***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 4.10 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Vận mệnh sẽ làm những ai thích hợp chân chính ghép thành đôi
“Lưu manh.” Người bị trêu chọc bình thản nói, Tịch Đăng muốn rút tay ra, nhưng Bạch vẫn nắm chặt lấy, “Em thích mà.”
Hắn dựa sát vào Tịch Đăng, đôi mắt nâu mông lung. Mặc dù Bạch là con lai giữa người Trung Quốc và người Anh, nhưng nhiều đặc điểm của hắn được thừa hưởng từ người mẹ ở Trung Quốc. Ví dụ như tóc đen, mắt nâu, lông trên cơ thể khá ít. Nhưng cũng có nhiều điểm di truyền từ cha. Bạch có làn da trắng, ngũ quan góc cạnh sâu sắc, cùng với cơ bụng đồ sộ.
Bạch dùng chính là câu khẳng định. Dưới ánh sáng hơi mờ, cả người Bạch trông có vẻ mơ hồ. Hắn trông giống như một hình bóng, rơi xuống nơi ánh sáng và bóng tối gặp nhau. Đôi mắt Bạch rất sáng, ngay cả khi anh ta đang che ánh sáng, Tịch Đăng cũng biết đối phương đang nhìn cậu.
“Em không thích.”
Tịch Đăng chậm rãi nói, nói xong, liền đến gần nhẹ nhàng hôn lên môi Bạch. Hôn môi Bạch sẽ không cho người ta cảm giác ngọt ngào như kẹo, mà lành lạnh, như đang ăn một khối băng.
Tịch Đăng cảm nhận sâu sắc điều này. Lúc đó, cả cơ thể cậu nóng hừng hực, mà những nụ hôn của Bạch giống như những khối băng nhỏ, chậm rãi đặt lên trên người cậu, tựa hồ đang hạ nhiệt độ cho cậu.
Bạch dường như bị động tác này của Tịch Đăng lấy lòng, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Mà vô cùng thích.”
Sau khi Tịch Đăng hôn xong bồi thêm một câu.
Khóe môi của Bạch nhếch lên biên độ càng lớn hơn. Hắn buông tay đang nắm tay Tịch Đăng, trong mắt dường như được thỏa mãn.
qingyufighting.wordpress.com
Hôm nay Tịch Đăng đóng cửa hàng sớm hơn hẳn mọi ngày. Bạch nói hắn vẫn còn trong thời gian đi công tác nên không cần đi làm, ngay lập tức đem người về nhà mình.
Hắn làm một bữa tiệc lớn, rồi bắt người lên giường.
Bạch dựa vào giường, biểu tình nhẫn nhịn trên mặt dường như mang theo thứ gì khác. Đôi tay hắn nắm chặt ra trải giường, ánh mắt thẳng tắp nhìn người trước mặt.
Tịch Đăng đưa lưng về phía Bạch, khuôn mặt luôn luôn tái nhợt hơi hơi ửng đỏ, lông mày cũng chau lại, cả người thoạt nhìn thật mong manh, vừa yếu ớt lại vừa động lòng người.
Cho dù đó là những hạt mồ hôi li ti trên trán, hay tóc dán vào cổ, hay là tiếng hít thở thi thoảng vang lên trong miệng.
Trong phòng mở nhạc êm dịu.
Hai người trên giường cũng đang giao lưu.
“Bạch đi tham gia cái gì thế?”
“Một hội thảo y tế.” Bạch nỗ lực khống chế bàn tay của mình không sờ vào vòng eo đang đong đưa trước mặt. Rõ ràng, chỉ khi phạm vi chuyển động lớn, một mảnh da thịt trắng nho nhỏ sẽ bị lộ ra, nhưng chính vì điều này, cậu càng thêm câu nhân.
“Anh có gặp được chuyện gì thú vị không?”
“Y học đều tương đối buồn tẻ.”
“Không có gì khác sao?” Ánh mắt Tịch Đăng tối sầm lại, dứt khoát ngừng lại.
Bạch bình phục hô hấp mới nói: “Không có.”
Không có?
qingyufighting.wordpress.com
Bạch bắt đầu chủ động hỏi Tịch Đăng, “Còn em thì sao?”
Thanh âm của Tịch Đăng vừa mềm lại vừa chậm, “Hôm nay em gặp được một cậu nhóc, khoảng mười bảy mười tám tuổi gì đó, em tặng cậu ta một con rối.”
Nói tới đây, Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn lên giá sách cách đó không xa, con rối cậu tặng cho Bạch được đặt ở trên đó.
“Thú vị là, cậu ta nhìn trúng bác sĩ Watson, em liền đưa nó cho cậu ta.”
Bạch dừng lại một lúc, mới nói: “Em không giữ nó cho riêng mình à?”
“Giữ cái gì?” Tịch Đăng hỏi lại đối phương.
“Ghép đôi với tôi.”
“Vận mệnh sẽ làm những ai thích hợp ghép thành đôi, mạnh mẽ giữ lại cũng không được.” Tịch Đăng nói.
Đợi cho đến khi mọi chuyện kết thúc, Tịch Đăng ghé vào giường, dùng chiếc chăn trắng che lại cái mông vểnh của mình, những nơi khác đều lộ ra ngoài không khí. Ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên làn da nhợt nhạt của cậu như thể được phủ một lớp sáp mỏng manh, còn hấp dẫn hơn cả ban ngày.
Bạch ngồi ở mép giường, hai tay đặt trên lưng Tịch Đăng. Đôi tay đó rất đẹp, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay lộ ra hơi hơi hồng nhạt và không có vết sẹo nào. Nó giống như một kho báu được trưng bày trong viện bảo tàng, được bảo vệ bởi lớp kính trong suốt, và chia thành các khu vực an toàn để mọi người chỉ có thể nhìn ngắm từ xa.
Bạch đưa mắt nhìn gương mặt Tịch Đăng, ngược lại tay không ngừng xoa xoa eo của cậu.
Tịch Đăng híp mắt, ánh mắt không có tiêu cự, cặp kính gần như trượt xuống. Cậu có vẻ rất mệt mỏi.
Mọi thứ trông thật ấm cúng, yên bình.
Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên phá vỡ sự yên bình này.
Là điện thoại của Bạch.
Bạch nhìn chiếc điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường. Hắn xuống giường cầm lấy di động ra khỏi phòng. Khi đến cửa, hắn mới tiếp nhận cuộc điện thoại vẫn đang không ngừng reo.
“A lô.” Bạch đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại. Tịch Đăng nghe thấy tiếng bước chân, đối phương hình như đi đến một nơi cách rất xa phòng ngủ để nhận điện thoại.
qingyufighting.wordpress.com
Lúc này di động của Tịch Đăng cũng vang lên, nhưng chỉ vang lên một tiếng.
Cậu đẩy kính xuống, ngồi dậy lấy điện thoại.
Phía trên là một tin nhắn nặc danh.
Tịch Đăng ngập ngừng giây lát rồi mới gõ ngón tay hai lần trên màn hình. Sau khi thấy tin nhắn, cậu nhắm mắt lại, vẻ mặt có vài phần mệt mỏi.
Tịch Đăng xóa tin nhắn đó, rồi tùy ý ném điện thoại đi, ghé vào trên giường nhắm hai mắt lại.
Bạch một lát sau mới từ bên ngoài tiến vào. Đầu tiên hắn bước đến giường, cúi mình xuống, những ngón tay thon dài vén lên mấy sợi tóc trên trán Tịch Đăng, tóc của đối phương tinh tế mềm mại, giống như đang chạm vào lông của động vật.
Bạch hôn lên trán Tịch Đăng, “Tôi phải ra ngoài một chuyến, em nghỉ ngơi trước đi.” Hắn kéo chăn lên, đắp thật tốt cho đối phương.
Lông mi của Tịch Đăng giật giật, nhưng không mở mắt.
Bạch tháo kính trên mặt Tịch Đăng xuống, liếc nhìn chiếc điện thoại di động đặt bên gối, cũng cầm lấy đặt cùng mắt kính ở trên tủ đầu giường.
Trước khi rời khỏi phòng còn không quên tắt đèn.
Có ánh sáng Tịch Đăng sẽ ngủ không ngon.
Tịch Đăng không thích bật đèn ngủ.
***
Mọi thứ lại trở lại yên tĩnh.
Dưới lầu tiếng ô tô nổ máy truyền vào tai thanh niên đang nằm trên giường.
***
Lúc Carter thấy Bạch, ngay lập tức đón tiếp hắn, “Cậu lại đây nhìn xem, thi thể không di chuyển, còn ở trong xe, đã xác định được thân phận.”
Bạch gật đầu, rồi bước đến chiếc ô tô đậu cạnh rừng. Đây là vùng ngoại thành, ngày thường rất ít người qua lại. Tối nay có người báo cáo với cảnh sát rằng có người chết ở đây.
Người chết là một người đàn ông trung niên 48 tuổi có tên Doffer Cotton, người hơi mập, đã kết hôn.
Khi Bạch đi qua, ở cách đó không xa có một người phụ nữ ôm hai đứa bé trong tay đang khóc, hình như là người nhà của nạn nhân.
Bạch luồn người vào trong xe, trong xe có mùi xác chết nồng nặc.
Carter đứng ở bên ngoài, bây giờ hắn rất muốn hút thuốc, nhưng hút thuốc sẽ phá hủy hiện trường, chẳng hạn như mùi.
qingyufighting.wordpress.com
Một lát sau, Bạch đi ra, Carter nhìn Bạch, “Thế nào?”
Bạch tháo găng tay ra, một sĩ quan cảnh sát ở bên cạnh lập tức lấy một chiếc túi nhựa ra. Bạch ném găng tay vào túi, gật đầu với viên cảnh sát nọ. Bạch thay một đôi găng tay mới, “Thời gian tử vong từ năm ngày trở lên, khoảng chừng từ 12 giờ tối ngày 10 đến 2 giờ sáng ngày 11 tháng 5, nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, không có ngoại thương.”
Khi Carter nghe thấy mấy chữ ngày 10 tháng 5, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lại là ngày 10.
Bạch bình tĩnh mà nhìn Carter, “Tôi không thể xác định đó có phải là cùng một người phạm tội hay không, nhưng rất có khả năng.”
***
Ba giờ sáng Bạch mới về đến nhà, hắn đỗ xe xong, mới vừa bước xuống xe động tác liền hơi dừng lại, ánh mắt nhìn vào một góc đường.
Đường phố lúc ba giờ sáng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Bạch có thể nghe được tiếng cãi vã từ rất xa truyền đến. Một cặp vợ chồng nhỏ sống ở đó, tính cách của cả hai đều nóng nảy, thường xuyên cãi nhau và thậm chí đánh nhau.
Bạch đứng tại chỗ một lúc, rồi đi vào nhà.
Vừa nãy hắn nhìn thấy một bóng người chợt vụt qua ở góc đường.
Khi về đến nhà, Bạch đi tắm trước khi trở về phòng. Người trên giường nghiêng người ngủ, Bạch nhẹ nhàng đi qua, nhìn vào tủ đầu giường. Trước khi rời đi, hắn đặt điện thoại di động của Tịch Đăng cách vị trí chiếc đèn trên tủ đầu giường 3 cm, nhưng bây giờ nó cách 5 cm.
qingyufighting.wordpress.com
Biểu tình của Bạch vẫn không thay đổi, hắn leo lên giường, nhưng hắn vừa mới ngồi lên, người bên cạnh liền động.
“Anh về rồi à?” Giọng của Tịch Đăng có hơi khàn, còn mang theo sự ngái ngủ.
“Ừ.” Bạch kéo chăn lên, “Tiếp tục ngủ đi.”
Tịch Đăng trở mình, không mở mắt, hỏi: “Anh đi đâu vậy? Có chuyện gì sao?”
Bạch nói về vụ án giết người ở ngoại thành cho Tịch Đăng nghe, sau đó nói: “Gần đây có chút không an toàn, em nhớ cẩn thận một chút.”
Tịch Đăng ờm một tiếng, sau một lúc, cậu hỏi: “Anh có thể bắt được hung thủ không?”
Bạch dường như không muốn thảo luận về chủ đề này, hắn vòng tay ra sau lưng Tịch Đăng và vỗ nhẹ vào cậu hai cái, “Ngoan, ngủ đi.”
***
Hôm nay trời nắng.
Cesar đứng ở quảng trường vừa đánh đàn vừa nhảy thu hút không ít người. Với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trẻ trung của mình, có mấy nữ sinh nhìn thấy Cesar liền dừng lại, còn có người dùng di động lén chụp ảnh.
Cesar không quan tâm, thậm chí còn chủ động cười trước ống kính.
Thực ra, Cesar không thường xuyên tới quảng trường này, chỉ mới tới đây hai ba lần.
Lần trước tới cậu ta gặp phải một trận mưa to, nhưng lại bất ngờ gặp được một người. Cesar đã giặt khăn tay sạch sẽ, nhưng người đó sẽ lại xuất hiện chứ?
Cesar không chắc chắn. Hôm đó cậu ta đã hỏi phương thức liên hệ của đối phương, nhưng bị từ chối. Người đàn ông đó rất đẹp, cho dù từ góc độ nam hay nữ, đó là một người đàn ông mà cả nam và nữ đều thích.
Từ ngoại hình đến tầm vóc, đều được coi là cực phẩm, nhưng một người đàn ông như vậy nếu không phải là playboy, thì sẽ rất khó tiếp cận..
Đối phương thuộc loại thứ hai.
qingyufighting.wordpress.com
Khi Cesar mở miệng hỏi phương thức liên hệ, cậu ta đối diện với đôi mắt của đối phương. Cặp mắt kia như một dòng sông băng, lạnh lẽo và được bao phủ một lớp sương mù vô hình.
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ với một cái nhìn ngay lúc đó, đã làm cho Cesar xấu hổ chẳng dám nói bất cứ điều gì nữa, mãi cho đến khi người kia bỏ đi.
“Con rối này rất dễ thương. Cậu mua nó ở đâu vậy?”
Câu hỏi đột nhiên làm Cesar sửng sốt, theo ánh mắt của người đó nhìn sang, Cesar mới phát hiện người đó đang nói về con rối cậu ta đặt bên cạnh túi đàn ghi ta.
“Tôi…” Cesar dừng lại, ngẩng đầu nói.
Một người phụ nữ đứng cách đó không xa, với mái tóc xoăn và khuôn mặt xinh đẹp, cô đang nhìn con rối trên mặt đất.
Cesar cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt.
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.