẳng về phía trước. Cesar sửng sốt giây lát rồi mới quay đầu, bỗng nhìn thấy người đàn ông kia đi đến của bên cạnh chiếc túi mình.
“Cậu có thể bán con rối này cho tôi không?”
Cesar vừa bước tới liền nghe đối phương nói những lời này.
qingyufighting.wordpress.com
Cesar nhìn con rối trên mặt đất. Con rối kia rất tinh tế, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng người đàn ông này là người đầu tiên trực tiếp hỏi liệu cậu ta có thể bán hay không.
“Cái này người khác tặng cho em.” Cesar không phải là một người da mặt dày lại chẳng biết gì. Thái độ lạnh nhạt của người kia đã thể hiện hắn không quan tâm đến mình, “Nếu anh thích, vậy thì em tặng cho anh đó.”
Chắc là lúc nãy ánh mặt trời quá rực rỡ, mới làm cho chính mình giống như kẻ ngốc chạy tới. Đưa con rối này cho đối phương coi như là trả lại ân tình của chiếc khăn tay đó.
Người đàn ông nghe thấy những lời này, liền cúi xuống cầm lấy con rối trên mặt đất. Trước khi rời đi, hắn đưa cho Cesar một tấm danh thiếp, “Tôi nợ cậu một việc, nghĩ ra thì có thể tìm tôi.”
Cesar còn chưa kịp cự tuyệt, đối phương đã xoay người rời đi. Cesar cúi đầu nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay. Tấm danh thiếp trắng chỉ có tên và số điện thoại. Cesar cất danh thiếp đi, mới chợt nhớ hình như lúc nãy cũng có người hỏi cậu ta về con rối kia. Cesar vội vàng nhìn sang bên cạnh, người phụ nữ đó dường như đã biến mất.
***
Cesar đến cửa hàng rối một lần nữa vào buổi tối. Cậu ta tặng con rối cho người khác, vẫn nên nói với ông chủ cửa hàng một tiếng.
Cesar đi đến cửa hàng rối, giống lần trước đẩy cửa ra, trên cánh cửa treo một cái chuông gió. Chiếc chuông gió kia được làm từ rất nhiều vỏ sò và bình thủy tinh đủ sắc màu. Ngay khi cánh cửa được mở, tiếng chuông sẽ vang lên.
Cesar bước vào và định gọi ông chủ, nhưng bỗng nghe thấy một giọng nói từ trong cửa hàng, “Tôi gần đây không cần vật liệu, cậu không cần đến nữa.”
Người nói hình như là ông chủ.
Cesar đứng tại chỗ.
qingyufighting.wordpress.com
Một lát sau, ông chủ lại nói: “Tôi có khách hàng, cậu đi đi.”
Cesar nghe thấy điều này, có chút tò mò nhìn vào bên trong. Giọng nói của ông chủ có vẻ kỳ lạ, cứng nhắc và tức giận.
Cesar không nhìn lâu. Ông chủ trẻ mà cậu ta gặp lần trước từ bên trong đi ra. Khi nhìn thấy Cesar, đôi mắt có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Anh còn nhớ em không?” Cesar đeo cây đàn ghi ta lên trên lưng.
Tịch Đăng không nghĩ tới Cesar lại tới một lần nữa, cho nên có chút kinh ngạc, “Nhớ, có chuyện gì sao?” Tịch Đăng đột nhiên nhìn ra bên ngoài, trên mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Chẳng lẽ lại trời mưa?”
Cesar nghe thế liền đỏ mặt, vội vàng xua tay, “Không, trời không mưa. Em tới là vì em vừa đem con rối ông chủ tặng tặng cho người khác, em cảm thấy mình nên nói với anh một tiếng.”
Tịch Đăng nghe xong, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi gì nhiều, “Không có gì, tặng cho cậu chính là đồ của cậu, cậu dùng như thế nào cũng được.”
Cesar vươn tay vuốt vuốt tóc mái trên lỗ tai, đôi mắt trong veo, “Vậy em đàn một bài cho anh nghe nhé.”
“Hả?”
Cesar mượn một chiếc ghế và lấy cây đàn ghi ta của mình ra. Cậu ta duỗi tay chỉnh âm rồi ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi đối diện. “Anh thích bài nào?”
Người thanh niên vẫn mặc Đường trang đứng trước chiếc giá để con rối. Thân thể Tịch Đăng hơi dựa vào giá, một bàn tay tái nhợt trong tay áo rộng đặt nhẹ lên giá.
Ánh mắt của Cesar tự nhiên đặt trên gương mặt của thanh niên. Khuôn mặt của người kia tái nhợt và đôi môi hơi tím tái, nhưng cho người ta cảm giác rất thoải mái.
qingyufighting.wordpress.com
Cesar cảm thấy có chút kỳ diệu. Chỉ cần tới gần thanh niên, cả thế giới bỗng chốc an tĩnh lại. Giọng nói sẽ chậm lại, động tác cũng giảm bớt. Giống như nếu không làm như vậy, sẽ làm đối phương hoảng sợ.
“Không.”
Cesar đã sớm đoán được câu trả lời này, cậu ta nhếch khóe môi, ngón tay bắt đầu linh hoạt nhảy múa trên dây đàn, tiếng nhạc chậm rãi tuôn ra.
Những nốt nhạc giống như có linh hồn, trôi ra khỏi cây đàn ghi ta của Cesar và nhảy múa trong cửa hàng rối yên tĩnh này.
Bài hát này mới được Cesar sáng tác. Lần trước, khi gặp mặt đối phương, trong đầu bỗng nhiên nảy sinh cảm hứng. Sau khi viết nó xong, cũng cảm thấy nó rất phù hợp với đối phương. Cesar đã đặt cho bài hát này một cái tên rất đơn giản – “Con rối.”
***
Carter ngồi trong văn phòng, khi nhìn thấy một người đàn ông qua cửa sổ trong suốt, hắn vươn vai, đứng dậy, đi ra cửa mở cửa, gọi người nọ: “Bạch, vào đây đi.”
Khi người bị gọi tên ngồi đối diện với Carter, Carter sờ sờ cằm, nhìn người trước mặt, mở miệng nói, “Bạch, có vấn đề gì với người cậu tiếp cận không?”
Bạch bắt chéo hai chân, một tay đặt trên chân, tay kia đặt ở trên tay vịn. Hắn ngồi một cách tùy ý, nhưng không khiến người ta cảm thấy hắn ngả ngớn.
“Không.”
“Không?” Carter đặt tay xuống, biểu tình có chút ngưng trọng, “Bạch, cậu đùa hay thật vậy?”
Lúc trước biết ông chủ cửa hàng rối cảm thấy hứng thú với Bạch, Carter liền để cho Bạch chủ động tiếp cận đối phương. Vì khiến cho Bạch đồng ý, Carter đã một cái trả giá khá lớn, nhưng hiện tại Carter bắt đầu hối hận về quyết định của mình.
“Tôi vốn không đùa.” Bạch nói.
Carter thả Bạch ra ngoài, có chút phiền não, không sao, có vẻ như Bạch đang yêu, nhưng đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?
Carter lắc đầu, lại bắt đầu ngồi xem lại tất cả các camera theo dõi.
Hắn tin rằng, tiếp tục theo dõi chắc chắn sẽ tìm được một ít dấu vết để lại.
qingyufighting.wordpress.com
Đêm dần khuya, khi Andrew lại chuẩn bị đi pha một ly cà phê khác, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng hoan hô truyền ra từ văn phòng của Carter, sau đó là tiếng đập bàn. Carter lập tức bước ra khỏi văn phòng, đôi mắt sáng lên, “Tôi đã biết hung thủ là ai rồi.”
Andrew cũng rất phấn khích, “Hung thủ là ai?”
Carter nở một nụ cười khó hiểu, “Một thai phụ.” (Người phụ nữ có thai)
Hắn vẫn luôn tìm sai hướng.
Bởi vì cảm thấy sức lực hung thủ rất lớn, cho nên bọn họ luôn nhận định hung thủ là một người đàn ông cao lớn, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng hung thủ có thể là một người phụ nữ cao gầy.
So với sự tiếp cận của đàn ông, hầu hết mọi người không quá cảnh giác với sự tiếp cận của phụ nữ, đặc biệt là khi người phụ nữ đó mang thai. Trong tiềm thức nạn nhân sẽ nghĩ rằng đối phương không có tính nguy hiểm.
“Thai phụ?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Sao có thể là một thai phụ được?”
Carter lạnh lùng cười, “Chính là một thai phụ, chúng ta có thể tiến hành điều tra toàn thành phố.”
Bạch đứng cách đó không xa, ánh sáng của bóng đèn dây tóc rơi vào trong mắt hắn, có vài phần thần sắc không rõ.
***
Khi Cesar mơ hồ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau khủng khiếp, trong mũi tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc. Nó quá thơm, ngược lại làm cậu ta muốn nôn.
Cesar mở to mắt, nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mặt, lúc này Cesar mới nhận ra rằng mình bị bắt cóc.
qingyufighting.wordpress.com
Ba giờ trước.
Cesar vừa đi về nhà vừa ngân nga một điệu nhạc, đột nhiên một cơn mưa nhỏ kéo đến, Cesar liền đội mũ lên.
Cesar vừa hứa với Jenny, ngày mai sẽ đem đĩa nhạc của mình cho hắn mượn. Buổi sáng hẹn gặp mặt, buổi chiều đến quảng trường Century Plaza, nơi đó có rất nhiều bồ câu, có thể mang bánh mì qua cho chúng ăn.
Cesar đút tay vào túi, chân bước nhanh, nhưng khi thấy sự việc tiếp theo, Cesar đột nhiên dừng lại.
Phía trước mười mét có một người đang ngồi, nhìn bóng dáng có vẻ là một người phụ nữ. Hình như cô vừa té ngã, hơn nữa không có sức lực đứng lên, một tay ôm bụng.
Cesar nhìn thấy bụng của đối phương hơi nhô lên, lập tức phản ứng. Cậu ta vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống bên cạnh đối phương, “Thưa cô, cô có sao không?”
Người phụ nữ cúi đầu, mái tóc xoăn dài buông xuống hai bên gò má. Cesar chỉ thấy đôi môi hồng và chiếc cằm trắng của cô ta.
“Bụng tôi…… Đau quá.” Giọng nói của đối phương trầm xuống. Sau khi nói xong câu đó liền vươn tay bắt lấy cánh tay Cesar, “Cứu tôi với, đứa con trong bụng tôi.”
qingyufighting.wordpress.com
Cesar đồng ý không chút do dự. Cậu ta nhìn quanh, hình như không có bệnh viện nào gần đây. Cesar vừa trấn an đối phương, vừa lấy di động ra chuẩn bị gọi cấp cứu, “Đừng sợ, xe cứu thương sắp tới rồi…”
Cesar chưa kịp nói xong, mũi và miệng của cậu đã bị bịt lại. Đôi mắt Cesar bỗng dưng trừng lớn. Cậu ta phát hiện sức lức của người phụ nữ trước mắt này vô cùng lớn. Cesar hoàn toàn không thể giãy giụa trốn thoát được.
Đôi đồng tử của Cesar bắt đầu giãn ra, chiếc điện thoại trong tay “Bịch” một tiếng rơi xuống đất. Cơ thể cậu ta bắt đầu mềm nhũn, cả người trực tiếp ngã vào vòng tay của người phụ nữ kia.
Hình ảnh cuối cùng mà Cesar nhìn thấy là đôi môi đỏ của người phụ nữ kia.
“Cậu bé ngoan, ngủ đi.”
Thế nhưng…
Đó là giọng nói của một người đàn ông.
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.