Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Chương 4.8 Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II – Anh rất say mê mùi hương của em


...

trướctiếp

 


***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 4.8 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Anh rất say mê mùi hương của em


Tịch Đăng rút tay lại, Bạch đứng lên, một lần nữa kề sát đối phương, “Một mình?”


Thanh âm của Bạch rất thấp, giống một chiếc lông chim nhẹ rơi vào lòng người. Mà động tác tiếp theo của hắn làm cho đôi chân vốn đã mềm nhũn của Tịch Đăng cơ hồ không thể đứng vững.


“Tôi đồng ý tối nay phân phòng ngủ, nhưng bây giờ chúng ta hòa hợp làm một đi đã.”


Ngón tay của Bạch rất linh hoạt. Cho dù là cởi bỏ quần, hay làm chuyện khác, có lẽ những ai cầm dao phẫu thuật đều có một đôi tay linh hoạt như vậy.


Tịch Đăng không bao lâu liền giương cờ trắng đầu hàng, Bạch lại chẳng chịu buông tha,  làm cho lá cờ giương rồi lại rũ, rũ rồi lại giương.


May mắn sau đó không có ai vào cửa hàng nữa.


qingyufighting.wordpress.com


Ban đêm, Bạch quả thật để Tịch Đăng ngủ một mình, nhưng bởi vì hắn phải rời đi trong đêm. Bạch phải đến một hội nghị  ở một thành phố khác, hội nghị sẽ diễn ra trong vài ngày. Hôm nay hắn tới gặp Tịch Đăng để nói chuyện này, chỉ là ngoài ý muốn làm một số chuyện không hài hòa.


Tịch Đăng đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn Bạch lái xe rời đi, sau đó mới kéo rèm lại.


Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, bây giờ  chỉ còn lại nhiệm vụ thứ hai. Tịch Đăng cầm lấy di động trên bàn, mở màn hình, thời gian hiển thị ở phía trên là 1 giờ sáng ngày 9 tháng 5.


 


 


***


Carter ngồi trước máy tính, đôi mắt không ngừng quét tới quét lui trên màn hình, hắn đang xem camera theo dõi. Mỗi người bị hại đều  biến mất một cách khó hiểu ở nơi camera không thể theo dõi, nhưng năm phút đồng hồ trước bọn họ vẫn còn ở trong tầm nhìn của camera.


Ba nạn nhân đầu tiên vẫn chưa tìm được, nhưng thi thể chàng trai đưa sữa bò mất tích được tìm thấy trong một khu rừng ở ngoại ô thành phố. Cậu ta bị hung thủ ném ở trong một túi hành lý lớn, khuôn mặt bị rạch loạn xạ. Bọn họ phải xét nghiệm DNA mới dám xác định đó là Andy.


Lần gây án thứ năm của kẻ giết người này khác với lần đầu tiên. Tại sao? Còn nữa, tại sao lại vứt bỏ thi thể ở vùng ngoại ô?


Đôi lông mày rậm của Carter nhíu lại, tên biến thái chết tiệt này rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Nếu không liên quan gì với chủ cửa hàng rối gỗ, những nạn nhân này nhất định có mối liên hệ nào khác, một mối liên hệ nào đó càng sâu hơn.


Carter bưng ly cà phê trên bàn lên, đang chuẩn bị uống, bỗng phát hiện cái ly đã thấy đáy, hắn đành phải đứng dậy, đi ra bên ngoài pha một ly cà phê khác.


Ngày 10 tháng 5 sắp tới, hung thủ có tiếp tục gây án không?


qingyufighting.wordpress.com


Bên ngoài Andrew đã nằm gục trên bàn ngáy khò khè, màn hình chờ trên máy tính không ngừng chuyển động. Carter khịt mũi, bước tới tắt máy tính của Andrew. Hắn đang định đi vào phòng trà, lại bị tờ giấy trắng Andrew đè dưới cánh tay hấp dẫn. Carter rút tờ giấy ra, phía trên là mấy dòng chữ viết tay lộn xộn của Andrew, một số viết về chiều cao, cân nặng và đặc điểm của những nạn nhân. Ở phía dưới Andrew viết một chữ và một dấu hỏi to đùng.


“Phụ nữ?”


Carter trầm ngâm, sau đó liền nhét tờ giấy vào trong túi của mình.


Trong khi chờ cà phê, trong đầu Carter bắt đầu tua lại một số vấn đề, có lẽ hắn đã bỏ qua chuyện gì đó. Một số nạn nhân chiều cao không thấp, nếu muốn đưa đi, lúc trước bọn họ cho rằng chỉ có những người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ mới có thể làm điều đó.


Ban đầu bọn họ nghi ngờ chủ cửa hàng rối gỗ, là bởi vì một số nạn nhân trước khi bị hại đều đã đến cửa hàng này, nhưng chủ cửa hàng rối gỗ không có thời gian gây án.


Nhưng lại có một manh mối khác.


Tại sao hung thủ lại phạm tội vào ngày 25 tháng trước, hơn nữa khác hẳn với những lần trước đây, hắn đem thi thể vứt bỏ ở vùng ngoại ô, thậm chí để người khác phát hiện, lại còn dùng vũ khí bằng tay trái.


Carter vuốt cằm của mình, không hiểu sao luôn cảm thấy có chuyện gì đó rất quan trọng bị chính mình sơ sót bỏ qua.


 


***


Lại đến ngày 10, hôm đó Carter rất khẩn trương, hắn đã dặn dò mọi người chú ý điện thoại trong tay từ sớm.


Nhưng chờ đến 12 giờ tối, vẫn không có điện thoại của người dân nào báo có người mất tích. Carter thở phào nhẹ nhõm. Hắn cầm lấy áo khoác treo trên giá, nói với các cảnh sát khác vẫn chờ đợi cùng hắn: “Tan tầm đi, trở về tắm rửa một cái, ngủ ngon.”


Tiếng hoan hô nổi lên bốn phía.


“Thật là mệt chết đi được, nếu tên biến thái kia lại gây án, tôi sẽ đấm một phát bay đầu hắn.”


“Thôi bỏ đi, nắm tay nhỏ của cậu ngay cả quả chuối cũng đánh không rớt.”


qingyufighting.wordpress.com


“Reng reng~~~”


Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho mọi người lập tức im bặt. Carter lập tức dập tắt điếu thuốc vừa mới đốt, quay đầu nhìn về phía  cái bàn vang lên tiếng điện thoại. Một cảnh sát đang đứng bên cạnh bàn, hắn nhìn Carter, rồi ấn loa.


“A lô, xin chào, đây là Cục cảnh sát Khu A.”


Người bên kia không nói lời nào, chỉ có tiếng hít thở nặng nề.


Carter lập tức đưa mắt ra hiệu với Andrew, Andrew lập tức định vị dấu vết.


“A lô?”


“Cứu…… Tút… Tút… Tút…”


Điện thoại cắt đứt, đầu kia điện thoại là một cô gái, nghe thanh âm hẳn là rất trẻ.


Carter lập tức chạy đến bên cạnh Andrew, ánh mắt nôn nóng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đợi cho đến khi thấy rõ đó là chỗ, ánh mắt hắn chợt loé lên một tia kỳ quái.


Nơi đó nằm ngay cạnh cửa hàng rối gỗ.


Carter không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn hét lên, “Tổ 1 lập tức cùng tôi hành động, tổ 2 theo dõi vị trí điện thoại, huy động mọi sự giám sát, nhanh lên!”


***


Là một tài xế taxi đã hai mươi năm, mỗi ngày Doffer đều làm việc đến một hai giờ sáng, bởi vì khi đó luôn có một số thanh niên say xỉn bắt xe về nhà.


qingyufighting.wordpress.com


Hôm nay, cũng giống như mọi ngày, Doffer tiếp một vị khách mới, anh ta mới vừa điều hướng xong, bỗng nghe thấy tiếng còi hú inh ỏi. Tiếng còi này thực sự rất chói tai.


“Mấy cảnh sát đó làm cái gì không biết? Lỗ tai sắp điếc rồi.” Doffer liếc nhìn khách hàng ngồi phía sau trong gương chiếu hậu.


“Hành khách, không ngại nghe nhạc chứ?” Doffer thích nghe nhạc, nhưng mà có một số hành khách đặc biệt khó chịu, vì vậy mỗi lần anh ta đều sẽ hỏi trước một câu.


Hành khách uống say, giống như một miếng thịt mềm nhũn nằm ở trên ghế, căn bản chẳng để ý câu hỏi của Doffer.


Doffer mở nhạc và khởi động xe.


“Trong đêm quyến rũ này,


Anh rất say mê mùi hương của em.


Nó rất khác biệt,


Gần như khiến anh không thể suy nghĩ được,


Anh nghĩ rằng anh đã rơi vào bẫy của em,


Em là tên tội phạm đáng ghét,


Em đã đánh cắp tất cả mọi thứ……”


qingyufighting.wordpress.com


Carter ngồi ở ghế phụ, ngón tay không ngừng gõ vào cửa sổ, trong miệng thúc giục, “Nhanh lên!”


Andrew ngồi ở ghế lái, hét lớn, “Tôi đã rất nhanh rồi.”


“Con khỉ ngốc nhà cậu, đừng nói nữa, nhanh lên!”


Carter mắng, ngoài cửa sổ tiếng nhạc như có như không thoáng qua. Carter liếc ra ngoài, có một chiếc xe taxi xẹt qua xe bọn họ.


Có lẽ tiếng nhạc phát ra từ nơi đó.


Carter thu hồi ánh mắt, khuya như vậy còn bật nhạc, ồn ào.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp