***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 4.7 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Gậy hổ chui vào động thỏ, đồng thời cắn một ngụm lông thỏ
Tịch Đăng một lần nữa bị Bạch “gạt” đến nhà hắn, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đã thành chuyện trong lòng hai người trưởng thành đều biết rõ.
Vừa vào cửa, Tịch Đăng đã bị đè lên tường, Bạch đóng cửa lại, cũng không bật đèn. Tịch Đăng khó có thể nhìn thấy người đang đè lên mình, mà sau lưng cậu hình như…
“Sau lưng tôi……”
Tịch Đăng còn chưa nói xong, đã bị hôn, không giống như buổi sáng, đây là một nụ hôn mạnh bạo.
Đối phương cường ngạnh mở khớp hàm Tịch Đăng, xâm chiếm lãnh thổ của cậu, đầu lưỡi bị bắt quấn lại. Chỉ trong chốc lát, lưỡi cảm thấy tê dại.
Thanh âm ái muội vang lên, Tịch Đăng ngửa đầu, hai tay ôm cổ đối phương, dường như không người nào chịu nhận thua, đều muốn giành thắng lợi trong ván cờ này.
qingyufighting.wordpress.com
Sau khi được Bạch thả ra, Tịch Đăng thở hổn hển. Nếu đối phương không buông ra, chắc chắn hiện tại cậu đã nhũn chân ngồi bệt dưới đất.
Trán Bạch kề sát trán Tịch Đăng, thanh âm khàn khàn, lại cực kỳ dụ hoặc, “Sau lưng cậu là thứ dọa cậu hôm qua, có sợ không?”
Bạch vừa nói xong quả nhiên phát hiện người hắn đang ôm bỗng cứng ngắc, sau đó người nọ dường như muốn tránh xa thứ phía sau, hoàn toàn nép mình vào ngực hắn.
“Anh quả là một người xấu.”
Trong giọng nói của đối phương có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu sẽ thích.”
Ngữ khí của Bạch rất chắc chắn.
Tịch Đăng cười, rồi chủ động hôn lên tai Bạch, “Bạch thân ái, tôi hy vọng lần này anh đã chuẩn bị tốt.”
Mặc dù không thấy rõ biểu tình của đối phương, nhưng Tịch Đăng phát hiện hạ thân đối phương nổi lên phản ứng thành thật nhất.
***
Căn phòng màu trắng, trên giường màu trắng.
Vệt nước từ cửa phòng tắm lan từ cửa đến tận giường, thậm chí ra trải giường cũng đã ướt.
Bạch từ sau lưng ôm lấy Tịch Đăng, tay vòng lên tay đối phương, hôn nhẹ lên trên vành tai, trên cổ, trên những giọt mồ hôi tinh tế trên người đối phương.
Bạch tựa như đang đền bù cho sự thô bạo vì lần đầu tiên ở phòng tắm, lần này hắn rất ôn nhu.
Tịch Đăng híp nửa mắt, sóng nước trong mắt lóng lánh, khóe mắt dạt dào ý xuân. Cậu rất gầy, lại trắng, có thể nói là bệnh hoạn, nhưng Bạch dường như không ngại.
Số lần bọn họ gặp mặt chưa được mười lần, nhưng đã lăn lên giường.
Vô cùng thuận lợi.
qingyufighting.wordpress.com
Một lát sau, cơ thể Tịch Đăng khẽ run lên, sau đó người đang đè ở trên người cậu rời đi.
“Em ổn chứ?”
Thanh âm của Bạch vang lên.
Tịch Đăng điều chỉnh hô hấp, rồi mới từ trên giường bò dậy, cậu không còn chút sức lực nào, vô cùng lười biếng, “Vẫn ổn.”
Bạch xuống giường, rồi ôm người trên giường lên, “Tôi đưa em đi tắm.”
Nói là tắm, kỳ thật là Tịch Đăng nằm ở bồn tắm, Bạch tắm vòi sen. Sau khi Bạch tắm xong, nói với Tịch Đăng một câu, rồi mặc quần áo đi ra ngoài. Tịch Đăng lười biếng nằm trong bồn tắm, mặc kệ đối phương. Lúc nãy, điện thoại của Bạch liên tục đổ chuông, cậu hỏi một câu, nhưng đối phương không trả lời. Bây giờ chắc Bạch đi trả lời cuộc điện thoại đó.
Thân thể này quá yếu, mới hai lần, chân đã mềm nhũn.
Đôi mắt Tịch Đăng chậm rãi nhắm lại, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ một giấc.
Nhưng Tịch Đăng không nghĩ tới một giấc này ngủ tới tận ngày hôm sau.
Vừa mở mắt ra, Tịch Đăng liền thấy một gương mặt đẹp như được thượng đế điêu khắc. Lông mi dài hơn cả con gái, ngay cả khi nhắm mắt, vẫn có thể thấy nếp gấp mắt hai mí nhàn nhạt, sống mũi cao thẳng. Hình dáng môi của Bạch rất đẹp, môi dưới dày hơn môi trên, rất thích hợp hôn môi.
Tịch Đăng xoay người, đang muốn kéo cánh tay ở trên hông ra, Bạch liền tỉnh.
Bạch xoa xoa trán, thu hồi tay ngồi dậy, “Chào buổi sáng.”
Sáng sớm, giọng nói của Bạch vẫn còn ngái ngủ, điều này làm cho thanh âm của hắn còn trầm hơn cả hôm qua, và cũng rất quyến rũ.
Tịch Đăng cũng ngồi dậy, cả người vô lực dựa vào người Bạch, một tay ôm cổ hắn. Bạch không đẩy cậu ra, đôi mắt Tịch Đăng khẽ nheo lại, ngập ngừng hôn vào má Bạch như đang thăm dò điều gì.
qingyufighting.wordpress.com
Lúc này Bạch mới phản ứng, lạnh lùng nhìn Tịch Đăng.
Tịch Đăng khẽ hừ nhẹ một tiếng, rồi tựa đầu vào vai Bạch, “Đau.”
Thanh âm vừa thấp vừa mềm.
Bạch nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tịch Đăng không chịu buông tha, “Anh ngày hôm qua quá mức.”
Lỗ tai Bạch hơi hơi đỏ.
Tịch Đăng tiếp tục nói: “Chắc chắn sưng rồi.”
Nhưng những lời này của cậu lại đem chính mình đẩy vào hố lửa. Bạch nói rằng với tư cách là một bác sĩ, đường nhiên hắn sẽ giúp cậu chữa lành vết thương.
Vì vậy, Tịch Đăng bị buộc phải nằm trên giường bôi thuốc hơn nửa giờ.
***
Bạch ở phòng bếp làm bữa sáng là món ăn Trung Quốc, còn Tịch Đăng mặc áo ngủ của Bạch ngồi ở vị trí của hắn đọc báo. Khi Bạch đi ra, hắn nhướng mày, nhưng chẳng nói gì.
Tịch Đăng giống như người yêu nhỏ nũng nịu, được một tấc lại muốn tiến một thước, từng bước từng bước thăm dò giới hạn của Bạch. Mà trong hầu hết các trường hợp, Bạch đều ngầm đồng ý với hành vi của Tịch Đăng, một số trường hợp khác lại ngay lập tức trừng phạt.
Điểm chung của cả hai là không ai tỏ tình, họ cũng không có lời hứa hẹn nào cho tương lai.
Làm người yêu, sống chung với Bạch rất vui vẻ. Không xét hỏi*, không ghen tuông, biết nấu ăn, lúc làm tình đều rất tôn trọng Tịch Đăng. Mọi thứ đều thật hoàn hảo.
*Xét hỏi: Nguyên văn là “tra cương” (查岗), cách dùng của các cặp đôi đang yêu, ý là tra hỏi đường đi nước bước của người yêu để phòng ngừa ngoại tình.
qingyufighting.wordpress.com
Andrew là người đầu tiên cảm thấy Bạch không thích hợp, hắn nghi hoặc nhìn Bạch, tầm mắt nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đánh giá, cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi: “Bạch, anh đang yêu à?”
Từ một người nghiện công việc không bao giờ bị phân tâm làm những việc khác trong giờ làm việc nay biến thành một người thỉnh thoảng lại giao việc cho trợ lý để nhìn vào điện thoại.
Hơn nữa, Bạch ngày thường là một kẻ theo chủ nghĩa cầu toàn, lại có tính khiết phích nghiêm trọng, vậy mà hôm nay lại mặc một cái áo sơ mi không vừa người.
Cái áo sơ mi này rõ ràng không phải của Bạch, Andrew đến gần ngửi ngửi, phía trên có mùi hương. Hình như là một loại hương liệu.
Bạch đứng đưa lưng về phía Andrew, nghe thấy câu hỏi của Andrew, hắn không nhúc nhích, chỉ “Ừ” một tiếng.
“……” Andrew á khẩu.
Hắn chỉ thử hỏi, tuy rằng hắn cảm thấy đối phương rất có khả năng đang yêu, nhưng không nghĩ rằng Bạch sẽ thực sự trả lời.
Đệt, thế giới này có người dám yêu đương với Bạch, thật cmn là một anh hùng.
“Là nam?” Kích cỡ áo sơ mi kia không phải là của nữ.
“Ừ.”
Andrew yên lặng nuốt tiếng thét chói tai vào bụng, xoay người, áp trán lên tường, rồi lén lấy điện thoại ra.
“Nếu cậu dám gửi mấy cái tin nhắn nhàm chán, tôi sẽ nhét đầu cậu vào trong bụng thi thể này.” Thanh âm của Bạch lạnh buốt.
Andrew lập tức cất điện thoại vào túi.
Cảm giác chỉ có một mình mình biết một bí mật lớn thật nghẹn mà.
Mấy ngày kế tiếp, Andrew vô cùng muốn nói cho toàn thế giới biết tin tức động trời này, nhưng mỗi lần nghĩ đến lời uy hiếp khủng bố của Bạch, hắn chỉ đành rưng rưng nhịn xuống.
qingyufighting.wordpress.com
Bạch ra khỏi phòng, di động liền nhận được một tin nhắn. Bạch lấy điện thoại ra, nhìn vào dòng chữ trên màn hình, một lúc sau mới hồi âm: “Em cố ý.”
Tin nhắn gửi đến là tin nhắn xin lỗi của Tịch Đăng, vì sáng nay cậu không cẩn thận ngâm tất cả áo sơ mi của Bạch vào nước.
Tịch Đăng trả lời rất nhanh chóng.
“Bọn họ đều biết anh đã có chủ rồi sao?”
Bạch cong môi, không hồi âm mà trực tiếp cất điện thoại.
***
Tịch Đăng đợi một hồi, chắc chắn đối phương sẽ không hồi âm, liền đem điện thoại ném lên trên bàn, lười biếng nằm xuống ghế tựa, đặt tay lên tay vịn, lộ ra một mảng da trắng nõn.
Cậu rất buồn ngủ, mấy ngày qua đều ngủ rất muộn, làm cậu chẳng còn xíu sức lực nào.
Lúc Tịch Đăng lại tỉnh lại, bỗng phát hiện một người ngồi bên cạnh mình. Người nọ đang lật xem tạp chí, nhìn hình ảnh ở phía trên, chắc là tạp chí về y học.
Một nửa khuôn mặt đối diện với Tịch Đăng giống như một tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp, hoàn mỹ vô khuyết. Rõ ràng chỉ là tùy ý ngồi đó, hắn lại phát ra khí tràng mạnh mẽ.
Tịch Đăng phát hiện trên người mình được đắp một tấm chăn, cậu ngồi dậy, dựa vào người Bạch ngồi bên cạnh, “Anh đến đây khi nào thế?”
“Đã được một lúc rồi.” Tầm mắt của Bạch còn đặt ở trên tạp chí, “Ông chủ như em thật không xứng chức.”
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng quét mắt qua tạp chí, không có hứng thú, ngược lại chuyển sự chú ý của mình sang bàn tay của Bạch. Phần đẹp nhất trên cơ thể của Bạch chính là đôi tay kia. Tịch Đăng nghĩ bất kỳ người mẫu tay nào đều phải xấu hổ trước Bạch.
Nghĩ đoạn, cậu liền duỗi tay bắt lấy tay Bạch, chậm rãi cởi bao tay của đối phương. Bạch khẽ cau mày, nhưng không nhúc nhích.
Tịch Đăng tháo cả hai găng tay. Cậu vô cùng tiêu sái, tùy ý ném chúng đi, sau đó nắm lấy tay Bạch, nở nụ cười, “Tay Bạch còn đẹp hơn con gái nữa.”
Tịch Đăng cố ý, đôi tay Bạch sẽ không làm người ta liên tưởng đến tay con gái.
Bạch quả nhiên nhìn Tịch Đăng, tuy rằng ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng vẫn chấp nhận hành vi của Tịch Đăng.
Lần đầu tiên Tịch Đăng làm điều này, Bạch ngay lập tức đen mặt rồi đi rửa tay, đương nhiên lúc đó Tịch Đăng vừa mới lau hôi liền làm điều này.
Lần này Tịch Đăng cũng không sợ chết, “Hình như em chưa rửa tay, trước đó còn sờ vào rất nhiều thứ.”
Cố ý sờ mông lão hổ, lão hổ nóng giận cũng thực dọa người.
Hai tay lão hổ hung hăng bắt lấy mông thỏ hư, thỏ hư đầu tiên kinh hô một tiếng, sau đó mặt thỏ đỏ lên.
“Anh khoá cửa chưa?”
Lão hổ hừ lạnh một tiếng, một đôi mắt hổ sâu thẳm, răng nanh nghiến kèn kẹt, “Chưa.”
“Gậy” hổ chui vào “động” thỏ, đồng thời cắn một ngụm lông thỏ.
qingyufighting.wordpress.com
***
Tịch Đăng nghe thấy âm thanh rung lắc trên giá, không khỏi đau lòng vì rối gỗ của mình, tức giận, “Anh nhẹ chút, rối gỗ của em sắp rớt rồi.”
Thanh âm của Bạch dịu dàng, “Không sao cả, rớt tôi sẽ bồi thường cho em.”
“Lỡ như có ai đó đi vào thì sao?”
“Vậy thì……”
Bạch còn chưa nói xong, tiếng chuông gió bỗng vang lên.
Bạch phản ứng rất nhanh, lập tức rời khỏi Tịch Đăng, sau đó bắt lấy đôi chân mềm nhũn của cậu, đem người ôm ra phía sau quầy. Tịch Đăng mặt đỏ bừng, quần treo ở mắt cá chân, bộ dáng rõ ràng vừa làm chuyện xấu. Bạch nghĩ một lúc, rồi nhét người xuống dưới quầy, còn đẩy chăn vào. Sau đó mới sửa sang lại quần áo của mình, nhưng mà hạ thân vẫn còn cương cứng.
“Oa, mấy con rối gỗ này thật đẹp.”
“Ừ, tớ cũng không biết con nào đẹp nhất. Có ông chủ không?”
Có hai người đến gần, là hai nữ sinh trung học, các cô đang mặc đồng phục của trường. Khi nhìn thấy Bạch sau quầy, họ sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên kinh diễm.
Khuôn mặt Bạch lạnh như băng, ánh mắt cũng không ngước lên, như thể không nhìn thấy hai cô gái cách đó không xa.
“Anh là ông chủ sao?”
Một người nữ sinh mạnh dạn hỏi.
Người đàn ông trước mặt chắc chắn là một cực phẩm, tốt hơn nhiều so với các chàng trai trong trường, nếu có thể quen biết, vậy thì quá tuyệt.
Bạch lắc đầu, thần sắc lạnh nhạt, “Tôi là chồng của ông chủ.”
Hắn vừa nói xong, khóe miệng liền co rút.
Tịch Đăng ở phía dưới hung hăng nhéo Bạch một cái, còn véo vào trong đùi. Bạch ho nhẹ hai tiếng, rồi lập tức bắt chéo chân.
qingyufighting.wordpress.com
Hai nữ sinh nghe thấy câu trả lời liền thất vọng, quay lại tiếp tục xem rối gỗ. Một người tùy ý chỉ một con rối, “Con đó bao nhiêu tiền?”
Bạch đưa mắt nhìn, “Năm bảng Anh.”
“Rẻ thế?”
Thoạt nhìn, con rối này thủ công rất tinh tế, vậy mà giá chỉ có năm bảng Anh.
Một nữ sinh khác lập tức chỉ một con khác, “Vậy con này thì sao?”
“Giống nhau.”
Các cô gái lập tức vui vẻ mua hai con rối gỗ, một người trong đó còn muốn hỏi phương thức liên hệ của Bạch, nhưng bị vô tình cự tuyệt.
Các cô gái vừa đi, Tịch Đăng liền chui ra. Trước tiên cậu nhìn một vòng chung quanh các giá, sau khi phát hiện thiếu hai con rối gỗ nào, lập tức nhìn về phía Bạch.
Bạch lập tức lấy ví tiền ra, đặt vào trong tay Tịch Đăng.
“Tôi chỉ là muốn cho các cô ấy nhanh chóng rời đi.”
Tịch Đăng mặt lạnh, vươn tay cọ xát mấy cái trên môi Bạch, “Bạch, khoảng thời gian này em sẽ ngủ một mình.”
*********
Trúc: Hắc hắc hắc. Cuối cùng hổ cũng ăn được thỏ rồi. Chắc tại mô tả trừu tượng quá nên chương này hổng bị khoá (*/▽\*)
Cơ mà truyện này làm tui nhức đầu vì xưng hô lắm luôn.
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.