***
Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Tác giả: Đông Thi Nương
Editor: Trúc Xanh
***
Chương 4.6 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Càng giấu đầu lòi đuôi, càng phạm nhiều sai lầm
Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, tiếng nước róc rách.
Dưới ánh đèn màu trắng, lưng Tịch Đăng dán vào bức tường gạch men sứ lạnh băng, khuôn mặt ướt đẫm. Tịch Đăng nhẹ nhàng chớp mắt, có giọt nước từ đôi mắt cậu rơi xuống, xẹt qua chiếc mũi cao thẳng, rơi xuống trên cánh môi hơi mỏng.
Chân trái của Tịch Đăng bị bắt nâng lên, bụng dưới kề sát đối phương, tư thế không thể đứng vững làm cậu phải duỗi tay chụp lấy áo của người trước mặt.
Quần áo của Tịch Đăng sau khi vào phòng tắm chưa đầy ba phút đã an tĩnh nằm ở trên mặt đất. Ngược lại với cậu, quần áo của người trước mặt chỉ có chút ẩm ướt, là do những giọt nước trên người Tịch Đăng làm ướt.
Một tay Bạch đặt ở trên cổ Tịch Đăng, khuôn mặt hắn kề sát cậu, đôi mắt sâu thẳm như sao trời, nhưng lại lạnh như băng nhìn Tịch Đăng.
Tầm mắt hai người đối diện, hơi thở giao hòa.
“Rửa sạch sẽ chưa?”
Giọng nói của Tịch Đăng nhẹ nhàng vang lên.
Bạch rũ mắt, lông mi rung rung. Hắn buông tay khỏi cổ Tịch Đăng, khẽ ừ một tiếng, sau đó nói một câu: “Phải làm thế nào?”
Tịch Đăng sững sờ, sau đó tầm mắt chuyển sang cái giá đựng chai lọ trong phòng tắm.
Bạch thấy Tịch Đăng di chuyển tầm mắt cũng nhìn theo, vẻ mặt hơi khó hiểu, “Nhìn cái đó làm gì?”
“Tôi đang nghĩ có thứ gì có thể thay thế chất bôi trơn không? Nhà anh chắc có áo mưa nhỉ?”
Bạch liếc nhìn Tịch Đăng, Tịch Đăng nhìn lại hắn.
Sau đó trên mặt cậu lộ ra biểu tình không dám tin.
qingyufighting.wordpress.com
Năm phút sau.
Bạch buông chân trái của Tịch Đăng xuống, lui về sau một bước, rồi kéo lại ngủ của mình, “Tôi nghĩ bây giờ tôi nên tìm cho cậu một bộ quần áo. Hôm nay cũng đã trễ, ngủ ở chỗ tôi đi. Cậu có thể ngủ ở phòng cho khách, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến cửa hàng.”
Bạch nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Tịch Đăng nhắm mắt.
Mười phút sau, Tịch Đăng mặc một cái áo ngủ nghe nói là chưa mặc bao giờ, đứng ở mép giường phòng cho khách.
Bạch bưng ly cà phê đứng ở bên cạnh cậu, hắn cũng đã thay một bộ áo ngủ khác, hơi hơi lộ ra lồng ngực trắng nõn, hắn không giống cha của mình mọc đầy lông ngực, chắc là di truyền từ mẹ.
“Mặc dù chưa có ai ngủ ở phòng này, nhưng mỗi tuần tôi đều dọn dẹp một lần, cậu có thể yên tâm ngủ.”
Tịch Đăng nghe thấy điều này, tùy ý ngồi xuống giường, hai chân bắt chéo, động tác của cậu có biên độ rất lớn, bởi vậy áo ngủ bị kéo lên đến đầu gối. Cậu ngước nhìn Bạch, mới tắm nước ấm xong nên mặt còn đỏ ửng.
“Không cùng nhau ngủ sao?” Khóe mắt Tịch Đăng hơi nhướng lên.
Bạch nhẹ nhấp một ngụm cà phê, mặt vô biểu tình từ chối.
“Tôi nghĩ cậu cũng mệt lắm rồi, ngủ một giấc thật ngon đi.”
Tịch Đăng nhìn người nọ lạnh lùng xoay người rời đi, đành thừa nhận tác chiến thất bại.
Lúc nãy ở trong phòng tắm, cậu đã thử đối phương, có vẻ như Bạch không quá hứng thú với cậu, chỉ hơi cứng.
Tịch Đăng xốc chăn lên, chui vào trong nằm xuống, cậu nghiêng người, mặt đối diện với cửa sổ đi vào giấc ngủ. Tuy thất bại, nhưng đã có tiến bộ, ngày mai lại nghĩ tiếp.
qingyufighting.wordpress.com
Đi ra khỏi phòng cho khách, Bạch trở lại phòng mình, khẽ mở rèm cửa, nhìn xuống đường phố bên ngoài, đôi mắt hắn hòa quyện với màn đêm.
***
Khi Tịch Đăng tỉnh lại, Bạch đã ngồi vào bàn dùng bữa. Bạch một tay cầm một mẫu bánh mì nướng, một tay khác cầm một tấm ảnh. Lúc nhìn thấy Tịch Đăng đi ra, hắn dùng ánh mắt ám chỉ cậu đi đánh răng rửa mặt.
Tịch Đăng đi vào phòng tắm, nhìn thấy bên trong quả nhiên đặt một bộ đồ dùng đánh răng rửa mặt mới, trên giá cũng được đặt một bộ quần áo mới. Cậu lật xem số đo, là số đo của cậu, Bạch cao hơn cậu nửa đầu. Cậu lật lật, ngay cả quần lót cũng có. Tịch Đăng nhận ra cái quần lót này và cái ngày hôm qua cậu mặc đều là cùng một nhãn hiệu, chỉ là màu sắc bất đồng, cái này màu đen.
Tịch Đăng rửa mặt thay quần áo xong đi ra ngoài. Bạch vẫn ngồi ở bàn ăn, đối diện hắn đặt một phần bữa sáng. Tịch Đăng liền ngồi xuống chỗ đó, lúc bưng sữa bò lên, cậu liếc nhìn bức ảnh trên tay Bạch.
Rất máu me, nhưng người trong ảnh trông rất quen mắt.
Bạch vừa ăn bữa sáng vừa nhìn chăm chú vào bức ảnh. Một lát sau, hắn mới buông bức ảnh xuống, ném sang một bên, ngước mắt lên nhìn Tịch Đăng, “Cậu mặc như vậy cũng đẹp.”
Bạch chuẩn bị áo sơ mi và quần tây cho Tịch Đăng.
qingyufighting.wordpress.com
Tịch Đăng bắt được một chữ, “Cũng?”
“Ừ.” Bạch thừa nhận không chút do dự, hắn lau tay bằng khăn ăn, hơi nghiêng đầu, “Cậu thật sự rất đẹp.”
Tịch Đăng không tỏ ý kiến, “Có lẽ.” Cậu nhấp một ngụm sữa.
Bạch đứng dậy khỏi vị trí của mình rồi đi về phía Tịch Đăng.
Trước khi Tịch Đăng kịp phản ứng, cậu thấy đối phương cúi người xuống gần mình, sau đó cánh môi chợt ướt.
Bạch liếm môi, đứng thẳng lên, “Cậu ăn trước đi, tôi phải đi xử lý chút chuyện, nửa giờ sau tôi đưa cậu đến cửa hàng.”
Tịch Đăng quay mặt đi chỗ khác, hai má ửng đỏ.
Bạch vươn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Tịch Đăng, rồi mới bước đi.
Tịch Đăng cắn bánh mì nướng của mình. Đó là lần đầu tiên đối phương chạm vào môi của cậu. Có vẻ cơ hội chiến thắng của cậu vẫn khá lớn.
Tầm mắt của Tịch Đăng chợt phóng tới bức ảnh Bạch còn đặt ở trên bàn. Người trong bức ảnh đó rất quen thuộc, mặc dù khuôn mặt anh ta đã bị rạch nát.
***
Ngồi trên xe của Bạch, Tịch Đăng đảo mắt nhìn người ngồi ở ghế lái. Người nọ hôm nay vẫn tỉ mỉ, chỉnh chu như mọi khi, hắn mặc một bộ tây trang, mang giày da, đeo găng tay trắng, toàn thân tản ra cấm dục hơi thở.
“Thế còn quần áo của tôi?”
Bạch không nhìn Tịch Đăng nói, “Lần sau tôi sẽ đưa đến cho cậu.”
“Làm phiền rồi.”
Bạch không nói gì.
qingyufighting.wordpress.com
Một lát sau, tới bên ngoài cửa hàng của Tịch Đăng, Tịch Đăng xuống xe, mới vừa mở cửa, đang định đổi bảng hiệu ở cửa sang mặt kia, bỗng một đôi tay từ phía sau vươn ra đè lại tay cậu, “Tạm thời không cần đổi.”
Tịch Đăng không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
Bạch từ phía sau hơi hơi ôm eo của cậu, “Bởi vì tôi muốn làm một số việc không phù hợp với trẻ em.” Thanh âm của Bạch vừa trầm thấp lại ngập tràn từ tính, lúc nói chuyện ở bên tai, mang đầy sự mê hoặc.
Tịch Đăng rút tay mình về, trong không gian nhỏ hẹp xoay người. Bạch gần như ép cậu vào cánh cửa.
Tịch Đăng giơ tay chống lên ngực đối phương, khẽ mỉm cười, “Nhưng tôi không muốn làm điều đó ngay bây giờ, Bạch thân ái.” Cậu dùng sức đẩy đối phương ra, “Tôi nghĩ có một số việc, sau này hẵn làm.”
Tịch Đăng nói xong, liền xoay người đem biển hiệu lật sang mặt “Open”, đưa lưng về phía Bạch phất phất tay, rồi mở cửa ra bước vào.
Bạch đứng tại chỗ, sau một lúc lâu mới xoay người rời đi. Trước khi lên xe, hắn liếc nhìn sang quán cà phê đối diện.
qingyufighting.wordpress.com
“A lô, Bạch, cậu đã xem bức ảnh tôi gửi chưa?”
“Rồi.”
“Có kết luận gì không?”
“Đó là người đã giết Longman, Carter, anh có thể chắc chắn đây là một vụ án giết người liên hoàn. Mặc dù đối phương rất xảo quyệt, lần trước là tay phải, lần này là tay trái, nhưng hắn đã phạm phải một sai lầm chết người. Càng giấu đầu lòi đuôi, càng phạm nhiều sai lầm.”
Bạch cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, Tịch Đăng ngồi trong cửa hàng.
Tiếng chuông gió ở cửa bỗng vang lên, có người tiến vào.
———oOo———
.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.