Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 4.9 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Đây chính là khởi đầu quen biết giữa vai chính thụ Cesar và vai chính công Bạch


...

trướctiếp

 


***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 4.9 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Đây chính là khởi đầu quen biết giữa vai chính thụ Cesar và vai chính công Bạch


Lúc đội Carter vội vã chạy đến địa điểm định vị, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ nhìn thấy một số cô gái đang tụ tập ở đầu phố, cho dù trang điểm rất đậm, vẫn có thể nhìn ra sự non nớt trên gương mặt các cô.


Trong đó có một cô gái rất dễ thấy, cô cười rất lớn tiếng, trong tay đang cầm một cái di động, “Tiếp theo, ai tới? Vừa nãy Linda đã gọi cho một số lạ, ai tiếp theo đây?”


Các cô gái không chú ý tới chiếc xe cảnh sát cách bọn họ rất gần.


Carter chửi thề một tiếng, rồi lấy bộ đàm ra, “Bắt toàn bộ mấy đứa nhóc bợm rượu kia về Cục, bảo cha mẹ tới lãnh.”


Hóa ra là một trò đùa.


qingyufighting.wordpress.com


Các cô gái không ngờ rằng một cuộc điện thoại báo nguy sẽ thu hút nhiều cảnh sát như vậy, vô cùng hoảng loạng.


Sau khi Andrew hỏi ai đã gọi điện thoại, cô gái vừa mới nói chuyện lớn tiếng lập tức run rẩy bước ra, cô đã tỉnh rượu hơn phân nửa.


“Là cháu.”


Andrew nheo mắt, nhìn kỹ cô hơn. Là một cô gái tuổi teen trong thời kỳ nổi loạn, trên người có mùi vị của rượu, thậm chí có một vết rượu màu vàng sẫm trên cổ áo.


“Dùng điện thoại nào gọi, đưa tôi xem.”


Cô gái lập tức đưa chiếc điện thoại màu hồng trên tay cho Andrew.


Andrew lật xem nhật ký cuộc gọi, quả nhiên khoảng 12 giờ sáng gọi điện thoại báo nguy.


Cô gái thấp thỏm nhìn Andrew, “Chú, tụi cháu chỉ chơi ở bên ngoài.”


Andrew ờ một tiếng, rồi đem điện thoại di động nhét vào trong túi mình, “Đừng kêu chú, tôi vẫn còn trẻ. Chơi hay không chơi chờ ba mẹ các cô tới rồi nói. Bây giờ tất cả lên xe cho tôi. Điện thoại của cô tạm thời bị tịch thu, chờ giải trừ tình nghi sẽ trả lại cho cô.”


Cô gái lập tức sửng sốt, “Tình nghi cái gì?”


“Tình nghi giết người.” Andrew kéo ra một nụ cười.


Tất cả các cô gái đều bị áp lên xe, Andrew nhìn quanh một vòng, không phát hiện bất kỳ sự bất thường nào, liền lên xe. Hắn đưa điện thoại cho Carter.


Carter cầm lấy chiếc điện thoại, vừa mở ra, liền nhìn thấy ảnh tự sướng chủ nhân điện thoại. Carter mở album ra, cơ bản đều là ảnh tự chụp hoặc một số ảnh chụp chung. Nhật ký cuộc gọi cũng không có gì dị thường. Carter chẳng mấy chốc xem xét xong điện thoại và đưa ra kết luận rằng đây là điện thoại của một cô bé nhàm chán.


Cô lại có thể đồng thời mập mờ với ba người, lợi hại.


qingyufighting.wordpress.com


Carter ném điện thoại cho Andrew, vò đầu bứt tai. Chết tiệt, vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ có chút sơ hở.


Các cô gái bị áp lên xe lo lắng nhìn lẫn nhau, một cô gái trong đó đè thấp thanh âm nói với chủ nhân chiếc điện thoại: “Lucy, trò chơi của tụi mình có đúng không?”


Cô gái có tên là Lucy lập tức trừng mắt với người vừa nói chuyện, “Không phải tao chơi một mình, không phải tụi mày cũng đồng ý à?”


“Lucy, mày vì theo đuổi……”


Cô còn chưa nói xong, chân đã bị đá một phát.


“Câm miệng!” Lucy lộ ra vẻ mặt hung tợn.


Động tĩnh của các cô bị cảnh sát ngồi ở phía trước chú ý tới. Cảnh sát quay đầu, lông mày nhíu chặt, bộ dáng thiếu kiên nhẫn, “Tất cả im lặng.”


Trên thực tế chẳng mấy ai có tâm trạng tốt.


Bởi vì náo loạn ra một chuyện lớn như vậy.


 


 


***


Mấy ngày công tác vội vã qua đi, hôm Bạch trở về trời mưa rất to. Tịch Đăng nhận được điện thoại của Bạch trong cửa hàng. Bạch bảo muốn về nhà tắm trước, buổi tối sẽ đến gặp cậu.


Tịch Đăng vừa cúp điện thoại liền nghe thấy tiếng chuông gió.


“Có ai không?” Là thanh âm một chàng trai trẻ.


Tịch Đăng buông di động, đi ra ngoài, đợi cho đến khi thấy rõ người đang đứng ở cửa, ánh mắt hơi đổi.


Đứng ở cửa là một thiếu niên khá cao, cả người cậu ta ướt đẫm, mái tóc xoăn màu nâu đáng thương dán trên trán, trên khuôn mặt trắng nõn đều là nước, quần áo cậu ta còn đang nhỏ nước lỏng bỏng.


qingyufighting.wordpress.com


Thiếu niên thấy Tịch Đăng hơi sửng sốt, sau đó mặt hơi hơi đỏ lên, “Xin lỗi làm ướt sàn cửa hàng của anh, nhưng bên ngoài mưa quá lớn.” Cậu ta xoay người, cho Tịch Đăng thấy cây đàn ghi ta trên lưng, “Em bị ướt không sao, nhưng em sợ nó bị ướt.”


Thiếu niên nói xong, có chút lo lắng nhìn Tịch Đăng, tròng mắt màu xanh xoay tròn, như thể sợ Tịch Đăng là một ông chủ không thân thiện.


Tịch Đăng trầm mặc nhìn đối phương một hồi, mới chậm rãi nói: “Không sao, đợi mưa tạnh rồi hẵn đi. Tôi đi lấy khăn lông cho cậu.”


Sự kinh hỉ xuất hiện trên mặt thiếu niên, cậu ta lập tức cám ơn Tịch Đăng.


Tịch Đăng xoay người đi lấy khăn lông. Khi quay lại liền nhìn thấy thiếu niên đã tháo cây đàn ghi ta trên lưng  xuống và đặt ở bên chân. Thiếu niên vuốt tóc lên trên trắn, cầm khăn tay trong tay lau mặt. Cậu ta nhìn thấy Tịch Đăng trở lại, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ.


“Những thứ trong cửa hàng của anh thật đẹp.”


Tất cả tám cái răng của thiếu niên đều hoàn toàn lộ ra.


Tịch Đăng đưa khăn lông trong tay qua, “Cậu lau đi đã.”


Thiếu niên mỉm cười ngượng ngùng, vội vàng nhận lấy. Cậu ta đặt khăn tay trong tay xuống, gấp lại vài lần, cất vào túi rồi mới bắt đầu dùng khăn lông lau.


Lúc thiếu niên làm động tác này, Tịch Đăng luôn nhìn chằm chằm vào cậu ta. Chiếc khăn tay trong tay thiếu niên kia rất quen mắt, Tịch Đăng gần như chắc chắn nó là của Bạch.


Kẻ sọc màu xanh đậm, một góc khăn tay thêu tên Bạch.


Thì ra đã chạm mặt.


qingyufighting.wordpress.com


Thiếu niên chân dài trước mặt Tịch Đăng chính là vai chính thụ của thế giới này, Cesar.


Cesar là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện. Khi còn học trung học, thiếu niên vẫn luôn biểu diễn trên đường phố sau giờ tan học để kiếm ít tiền.


Trong một lần mưa to, cơn mưa bất chợt ào xuống * Cesar, một người đàn ông đẹp trai đi ngang qua đưa cho cậu ta một chiếc khăn tay.


Cesar lập tức sinh ra hảo cảm với người đàn ông đẹp trai này. Thiếu niên cầm lấy khăn tay và hỏi số điện thoại của người đàn ông, nói muốn trả lại khăn tay cho hắn.


Người đàn ông đưa danh thiếp cho Cesar, cậu ta nhìn tên trên danh thiếp, không khỏi đọc lên.


Đây cũng chính là khởi đầu quen biết giữa vai chính thụ Cesar và vai chính công Bạch.


Cả hai đều yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.


Tịch Đăng không dấu vết đánh giá thiếu niên, theo như vận mệnh, Cesar và Bạch vẫn sẽ gặp mặt, mà Bạch sẽ đưa khăn tay cho Cesar, vậy thì danh thiếp cũng đưa à?


Cesar không chú ý tới tầm mắt Tịch Đăng, cậu ta đang lau tóc, ánh mắt ngây ngốc nhìn sang bên cạnh. Cậu ta bị thu hút bới những con rối gỗ xinh đẹp.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng chuyển một cái ghế lại đây cho đối phương ngồi xuống, Cesar thụ sủng nhược kinh, mà những lời tiếp theo Tịch Đăng nói, càng làm Cesar kinh ngạc.


“Cậu hình như rất thích mấy con rối này, muốn chọn một con không? Tôi tặng cậu.” Tịch Đăng nhẹ nhàng nói.


Cesar kinh ngạc miệng cũng không khép được, sau đó lập tức lắc đầu, “Không không không, em đã làm phiền ông chủ rồi, sao có thể lấy rối gỗ của anh chứ. Em chỉ cảm thấy chúng nó rất đẹp, nên nhìn nhiều hơn thôi.”


Tịch Đăng đi sang bên cạnh, từ trên giá lấy xuống một con rối, “Ban đầu tôi làm một Sherlock và một Watson, nhưng tôi đã tặng Sherlock cho người khác, Watson một mình lẻ loi trong cửa hàng, vì vậy tôi nghĩ dứt khoát tặng luôn cũng tốt.” Tịch Đăng xoay người, một nụ cười nhợt nhạt xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt, “Có lẽ bọn họ sẽ gặp lại nhau.”


 


 


***


Mưa tạnh.


Khi Cesar rời đi khỏi cửa hàng rối gỗ, trong tay cầm một chiếc túi tinh xảo, cậu ta nhìn con rối trong túi, lại quay đầu nhìn cửa hàng rối gỗ.


Sau khi ông chủ trẻ trở lại quầy, cậu ta đứng đây cũng không thể thấy bóng dáng kia nữa.


“Hôm nay gặp được hai người tốt.”


Cesar nói thầm một câu, rồi quay đầu chuẩn bị rời đi. Mới vừa vừa xoay người đã đụng trúng người khác.


Cesar bị đụng, bước lui vài bước, thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, bỗng có một đôi tay đỡ lấy bờ vai của cậu ta.


“Cậu có sao không?”


Cesar lắc đầu, “Không sao, tôi ổn.” Thiếu niên lúc này mới phát hiện đối phương là một phụ nữ.


Ồ,  sức lực người phụ nữ này cũng thật lớn.


“Tôi rất xin lỗi, cậu có thực sự ổn không?”


Người phụ nữ ở vẫn luôn dò hỏi tình hình của Cesar.


Cesar xua tay, “Không có việc gì, chỉ là bị đụng trúng một chút thôi, tôi đi trước.”


Cesar đi xa, mũi vẫn còn ngửi được mùi nước hoa của người phụ nữ vừa rồi, tuy rằng rất dễ ngửi, nhưng quá nồng.


Cesar lắc đầu lần nữa, chỉ cảm thấy đầu mình gần như bị bao phủ bởi mùi nước hoa kia.


Sau khi Cesar rời đi, người phụ nữ đụng vào cậu ta vẫn còn nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương một hồi, sau đó mới đi vào cửa hàng rối gỗ bên cạnh.


qingyufighting.wordpress.com


Người phụ nữ bước vào cửa hàng rồi đi thẳng vào phía trong. Khi nhìn thấy thanh niên trong bộ đồ Đường trang ngồi sau quầy, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.


Thanh niên nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người  cách mình vài bước, biểu cảm trên gương mặt hơi hơi cứng lại, bất quá biểu cảm kia chỉ duy trì hai ba giây liền thay đổi.


Người phụ nữ nhìn quanh một vòng, đi sang bên cạnh lấy một con rối kỵ sĩ trên giá xuống, “Con này bao nhiêu tiền?”


Thanh niên đang chuẩn bị nói,  tiếng chuông gió ngoài cửa lại vang lên. Người phụ nữ xinh đẹp lập tức quay đầu  liếc nhìn thanh niên. Biểu hiện của thanh niên vẫn không thay đổi,  vẫn ngồi ở sau quầy, nói  giá cho đối phương.


Người phụ nữ đặt con rối trong tay xuống, “Hôm nay tôi không mang đủ tiền, mấy ngày nữa tôi sẽ đến.” Cô nói xong liền cúi đầu vội vàng đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài cô đi ngang qua một người đàn ông.


“Bạch?”


Khi cô đi tới cửa, bỗng nghe được  thanh âm có chút nghi hoặc của thanh niên trong cửa hàng.


“Không phải buổi tối anh mới đến à?”


“Tôi muốn gặp em ngay bây giờ.”


Người phụ nữ rũ mắt, đẩy cửa đi ra ngoài.


***


 


 


Bạch mặt không biểu tình nói lời âu yếm, hắn ôm lấy Tịch Đăng, cúi đầu chống vào cái trán của đối phương, “Em cũng nhớ tôi à?”


Đôi mắt của Bạch rất sâu và quyến rũ, đặc biệt là khi nó không còn lạnh băng, đặc biệt là khi mang theo độ ấm nhìn vào một người.


Tịch Đăng ngửi thấy mùi nước sát trùng trên người đối phương.


Cậu thò tay sờ soạng trong túi của Bạch, bên trong quả nhiên trống không.


Bạch bắt lấy tay Tịch Đăng, tựa hồ có chút khó hiểu.


qingyufighting.wordpress.com


Tịch Đăng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Em còn tưởng rằng anh mang quà cho em.”


Bạch gật đầu, “Tôi quả thật mang theo, hơn nữa luôn mang nó trên người.”


“Ở đâu?”


Bạch nắm tay Tịch Đăng sau đó hướng nơi nào đó ấn xuống, ngữ khí lãnh đạm, nghiêm túc nói, “Nơi này.”


 


*********


Trúc: Tất cả các nhân vật đều đã lên sàn. Thử đoán xem ai là hung thủ, ai là anh 16 nào. Đoán trúng có thưởng nhoa  (*´∇`*)


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp