***


Truyện: Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II


Tác giả: Đông Thi Nương


Editor: Trúc Xanh


***


 


Chương 4.5 Ta ở huyền nghi văn hủy đi CP – Người cậu bẩn rồi, cần phải rửa sạch


Ánh đèn bên đường tản ra ánh sáng mỏng manh, một số côn trùng nhỏ vây quanh dưới đèn như đang nhảy mủa.


Dựa vào ánh đèn đường lờ mờ, Bạch tìm ra chìa khoá nhà, cắm vào, lúc còn chưa vặn mở, hắn ngẩng đầu lên, “Cậu bây giờ có thể đổi ý.”


Người đứng ở phía sau hắn không xa nghe thấy điều này, dường như không hiểu lắm, “Đổi ý?”


“Đúng vậy, đổi ý.” Bạch nhìn chằm chằm vào hoa văn trên cánh cửa, “Muốn về nhà không?”


“Tôi cảm thấy tôi hơi khát nước.”


Bạch đưa lưng về phía người đó, hơi hơi cong môi, vặn chìa khóa, sau đó đẩy cửa ra. Hắn dường như đang cho đối phương thấy một thế giới mới ở phía bên kia, như thể phía sau cánh cửa kia ẩn giấu một con quái vật rất đáng sợ. Trên thực tế, đối phương cũng bởi vì vậy mà bị dọa.


Tịch Đăng phát ra một tiếng giống như là tiếng hét nhỏ.


Bạch cởi giày, đi vào nhà, đem chìa khóa treo ở trên tay bộ xương khô bên cạnh cửa.


Dọa Tịch Đăng sợ chính là bộ xương khô này, một khung xương hoàn hảo, đầu của nó đang hướng ra cửa, đôi mắt trống rỗng của nó thật đáng sợ.


qingyufighting.wordpress.com


Bạch đã vào nhà, Tịch Đăng quay mặt đi, cởi giày đi vào. Trước khi đóng cửa, cậu nhìn quanh trước mặt, bất đắc dĩ mở miệng dò hỏi: “Bạch, công tắc đèn ở đâu?”


“Không cần lo cái đó, đóng cửa, bước thẳng, phía trước không có chướng ngại vật, đi năm mét thì có thể lên cầu thang.”Giọng nói của Bạch phát ra từ phía xa.


Tịch Đăng đành phải đóng cửa lại. Ngay khi cánh cửa đóng lại, căn nhà hoàn toàn tối đen, cậu chậm rãi sờ soạng trong bóng đêm, đi được vài bước, Tịch Đăng sờ trúng một đồ vật tròn tròn còn thực bóng loáng. Cầu thang? Cậu sờ lên trên.


“Sờ nhầm rồi.” Bạch không biết từ nơi nào đi ra, trong tay hắn cầm theo một chiếc đèn nhỏ. Bóng đèn sau lớp thủy tinh phát ra tia sáng ấm áp màu vàng, đồng thời cũng chiếu sáng Bạch. Đôi mắt của hắn nhìn sâu hơn so với trước đây, một cái chớp mắt của hắn có thể tạo thành một cái bóng. Khóe môi của Bạch hình như đang nhếch lên, nhưng lại hình như không cười, “Cá nhân tôi khuyên cậu không nên cúi đầu nhìn, trực tiếp thu tay lại.”


Tịch Đăng lập tức rút tay lại, thân thể có điểm cứng đờ.


“Cái gì vậy?”


Bạch thay đổi đề tài, “Chúng ta lên lầu uống rượu, tôi đã lấy xong rồi.” Nói đoạn, hắn dẫn theo Tịch Đăng đi về phía trước, Tịch Đăng theo sau, bước vài bước lên cầu thang, cậu nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.


Bạch hơi hơi nghiêng mặt, như thể hắn nhận thấy động tác nhỏ của Tịch Đăng. Thanh âm của hắn chợt vang lên trong gian phòng an tĩnh, “Căn nhà này có rất nhiều đồ vật tôi thu thập được, cậu cẩn thận đừng đụng vào chúng.”


Tịch Đăng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, rũ mi xuống, “Ừm.”


Thứ cậu vừa mới sờ trúng là một hộp sọ.


qingyufighting.wordpress.com


Đi đến lầu hai, Bạch giơ tay ấn lên công tắc trên vách tường. Ánh đèn lập tức sáng lên, đột nhiên Bạch tắt đèn, hắn vì hành động vừa rồi giải thích, “Đèn dưới lầu hỏng rồi, tôi quên gọi người đến sửa.”


Tịch Đăng theo Bạch vào phòng bên kia hành lang, vừa mở cửa ra, Tịch Đăng bắt đầu nhớ lại một đoạn mô tả căn phòng của Bạch trong nguyên tác…


“… Bạch là một kẻ lập dị, ở trong mắt bất cứ người nào. Căn phòng của hắn rất lớn, với những bức tường trắng như tuyết, sàn gỗ, thiết bị hiện đại và đồ đạc tốt nhất. Nhìn vào, Bạch không có gì kỳ quái, nhưng trong nhà hắn có một bức tường, phía trên dán đầy ảnh chụp, là hình ảnh của tất cả các xác chết mà anh ta đã chạm vào. Không ai có thể lý giải sở thích này của Bạch, vì vậy có rất ít khách đến nhà hắn…”


Bức tường đó rất lớn, ba phần năm đã được phủ đầy ảnh. Tịch Đăng liếc mắt một cái liền nhìn thấy bức tường kia. Bạch đặt đèn và rượu lên bàn, rồi cởi áo khoác treo lên trên giá, sau đó tháo cà vạt.


“Tôi đi tắm trước, trên người có mùi xác chết.”


Tịch Đăng đem tầm mắt từ trên bức tường kia rời đi, nhìn nhìn chung quanh, “Tôi nên ngồi ở đâu?”


Bạch nới lỏng cà vạt, chỉ xuống sô pha, “Ngồi đó đi.”


Sau khi nói xong, hắn liền trực tiếp đi vào phòng tắm.


Tịch Đăng đi đến sô pha ngồi xuống, cậu lấy điện thoại di động ra xem giờ, đã mười hai giờ rưỡi sáng.


qingyufighting.wordpress.com


 


 


Tịch Đăng đi đến sô pha ngồi xuống, cậu lấy di động ra xem giờ, đã là rạng sáng mười hai giờ rưỡi

 


***


Nửa giờ sau, khi Tịch Đăng sắp dựa hẳn vào sô pha, Bạch bước ra. Hắn mặc áo ngủ tơ lụa, lộ ra bắp chân thon dài cân xứng, mái tóc ướt hơi dính vào trán, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều.


Bạch đi lấy hai ly rượu, rồi mới đi đến sô pha, hắn ngồi xuống đối diện với Tịch Đăng trên sô pha.


“Buồn ngủ?”


Tịch Đăng hơi hơi ngồi dậy, “Bình thường.”


Bạch không nói gì, rót hai ly rượu, đưa một ly cho Tịch Đăng, tự mình bưng lên một ly bắt đầu uống, “Tôi cho cậu nửa giờ chạy trốn.”


Tịch Đăng cầm lấy ly rượu, đẩy mắt kính trên mũi xuống, “Uống rượu mà thôi, vì sao phải chạy trốn?”


Bạch xoa xoa đầu tóc, thần sắc rất đạm, “Bất cứ ai nhìn thấy nhà tôi đều sẽ chạy trốn.”


“Có lẽ sau khi uống rượu xong, tôi sẽ chạy trốn.” Tịch Đăng đột nhiên cười, không hiểu sao lộ ra vài phần yêu khí.


qingyufighting.wordpress.com


Ba ly qua đi, Tịch Đăng đã ngồi ở bên người Bạch. So với Bạch còn đang uống rượu, Tịch Đăng đã dựa hẳn vào vai của hắn, gương mặt ngày thường tái nhợt bây giờ ửng đỏ một mảnh, sắc môi cũng hồng hào.


“Bạch, anh có bạn gái không?” Lời nói của cậu ngắt quãng, tựa hồ đã say.


Bạch rũ mắt, lắc lắc chất lỏng trong ly, “Không.”


“Vậy bạn trai?”


“Không.”


 


Tịch Đăng nghe được đáp án của đối phương, bỗng dưng cười, yêu khí càng sâu, cậu phảng phất không hề là cái kia vừa vào cửa đã bị dọa đến người nhát gan, vài lần bị Bạch nắm mũi đi người

 


Tịch Đăng nghe được đáp án của đối phương, bỗng dưng nở nụ cười, yêu khí càng sâu, cậu hình như không còn là kẻ hèn nhát sợ hãi khi vừa mới bước chân vào cửa nhà, vài lần cần phải được Bạch dắt đi. Tịch Đăng vô cùng chủ động, chủ động ôm cổ Bạch, chủ động đưa mặt kề sát hắn.


“Bạch đã làm với ai chưa?” Tịch Đăng khẽ nheo mắt.


Đối mặt với sự tiếp cận của đối phương, Bạch không chút hoang mang điềm tĩnh đưa ly rượu ngăn cản Tịch Đăng, “Làm cái gì?”


Tịch Đăng bị ngăn cản, cũng không bực bội chút nào, mà dứt khoát đem môi kề sát vào thành ly, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm.


Ánh mắt Bạch biến thâm, nhưng hắn vẫn nói: “Tôi nghĩ cậu say rồi.”


“Vậy Bạch có muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của* không?” Tịch Đăng vừa nói xong, hàm răng của cậu liền bị thô bạo tách ra, sau đó một lượng lớn chất lỏng bị rót thẳng vào miệng. Bạch đem ly rượu của hắn mạnh mẽ đút cho Tịch Đăng.


*Nhân lúc cháy nhà hôi của: Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn


Tịch Đăng bị sặc mấy cái, sau đó liền bắt đầu nuốt xuống, nhưng tốc độ của cậu không bằng với tốc độ rót, rượu đỏ theo khóe môi chảy xuống, lướt qua hầu kết đang chuyển động không ngừng.


Bạch đặt ly rượu không lên trên bàn, đứng dậy ôm thanh niên đang có chút chật vật lên.


Tịch Đăng ho khan vài tiếng, khóe mắt đỏ hoe, “Đi đâu vậy?”


“Người cậu bẩn rồi, cần phải rửa sạch.” Bạch đứng đắn trả lời.


qingyufighting.wordpress.com


Hơi nước trong phòng tắm càng lúc càng dày, mặt gương sớm đã mơ hồ không rõ, thậm chí có những giọt nước đang chảy xuống.


Dưới sàn nhà, quần áo rải rác đầy đất, trên cùng chính là một cái quần lót màu trắng.


 


———oOo———


.+”’+.Trúc Xanh.+”’+.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play